Dễ Dàng Đến Gần
-
Chương 16: Mơ hồ lo lắng (1)
Không ngờ chỉ là một cơn cảm mạo, cô lại bị càng ngày càng nghiêm trọng.
Hai ngày sau toàn bộ công ty cũng trở về từ Mã Lai, lại bị yêu cầu nên toàn thể nhân viên quay trở lại cương vị của mình làm ca chiều. Bởi vì bay chuyến đêm, đại đa số mọi người đều có chút không chịu được, mệt nhoài gõ máy vi tính, lập tức có rất nhiều người ngủ thiếp đi.
"Sếp." Trợ lý nhỏ bưng nước nóng vào cho cô. "Để em ngủ ở phòng của chị một lát được không?"
Cô ngẩng đầu: "Công việc đã làm xong rồi?"
"Đã làm xong toàn bộ." Trợ lý nhỏ khẽ thở dài. "Buổi chiều Tổng giám đốc Hứa đi một vòng ở công ty, kéo hai mươi mấy người ngủ đến phòng họp. . . . . . Mà em không chịu được nữa rồi, không ngừng ngủ gà ngủ gật, nhéo bắp đùi thế nào cũng đều vô dụng."
Cô cười: "Ở trên ghế sofa ngủ một lát đi."
Được cô đồng ý, trợ lý nhỏ lập tức nằm trên ghế sofa, rất nhanh đã ngủ say.
Cô nhìn thời gian mới hơn ba giờ, lại nhìn hơn mười đôi mắt thỏ ở bên ngoài tấm kính, dứt khoát mở cửa, sắc mặt nghiêm túc phân phó: "Hiện tại khí trời rất tốt, mọi người đi ra ngoài ăn cơm cùng với các phương tiện truyền thông, liên lạc tình cảm một chút, đừng luôn ngồi ở trong văn phòng."
Ẩn ý rõ ràng, nên sớm chuồn về nhà ngủ hết cho tôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Mười mấy người vốn là mệt mỏi không chịu được, nghe được câu này lập tức hoan hô một trận, ngược lại dọa cô giật nảy mình, đưa tay ý bảo chớ lên tiếng, ý bảo chớ quấy rầy đến những nghành khác.
Cô nhìn cấp dưới gần như chuồn sạch, mới muốn đi tìm Hứa Nam Chinh xin nghỉ.
Mới vừa đi được hai bước, đã nhìn thấy sau bức tường kính màu đen ở đại sảnh, nhanh chóng đi ra mấy người. Đều là mặc tây trang phẳng phiu, người cầm đầu đang nói cười với Hứa Nam Chinh, lại nhìn thấy cô khi cô dừng bước chân lại.
"Đã lâu không gặp." Cô đi tới, bắt tay Hàn Ninh. "Tôi nên xưng hô với anh thế nào?"
Ban đầu khi ở Tây Tạng, anh chỉ hàm hồ giới thiệu qua mình là kỹ thuật viên. Nhưng chỉ nhìn tình hình dưới mắt thế này, lại nhìn những người đi theo phía sau, ngay lập tức cô biết chắc chắn sẽ không như lời anh nói, thật sự là "Kỹ thuật viên" bình thường.
Hàn Ninh cười cười: "Gọi tôi Hàn Ninh là được rồi."
Bốn phía đi theo nhiều người như vậy, cô cũng không tiện truy hỏi đến cùng, chỉ cười nói mời vào. Mười phút sau, khi ở phòng họp Hứa Nam Chinh giới thiệu Hàn Ninh với phòng thị trường và bộ phận kỹ thuật, cô mới biết anh ta đúng như ban đầu từng nói, là một ‘kỹ thuật viên’.
Chỉ là giữ chức vụ ở trong công ty di động lớn nhất, vừa khéo là một kỹ thuật viên cấp cao.
Bởi vì đi theo đám bọn họ tiến vào, ít nhiều cô cũng ngồi một lát, đến khi nghỉ ngơi giữa hội nghị Phương Ngôn đều nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng hỏi cô có muốn đi trước hay không? Tiêu Dư cười khổ, không tiếng động chào hỏi đôi câu, mới xem như thối lui ra khỏi cuộc hội nghị này.
Trở lại phòng làm việc cho trợ lý nhỏ thả lỏng, khi đang dọn dẹp túi xách thì Hứa Nam Chinh chợt đẩy cửa đi vào: "Anh gọi điện thoại cho Tiểu Hàng rồi, nó sẽ chờ em." Vốn là cô định về nhà ngủ một giấc, có thể tưởng tượng cúm gia cầm gần đây nghiêm trọng như thế, đi xem một chút cũng tốt, lập tức gật đầu nói: "Anh đi họp đi, tự em lái xe đi."
Thật ra thì xe của cô sớm đưa cho Giai Hòa rồi, không lái xe tới.
Chỉ là sợ anh lại để tâm sắp xếp loại chuyện nhỏ này, thuận miệng nói dối một câu.
Thật không nghĩ tới ông trời không tốt, lúc xuống tầng hoa tuyết đã rơi. Thời tiết như vậy tất nhiên khó đón taxi, cho đến khi tuyết rơi càng lúc càng nhiều, mắt thấy đường cũng đã biến thành biển xe, càng chặt đứt ý đón xe. Điện thoại di động ở trong túi xách, Hứa Nam Chinh đang ở trên lầu, nhưng cô suy nghĩ thật lâu cũng không gọi điện thoại cho anh, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, đi chen chúc tàu điện ngầm đúng lúc tan tầm.
Mới vừa đi ra được hai bước, chỉ nghe thấy sau lưng có người ấn còi, quay đầu lại nhìn, là Hàn Ninh.
"Lên xe." Khuôn mặt của anh ta thật bình tĩnh, nhưng khóe miệng cũng đang cắn chặt. "Tôi đưa cô đi một đoạn."
Cô do dự, khi muốn cự tuyệt thì hai ba chiếc xe ở phía sau xe Hàn Ninh đã ấn còi liên tục. Cuối cùng cũng đành phải lên xe của anh ta, sau đó chỉ nghe thấy anh ta nói: "Chính tôi chờ ở đại sảnh nhìn cô mười phút, không chạy xe đến, sao không để cho Hứa Nam Chinh đưa cô đi?"
Cô chỉ chỉ cổ họng, không lên tiếng.
"Đi chỗ nào?" Anh ta xem trong xe là một nơi không có gì đáng lo ngại, cởi caravat xuống, ném lui chỗ ngồi phía sau.
Về nhà, hay là đi bệnh viện?
Hứa Nam Chinh gọi điện thoại cho Tiểu Tổ Tông kia, đoán chừng không đi ngược lại càng phiền toái.
Cô do dự, báo tên một bệnh viện, khi muốn nói địa chỉ cho anh ta thì Hàn Ninh đã nói: "Không cần báo địa chỉ, bạn bè của ba tôi cũng làm trong bệnh viện đó, tôi rất quen thuộc."
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, cùng càng ngày càng lấp kín con đường.
Cần gạt nước không ngừng quét tuyết trên tấm kính trước mặt, tuyết không ngừng rơi xuống, lại không ngừng quét sạch sẽ.
Đài radio luôn nói chỗ nào có kẹt xe, chỗ nào có tai nạn, giống như là toàn bộ đường ở Bắc Kinh cũng tê liệt vậy. Khi xe đang chạy nhanh đến bệnh viện, lại gặp phải tai nạn tông vào đuôi xe trước mặt. Bình thường chỉ cần ba mươi phút đi đường, nhưng ở trên đường kéo dài ước chừng đến hai tiếng.
Khi đến bệnh viện, Hứa Viễn Hàng đã chờ đến điên khùng, thấy cô lập tức miệng đầy oán giận: "Đại tiểu thư, em muốn mạng của anh mà, điện thoại di động của em là sắt vụn sao? Thời khắc mấu chốt đều luôn tắt máy."
Cô nhìn điện thoại di động, quả thật đã tắt máy. Khó trách vẫn luôn không có cuộc gọi nào gọi đến.
Hai người dưới sự chỉ huy của Hứa Viễn Hàng lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, thử máu, kiểm tra, cũng không có vấn đề gì lớn, trực tiếp gọi y tá trưởng tới, ở phòng làm việc của Hứa Viễn Hàng treo nước biển lên. Cô nhìn hai túi lớn nước biển, nuốt ngụm nước miếng, hỏi một câu, có thể truyền mau mau một chút hay không? Y tá trưởng cười nói được chứ, cô chịu được là có thể.
Nói xong, truyền cho cô nhanh một chút.
Hứa Viễn Hàng vẫn còn đang làm nhiệm vụ, sớm đã bị y tá kêu ra ngoài, để lại hai người bọn họ ngồi ở văn phòng. Cho đến khi y tá đi ra ngoài, Hàn Ninh mới rót ly nước nóng cho cô.
Cô nói một câu cám ơn, đặt ly nước nóng trong lòng bàn tay. Bởi vì tốc độ truyền nước biển rất nhanh, tay đã sớm lạnh lẽo, lúc này cầm ly nước nóng, mới ấm áp được một chút.
Anh nửa ngồi xuống nhìn cô, im lặng một lát mới nói: "Thật là có duyên, mỗi lần đều thấy cô treo ngược nước biển."
Tiêu Dư nhìn anh một cái: "Anh muốn nói là, anh là phúc tinh, hay muốn nói, anh là tai tinh."
Cổ họng rất đau.
Anh từ từ nở nụ cười: "Tôi cũng không biết, cô cứ nói?"
Cô cười, chỉ chỉ cổ họng: "Đau họng, không trêu chọc lắm mồm với anh, anh đi đi, cám ơn."
Cô không phải là một người không tim không phổi, mặc dù vừa nãy có Hứa Viễn Hàng mang đi, nhưng xếp hàng thử máu cái gì đều là Hàn Ninh chạy lên chạy xuống. Ngay Hứa Viễn Hàng cũng ghé vào bên tai mình nói, người này thật sự là mặt hàng tốt cần phải nắm chặt. Trước kia nhiều người vây bên cạnh như vậy, Hứa Viễn Hàng chưa từng nói qua một câu tốt.
Cô nghe như thế, ngược lại rất muốn hỏi một câu, anh anh có tính là đàn ông tốt hay không?
Nhưng vẫn nuốt xuống.
Hàn Ninh đứng lên, liếc nhìn ngoài cửa sổ: "Con đường này đông nhất, hiện tại vừa lúc tan việc, chờ lát nữa tôi sẽ đi."
Nói xong, cũng không có lên tiếng nữa, muốn lấy thuốc ra, rồi lại thu về.
Cứ lúng túng, im lặng như thế.
Cô không ngừng nhìn túi nước, lặng lẽ điều chỉnh cho tốc độ nhanh một chút.
Điện thoại trên bàn chợt vang lên, lại rất nhanh không có âm thanh, ngay sau đó điện thoại của Hứa Viễn Hàng lại vang lên, giống như là sẽ không bao giờ ngắt quãng. Không biết bao nhiêu lần, thật lâu sau cô mới nói: "Giúp tôi xem là ai được không?" Anh nghiêng đầu liếc nhìn: "Hứa Nam Chinh."
Quả nhiên.
Ba chữ như vậy, luôn làm cho tâm trạng đang suy sụp của cô tốt hơn, cô vừa định nói giúp tôi nghe điện thoại, Hàn Ninh đã cầm lấy điện thoại di động, đưa cho cô: "Tôi đi đây." Cô chưa kịp nói gì, đã mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Nam Chinh nghe điện thoại, rất nhanh nói mình đang bị ngăn ở trên đường, hỏi cô thế nào rồi. Cô nhìn túi nước biển, nói còn một nửa túi. Bởi vì cổ họng đau, cũng không có nói được mấy câu, đã cúp điện thoại. Nhưng cúp điện thoại lại cảm thấy rất nhàm chán, trong phòng chỉ có một mình mình, điện thoại di động cũng không có cuộc gọi tới, trừ ngồi ngẩn người cũng không có việc gì làm.
Y tá trưởng đến xem mấy lần, còn ăn cơm tối với cô, cho đến khi đổi một túi khác, Hứa Nam Chinh mới tới bệnh viện.
Bên trên giày của anh còn dính tuyết, đi vào trong phòng, rất nhanh làm trên sàn có nước: "Tiểu Hàng đâu?" Cô nhìn tuyết trên người của anh: "Từ bãi đậu xe tới đây, rất nhanh đó, sao mà giống như người tuyết vậy?"
Anh đi tới, ngắt lên chóp mũi đỏ của cô: "Bắt đầu từ bây giờ, em có thể không cần lên tiếng nữa, ra dấu là được."
Cô cười, lè lưỡi.
Thật ra thì cô rất muốn biết điện thoại di động của mình tắt máy, anh có gọi điện thoại tới hay không. Thế nhưng loại vấn đề này đoán chừng chỉ có bên nghiệp vụ viễn thông mới có thể giải đáp, mà vừa vặn mình không có làm loại nghiệp vụ này, cũng chỉ có thể suy đoán ở trong lòng, thế nào cũng đoán đúng một hai cái chứ nhỉ?
Khi y tá trưởng đi vào lần nữa, thấy Hứa Nam Chinh rõ ràng sửng sốt một chút, đoán chừng là phỏng đoán tại sao nửa trước nửa sau, lại đổi một người đàn ông khác. Tiêu Dư chỉ có thể giả bộ ngu, hỏi chị ta đại khái còn bao lâu nữa, có thể nhanh hơn chút nữa được không. Y tá trưởng liếc nhìn tốc độ nhỏ giọt, lập tức đưa tay điều chỉnh chậm một chút, nói, gấp cũng không gấp được trong một lúc, dù sao đàn ông cũng phải có kiên nhẫn chờ bạn gái.
Cô cười, tầm mắt lướt qua y tá trưởng, liếc nhìn Hứa Nam Chinh.
Đến cuối cùng cũng truyền xong, Hứa Viễn Hàng vừa mang theo hai người bọn họ xuống tầng, vừa không ngừng trêu ghẹo, nói người sư huynh kia của Hứa Nặc thật không tệ. Tiêu Dư nhìn Hứa Nam Chinh, anh cũng nhìn cô: "Hàn Ninh đưa em tới đây?"
Cô gật đầu một cái, còn cứng rắn nặn ra hai chữ: "Trùng hợp."
Đoán chừng là gần đây trời giá rét, bệnh viện làm ăn cực kỳ tốt, hơn nữa kẹt xe, đại sảnh đầy ắp cả người. Không phải đang chờ xem bệnh, thì cũng là chờ người khác tới chở đi. Ở bên trong ồn ào, ba người đi tới ngoài cửa, anh mới nói với Hứa Viễn Hàng. "Em đưa Tiếu Tiếu trở về, anh đậu xe xa, không cần chờ anh."
Cô không lên tiếng, nhìn anh rời đi.
Mất mác từng chút một lan tràn ra ở trong đáy lòng, khi cô ngã bệnh người muốn gặp nhất là anh, mà anh thì ở đâu?
Ngồi lên xe Hứa Viễn Hàng, nghe Tiểu Diêm Vương này không ngừng nói những chuyện lý thú trong bệnh viện, cô lười phản ứng lại, chính là rất muốn gởi cho anh một tin nhắn, nói thật ra thì cô rất muốn anh đi ăn cơm cùng với cô, đáng tiếc điện thoại di động không có pin. Về đến nhà sạc pin, ngồi ở trên bệ cửa sổ nhìn một mảnh trắng xóa bên ngoài, rốt cuộc khi mở điện thoại di động lên, cũng nhận được một tin nhắn.
"Cổ họng còn đau không?"
Trong nháy mắt trái tim ấm áp hẳn lên, thấy tên người gửi đến, lại sửng sốt.
Là Hàn Ninh.
Cô cầm điện thoại di động nhìn thật lâu, chọn xóa đi.
Sau đó rất chậm rãi gõ một tin nhắn, bốn chữ rõ ràng, cũng là gõ rồi xóa rất nhiều lần. Đến cuối cùng câu "Em rất nhớ anh" vẫn không gửi đi, vẫn còn lưu lại trong tin nháp.
Hai ngày sau toàn bộ công ty cũng trở về từ Mã Lai, lại bị yêu cầu nên toàn thể nhân viên quay trở lại cương vị của mình làm ca chiều. Bởi vì bay chuyến đêm, đại đa số mọi người đều có chút không chịu được, mệt nhoài gõ máy vi tính, lập tức có rất nhiều người ngủ thiếp đi.
"Sếp." Trợ lý nhỏ bưng nước nóng vào cho cô. "Để em ngủ ở phòng của chị một lát được không?"
Cô ngẩng đầu: "Công việc đã làm xong rồi?"
"Đã làm xong toàn bộ." Trợ lý nhỏ khẽ thở dài. "Buổi chiều Tổng giám đốc Hứa đi một vòng ở công ty, kéo hai mươi mấy người ngủ đến phòng họp. . . . . . Mà em không chịu được nữa rồi, không ngừng ngủ gà ngủ gật, nhéo bắp đùi thế nào cũng đều vô dụng."
Cô cười: "Ở trên ghế sofa ngủ một lát đi."
Được cô đồng ý, trợ lý nhỏ lập tức nằm trên ghế sofa, rất nhanh đã ngủ say.
Cô nhìn thời gian mới hơn ba giờ, lại nhìn hơn mười đôi mắt thỏ ở bên ngoài tấm kính, dứt khoát mở cửa, sắc mặt nghiêm túc phân phó: "Hiện tại khí trời rất tốt, mọi người đi ra ngoài ăn cơm cùng với các phương tiện truyền thông, liên lạc tình cảm một chút, đừng luôn ngồi ở trong văn phòng."
Ẩn ý rõ ràng, nên sớm chuồn về nhà ngủ hết cho tôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Mười mấy người vốn là mệt mỏi không chịu được, nghe được câu này lập tức hoan hô một trận, ngược lại dọa cô giật nảy mình, đưa tay ý bảo chớ lên tiếng, ý bảo chớ quấy rầy đến những nghành khác.
Cô nhìn cấp dưới gần như chuồn sạch, mới muốn đi tìm Hứa Nam Chinh xin nghỉ.
Mới vừa đi được hai bước, đã nhìn thấy sau bức tường kính màu đen ở đại sảnh, nhanh chóng đi ra mấy người. Đều là mặc tây trang phẳng phiu, người cầm đầu đang nói cười với Hứa Nam Chinh, lại nhìn thấy cô khi cô dừng bước chân lại.
"Đã lâu không gặp." Cô đi tới, bắt tay Hàn Ninh. "Tôi nên xưng hô với anh thế nào?"
Ban đầu khi ở Tây Tạng, anh chỉ hàm hồ giới thiệu qua mình là kỹ thuật viên. Nhưng chỉ nhìn tình hình dưới mắt thế này, lại nhìn những người đi theo phía sau, ngay lập tức cô biết chắc chắn sẽ không như lời anh nói, thật sự là "Kỹ thuật viên" bình thường.
Hàn Ninh cười cười: "Gọi tôi Hàn Ninh là được rồi."
Bốn phía đi theo nhiều người như vậy, cô cũng không tiện truy hỏi đến cùng, chỉ cười nói mời vào. Mười phút sau, khi ở phòng họp Hứa Nam Chinh giới thiệu Hàn Ninh với phòng thị trường và bộ phận kỹ thuật, cô mới biết anh ta đúng như ban đầu từng nói, là một ‘kỹ thuật viên’.
Chỉ là giữ chức vụ ở trong công ty di động lớn nhất, vừa khéo là một kỹ thuật viên cấp cao.
Bởi vì đi theo đám bọn họ tiến vào, ít nhiều cô cũng ngồi một lát, đến khi nghỉ ngơi giữa hội nghị Phương Ngôn đều nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng hỏi cô có muốn đi trước hay không? Tiêu Dư cười khổ, không tiếng động chào hỏi đôi câu, mới xem như thối lui ra khỏi cuộc hội nghị này.
Trở lại phòng làm việc cho trợ lý nhỏ thả lỏng, khi đang dọn dẹp túi xách thì Hứa Nam Chinh chợt đẩy cửa đi vào: "Anh gọi điện thoại cho Tiểu Hàng rồi, nó sẽ chờ em." Vốn là cô định về nhà ngủ một giấc, có thể tưởng tượng cúm gia cầm gần đây nghiêm trọng như thế, đi xem một chút cũng tốt, lập tức gật đầu nói: "Anh đi họp đi, tự em lái xe đi."
Thật ra thì xe của cô sớm đưa cho Giai Hòa rồi, không lái xe tới.
Chỉ là sợ anh lại để tâm sắp xếp loại chuyện nhỏ này, thuận miệng nói dối một câu.
Thật không nghĩ tới ông trời không tốt, lúc xuống tầng hoa tuyết đã rơi. Thời tiết như vậy tất nhiên khó đón taxi, cho đến khi tuyết rơi càng lúc càng nhiều, mắt thấy đường cũng đã biến thành biển xe, càng chặt đứt ý đón xe. Điện thoại di động ở trong túi xách, Hứa Nam Chinh đang ở trên lầu, nhưng cô suy nghĩ thật lâu cũng không gọi điện thoại cho anh, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, đi chen chúc tàu điện ngầm đúng lúc tan tầm.
Mới vừa đi ra được hai bước, chỉ nghe thấy sau lưng có người ấn còi, quay đầu lại nhìn, là Hàn Ninh.
"Lên xe." Khuôn mặt của anh ta thật bình tĩnh, nhưng khóe miệng cũng đang cắn chặt. "Tôi đưa cô đi một đoạn."
Cô do dự, khi muốn cự tuyệt thì hai ba chiếc xe ở phía sau xe Hàn Ninh đã ấn còi liên tục. Cuối cùng cũng đành phải lên xe của anh ta, sau đó chỉ nghe thấy anh ta nói: "Chính tôi chờ ở đại sảnh nhìn cô mười phút, không chạy xe đến, sao không để cho Hứa Nam Chinh đưa cô đi?"
Cô chỉ chỉ cổ họng, không lên tiếng.
"Đi chỗ nào?" Anh ta xem trong xe là một nơi không có gì đáng lo ngại, cởi caravat xuống, ném lui chỗ ngồi phía sau.
Về nhà, hay là đi bệnh viện?
Hứa Nam Chinh gọi điện thoại cho Tiểu Tổ Tông kia, đoán chừng không đi ngược lại càng phiền toái.
Cô do dự, báo tên một bệnh viện, khi muốn nói địa chỉ cho anh ta thì Hàn Ninh đã nói: "Không cần báo địa chỉ, bạn bè của ba tôi cũng làm trong bệnh viện đó, tôi rất quen thuộc."
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, cùng càng ngày càng lấp kín con đường.
Cần gạt nước không ngừng quét tuyết trên tấm kính trước mặt, tuyết không ngừng rơi xuống, lại không ngừng quét sạch sẽ.
Đài radio luôn nói chỗ nào có kẹt xe, chỗ nào có tai nạn, giống như là toàn bộ đường ở Bắc Kinh cũng tê liệt vậy. Khi xe đang chạy nhanh đến bệnh viện, lại gặp phải tai nạn tông vào đuôi xe trước mặt. Bình thường chỉ cần ba mươi phút đi đường, nhưng ở trên đường kéo dài ước chừng đến hai tiếng.
Khi đến bệnh viện, Hứa Viễn Hàng đã chờ đến điên khùng, thấy cô lập tức miệng đầy oán giận: "Đại tiểu thư, em muốn mạng của anh mà, điện thoại di động của em là sắt vụn sao? Thời khắc mấu chốt đều luôn tắt máy."
Cô nhìn điện thoại di động, quả thật đã tắt máy. Khó trách vẫn luôn không có cuộc gọi nào gọi đến.
Hai người dưới sự chỉ huy của Hứa Viễn Hàng lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, thử máu, kiểm tra, cũng không có vấn đề gì lớn, trực tiếp gọi y tá trưởng tới, ở phòng làm việc của Hứa Viễn Hàng treo nước biển lên. Cô nhìn hai túi lớn nước biển, nuốt ngụm nước miếng, hỏi một câu, có thể truyền mau mau một chút hay không? Y tá trưởng cười nói được chứ, cô chịu được là có thể.
Nói xong, truyền cho cô nhanh một chút.
Hứa Viễn Hàng vẫn còn đang làm nhiệm vụ, sớm đã bị y tá kêu ra ngoài, để lại hai người bọn họ ngồi ở văn phòng. Cho đến khi y tá đi ra ngoài, Hàn Ninh mới rót ly nước nóng cho cô.
Cô nói một câu cám ơn, đặt ly nước nóng trong lòng bàn tay. Bởi vì tốc độ truyền nước biển rất nhanh, tay đã sớm lạnh lẽo, lúc này cầm ly nước nóng, mới ấm áp được một chút.
Anh nửa ngồi xuống nhìn cô, im lặng một lát mới nói: "Thật là có duyên, mỗi lần đều thấy cô treo ngược nước biển."
Tiêu Dư nhìn anh một cái: "Anh muốn nói là, anh là phúc tinh, hay muốn nói, anh là tai tinh."
Cổ họng rất đau.
Anh từ từ nở nụ cười: "Tôi cũng không biết, cô cứ nói?"
Cô cười, chỉ chỉ cổ họng: "Đau họng, không trêu chọc lắm mồm với anh, anh đi đi, cám ơn."
Cô không phải là một người không tim không phổi, mặc dù vừa nãy có Hứa Viễn Hàng mang đi, nhưng xếp hàng thử máu cái gì đều là Hàn Ninh chạy lên chạy xuống. Ngay Hứa Viễn Hàng cũng ghé vào bên tai mình nói, người này thật sự là mặt hàng tốt cần phải nắm chặt. Trước kia nhiều người vây bên cạnh như vậy, Hứa Viễn Hàng chưa từng nói qua một câu tốt.
Cô nghe như thế, ngược lại rất muốn hỏi một câu, anh anh có tính là đàn ông tốt hay không?
Nhưng vẫn nuốt xuống.
Hàn Ninh đứng lên, liếc nhìn ngoài cửa sổ: "Con đường này đông nhất, hiện tại vừa lúc tan việc, chờ lát nữa tôi sẽ đi."
Nói xong, cũng không có lên tiếng nữa, muốn lấy thuốc ra, rồi lại thu về.
Cứ lúng túng, im lặng như thế.
Cô không ngừng nhìn túi nước, lặng lẽ điều chỉnh cho tốc độ nhanh một chút.
Điện thoại trên bàn chợt vang lên, lại rất nhanh không có âm thanh, ngay sau đó điện thoại của Hứa Viễn Hàng lại vang lên, giống như là sẽ không bao giờ ngắt quãng. Không biết bao nhiêu lần, thật lâu sau cô mới nói: "Giúp tôi xem là ai được không?" Anh nghiêng đầu liếc nhìn: "Hứa Nam Chinh."
Quả nhiên.
Ba chữ như vậy, luôn làm cho tâm trạng đang suy sụp của cô tốt hơn, cô vừa định nói giúp tôi nghe điện thoại, Hàn Ninh đã cầm lấy điện thoại di động, đưa cho cô: "Tôi đi đây." Cô chưa kịp nói gì, đã mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Nam Chinh nghe điện thoại, rất nhanh nói mình đang bị ngăn ở trên đường, hỏi cô thế nào rồi. Cô nhìn túi nước biển, nói còn một nửa túi. Bởi vì cổ họng đau, cũng không có nói được mấy câu, đã cúp điện thoại. Nhưng cúp điện thoại lại cảm thấy rất nhàm chán, trong phòng chỉ có một mình mình, điện thoại di động cũng không có cuộc gọi tới, trừ ngồi ngẩn người cũng không có việc gì làm.
Y tá trưởng đến xem mấy lần, còn ăn cơm tối với cô, cho đến khi đổi một túi khác, Hứa Nam Chinh mới tới bệnh viện.
Bên trên giày của anh còn dính tuyết, đi vào trong phòng, rất nhanh làm trên sàn có nước: "Tiểu Hàng đâu?" Cô nhìn tuyết trên người của anh: "Từ bãi đậu xe tới đây, rất nhanh đó, sao mà giống như người tuyết vậy?"
Anh đi tới, ngắt lên chóp mũi đỏ của cô: "Bắt đầu từ bây giờ, em có thể không cần lên tiếng nữa, ra dấu là được."
Cô cười, lè lưỡi.
Thật ra thì cô rất muốn biết điện thoại di động của mình tắt máy, anh có gọi điện thoại tới hay không. Thế nhưng loại vấn đề này đoán chừng chỉ có bên nghiệp vụ viễn thông mới có thể giải đáp, mà vừa vặn mình không có làm loại nghiệp vụ này, cũng chỉ có thể suy đoán ở trong lòng, thế nào cũng đoán đúng một hai cái chứ nhỉ?
Khi y tá trưởng đi vào lần nữa, thấy Hứa Nam Chinh rõ ràng sửng sốt một chút, đoán chừng là phỏng đoán tại sao nửa trước nửa sau, lại đổi một người đàn ông khác. Tiêu Dư chỉ có thể giả bộ ngu, hỏi chị ta đại khái còn bao lâu nữa, có thể nhanh hơn chút nữa được không. Y tá trưởng liếc nhìn tốc độ nhỏ giọt, lập tức đưa tay điều chỉnh chậm một chút, nói, gấp cũng không gấp được trong một lúc, dù sao đàn ông cũng phải có kiên nhẫn chờ bạn gái.
Cô cười, tầm mắt lướt qua y tá trưởng, liếc nhìn Hứa Nam Chinh.
Đến cuối cùng cũng truyền xong, Hứa Viễn Hàng vừa mang theo hai người bọn họ xuống tầng, vừa không ngừng trêu ghẹo, nói người sư huynh kia của Hứa Nặc thật không tệ. Tiêu Dư nhìn Hứa Nam Chinh, anh cũng nhìn cô: "Hàn Ninh đưa em tới đây?"
Cô gật đầu một cái, còn cứng rắn nặn ra hai chữ: "Trùng hợp."
Đoán chừng là gần đây trời giá rét, bệnh viện làm ăn cực kỳ tốt, hơn nữa kẹt xe, đại sảnh đầy ắp cả người. Không phải đang chờ xem bệnh, thì cũng là chờ người khác tới chở đi. Ở bên trong ồn ào, ba người đi tới ngoài cửa, anh mới nói với Hứa Viễn Hàng. "Em đưa Tiếu Tiếu trở về, anh đậu xe xa, không cần chờ anh."
Cô không lên tiếng, nhìn anh rời đi.
Mất mác từng chút một lan tràn ra ở trong đáy lòng, khi cô ngã bệnh người muốn gặp nhất là anh, mà anh thì ở đâu?
Ngồi lên xe Hứa Viễn Hàng, nghe Tiểu Diêm Vương này không ngừng nói những chuyện lý thú trong bệnh viện, cô lười phản ứng lại, chính là rất muốn gởi cho anh một tin nhắn, nói thật ra thì cô rất muốn anh đi ăn cơm cùng với cô, đáng tiếc điện thoại di động không có pin. Về đến nhà sạc pin, ngồi ở trên bệ cửa sổ nhìn một mảnh trắng xóa bên ngoài, rốt cuộc khi mở điện thoại di động lên, cũng nhận được một tin nhắn.
"Cổ họng còn đau không?"
Trong nháy mắt trái tim ấm áp hẳn lên, thấy tên người gửi đến, lại sửng sốt.
Là Hàn Ninh.
Cô cầm điện thoại di động nhìn thật lâu, chọn xóa đi.
Sau đó rất chậm rãi gõ một tin nhắn, bốn chữ rõ ràng, cũng là gõ rồi xóa rất nhiều lần. Đến cuối cùng câu "Em rất nhớ anh" vẫn không gửi đi, vẫn còn lưu lại trong tin nháp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook