Dễ Dàng Đến Gần
-
Chương 1-1: Mở đầu
Hôm nay là ông cụ nhà họ Hứa mừng thọ, vẫn quy cũ, trong nhà ăn với nhau, không có người ngoài.
Cô đến ngoài cửa đại viện nhà họ Hứa, hơi ổn định chút tinh thần, mới đưa tay lên nhấn chuông cửa. Cửa được bà dì mở ra, không ngờ, hoàn toàn không có không khí náo nhiệt, mà ngược lại im lặng có chút dọa người.
Cô liếc nhìn hỏi ý bà dì: "Sao im lặng như vậy?"
"Ông cụ nổi nóng."
Vào tầng một, tủ giày bên cạnh cửa đã để không ít đôi giày, cô liếc sơ một vòng cũng biết Hứa Nam Chinh đã tới đây. Đoán là anh lại chọc ông cụ phát cáu, loại mồm miệng này, lại vẫn trêu chọc một ông cụ gần trăm tuổi giận dữ: "Có phải ở phòng sách hay không?"
Dì cẩn thận cất kỹ giày của cô xong: "Ừ, ở phòng sách tầng hai, hai ông cháu đã ở trong nửa tiếng rồi."
Một mình nói chuyện là cực kì nghiêm trọng rồi.
Giống như lần trước lúc mình vẫn còn học ở trường cấp ba, anh buông tha cơ hội học lên, muốn đi Thượng Hải mở công ty.
Khi đó cũng như thế này, hai ông cháu ở trong phòng sách một buổi chiều, cuối cùng lúc anh đi ra chỉ đập đập lên người mình nói, cô bé, anh sẽ đi Thượng Hải. Cũng bởi vì một câu nói của anh, cô bỏ qua nguyện vọng Thanh Hoa, tập trung tinh thần thi đến Thượng Hải.
Lên tầng hai, từ ghế sofa đến ghế dựa, rồi đến bên ngoài ban công, ước chừng tập hợp hai mươi mấy người.
Không khí cực kỳ nghiêm trọng, có người nhỏ giọng không mặn không nhạt trò chuyện với nhau, cũng phần lớn nói năng thận trọng. Thật ra thì cô đã sớm thành thói quen, các thế hệ ở nhà họ Hứa đều là quân nhân, đồng lứa này trừ Hứa Nam Chinh và em gái họ vẫn còn học cấp ba, cũng không có ngoại lệ đều là quân trang quấn thân. Người của gia đình như vậy đi ra ngoài, nói chuyện đều là cùng một giọng điệu, ngay cả em trai họ học ở trường quân đội cũng như vậy.
Cho đến khi đi theo mẹ Hứa vào phòng bếp, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Lần này là vì chuyện gì? Chọc ông tức giận như vậy?"
Mẹ Hứa tự mình rửa tay, đi rót trà: "Bên ngoài rất nhiều lời ra tiếng vào, truyền vào trong đại viện rất khó nghe, lúc đầu ông cụ nghe tâm trạng lập tức không tốt, vừa đúng hôm nay có không ít người tới chúc thọ, cũng ít nhiều lén lút hỏi một câu, có muốn giúp đỡ Nam Nam chút gì đó hay không. Thật ra thì cấp dưới cũ đều có lòng tốt, nhưng ông cụ cũng lớn tuổi như vậy rồi, nhất định là sĩ diện, chỗ nào chịu được lời như thế."
Tiêu Dư gật đầu, ý bảo mình hiểu rõ. Mấy ngày này báo đưa tin quá dữ luôn rồi.
Trang báo mạng đưa tin bài báo về 3GR của Hứa Nam Chinh không tới mấy ngày, đã truyền khắp trên mạng. Sáu tháng cuối năm lỗ vẻn vẹn 17 triệu, gần như gấp mấy lần năm ngoái, còn có tin đồn nói 3GR sẽ lập tức bị NASDAQ* đẩy lui khỏi thị trường, đương nhiên có rất nhiều lời khó nghe.
(*NASDAQ: National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay)
Cô đến ngoài cửa đại viện nhà họ Hứa, hơi ổn định chút tinh thần, mới đưa tay lên nhấn chuông cửa. Cửa được bà dì mở ra, không ngờ, hoàn toàn không có không khí náo nhiệt, mà ngược lại im lặng có chút dọa người.
Cô liếc nhìn hỏi ý bà dì: "Sao im lặng như vậy?"
"Ông cụ nổi nóng."
Vào tầng một, tủ giày bên cạnh cửa đã để không ít đôi giày, cô liếc sơ một vòng cũng biết Hứa Nam Chinh đã tới đây. Đoán là anh lại chọc ông cụ phát cáu, loại mồm miệng này, lại vẫn trêu chọc một ông cụ gần trăm tuổi giận dữ: "Có phải ở phòng sách hay không?"
Dì cẩn thận cất kỹ giày của cô xong: "Ừ, ở phòng sách tầng hai, hai ông cháu đã ở trong nửa tiếng rồi."
Một mình nói chuyện là cực kì nghiêm trọng rồi.
Giống như lần trước lúc mình vẫn còn học ở trường cấp ba, anh buông tha cơ hội học lên, muốn đi Thượng Hải mở công ty.
Khi đó cũng như thế này, hai ông cháu ở trong phòng sách một buổi chiều, cuối cùng lúc anh đi ra chỉ đập đập lên người mình nói, cô bé, anh sẽ đi Thượng Hải. Cũng bởi vì một câu nói của anh, cô bỏ qua nguyện vọng Thanh Hoa, tập trung tinh thần thi đến Thượng Hải.
Lên tầng hai, từ ghế sofa đến ghế dựa, rồi đến bên ngoài ban công, ước chừng tập hợp hai mươi mấy người.
Không khí cực kỳ nghiêm trọng, có người nhỏ giọng không mặn không nhạt trò chuyện với nhau, cũng phần lớn nói năng thận trọng. Thật ra thì cô đã sớm thành thói quen, các thế hệ ở nhà họ Hứa đều là quân nhân, đồng lứa này trừ Hứa Nam Chinh và em gái họ vẫn còn học cấp ba, cũng không có ngoại lệ đều là quân trang quấn thân. Người của gia đình như vậy đi ra ngoài, nói chuyện đều là cùng một giọng điệu, ngay cả em trai họ học ở trường quân đội cũng như vậy.
Cho đến khi đi theo mẹ Hứa vào phòng bếp, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Lần này là vì chuyện gì? Chọc ông tức giận như vậy?"
Mẹ Hứa tự mình rửa tay, đi rót trà: "Bên ngoài rất nhiều lời ra tiếng vào, truyền vào trong đại viện rất khó nghe, lúc đầu ông cụ nghe tâm trạng lập tức không tốt, vừa đúng hôm nay có không ít người tới chúc thọ, cũng ít nhiều lén lút hỏi một câu, có muốn giúp đỡ Nam Nam chút gì đó hay không. Thật ra thì cấp dưới cũ đều có lòng tốt, nhưng ông cụ cũng lớn tuổi như vậy rồi, nhất định là sĩ diện, chỗ nào chịu được lời như thế."
Tiêu Dư gật đầu, ý bảo mình hiểu rõ. Mấy ngày này báo đưa tin quá dữ luôn rồi.
Trang báo mạng đưa tin bài báo về 3GR của Hứa Nam Chinh không tới mấy ngày, đã truyền khắp trên mạng. Sáu tháng cuối năm lỗ vẻn vẹn 17 triệu, gần như gấp mấy lần năm ngoái, còn có tin đồn nói 3GR sẽ lập tức bị NASDAQ* đẩy lui khỏi thị trường, đương nhiên có rất nhiều lời khó nghe.
(*NASDAQ: National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook