Dễ Dàng Đến Gần
Chương 37: Cưng chiều đến cỡ nào (1)

Nhà Hàn Ninh cũng mời dì giúp việc đến dọn dẹp phòng, hai ngày trước cô vẫn dậy sớm, về muộn, đến thứ bảy mới tính làm việc và nghỉ ngơi bình thường một chút. Hơn chín giờ, khi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về khách sạn thì gặp ngay dì giúp việc tới quét dọn vệ sinh.

Chỉ là không ngờ, anh và mình lúc trước lại mời chung một người.

Từ khi người này bắt đầu làm việc với cô, chỉ dùng thời gian hai, ba năm đã sớm quen thuộc tất cả thói quen sinh hoạt của Tiêu Dư. Dì bị bữa sáng cho Tiêu Dư theo thói quen chuẩn, khi khuấy sữa đậu nành xong thì Hàn Ninh mới đi từ trong phòng ra ngoài.

"Hàn tiên sinh muốn ăn gì?"

"Gì đều được, hay giống Tiếu Tiếu cũng được."

Tiêu Dư cắn bánh mì nướng, lại cảm thấy Hàn Ninh giống như ở nhờ nhà mình, cảm giác có phần tế nhị.

Cho đến khi dì đi về, Hàn Ninh mới rửa mặt xong, ngồi xuống chỗ đối diện cô.

"Anh mời dì đã bao lâu rồi?" Tiêu Dư hỏi.

"Đại khái hơn một tháng, vẫn chưa quen lắm."

Anh mới vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, có chút rối loạn.

Hai người liếc nhau một cái, Tiêu Dư mới cười cười, cúi đầu cắn miếng bánh mì: "Tay chân dì ấy không nhanh nhẹn, nhưng mà dọn dẹp rất cẩn thận, qua thời gian anh sẽ quen thôi." Ánh mắt của anh mang ý cười, trước sau vẫn nhìn cô ăn, không nói gì.

Thật ra thì cô hiểu, anh mời dì người mà mình vẫn dùng khi còn ở trong nước, chỉ là để cho mình quen ở nơi này. . . . . . Cô nhấp một hớp sữa đậu nành, độ nóng quen thuộc nhất, làm cho buổi sáng tốt đẹp ngày thứ bảy này không chân thật lắm.

Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn.

Mày chỉ cần làm chuyện mình thích, sẽ có một người im lặng ở bên cạnh mày giúp xử lý tốt tất cả. Anh ấy cũng không phải là người hiểu rõ mày nhất, lại nguyện ý cố gắng đi tìm hiểu mày.

Ăn xong bữa sáng, cô suy nghĩ rất nhiều lý do, tại sao có thể không xấu hổ chuyển về khách sạn, cũng đều không nói ra.

Ban công có bàn trà rất nhỏ, cô ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Hàn Ninh pha trà cho mình. Nhìn anh nghiêng đầu điều chỉnh nước ấm, đứng dậy đi lấy một bọc trà, dùng cây kéo cắt bỏ. Bỗng nhiên cũng rất có loại cảm giác ở nhà ông nội, chỉ là đều bà nội tới pha trà, ông nội chỉ phụ trách nhận lấy ly trà, uống xong gần nửa ly, khen một câu hôm nay trà như thế nào như thế nào đó.

"Buổi trưa đi ăn món cay Tứ Xuyên không?" Cô chợt nói.

"Nhà hàng Tứ Xuyên?"

(*là Sichuan Provincial Government Restaurant, một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, ở Trung Quốc)

"Không tệ lắm." Cô mỉm cười nhìn anh. "Không ngờ lại biết Sichuan Ban."

Hàn Ninh đưa cho cô một ly trà: "Đại lộ số 5 bên trong đường Cống Viện, nhớ không lầm chứ? Anh tới Bắc Kinh bốn ~ năm năm rồi, còn có thể không biết nhà hàng Tứ Xuyên chứ?"

"Hiện tại có danh tiếng, trước khi mở cửa không phải mọi người đều biết." Miệng Tiêu Dư có chút khát, uống một ngụm hết một ly, đẩy ly trà tới trước mặt anh, Hàn Ninh lại rót cho cô thêm một ly.

Cô cầm ly lên, thấy ở góc ban công để một hộp thức ăn cho chó.

"Cái nhãn hiệu này, Tiếu Tiếu thích nhất." Cô thuận miệng nói một câu, rất buồn bã nói: "Anh cũng chuẩn bị nuôi chó? Sao còn đặc biệt để người ta mang từ nước ngoài về? Cũng không phải là sữa bột, thức ăn cho chó trong nước vẫn có thể ăn được sao?"

Anh cười: "Chó mà anh nuôi phải có thói quen ăn loại thức ăn dành cho chó này, luôn thích ứng một đoạn thời gian rồi đổi lại khẩu vị."

Tiêu Dư nhìn anh, gần như là đoán được cái gì, nhưng lại cảm thấy. . . . . .

"Uống ngon không?"

Cô buồn cười gật đầu: "Không tệ."

"Năm nay lượng Trà Vương của Vũ Di Sơn, tổng cộng không tới một cân." Anh cố ý đổi chủ đề, trong ánh mắt lại mang theo ý cười. "Cuối cùng còn lại ba lạng thật là ngàn vàng khó mua." Cô ‘ừ’ một tiếng: "Sau đó lại bị anh giành được chứ gì?" Anh từ chối cho ý kiến, cô bất giác buồn cười: "Thành thực nói rõ ràng, anh làm gì Tiếu Tiếu của em rồi?"

Rốt cuộc anh khẽ thở dài: "Bạn gái quá thông minh, tuyệt đối là gánh nặng."

Cô còn muốn hỏi tới, chỉ nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, tiếng hầm hừ quen thuộc, một bóng dáng màu trắng chạy ba vòng ở trong phòng khách, sau đó chợt dừng lại, chạy như bay về phía Tiêu Dư. Cô ôm cổ con chó, trên mặt lập tức đặc sánh, bị nó dùng đầu lưỡi liếm nhếch nhác cực kỳ, cũng không còn để ý Hàn Ninh nói cái gì.

Cho đến khi anh đi tới bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống, hình như rất bất mãn hành động chiếm tiện nghi trắng trợn của con chó, ôm con chó đến trong lòng ngực mình: "Không cho liếm mặt."

Nói còn chưa dứt lời, thuận lợi bị con chó liếm đến khóe miệng. . . . . .

Cô nhìn vẻ mặt của Hàn Ninh, bị trêu chọc cho không tốt: "Xong rồi, anh bị liếm đến miệng rồi."

Hàn Ninh nghiêng đầu: "Xong rồi, anh bị Tiếu Tiếu chiếm tiện nghi rồi."

Trên người anh có mùi hương của trà, bởi vì cách rất gần, cũng có thể cảm nhận được hơi thở qua từng câu nói của anh, cô bất tri bất giác đỏ mặt, cô hắng giọng: "Vậy làm sao bây giờ?"

Anh giương nhẹ lông mày: "Đương nhiên là muốn chiếm tiện nghi trở lại rồi."

Nói xong, ngậm lấy môi của cô, hôn thật sâu.

Nụ hôn dài đằng đẵng, mùi vị của trà vẫn còn ở trong miệng.

Chó kẹp ở giữa hai người, rất không vui hầm hừ, đến cuối cùng lại phát hiện mình quả thực là không khí, định chui từ phía dưới cánh tay anh ra ngoài, chạy lui chạy tới vòng quanh hai người. Cô cảm thấy tay của anh rất nóng, làm eo của mình nóng lên, chính là khi lòng dạ rối bời, chân lại đá phải bàn trà.

Một trận rối loạn, sau khi chó sủa liên tiếp, hai người nhếch nhác liếc nhau một cái.

Cái này thật đúng là một loại bừa bãi rồi.

"Rất phiền phức? Lấy con chó trở về?" Cô hỏi anh, giọng nói không tự chủ được mềm mại.

Lúc trở lại, con chó bị gửi lại trong nhà của đồng nghiệp ở nước Pháp, vốn là cô nói đi công tác nửa năm sẽ trở về, nhưng kể khi từ ở chung một chỗ với Hàn Ninh, không phải là cô không có kế hoạch qua mang con chó trở về.

Rất nhiều cách, thủ tục phiền toái không nói, tỷ lệ sống cũng không quá cao.

Cô không biết Hàn Ninh gánh vác chuyện đó, giải quyết đồng nghiệp của mình thế nào, lại đối phó thế nào với khoảng thời gian chuyển con chó về đây.

"Tạm ổn." Hàn Ninh cũng thả nhẹ giọng nói: "Em nói xem, chúng ta thu dọn chỗ này, còn cái gì cũng không quản trực tiếp, tiếp tục kéo dài nữa sao?"

Đầu lưỡi có anh độ ấm khi nói những lời này đã làm cho tất cả đều lặng lẽ ấm dần lên.

Cô nghiêng đầu đi trêu chọc con chó, che giấu khẩn trương: "Anh nói anh mang nó về đây, em ở trong khách sạn nuôi thế nào đây?"

Thật ra thì đáp án rất đơn giản, chuyển về nhà ở là được rồi.

Nhưng căn nhà kia có quá nhiều chuyện quá khứ, từ đầu đến cuối vẫn là một khúc mắc.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tạm gửi chó ở nhà Hàn Ninh, nhìn anh đã sớm chuẩn bị tốt thức ăn cho chó cũng biết, thật ra thì anh cũng sớm làm chuẩn bị xong rồi.

Đến cuối cùng khi lôi kéo chào hỏi để đi về, con chó rất mê muội nhìn cô, hình như cũng không hiểu, mình ngàn dặm xa xôi tới đây, tại sao chủ nhân lại đi mất. Tiêu Dư trở lại khách sạn, để toàn bộ những chai lọ đồ trang điểm của mình về chỗ cũ, lần đầu ngồi ở trên ghế sofa, nhưng không biết làm cái gì.

Đến cuối cùng lại mở ti vi theo thói quen, xem các loại tiết mục để giết thời gian.

Từ trước đến nay không xem ti vi nhiều lắm, chỉ ở nhà Hàn Ninh mấy ngày, bởi vì phải chờ anh về nhà, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã có thói quen xem ti vi. Liên tục từ nhảy cầu, đến các loại tiết mục xem mắt đập vào mắt, phim truyền hình cũng tệ hại đến làm cho người ta buồn cười.

Rất nhanh bấm qua một kênh khác, hình như là phỏng vấn, cho đến khi bấm sang một kênh tiếp theo, cô mới bấm trở về theo phản xạ.

Là Hứa Nam Chinh.

Là chương trình phỏng vấn doanh nhân nổi tiếng.

Thời đại thần tượng toàn dân, ngay cả talk show này cũng khó chạy trốn, Hứa Nam Chinh ngồi thoải mái trên ghế sofa, đối mặt nói chuyện phiếm với vài khách quý, còn trả lời người chủ trì, không khí nhất thời thoải mái không ít.

Lúc cô bấm trở về, đúng lúc nói đến chuyện gây dựng sự nghiệp ở Thượng Hải.

"Đã thành công đưa ba công ty ra thị trường, lại là Tướng Môn Hổ Tử, lúc tuổi còn trẻ vẫn không tránh được Phong Hoa Tuyết Nguyệt chứ?"

Đúng lúc người chủ trì khơi lên vấn đề màu hồng phấn, tô vẽ cho không khí.

"Khi đó trẻ tuổi, cảm thấy vì công ty chuyện gì cũng có thể làm." Anh rất thản nhiên dựa vào ghế ngồi, ánh mắt rất sáng, chợt cười một cái, rất nhanh nhìn vòng quanh sân khấu. "Nhưng mà vẫn có mức độ." Anh đặt tay lên chân. "Ở trong một mức độ nhất định, để cho tôi vì công ty hy sinh bao nhiêu cũng có thể, Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng khó tránh khỏi."

Anh nói thật bình tĩnh, từ giọng nói đến ánh mắt.

Tiêu Dư đứng lên, đi tới quầy rượu, sau khi mở tủ lạnh ra, do dự thật lâu cũng không biết uống gì.

Trong những khách quý, cô có biết một người, cũng là quan hệ nhiều đời với nhà họ Hứa.

Khó tránh khỏi nói đùa, tất cả đều ám chỉ tới đời sống tình cảm của anh.

Hứa Nam Chinh bị ép hỏi, chỉ cười, cũng không làm trả lời gì.

Không biết là có phải bởi vì anh hay không, khi người xem đặt câu hỏi thì thậm chí có cô gái nhỏ cầm microphone, rất là giải trí hỏi anh: "Nghe đồn trên mạng Hứa Nam Chinh có mấy bà xã, xin hỏi chuyện này có thật hay không?"

Hứa Nam Chinh dở khóc dở cười, người chủ trì cũng cười đến không nhịn được: "Mời anh tới, tôi lại cảm giác mình đang làm tiết mục giải trí."

Anh cười một lúc lâu, mới nói: "Chuyện này, thật sự không có."

"Một vấn đề cuối cùng." Cô gái nhỏ kia rất là hưng phấn, hỏi tiếp: "Hai năm trước nghe nói anh muốn kết hôn, nhưng cuối cùng lại không làm, anh giấu kín chuyện cưới xin sao? Vấn đề này tôi đại diện cho toàn bộ đồng nghiệp trong công ty anh hỏi."

Nghe thế này toàn trường đều sôi trào rồi.

Tiêu Dư mở chai nước suối ra, xoay người lại nhìn màn hình, đúng lúc Hứa Nam Chinh cũng uống nước, im lặng, cũng không nói chuyện.

Người chủ trì rất thức thời, rất nhanh đổi một đề tài khác.

Từ đời sống tình cảm, nói tới 3GR, bây giờ nói đến công ty, đề tài vừa rồi giống như không đề cập đến nữa, anh cũng khôi phục thái độ lại bình thường, thẳng thắn mà nói, rất có khí độ chỉ điểm giang sơn.

Điện thoại di động chợt rung lên.

Cô cầm lên, là Hàn Ninh.

"Đến nhà rồi?" Cô nghe máy, cố gắng để giọng nói thật thoải mái

"Đến nhà rồi, Tiếu Tiếu rất nể tình." Giọng nói của Hàn Ninh cũng rất thoải mái. "Anh đang dọn dẹp phòng khách, hiện tại mới tính sạch sẽ."

Cô cười: "Chó đều như vậy, đến chỗ ở mới đều muốn lăn qua lăn lại."

"Tiêu Dư." Anh bỗng nhiên gọi tên cô.

Cô ‘vâng’ một tiếng.

"Không có gì, bỗng nhiên em không có ở đây, nhìn nhà có chút trống rỗng."

Ở đầu bên kia điện thoại hẳn là đang mở nhạc, tiếng hát rất trầm thấp, để cho giọng nói của anh càng lộ vẻ dịu dàng. Nhất thời cô không biết nói gì, suy nghĩ kỹ một lát, mới nói: "Chính em ở nhà anh vẫn không gặp được anh, người bận rộn à."

"Thật ra thì cũng không bận rộn như vậy." Anh nói: "Anh sợ em không được tự nhiên, nên về nhà trễ một chút. Mỗi lần trở về, em đều ngủ trên ghế sofa rồi, ti vi còn mở, không biết tốn bao nhiêu tiền điện nữa."

"Em nghe hiểu rồi." Cô cười nói: "Anh đang đòi tiền điện với em."

Vài ba lời, hai người nói từ tiền điện đến món cay Tứ Xuyên cho buổi trưa, nói chuyện phiếm không bờ bến.

Cô cố ý chỉnh nhỏ âm thanh ti vi xuống, vẫn còn có thể mơ hồ nghe được đang phỏng vấn, vị khách quý đó mình biết, nói hai tháng trước Hứa Nam Chinh bệnh nặng một trận. . . . . . Nhịp tim của cô có chút nặng, muốn nghe rõ, rồi lại không thể chỉnh lớn âm thanh.

"Tiếu Tiếu lại lăn qua lăn lại nữa rồi." Hàn Ninh nói một câu: "Một lát nữa gọi lại cho em, anh xử lý trước đã."

"Được."

Đợi đến khi điện thoại cắt đứt, cô vội vàng chỉnh lớn âm thanh, Hứa Nam Chinh lại đã sớm nói qua đề tài này rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương