Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên
-
Quyển 2 - Chương 50: Người trong cuộc mơ hồ
Quả nhiên là người của Lâm gia, trong xương cũng rất trọng tình cảm. Lâm Tử giống như đã sớm Đại Nhi nói như vậy, hắn ở Lâm gia cũng làm một chuyện xấu như vậy mà thôi. Theo tính tình của tiểu thư và thiếu gia sẽ không làm gì hắn, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Huống chi tiểu thư hiển nhiên xem trọng tình cảm của Mộc Vân Thiên và Thiên Ảnh, mình vẫn hơi thua đấy.
Hắn thua bởi tình cảm huynh đệ với Lâm Tiểu Bảo, không có chút động tay chân ở trên người hắn Lâm Tiểu Bảo. Cho nên hôm nay, hắn thua rất hoàn toàn. Cũng không cảm thấy oan.
"Nói cho cùng Cung chủ Thiên cung vốn thù hận Nam Việt. Nếu Hoàng đế Nam Việt không có dã tâm, cần gì đưa nàng tới nơi này, số mạng nàng cũng làm công chúa của nàng, yên lặng chờ đợi kết thân, nàng sẽ không luyện thành tâm trí như vậy, sẽ không cơ trí đến mức này, ngươi cũng sẽ không gặp phải bà ta, yêu bà ta."
"Cho nên nói, tất cả sâu xa bên trong tự có định số, chúng ta đi đến bước này cũng bị định số tính toán hết, có lẽ bước kế tiếp cũng thế. Thật ra những thứ này cũng không sao cả, làm chuyện mình thích theo cách của mình không phải rất tốt sao, tại sao muốn để ý, có phải người nào nắm trong lòng bàn tay hay không, những định số kia chỉ là tiền căn hậu quả tưởng tượng cuối cùng mình không cách nào phản bác mà thôi."
"Lại nói, ngươi hiểu ý của ta không?"
Trong đáy lòng Triển hồ ly và Lâm Tiểu Bảo phúc nghị, nói nhiều như vậy chính là vì nói cái gọi là định số sao? Có quan hệ cái lông gì đến chuyện này?
Lâm Tử lại cười nhạt, trầm lặng nói: "Tiểu thư muốn nói cho ta biết có tiền căn nhất định sẽ có hậu quả, hay là nói không quan tâm ta, tất cả đều trách tội do định số? Ha ha, giống như tiểu thư từng nói, định số thì như thế nào, làm chuyện mình thích tình tại sao còn phải để ý."
"Không, ta muốn nói cho ngươi, Cung chủ Thiên cung làm tất cả mọi thứ xuất phát từ oán niệm Hoàng đế Nam Việt, đây chỉ là bản thân vô ơn bạc nghĩa tự tác quái, Hoàng đế Nam Việt là ca ca ruột của bà ta, đây là sự thật không thay đổi. Ở trên thế gian này không có bất kỳ một loại tình cảm nào có thể vượt qua tình thân, cho dù là tình yêu cũng không được." Đại Nhi nói lời này, Triển hồ ly và Lâm Tiểu Bảo nghe được buồn bực không thôi.
Mới vừa trọng điểm là nơi này sao? Giống như không phải chứ?
"Nội bộ Nam Việt bạo loạn, mặc dù đã dẹp loạn mà nhị hoàng tử cũng mãn nguyện ngôi vị thái tử, loại chuyện như vậy, lộ liễu ra bên ngoài, chuyện này chỉ có thể nói Hoàng đế Nam Việt đã không còn sống lâu nữa, ngươi nói ngươi hiểu được bà ta, ngươi cũng đã biết hiện tại bà ta muốn làm nhất chính là chuyện gì? Không phải ở chỗ này tranh đoạt Thần Binh Thành, không phải là bày mưu tính kế vì cướp lấy Bách giang sơn, chính là muốn một lý do hợp lý trở về, cho dù nhìn thấy Hoàng đế Nam Việt một lần cuối." Đại Nhi nói lời này, bảy phần thật ba phần giả, nội bộ Nam Việt tranh đoạt, thái tử cũng không có lộ liễu như thế, nhưng Hoàng thất Nam Việt vẫn nhìn chăm chú vào động tĩnh của những vương quốc khác cũng không phải bí mật gì. Nhưng mà đối với Mộc Vân Thiên chỉ nói một chữ, Đại Nhi có thể đoán được bản tính của Cung chủ Thiên cung, không thể không bội phục.
"Tiểu thư, chúng ta giống như trệch hướng đề tài." Lâm Tử ngầm trộm nghe ra được điều gì, mặc dù hắn biết Đại Nhi nói là sự thật, chỉ là hoàng cung hiểm ác hơn nhiều giang hồ, hắn thật đúng là không muốn nàng trở về đấy. Nàng đi, hắn sẽ không thấy được nàng. Ích kỷ sao? Có lẽ vậy.
"Tại sao nàng muốn giao chuyện này cho Thiên Ảnh, chẳng lẽ ngươi không có nghĩ qua sao? Thực lực Thiên cung cũng không thể khinh thường, dọn dẹp mấy mảnh vụn dư dả, cố tình muốn Thiên Ảnh tham dự vào, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?" Đại Nhi nháy một cái, thu hồi ánh mắt nhìn về phía nơi xa.
"Người trong cuộc luôn mê muội, nếu không phải nhìn thấu điểm này ta làm sao đoán được bà ta là một người nặng tình cảm nhưng kì quái."
Lâm Tử kinh hãi, hơi suy nghĩ một chút cảm thấy Đại Nhi nói rất đúng, nếu như thật sự vô tình đối với Mộc Vân Thiên, đại khái nàng có thể lấy Mộc Vân Thiên uy hiếp bức tử Thiên Ảnh, nhưng cố tình chỉ uy hiếp hắn vì làm việc cho mình, hơn nữa còn là chuyện Thần Binh Thành. Hắn nhớ mình nói với nàng, nếu như tình quá sâu, mặc kệ là độc tình hay si tình cổ cũng sẽ tự sụp đổ, chỉ cần một cơ hội mà thôi.
"Tiểu thư muốn ta làm gì?" Lâm Tử cảm thấy Đại Nhi tuyệt đối là chuyên gia ngôn ngữ chặt chẽ (Logic), một chút tin tức không đáng kể, nàng cũng có thể đào ra lượng tin tức khổng lồ, làm ra phán đoán chính xác nhất. Đối địch với nàng tuyệt đối là một sai lầm.
"Xem ngươi không có thương hại người Lâm gia, bản tiểu thư cũng không so đo với ngươi, sau khi chuyện Thần Binh Thành chấm dứt các ngươi nhận được thông báo của Hoàng đế Nam Việt, ngươi phải cùng bà ta trở về. Hơn nữa, phải trợ giúp Nộ Vân vô điều kiện, cũng chính là Thất hoàng tử mấy ngày trước mới vừa trở về, hiện tại thái tử điện hạ là một uy hiếp duy nhất."
Hiện tại Nộ Vân cũng bị bức ép đến mức nóng nảy đi, thái tử đã hết đề phòng, ngược lại một số nhà ủng hộ Nộ Vân kéo càng nhiều người phản bội, nhất định sẽ ra tay, người ra tay với hắn, Nộ Vân chắc sẽ không bỏ qua. Cho dù hắn không có lòng muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vì hắn, Nộ Vân nhất định biết nên làm thế nào.
Nghĩ đến chỗ này, Đại Nhi nhếch miệng cười một tiếng, thật là âm hàn. Hắc hắc, sư phụ, ta giúp vị kia của ngươi một chuyện lớn như vậy, không biết các ngươi phải cám ơn ta thế nào đấy. Thật ra đồ đệ cũng không thiếu cái gì, chỉ muốn nhìn hiện trường trực tiếp mà thôi. Bộ dáng như vậy, cho dù len lén nhìn cũng không có chướng ngại tâm lý, nhìn yên tâm thoải mái. Ha ha ha.
Đối với kết quả này, Triển hồ ly không có chút nào ngoài ý muốn, mặc dù Đại Nhi thoạt nhìn rất tùy tiện, thật ra trong lòng nghĩ chu đáo hơn ai khác. Lâm Tử đối với Lâm Tiểu Bảo mà nói rất quan trọng, như Đại Nhi từng nói, Lâm Tử không có thương hại Lâm Tiểu Bảo, cũng không có lấy Lâm Tiểu Bảo uy hiếp, điểm trọng tình cảm này đúng là điểm yếu của Đại Nhi. Đối với người như Lâm Tử, nàng thật đúng không xuống tay được, còn nữa, nếu như muốn ra tay làm sao nói nhiều như vậy, tính tình của Đại Nhi hắn vẫn có chút hiểu rõ.
Lâm Tiểu Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn cho rằng Đại Nhi có thể đối với Cố Hinh Tuyết như thế, vậy đối với Lâm Tử mà nói, kết quả tuyệt đối giống như Cố Hinh Tuyết, không ngờ hắn vẫn xem thường muội muội nhà hắn.
"Tiểu thư, cho dù ta hiểu tại sao tiểu thư vui vẻ như vậy." Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, rơi vào khốn cảnh trợ giúp đồng bạn không biến sắc, rất ít tức giận lại nói rất nhiều lý lẽ, lý do cũng vô cùng kỳ quặc. Không gì hơn tính tình lạc quan thẳng thắn, thêm đầu óc cơ trí lão luyện, giống như tất cả hào quang cũng bao phủ nàng, làm cho người ta không nhịn được muốn thân cận. Hơn nữa, tất cả mọi thứ cũng không nhìn ở trong mắt, cũng không phải là vấn đề tự tin, thật đúng là làm cho người ta không khỏi tin tưởng.
"Tiểu thư ta thiên chân đáng yêu, thông minh lanh lợi, vốn vui vẻ, không nương môn (đàn bà) như Lâm Tiểu Bảo, cũng không âm hiểm như Triển hồ ly, mặc dù không cứng đờ giống tam sư huynh và Thảo Diệp, cũng không cần ăn đòn như Nhị Sư Huynh, sao có thể không vui vẻ." Đại Nhi nói lời này vô sỉ chí cực, chê bai mọi người nâng nàng lên, hơn nữa còn vẻ mặt đương nhiên nghiêm túc. Quả thật không người nào có thể địch.
. . . . . .
"Lâm Tử, tiểu thư muốn ăn kẹo thất xảo đường, món điểm tâm ngọt mới, bát tiên cư túy tửu áp, thập toàn lâu lý ngư thang, Cửu Châu Các Sư Tử hấp, nhân tiện muốn chút cháo nhãn nhục. Trở về mỗi ngày sống ở bên cạnh ta, bổ nhiệm nam bảo mẫu cận thân, ta muốn thay Lâm Tiểu Bảo dạy dỗ ngươi thật tốt."
Cũng biết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Đây là tiếng lòng của ba người. Mấy cái địa phương đó chia ra mỗi vị trí khác nhau phía Đông Nam Tây Bắc của Thần Binh Thành. Đi qua mấy địa phương này quả thật chính là đi hết một vòng Thần Binh Thành, cho dù khinh công khá hơn nữa, không qua hai canh giờ cũng không về được, cái này cũng chưa tính đến phải cần thời gian lam việc.
Hơn nữa. . . Tùy thời phục mệnh. . . . . . Quả nhiên là người hung ác.
Đối với mệnh lệnh của Đại Nhi, Lâm Tử chấp nhận rời khỏi, ngoan ngoãn đi làm việc. Lưu lại ba người vẫn rãnh rỗi.
"Tiểu muội, ba ngày nay Cố Gia không có một chút động tĩnh, chẳng lẽ cứ không giải quyết được gì như vậy?" Không chỉ Lâm Tiểu Bảo kỳ quái, ngay cả Triển Phong Hoa thông minh như vậy cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Bọn họ biết Cung Bắc Thiếu dùng Thần Binh Thành làm áp lực cho Linh Lung Sơn Trang, cho dù như thế, Trang chủ Linh Lung Sơn Trang cũng không phải là người đắn đo, nhưng sự thật là không có bất kỳ động tác gì, không nghĩ ra cũng là bình thường.
"Trang chủ Linh Lung Sơn Trang cũng không phải là nhân vật sai lầm, mặc dù rất xác định hắn sẽ đi thăm dò, nhưng cho dù tra được việc làm của Cố Hinh Tuyết, nhưng vì có liên hệ máu mủ bọn họ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Đây chính là nhân tính, người chánh nghĩa gặp được chuyện của mình cũng sẽ trở nên ích kỷ. Dù biết thân phận của tiểu thư cũng không nhất định sẽ nhịn cơn tức này, dù sao hiện giờ còn tiểu thư đã không có quan hệ đến Hoàng thất. Hôm nay im lặng không biết đại biểu cái gì." Triển hồ ly phân tích tương đối thấu đáo, nhìn chuyện chu đáo.
"Trên căn bản mà nói là như thế này. Cho dù Cố Hinh Tuyết trở về nhà không lâu, bất quá thật sự là người của Cố gia không sai, cho dù ai cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nữ nhi mình bị hãm hại như vậy." Đại Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Tiểu Bảo và Triển hồ ly nhìn về phía Đại Nhi chờ đợi tiếp theo.
"Nói hãm hại nghiêm trọng, để cho nàng còn sống xem ra ta từ bi." Trong chờ mong của hai người, Đại Nhi thong thả nói một câu thế này.
. . . . . .
"Khụ khụ, Linh Lung Sơn Trang ở giang hồ đứng vững trăm năm không ngã, đảm nhiệm vị trí trang chủ làm sao có thể hiền lành, Cố trang chủ danh tiếng cực tốt ở trên giang hồ, sự thật cũng rất tốt, chỉ là người như vậy một khi muốn làm ác mới phòng bị khó khăn nhất, các ngươi cảm thấy làm thế nào mới có thể không phá hư danh tiếng, vẫn có thể diệt trừ kẻ địch, hoặc là sau khi xong chuyện, người khác còn cảm ơn đức đối với hắn." Đại Nhi hiển nhiên đã biết tính toán của Linh Lung Sơn Trang.
"Chẳng lẽ Linh Lung Sơn Trang muốn liên thủ với Vô Ảnh Lâu? ! Hắn muốn phá hủy Thần Binh Thành sao? !" Lâm Tiểu Bảo tương đối kích động, Đại Nhi và Triển Phong Hoa không có ở trong giang hồ nên không biết quan hệ giữa Linh Lung Sơn Trang và Thần Binh Thành, chẳng lẽ hắn còn không biết, liên minh trăm năm Linh Lung Sơn Trang vì Cố Hinh Tuyết thật muốn hủy diệt.
"Linh Lung Sơn Trang bị buộc đến nước này, xem ra tình cảm đối với Cố Hinh Tuyết thật không giả, có Linh Lung Sơn Trang trợ giúp, Vô Ảnh ôm vào nơi này quả thực như hổ thêm cánh." Triển hồ ly giống như cảm khái nói một câu. Nghĩ thầm Cố Hinh Tuyết thật có bản lãnh, Linh Lung Sơn Trang bị hủy ở trong tay nàng rồi.
"Không có mấy ngày, Tiểu Vũ cũng đi rất nhiều ngày rồi, rất nhớ. Tranh thủ đánh xong, kết thúc chuyện, đi Phù Diêu dạo chơi." Đại Nhi nói xong, thân thể dựa ra phía sau, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời giữa trưa có vẻ tái nhợt, giữa hai lông mày để lộ ra mấy phần mệt mỏi, lòng của Đại Nhi mệt mỏi.
Nhanh kết thúc đi, kết thúc lão nương liền đi ẩn cư, mở Tần Lâu Sở quán, ngày ngày đếm tiền mặt!
Hắn thua bởi tình cảm huynh đệ với Lâm Tiểu Bảo, không có chút động tay chân ở trên người hắn Lâm Tiểu Bảo. Cho nên hôm nay, hắn thua rất hoàn toàn. Cũng không cảm thấy oan.
"Nói cho cùng Cung chủ Thiên cung vốn thù hận Nam Việt. Nếu Hoàng đế Nam Việt không có dã tâm, cần gì đưa nàng tới nơi này, số mạng nàng cũng làm công chúa của nàng, yên lặng chờ đợi kết thân, nàng sẽ không luyện thành tâm trí như vậy, sẽ không cơ trí đến mức này, ngươi cũng sẽ không gặp phải bà ta, yêu bà ta."
"Cho nên nói, tất cả sâu xa bên trong tự có định số, chúng ta đi đến bước này cũng bị định số tính toán hết, có lẽ bước kế tiếp cũng thế. Thật ra những thứ này cũng không sao cả, làm chuyện mình thích theo cách của mình không phải rất tốt sao, tại sao muốn để ý, có phải người nào nắm trong lòng bàn tay hay không, những định số kia chỉ là tiền căn hậu quả tưởng tượng cuối cùng mình không cách nào phản bác mà thôi."
"Lại nói, ngươi hiểu ý của ta không?"
Trong đáy lòng Triển hồ ly và Lâm Tiểu Bảo phúc nghị, nói nhiều như vậy chính là vì nói cái gọi là định số sao? Có quan hệ cái lông gì đến chuyện này?
Lâm Tử lại cười nhạt, trầm lặng nói: "Tiểu thư muốn nói cho ta biết có tiền căn nhất định sẽ có hậu quả, hay là nói không quan tâm ta, tất cả đều trách tội do định số? Ha ha, giống như tiểu thư từng nói, định số thì như thế nào, làm chuyện mình thích tình tại sao còn phải để ý."
"Không, ta muốn nói cho ngươi, Cung chủ Thiên cung làm tất cả mọi thứ xuất phát từ oán niệm Hoàng đế Nam Việt, đây chỉ là bản thân vô ơn bạc nghĩa tự tác quái, Hoàng đế Nam Việt là ca ca ruột của bà ta, đây là sự thật không thay đổi. Ở trên thế gian này không có bất kỳ một loại tình cảm nào có thể vượt qua tình thân, cho dù là tình yêu cũng không được." Đại Nhi nói lời này, Triển hồ ly và Lâm Tiểu Bảo nghe được buồn bực không thôi.
Mới vừa trọng điểm là nơi này sao? Giống như không phải chứ?
"Nội bộ Nam Việt bạo loạn, mặc dù đã dẹp loạn mà nhị hoàng tử cũng mãn nguyện ngôi vị thái tử, loại chuyện như vậy, lộ liễu ra bên ngoài, chuyện này chỉ có thể nói Hoàng đế Nam Việt đã không còn sống lâu nữa, ngươi nói ngươi hiểu được bà ta, ngươi cũng đã biết hiện tại bà ta muốn làm nhất chính là chuyện gì? Không phải ở chỗ này tranh đoạt Thần Binh Thành, không phải là bày mưu tính kế vì cướp lấy Bách giang sơn, chính là muốn một lý do hợp lý trở về, cho dù nhìn thấy Hoàng đế Nam Việt một lần cuối." Đại Nhi nói lời này, bảy phần thật ba phần giả, nội bộ Nam Việt tranh đoạt, thái tử cũng không có lộ liễu như thế, nhưng Hoàng thất Nam Việt vẫn nhìn chăm chú vào động tĩnh của những vương quốc khác cũng không phải bí mật gì. Nhưng mà đối với Mộc Vân Thiên chỉ nói một chữ, Đại Nhi có thể đoán được bản tính của Cung chủ Thiên cung, không thể không bội phục.
"Tiểu thư, chúng ta giống như trệch hướng đề tài." Lâm Tử ngầm trộm nghe ra được điều gì, mặc dù hắn biết Đại Nhi nói là sự thật, chỉ là hoàng cung hiểm ác hơn nhiều giang hồ, hắn thật đúng là không muốn nàng trở về đấy. Nàng đi, hắn sẽ không thấy được nàng. Ích kỷ sao? Có lẽ vậy.
"Tại sao nàng muốn giao chuyện này cho Thiên Ảnh, chẳng lẽ ngươi không có nghĩ qua sao? Thực lực Thiên cung cũng không thể khinh thường, dọn dẹp mấy mảnh vụn dư dả, cố tình muốn Thiên Ảnh tham dự vào, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?" Đại Nhi nháy một cái, thu hồi ánh mắt nhìn về phía nơi xa.
"Người trong cuộc luôn mê muội, nếu không phải nhìn thấu điểm này ta làm sao đoán được bà ta là một người nặng tình cảm nhưng kì quái."
Lâm Tử kinh hãi, hơi suy nghĩ một chút cảm thấy Đại Nhi nói rất đúng, nếu như thật sự vô tình đối với Mộc Vân Thiên, đại khái nàng có thể lấy Mộc Vân Thiên uy hiếp bức tử Thiên Ảnh, nhưng cố tình chỉ uy hiếp hắn vì làm việc cho mình, hơn nữa còn là chuyện Thần Binh Thành. Hắn nhớ mình nói với nàng, nếu như tình quá sâu, mặc kệ là độc tình hay si tình cổ cũng sẽ tự sụp đổ, chỉ cần một cơ hội mà thôi.
"Tiểu thư muốn ta làm gì?" Lâm Tử cảm thấy Đại Nhi tuyệt đối là chuyên gia ngôn ngữ chặt chẽ (Logic), một chút tin tức không đáng kể, nàng cũng có thể đào ra lượng tin tức khổng lồ, làm ra phán đoán chính xác nhất. Đối địch với nàng tuyệt đối là một sai lầm.
"Xem ngươi không có thương hại người Lâm gia, bản tiểu thư cũng không so đo với ngươi, sau khi chuyện Thần Binh Thành chấm dứt các ngươi nhận được thông báo của Hoàng đế Nam Việt, ngươi phải cùng bà ta trở về. Hơn nữa, phải trợ giúp Nộ Vân vô điều kiện, cũng chính là Thất hoàng tử mấy ngày trước mới vừa trở về, hiện tại thái tử điện hạ là một uy hiếp duy nhất."
Hiện tại Nộ Vân cũng bị bức ép đến mức nóng nảy đi, thái tử đã hết đề phòng, ngược lại một số nhà ủng hộ Nộ Vân kéo càng nhiều người phản bội, nhất định sẽ ra tay, người ra tay với hắn, Nộ Vân chắc sẽ không bỏ qua. Cho dù hắn không có lòng muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vì hắn, Nộ Vân nhất định biết nên làm thế nào.
Nghĩ đến chỗ này, Đại Nhi nhếch miệng cười một tiếng, thật là âm hàn. Hắc hắc, sư phụ, ta giúp vị kia của ngươi một chuyện lớn như vậy, không biết các ngươi phải cám ơn ta thế nào đấy. Thật ra đồ đệ cũng không thiếu cái gì, chỉ muốn nhìn hiện trường trực tiếp mà thôi. Bộ dáng như vậy, cho dù len lén nhìn cũng không có chướng ngại tâm lý, nhìn yên tâm thoải mái. Ha ha ha.
Đối với kết quả này, Triển hồ ly không có chút nào ngoài ý muốn, mặc dù Đại Nhi thoạt nhìn rất tùy tiện, thật ra trong lòng nghĩ chu đáo hơn ai khác. Lâm Tử đối với Lâm Tiểu Bảo mà nói rất quan trọng, như Đại Nhi từng nói, Lâm Tử không có thương hại Lâm Tiểu Bảo, cũng không có lấy Lâm Tiểu Bảo uy hiếp, điểm trọng tình cảm này đúng là điểm yếu của Đại Nhi. Đối với người như Lâm Tử, nàng thật đúng không xuống tay được, còn nữa, nếu như muốn ra tay làm sao nói nhiều như vậy, tính tình của Đại Nhi hắn vẫn có chút hiểu rõ.
Lâm Tiểu Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn cho rằng Đại Nhi có thể đối với Cố Hinh Tuyết như thế, vậy đối với Lâm Tử mà nói, kết quả tuyệt đối giống như Cố Hinh Tuyết, không ngờ hắn vẫn xem thường muội muội nhà hắn.
"Tiểu thư, cho dù ta hiểu tại sao tiểu thư vui vẻ như vậy." Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, rơi vào khốn cảnh trợ giúp đồng bạn không biến sắc, rất ít tức giận lại nói rất nhiều lý lẽ, lý do cũng vô cùng kỳ quặc. Không gì hơn tính tình lạc quan thẳng thắn, thêm đầu óc cơ trí lão luyện, giống như tất cả hào quang cũng bao phủ nàng, làm cho người ta không nhịn được muốn thân cận. Hơn nữa, tất cả mọi thứ cũng không nhìn ở trong mắt, cũng không phải là vấn đề tự tin, thật đúng là làm cho người ta không khỏi tin tưởng.
"Tiểu thư ta thiên chân đáng yêu, thông minh lanh lợi, vốn vui vẻ, không nương môn (đàn bà) như Lâm Tiểu Bảo, cũng không âm hiểm như Triển hồ ly, mặc dù không cứng đờ giống tam sư huynh và Thảo Diệp, cũng không cần ăn đòn như Nhị Sư Huynh, sao có thể không vui vẻ." Đại Nhi nói lời này vô sỉ chí cực, chê bai mọi người nâng nàng lên, hơn nữa còn vẻ mặt đương nhiên nghiêm túc. Quả thật không người nào có thể địch.
. . . . . .
"Lâm Tử, tiểu thư muốn ăn kẹo thất xảo đường, món điểm tâm ngọt mới, bát tiên cư túy tửu áp, thập toàn lâu lý ngư thang, Cửu Châu Các Sư Tử hấp, nhân tiện muốn chút cháo nhãn nhục. Trở về mỗi ngày sống ở bên cạnh ta, bổ nhiệm nam bảo mẫu cận thân, ta muốn thay Lâm Tiểu Bảo dạy dỗ ngươi thật tốt."
Cũng biết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Đây là tiếng lòng của ba người. Mấy cái địa phương đó chia ra mỗi vị trí khác nhau phía Đông Nam Tây Bắc của Thần Binh Thành. Đi qua mấy địa phương này quả thật chính là đi hết một vòng Thần Binh Thành, cho dù khinh công khá hơn nữa, không qua hai canh giờ cũng không về được, cái này cũng chưa tính đến phải cần thời gian lam việc.
Hơn nữa. . . Tùy thời phục mệnh. . . . . . Quả nhiên là người hung ác.
Đối với mệnh lệnh của Đại Nhi, Lâm Tử chấp nhận rời khỏi, ngoan ngoãn đi làm việc. Lưu lại ba người vẫn rãnh rỗi.
"Tiểu muội, ba ngày nay Cố Gia không có một chút động tĩnh, chẳng lẽ cứ không giải quyết được gì như vậy?" Không chỉ Lâm Tiểu Bảo kỳ quái, ngay cả Triển Phong Hoa thông minh như vậy cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Bọn họ biết Cung Bắc Thiếu dùng Thần Binh Thành làm áp lực cho Linh Lung Sơn Trang, cho dù như thế, Trang chủ Linh Lung Sơn Trang cũng không phải là người đắn đo, nhưng sự thật là không có bất kỳ động tác gì, không nghĩ ra cũng là bình thường.
"Trang chủ Linh Lung Sơn Trang cũng không phải là nhân vật sai lầm, mặc dù rất xác định hắn sẽ đi thăm dò, nhưng cho dù tra được việc làm của Cố Hinh Tuyết, nhưng vì có liên hệ máu mủ bọn họ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Đây chính là nhân tính, người chánh nghĩa gặp được chuyện của mình cũng sẽ trở nên ích kỷ. Dù biết thân phận của tiểu thư cũng không nhất định sẽ nhịn cơn tức này, dù sao hiện giờ còn tiểu thư đã không có quan hệ đến Hoàng thất. Hôm nay im lặng không biết đại biểu cái gì." Triển hồ ly phân tích tương đối thấu đáo, nhìn chuyện chu đáo.
"Trên căn bản mà nói là như thế này. Cho dù Cố Hinh Tuyết trở về nhà không lâu, bất quá thật sự là người của Cố gia không sai, cho dù ai cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nữ nhi mình bị hãm hại như vậy." Đại Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Tiểu Bảo và Triển hồ ly nhìn về phía Đại Nhi chờ đợi tiếp theo.
"Nói hãm hại nghiêm trọng, để cho nàng còn sống xem ra ta từ bi." Trong chờ mong của hai người, Đại Nhi thong thả nói một câu thế này.
. . . . . .
"Khụ khụ, Linh Lung Sơn Trang ở giang hồ đứng vững trăm năm không ngã, đảm nhiệm vị trí trang chủ làm sao có thể hiền lành, Cố trang chủ danh tiếng cực tốt ở trên giang hồ, sự thật cũng rất tốt, chỉ là người như vậy một khi muốn làm ác mới phòng bị khó khăn nhất, các ngươi cảm thấy làm thế nào mới có thể không phá hư danh tiếng, vẫn có thể diệt trừ kẻ địch, hoặc là sau khi xong chuyện, người khác còn cảm ơn đức đối với hắn." Đại Nhi hiển nhiên đã biết tính toán của Linh Lung Sơn Trang.
"Chẳng lẽ Linh Lung Sơn Trang muốn liên thủ với Vô Ảnh Lâu? ! Hắn muốn phá hủy Thần Binh Thành sao? !" Lâm Tiểu Bảo tương đối kích động, Đại Nhi và Triển Phong Hoa không có ở trong giang hồ nên không biết quan hệ giữa Linh Lung Sơn Trang và Thần Binh Thành, chẳng lẽ hắn còn không biết, liên minh trăm năm Linh Lung Sơn Trang vì Cố Hinh Tuyết thật muốn hủy diệt.
"Linh Lung Sơn Trang bị buộc đến nước này, xem ra tình cảm đối với Cố Hinh Tuyết thật không giả, có Linh Lung Sơn Trang trợ giúp, Vô Ảnh ôm vào nơi này quả thực như hổ thêm cánh." Triển hồ ly giống như cảm khái nói một câu. Nghĩ thầm Cố Hinh Tuyết thật có bản lãnh, Linh Lung Sơn Trang bị hủy ở trong tay nàng rồi.
"Không có mấy ngày, Tiểu Vũ cũng đi rất nhiều ngày rồi, rất nhớ. Tranh thủ đánh xong, kết thúc chuyện, đi Phù Diêu dạo chơi." Đại Nhi nói xong, thân thể dựa ra phía sau, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời giữa trưa có vẻ tái nhợt, giữa hai lông mày để lộ ra mấy phần mệt mỏi, lòng của Đại Nhi mệt mỏi.
Nhanh kết thúc đi, kết thúc lão nương liền đi ẩn cư, mở Tần Lâu Sở quán, ngày ngày đếm tiền mặt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook