Dê Con Có Cái Đuôi Màu Xanh
-
Chương 10
Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Lưu Lang vốn thích nói chuyện, thấy người ngồi bên cạnh mình là người nổi tiếng trong trường Điền Quý Hành thì càng muốn lân la làm quen, cái miệng cứ thoăn thoắt không ngừng.
Hứa Diễn Đường thấy cái mũ lưỡi trai đằng trai không hề động đậy, Lưu Lang nói nhiều như thế mà Điền Quý Hành chưa nghiêng đầu xem một lần.
Hà Ngưng Nhuế lại nói nhỏ bên tai cô: “Cậu ấy lạnh lùng quá đi.”
Hứa Diễn Đường chậm rãi lắc đầu.
Cậu ấy không lạnh lùng.
Chỉ là khó có thể vào thế giới của cậu ấy mà thôi.
6 năm tiểu học và kì nghỉ hè năm cấp 2 anh đều mang lại ấm áp cho cô, là những kí ức đáng giá mà cả đời này cô sẽ không quên.
Cô sẽ nắm chặt, nâng niu những kí ức đó trong lòng bàn tay, nâng niu gìn giữ.
–
Lúc xe buýt dừng lại, Lưu Lang khát đến mức nốc hết chai nước. Lát nữa leo núi nên cậu kéo cặp ra, bỏ hết đồ vào trong ba lô.
Hứa Diễn Đường và Hà Ngưng Nhuế xuống xe trước.
Điền Quý Hành nhìn bóng dáng cô, trong chốc lát ánh nắt dừng ở Lưu Lang đang lấy mũ ra từ trong ba lô, nói câu đầu tiên với Lưu Lang: “Có thể nhanh lên được không?”
“À… Được được.” Lưu Lang vội vàng gật đầu.
Lớp xếp thành hai hàng, con gái phía trước, con trai đứng sau.
Vóc dáng Điền Quý Hành cao, đứng ở cuối hàng.
Trên cổ Lưu Lang mang theo máy ảnh nặng trĩu, cũng đứng bên cạnh Điền Quý Hành.
Tuy rằng là mùa hè nhưng trên núi Thiên Ngưu có rất nhiều cây xanh, hàng ngũ đứng ở dưới bóng cây, thỉnh thoảng có gió thổi đến, cũng không nóng như Hứa Diễn Đường nghĩ.
Nhiệt độ không khí không cao lắm, nhưng hoạt động leo núi làm Hứa Diễn Đường ra không ít mồ hôi. Hà Ngưng Nhuế cầm một cái quạt nhỏ trong tay, cơn gió yếu ớt phả vào hai gương mặt ướt đẫm mồ hôi của hai người.
Trên đường nghỉ ngơi, Hứa Diễn Đường và Hà Ngưng Nhuế ngồi trên ghế đá, hai người chia nhau một chai nước.
Nãy giờ leo núi hai người đã uống không ít nước, bây giờ chỉ hớp một chút là đã hết chai nước rồi.
Hứa Diễn Đường ngửa đầu, uống cạn chai nước, vỗ vỗ Hà Ngưng Nhuế, khàn giọng hỏi: “Cho cậu thêm một cơ hội nữa thì cậu muốn đi không?”
“Không thèm. Du lịch gì chứ, đây là bắt chúng ta rèn luyện cơ thể cho có. Đổ mồ hôi có thể tụt 1 kí luôn rồi.” Hà Ngưng Nhuế tức giận nói.
Hứa Diễn Đường cười ha ha, hoàn toàn không có sức lực, dựa vào Hà Ngưng Nhuế nghỉ ngơi.
Chưa được bao lâu, cô nói: “Mình khát.”
Hà Ngưng Nhuế nuốt nước miếng: “Không có nước, hết nước rồi, chỉ còn nước ngọt thôi.”
Hứa Diễn Đường khép mắt lại để nghỉ ngơi.
Đột nhiên Hà Ngưng Nhuế cứng đờ cả người, Hứa Diễn Đường đang nhắm hai mắt hỏi: “Sao thế?”
Hà Ngưng Nhuế không nói gì, lúc này Hứa Diễn Đường mới thấy sự im lặng quái lạ.
Mở mắt ra là bóng dáng Điền Quý Hành đang rời đi.
Sau lưng đẫm mồ hôi, áo thun trắng dính trên người anh, cột sống của thiếu niên hơi nhô ra, ở cổ cũng có mồ hôi đổ, đầu tóc cũng đẫm nước.
Hứa Diễn Đường quay đầu lại nhìn Hà Ngưng Nhuế.
Trong tay cô ấy cầm một chai nước, gương mặt vẫn đang mù mịt.
Hứa Diễn Đường đã biết chuyện gì xảy ra.
Hà Ngưng Nhuế hoàn hồn lại, nhét chai nước kia vào tay Hứa Diễn Đường, muốn nói rồi lại thôi.
Hứa Diễn Đường liếm đôi môi khô khốc, ngẫm lại, vẫn là vặn nắp ra uống.
“Điền Quý Hành… Thích cậu hả.” Hà Ngưng Nhuế hỏi cô.
Lúc nãy Điền Quý Hành đi đến trước mặt cô ấy mà không nói gì, đưa nước cho cô ấy nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Hứa Diễn Đường.
Tuy rằng anh không nói nhưng rất rõ ràng, nước cho Hứa Diễn Đường.
“Mình nói mấy lần rồi. Không phải, không có đâu.” Mình không biết nữa. Cô chớp mắt, cúi đầu nói.
Hứa Diễn Đường nắm chặt chai nước khoáng màu trắng.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, dính dính.
Lưu Lang thấy Điền Quý Hành đi đưa nước trở về, trên mặt cậu là biểu cảm nhiều chuyện. Cậu chọc bả vai Điền Quý Hành, hỏi: “Cậu thích Hà Ngưng Nhuế hả?”
Điền Quý Hành nhíu mày.
Hà Ngưng Nhuế là ai.
“Không phải.” Trực tiếp phủ nhận.
“Chứ không phải cậu đưa nước cho cậu ấy ư?” Lưu Lang không tin.
Đây là lần đầu tiên Điền Quý Hành nhìn người ồn ào bên cạnh mình, “Không phải cho cậu ấy.” Nói một lần rồi thôi, anh không muốn nói nhiều. Anh nhích qua bên cạnh vài bước, tạo ra khoảng cách với Lưu Lang.
“Không phải cho cậu ấy ư?… Vậy là cho Hứa Diễn Đường rồi! Cậu thích Hứa Diễn Đường à?” Lưu Lang phản ứng lại, cảm thấy cứ như được lên đỉnh núi, vui sướng đứng bên cạnh Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành ngồi trên bậc thang, không nói nữa coi như thừa nhận.
“Hai người cãi nhau à?” Lưu Lang nghĩ, hôm nay Hứa Diễn Đường chẳng nói câu nào với Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành nhẹ nhàng ừ một tiếng, nâng mũ lên, tóc mái ướt đẫm dính trên trán, nhưng anh không thích phơi nắng, đội mũ kín mít.
“Cậu cứ âm thầm như vậy thì sao cô ấy có thể làm hòa với cậu được?” Lưu Lang ngồi bên cạnh, nhích lại gần Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành hơi ngẩng cằm, liếc nhìn cậu.
Lưu Lang bắt đầu có hứng thú, quơ chân múa tay nói một hồi, sau đó, vỗ vào đầu gối Điền Quý Hành, “Yên tâm, để cho mình.”
Điền Quý Hành nửa tin nửa ngờ.
Hết giờ nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục leo núi.
Không biết đã qua bao nhiêu lần hỏi “Tới nơi chưa”, cuối cùng bọn họ cũng lên đỉnh núi.
Gió trên núi vừa ẩm vừa mát, còn có mùi hương của cây cối, cái nóng lúc nãy đã được thổi tan.
Hứa Diễn Đường cầm chai nước trong tay, nhìn chằm chằm ngọn núi to lớn màu xanh ở phía xa xa đến ngây người.
Hà Ngưng Nhuế đưa một chai Fanta cho cô.
Hứa Diễn Đường không nhận lấy.
Hà Ngưng Nhuế nhún vai, trộm nhìn Điền Quý Hành cách đó không xa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ uống của Điền Quý Hành thôi chứ gì…”
Trên đỉnh núi có rất nhiều mây, mông lung mơ hồ, màu trắng mù mịt lượn lờ không biết có gì.
Hứa Diễn Đường nghĩ, cô cũng giống như ngọn núi kia, cũng có bí mật.
Kì lạ là bí mật này có liên quan đến Điền Quý Hành.
Cô đếm.
Cô có hai cái.
Nghĩ rồi bỗng cảm thấy buồn cười.
Điền Quý Hành cũng có bí mật.
Bởi vì cô đã biết bí mật đó, chỉ là từ trước đến nay cô không nói ra mà thôi.
Bí mật có liên quan đến dê con có cái đuôi màu xanh trong giấc mơ.
–
Lúc trở về xe buýt, Hứa Diễn Đường kinh ngạc phát hiện, Điền Quý Hành nói chuyện với Lưu Lang.
Lưu Lang không ngừng sáp lại gần Điền Quý Hành, Điền Quý Hành chỉ đẩy cậu ra, nhưng không có biểu cảm hay hành động không vui gì.
Về trường thì đã là 4 giờ chiều, trời vẫn còn sáng.
Hứa Diễn Đường tạm biệt Hà Ngưng Nhuế, chuẩn bị trở về. Cô bị Lưu Lang chặn lại, nói với hai người: “Tụi mình đi ăn ngon một bữa đi.”
Hà Ngưng Nhuế trợn mắt, “Ăn gì ngon với cậu chứ?”
Lưu Lang cong môi, “Ăn với mình không ngon nhưng với Điền Quý Hành thì có ngon nhỉ?”
Hà Ngưng Nhuế nhìn Hứa Diễn Đường theo bản năng, lại thấy Điền Quý Hành cách đó không xa đang nhìn bọn họ.
Đương nhiên cô cảm nhận được Điền Quý Hành và Hứa Diễn Đường đang giận nhau. Muốn cho hai người giảng hòa.
Đây là lần đầu tiên Hà Ngưng Nhuế đối xử tốt với Lưu Lang.
“Được thôi.”
Lại quay đầu nói với Hứa Diễn Đường: “Đi nào.”
Vốn còn tưởng phải năn nỉ Hứa Diễn Đường trong chốc lát mới được đồng ý, ai ngờ Hứa Diễn Đường sảng khoái gật đầu —
“Ừm, đi thôi.”
✢✤✣
Lưu Lang vốn thích nói chuyện, thấy người ngồi bên cạnh mình là người nổi tiếng trong trường Điền Quý Hành thì càng muốn lân la làm quen, cái miệng cứ thoăn thoắt không ngừng.
Hứa Diễn Đường thấy cái mũ lưỡi trai đằng trai không hề động đậy, Lưu Lang nói nhiều như thế mà Điền Quý Hành chưa nghiêng đầu xem một lần.
Hà Ngưng Nhuế lại nói nhỏ bên tai cô: “Cậu ấy lạnh lùng quá đi.”
Hứa Diễn Đường chậm rãi lắc đầu.
Cậu ấy không lạnh lùng.
Chỉ là khó có thể vào thế giới của cậu ấy mà thôi.
6 năm tiểu học và kì nghỉ hè năm cấp 2 anh đều mang lại ấm áp cho cô, là những kí ức đáng giá mà cả đời này cô sẽ không quên.
Cô sẽ nắm chặt, nâng niu những kí ức đó trong lòng bàn tay, nâng niu gìn giữ.
–
Lúc xe buýt dừng lại, Lưu Lang khát đến mức nốc hết chai nước. Lát nữa leo núi nên cậu kéo cặp ra, bỏ hết đồ vào trong ba lô.
Hứa Diễn Đường và Hà Ngưng Nhuế xuống xe trước.
Điền Quý Hành nhìn bóng dáng cô, trong chốc lát ánh nắt dừng ở Lưu Lang đang lấy mũ ra từ trong ba lô, nói câu đầu tiên với Lưu Lang: “Có thể nhanh lên được không?”
“À… Được được.” Lưu Lang vội vàng gật đầu.
Lớp xếp thành hai hàng, con gái phía trước, con trai đứng sau.
Vóc dáng Điền Quý Hành cao, đứng ở cuối hàng.
Trên cổ Lưu Lang mang theo máy ảnh nặng trĩu, cũng đứng bên cạnh Điền Quý Hành.
Tuy rằng là mùa hè nhưng trên núi Thiên Ngưu có rất nhiều cây xanh, hàng ngũ đứng ở dưới bóng cây, thỉnh thoảng có gió thổi đến, cũng không nóng như Hứa Diễn Đường nghĩ.
Nhiệt độ không khí không cao lắm, nhưng hoạt động leo núi làm Hứa Diễn Đường ra không ít mồ hôi. Hà Ngưng Nhuế cầm một cái quạt nhỏ trong tay, cơn gió yếu ớt phả vào hai gương mặt ướt đẫm mồ hôi của hai người.
Trên đường nghỉ ngơi, Hứa Diễn Đường và Hà Ngưng Nhuế ngồi trên ghế đá, hai người chia nhau một chai nước.
Nãy giờ leo núi hai người đã uống không ít nước, bây giờ chỉ hớp một chút là đã hết chai nước rồi.
Hứa Diễn Đường ngửa đầu, uống cạn chai nước, vỗ vỗ Hà Ngưng Nhuế, khàn giọng hỏi: “Cho cậu thêm một cơ hội nữa thì cậu muốn đi không?”
“Không thèm. Du lịch gì chứ, đây là bắt chúng ta rèn luyện cơ thể cho có. Đổ mồ hôi có thể tụt 1 kí luôn rồi.” Hà Ngưng Nhuế tức giận nói.
Hứa Diễn Đường cười ha ha, hoàn toàn không có sức lực, dựa vào Hà Ngưng Nhuế nghỉ ngơi.
Chưa được bao lâu, cô nói: “Mình khát.”
Hà Ngưng Nhuế nuốt nước miếng: “Không có nước, hết nước rồi, chỉ còn nước ngọt thôi.”
Hứa Diễn Đường khép mắt lại để nghỉ ngơi.
Đột nhiên Hà Ngưng Nhuế cứng đờ cả người, Hứa Diễn Đường đang nhắm hai mắt hỏi: “Sao thế?”
Hà Ngưng Nhuế không nói gì, lúc này Hứa Diễn Đường mới thấy sự im lặng quái lạ.
Mở mắt ra là bóng dáng Điền Quý Hành đang rời đi.
Sau lưng đẫm mồ hôi, áo thun trắng dính trên người anh, cột sống của thiếu niên hơi nhô ra, ở cổ cũng có mồ hôi đổ, đầu tóc cũng đẫm nước.
Hứa Diễn Đường quay đầu lại nhìn Hà Ngưng Nhuế.
Trong tay cô ấy cầm một chai nước, gương mặt vẫn đang mù mịt.
Hứa Diễn Đường đã biết chuyện gì xảy ra.
Hà Ngưng Nhuế hoàn hồn lại, nhét chai nước kia vào tay Hứa Diễn Đường, muốn nói rồi lại thôi.
Hứa Diễn Đường liếm đôi môi khô khốc, ngẫm lại, vẫn là vặn nắp ra uống.
“Điền Quý Hành… Thích cậu hả.” Hà Ngưng Nhuế hỏi cô.
Lúc nãy Điền Quý Hành đi đến trước mặt cô ấy mà không nói gì, đưa nước cho cô ấy nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Hứa Diễn Đường.
Tuy rằng anh không nói nhưng rất rõ ràng, nước cho Hứa Diễn Đường.
“Mình nói mấy lần rồi. Không phải, không có đâu.” Mình không biết nữa. Cô chớp mắt, cúi đầu nói.
Hứa Diễn Đường nắm chặt chai nước khoáng màu trắng.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, dính dính.
Lưu Lang thấy Điền Quý Hành đi đưa nước trở về, trên mặt cậu là biểu cảm nhiều chuyện. Cậu chọc bả vai Điền Quý Hành, hỏi: “Cậu thích Hà Ngưng Nhuế hả?”
Điền Quý Hành nhíu mày.
Hà Ngưng Nhuế là ai.
“Không phải.” Trực tiếp phủ nhận.
“Chứ không phải cậu đưa nước cho cậu ấy ư?” Lưu Lang không tin.
Đây là lần đầu tiên Điền Quý Hành nhìn người ồn ào bên cạnh mình, “Không phải cho cậu ấy.” Nói một lần rồi thôi, anh không muốn nói nhiều. Anh nhích qua bên cạnh vài bước, tạo ra khoảng cách với Lưu Lang.
“Không phải cho cậu ấy ư?… Vậy là cho Hứa Diễn Đường rồi! Cậu thích Hứa Diễn Đường à?” Lưu Lang phản ứng lại, cảm thấy cứ như được lên đỉnh núi, vui sướng đứng bên cạnh Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành ngồi trên bậc thang, không nói nữa coi như thừa nhận.
“Hai người cãi nhau à?” Lưu Lang nghĩ, hôm nay Hứa Diễn Đường chẳng nói câu nào với Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành nhẹ nhàng ừ một tiếng, nâng mũ lên, tóc mái ướt đẫm dính trên trán, nhưng anh không thích phơi nắng, đội mũ kín mít.
“Cậu cứ âm thầm như vậy thì sao cô ấy có thể làm hòa với cậu được?” Lưu Lang ngồi bên cạnh, nhích lại gần Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành hơi ngẩng cằm, liếc nhìn cậu.
Lưu Lang bắt đầu có hứng thú, quơ chân múa tay nói một hồi, sau đó, vỗ vào đầu gối Điền Quý Hành, “Yên tâm, để cho mình.”
Điền Quý Hành nửa tin nửa ngờ.
Hết giờ nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục leo núi.
Không biết đã qua bao nhiêu lần hỏi “Tới nơi chưa”, cuối cùng bọn họ cũng lên đỉnh núi.
Gió trên núi vừa ẩm vừa mát, còn có mùi hương của cây cối, cái nóng lúc nãy đã được thổi tan.
Hứa Diễn Đường cầm chai nước trong tay, nhìn chằm chằm ngọn núi to lớn màu xanh ở phía xa xa đến ngây người.
Hà Ngưng Nhuế đưa một chai Fanta cho cô.
Hứa Diễn Đường không nhận lấy.
Hà Ngưng Nhuế nhún vai, trộm nhìn Điền Quý Hành cách đó không xa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ uống của Điền Quý Hành thôi chứ gì…”
Trên đỉnh núi có rất nhiều mây, mông lung mơ hồ, màu trắng mù mịt lượn lờ không biết có gì.
Hứa Diễn Đường nghĩ, cô cũng giống như ngọn núi kia, cũng có bí mật.
Kì lạ là bí mật này có liên quan đến Điền Quý Hành.
Cô đếm.
Cô có hai cái.
Nghĩ rồi bỗng cảm thấy buồn cười.
Điền Quý Hành cũng có bí mật.
Bởi vì cô đã biết bí mật đó, chỉ là từ trước đến nay cô không nói ra mà thôi.
Bí mật có liên quan đến dê con có cái đuôi màu xanh trong giấc mơ.
–
Lúc trở về xe buýt, Hứa Diễn Đường kinh ngạc phát hiện, Điền Quý Hành nói chuyện với Lưu Lang.
Lưu Lang không ngừng sáp lại gần Điền Quý Hành, Điền Quý Hành chỉ đẩy cậu ra, nhưng không có biểu cảm hay hành động không vui gì.
Về trường thì đã là 4 giờ chiều, trời vẫn còn sáng.
Hứa Diễn Đường tạm biệt Hà Ngưng Nhuế, chuẩn bị trở về. Cô bị Lưu Lang chặn lại, nói với hai người: “Tụi mình đi ăn ngon một bữa đi.”
Hà Ngưng Nhuế trợn mắt, “Ăn gì ngon với cậu chứ?”
Lưu Lang cong môi, “Ăn với mình không ngon nhưng với Điền Quý Hành thì có ngon nhỉ?”
Hà Ngưng Nhuế nhìn Hứa Diễn Đường theo bản năng, lại thấy Điền Quý Hành cách đó không xa đang nhìn bọn họ.
Đương nhiên cô cảm nhận được Điền Quý Hành và Hứa Diễn Đường đang giận nhau. Muốn cho hai người giảng hòa.
Đây là lần đầu tiên Hà Ngưng Nhuế đối xử tốt với Lưu Lang.
“Được thôi.”
Lại quay đầu nói với Hứa Diễn Đường: “Đi nào.”
Vốn còn tưởng phải năn nỉ Hứa Diễn Đường trong chốc lát mới được đồng ý, ai ngờ Hứa Diễn Đường sảng khoái gật đầu —
“Ừm, đi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook