Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên
-
Quyển 1 - Chương 22: Bách Phi Thần là nhặt sao?
Ở một bên, nụ cười Lãm Nguyệt cũng không giảm, mặc dù không biết hoàng tẩu muốn giở trò quỷ gì, chẳng qua cũng tuyệt đối không muốn đuổi Hinh Tuyết ra ngoài đơn giản như vậy, nếu không, theo tính khí hoàng tẩu làm sao ở chỗ này dài dòng với Hoàng Huynh, trực tiếp ra một đạo ý chỉ hoặc tùy tiện một thủ đoạn cho dù Hinh Tuyết không muốn đi cũng phải đi. Đối với thủ đoạn của hoàng tẩu nàng, trong lòng Lãm Nguyệt biết rất rõ. Theo phong cách hành sự của hoàng tẩu nàng, có thể mang cung quy ra nói sao? Cung quy ở trong mắt hoàng tẩu chính là cái rắm, không, phải nói nàng cũng không để vào mắt.
Bách Phi Thần nổi giận. Đại Nhi luôn miệng nói cung quy ra sao, không có quy củ ra sao, bày tỏ đỏ mặt. Nếu nói người khác, ngươi có thể suy nghĩ bản thân mình trước hay không? Ngươi làm có thể nói ra những lời lẽ hùng hồn như thế? Ở trong tự điển của ngươi chẳng lẽ cũng chưa có hai chữ đỏ mặt này sao? Nhưng lại không thể không thừa nhận nàng nói cũng chu đáo, nhất là một câu cuối cùng vì nhỏ mất lớn càng nắm trúng chỗ đau của Bách Phi Thần, trong lúc nhất thời không biết làm sao phản bác.
"Thật ra chuyện này nói đơn giản cũng sẽ đơn giản, nói khó khăn cũng sẽ khó khăn, không ngoài hai kết quả. Một là thả Hinh Tuyết cô nương, hai là thu Hinh Tuyết cô nương. Tại sao Hoàng thượng vì chuyện này mà lao tâm hao tổn tinh thần, thần thiếp biết Hoàng thượng đối với Hinh Tuyết cô nương mối tình thắm thiết, không bằng Hoàng thượng hạ chiếu phong Hinh Tuyết cô nương, Bổn cung đi chỗ Thái hậu để giải quyết chuyện này, Hoàng thượng nghĩ như thế nào?" Đại Nhi nhíu mày, từ trong lời nói cũng nghe không ra rốt cuộc là thật tâm hay là giả dối.
"Vậy cũng được, phải cám ơn Hoàng hậu rồi, nhưng vẫn xin Hoàng hậu giải quyết cùng mẫu hậu xong, sau đó mới hướng trẫm thỉnh công." Sắc mặt của Bách Phi Thần thay đổi đến mức dị thường khó coi, mày kiếm hơi nhíu làm nhiễu tâm thần người khác, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Đại Nhi không biết là ý vị thế nào. Nghe Đại Nhi nói như vậy hắn nên vui mừng mới phải, nhưng không biết vì sao lồng ngực có một cỗ đè nén không phát ra được. Vung tay áo một cái, gương mặt lạnh lùng nghênh ngang đi khỏi.
"Nô tài cáo lui." Toát ra mồ hôi lạnh, Ngụy Trung Hiền không kịp lau liền vội vàng cáo lui đi theo Bách Phi Thần. Mà Hinh Tuyết cũng thức thời lui ra. Các cung phi tần trong lòng đã có cách phỏng đoán ý tứ xuất diễn của Hoàng hậu nương nương ngày hôm nay, nhưng vẫn không được nửa phần, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lần lượt cáo lui.
Ngược lại, bộ dáng Lãm Nguyệt biểu hiện không sao cả, chỉ là trước khi đi, Đại Nhi đột nhiên nhắc đến Triển Phong Hoa làm cho nàng buồn bực không thôi, Tương phi cũng lần lượt cáo lui, xem hí kịch lâu như vậy cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút.
"Nương nương, vì sao không nhân cơ hội này đuổi nàng đi ra ngoài?" Dao Kỳ cũng thật sự không nghĩ ra nương nương mình chuẩn bị trận thế lớn như vậy là muốn làm gì, phải nói là không có nghĩ đến loại kết quả này, đánh chết nàng cũng không tin, Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.
"Hinh Tuyết chiếm cứ hoàng cung ba năm, diệt trừ nàng rất dễ dàng, nhưng nàng chôn cọc ngầm ở trong hoàng cung muốn tìm ra có thể rất khó khăn. Thay vì luống cuống xung quanh, không bằng tìm hiểu nguồn gốc." người của Hinh Tuyết nằm vùng trong cung ít nhất cũng có 180 người, nếu đến thời khắc mấu chốt, những người nhìn như không quan trọng lại có thể trở thành chân chính trí mạng, nàng không cho phép giữ loại nguy hại này.
"Nương nương, nếu không tính đuổi nàng ra ngoài, tại sao phải đạo diễn buổi xuất diễn hôm nay? Dường như Hoàng thượng rất tức giận." Đây là điều Dao Kỳ không nghĩ ra, nương nương mình không phải là người ăn no không có việc gì làm . . . . . .
"Dù sao cho nàng một chút dạy dỗ, thuận tiện kích thích để cho nàng không sợ đầu sợ đuôi, như vậy chơi đùa mới đủ tận hứng. Về phần Bách Phi Thần, ta tạo cho hắn một cơ hội ở trước mặt Hinh Tuyết, bề ngoài trung thành, hắn nên cười trộm mới phải, ít nhất trong thời gian ngắn Hinh Tuyết sẽ không phòng bị hắn, thi triển một chút thủ đoạn cũng tốt. Vẫn rất có lời." Đại Nhi còn có một câu không nói ra. Luyến U đã đi sáu ngày rồi, cứ có cảm giác tâm thần không yên, trước tiên moi ra thế lực Hinh Tuyết chôn ở trong cung để có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Nếu Luyến U thật sự xảy ra chuyện, nàng mới yên tâm đi tìm hắn.
"Buổi trưa đi chỗ Thái hậu ăn bữa cơm đi, thức ăn chay của Thái hậu ăn ngon nhất."
Phượng Lãm Cung
"Mẫu hậu, chuyện ngày hôm nay ngài nghe nói chưa." Đại Nhi ăn uống no đủ cùng với Thái hậu đi ra ngoài tản bộ. Chuyện này nàng vốn không có ý định lừa gạt.
"Ừ, nghe nói làm Thần nhi giận không nhẹ, ha ha, hắn luôn cho rằng mình rất tâm cao khí ngạo, nên chịu chút dạy dỗ rồi." Thái hậu nghe Bách Phi Thần bị thua thiệt liền vô cùng cao hứng, thật không biết Bách Phi Thần có phải là con ruột của bà hay không.
"Mẫu hậu, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?" Đại Nhi cũng có chút nghi ngờ a.
"Hỏi đi."
"Bách Phi Thần là ngài từ bên ngoài nhặt về sao." Những lời này hỏi rất nghiêm túc.
"Nha đầu thối, nói gì vậy. Ngươi đi nhặt một đứa con trai khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tài mạo song tuyệt, anh tuấn ưu tú cho ta xem một chút." Thái hậu cũng không tức giận, mặt không đỏ, tim không đập khen con trai của mình.
". . . . . ." Thái hậu, rốt cuộc con ruột của ngài có bao nhiêu ưu tú? Tại sao ta không có phát hiện.
"Đại Nhi, hôm nay làm như vậy e rằng quá mạo hiểm rồi, bức bách không chừng nàng làm ra chuyện gì đấy." Thái hậu được Đại Nhi nâng đở ngồi xuống trên giường êm dưới một gốc cây liễu, trang nghiêm nói. Không phải bà không muốn diệt trừ Hinh Tuyết, chỉ sợ dính dáng quá lớn thế lực phía sau nàng là gì còn chưa rõ ràng lắm mới không tùy tiện hành động. Trước đó, Đại Nhi kích động hậu phi ra tay đối với Hoàng thượng, nghĩ đến cái chết khó hiểu của Liễu Phi và Mai phi, chọc cho Tương phi thiếu chút nữa mất mạng, hôm nay náo loạn như vậy khó bảo đảm nàng không chó cùng rứt giậu.
"Nếu nàng chậm chạp không ra tay mới thực sự là nguy hiểm, người ẩn núp nhất định có chỗ trọng dụng lớn, nếu thật sự đến khi đó, vẫn chưa biết sẽ xảy ra loạn gì. Hôm nay vừa đúng buộc nàng ra tay, nàng muốn đối phó ta nhất định phải dùng người nằm vùng trong cung, ta nắm chắc, chỉ cần nàng ra tay, những người đó một người cũng chạy không thoát." Trên cây liễu, một con chim màu trắng không biết tên lẳng lặng nằm sấp, tắm nắng hưởng thụ ấm áp sau giữa trưa, rất thích ý.
"Đây cũng là lý do trước kia vẫn giữ lại nàng, nhưng vẫn lộ ra một chút sơ hở. Đại Nhi, phải cẩn thận một chút, người có thể có kế hoạch lâu dài như vậy tuyệt đối không dễ đối phó, cố gắng bảo toàn mình." Ánh mắt Thái hậu thoáng qua oán hận, ngay sau đó liền biến mất chuyển thành quan tâm thương tiếc. Chỉ cần một chút sơ hở Bách Phi Thần sẽ mất mạng, hôm nay chỉ có đi một bước, tính một bước. Cho nên không nói cho Bách Phi Thần là sợ hắn đối với Hinh Tuyết tình sâu sẽ rối loạn, hiện tại xem ra vẫn xem thường con trai của bà, sớm biết như vậy cũng không gạt, cũng không đến nổi làm cho hắn không có phòng bị.
"Mẫu hậu yên tâm đi, nếu bọn họ muốn hại ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay, hôm nay ta cũng chỉ tăng thêm cho nàng một liều thuốc mạnh mà thôi. Tâm tính Hinh Tuyết ta đã nhìn thấu, nàng ở trước mặt ta chơi đùa không ra hình dáng gì. Thiết nghĩ hai lần trước mẫu hậu cũng đã nhìn thấy, ngài cũng không cần quan tâm. Nếu thân là người Lâm gia, ta sẽ thực hiện nghĩa vụ người Lâm gia, mặc dù bên trong có hận riêng, ta vẫn lấy đại cục làm trọng.” Dĩ nhiên lấy đại cục làm trọng có rất nhiều cách giải thích.
"Ừ, như thế mẫu hậu cũng yên lòng, nên nghỉ ngơi một chút." Thái hậu tự tin, thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt ưu buồn, bộ dáng dường như lập tức già đi mười tuổi.
Đại Nhi ngửa mặt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá liễu chiếu xuống trên mặt, Đại Nhi lấy tay che ánh mắt, vừa lúc rơi vào trên người con chim màu trắng đang nằm nghỉ. Truyện được edit tại Diễn đàn Lê Quý Đôn. Lại thấy mí mắt con chim nhỏ kia nhắm thật chặt, cái mỏ dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ trong suốt sáng bóng. Đại Nhi tò mò nhìn hồi lâu, lúc mắt con chim mở ra giương cánh muốn bay, đồng thời trong ánh mắt hiện ra sáng loáng. Một ngôi sao bắn ra khỏi tay, ngay sau đó con chim nhỏ màu trắng kia liền rớt xuống, vừa đúng hạ xuống trong tay Đại Nhi.
"Thế nào?" Thái hậu mới đi, tại sao lại rớt xuống một con chim? Hơn nữa con chim này rất đặc biệt, cũng chưa bao giờ thấy qua loại như vậy.
"Phù Vân không giống với loài chim bình thường, toàn thân màu đen xám, loại chim này có thể nghe hiểu tiếng người, cũng chuyển đổi tiếng chim thành tin tức, đây là một con chim Phù Vân hoang dã đặc biệt được huấn luyện dùng để thăm dò tin tức. Đây là một loại bí pháp cũng không truyền ra ngoài." Đại Nhi nhìn Phù Vân bị gãy một cánh trong tay, cong lên nụ cười lạnh. Loài vật này cũng tìm được, xem ra thế giới này còn có rất nhiều thứ chưa khám phá.
Hay là muốn khen thế lực sau lưng Hinh Tuyết quả nhiên cường đại, Vân Dã chính là một điển hình khó lường. Mặc dù không hơn Thần Binh Thành (giống như con robot), nhưng cũng tương đối hung hiểm. Thần Binh Thành mặc dù có thể hoàn toàn chấn nhiếp bốn nước là bởi vì Thần Binh Thành vạn năm sừng sững không ngã, uy tín và kỹ thuật chế tạo binh khí tuyệt đối. Mà Vân Dã rõ ràng có tiếng xấu, cũng là một loại không thể chạm đến, có thể cùng Vân Dã kết nối quan hệ, nàng thật đúng là muốn biết rốt cuộc người đứng sau lưng Hinh Tuyết là ai.
Bách Phi Thần nổi giận. Đại Nhi luôn miệng nói cung quy ra sao, không có quy củ ra sao, bày tỏ đỏ mặt. Nếu nói người khác, ngươi có thể suy nghĩ bản thân mình trước hay không? Ngươi làm có thể nói ra những lời lẽ hùng hồn như thế? Ở trong tự điển của ngươi chẳng lẽ cũng chưa có hai chữ đỏ mặt này sao? Nhưng lại không thể không thừa nhận nàng nói cũng chu đáo, nhất là một câu cuối cùng vì nhỏ mất lớn càng nắm trúng chỗ đau của Bách Phi Thần, trong lúc nhất thời không biết làm sao phản bác.
"Thật ra chuyện này nói đơn giản cũng sẽ đơn giản, nói khó khăn cũng sẽ khó khăn, không ngoài hai kết quả. Một là thả Hinh Tuyết cô nương, hai là thu Hinh Tuyết cô nương. Tại sao Hoàng thượng vì chuyện này mà lao tâm hao tổn tinh thần, thần thiếp biết Hoàng thượng đối với Hinh Tuyết cô nương mối tình thắm thiết, không bằng Hoàng thượng hạ chiếu phong Hinh Tuyết cô nương, Bổn cung đi chỗ Thái hậu để giải quyết chuyện này, Hoàng thượng nghĩ như thế nào?" Đại Nhi nhíu mày, từ trong lời nói cũng nghe không ra rốt cuộc là thật tâm hay là giả dối.
"Vậy cũng được, phải cám ơn Hoàng hậu rồi, nhưng vẫn xin Hoàng hậu giải quyết cùng mẫu hậu xong, sau đó mới hướng trẫm thỉnh công." Sắc mặt của Bách Phi Thần thay đổi đến mức dị thường khó coi, mày kiếm hơi nhíu làm nhiễu tâm thần người khác, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Đại Nhi không biết là ý vị thế nào. Nghe Đại Nhi nói như vậy hắn nên vui mừng mới phải, nhưng không biết vì sao lồng ngực có một cỗ đè nén không phát ra được. Vung tay áo một cái, gương mặt lạnh lùng nghênh ngang đi khỏi.
"Nô tài cáo lui." Toát ra mồ hôi lạnh, Ngụy Trung Hiền không kịp lau liền vội vàng cáo lui đi theo Bách Phi Thần. Mà Hinh Tuyết cũng thức thời lui ra. Các cung phi tần trong lòng đã có cách phỏng đoán ý tứ xuất diễn của Hoàng hậu nương nương ngày hôm nay, nhưng vẫn không được nửa phần, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lần lượt cáo lui.
Ngược lại, bộ dáng Lãm Nguyệt biểu hiện không sao cả, chỉ là trước khi đi, Đại Nhi đột nhiên nhắc đến Triển Phong Hoa làm cho nàng buồn bực không thôi, Tương phi cũng lần lượt cáo lui, xem hí kịch lâu như vậy cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút.
"Nương nương, vì sao không nhân cơ hội này đuổi nàng đi ra ngoài?" Dao Kỳ cũng thật sự không nghĩ ra nương nương mình chuẩn bị trận thế lớn như vậy là muốn làm gì, phải nói là không có nghĩ đến loại kết quả này, đánh chết nàng cũng không tin, Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.
"Hinh Tuyết chiếm cứ hoàng cung ba năm, diệt trừ nàng rất dễ dàng, nhưng nàng chôn cọc ngầm ở trong hoàng cung muốn tìm ra có thể rất khó khăn. Thay vì luống cuống xung quanh, không bằng tìm hiểu nguồn gốc." người của Hinh Tuyết nằm vùng trong cung ít nhất cũng có 180 người, nếu đến thời khắc mấu chốt, những người nhìn như không quan trọng lại có thể trở thành chân chính trí mạng, nàng không cho phép giữ loại nguy hại này.
"Nương nương, nếu không tính đuổi nàng ra ngoài, tại sao phải đạo diễn buổi xuất diễn hôm nay? Dường như Hoàng thượng rất tức giận." Đây là điều Dao Kỳ không nghĩ ra, nương nương mình không phải là người ăn no không có việc gì làm . . . . . .
"Dù sao cho nàng một chút dạy dỗ, thuận tiện kích thích để cho nàng không sợ đầu sợ đuôi, như vậy chơi đùa mới đủ tận hứng. Về phần Bách Phi Thần, ta tạo cho hắn một cơ hội ở trước mặt Hinh Tuyết, bề ngoài trung thành, hắn nên cười trộm mới phải, ít nhất trong thời gian ngắn Hinh Tuyết sẽ không phòng bị hắn, thi triển một chút thủ đoạn cũng tốt. Vẫn rất có lời." Đại Nhi còn có một câu không nói ra. Luyến U đã đi sáu ngày rồi, cứ có cảm giác tâm thần không yên, trước tiên moi ra thế lực Hinh Tuyết chôn ở trong cung để có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Nếu Luyến U thật sự xảy ra chuyện, nàng mới yên tâm đi tìm hắn.
"Buổi trưa đi chỗ Thái hậu ăn bữa cơm đi, thức ăn chay của Thái hậu ăn ngon nhất."
Phượng Lãm Cung
"Mẫu hậu, chuyện ngày hôm nay ngài nghe nói chưa." Đại Nhi ăn uống no đủ cùng với Thái hậu đi ra ngoài tản bộ. Chuyện này nàng vốn không có ý định lừa gạt.
"Ừ, nghe nói làm Thần nhi giận không nhẹ, ha ha, hắn luôn cho rằng mình rất tâm cao khí ngạo, nên chịu chút dạy dỗ rồi." Thái hậu nghe Bách Phi Thần bị thua thiệt liền vô cùng cao hứng, thật không biết Bách Phi Thần có phải là con ruột của bà hay không.
"Mẫu hậu, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?" Đại Nhi cũng có chút nghi ngờ a.
"Hỏi đi."
"Bách Phi Thần là ngài từ bên ngoài nhặt về sao." Những lời này hỏi rất nghiêm túc.
"Nha đầu thối, nói gì vậy. Ngươi đi nhặt một đứa con trai khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tài mạo song tuyệt, anh tuấn ưu tú cho ta xem một chút." Thái hậu cũng không tức giận, mặt không đỏ, tim không đập khen con trai của mình.
". . . . . ." Thái hậu, rốt cuộc con ruột của ngài có bao nhiêu ưu tú? Tại sao ta không có phát hiện.
"Đại Nhi, hôm nay làm như vậy e rằng quá mạo hiểm rồi, bức bách không chừng nàng làm ra chuyện gì đấy." Thái hậu được Đại Nhi nâng đở ngồi xuống trên giường êm dưới một gốc cây liễu, trang nghiêm nói. Không phải bà không muốn diệt trừ Hinh Tuyết, chỉ sợ dính dáng quá lớn thế lực phía sau nàng là gì còn chưa rõ ràng lắm mới không tùy tiện hành động. Trước đó, Đại Nhi kích động hậu phi ra tay đối với Hoàng thượng, nghĩ đến cái chết khó hiểu của Liễu Phi và Mai phi, chọc cho Tương phi thiếu chút nữa mất mạng, hôm nay náo loạn như vậy khó bảo đảm nàng không chó cùng rứt giậu.
"Nếu nàng chậm chạp không ra tay mới thực sự là nguy hiểm, người ẩn núp nhất định có chỗ trọng dụng lớn, nếu thật sự đến khi đó, vẫn chưa biết sẽ xảy ra loạn gì. Hôm nay vừa đúng buộc nàng ra tay, nàng muốn đối phó ta nhất định phải dùng người nằm vùng trong cung, ta nắm chắc, chỉ cần nàng ra tay, những người đó một người cũng chạy không thoát." Trên cây liễu, một con chim màu trắng không biết tên lẳng lặng nằm sấp, tắm nắng hưởng thụ ấm áp sau giữa trưa, rất thích ý.
"Đây cũng là lý do trước kia vẫn giữ lại nàng, nhưng vẫn lộ ra một chút sơ hở. Đại Nhi, phải cẩn thận một chút, người có thể có kế hoạch lâu dài như vậy tuyệt đối không dễ đối phó, cố gắng bảo toàn mình." Ánh mắt Thái hậu thoáng qua oán hận, ngay sau đó liền biến mất chuyển thành quan tâm thương tiếc. Chỉ cần một chút sơ hở Bách Phi Thần sẽ mất mạng, hôm nay chỉ có đi một bước, tính một bước. Cho nên không nói cho Bách Phi Thần là sợ hắn đối với Hinh Tuyết tình sâu sẽ rối loạn, hiện tại xem ra vẫn xem thường con trai của bà, sớm biết như vậy cũng không gạt, cũng không đến nổi làm cho hắn không có phòng bị.
"Mẫu hậu yên tâm đi, nếu bọn họ muốn hại ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay, hôm nay ta cũng chỉ tăng thêm cho nàng một liều thuốc mạnh mà thôi. Tâm tính Hinh Tuyết ta đã nhìn thấu, nàng ở trước mặt ta chơi đùa không ra hình dáng gì. Thiết nghĩ hai lần trước mẫu hậu cũng đã nhìn thấy, ngài cũng không cần quan tâm. Nếu thân là người Lâm gia, ta sẽ thực hiện nghĩa vụ người Lâm gia, mặc dù bên trong có hận riêng, ta vẫn lấy đại cục làm trọng.” Dĩ nhiên lấy đại cục làm trọng có rất nhiều cách giải thích.
"Ừ, như thế mẫu hậu cũng yên lòng, nên nghỉ ngơi một chút." Thái hậu tự tin, thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt ưu buồn, bộ dáng dường như lập tức già đi mười tuổi.
Đại Nhi ngửa mặt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá liễu chiếu xuống trên mặt, Đại Nhi lấy tay che ánh mắt, vừa lúc rơi vào trên người con chim màu trắng đang nằm nghỉ. Truyện được edit tại Diễn đàn Lê Quý Đôn. Lại thấy mí mắt con chim nhỏ kia nhắm thật chặt, cái mỏ dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ trong suốt sáng bóng. Đại Nhi tò mò nhìn hồi lâu, lúc mắt con chim mở ra giương cánh muốn bay, đồng thời trong ánh mắt hiện ra sáng loáng. Một ngôi sao bắn ra khỏi tay, ngay sau đó con chim nhỏ màu trắng kia liền rớt xuống, vừa đúng hạ xuống trong tay Đại Nhi.
"Thế nào?" Thái hậu mới đi, tại sao lại rớt xuống một con chim? Hơn nữa con chim này rất đặc biệt, cũng chưa bao giờ thấy qua loại như vậy.
"Phù Vân không giống với loài chim bình thường, toàn thân màu đen xám, loại chim này có thể nghe hiểu tiếng người, cũng chuyển đổi tiếng chim thành tin tức, đây là một con chim Phù Vân hoang dã đặc biệt được huấn luyện dùng để thăm dò tin tức. Đây là một loại bí pháp cũng không truyền ra ngoài." Đại Nhi nhìn Phù Vân bị gãy một cánh trong tay, cong lên nụ cười lạnh. Loài vật này cũng tìm được, xem ra thế giới này còn có rất nhiều thứ chưa khám phá.
Hay là muốn khen thế lực sau lưng Hinh Tuyết quả nhiên cường đại, Vân Dã chính là một điển hình khó lường. Mặc dù không hơn Thần Binh Thành (giống như con robot), nhưng cũng tương đối hung hiểm. Thần Binh Thành mặc dù có thể hoàn toàn chấn nhiếp bốn nước là bởi vì Thần Binh Thành vạn năm sừng sững không ngã, uy tín và kỹ thuật chế tạo binh khí tuyệt đối. Mà Vân Dã rõ ràng có tiếng xấu, cũng là một loại không thể chạm đến, có thể cùng Vân Dã kết nối quan hệ, nàng thật đúng là muốn biết rốt cuộc người đứng sau lưng Hinh Tuyết là ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook