Đế Long Tu Thần
-
22: Bị Khinh Bạc
Đế Long ngồi bên cạnh Khương Hoài Ưu nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong mắt, cô không tức không giận mười phần bình tĩnh, dường như đồ vật bị cướp không phải của cô.
Ngày thứ ba, mấy chục nghìn người tu tiên tụ họp bên ngoài cột mốc biên giới Hà Nguyệt Cốc, chờ Nữ Đế Khương Hoài Ưu triều kiến.
Thánh chủ Triệu Hiệp và các trưởng lão trong môn không lộ diện mà ngồi trong chiếc kiệu được chín con kỳ lân kéo trên không trung, sau lưng là mấy nghìn tên đệ tử Thiên Nguyên Thánh xếp hàng ngay ngắn thành một cái phương trận, uy thế cực kỳ to lớn.
Cho dù trước đó bọn hắn bị Thanh Lam cướp sạch trước cửa nhà vô cùng nhục nhã, cũng không có người nào dám khinh thường, xem thường Thiên Nguyên Thánh, thực lực xếp hạng thứ hai Tu Tiên Giới.
Ngược lại với sự phô trương của Thiên Nguyên Thánh, Kiếm Tiên môn dẫn theo không đến một trăm người, ngự kiếm đứng ở không trong, kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm ý ùn ùn, sát khí bao phủ khắp không trung, dọa đến xung quanh hơn mười dặm từ nơi Kiếm Tiên môn đứng không có một phái tu tiên khác.
Kiếm tiên môn lấy kiếm tu hành, lấy kiếm nhập đạo, sát khí chém giết nặng nhất, thực lực môn phái xếp hàng thứ bảy ở Tu Tiên Giới, kiếm của mỗi một tên đệ tử trong môn đều là nhuốm đầy máu đầy sát khí.
Thiên Nguyên Thánh và Kiếm Tiên Môn là chúa xui xẻo, vừa ra khỏi cửa đã bị Thanh Lam chặn đường cướp của, bọn họ đương nhiên đang tức sôi máu không có chỗ trút giận, vì vậy không có người nào dám đi chọc tổ ong, đều tránh đi xa xa.
Mấy chục nghìn người tụ tập bên ngoài Hà Nguyệt Cốc, không có người nào lớn giọng ồn ào.
Bên ngoài Hà Nguyệt Cốc yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Ở chỗ khác, Khương Hoài Ưu ngồi bên thác nước nhẹ nhàng mở mắt ra, nàng đứng dậy, nói với Đế Long: "Ở đây đợi tôi." Một bước phóng ra, bước vào một hòn đảo lơ lửng ở giữa không trung.
Đây là đảo bay lớn nhất trong Hà Nguyệt Cốc, phía trên có xây một tòa cung điện to lớn, bên ngoài cung điện là một quảng trường rộng thênh thang.
Đảo bay lớn như vậy, cung điện lớn như vậy nhưng không có một ai, thậm chí con chim con thú đều không có.
Chỉ có các cây kỳ hoa dị thảo tô điểm cho đình đài lầu gác ở giữa.
Khương Hoài Ưu dùng pháp thuật đem cung điện này dời ra pháp trận, hiện lên trên không trung Hà Nguyệt Cốc.
Nàng đứng trên đại điện nhìn về nơi xa, đầu tiên chỉ thấy đám người Tu Tiên Giới toàn thân chấn động mạnh, sau đó khom người mà quỳ lạy: "Kính chào Nữ Đế Nhân tộc!" Thanh thế to lớn như sấm sét rầm vang.
Khương Hòai Ưu chân trắng như tuyết mà đứng trên bậc thang ngoài điện, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mấy chục nghìn người tu tiên phía dưới.
Bóng người nàng lạnh lẽo như một làn gió mát, nàng đứng sừng sững bất động trên đỉnh cao nhất nơi này, dù không thả ra năng lượng khí thế vẫn chấn động mạnh mẽ, khí thế của mấy chục nghìn người tu tiên cũng không thể bì được với nàng.
Nàng chỉ lẳng lặng đứng sừng sững ở đó cả thiên hạ cũng quy phục, muôn người thần phục nàng.
Khương Hoài Ưu nhận lấy linh thạch các thế lực môn phái đưa tới, tổng cộng hơn 6500 tấn linh thạch.
Sau khi Thiên Nguyên Thánh và Kiếm Tiên môn bị cướp lại quay đầu trở về mà lấy linh thạch, dù bị Thanh Lam cướp cũng không thiếu một khối linh thạch.
Một số môn phái tu tiên ban đầu không có ra linh thạch, lúc biết được sẽ gặp Nữ Đế cũng nhao nhao khẳng khái dâng ra linh thạch.
Khương Hoài Ưu lặng lẽ mà liếc nhìn Thánh chủ Thiên Nguyên và chưởng môn Kiếm Tiên rồi nói: "Các ngươi có lòng." Nàng nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tòa tháp ngọc, bảo tháp bay xuống trước mặt Thánh chủ Thiên Nguyên.
Nàng nói với Thánh chủ Thiên Nguyên: "Tháp này tên là tháp Thất Bảo, dùng để thu trời đất trấn yêu tà, ngươi nhận lấy đi." Nàng vừa nói chuyện, trong bàn tay của nàng lại xuất hiện một thanh kiếm lớn lập lòe tia sét, lưỡi kiếm dài ước chừng hai mét bề ngang chừng bốn ngón tay.
Bàn tay ngọc ngà của nàng vung lên đưa kiếm đến trước người chưởng môn Kiếm Tiên, nói: "Kiếm này tên Tru Tà, hái năng lượng sấm sét mà rèn luyện thành, có thể khắc hết thảy vật âm tà."
Thánh chủ Thiên Nguyên và chưởng môn Kiếm Tiên nhận lấy pháp bảo Khương Hoài Ưu tặng cho, tranh thủ thời gian khom người nói tạ.
Đồ vật Khương Hoài Ưu ban tặng tất nhiên là vật bất phàm, nhìn thấy bảo vật này lại nghe Khương Hoài Ưu nói, không cần thử cũng biết vật này chắc chắn không yếu hơn bản mệnh pháp bảo của Yêu Thần Thanh Lam bao nhiêu, không nói đánh thắng được Thanh Lam, chí ít có thể có lực đánh một trận.
Khương Hoài Ưu lại quét mắt nhìn các vị chưởng môn ở đây, đưa cho mỗi người một kiện pháp bảo uy lực to lớn, khiến quần chúng ở đây vừa kích động vừa hưng phấn, đều biết tới gặp Khương Hoài Ưu sẽ có chỗ tốt, nhưng không nghĩ tới đúng là vớ được vàng.
Khương Hoài Ưu là nửa cái tiên, tự mình thu thập linh bảo khắp trời đất rèn luyện thành pháp bảo có thể kém sao? Mỗi một món đều có thể xưng là bảo vật truyền thừa của môn phái.
Linh thạch có giá, nhưng những pháp bảo này là vô giá.
Giống như kiếm Tru Tà, không nói vật liệu luyện đúc kiếm này đắt đỏ khó tìm, chỉ riêng đạo sấm sét cũng không phải Đại Thừa giả bình thường có thể thu thập đạt được.
Chỉ có dạng bán tiên như Khương Hoài Ưu mới dám xông vào những đám mây sét trên chín tầng mây, tại cuồng phong sấm sét bên trong mà tôi luyện kiếm này.
Cỡ thần binh thần khí này không nói có thể thắng Cung Thần của Yêu Thần, nhưng tuyệt đối cũng không kém quá xa, dùng bao nhiêu linh thạch cũng không đổi được.
Có thể được một món pháp bảo trấn áp trong môn, là có thể đảm bảo môn phái phồn vinh hưng thịnh.
Không phải là Tu Tiên Giới không có pháp bảo, bọn hắn cũng có thần binh pháp bảo, cũng đều là đại cường giả gặp được cơ duyên thâm hậu lấy pháp lực thần thông to lớn luyện thành, đều là bảo vật truyền thế.
Nhưng bình thường người rèn và thần binh có quan hệ mật thiết rất chặt chẽ.
Tựa như Nguyên Anh luyện không ra thần binh cho người cảnh giới Nguyên Thần sử dụng, người Đại Thừa Nguyên Thần cho dù có đầy trời linh bảo cũng không luyện ra thần binh giống Khương Hoài Ưu.
Thời xa xưa cũng có cấp bậc bán tiên tồn tại, nhưng đó đã là việc của mấy chục nghìn năm trước, thần binh bọn hắn tạo ra ở năm tháng dài đằng đẵng sớm đã không biết thất lạc nơi phương nào, cho dù có, thì nó cũng chỉ có một món nửa món làm thần binh trấn sơn, đặt ở bên trong tông môn không dám tùy tiện lấy ra sử dụng.
Nếu lấy thần binh trấn phái đi ra, người khác thừa dịp môn phái không có thần binh bảo vệ đánh tới cửa, chẳng phải đây là tự chặt cánh tay ư?.
Bây giờ Khương Hoài Ưu cho mỗi một môn phái lớn một món thần binh đồng dạng, tương đương với việc bọn hắn lại có thêm một thần binh trấn sơn, một món đặt trong môn phái bảo vệ, một món lấy ra đi công phạt.
Cho dù Yêu Thần Thanh Lam đánh tới cửa, chúng Tu Tiên Giới hợp sức cũng có thể đánh cho nàng hít khói.
Khương Hoài Ưu lại nói: "Mười thần binh thần khí này có thể dùng để kết hợp thành một bộ pháp trận, các thế lực hợp sức sử dụng có thể trấn Yêu Thần giết Ma Tôn.
Đây là cho các ngươi để các ngươi bảo vệ bá tánh thiên hạ.
Khởi động pháp khí này phải dùng bản mệnh tinh nguyên làm vật dẫn, các ngươi sử dụng cẩn trọng.
Tác dụng của nó là đe dọa chứ không phải trấn áp thảo phạt, trời đất tự có phép tắc, muôn vật cùng song song tồn tại." Một câu, đó chính là cho các ngươi dùng để giữ mạng, khi các ngươi bị người khác xâm lấn rơi vào cảnh cùng đường bí lối, thì hãy trực tiếp dùng thần binh này giết bọn hắn.
Nhưng nếu các ngươi muốn cầm những binh khí này đi giết người khác, ngượng ngùng, đánh bại người khác hoặc chém bay, chính bản thân người sử dụng binh khí cũng sẽ bị giảm tuổi thọ.
Ví dụ như gặp phải Yêu Thần Thanh Lam, nói không chừng đến khi ngươi đánh bại nàng thì chính ngươi cũng đã bị binh khí hút hết sinh lực và tuổi thọ mà chết già.
Khương Hoài Ưu thu linh thạch, đưa thần binh pháp khí coi như quà đáp lễ.
Lại đứng bên ngoài cung điện ở Hà Nguyệt Cốc nói rằng trong ba ngày nàng sẽ truyền thụ những điều nàng tâm đắc nhất trong việc tu luyện, lĩnh hội mặt ngoài trời đất.
Người tu tiên tu hành, ban đầu là dựa vào hấp thu linh khí trời đất rèn luyện bản thân, đến đằng sau thì dựa vào ngộ, rất nhiều người đều ngộ không thấu luôn gặp phải tình trạng dậm chân tại chỗ khó mà tiến bộ.
Khương Hoài Ưu truyền pháp đồng nghĩa với việc đưa ra một cái chìa khóa.
Nữ Đế Nhân tộc tu vi bán tiên, tu hành, cảnh giới của nàng không phải những người tu tiên này có thể hoàn toàn lĩnh ngộ.
Nhưng nàng truyền thụ tâm đắc, nàng giảng giải lại giống như mở một cánh cửa sổ cho đám người, cái này khiến cho rất nhiều người hoặc là rộng mở trong sáng, hoặc là hình như có sở ngộ.
Nghe Khương Hoài Ưu truyền pháp có thể được cái gì, nghe được đến bao nhiêu, đều xem mọi người ngộ tính, bởi vì có cái gọi là các hoa nhập các mắt, các mắt đều không cùng.
/*Mình không tìm được câu nào khác thay cho câu này nên mình giữ nguyên.
Bạn nào biết cmt giúp mình với.
(Các hoa nhập các mắt, các mắt đều không cùng:
Đây chỉ là theo ý kiến cá nhân của mình thôi nha: Bông hoa có rất nhiều sắc tố màu sắc, tùy theo nhiệt độ và chiếu xạ của mặt trời thì bông hoa cũng sẽ đổi màu.
=> Cùng một bông hoa nhưng mỗi người lại nhìn thấy màu sắc khác nhau.)
Khương Hoài Ưu kết thúc ba ngày truyền pháp, nàng đem đảo bay dời về Hà Nguyệt Cốc, lại trở về bên thác nước rơi vào bên cạnh Đế Long.
Ba ngày nay Đế Long cũng không có đi đâu, mà là ngồi ở thác nước nghe Khương Hoài Ưu nói.
Cô sinh làm tiên, thấy và sở ngộ đều là không gian vũ trụ, là sao trời mênh mông.
Mà Khương Hoài Ưu pháp và đạo là muôn loài bên trong trời đất, pháp và đạo của nàng là một gốc cây, một đóa hoa, một hoa một cây đều thành giới, mỗi một giới đều sức sống dồi dào, sinh tử luân hồi, sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, dùng luân hồi diễn dịch dạng sống vĩnh viễn.
Đây là phép tắc luôn luôn tồn tại trong nhân sinh của vạn vật.
Bọn chúng không thành tiên nhưng chúng nó vẫn tồn tại vĩnh viễn, một hoa chết lại một hoa sinh, một lá rụng lại một lá sinh, tuần hoàn lặp đi lặp lại, nhìn như nhỏ yếu cuộc sống ngắn ngủi lại có thể không ngừng sinh sôi.
Đế Long nhìn qua Khương Hoài Ưu, thở dài: "Dù cô không thành tiên, còn giống tiên hơn cả tiên! ".
Khương Hoài Ưu đem trữ vật pháp bảo chứa 6500 tấn linh thạch cho Đế Long, mang theo hoang mang hỏi: "Cớ gì nói ra lời ấy?".
Đế Long tiếp nhận trữ vật pháp bảo Khương Hoài Ưu đưa đến, nhẹ nhàng cười một tiếng, không hề không đáp lại.
Cô cầm trữ vật ở trong tay dùng niệm lực tìm tòi bên trong, mặt mày giãn ra mà cười.
Chỗ nào là số lượng linh thạch bằng mấy long mạch nhỏ, đào mấy long mạch lớn cũng không nhiều như vậy.
Đây là bằng hẳn tổng số long mạch trước đó cô hấp thu trộm.
Đế Long không chút khách khí, lập tức hé miệng về phía túi trữ vật bắt đầu điên cuồng hấp thu linh thạch.
Linh thạch bên trong trữ vật pháp bảo hóa thành linh khí dày đặc dũng mãnh lao vào miệng Đế Long.
Linh khí bên trong linh thạch vốn là trong suốt, vì quá đậm đặc mà ngưng tụ thành sương mù màu trắng.
Đừng nghĩ Đế Long hóa thành hình người miệng không lớn, nhưng tốc độ ăn lại làm cho người ta trố mắt mà nhìn, không đến một khắc, hơn 6500 tấn linh thạch toàn bộ đã vào bụng Đế Long, trữ vật pháp bảo bên trong chỉ còn dư lại bã vụn linh thạch.
Cho dù là Khương Hoài Ưu, nhìn thấy một màn này cũng nhịn không được hít một hơi lạnh, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đế Long.
Hơn 6500 tấn linh thạch, Đế Long một khối vụn cũng không lãng phí hút toàn bộ vào bụng, ngay cả đánh cái ợ no nê cũng không.
Bụng em ấy giống như trũe vật pháp bảo, nuốt vào nhiều Linh khí như vậy bên ngoài cũng không mảy may biến hóa, quả thực ăn với không ăn không khác gì.
Thậm chí trên trân Khương Hoài Ưu chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, nàng hỏi: "Em nuốt vào nhiều linh thạch như vậy đủ không?".
Đế Long hỏi: "Cô còn có thể lấy ra được linh thạch hả?".
Giọt mồ hôi trên thái dương Khương Hoài Ưu thuận thế trượt xuống, nàng triệt để trầm mặc không nói gì.
Hiện tại Đế Long đâu chỉ ăn chết nàng, là ăn chết toàn bộ Tu Tiên Giới.
Đế Long nhấc tay phủi nhẹ giọng mồ hôi trượt đến cằm Khương Hoài Ưu, phút chốc nhếch miệng cười nắc nẻ, kêu lên: "Bản đế thế mà dọa Nữ Đế chảy nước mắt."
Bình thường hay lạnh lùng như Khương Hoài Ưu cũng không bình tĩnh, kéo căng mặt nói: "Em đừng ăn hành tinh này chết là được."
Đế Long nụ cười càng sâu, lớn tiếng nói: "Ăn bất tận."
Khương Hoài Ưu vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Đế Long hỏi: "Em muốn làm cái gì?" Sáu nghìn năm trăm tấn linh thạch chưa tới một khắc đã bị em ấy hút sạch sành sanh.
Đế Long rõ ràng nắm giữ trong tay năng lực ngưng tụ linh khí trời đất.
Nàng hoài nghi Đế Long thậm chí có thể câu ra linh khí bao phủ trong hành tinh này mà hút sạch.
Nàng cảnh cáo nói: "Mong em đặt thương sinh hàng đầu, chớ làm thương sinh gặp nạn."
Đế Long nào dám nha! Nhìn Khương Hoài Ưu bảo vệ hành tinh này như hổ dữ bảo vệ con non.
Nếu cô dám làm hại sinh linh hành tinh này, chỉ sợ Khương Hoài Ưu sẽ nhấc tay bổ tới cô đem cô trấn áp.
Ngược lại, cô rất thích vẻ mặt bây giờ của Khương Hoài Ưu, không còn vẻ mặt lạnh nhạt, không còn trong trẻo lạnh lùng, không còn siêu thoát như tiên, nhiều hơn mấy phần người rất sống động.
Cô cố ý hù dọa Khương Hoài Ưu, nhíu chặt lông mày nói: "Nhưng mà tôi đói á." Vẻ mặt trông mong mà nhìn Khương Hoài Ưu, hỏi: "Làm sao bây giờ? Tôi còn cần thiệt nhiều thiệt nhiều linh khí trời đất.".
Khương Hoài Ưu chau mày, nhìn chằm chằm Đế Long hồi lâu.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Đế Long thành hình và trải qua, nàng cũng không tin Đế Long có thể nuốt nhiều linh khí như vậy.
Đế Long dạ dày để nàng táng đởm kinh hồn! Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ nói: "Hành tinh này đã không nuôi nổi em nữa." Nàng không có khả năng tổn hại Linh khí hành tinh này để nuôi con rồng dạ dày như cái động không đáy này.
"Muốn thu hoạch nhiều linh khí hơn, chỉ có rời đi nơi này tiến vào vũ trụ tìm địa phương tiếp theo có thể cung cấp linh khí cho em."
(Táng đởm kinh hồn: nói về chính nỗi sợ khiến người ta hoảng loạn mất hết tinh thần.
Sợ đến mức như mất vía)
Đế Long nói: "Tôi không muốn đi!".
Khương Hoài Ưu nheo mắt nhìn Đế Long: Em còn ỷ lại vào tôi rồi hả? Nàng đột nhiên cảm thấy nuôi con rồng này là quyết định sai lầm, đáng ra lúc Đế Long xuất hiện nên đập bàn tay trấn áp mới phải.
Nàng cảnh cáo nói: "Tùy em, nhưng nếu em làm trái ước định nhắc lại ăn linh khí của long mạch trong thiên hạ hoặc, hấp thu linh khí nơi này tổn hại sinh linh.
Tôi nhất định trấn áp em." Âm thanh êm ái lại ẩn chứa lôi đình vạn quân, lời nói nhẹ nhàng lại như ngọn núi ngàn tấn đè xuống.
Đế Long không sợ Khương Hoài Ưu dọa nạt, nghiêng đầu nhìn Khương Hoài Ưu mà cười, nụ cười ngọt ngào trong veo đơn thuần, giống như một đóa hoa tỏa ánh sáng chói chang trên núi, nhìn thế nào cũng không phải người có thể làm hại sinh linh.
Khương Hoài Ưu âm thầm thở dài: Nếu như Đế Long họa nhân gian để lớn mạnh bản thân vì sao phải thê thảm đến mức này, chỉ sợ em ấy đã sớm trưởng thành đến cực kỳ khủng bố.
Nàng đây là lo lắng dư thừa.
Nàng im lặng quay người, lại ngồi xuống tảng đá xanh bên cạnh thác nước tiếp tục đả tọa.
Đế Long ngồi xổm trước mặt Khương Hoài Ưu, hỏi: "Khương Hoài Ưu, cô suốt ngày ngồi ở đây, không sợ trên người mọc rêu hả?" Chỗ này vừa ướt vừa ẩm, Linh khí còn đủ, nhìn mảnh đất nơi Khương Hoài Ưu ngồi trơn bóng bóng loáng, còn lại bên ngoài đều um tùm rêu xanh.
Đế Long thấy Khương Hoài Ưu không để ý tới cô, lại hỏi: "Không phải cô muốn tìm Thanh Lam sao? Tôi thấy chúng ta nên cầm về 1500 tấn linh thạch bị Thanh Lam cướp đi."
Khương Hoài Ưu vẫn cứ không để ý Đế Long, mí mắt đều không nhúc nhích một chút.
Đế Long dí sát mặt mình vào mặt Khương Hoài Ưu, chỉ cách nàng vẻn vẹn một gang tay, tròng mắt cô đảo quanh, đột nhiên giở trò xấu nhẹ nhàng đặt môi mình đụng lên môi Khương Hoài Ưu một cái, môi của cô vừa chạm môi nàng.
Đột nhiên một cổ năng lượng hủy diệt từ trong cơ thể Khương Hoài Ưu tuôn ra chụp vào Đế Long như tai họa ngập đầu.
Đế Long hoảng hốt vừa muốn né tránh đã bị năng lượng Khương Hoài Ưu phóng xuất ra đánh trúng, nháy mắt bay ra ngoài xa mấy trăm mét mà rơi cái "Rầm" trên mặt đất, cô chưa kịp đứng lên.
Khương Hoài Ưu đã vỗ một chưởng ra.
Một chưởng nhìn như tùy tiện đánh ra, nhưng chưởng phong chưa rơi xuống đã vững vàng mà khóa lại cô, tựa hồ cả trời đất cũng bị phong tỏa lại.
"Ầm" một chưởng rơi xuống.
Mặt đất lún sâu xuống mười mấy mét dưới đất.
Cây cối, bùn đất, nham thạch đều bị bàn tay đập thành bột mịn.
Đế Long người đầy bụi đất mà nằm trong đáy hố bột mịn, chỉ cảm thấy Nguyên Thần như muốn tản ra.
Cô cảm nhận chân thật thấy lòng bàn tay Khương Hoài Ưu dẫn ra năng lượng trời đất, một chưởng tùy ý có thể phong tỏa một phương trời, cả cô cũng trốn không thoát.
Hai con ngươi Khương Hoài Ưu nén giận, ánh mắt sắc lẹm mà nhìn Đế Long, không còn là vẻ mặt lạnh lùng như trước.
Nàng nổi giận đùng đùng, sát khí sắc bén cũng hiện ra, khí tức hủy diệt trời đất chấn đến mặt đất bên người nàng đều đang run lẩy bẩy.
Sinh linh trong bán kính mấy nghìn km như gặp phải đại họa ngập đầu, toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất ngay cả sức để chạy trốn đều không có, dường như thân thể và linh hồn đều sẽ bị khí thế Khương Hoài Ưu xoắn nát thành bột phấn.
Đế Long nằm trong đáy hố không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Trên lưng cô như bị ngọn núi nghìn tấn ép tới thở không nổi, cô chìm vào bóng tối vô tận, khí tức kia vẫn khóa chặt cô.
Bấy giờ cô như rơi vào vực sâu không đáy, như bị đánh vào vùng hoang vu đen thui trong vũ trụ.
Rốt cuộc Khương Hoài Ưu cũng thu hồi khí thế, sinh linh bị nàng chấn ở kia như được ân xá mà dập đầu quỳ lạy Khương Hoài Ưu sau đó liền quay đầu bỏ chạy, không dám xuất hiện trong bán kính nghìn km xung quanh nàng.
Đế Long từ đáy hố bay ra ngoài, bụi bặm từ trên người cô rơi xuống, cô lại trở về bộ dáng không dính khói lửa nhân gian kia.
Cô ngơ ngác mà nhìn Khương Hoài Ưu, thầm than: "Nàng thật sự chưa thành tiên hả?".
Khương Hoài Ưu cắn cắn bờ môi bị Đế Long hôn lên, hai con ngươi mang theo tức giận trừng mắt Đế Long.
Sống hơn năm ngàn tuổi, cả đời nàng đứng ở vị trí cao nhất, chưa từng có người dám bất kính với nàng, không ngờ tới hôm nay thế mà bị một con rồng nhỏ khinh bạc.
Đôi môi nàng hé mở, âm thanh trong trẻo lạnh lùng phát ra: "Vì sao làm như thế?"..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook