Để Gió Cuốn Đi
-
Chương 23
Chap23 Cạch – Cánh cửa được mở ra. Khánh An nhìn thấy Băng Giang luôn vì cô đang đợi ngay ngoài.
- Xin lỗi để cậu đợi hơi lâu – An hạ giọng nói.
- Không sao đâu. An đi cùng là vui rồi, giờ ra bờ hồ đi dạo nha – Giang cười cho qua chuyện.
Khánh An gật đầu cho câu trả lời của mình. Lâu lắm rồi cô cũng không có thời gian đi dạo như trước nên đây cũng là cơ hội tốt để cô thả lỏng mình .
Giang mở lời trước để xóa đi không khí yên lặng nãy giờ :
- Vừa làm vừa học có mệt lắm không An ?
- Mệt nhưng quen rồi – An trả lời
- Ừm….hì
Cả hai, hai tâm trạng khác nhau đang bước đi trên đường. Cảnh phố phường ồn ã, náo nhiệt trái ngược hẳn An và Giang bấy giờ. Đi bên cạnh Băng Giang, An cảm thấy ở người bạn này đang có một nỗi buồn nhưng chưa nói ra được. Từ lúc Băng Giang bước chân vào quán, An đã cảm nhận được điều gì đó khác thường so với hàng ngày của Giang. Khuôn mặt lúc đó lạnh băng, không chút cảm xúc, lại xen chút nhợt nhạt ở đôi môi, khác hẳn với Băng Giang hàng ngày.
- Cậu có chuyện gì phải không – Khánh An bỗng dưng mở lời.
Có hơi chút ngạc nhiên nhưng không hiểu sao Giang lại thấy vui vui khi An,một người bạn lạnh lùng, bình thường không quan tâm tới ai giờ lại đang quan tâm đến mình.
- “cười” Chà…..trình độ của mình xuống cấp nhanh vậy sao. Trước giờ có mỗi thằng Nam là nhìn ra thôi, bây giờ cũng bị An thấu mất rồi……hì hì
An nghe vậy thì cười nhẹ rồi từ tốn nói
- Có những thứ người ngoài nhìn vào sẽ thấy rõ hơn. Cũng như việc cậu đang khác rất nhiều với mọi ngày, chứng tỏ cậu đang gặp một vấn đề nào đó…….Tôi cũng từng như vậy đấy, nên có thể chia sẻ thì nên chia sẻ cho nhẹ người – Giọng nói của An dịu hiền hơn nhiều, nó không còn lạnh như mọi ngày nữa.
Thật lạ lùng, khi nghe những lời nói đó của An, Băng Giang lại tự dưng đứng lại, cúi gằm đầu xuống. Có lẽ cô đang muốn che đi những giọt nước mắt mà mình đã kìm nén từ tối đến giờ, nhưng bản thân cô lại không muốn mình khóc, nhất là trước mặt Khánh An, cô không muốn yếu đuối trước mặt cô bạn này. Cô sợ bạn nghĩ mình giả tạo, yếu đuối, cô sợ bao nhiêu cố gắng của bản thân sẽ bị sụp đổ mất.
Lúc Băng Giang đang cố hít thật sâu, điều hòa lại trạng thái của mình thì một cánh tay ấm áp đang ôm lấy người cô, tựa đầu cô vào vai họ. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Cứ khóc đi, cậu không cần phải kiềm chế trước mặt tôi đâu - An là vậy, cô là người nội tâm vì vậy để nhìn thấu một người khác không khó, và đương nhiên cô nhận ra Giang đang cố che giấu cảm xúc của mình.
Thật sự, đến lúc này, Giang không thể ngăn nổi những giọt nước mắt mặn chát này nữa. Cô khóc òa lên, khóc như một đứa trẻ con trong lòng mẹ mình. Nhưng,... người ôm cô bây giờ là ai, tại sao đến những lúc mình buồn người bên cạnh mình vẫn là bạn bè mà không phải gia đình mình chứ. Tại sao nơi mình luôn đặt niềm tin nhiều nhất lại là nơi mang đến cho mình những muộn phiền chứ…….
Cô thật sự thèm lắm, thèm cái cảm giác được ngồi trong lòng bố mẹ như ngày xưa, có thể khóc cười bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ thì sao? Tại sao khi ở nhà cô không thể sống với chính con người thật của mình được? Tại sao cô cứ phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt họ…..Cô đang thật sự đau lắm….Rất đau...
- Huhuuuuuuuuuu……….Họ quá đáng lắm, họ có nghĩ đến suy nghĩ của mình không chứ. Lúc nào cũng công việc…..thử hỏi họ có còn coi mình là con họ không ……hức hức…….Mình đã từng, đã từng rất yêu thương họ, nhưng tại sao bây giờ họ lại muốn mình ghét bỏ họ vậy……….tại sao hả An……..huhu – Và trong vòng tay ấy, Giang đã khóc nức lên, cô nói hết những gì mình đã giấu kín trong lòng. Thật sự cô không chịu nổi nữa rồi.
Khi nghe những lời tâm sự đấy, Khánh An cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện của Băng Giang.
- Thôi được rồi, cậu cứ khóc đi, khóc cho nhẹ lòng. Nên nhớ, con gái có thể khóc nhưng không thể yếu đuối…….Thật ra, tôi hiểu được tâm trạng của cậu bây giờ. Giang à, mình có thể trách bố mẹ mình nhưng mình không có quyền ghét bỏ họ vì họ đã cho mình được sống trên đời này...... Trước đây tôi cũng đã từng rất ghét bố mẹ mình vì họ luôn đi công tác , bỏ mặc tôi ở nhà với Khánh Bảo và dì giúp việc. Thậm chí cả tuần mới được dăm ba bữa cơm có đầy đủ cả gia đình, rồi đến những buổi họp phụ huynh họ cũng bảo bận không đi được còn nói "tối mẹ gọi cho cô là được mà". Những lúc đó tôi thấy rất buồn, không phải buồn cho tôi mà buồn cho Khánh Bảo.Tôi có thể chịu được nhưng với một đứa trẻ mới 6tuổi như bé Bảo thì sao chịu nổi chứ..... Tôi đã từng tự hỏi, mình sinh ra trong một gia đình giàu có làm gì, thà nghèo khó nhưng lúc nào cũng ấm êm hạnh phúc có phải hơn không. Dù họ cho tôi rất nhiều, quần áo mới, lập cho tôi hẳn một tài khoản ngân hàng để chi tiêu nhưng họ đâu có biết rằng tôi không cần những thứ xa xỉ đó. Rồi cho đến sau này, tôi mới thấy hối hận……hối hận lắm Giang à.........hối hận vì sao trước đây mình không biết cảm thông với họ, không biết hỏi han họ đi làm có mệt không,…mà còn trách móc họ đủ chuyện. Cái lúc tôi nhận ra mọi lỗi lầm của mình thì cũng là lúc ông trời mang bố mẹ tôi đi…..Khoảng thời gian đó với tôi chẳng khác nào địa ngục cả, nó tăm tối và khó chịu vô cùng….Tôi không giống cậu, ngoại trừ Khánh Bảo thì không còn ai kể cả cô dì chú bác trong gia đình cũng bỏ mặc tôi. Nên…..vì vậy Giang à, bên cạnh cậu còn có những người bạn rất tốt. Tình bạn của các cậu khiến tôi ghen tị và ngưỡng mộ. Tôi có bạn nhưng tôi chưa đủ dũng cảm để có thể nói chuyện gia đình mình với họ, thậm chí khi tôi rời Hà Nội tôi cũng không nói với bất kì ai cả……….Còn về bố mẹ cậu.Mặc dù họ có quyền áp đặt cậu nhưng cái chính lại ở chính bản thân cậu. Khóc nốt lần này rồi mạnh mẽ đối diện với sự thật, mạnh mẽ nói ra suy nghĩ của mình, tôi tin là họ sẽ suy nghĩ lại và cảm thông với cậu mà – Khánh An cũng hơi xúc động khi chia sẻ những chuyện này. Ngoại trừ chị Miên thì Giang có lẽ là người thứ hai được nghe cô kể về chuyện gia đình mình.
- Hức...hức........Oa.oa.oa.oa…….cậu đáng ghét lắm. Sao đến chuyện đấy mà cậu cũng nhìn ra chứ…….Oa tớ ghét cậu, bao nhiêu năm tu luyện của tớ………..huhuhu, cậu phải đền bù cho tôi….- Giang bây giờ không còn khóc vì buồn như lúc nãy rồi, giờ cô lại như một đứa trẻ đang khóc vì bị cướp mất cây kẹo đang mút dở. Trong tiếng khóc của cô còn pha thêm chút dỗi hờn, đáng yêu vô cùng.
Vậy là Băng Giang khóc ngon lành trên vai của Khánh An, mặc cho một bên áo bạn đã ướt sũng, mặc cho những ánh mắt kì lạ của người đi đường, mặc cái thứ gọi là hình tượng. Bây giờ cô chỉ cần cái bờ vai này thôi, giờ cô chỉ muốn khóc thôi, khóc cho cái thứ gọi là buồn phiền sẽ không còn nữa...
Tình bạn là vậy đấy. Có những mối quan hệ chỉ mới được hai ba ngày nhưng họ có thể hiểu nhau như đã quen cả đời vậy. Đó chính là thứ gọi là tin tưởng, vì chỉ có tin tưởng họ mới chủ động làm quen, sẵn sàng nói ra những bí mật ẩn dấu trong lòng mình.
****
Sau một hồi tuôn nước mắt như mưa, cả hai lại cùng nhau đi tản bộ phố phường.
- Trời hôm nay âm u quá ha An, chắc sắp mưa rồi…..haizzz. Mưa mùa này có mà lụt đường phố mất thôi – Giang ngẩng đầu nhìn trời than thở.
- Ừ…..- Khánh An nghe bạn nói vậy cũng đáp bâng quơ, mắt cũng nhìn lên bầu trời đen khịt kia.
- Xì……không thể nói nhiều hơn được sao. Lúc nào cũng thấy cũng ừ…rồi không...rồi cái mặt lúc nào cũng lạnh tanh vậy nè….bảo sao ai cũng bảo khó gần – Giang bất bình với thái độ của người bạn của mình. Cô vừa nói vừa biểu cảm trên khuôn mặt trông rất đáng yêu, khác hẳn cái vẻ mặt như cơm thiu ban nãy.
Và tất nhiên trước cái bộ mặt con nít quỷ của Giang, An không thể nín được cười. Vậy mà cô còn nghĩ, người bạn này sẽ buồn cho đến khi nói hết ra với bố mẹ chứ, đúng là thay đổi như con tắc kè mà. Hazziiii..mấy người bạn này tốt mà phiền chết đi được..
Gọi đi dạo thôi nhưng ánh mắt Giang đảo khắp nơi. Khi đôi mắt to tròn kia dừng ở phía vỉa hè bên kia đường, bỗng dưng nó sáng bừng lên như nhìn thấy vàng, mồm há rộng đến nỗi sắp nhét vừa cả quả trứng. Băng Giang đứng bất động một chỗ với hành động bất thường khiến An cũng tò mò nhìn theo hướng Giang đang nhìn, không biết có cái gì ở đó thế không biết.
- Cậu nhìn cái gì thế ?
- An……An……An An An……….KẸO BÔNG GÒN KÌA, KẸO BÔNG GÒN KÌA AN...– Giang vừa nói vừa lấy tay của mình lay tay của An như sợ bạn không nhìn thấy.
- Thấy……..Rồi sao? - Mặt vẫn tỉnh bơ
- Sao cái gì nữa…..sang mua ăn đi………đi – Sau cái chữ đi đó, không để cho An kịp phản ứng, Giang đã lôi bạn đi như lôi một món đồ vật qua đường. An thì ngạc nhiên không kịp nói gì, chỉ biết “ớ” một cái nhưng đã bị kéo đi từ bao giờ.
* Phía quầy bán kẹo bông gòn *
- Con chào chú ạ, chú làm cho con hai cây kẹo bông gòn nha, lấy con một cái màu hồng, một cái màu trắng ạ. – Giang vừa chạy đến nơi đã tíu tít như đứa trẻ con vậy.
- Ừ, một hồng một trắng à. Đợi chú làm cho nhé - Chú bán kẹo chiều khách nói.
An chen vào luôn.
- Tôi không ăn đâu……Một cây thôi chú ạ - An không phải không thích ăn đồ ngọt nhưng từ tối giờ cô cũng chưa ăn gì nên không muốn ăn.
Giang nghe An nói vậy thì lườm bạn rồi nói lại với chú bán kẹo
- Chú cứ làm hai cây đi ạ.
- Ờ….ờ - Chú mỉm cười vui vẻ.
- Tôi bảo……….
- Không ăn cũng phải ăn, miễn ý kiến. Ok – Giang chen lời rồi lại háo hức chờ cây kẹo của mình.
***
Hai cô gái lại trở lại phía bên kia đường, tiếp tục hành trình của mình.
- Xì………chú thiên vị An quá à. Rõ ràng là mình bảo mua mà, sao chú lại làm cho An cây to hơn nhỉ - Giang phụng phịu như một đứa con nít lên ba
- Ha ha…..Thì nó cũng giống nhau thôi mà…..nè, đổi – An bật cười thành tiếng đành phải đưa cây kẹo bông trên tay mình cho Giang.
- Zê, thanh kiu bạn hiền…….hí hí – Giang hí hửng.
Khi đổi lại cây kẹo rồi mà Băng Giang cứ mân mê cây kẹo trong tay không chịu ăn mà cứ nhìn nó hoài, thấy lạ An thắc mắc:
- Sao không ăn đi ? Nãy còn thèm thuồng lắm mà.
- Nhìn đẹp quá An ơi, không nỡ ăn……..
- Xì……..măm măm ngon quá, không ăn tớ ăn hộ cho ….ha ha – Khánh An chơi đểu, lấy tay nhúm một miếng bông to cho vào mồm, phá đi hình hài đẹp đẽ ban đầu của cây kẹo, khiến Giang đang bay lượn trên trời cùng đám kẹo bông thì rơi tõm một cái.
- AAAAAAAaaaaaa……..ai cho cậu ăn…….bắt đền đi……….đứng lại – Cả hai rượt nhau quanh khu phố đến nỗi toát hết mồ hôi mới chịu dừng.
- Chơi xấu quá à – Giang lườm An
- AI biểu không ăn, tôi ăn hộ cho là đúng rồi.
- Ai nói là không ăn chứ. Mà lúc nãy ai nói là không ăn ý nhể, giờ thì coi xem, gần hết cây kẹo 10k của tôi rồi kìa.
- Mua rồi thì phải ăn chứ. Cậu không biết là không nên lãng phí à, nhất là của chùa nữa – An hí hửng khiêu khích Giang
- Bạn hiền à, không phải đồ chùa đâu. Cho vay thôi, mai mốt tính cả vốn lẫn lãi nhé.
- Rồi rồi, ăn đi không chảy bây giờ.
Băng Giang không giống An, cho cả cây kẹo bông lên mồm và cắn một miếng to đùng. Kẹo bông dính vào da mặt rồi vào mũi Giang khiến cô bây giờ chả khắc gì con mèo. Làm An đang ăn cũng suýt không kiềm chế nổi.
Miếng kẹo to đùng đấy khi vào cái mồm nhỏ nhắn xinh xắn của Giang thì từ từ tan ra. Vị ngọt của kẹo ngấm vào đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ họng, động lại hương vị thơm ở đó.
- Kẹo ngon quá ha An, lâu lắm rồi tôi không được ăn cái này. Nhớ quá chừng….hí hí – Giang nói nhưng tay vẫn không quên đưa cây kẹo lên để mồm được ăn.
- Ừ. Nhưng ngọt hơn ngoài Hà Nội.
Giang bỗng quay mặt qua, gật đầu lia lịa, ngón tay cái còn giơ lên.
- Chuẩn chuẩn. Hồi trước , cứ lúc nào có dịp về Hà Nội chơi là bọn tui toàn đi ăn cái này thôi. Công nhận là kẹo Sài Gòn ngọt hơn thật nhưng ăn cũng ngon đấy chứ. Mỗi vùng mỗi khẩu vị khác nhau mà…..hì hì – Nói xong, cô bạn lại quay trở lại với nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này của mình, là ăn.
Cây kẹo trong tay An giờ chỉ còn hơn nửa. Những lời nói của Giang làm cô nhớ đến nhóm học võ cũ của cô. Trước đây, cô cũng rất thân với họ và bây giờ cô cũng đang rất nhớ họ.
- Chắc các cậu hiểu nhau lắm nhỉ - Giọng An có phần nào trầm đi một tí
- Còn phải hỏi sao, bọn tui hiểu nhau còn hơn bố mẹ hiểu bọn tui ý.
Thấy không khí có phần trầm đi, Giang bỏ cây kẹo sang một bên, kéo An vào ngồi ở một cái ghế đá có thể ngắm nhìn hồ nước, bắt đầu công cuộc tán ngẫu tâm sự của mình.
- Haziiiii. Chắc cậu cũng biết rồi. Bọn tớ chơi với nhau từ nhỏ, có khi bố mẹ còn bắt thân nhau từ trong trứng cơ. Bố mẹ tớ, Nam, thanh và Nhật là những người bạn rất thân, họ giúp nhau trong công việc, hình như còn bàn bạc thời gian sinh đẻ nữa hay sao ý, bọn tớ sinh gần nhau lắm…..hì hì......... Chính vì vậy mà công ty của mỗi gia đình làm ăn rất thuận lợi và phát triển khá nhanh. Vậy nên họ đã tập cho bọn tớ cách sống tự lập từ bé và thường xuyên để bọn tớ ở nhà một mình, và tất nhiên lúc đó, bốn mảnh đời "bất hạnh" lại tìm đến với nhau. Nhìn cái Thanh với thằng Nhật hay vui vẻ là vậy nhưng chính bọn nó lại là người có nhiều tâm sự nhất trong nhóm. An có thể hiểu đơn giản là họ dùng cái khuôn mặt vui vẻ ấy để che đi sự tủi thân vốn có trong người của mình. Là bạn của tụi nó, thấy nhiều lúc bọn nó phải nén chịu những nỗi đau ấy mà tớ cũng cảm thấy buồn và thấy mình thật vô dụng, không làm được gì cho tụi nó ngoại trừ ở bên và động viên nhau. Còn thằng Nam, tính nó lạnh lùng như vậy cũng có nguyên do cả đấy. Trong bốn đứa thì nó phải chịu những sự huấn luyện khắt khe nhất từ gia đình. Họ muốn sau này nó kế nghiệp gia đình nên từ nhỏ đã bắt nó học như một cái máy, làm việc như một con rô bốt đã cài sẵn lịch trình. Hỏi vậy thì sao nó không lạnh lùng cho nổi. Thực ra, ban đầu nó không phải một người như vậy đâu mà do tác động từ gia đình khiến nó phải trở nên như vậy. Tất nhiên là bọn tớ có những ước mơ riêng, tương lai riêng.........cái Thanh Thanh thì muốn làm bác sĩ, Nhật thì muốn làm công nghệ thông tin vì nó giỏi mấy khoản máy tính với hack lắm, còn thằng Nam , nó muốn làm cảnh sát đấy.
Ngạc nhiên. Khi nghe Giang nói Nam muốn trở thành một người cảnh sát, trong người cô như có một cái gì đó rất lạ, nó như ép chặt tim vậy. “Cậu ấy cũng muốn trở thành cảnh sát sao? Tại sao lại giống nhau nhiều vậy chứ?” Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu An nhưng cô vẫn ngồi yên để nghe Giang kể.
- Cậu muốn biết ước mơ của tớ không ? ( Khánh An chưa kịp gật )Tớ sau này cũng muốn trở thành một bà hoàng của giới luật sư đấy..haha, nghe thật điên rồ phải không…..hahaha. Haizzzzzzzzz, chỉ tiếc là ước mơ chỉ là mơ ước, mọi thứ đều được sắp đặt sẵn rồi, kể cả tương lai của bọn tớ…….hazziiiiii – Giang nói hết rồi đứng dậy, vươn người một cái và quay đầu bước đi. Đi được mấy bước, không thấy bạn đi theo, Giang nghoảnh đầu lại.
- Đi bộ đi An, ngồi đấy nhiều muỗi quá à. Nó đốt hết chân tớ rồi, mất hết cả cảm xúc
HHAHAHa, vậy mà Khánh An tưởng cô bạn không muốn kể nữa nên tránh né chứ. Ai dè……
Vậy là An cũng đứng dậy và bước đi tiếp cùng Giang. Giang lại hỏi.
- Còn An thì sao ?
- ……….- Im lặng
- Ồ……..không muốn nói cũng không sao đâu. Dù gì mình cũng mới quen có hai ba ngày à, không nói ra là đúng……hìhì………..MÀ KHOAN, nãy giờ mình nói những gì ý nhỉ…….ô mai gọt…..Cậu có cái bùa mê thuốc lú gì mà đi cùng cậu tớ lại muốn nói hết ra thế này. Ôi Thanh ơi, Nhật ơi, Nam ơi, cho tao xin lỗi – Giang đứng yên, chấp tay trước ngực và ngẩng cổ lên trời như tưởng tượng mấy ba cái đứa kia đang ở trên đó. Cùng lúc ấy, cả ba người đó đều bị hắt xì một cái mà không rõ nguyên nhân.
- “cười” Tôi cũng có bạn mà. Nhưng không thân thôi – AN cười buồn
- ????? – Giang nhìn An với ánh mắt đầy hỏi chấm.
- Họ chơi với tôi vì tiền của tôi. Nói thẳng ra là lợi dụng
- ……..
- Nói thì lằng nhằng lắm, tôi có hai nhóm bạn cơ. Mà nói nhóm thì cũng không biết có đúng không. Một là bạn ở trường và hai là những người anh em trong câu lạc bộ võ thuật với tôi.
- Ô mai chúi, cậu cũng học võ sao ?
- “gật đầu” Karatedo.
Giang búng tay một cái
- Tuyệt, lại một cái nữa giống nhau…….kể tiếp đi……kể tiếp đi.
- “cười” ……….Chỉ là lúc đấy bị tin người thôi. Nhóm võ của tôi, nơi tôi coi là gia đình thứ hai, tôi lại không đủ dũng cảm nói cho họ biết biến cố của mình. Còn đám bạn kia, họ biết cũng làm ngơ, khi gặp tôi cũng xem như không quen biết. “cười đau” Haizzzzzzzzzz…………. Những người mà mình tin tưởng sẽ bên mình lúc đau khổ nhất thì lúc cần chẳng thấy ai. Còn những người mình tin yêu nhất lại không dám nói ra cho họ biết. Thật là điên rồ phải không? Thời gian đó tôi khóa mạng xã hội, đổi số điện thoại, đổi nơi ở, cách biệt với mọi thứ vì mệt mỏi. Khi tỉnh táo lại, tôi mở facebook lên thì ngạc nhiên rằng, có những người hôm nào cũng nhắn tin cho mình, viết bao nhiêu stt hỏi bạn bè có gặp mình không. Khi đó tôi mới cảm thấy hối hận thật sự vì đã giấu họ mà âm thầm bỏ đi………
- An có những người bạn rất tốt đấy.
- “lắc đầu” Không. Với tôi họ là gia đình. Chúng tôi coi nhau như gia đình vậy và tôi là người em út trong cái gia đình đó. Cái tôi trân trọng nhất ở họ chính là sự chân thành dành cho nhau và……….họ không lợi dụng tôi…..
Băng Giang đang định nói gì đó thì chiếc điện thoại trong túi xách của cô một lần nữa đổ chuông. Giang mở cặp và khi nhìn thấy màn hình hiển thị “Anh Hai Thúi” lại đặt chiếc điện thoại xuống.
Hành động này của cô khiến An thấy lạ, và mỉm cười nói.
- Sao lại không nghe máy, vẫn giận họ à. Anh trai cậu chắc không có tội tình gì đâu ha. Nãy giờ chuông kêu nhiều quá rồi đấy, chắc họ lo lắng lắm.
- Xì, đằng nào cũng lo lắng rồi thì cho họ lo lắng luôn đi. Cuối cùng mình cũng vẫn trở về mà chứ có đi bụi đâu………hì hì.
- Mấy giờ rồi?
- 22h30. Sao à – Giang nhìn đồng hồ rồi ngẩng mặt trả lời An.
- Sao gì nữa. Đêm khuya vắng vẻ, cô nương nên về đi. Cẩn thận không bố mẹ cậu báo công an là cậu bị bắt cóc đấy. Nãy giờ anh hai cậu gọi chắc sắp cháy máy đến nơi rồi. Thôi về đi, thật chẳng giống lớp trưởng tôi biết chút nào.
- Hì………….nói cũng đúng ha. Vậy mình về đây. An có về luôn không? Mình đưa An về rồi về cũng được.
- Câu này để tôi hỏi chắc nghe thuận tai hơn đó, nên nhớ là tôi cũng học võ nhé. Thôi về đi.
- Hì hì….suýt quên………Bye bye nha, mai gặp – Giang đi thẳng luôn, không quên vẫy tay chào bạn.
- Đi cẩn thận – Khánh An cũng giơ tay vẫy chào.
- Xin lỗi để cậu đợi hơi lâu – An hạ giọng nói.
- Không sao đâu. An đi cùng là vui rồi, giờ ra bờ hồ đi dạo nha – Giang cười cho qua chuyện.
Khánh An gật đầu cho câu trả lời của mình. Lâu lắm rồi cô cũng không có thời gian đi dạo như trước nên đây cũng là cơ hội tốt để cô thả lỏng mình .
Giang mở lời trước để xóa đi không khí yên lặng nãy giờ :
- Vừa làm vừa học có mệt lắm không An ?
- Mệt nhưng quen rồi – An trả lời
- Ừm….hì
Cả hai, hai tâm trạng khác nhau đang bước đi trên đường. Cảnh phố phường ồn ã, náo nhiệt trái ngược hẳn An và Giang bấy giờ. Đi bên cạnh Băng Giang, An cảm thấy ở người bạn này đang có một nỗi buồn nhưng chưa nói ra được. Từ lúc Băng Giang bước chân vào quán, An đã cảm nhận được điều gì đó khác thường so với hàng ngày của Giang. Khuôn mặt lúc đó lạnh băng, không chút cảm xúc, lại xen chút nhợt nhạt ở đôi môi, khác hẳn với Băng Giang hàng ngày.
- Cậu có chuyện gì phải không – Khánh An bỗng dưng mở lời.
Có hơi chút ngạc nhiên nhưng không hiểu sao Giang lại thấy vui vui khi An,một người bạn lạnh lùng, bình thường không quan tâm tới ai giờ lại đang quan tâm đến mình.
- “cười” Chà…..trình độ của mình xuống cấp nhanh vậy sao. Trước giờ có mỗi thằng Nam là nhìn ra thôi, bây giờ cũng bị An thấu mất rồi……hì hì
An nghe vậy thì cười nhẹ rồi từ tốn nói
- Có những thứ người ngoài nhìn vào sẽ thấy rõ hơn. Cũng như việc cậu đang khác rất nhiều với mọi ngày, chứng tỏ cậu đang gặp một vấn đề nào đó…….Tôi cũng từng như vậy đấy, nên có thể chia sẻ thì nên chia sẻ cho nhẹ người – Giọng nói của An dịu hiền hơn nhiều, nó không còn lạnh như mọi ngày nữa.
Thật lạ lùng, khi nghe những lời nói đó của An, Băng Giang lại tự dưng đứng lại, cúi gằm đầu xuống. Có lẽ cô đang muốn che đi những giọt nước mắt mà mình đã kìm nén từ tối đến giờ, nhưng bản thân cô lại không muốn mình khóc, nhất là trước mặt Khánh An, cô không muốn yếu đuối trước mặt cô bạn này. Cô sợ bạn nghĩ mình giả tạo, yếu đuối, cô sợ bao nhiêu cố gắng của bản thân sẽ bị sụp đổ mất.
Lúc Băng Giang đang cố hít thật sâu, điều hòa lại trạng thái của mình thì một cánh tay ấm áp đang ôm lấy người cô, tựa đầu cô vào vai họ. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Cứ khóc đi, cậu không cần phải kiềm chế trước mặt tôi đâu - An là vậy, cô là người nội tâm vì vậy để nhìn thấu một người khác không khó, và đương nhiên cô nhận ra Giang đang cố che giấu cảm xúc của mình.
Thật sự, đến lúc này, Giang không thể ngăn nổi những giọt nước mắt mặn chát này nữa. Cô khóc òa lên, khóc như một đứa trẻ con trong lòng mẹ mình. Nhưng,... người ôm cô bây giờ là ai, tại sao đến những lúc mình buồn người bên cạnh mình vẫn là bạn bè mà không phải gia đình mình chứ. Tại sao nơi mình luôn đặt niềm tin nhiều nhất lại là nơi mang đến cho mình những muộn phiền chứ…….
Cô thật sự thèm lắm, thèm cái cảm giác được ngồi trong lòng bố mẹ như ngày xưa, có thể khóc cười bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ thì sao? Tại sao khi ở nhà cô không thể sống với chính con người thật của mình được? Tại sao cô cứ phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt họ…..Cô đang thật sự đau lắm….Rất đau...
- Huhuuuuuuuuuu……….Họ quá đáng lắm, họ có nghĩ đến suy nghĩ của mình không chứ. Lúc nào cũng công việc…..thử hỏi họ có còn coi mình là con họ không ……hức hức…….Mình đã từng, đã từng rất yêu thương họ, nhưng tại sao bây giờ họ lại muốn mình ghét bỏ họ vậy……….tại sao hả An……..huhu – Và trong vòng tay ấy, Giang đã khóc nức lên, cô nói hết những gì mình đã giấu kín trong lòng. Thật sự cô không chịu nổi nữa rồi.
Khi nghe những lời tâm sự đấy, Khánh An cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện của Băng Giang.
- Thôi được rồi, cậu cứ khóc đi, khóc cho nhẹ lòng. Nên nhớ, con gái có thể khóc nhưng không thể yếu đuối…….Thật ra, tôi hiểu được tâm trạng của cậu bây giờ. Giang à, mình có thể trách bố mẹ mình nhưng mình không có quyền ghét bỏ họ vì họ đã cho mình được sống trên đời này...... Trước đây tôi cũng đã từng rất ghét bố mẹ mình vì họ luôn đi công tác , bỏ mặc tôi ở nhà với Khánh Bảo và dì giúp việc. Thậm chí cả tuần mới được dăm ba bữa cơm có đầy đủ cả gia đình, rồi đến những buổi họp phụ huynh họ cũng bảo bận không đi được còn nói "tối mẹ gọi cho cô là được mà". Những lúc đó tôi thấy rất buồn, không phải buồn cho tôi mà buồn cho Khánh Bảo.Tôi có thể chịu được nhưng với một đứa trẻ mới 6tuổi như bé Bảo thì sao chịu nổi chứ..... Tôi đã từng tự hỏi, mình sinh ra trong một gia đình giàu có làm gì, thà nghèo khó nhưng lúc nào cũng ấm êm hạnh phúc có phải hơn không. Dù họ cho tôi rất nhiều, quần áo mới, lập cho tôi hẳn một tài khoản ngân hàng để chi tiêu nhưng họ đâu có biết rằng tôi không cần những thứ xa xỉ đó. Rồi cho đến sau này, tôi mới thấy hối hận……hối hận lắm Giang à.........hối hận vì sao trước đây mình không biết cảm thông với họ, không biết hỏi han họ đi làm có mệt không,…mà còn trách móc họ đủ chuyện. Cái lúc tôi nhận ra mọi lỗi lầm của mình thì cũng là lúc ông trời mang bố mẹ tôi đi…..Khoảng thời gian đó với tôi chẳng khác nào địa ngục cả, nó tăm tối và khó chịu vô cùng….Tôi không giống cậu, ngoại trừ Khánh Bảo thì không còn ai kể cả cô dì chú bác trong gia đình cũng bỏ mặc tôi. Nên…..vì vậy Giang à, bên cạnh cậu còn có những người bạn rất tốt. Tình bạn của các cậu khiến tôi ghen tị và ngưỡng mộ. Tôi có bạn nhưng tôi chưa đủ dũng cảm để có thể nói chuyện gia đình mình với họ, thậm chí khi tôi rời Hà Nội tôi cũng không nói với bất kì ai cả……….Còn về bố mẹ cậu.Mặc dù họ có quyền áp đặt cậu nhưng cái chính lại ở chính bản thân cậu. Khóc nốt lần này rồi mạnh mẽ đối diện với sự thật, mạnh mẽ nói ra suy nghĩ của mình, tôi tin là họ sẽ suy nghĩ lại và cảm thông với cậu mà – Khánh An cũng hơi xúc động khi chia sẻ những chuyện này. Ngoại trừ chị Miên thì Giang có lẽ là người thứ hai được nghe cô kể về chuyện gia đình mình.
- Hức...hức........Oa.oa.oa.oa…….cậu đáng ghét lắm. Sao đến chuyện đấy mà cậu cũng nhìn ra chứ…….Oa tớ ghét cậu, bao nhiêu năm tu luyện của tớ………..huhuhu, cậu phải đền bù cho tôi….- Giang bây giờ không còn khóc vì buồn như lúc nãy rồi, giờ cô lại như một đứa trẻ đang khóc vì bị cướp mất cây kẹo đang mút dở. Trong tiếng khóc của cô còn pha thêm chút dỗi hờn, đáng yêu vô cùng.
Vậy là Băng Giang khóc ngon lành trên vai của Khánh An, mặc cho một bên áo bạn đã ướt sũng, mặc cho những ánh mắt kì lạ của người đi đường, mặc cái thứ gọi là hình tượng. Bây giờ cô chỉ cần cái bờ vai này thôi, giờ cô chỉ muốn khóc thôi, khóc cho cái thứ gọi là buồn phiền sẽ không còn nữa...
Tình bạn là vậy đấy. Có những mối quan hệ chỉ mới được hai ba ngày nhưng họ có thể hiểu nhau như đã quen cả đời vậy. Đó chính là thứ gọi là tin tưởng, vì chỉ có tin tưởng họ mới chủ động làm quen, sẵn sàng nói ra những bí mật ẩn dấu trong lòng mình.
****
Sau một hồi tuôn nước mắt như mưa, cả hai lại cùng nhau đi tản bộ phố phường.
- Trời hôm nay âm u quá ha An, chắc sắp mưa rồi…..haizzz. Mưa mùa này có mà lụt đường phố mất thôi – Giang ngẩng đầu nhìn trời than thở.
- Ừ…..- Khánh An nghe bạn nói vậy cũng đáp bâng quơ, mắt cũng nhìn lên bầu trời đen khịt kia.
- Xì……không thể nói nhiều hơn được sao. Lúc nào cũng thấy cũng ừ…rồi không...rồi cái mặt lúc nào cũng lạnh tanh vậy nè….bảo sao ai cũng bảo khó gần – Giang bất bình với thái độ của người bạn của mình. Cô vừa nói vừa biểu cảm trên khuôn mặt trông rất đáng yêu, khác hẳn cái vẻ mặt như cơm thiu ban nãy.
Và tất nhiên trước cái bộ mặt con nít quỷ của Giang, An không thể nín được cười. Vậy mà cô còn nghĩ, người bạn này sẽ buồn cho đến khi nói hết ra với bố mẹ chứ, đúng là thay đổi như con tắc kè mà. Hazziiii..mấy người bạn này tốt mà phiền chết đi được..
Gọi đi dạo thôi nhưng ánh mắt Giang đảo khắp nơi. Khi đôi mắt to tròn kia dừng ở phía vỉa hè bên kia đường, bỗng dưng nó sáng bừng lên như nhìn thấy vàng, mồm há rộng đến nỗi sắp nhét vừa cả quả trứng. Băng Giang đứng bất động một chỗ với hành động bất thường khiến An cũng tò mò nhìn theo hướng Giang đang nhìn, không biết có cái gì ở đó thế không biết.
- Cậu nhìn cái gì thế ?
- An……An……An An An……….KẸO BÔNG GÒN KÌA, KẸO BÔNG GÒN KÌA AN...– Giang vừa nói vừa lấy tay của mình lay tay của An như sợ bạn không nhìn thấy.
- Thấy……..Rồi sao? - Mặt vẫn tỉnh bơ
- Sao cái gì nữa…..sang mua ăn đi………đi – Sau cái chữ đi đó, không để cho An kịp phản ứng, Giang đã lôi bạn đi như lôi một món đồ vật qua đường. An thì ngạc nhiên không kịp nói gì, chỉ biết “ớ” một cái nhưng đã bị kéo đi từ bao giờ.
* Phía quầy bán kẹo bông gòn *
- Con chào chú ạ, chú làm cho con hai cây kẹo bông gòn nha, lấy con một cái màu hồng, một cái màu trắng ạ. – Giang vừa chạy đến nơi đã tíu tít như đứa trẻ con vậy.
- Ừ, một hồng một trắng à. Đợi chú làm cho nhé - Chú bán kẹo chiều khách nói.
An chen vào luôn.
- Tôi không ăn đâu……Một cây thôi chú ạ - An không phải không thích ăn đồ ngọt nhưng từ tối giờ cô cũng chưa ăn gì nên không muốn ăn.
Giang nghe An nói vậy thì lườm bạn rồi nói lại với chú bán kẹo
- Chú cứ làm hai cây đi ạ.
- Ờ….ờ - Chú mỉm cười vui vẻ.
- Tôi bảo……….
- Không ăn cũng phải ăn, miễn ý kiến. Ok – Giang chen lời rồi lại háo hức chờ cây kẹo của mình.
***
Hai cô gái lại trở lại phía bên kia đường, tiếp tục hành trình của mình.
- Xì………chú thiên vị An quá à. Rõ ràng là mình bảo mua mà, sao chú lại làm cho An cây to hơn nhỉ - Giang phụng phịu như một đứa con nít lên ba
- Ha ha…..Thì nó cũng giống nhau thôi mà…..nè, đổi – An bật cười thành tiếng đành phải đưa cây kẹo bông trên tay mình cho Giang.
- Zê, thanh kiu bạn hiền…….hí hí – Giang hí hửng.
Khi đổi lại cây kẹo rồi mà Băng Giang cứ mân mê cây kẹo trong tay không chịu ăn mà cứ nhìn nó hoài, thấy lạ An thắc mắc:
- Sao không ăn đi ? Nãy còn thèm thuồng lắm mà.
- Nhìn đẹp quá An ơi, không nỡ ăn……..
- Xì……..măm măm ngon quá, không ăn tớ ăn hộ cho ….ha ha – Khánh An chơi đểu, lấy tay nhúm một miếng bông to cho vào mồm, phá đi hình hài đẹp đẽ ban đầu của cây kẹo, khiến Giang đang bay lượn trên trời cùng đám kẹo bông thì rơi tõm một cái.
- AAAAAAAaaaaaa……..ai cho cậu ăn…….bắt đền đi……….đứng lại – Cả hai rượt nhau quanh khu phố đến nỗi toát hết mồ hôi mới chịu dừng.
- Chơi xấu quá à – Giang lườm An
- AI biểu không ăn, tôi ăn hộ cho là đúng rồi.
- Ai nói là không ăn chứ. Mà lúc nãy ai nói là không ăn ý nhể, giờ thì coi xem, gần hết cây kẹo 10k của tôi rồi kìa.
- Mua rồi thì phải ăn chứ. Cậu không biết là không nên lãng phí à, nhất là của chùa nữa – An hí hửng khiêu khích Giang
- Bạn hiền à, không phải đồ chùa đâu. Cho vay thôi, mai mốt tính cả vốn lẫn lãi nhé.
- Rồi rồi, ăn đi không chảy bây giờ.
Băng Giang không giống An, cho cả cây kẹo bông lên mồm và cắn một miếng to đùng. Kẹo bông dính vào da mặt rồi vào mũi Giang khiến cô bây giờ chả khắc gì con mèo. Làm An đang ăn cũng suýt không kiềm chế nổi.
Miếng kẹo to đùng đấy khi vào cái mồm nhỏ nhắn xinh xắn của Giang thì từ từ tan ra. Vị ngọt của kẹo ngấm vào đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ họng, động lại hương vị thơm ở đó.
- Kẹo ngon quá ha An, lâu lắm rồi tôi không được ăn cái này. Nhớ quá chừng….hí hí – Giang nói nhưng tay vẫn không quên đưa cây kẹo lên để mồm được ăn.
- Ừ. Nhưng ngọt hơn ngoài Hà Nội.
Giang bỗng quay mặt qua, gật đầu lia lịa, ngón tay cái còn giơ lên.
- Chuẩn chuẩn. Hồi trước , cứ lúc nào có dịp về Hà Nội chơi là bọn tui toàn đi ăn cái này thôi. Công nhận là kẹo Sài Gòn ngọt hơn thật nhưng ăn cũng ngon đấy chứ. Mỗi vùng mỗi khẩu vị khác nhau mà…..hì hì – Nói xong, cô bạn lại quay trở lại với nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này của mình, là ăn.
Cây kẹo trong tay An giờ chỉ còn hơn nửa. Những lời nói của Giang làm cô nhớ đến nhóm học võ cũ của cô. Trước đây, cô cũng rất thân với họ và bây giờ cô cũng đang rất nhớ họ.
- Chắc các cậu hiểu nhau lắm nhỉ - Giọng An có phần nào trầm đi một tí
- Còn phải hỏi sao, bọn tui hiểu nhau còn hơn bố mẹ hiểu bọn tui ý.
Thấy không khí có phần trầm đi, Giang bỏ cây kẹo sang một bên, kéo An vào ngồi ở một cái ghế đá có thể ngắm nhìn hồ nước, bắt đầu công cuộc tán ngẫu tâm sự của mình.
- Haziiiii. Chắc cậu cũng biết rồi. Bọn tớ chơi với nhau từ nhỏ, có khi bố mẹ còn bắt thân nhau từ trong trứng cơ. Bố mẹ tớ, Nam, thanh và Nhật là những người bạn rất thân, họ giúp nhau trong công việc, hình như còn bàn bạc thời gian sinh đẻ nữa hay sao ý, bọn tớ sinh gần nhau lắm…..hì hì......... Chính vì vậy mà công ty của mỗi gia đình làm ăn rất thuận lợi và phát triển khá nhanh. Vậy nên họ đã tập cho bọn tớ cách sống tự lập từ bé và thường xuyên để bọn tớ ở nhà một mình, và tất nhiên lúc đó, bốn mảnh đời "bất hạnh" lại tìm đến với nhau. Nhìn cái Thanh với thằng Nhật hay vui vẻ là vậy nhưng chính bọn nó lại là người có nhiều tâm sự nhất trong nhóm. An có thể hiểu đơn giản là họ dùng cái khuôn mặt vui vẻ ấy để che đi sự tủi thân vốn có trong người của mình. Là bạn của tụi nó, thấy nhiều lúc bọn nó phải nén chịu những nỗi đau ấy mà tớ cũng cảm thấy buồn và thấy mình thật vô dụng, không làm được gì cho tụi nó ngoại trừ ở bên và động viên nhau. Còn thằng Nam, tính nó lạnh lùng như vậy cũng có nguyên do cả đấy. Trong bốn đứa thì nó phải chịu những sự huấn luyện khắt khe nhất từ gia đình. Họ muốn sau này nó kế nghiệp gia đình nên từ nhỏ đã bắt nó học như một cái máy, làm việc như một con rô bốt đã cài sẵn lịch trình. Hỏi vậy thì sao nó không lạnh lùng cho nổi. Thực ra, ban đầu nó không phải một người như vậy đâu mà do tác động từ gia đình khiến nó phải trở nên như vậy. Tất nhiên là bọn tớ có những ước mơ riêng, tương lai riêng.........cái Thanh Thanh thì muốn làm bác sĩ, Nhật thì muốn làm công nghệ thông tin vì nó giỏi mấy khoản máy tính với hack lắm, còn thằng Nam , nó muốn làm cảnh sát đấy.
Ngạc nhiên. Khi nghe Giang nói Nam muốn trở thành một người cảnh sát, trong người cô như có một cái gì đó rất lạ, nó như ép chặt tim vậy. “Cậu ấy cũng muốn trở thành cảnh sát sao? Tại sao lại giống nhau nhiều vậy chứ?” Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu An nhưng cô vẫn ngồi yên để nghe Giang kể.
- Cậu muốn biết ước mơ của tớ không ? ( Khánh An chưa kịp gật )Tớ sau này cũng muốn trở thành một bà hoàng của giới luật sư đấy..haha, nghe thật điên rồ phải không…..hahaha. Haizzzzzzzzz, chỉ tiếc là ước mơ chỉ là mơ ước, mọi thứ đều được sắp đặt sẵn rồi, kể cả tương lai của bọn tớ…….hazziiiiii – Giang nói hết rồi đứng dậy, vươn người một cái và quay đầu bước đi. Đi được mấy bước, không thấy bạn đi theo, Giang nghoảnh đầu lại.
- Đi bộ đi An, ngồi đấy nhiều muỗi quá à. Nó đốt hết chân tớ rồi, mất hết cả cảm xúc
HHAHAHa, vậy mà Khánh An tưởng cô bạn không muốn kể nữa nên tránh né chứ. Ai dè……
Vậy là An cũng đứng dậy và bước đi tiếp cùng Giang. Giang lại hỏi.
- Còn An thì sao ?
- ……….- Im lặng
- Ồ……..không muốn nói cũng không sao đâu. Dù gì mình cũng mới quen có hai ba ngày à, không nói ra là đúng……hìhì………..MÀ KHOAN, nãy giờ mình nói những gì ý nhỉ…….ô mai gọt…..Cậu có cái bùa mê thuốc lú gì mà đi cùng cậu tớ lại muốn nói hết ra thế này. Ôi Thanh ơi, Nhật ơi, Nam ơi, cho tao xin lỗi – Giang đứng yên, chấp tay trước ngực và ngẩng cổ lên trời như tưởng tượng mấy ba cái đứa kia đang ở trên đó. Cùng lúc ấy, cả ba người đó đều bị hắt xì một cái mà không rõ nguyên nhân.
- “cười” Tôi cũng có bạn mà. Nhưng không thân thôi – AN cười buồn
- ????? – Giang nhìn An với ánh mắt đầy hỏi chấm.
- Họ chơi với tôi vì tiền của tôi. Nói thẳng ra là lợi dụng
- ……..
- Nói thì lằng nhằng lắm, tôi có hai nhóm bạn cơ. Mà nói nhóm thì cũng không biết có đúng không. Một là bạn ở trường và hai là những người anh em trong câu lạc bộ võ thuật với tôi.
- Ô mai chúi, cậu cũng học võ sao ?
- “gật đầu” Karatedo.
Giang búng tay một cái
- Tuyệt, lại một cái nữa giống nhau…….kể tiếp đi……kể tiếp đi.
- “cười” ……….Chỉ là lúc đấy bị tin người thôi. Nhóm võ của tôi, nơi tôi coi là gia đình thứ hai, tôi lại không đủ dũng cảm nói cho họ biết biến cố của mình. Còn đám bạn kia, họ biết cũng làm ngơ, khi gặp tôi cũng xem như không quen biết. “cười đau” Haizzzzzzzzzz…………. Những người mà mình tin tưởng sẽ bên mình lúc đau khổ nhất thì lúc cần chẳng thấy ai. Còn những người mình tin yêu nhất lại không dám nói ra cho họ biết. Thật là điên rồ phải không? Thời gian đó tôi khóa mạng xã hội, đổi số điện thoại, đổi nơi ở, cách biệt với mọi thứ vì mệt mỏi. Khi tỉnh táo lại, tôi mở facebook lên thì ngạc nhiên rằng, có những người hôm nào cũng nhắn tin cho mình, viết bao nhiêu stt hỏi bạn bè có gặp mình không. Khi đó tôi mới cảm thấy hối hận thật sự vì đã giấu họ mà âm thầm bỏ đi………
- An có những người bạn rất tốt đấy.
- “lắc đầu” Không. Với tôi họ là gia đình. Chúng tôi coi nhau như gia đình vậy và tôi là người em út trong cái gia đình đó. Cái tôi trân trọng nhất ở họ chính là sự chân thành dành cho nhau và……….họ không lợi dụng tôi…..
Băng Giang đang định nói gì đó thì chiếc điện thoại trong túi xách của cô một lần nữa đổ chuông. Giang mở cặp và khi nhìn thấy màn hình hiển thị “Anh Hai Thúi” lại đặt chiếc điện thoại xuống.
Hành động này của cô khiến An thấy lạ, và mỉm cười nói.
- Sao lại không nghe máy, vẫn giận họ à. Anh trai cậu chắc không có tội tình gì đâu ha. Nãy giờ chuông kêu nhiều quá rồi đấy, chắc họ lo lắng lắm.
- Xì, đằng nào cũng lo lắng rồi thì cho họ lo lắng luôn đi. Cuối cùng mình cũng vẫn trở về mà chứ có đi bụi đâu………hì hì.
- Mấy giờ rồi?
- 22h30. Sao à – Giang nhìn đồng hồ rồi ngẩng mặt trả lời An.
- Sao gì nữa. Đêm khuya vắng vẻ, cô nương nên về đi. Cẩn thận không bố mẹ cậu báo công an là cậu bị bắt cóc đấy. Nãy giờ anh hai cậu gọi chắc sắp cháy máy đến nơi rồi. Thôi về đi, thật chẳng giống lớp trưởng tôi biết chút nào.
- Hì………….nói cũng đúng ha. Vậy mình về đây. An có về luôn không? Mình đưa An về rồi về cũng được.
- Câu này để tôi hỏi chắc nghe thuận tai hơn đó, nên nhớ là tôi cũng học võ nhé. Thôi về đi.
- Hì hì….suýt quên………Bye bye nha, mai gặp – Giang đi thẳng luôn, không quên vẫy tay chào bạn.
- Đi cẩn thận – Khánh An cũng giơ tay vẫy chào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook