Đế Đài Xuân
-
Chương 7
Mùa thu năm Trọng Hi thứ mười lăm.
Thiếu niên Thiên tử lần đầu tiên hiển lộ tâm cơ, bố trí cạm bẫy trong mê cục, thành công lừa được Mạnh Thích Thanh trong cơn nóng giận đem chướng ngại lớn nhất trong lục cung* là tổng quản thái giám Điền Nhân ra xử trảm. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch âm thầm thanh trừng nội cung của tiểu Hoàng đế, cũng là nước cờ quan trọng nhất giúp giảm thiểu quản thúc chốn hậu cung.
Toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối đều có Ứng Sùng Ưu theo sát giúp đỡ, đến cuối cùng nhìn vị đệ tử này đắc ý dào dạt, kể lại lúc hắn ra tay diệt trừ Điền Nhân bấy lâu hoành hành lục cung ra sao, đế sư trẻ tuổi lại phát hiện trong lòng mình không chỉ thuần túy là vui sướng.
Cùng lúc đó, Ứng Bác ở ngoài cung vẫn không ngừng bí mật quấy nhiễu Mạnh Thích Thanh, khiến tinh lực của lão nhất thời không thể tập trung vào vương cung. Quân bị* nơi Ngụy châu đã dần dần chỉnh tề, kế tiếp phải tỉ mỉ vạch ra kế hoạch làm sao êm đẹp thoát khỏi kinh thành, trốn đến phiên lĩnh của Ngụy hầu.
Về việc này, Dương Thù đặt ra một yêu cầu bất di bất dịch, đó là bản thân, Thái hậu cùng Ứng Sùng Ưu cả ba người đều phải đi, bất kể người nào ở lại trong cung đều không được. Cũng chính vì vậy, kế này nối tiếp kế kia, khi đưa ra thảo luận đều bị thẳng thừng bác bỏ, bởi vì hai chữ vẹn toàn mà kéo dài đến tận Trung thu.
Lễ Trung thu vừa qua, từ Vĩnh Trĩ cung đột nhiên truyền ra tin vui: Đoan phi đã có mang hơn một tháng.
Ứng Sùng Ưu biết không thể tiếp tục chần chừ nữa.
Để chúc mừng hậu duệ tương lai của hoàng tộc, Hoàng đế tấn phong Đoan phi làm Quý phi, Thái hậu cũng ân miễn nàng không phải hành lễ vấn an sớm tối. Thái phó Ứng Bác còn đích thân sáng tác một trường ca phú, xướng lên giữa triều. Thiên ca phú này văn chương hoa mỹ, tuy rằng khiến một số thanh quan trí sĩ ngầm khinh thường, lại đem đến hài lòng vượt bậc cho Mạnh Thích Thanh.
“Chiêu này của Thái phó không biết bị bao nhiêu người mắng nhiếc nữa đây.” Dương Thù đọc qua áng thơ nọ, lén cảm thán với Ứng Sùng Ưu. “Lão nhân gia bao nhiêu năm nay một mặt giả ý phụng nghênh Mạnh Thích Thanh, một mặt vì ta mưu toan tính toán, gian khổ ủy khuất trăm bề, không biết tương lai có thể báo đáp không…”
“Tác phong của phụ thân thần rõ ràng nhất. Người cùng tổ phụ giống nhau, trong lòng chỉ có một chữ ‘trung’, chỉ cần bệ hạ có thể thanh trừ Mạnh đảng, trọng chưởng triều chính, người đã thỏa lòng.” Ứng Sùng Ưu đem bài phú văn đặt bên nghiên mực, nhẹ nhàng nói. “An nguy bản thân cùng gia quyến đều xem nhẹ, còn có lòng nào trông chờ báo đáp nữa.”
Dương Thù dừng lại bên cạnh y, nhẹ giọng hỏi: “Lệnh tổ lệnh tôn đều toàn tâm toàn ý tận trung với triều đình, vậy còn ngươi?”
Ứng Sùng Ưu giật mình, vốn định quay sang nhìn xem Dương Thù sao lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy được câu nói bâng quơ kia có dụng ý khác, nên tầm mắt vẫn dán chặt tại chỗ cũ, chậm rãi đáp một câu: “Thần đương nhiên tận trung với bệ hạ rồi.”
Dương Thù hơi ngả người ra sau, mím môi lặng thinh.
Hắn không hài lòng với câu trả lời của Ứng Sùng Ưu, nhưng rốt cuộc không hài lòng ở chỗ nào, hắn cũng không rõ. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, tuy bản thân hy vọng Ứng Sùng Ưu đối với mình toàn tâm toàn ý, nhưng lại không muốn tâm ý này chỉ vì hai chữ “trung quân”.
“Bệ hạ, tuy rằng có thể ít nhiều đoán được chân tướng, nhưng thần vẫn muốn xác nhận chuyện Đoan phi…” Ứng Sùng Ưu bèn đổi đề tài.
“Không có khả năng, hài nhi kia không phải của ta.” Tuy rằng đối với việc Đoan phi có mang, cơn giận của Dương Thù đã bị dồn nén muốn bùng nổ, nhưng bàn tay hắn vuốt ve anh vũ vẫn thư thái, ngữ điệu cũng nhờ gắt gao khống chế mà trầm ổn như thường.
Ánh mắt Ứng Sùng Ưu dán vào thân ảnh của hắn, mày khẽ chau.
Hai năm qua đi, thiếu niên mười chín tuổi so với lúc mới gặp đã cao lớn hơn một cái đầu, ngày tháng âm thầm ôn văn luyện võ đã mang lại cho thể trạng và khí chất của hắn những biến hóa khiến người không thể lơ là. Cho dù hắn có đầy mình kinh nghiệm che giấu chân ý cũng sẽ ngẫu nhiên hiển lộ ra khí tức lẫm liệt, kẻ thoáng liếc qua chợt thấy run sợ trong lòng, đến khi cẩn thận nhìn lại thì đã biến mất tăm mất tích, rốt cuộc ngơ ngác không nói được có chỗ nào không đúng.
Ứng Sùng Ưu có thể tưởng tượng, để một Thiên tử trưởng thành như vậy tại vị, suốt hai năm kềm hãm không cho hắn thốt ra một lời tham gia chính vụ, Mạnh Thích Thanh tuyệt đối xem hắn như gai nhọn sau lưng, sớm tối bất an.
“Bất quá để họ Mạnh không nghi ngờ, ta hiện tại vẫn phải sang thăm hỏi ả.” Dương Thù thản nhiên nói. “Xem ả như thế nào lừa gạt lấp liếm, cũng coi như có chút thú vị.”
“Bệ hạ…”
“Ngươi đừng lo lắng, bất quá là một ả nữ nhân không biết liêm sỉ thôi, ta sẽ không ở nơi đó nổi nóng bừa bãi.” Dương Thù bóp nhẹ vai Ứng Sùng Ưu, khẽ mỉm cười. “Đêm nay ta sẽ quay lại, ngươi đừng ngủ, chờ ta.”
“Bệ hạ.” Ứng Sùng Ưu nắm lấy bàn tay Dương Thù vẫn đặt trên vai mình, ôn nhu nói. “Thần biết ngài trong lòng buồn bực, nhưng đối với Đoan phi, ngài cũng đừng quá nặng lời. Mạnh Thích Thanh uy quyền như vậy, quần thần còn cấm khẩu, nàng chỉ là một nữ tử non trẻ, lấy gì phản kháng chứ?”
Dương Thù cười lạnh một tiếng, nói: “Từng chung chăn gối, ta hiểu rõ Đoan phi hơn ngươi. Hậu cung có hơn mười phi tần, Mạnh Thích Thanh chọn ả ta không phải không có đạo lý đâu. Ả ta nếu thật sự là bị buộc gian, ta cũng không đến mức họa vô đơn chí.”
Ứng Sùng Ưu trong lòng biết Dương Thù nói thật, không khỏi hít một hơi. “Mặc kệ như thế nào, chuyện này là do Mạnh thị nhúng tay vào, Đoan phi bất quá chỉ là công cụ, có thể khoan dung thì khoan dung đi.”
Dương Thù hơi cúi đầu, sau một lúc lâu im lặng, chậm rãi nói: “Sùng Ưu, ngươi dạy ta thứ gì ta đều tận sức học, nhưng vẫn có những chuyện ta không thể… Xin ngươi chớ trách ta…”
Ứng Sùng Ưu hơi giật mình, ngước mắt nhìn hắn.
“Bất luận là ai, bất luận là vì cớ gì, chỉ cần phản bội ta thì ta quyết không tha thứ.” Dương Thù tay vo thành nắm vung ra đằng sau, khóe môi mím lại, xoay người nhanh chóng rời đi.
Ứng Sùng Ưu kinh ngạc đứng trước án thư, thật lâu sau mới tì tay lên bàn, từ từ ngồi xuống, miệng nhếch lên một tia cười khổ, lẩm bẩm: “Hài tử ngốc, kỳ thực có đôi khi, tha thứ so với không tha thứ lại đơn giản hơn nhiều, cũng dễ dàng hơn nhiều…”
Vươn tay cầm lấy sách, không yên lòng lật giở vài trang, bỗng nhiên nghe ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, một lát sau có tiếng Tiểu Linh bẩm báo: “Nương nương, Trầm đại nhân cho tiến cung đặc sản mùa này, Nội đình úy đã cho truyền vào, nương nương có muốn dùng một chút không?”
Ứng Sùng Ưu ừ một tiếng, bọn thị nữ đã mang đến một hộp thức ăn, trước cửa sổ đặt mấy chiếc ghế nhỏ, đem các thứ điểm tâm tinh xảo trong hộp bày ra, còn xếp sẵn cả bát và muỗng.
“Được rồi, đã có Tiểu Linh hầu hạ, những người khác đều lui xuống đi.”
Những gì do Nội đình úy truyền vào đương nhiên đã thông qua kiểm tra kỹ lưỡng. Ứng Sùng Ưu ăn mấy miếng thì gạt thức ăn ra, kiểm tra đáy đĩa sứ Thanh Hoa* vừa được nhập vào cung gần đây. Đoạn, y đổ hết thức ăn vào một cái bát không, dùng khăn lau sạch đĩa rồi tỉ mỉ xem xét hoa văn uốn lượn bên mép.
“Nương nương?” Tiểu Linh thấy Ứng Sùng Ưu thần sắc ngưng trọng, khẽ khàng hỏi.
“Đêm nay sẽ cho các ngươi biết.” Ứng Sùng Ưu cho thêm cơm vào bát rồi chóng vánh ăn hết, sai Tiểu Linh đem phần còn lại ban thưởng cho nội giám, còn mình thì tựa ghế suy nghĩ mông lung cả một buổi chiều.
Hoàng hôn buông xuống, Chính Dương cung cho người chuẩn bị một thùng gỗ lớn pha đầy nước nóng và hương liệu thơm ngát. Hoàng hậu nhập dục*, chỉ cho hai cung nữ hầu hạ bên người, ngoài điện nghe tiếng nước chảy cùng tiếng cười đùa ngân nga, tựa như Hoàng hậu gần đây vì tin Đoan phi có mang mà không vui, hôm nay tâm tình đã khá lên.
Tắm được một lúc, Hoàng đế giá lâm từ cung Đoan phi, ngăn không cho cung nhân thông truyền, rón rén lặng lẽ đi vào tẩm điện của Hoàng hậu. Không bao lâu sau, hai nàng cung nữ che miệng cười đi ra, ra hiệu cho tùy tùng của Hoàng đế đều lui ra ngoại điện.
Thế nhưng, bên trong lúc này lại không có cảnh quan kiều diễm như mọi người tưởng tượng. Ngâm mình bên trong thùng gỗ to lớn không phải mỹ nhân như ngọc, thân hình lả lơi mềm mại, mà là một nam nhi cường tráng khỏe mạnh.
Ứng Sùng Ưu, thân mặc trường bào xộc xệch lỏng lẻo, cẩn thận xác nhận chung quanh không có gián điệp rồi mới trở lại dùng một chiếc chụp nhỏ bằng bạc giảm bớt ánh lửa.
“Tới đây giúp ta chà lưng đi.” Dương Thù ngồi trong thùng gỗ vốc nước lên mình, cười cười.
Hai hàng lông mày Ứng Sùng Ưu dựng lên, vừa trừng mắt với hắn một cái, Dương Thù đã xin tha: “Ta đùa thôi mà… Bất quá ngươi cũng đâu cần phải trốn xa như vậy, lại đây mới dễ nói chuyện chứ.”
Nhanh mắt liếc xuống nửa thân lõa thể phơi bày bên mép thùng gỗ, hai má Ứng Sùng Ưu dường như nóng lên, lẩm bẩm: “Bệ hạ nếu muốn thì sao không tắm rửa ở chỗ Đoan phi, ngài biết nơi này không có ai hầu hạ mà.”
“Ta vốn không định tắm đâu, tiến vào thấy ngươi vội vội vàng vàng nhảy ra quơ lấy y phục, còn có một nửa nước bỏ đi thì phí, đương nhiên là không tắm cũng thành tắm rồi.”
Ứng Sùng Ưu nhớ tới tình cảnh xấu hổ vừa rồi, trên mặt ửng thêm một mảng hồng, há miệng định mắng, lại không biết mắng thế nào nữa.
“Ứng phu tử nha, không phải ngươi từng nói cái gì phi lễ chớ nhìn ư? Sao hai đại cô nương hầu hạ ngươi nhập dục, ngươi lại có thể nằm dài thư sướng như vậy?” Dương Thù thấy y phản ứng thú vị, lại càng hứng chí trêu ghẹo.
Ứng Sùng Ưu nhịn xuống xấu hổ, nói: “Thần tắm là muốn nhân đó căn dặn Tiểu Linh Văn Nhi một chuyện, nào có ngờ ngài lại đến sớm đến vậy đâu?”
“Vậy sao?” Dương Thù sầm mặt. “Nói vậy là ta phá hư chuyện tốt của ngươi rồi?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Là một nam tử trẻ tuổi, tinh lực hưng thịnh, Dương Thù vẫn hay suy bụng ta ra bụng người. Hắn cảm thấy quan hệ giữa Sùng Ưu và hai nàng thị nữ bồi giá có hơn phân nửa là không bình thường nên vẫn hay sinh lòng ghen tị mà đùa bỡn y, còn Ứng Sùng Ưu về phương diện này lại thua sút đệ tử của mình quá nhiều. Y chẳng thể giải thích tử tế, liền hàm hàm hồ hồ chấp nhận luôn, lúc này nghe hắn nhắc lại đề tài cũ cũng chẳng bận tâm đính chính.
Dương Thù từ cung của Đoan phi đến, vốn sẵn tâm trạng không tốt, kết quả tiến vào lại gặp được phu tử của hắn luống cuống tay chân mặc quần khoác áo, bộ dáng chật vật suýt giẫm phải góc áo mà ngã lăn khiến hắn nhất thời nhịn không được bật cười. Hắn cứ thế quên mọi phiền não, còn cố ý cởi y phục nhập dục, đang muốn trêu ghẹo y thêm một hồi thì ngoài điện đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, tiếp theo đó là tiếng Văn Nhi vang lên lanh lảnh: “Nô tì thỉnh an Quốc sư đại nhân!!!”
Dương Thù nhổm dậy liếc sang Ứng Sùng Ưu, bốn mắt giao nhau, sắc mặt cả hai đều trắng bệch.
“Quốc sư, đám người của Lý giáo úy khẳng định đã nhìn thấy thích khách băng qua Nhiếp Vân điện, vào Chính Dương cung! Chúng ti chức không dám tự tiện quấy nhiễu, đành phải mời đến Quốc sư…”
“Quốc sư!” Tiểu Linh lớn tiếng nói. “Bên trong chỉ có bệ hạ cùng nương nương, không có thích khách, nương nương đang nhập dục, chỉ e ngài không tiện…”
Yên tĩnh một lúc, Mạnh Thích Thanh lạnh lùng lên tiếng: “An nguy của bệ hạ cùng nương nương quan trọng hơn. Quách Ly Quách Khai, các ngươi theo ta đi vào, số còn lại canh gác bên ngoài!”
“Tuân lệnh!”
Nghe một câu đó, Ứng Sùng Ưu tim đập chân run, tay siết vạt y bào, vò thành một nắm, ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía gương đồng lớn ở phía tây được dùng khi thay xiêm y.
Bóng người đứng lặng trong gương tuy mang gương mặt của nữ nhân Trầm gia, nhưng sau khi tắm xong vẫn chưa kịp hóa trang thân thể, nhìn thế nào cũng rõ rành rành là một nam nhân.
“Mau vào đây!” Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu giữa lúc nguy cấp chỉ biết đứng sững ra đó, gấp đến độ đập tay lên mặt nước. “Mau cởi y phục rồi vào đây!”
Ứng Sùng Ưu đột nhiên hoàn hồn, nghe tiếng bước chân đã đến trước tẩm điện, vội hấp tấp trút bỏ xiêm y, nhảy vào thùng nước. Dương Thù ôm lấy y, đoạn xoay lưng, khẩn trương che khuất người trong lòng.
“Bệ hạ, tối nay có thích khách đột kích, thần đặc biệt đến hộ giá.” Vừa đúng lúc đó, thanh âm của Mạnh Thích Thanh truyền đến. “Quách Ly Quách Khai, hai người các ngươi lục soát cho cẩn thận, không được làm kinh động hoàng thượng và nương nương!”
“Dạ!”
Dương Thù nén giận, bàn tay trong nước đã siết chặt lại; Ứng Sùng Ưu bèn cầm tay hắn áp lên ngực, nhẹ nhàng vuốt phẳng trấn an.
“Quốc sư, trong điện không thấy ai khác.”
Mạnh Thích Thanh ừ một tiếng, chậm rãi đi đến bên thùng gỗ, điềm nhiên liếc xuống.
Trên mặt nước lãng đãng vài đóa hoa, lại thêm nhiệt khí bốc lên nghi ngút, nhìn lướt qua thì thấy tuy rằng Hoàng hậu đang run rẩy trong vòng tay che chắn của Hoàng đế, nhưng rõ ràng không có che giấu người thứ ba.
“Quốc sư, ngươi nhìn gì vậy?” Dương Thù ngẩng đầu lên, nước từ cằm hắn tí tách rơi xuống từng giọt, trên mặt lộ ra nụ cười hoàn mỹ.
“Ha hả, lão hủ cũng coi như gần đất xa trời, chỉ sợ bỏ sót thích khách làm kinh động thánh giá mà thôi, còn có thể có ý gì? Hoàng thượng cùng nương nương nghỉ ngơi đi, thần không dám quấy rầy nữa.” Mạnh Thích Thanh cười nhẹ hai tiếng, xoay người vừa đi mấy bước đã có người ở ngoài điện lớn tiếng báo: “Quốc sư! Thích khách trốn ở núi đá hồ phía đông, vừa mới phá tan vòng vây, chạy về phía tây!”
Mạnh Thích Thanh hừ một tiếng, vội vàng xuất môn. Bên ngoài hô hào một trận, dần dần an tĩnh lại.
“Nương nương…” Tiểu Linh cùng Văn Nhi lúc này mới tiến vào, cúi đầu gọi hoảng.
“Nơi này không có việc gì, các ngươi không cần hầu hạ.” Dương Thù cao giọng phân phó một câu, nghe được tiếng cửa điện đóng lại mới chậm rãi thả lỏng cánh tay của mình.
Vậy mà thân thể lại không tự chủ được bắt đầu run lẩy bẩy, môi dưới bị cắn đến in hằn dấu răng, cũng không kềm được cảm giác huyết khí nghịch chuyển lên đầu.
Đó là nhục nhã, là phẫn nộ, nhưng hơn hết thảy, là sợ hãi.
Nếu Sùng Ưu bị Mạnh Thích Thanh phát hiện bí mật, nếu bởi vậy mà mất đi người quan trọng đang giữ trong lòng này, nếu…
Mồ hôi lạnh một giọt một giọt túa ra, hòa với nước trượt dài xuống lưng, cánh tay hắn vừa lơi lỏng đột nhiên siết chặt, mang người đang chuẩn bị đứng lên kia ôm chầm trở về, áp sát vào ngực.
Ứng Sùng Ưu trở tay không kịp, không khỏi kinh ngạc thở dốc.
Ở trong vòng tay này, sít sao tựa vào thân thể nam nhân tinh tráng, tứ chi run rẩy cùng lồng ngực phập phồng đều khiến da thịt nóng bỏng khẽ khàng va chạm cọ xát, trong thân thể vốn từ lâu an tịch bỗng nháy mắt bị khơi lên một loại cảm giác lạ lùng khó nhịn, khiến Ứng Sùng Ưu hít một hơi, liền cắn răng vùng vẫy.
“Ngươi đừng động.” Ngay cả thanh âm của Dương Thù cũng chao đảo. “Cho ta ôm ngươi thế này một chút thôi…”
>Chú thích<
* Lục cung: giải thích lại một lần nữa, “lục cung” không phải “sáu tòa cung điện” mà là “hậu cung”.
* Quân bị: việc chuẩn bị cho quân sĩ binh tướng.
* Sứ Thanh Hoa: còn được gọi là Bạch Địa Thanh Hoa, bắt nguồn từ đời Đường (năm 618), nhưng chỉ thật sự thịnh hành vào đời Nguyên (năm 1271), sau đó cực thịnh vào đời Minh và đến gần cuối đời Thanh thì suy yếu dần. Trong hình minh họa là bộ đĩa sứ Thanh Hoa được làm vào thế kỷ 16, đời Minh, Trung Quốc.
Thiếu niên Thiên tử lần đầu tiên hiển lộ tâm cơ, bố trí cạm bẫy trong mê cục, thành công lừa được Mạnh Thích Thanh trong cơn nóng giận đem chướng ngại lớn nhất trong lục cung* là tổng quản thái giám Điền Nhân ra xử trảm. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch âm thầm thanh trừng nội cung của tiểu Hoàng đế, cũng là nước cờ quan trọng nhất giúp giảm thiểu quản thúc chốn hậu cung.
Toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối đều có Ứng Sùng Ưu theo sát giúp đỡ, đến cuối cùng nhìn vị đệ tử này đắc ý dào dạt, kể lại lúc hắn ra tay diệt trừ Điền Nhân bấy lâu hoành hành lục cung ra sao, đế sư trẻ tuổi lại phát hiện trong lòng mình không chỉ thuần túy là vui sướng.
Cùng lúc đó, Ứng Bác ở ngoài cung vẫn không ngừng bí mật quấy nhiễu Mạnh Thích Thanh, khiến tinh lực của lão nhất thời không thể tập trung vào vương cung. Quân bị* nơi Ngụy châu đã dần dần chỉnh tề, kế tiếp phải tỉ mỉ vạch ra kế hoạch làm sao êm đẹp thoát khỏi kinh thành, trốn đến phiên lĩnh của Ngụy hầu.
Về việc này, Dương Thù đặt ra một yêu cầu bất di bất dịch, đó là bản thân, Thái hậu cùng Ứng Sùng Ưu cả ba người đều phải đi, bất kể người nào ở lại trong cung đều không được. Cũng chính vì vậy, kế này nối tiếp kế kia, khi đưa ra thảo luận đều bị thẳng thừng bác bỏ, bởi vì hai chữ vẹn toàn mà kéo dài đến tận Trung thu.
Lễ Trung thu vừa qua, từ Vĩnh Trĩ cung đột nhiên truyền ra tin vui: Đoan phi đã có mang hơn một tháng.
Ứng Sùng Ưu biết không thể tiếp tục chần chừ nữa.
Để chúc mừng hậu duệ tương lai của hoàng tộc, Hoàng đế tấn phong Đoan phi làm Quý phi, Thái hậu cũng ân miễn nàng không phải hành lễ vấn an sớm tối. Thái phó Ứng Bác còn đích thân sáng tác một trường ca phú, xướng lên giữa triều. Thiên ca phú này văn chương hoa mỹ, tuy rằng khiến một số thanh quan trí sĩ ngầm khinh thường, lại đem đến hài lòng vượt bậc cho Mạnh Thích Thanh.
“Chiêu này của Thái phó không biết bị bao nhiêu người mắng nhiếc nữa đây.” Dương Thù đọc qua áng thơ nọ, lén cảm thán với Ứng Sùng Ưu. “Lão nhân gia bao nhiêu năm nay một mặt giả ý phụng nghênh Mạnh Thích Thanh, một mặt vì ta mưu toan tính toán, gian khổ ủy khuất trăm bề, không biết tương lai có thể báo đáp không…”
“Tác phong của phụ thân thần rõ ràng nhất. Người cùng tổ phụ giống nhau, trong lòng chỉ có một chữ ‘trung’, chỉ cần bệ hạ có thể thanh trừ Mạnh đảng, trọng chưởng triều chính, người đã thỏa lòng.” Ứng Sùng Ưu đem bài phú văn đặt bên nghiên mực, nhẹ nhàng nói. “An nguy bản thân cùng gia quyến đều xem nhẹ, còn có lòng nào trông chờ báo đáp nữa.”
Dương Thù dừng lại bên cạnh y, nhẹ giọng hỏi: “Lệnh tổ lệnh tôn đều toàn tâm toàn ý tận trung với triều đình, vậy còn ngươi?”
Ứng Sùng Ưu giật mình, vốn định quay sang nhìn xem Dương Thù sao lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy được câu nói bâng quơ kia có dụng ý khác, nên tầm mắt vẫn dán chặt tại chỗ cũ, chậm rãi đáp một câu: “Thần đương nhiên tận trung với bệ hạ rồi.”
Dương Thù hơi ngả người ra sau, mím môi lặng thinh.
Hắn không hài lòng với câu trả lời của Ứng Sùng Ưu, nhưng rốt cuộc không hài lòng ở chỗ nào, hắn cũng không rõ. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, tuy bản thân hy vọng Ứng Sùng Ưu đối với mình toàn tâm toàn ý, nhưng lại không muốn tâm ý này chỉ vì hai chữ “trung quân”.
“Bệ hạ, tuy rằng có thể ít nhiều đoán được chân tướng, nhưng thần vẫn muốn xác nhận chuyện Đoan phi…” Ứng Sùng Ưu bèn đổi đề tài.
“Không có khả năng, hài nhi kia không phải của ta.” Tuy rằng đối với việc Đoan phi có mang, cơn giận của Dương Thù đã bị dồn nén muốn bùng nổ, nhưng bàn tay hắn vuốt ve anh vũ vẫn thư thái, ngữ điệu cũng nhờ gắt gao khống chế mà trầm ổn như thường.
Ánh mắt Ứng Sùng Ưu dán vào thân ảnh của hắn, mày khẽ chau.
Hai năm qua đi, thiếu niên mười chín tuổi so với lúc mới gặp đã cao lớn hơn một cái đầu, ngày tháng âm thầm ôn văn luyện võ đã mang lại cho thể trạng và khí chất của hắn những biến hóa khiến người không thể lơ là. Cho dù hắn có đầy mình kinh nghiệm che giấu chân ý cũng sẽ ngẫu nhiên hiển lộ ra khí tức lẫm liệt, kẻ thoáng liếc qua chợt thấy run sợ trong lòng, đến khi cẩn thận nhìn lại thì đã biến mất tăm mất tích, rốt cuộc ngơ ngác không nói được có chỗ nào không đúng.
Ứng Sùng Ưu có thể tưởng tượng, để một Thiên tử trưởng thành như vậy tại vị, suốt hai năm kềm hãm không cho hắn thốt ra một lời tham gia chính vụ, Mạnh Thích Thanh tuyệt đối xem hắn như gai nhọn sau lưng, sớm tối bất an.
“Bất quá để họ Mạnh không nghi ngờ, ta hiện tại vẫn phải sang thăm hỏi ả.” Dương Thù thản nhiên nói. “Xem ả như thế nào lừa gạt lấp liếm, cũng coi như có chút thú vị.”
“Bệ hạ…”
“Ngươi đừng lo lắng, bất quá là một ả nữ nhân không biết liêm sỉ thôi, ta sẽ không ở nơi đó nổi nóng bừa bãi.” Dương Thù bóp nhẹ vai Ứng Sùng Ưu, khẽ mỉm cười. “Đêm nay ta sẽ quay lại, ngươi đừng ngủ, chờ ta.”
“Bệ hạ.” Ứng Sùng Ưu nắm lấy bàn tay Dương Thù vẫn đặt trên vai mình, ôn nhu nói. “Thần biết ngài trong lòng buồn bực, nhưng đối với Đoan phi, ngài cũng đừng quá nặng lời. Mạnh Thích Thanh uy quyền như vậy, quần thần còn cấm khẩu, nàng chỉ là một nữ tử non trẻ, lấy gì phản kháng chứ?”
Dương Thù cười lạnh một tiếng, nói: “Từng chung chăn gối, ta hiểu rõ Đoan phi hơn ngươi. Hậu cung có hơn mười phi tần, Mạnh Thích Thanh chọn ả ta không phải không có đạo lý đâu. Ả ta nếu thật sự là bị buộc gian, ta cũng không đến mức họa vô đơn chí.”
Ứng Sùng Ưu trong lòng biết Dương Thù nói thật, không khỏi hít một hơi. “Mặc kệ như thế nào, chuyện này là do Mạnh thị nhúng tay vào, Đoan phi bất quá chỉ là công cụ, có thể khoan dung thì khoan dung đi.”
Dương Thù hơi cúi đầu, sau một lúc lâu im lặng, chậm rãi nói: “Sùng Ưu, ngươi dạy ta thứ gì ta đều tận sức học, nhưng vẫn có những chuyện ta không thể… Xin ngươi chớ trách ta…”
Ứng Sùng Ưu hơi giật mình, ngước mắt nhìn hắn.
“Bất luận là ai, bất luận là vì cớ gì, chỉ cần phản bội ta thì ta quyết không tha thứ.” Dương Thù tay vo thành nắm vung ra đằng sau, khóe môi mím lại, xoay người nhanh chóng rời đi.
Ứng Sùng Ưu kinh ngạc đứng trước án thư, thật lâu sau mới tì tay lên bàn, từ từ ngồi xuống, miệng nhếch lên một tia cười khổ, lẩm bẩm: “Hài tử ngốc, kỳ thực có đôi khi, tha thứ so với không tha thứ lại đơn giản hơn nhiều, cũng dễ dàng hơn nhiều…”
Vươn tay cầm lấy sách, không yên lòng lật giở vài trang, bỗng nhiên nghe ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, một lát sau có tiếng Tiểu Linh bẩm báo: “Nương nương, Trầm đại nhân cho tiến cung đặc sản mùa này, Nội đình úy đã cho truyền vào, nương nương có muốn dùng một chút không?”
Ứng Sùng Ưu ừ một tiếng, bọn thị nữ đã mang đến một hộp thức ăn, trước cửa sổ đặt mấy chiếc ghế nhỏ, đem các thứ điểm tâm tinh xảo trong hộp bày ra, còn xếp sẵn cả bát và muỗng.
“Được rồi, đã có Tiểu Linh hầu hạ, những người khác đều lui xuống đi.”
Những gì do Nội đình úy truyền vào đương nhiên đã thông qua kiểm tra kỹ lưỡng. Ứng Sùng Ưu ăn mấy miếng thì gạt thức ăn ra, kiểm tra đáy đĩa sứ Thanh Hoa* vừa được nhập vào cung gần đây. Đoạn, y đổ hết thức ăn vào một cái bát không, dùng khăn lau sạch đĩa rồi tỉ mỉ xem xét hoa văn uốn lượn bên mép.
“Nương nương?” Tiểu Linh thấy Ứng Sùng Ưu thần sắc ngưng trọng, khẽ khàng hỏi.
“Đêm nay sẽ cho các ngươi biết.” Ứng Sùng Ưu cho thêm cơm vào bát rồi chóng vánh ăn hết, sai Tiểu Linh đem phần còn lại ban thưởng cho nội giám, còn mình thì tựa ghế suy nghĩ mông lung cả một buổi chiều.
Hoàng hôn buông xuống, Chính Dương cung cho người chuẩn bị một thùng gỗ lớn pha đầy nước nóng và hương liệu thơm ngát. Hoàng hậu nhập dục*, chỉ cho hai cung nữ hầu hạ bên người, ngoài điện nghe tiếng nước chảy cùng tiếng cười đùa ngân nga, tựa như Hoàng hậu gần đây vì tin Đoan phi có mang mà không vui, hôm nay tâm tình đã khá lên.
Tắm được một lúc, Hoàng đế giá lâm từ cung Đoan phi, ngăn không cho cung nhân thông truyền, rón rén lặng lẽ đi vào tẩm điện của Hoàng hậu. Không bao lâu sau, hai nàng cung nữ che miệng cười đi ra, ra hiệu cho tùy tùng của Hoàng đế đều lui ra ngoại điện.
Thế nhưng, bên trong lúc này lại không có cảnh quan kiều diễm như mọi người tưởng tượng. Ngâm mình bên trong thùng gỗ to lớn không phải mỹ nhân như ngọc, thân hình lả lơi mềm mại, mà là một nam nhi cường tráng khỏe mạnh.
Ứng Sùng Ưu, thân mặc trường bào xộc xệch lỏng lẻo, cẩn thận xác nhận chung quanh không có gián điệp rồi mới trở lại dùng một chiếc chụp nhỏ bằng bạc giảm bớt ánh lửa.
“Tới đây giúp ta chà lưng đi.” Dương Thù ngồi trong thùng gỗ vốc nước lên mình, cười cười.
Hai hàng lông mày Ứng Sùng Ưu dựng lên, vừa trừng mắt với hắn một cái, Dương Thù đã xin tha: “Ta đùa thôi mà… Bất quá ngươi cũng đâu cần phải trốn xa như vậy, lại đây mới dễ nói chuyện chứ.”
Nhanh mắt liếc xuống nửa thân lõa thể phơi bày bên mép thùng gỗ, hai má Ứng Sùng Ưu dường như nóng lên, lẩm bẩm: “Bệ hạ nếu muốn thì sao không tắm rửa ở chỗ Đoan phi, ngài biết nơi này không có ai hầu hạ mà.”
“Ta vốn không định tắm đâu, tiến vào thấy ngươi vội vội vàng vàng nhảy ra quơ lấy y phục, còn có một nửa nước bỏ đi thì phí, đương nhiên là không tắm cũng thành tắm rồi.”
Ứng Sùng Ưu nhớ tới tình cảnh xấu hổ vừa rồi, trên mặt ửng thêm một mảng hồng, há miệng định mắng, lại không biết mắng thế nào nữa.
“Ứng phu tử nha, không phải ngươi từng nói cái gì phi lễ chớ nhìn ư? Sao hai đại cô nương hầu hạ ngươi nhập dục, ngươi lại có thể nằm dài thư sướng như vậy?” Dương Thù thấy y phản ứng thú vị, lại càng hứng chí trêu ghẹo.
Ứng Sùng Ưu nhịn xuống xấu hổ, nói: “Thần tắm là muốn nhân đó căn dặn Tiểu Linh Văn Nhi một chuyện, nào có ngờ ngài lại đến sớm đến vậy đâu?”
“Vậy sao?” Dương Thù sầm mặt. “Nói vậy là ta phá hư chuyện tốt của ngươi rồi?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Là một nam tử trẻ tuổi, tinh lực hưng thịnh, Dương Thù vẫn hay suy bụng ta ra bụng người. Hắn cảm thấy quan hệ giữa Sùng Ưu và hai nàng thị nữ bồi giá có hơn phân nửa là không bình thường nên vẫn hay sinh lòng ghen tị mà đùa bỡn y, còn Ứng Sùng Ưu về phương diện này lại thua sút đệ tử của mình quá nhiều. Y chẳng thể giải thích tử tế, liền hàm hàm hồ hồ chấp nhận luôn, lúc này nghe hắn nhắc lại đề tài cũ cũng chẳng bận tâm đính chính.
Dương Thù từ cung của Đoan phi đến, vốn sẵn tâm trạng không tốt, kết quả tiến vào lại gặp được phu tử của hắn luống cuống tay chân mặc quần khoác áo, bộ dáng chật vật suýt giẫm phải góc áo mà ngã lăn khiến hắn nhất thời nhịn không được bật cười. Hắn cứ thế quên mọi phiền não, còn cố ý cởi y phục nhập dục, đang muốn trêu ghẹo y thêm một hồi thì ngoài điện đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, tiếp theo đó là tiếng Văn Nhi vang lên lanh lảnh: “Nô tì thỉnh an Quốc sư đại nhân!!!”
Dương Thù nhổm dậy liếc sang Ứng Sùng Ưu, bốn mắt giao nhau, sắc mặt cả hai đều trắng bệch.
“Quốc sư, đám người của Lý giáo úy khẳng định đã nhìn thấy thích khách băng qua Nhiếp Vân điện, vào Chính Dương cung! Chúng ti chức không dám tự tiện quấy nhiễu, đành phải mời đến Quốc sư…”
“Quốc sư!” Tiểu Linh lớn tiếng nói. “Bên trong chỉ có bệ hạ cùng nương nương, không có thích khách, nương nương đang nhập dục, chỉ e ngài không tiện…”
Yên tĩnh một lúc, Mạnh Thích Thanh lạnh lùng lên tiếng: “An nguy của bệ hạ cùng nương nương quan trọng hơn. Quách Ly Quách Khai, các ngươi theo ta đi vào, số còn lại canh gác bên ngoài!”
“Tuân lệnh!”
Nghe một câu đó, Ứng Sùng Ưu tim đập chân run, tay siết vạt y bào, vò thành một nắm, ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía gương đồng lớn ở phía tây được dùng khi thay xiêm y.
Bóng người đứng lặng trong gương tuy mang gương mặt của nữ nhân Trầm gia, nhưng sau khi tắm xong vẫn chưa kịp hóa trang thân thể, nhìn thế nào cũng rõ rành rành là một nam nhân.
“Mau vào đây!” Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu giữa lúc nguy cấp chỉ biết đứng sững ra đó, gấp đến độ đập tay lên mặt nước. “Mau cởi y phục rồi vào đây!”
Ứng Sùng Ưu đột nhiên hoàn hồn, nghe tiếng bước chân đã đến trước tẩm điện, vội hấp tấp trút bỏ xiêm y, nhảy vào thùng nước. Dương Thù ôm lấy y, đoạn xoay lưng, khẩn trương che khuất người trong lòng.
“Bệ hạ, tối nay có thích khách đột kích, thần đặc biệt đến hộ giá.” Vừa đúng lúc đó, thanh âm của Mạnh Thích Thanh truyền đến. “Quách Ly Quách Khai, hai người các ngươi lục soát cho cẩn thận, không được làm kinh động hoàng thượng và nương nương!”
“Dạ!”
Dương Thù nén giận, bàn tay trong nước đã siết chặt lại; Ứng Sùng Ưu bèn cầm tay hắn áp lên ngực, nhẹ nhàng vuốt phẳng trấn an.
“Quốc sư, trong điện không thấy ai khác.”
Mạnh Thích Thanh ừ một tiếng, chậm rãi đi đến bên thùng gỗ, điềm nhiên liếc xuống.
Trên mặt nước lãng đãng vài đóa hoa, lại thêm nhiệt khí bốc lên nghi ngút, nhìn lướt qua thì thấy tuy rằng Hoàng hậu đang run rẩy trong vòng tay che chắn của Hoàng đế, nhưng rõ ràng không có che giấu người thứ ba.
“Quốc sư, ngươi nhìn gì vậy?” Dương Thù ngẩng đầu lên, nước từ cằm hắn tí tách rơi xuống từng giọt, trên mặt lộ ra nụ cười hoàn mỹ.
“Ha hả, lão hủ cũng coi như gần đất xa trời, chỉ sợ bỏ sót thích khách làm kinh động thánh giá mà thôi, còn có thể có ý gì? Hoàng thượng cùng nương nương nghỉ ngơi đi, thần không dám quấy rầy nữa.” Mạnh Thích Thanh cười nhẹ hai tiếng, xoay người vừa đi mấy bước đã có người ở ngoài điện lớn tiếng báo: “Quốc sư! Thích khách trốn ở núi đá hồ phía đông, vừa mới phá tan vòng vây, chạy về phía tây!”
Mạnh Thích Thanh hừ một tiếng, vội vàng xuất môn. Bên ngoài hô hào một trận, dần dần an tĩnh lại.
“Nương nương…” Tiểu Linh cùng Văn Nhi lúc này mới tiến vào, cúi đầu gọi hoảng.
“Nơi này không có việc gì, các ngươi không cần hầu hạ.” Dương Thù cao giọng phân phó một câu, nghe được tiếng cửa điện đóng lại mới chậm rãi thả lỏng cánh tay của mình.
Vậy mà thân thể lại không tự chủ được bắt đầu run lẩy bẩy, môi dưới bị cắn đến in hằn dấu răng, cũng không kềm được cảm giác huyết khí nghịch chuyển lên đầu.
Đó là nhục nhã, là phẫn nộ, nhưng hơn hết thảy, là sợ hãi.
Nếu Sùng Ưu bị Mạnh Thích Thanh phát hiện bí mật, nếu bởi vậy mà mất đi người quan trọng đang giữ trong lòng này, nếu…
Mồ hôi lạnh một giọt một giọt túa ra, hòa với nước trượt dài xuống lưng, cánh tay hắn vừa lơi lỏng đột nhiên siết chặt, mang người đang chuẩn bị đứng lên kia ôm chầm trở về, áp sát vào ngực.
Ứng Sùng Ưu trở tay không kịp, không khỏi kinh ngạc thở dốc.
Ở trong vòng tay này, sít sao tựa vào thân thể nam nhân tinh tráng, tứ chi run rẩy cùng lồng ngực phập phồng đều khiến da thịt nóng bỏng khẽ khàng va chạm cọ xát, trong thân thể vốn từ lâu an tịch bỗng nháy mắt bị khơi lên một loại cảm giác lạ lùng khó nhịn, khiến Ứng Sùng Ưu hít một hơi, liền cắn răng vùng vẫy.
“Ngươi đừng động.” Ngay cả thanh âm của Dương Thù cũng chao đảo. “Cho ta ôm ngươi thế này một chút thôi…”
>Chú thích<
* Lục cung: giải thích lại một lần nữa, “lục cung” không phải “sáu tòa cung điện” mà là “hậu cung”.
* Quân bị: việc chuẩn bị cho quân sĩ binh tướng.
* Sứ Thanh Hoa: còn được gọi là Bạch Địa Thanh Hoa, bắt nguồn từ đời Đường (năm 618), nhưng chỉ thật sự thịnh hành vào đời Nguyên (năm 1271), sau đó cực thịnh vào đời Minh và đến gần cuối đời Thanh thì suy yếu dần. Trong hình minh họa là bộ đĩa sứ Thanh Hoa được làm vào thế kỷ 16, đời Minh, Trung Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook