Đế Long Tu Thần
16: Yêu Thần Thất Bại Thảm Hại Mà Chạy


Khương Hoài Ưu nhẹ giọng hỏi: “Em muốn nói cái gì?”
Đế Long nói: “Cô là nữ đế Nhân tộc mà? Cô không đi quản hả? Cô trơ mắt mà nhìn bọn họ đánh nhau hại chết người trần vô tội?” Cô chưa từng thấy chiến tranh.

Trước khi Nhân tộc và Yêu tộc khai chiến, cô không biết chiến tranh sẽ mang đến hậu quả gì, đợi đến lúc nhìn thấy nhiều sinh linh như vật chết đi.

Cô mới hiểu được chiến tranh thảm khốc đến cỡ nào, không muốn lại nhìn thấy chiến tranh tranh phát sinh.

Khương Hoài Ưu nhìn bãi chiến trường ở thành Thành Thiên Nguyên, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Nàng lạnh nhạt nói: “Nếu Yêu tộc không đánh, chúng nó sẽ tiếp tục bị tàn sát dã man, ấu thú, tiếp tục bị bắt thuần hóa làm thú cưỡi, tiếp tục bị Nhân tộc xâm chiếm từ từ.

Nếu Nhân tộc không đánh, Yêu tộc sẽ xâm lấn lãnh thổ, chiếm đoạt tài nguyên của bọn họ.

Lấy chiến tranh so thực lực, thực lực bao nhiêu thì được bấy nhiêu đồ vật, bấy nhiêu không gian sinh tồn." Dứt lời tầm mắt nàng lại dừng trên người Đế Long, hỏi: “Còn em? Chẳng lẽ em chạy trốn suốt đời như vậy? Em cho rằng em sẽ luôn luôn trốn được, vĩnh viễn không bị bắt lấy hoặc bị chém chết? Em nghĩ cho người trần vô tội, nhưng ai nghĩ cho em đây? Bá tánh trong thành Thiên Nguyên chọn dựa vào thành Thiên Nguyên sinh tồn.

Giờ thành Thiên Nguyên không màng bọn họ sống chết, oán ai bây giờ? Oán người tu tiên âm mưu, không thông báo cho bọn họ rút lui, không bảo vệ bọn họ? Hay là oán chính mình tìm sai chỗ dựa? Hoặc là giống em oán tôi không ra tay cứu giúp? Vì sao tôi phải cứu? Thành Thiên Nguyên không cứu bọn họ, thì có lí do gì để tôi người chưa từng liên quan ra tay giúp đỡ?"
Đế Long trừng mắt, hỏi: “Cô không phải nữ đế Nhân tộc sao?”
“Tôi tên Khương Hoài Ưu, nữ đế đã mất nước 5000 năm trước.

5000 năm sau là một cái người tu tiên.

Vì 5000 năm trước tôi ra tay diệt Ma nên người ta đặt cho tôi là ‘Nữ đế Nhân tộc’ mà thôi.

Nhưng tôi diệt ma là bởi vì Ma giới chiếm quốc thổ của tôi, hủy giang sơn của tôi, giết bá tánh của tôi.

Tôi diệt Ma vì tôi là người, bọn chúng là Ma, bọn chúng đang đoạt lấy không gian sinh tồn của Nhân tộc.

Tôi chưa từng thống trị cả Nhân tộc; cũng chưa từng thống trị, hiệu lệnh Tu Tiên Giới.

Bốn chữ ‘Nữ đế Nhân tộc’ nghĩa chỉ là chiến lực của tôi đứng đầu trong Nhân tộc, một cái địa vị danh xưng mà thôi.”
Khương Hoài Ưu ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Đế Long, nói: “Muốn sống phải có thực lực, muốn đứng vững giữa trời đất phải hiên ngang và can đảm đối mặt với chúng sinh, có gan đánh hết thảy cường giả trong thiên hạ.

Về phần cuộc chiến này, bọn họ đánh tới khi phân ra thắng thua, biết chính mình có thể chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, có thể trả giá đắt bao nhiêu sẽ tự động kết thúc."
Khương Hoài Ưu nói xong xoay người định rời đi.
“Khương Hoài Ưu!” Đế Long gọi lại nàng, hỏi: “Nếu cô lựa chọn ngồi xem Nhân tộc và Yêu tộc đánh nhau không để ý tới.

Vì sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao lại chú ý thành Thiên Nguyên?"

Khương Hoài Ưu cũng không quay đầu lại mà nói câu: “Tôi là vì em, vì bản thân mình mà đến.

Nếu em vẫn luôn trốn không dám đấu, dám tranh thì hy vọng sống sót còn không có.

Làm thế nào giúp tôi đánh vỡ phong ấn? Hy vọng em đừng làm uổng phí kỳ trân, dị bảo của tôi trên người em."
Nói xong người đã đi xa.
Khương Hoài Ưu từng câu từng chữ đập vào trong lòng Đế Long.

Cô đứng nhìn phương hướng Khương Hoài Ưu biến mất, nhẹ giọng nói: "Tôi biết cô lo lắng, nhưng tôi có kiêu ngạo của mình.

Trốn là bởi vì tôi không muốn chết oan uổng; không phải tôi không muốn trở nên mạnh mẽ.

Chỉ là tôi không muốn dùng mạng người khác, dùng máu tươi sinh linh tới lót đường đi.

Cô nói hoàng đế phía sau đều là xương người.

Khi cô tươi cười sầu thảm nói cô làm hoàng đế, mất nước, máu chảy thành sông, cốt nhục tương tàn, tôi đều nhớ rõ.

Tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ." Cô nói xong, xoay người mà đi.

Đại chiến thành Thiên Nguyên, có rất nhiều cường giả tu tiên và Yêu tộc ngã xuống, bọn họ tu luyện nhiều năm máu thịt sớm đã tràn ngập linh khí.

Máu thịt những người ngã xuống là dinh dưỡng tốt nhất cho Đế Long.

Nếu cô hấp thu nó thì sẽ được bồi bổ không khác gì linh quả.

Nhưng cô không muốn, không muốn đi nhặt đồ tốt này, không muốn nhiễm máu tươi, lây dính sát khí.

Thiên Nguyên Thánh có quặng linh thạch dồi dào, trong phạm vi lãnh thổ của thế lực có số lượng lớn mỏ linh thạch.

Đế Long vốn định chui xuống dưới lòng đất tìm kiếm quặng linh thạch.

Nhưng cô chui ba ngày, kinh động vô số con rắn con chuột con kiến ngủ đông dưới lòng đất.

Cô đi ngang đi dọc hơn nghìn km mà cả miếng linh thạch vụn cũng chưa thấy, mỏ linh thạch càng miễn bàn.

Rơi vào đường cùng, cô đành phải chui lên mặt đất hóa thành một thiếu niên chạy vào trong thành đi hỏi thăm làm sao để tìm kiếm linh thạch.


Mới biết được cho dù Thiên Nguyên Thánh quặng linh thạch dư thừa, thì cũng không thể chui vào lòng đất là sẽ tìm thấy.

Đầu tiên phải tìm mạch khoáng.

Về phần tìm kiếm mạch khoáng lại là một môn học tương đối quan trọng, nó và Tu tiên Giới tự thành một thể.

Những người học dò mạch khoáng có mối quan hệ rất phức tạp với Tu tiên Giới.

Quặng linh thạch được tìm thấy dường như toàn bộ đều nằm trong tay các môn phái Tu tiên.

Cho dù thợ quặng muốn tìm quặng linh thạch cũng không phải việc dễ dàng, phải xem thế đất thế núi định phong thủy tìm long mạch.

Mà cho dù tìm được long mạch cũng không đồng nghĩa với việc tìm được quặng linh thạch.

Long mạch chỉ hình thành ở những nơi ẩn chứa tinh hoa nào đó, may mắn mới có khả năng sinh ra quặng linh thạch, tìm ra long mạch còn sẽ xét quặng.

Quặng linh thạch xuất hiện ở long mạch thì cũng sẽ xuất hiện ở những địa phương từng xảy ra biến cố lớn.

Như nơi cỏ cây xanh tươi vượng khí thì dưới lòng đất phải ẩn chứa đại mạch khoáng và linh khí dày đặc mới có thể dưỡng ra đất tốt như vậy.

Hoặc một số chiến trường thời viễn cổ có vô số cường giả tu tiên nằm xuống hóa thành linh khí bồi bổ nền đất, lọai quặng linh thạch ở đây thường thường cũng là nơi cực hung, sẽ sinh ra vô số âm linh ma vật.

Đế Long nghĩ mình mà tự tìm hoặc tìm thợ quặng giúp mình là không có khả năng.

Cô chỉ đơn giản không tìm quặng nữa, mà lén lút chạy đến xưởng quặng trong thành Thiên Nguyên Thánh, đi “Tìm” thứ có sẵn.
Thiên Nguyên Thánh có rất nhiều mỏ quặng linh thạch, cực kỳ dễ tìm.

Thiên Nguyên Thánh địa thường xuyên cử đệ tử trong môn đi mời gọi thợ mỏ.

Cô lén lút đi theo những thợ mỏ này là có thể tìm được mỏ quặng ở Thiên Nguyên Thánh.

Người tu tiên sẽ không đi mỏ quặng tự mình đào quặng.

Những người đến mỏ quặng đào quặng đều là một số người trần chịu được khổ cực, mạo hiểm hoặc một số người tu tiên không có tiền đồ tu hành, ngay cả cửa tu tiên cũng chưa vào.

Nghe nói thù lao làm một năm ở mỏ quặng bằng mười năm làm ở nhân gian.


Nhưng làm việc dưới mỏ quặng cực nguy hiểm vì chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

Đế Long hóa thân thành một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng chạy tới ngồi ở chỗ tuyển dụng thợ mỏ trong thành.

Phụ trách tuyển dụng là hai người đệ tử thành Thiên Nguyên Thánh, một già một trẻ, lão khoảng tầm 50 tuổi hơn, tu vi bình thường, dùng cách phỉ nhổ trong lòng Đế Long chính là: "Cho dù giờ mình bị phế nhưng dùng một ngón tay là có thể nghiền nát hắn".

Người trẻ tuổi còn lại tầm hai mươi tuổi, nhìn qua trông thông minh lanh lợi, tu vi không bằng lão già kia, nhưng lại nói đặc biệt nhiều.

Lão già 50 tuổi ngẩng đầu mắt đánh giá Đế Long hỏi:
“Sức lực lớn không?”
Đế Long gật đầu, nói: “Lớn!”
Lão nhân hất cằm về phía cục đá lớn bên cạnh, nói: “Đi qua nhấc thử, coi có thể di chuyển nổi tảng đá không."
Đế Long chạy tới, nhấc lên khối đá nặng gần 150 ký giống như ôm cục bông đặt lên trên bàn trước mặt lão nhân.

Lão nhân mặt tối sầm, nói: “Dọn đi dọn đi!”
Đế Long lại di chuyển về chỗ cũ.
Lão nhân kia hỏi Đế Long: “Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người?”
Đế Long trợn tròn hai mắt, nói: “Tôi không có nhà, cũng không có người nhà.”
“Một thân một mình.

Tốt quá rồi! ” Lão nhân vừa nói vừa đánh giá Đế Long lại vài lần, thấy cô không giống như đã học qua môn pháp tu tiên hoặc luyện võ công.

Vì thế đưa cho cô một thẻ bài bằng gỗ đại diện thân phận thợ mỏ "Cầm, buổi chiều cùng chúng ta xuất phát."
Thanh niên bên cạnh nhìn Đế Long nhếch miệng cười, chờ Đế Long đi xa lại thấp giọng nói với lão nhân: “Tên này sức không nhỏ, tính tình cộc lốc, đến người nhà cũng không có, hắn chết cũng không cần thông báo ai.

Chúc mừng Đại thúc."
“Đại thúc” vung bút điền dùm Đế Long ô địa chỉ hiện tại, người nhà địa chỉ và tên người thân.

Trong mỏ quặng thường xuyên xảy ra chuyện, tên này vừa nhìn đã biết không phải người khôn khéo, chắc chắn không sống lâu được.

Đợi tương lai ông ta lãnh tiền an ủi giúp hắn, đốt hai tờ giấy cho hắn cũng tốt.

Đế Long ngồi ở chỗ triệu tập thợ mỏ trong thành Thiên Nguyên đợi đến buổi chiều, nhìn thấy có hai người đệ tử nội môn Thiên Nguyên đạp pháp bảo bay tới.

Hai người này tu vi cũng yếu, trong mắt Đế Long chính là mới vừa tập tễnh bước vào tu tiên Giới, liền bóng dáng Nguyên Anh đều không có.

Hai người này vừa đến, hai vị kia làm như chào đón tổ tông mà tiến lên cười cười, cong eo đem một hàng 200 người thợ mỏ giao cho bọn họ.

Tên thanh niên nói nhiều thấy người Thiên Nguyên Thánh tới, nhịn không được lại lảm nhảm hỏi: "Sư huynh, Thánh chủ liên hợp với các môn phái Tu tiên Giới giết yêu, có thu hoạch gì không?."
Tên thiếu niên đệ tử chừng 17-18 tuổi "Hừ", nói: "Tự nhiên là kế hoạch toàn thắng.

Cái gì mà cường giả đứng đầu Yêu tộc, nửa bước thành tiên Yêu Thần, chỉ đến thế thôi! Dưới sự vây đánh của mười tám vị Thái thượng trưởng lão của mười Thánh địa lớn, thất bại thảm hại chạy mất."
Đế Long ngồi xổm bên cạnh nghe được thiếu niên nói lời này không khỏi tặc lưỡi, mười tám cái thái thượng trưởng lão đánh một cái Thanh Lam, còn nói hợp tình hợp lý như vậy.

Hắn lại thở dài: “Nếu không phải các thái thượng trưởng lão đều bị thương nặng, nhất định sẽ không để yêu nghiệt kia chạy thoát!”
Đế Long đôi mắt đều trợn tròn, trong lòng kêu lên: “Các ngươi tất cả thái thượng trưởng lão đều bị thương, còn bảo Thanh Lam thất bại thảm hại mà chạy!” Cô ngồi xổm bên cạnh xen mồm vào nói: “Mười tám vị thái thượng trưởng lão vây đánh yêu nghiệt mà cũng bị thương nặng hả?”.
“Hừ!” Hắn hừ mạnh một tiếng, quay đầu nhìn Đế Long, khinh miệt mà liếc mắt cô một cái, nói: “Một thằng nghèo như mày thì biết cái gì? Việc của Tu tiên Giới chưa đến lượt người thường như mày có thể xen mồm đâu.”
Người đứng bên cạnh tên thiếu niên đệ tử rầy la một câu: “Sư đệ!”
Đế Long chớp chớp đôi mắt hỏi: “Rốt cuộc yêu nghiệt kia có bị thương không á?” Không chút nào chú ý tới bộ râu quai nón và bộ dáng cao lớn thô kệch của mình không tương xứng cùng với đôi mắt trong suốt, tràn đầy vô tội.

Cũng may bộ dáng cô biến thành làm người ta không muốn nhìn nhiều một chút, đôi mắt bị đầu tóc lộn xộn che khuất mới không bị nhìn ra khác thường.
Thiếu niên dùng sức trừng Đế Long một cái, phất tay áo, quay mặt qua chỗ khác không để ý đến cô, quát lớn: “Đi rồi!”
Đế Long mím chặt môi không hỏi nữa.

Cô đã hiểu, mười tám vị Thái thượng trưởng lão của các ngươi liên hợp đánh một mình Thanh Lam, mười tám người bị thương nặng, Thanh Lam không một chút sây sát.

Kết quả đánh xong kêu “Yêu Thần thất bại thảm hại mà chạy”.
Theo như lời Khương Hoài Ưu nói sau khi chưởng môn, môn chủ, Thánh chủ các phái thoái vị được xưng là Thái thượng trưởng lão, thực lực không phải mạnh nhất, nhưng cũng là ưu tú nhất trong môn phái.

Nếu thực lực bình thường, sao có thể đứng đầu làm chủ? Đứng đầu môn phái lui về sau không để ý tới sự vụ môn phái chuyên tâm tu luyện, đáng ra cảnh giới và thực lực càng cao mới đúng chứ?
_______________________
Ngày đó, thanh niên đệ tử Nguyên Thiên Thánh dùng một quyển pháp bảo, đem toàn bộ hai trăm người thợ mỏ ngồi lên pháp bảo đưa tới mỏ quặng, Đế Long cũng ở trong đó.
Ngày đó Đế Long ngồi trên phi hành pháp bảo nghe được tên thanh niên thở dài với tên thiếu niên đệ tử, nói: “Nữ đế không ra, ai có thể hơn thua với Yêu Thần? Thành Thiên Nguyên bị san thành đất bằng, đệ tử các môn phái Tu tiên giới thương vong vô số.
Thiếu niên đáp: “Sư huynh đừng để chí khí Yêu Tộc diệt oai phong của mình, một trận này bọn chúng đã chết vài vị Đại yêu cơ mà? Không phải đã chết một con Bạch Giao đứng hàng thứ tám trong mười hai Giao Long đại yêu sao?.

Ám Long(tên Bạch Giao) đã bị chưởng môn chúng ta dùng pháp bảo trấn áp luyện hoá rồi mà?”
Đế Long ngẩn ngơ, đầu óc “Ông” một tiếng, bị dọa đứng: Bạch giao đã chết?
Bạch giao là thủy giao, hồng thủy ở thành Thiên Nguyên là nó làm ngập.

Khi Đế Long bị người tu tiên đánh Bạch Giao còn đã xông tới cứu cô.

Lấy thực lực của Bạch Giao, mặc kệ là Yêu tộc hay cường giả tu tiên nó đều là cường giả đứng số một số hai, vậy mà đã chết?
Tuy Đế Long thấy người chết vô số lần, đây lại là lần đầu thấy "Người quen" chết đi, mà "Người quen" này không phải người nhỏ yếu gì.

Đế Long đầu óc có chút ngây dại, cũng có chút ngẩn người, còn bị dọa sợ.

Bạch Giao đều bị trấn áp luyện hóa, cô hiện tại thì sao?
Cô rùng mình sợ hãi, bằng thực lực của cô hiện tại.

Nếu không phải Khương Hoài Ưu nhiều lần giúp đỡ, chỉ sợ cô đã sớm chết mất xác! Hiện tại cô thực sự quá yếu ớt, trong mắt người tu tiên cô và con kiến không khác lắm đi? Cô muốn mạnh lên, muốn trở nên mạnh hơn Bạch Giao, ít nhất phải sánh vai cùng Thanh Lam và Khương Hoài Ưu, mới có thể tung hoành ngang dọc ở hành tinh này.

Sự kiêu ngạo khi là Đế Long đột nhiên trở nên không đáng một xu trước mặt thần chết.

Mặc kệ ngươi là long hay là giao, ở trước mặt thần chết không khác gì con kiến, nói chết liền chết, nói không liền không có.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương