Đế Chế Đại Việt
-
Chương 266: Giao dịch bí mật
Quả thực nói chuyện với Lý Anh Tú thần Kim Quy bực bội đến phát điên, may mắn trải qua cuộc sống hàng vạn năm đã giúp cho thần Kim Quy tu dưỡng một tâm tính thật tốt mới không bốc hỏa với tên nhóc dây dưa này. Thần Kim Quy nói.
- Ta hiện thân cũng chỉ muốn dặn dò ngươi vài điều thôi. Con rùa nhỏ kia là con của ta, cũng có thể gọi là một bộ phận thần lực của ta. Hiện tại nó cũng chỉ là ở ấu niên kỳ, ngươi tìm một cái hồ lớn, thả nó vào đó nó sẽ tự phát triển, không cần ngươi lo lắng.
Lý Anh Tú kinh nghi nhìn thần Kim Quy trong đầu tràn đầy dấu hỏi. Nha, đây là thần Kim Quy nhưng không phải thần Kim Quy, là con của thần Kim Quy nhưng lại là thần Kim Quy, cuối cùng là thần Kim Quy sinh sản vô tính hay sinh sản hữu tính?
Nói dứt lời thần Kim Quy như không còn đủ kiên nhẫn với Lý Anh Tú nữa liền đá hắn ra khỏi thứ hải, không gian lập tức khôi phục trở về vườn ngự uyển, Elina kinh nghi lay động Lý Anh Tú lo lắng hỏi.
- Anh Tú, chàng có sao không? Sao lại đứng ngây ra như vậy?
Lý Anh Tú giật mình quay sang liền đối với nàng cười nói.
- Không có vấn đề gì, chỉ là ta suy nghĩ một chút chuyện thôi.
Lúc này hệ thống lập tức vang lên thông báo trong đầu hắn.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được thần Kim Quy 2.0, là phân thân của thần Kim Quy, thủ hộ thần của Đại Việt”.
Thần Kim Quy 2.0 (ấu kỳ): Là thủ hộ thần của Đại Việt. Tư chất (???). Kỹ năng: Ngự thủy.
Ngự thủy: Điều khiển được dòng nước, giúp Đại Việt không phải chịu lũ lụt.
Trời ạ, đây quả nhiên đúng là Thần. Lý Anh Tú thầm hô to trong lòng. Thần Kim Quy ấu kỳ lại có thể điều khiển được thiên nhiên, nếu sau này nó lớn lên lại càng bá đạo đến thế nào nữa đây? Thần Kim Quy thực sự tốt với hắn đây. Không uổng công hắn bốn mươi chín ngày nhỏ máu ấp trứng đây.
Lý Anh Tú chỉ rùa vàng nhỏ nói.
- Đây chính là thủ hộ thần của Đại Việt ta đây.
Elina tò mò nhìn rùa con đang ngọ nguậy trong tay Lý Anh Tú nói.
- Con rùa bé như vậy lại có thể là thủ hộ thần?
Elina không biết nhưng đám người Trần Khánh Dư lại kinh hãi. An Tư không thể kiềm chế được liền hỏi.
- Ý bệ hạ đây là thần Kim Quy sao?
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Đúng vậy, bất quả chỉ là ấu kỳ, nó có thể giúp Đại Việt tránh được lũ lụt đây.
An Tư nghe vậy lập tức muốn quỳ bái, dù sao truyền thuyết của người Việt thần Kim Quy có địa vị vô cùng to lớn, khắc sâu trong tâm trí của mỗi người. Elina nhìn mọi người cái hiểu cái không liền hướng Lý Anh Tú hỏi. Hắn liền kể cho nàng nghe về truyền thuyết rùa vàng. Nghe xong Elina liền kinh ngạc nói.
- Thần kỳ như vậy, nhưng nó là thần thật sao? Thiếp cứ tưởng thế giới này không hề có thần.
Lý Anh Tú ngồi xuống bên bờ hồ nói.
- Ở đâu có thần hay không ta không biết, nhưng ở Đại Việt chắc chắn có.
Hắn thầm nghĩ cũng là lúc nên làm điều gì đó để cố kết lại dân tộc Đại Việt, tổ tiên, tín ngưỡng không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Lý Anh Tú nhẹ nhàng đặt rùa vàng xuống dưới mặt nước, hắn dự định nuôi rùa vàng tại đây đến sang năm liền đưa sang xứ Giác Long đi. Nơi đó có hồ thật lớn, có thể tùy rùa vàng lớn lên thỏa thích. To lớn như Leviathan còn có thể cư ngụ mà không ai hay biết cơ mà.
Rùa vàng vừa chạm xuống mặt nước liền bơi đi mất, bất quá khi Lý Anh Tú định quay đi thì rùa con lần nữa ngoi lên, lần này trong miệng nó lại ngậm một thanh kiếm đen tuyền. Trần Khánh Dư đôi mắt sáng lên nói.
- Rùa vàng tặng kiếm.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được thần Kim Quy 2.0 ban tặng Thuận Thiên kiếm 2.0”.
Lý Anh Tú thật muốn đấm hệ thống răng rơi đầy đất, cái gì mà thần Kim Quy 2.0 rồi còn tặng Thuận Thiên kiếm 2.0. Với lại ta thường nghe rùa vàng đi đòi quà, à không, đi đòi kiếm chứ chưa nghe rùa vàng đi tặng kiếm bao giờ, thấy không, hồ gươm còn được gọi là hồ Hoàn Kiếm kìa. Hiểu không?
Bất quá Lý Anh Tú vẫn cầm lấy thanh kiếm, trao kiếm xong rùa vàng liền lặn đi mất. Lý Anh Tú chợt nhận được thông tin của Thuận Thiên kiếm.
Thuận Thiên kiếm 2.0: Là báu vật truyền quốc của Đại Việt, bên trên mang theo đại khí vận, kiếm còn nước còn, kiếm mất nước vong.
Thuận Thiên kiếm vỏ kiếm đen tuyền, bên ngoài được khảm trai và nạm ngọc vô cùng xinh đẹp và quý giá. Lý Anh Tú khẽ tuốt gươm ra, hàn khí từ bên trong thân kiếm liền tỏa ra, một ánh sáng chói lòa như ánh nắng mặt trời phát ra từ thân kiếm. Đến mức Elina đang kinh ngạc vì sự xuất hiện của rùa thần cũng phải thốt lên hai chữ kiếm tốt. Lưỡi kiếm dài đến hơn chín mươi phân, toàn thân ánh bạc, gần chuôi có khắc hai chữ “Thuận Thiên”, trên thân kiếm đầy vết vân tựa như sóng lượn.
Lý Anh Tú rút ra thành thanh kiếm spadroon làm từ thép Bravia của mình, tay phải cầm Thuận Thiên kiếm khẽ chém xuống thân của thành spadroon.
Keng.
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, thanh spadroon như cành cây lập tức bị chém đứt lìa. Đúng vậy, là đứt mà không phải là gãy, vết đứt rất ngọn tựa như một con dao sắc cắt qua một tờ giấy mỏng vậy. Lý Anh Tú cười lớn nói.
- Kiếm tốt, quả nhiên là kiếm tốt. Đây chính là báu vật truyền quốc mà thần Kim Quy đã ban cho Trẫm.
- Bệ hạ vạn tuế! Đại Việt vạn tuế!
Trần Khánh Dư và các Kim Ngô vệ lập tức quỳ xuống hô lớn như đứng trước họ là thần linh vậy. Về sau chuyện này truyền ra nhân dân cả nước đối với Thừa Mệnh hoàng đế càng trở nên sùng bái, Lý Anh Tú chính thức vừa nắm trong tay cả quân quyền và thần quyền. Thế nhưng chuyện đó để sau. Lý Anh Tú cao hứng nhưng cũng nhờ Trần Khánh Dư tìm hắn có việc liền hỏi.
- Trần khanh tìm Trẫm là có việc gì muốn tâu?
Trần Khánh Dư hơi e dè nhìn Elina, An Tư nhìn hiểu liền khẽ kéo tay áo Elina, hai mỹ nữ kéo nhau đi ra ngoài dạo chơi đi. Lý Anh Tú nhìn theo hai nàng khuất bóng liền nói.
- Bây giờ có thể nói đi.
Trần Khánh Dư lúc này mới ngắn gọn nói.
- Bẩm bệ hạ, theo tin tức báo đến hàng đã được chuyển đến nơi.
Từ tháng trước sau khi các nước Bắc Hải đến mua vũ khí Đại Việt cũng liền nhận được hai đơn hàng đặt đến, chỉ là khác biệt ở chỗ hai đơn hàng này vậy mà đến từ A quốc và B quốc, hơn nữa hai quốc gia này đều là hướng hỏa khí mà đến. Nếu bán hỏa khí cho các nước Bắc Hải ngược lại không có vấn đề gì nhưng A và B quốc lại khác, bọn hắn là nước phụ thuộc của Gemanic, bán cho bọn hắn Bravia chắc chắn sẽ có ý kiến.
Thế nhưng A và B quốc khai ra giá lại rất cao, cơ hồ đồng ý giá cả gấp đôi để mua hỏa khí, đồng thời lại có một lượng lớn đao, kiếm các loại, mang đến kim ngạch lên đến hơn bảy trăm ngàn quan. Đối với quốc khố đang trống rỗng như Đại Việt mà nói đây chính là một số tiền lớn. Lý Anh Tú không chịu được cám dỗ liền để cho tập đoàn thươn mại quốc doanh bí mật đàm phán với hai quốc gia. Lý Anh Tú đương nhiên biết người thực sự muốn mua hỏa khí là Gemanic mà không phải là A và B quốc, chỉ là hắn không biết là vị đại công nào sai sử mà thôi.
Tất nhiên so với Bravia là đối tác chiến lược toàn diện, Gemanic quan hệ đối tác cũng không đến, Lý Anh Tú sẽ không bán Type 02 cho bọn hắn. Ngược lại hắn đưa ra vũ khí như các nước Bắc Hải, là các loại súng hỏa mai dùng dây cháy chậm, không bán các loại đại pháo mà thay vào đó là các ổ hỏa thương. Chỉ có khác biệt là lần này Đại Việt không còn cần phải nhập khẩu nhiều thép từ Bravia nữa. Lên thời đại mới luyện kim Đại Việt cũng tăng lên. Trong lịch sử thời kỳ này Bồ Đào Nha có giúp đỡ các chúa Nguyễn mở xưởng đúc súng, bởi vậy mà chất lượng thép cũng tăng lên không hề ít, ít ra là đúc súng, đúc pháo bằng thép, gang cũng đã không thành vấn đề, Đại Việt lại có thể thu lợi nhuận lớn hơn.
Hai bên đàm phán suốt nửa tháng trời, cuối cùng bên phía Gemanic cũng phải chấp thuận mua các loại hỏa khí kiểu cũ, một súng hỏa mai giá ba mươi quan tiền, một ổ hỏa thương giá một trăm quan tiền. Tổng cộng bán cho Gemanic một vạn khẩu súng và năm ngàn ổ hỏa thương, cộng với đạn dược, và một số loại vũ khí lạnh khác kim ngạch tăng lên đến một triệu hai trăm ngàn quan. Gemanic trả trước cho Đại Việt năm mươi phần trăm, vũ khí tiến hành giao trong bốn đợt. Nhờ số tiền này lò rèn của Đại Việt lần nửa nổi lửa, tăng cường sản xuất vũ khí, hiện tại bên trong lò rèn đã có đến hàng chục máy chạy bằng sức nước, năng suất tăng lên so với trước đến ba mươi lần.
Nhân tiện Đại Việt cũng chào hàng các loại vải dệt mới, phải đoàn của A quốc và B quốc liền tỏ vẻ ưa thích không thôi, tuy nhiên bọn hắn nói rằng phải trở về hỏi ý kiến thêm.
Trần Khánh Dư nói.
- Bẩm bệ hạ, theo như phản hồi của phía bên kia A và B quốc đồng ý mở cửa thị trường đối với tập đoàn quốc doanh, còn bên phía Gemanic tạm thời chưa có phản hồi.
Lý Anh Tú đối với việc này cũng không ngạc nhiên, dù sao sản phẩm Đại Việt vừa tốt, lại vừa rẻ, quý tộc bên kia càng ưa thích, mở cửa thị trường cũng là chuyện sớm muộn. Lý Anh Tú nói.
- Mọi việc cứ tiếp tục theo kế hoạch, Trẫm ngược lại có một việc cần khanh chuẩn bị.
- Ta hiện thân cũng chỉ muốn dặn dò ngươi vài điều thôi. Con rùa nhỏ kia là con của ta, cũng có thể gọi là một bộ phận thần lực của ta. Hiện tại nó cũng chỉ là ở ấu niên kỳ, ngươi tìm một cái hồ lớn, thả nó vào đó nó sẽ tự phát triển, không cần ngươi lo lắng.
Lý Anh Tú kinh nghi nhìn thần Kim Quy trong đầu tràn đầy dấu hỏi. Nha, đây là thần Kim Quy nhưng không phải thần Kim Quy, là con của thần Kim Quy nhưng lại là thần Kim Quy, cuối cùng là thần Kim Quy sinh sản vô tính hay sinh sản hữu tính?
Nói dứt lời thần Kim Quy như không còn đủ kiên nhẫn với Lý Anh Tú nữa liền đá hắn ra khỏi thứ hải, không gian lập tức khôi phục trở về vườn ngự uyển, Elina kinh nghi lay động Lý Anh Tú lo lắng hỏi.
- Anh Tú, chàng có sao không? Sao lại đứng ngây ra như vậy?
Lý Anh Tú giật mình quay sang liền đối với nàng cười nói.
- Không có vấn đề gì, chỉ là ta suy nghĩ một chút chuyện thôi.
Lúc này hệ thống lập tức vang lên thông báo trong đầu hắn.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được thần Kim Quy 2.0, là phân thân của thần Kim Quy, thủ hộ thần của Đại Việt”.
Thần Kim Quy 2.0 (ấu kỳ): Là thủ hộ thần của Đại Việt. Tư chất (???). Kỹ năng: Ngự thủy.
Ngự thủy: Điều khiển được dòng nước, giúp Đại Việt không phải chịu lũ lụt.
Trời ạ, đây quả nhiên đúng là Thần. Lý Anh Tú thầm hô to trong lòng. Thần Kim Quy ấu kỳ lại có thể điều khiển được thiên nhiên, nếu sau này nó lớn lên lại càng bá đạo đến thế nào nữa đây? Thần Kim Quy thực sự tốt với hắn đây. Không uổng công hắn bốn mươi chín ngày nhỏ máu ấp trứng đây.
Lý Anh Tú chỉ rùa vàng nhỏ nói.
- Đây chính là thủ hộ thần của Đại Việt ta đây.
Elina tò mò nhìn rùa con đang ngọ nguậy trong tay Lý Anh Tú nói.
- Con rùa bé như vậy lại có thể là thủ hộ thần?
Elina không biết nhưng đám người Trần Khánh Dư lại kinh hãi. An Tư không thể kiềm chế được liền hỏi.
- Ý bệ hạ đây là thần Kim Quy sao?
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Đúng vậy, bất quả chỉ là ấu kỳ, nó có thể giúp Đại Việt tránh được lũ lụt đây.
An Tư nghe vậy lập tức muốn quỳ bái, dù sao truyền thuyết của người Việt thần Kim Quy có địa vị vô cùng to lớn, khắc sâu trong tâm trí của mỗi người. Elina nhìn mọi người cái hiểu cái không liền hướng Lý Anh Tú hỏi. Hắn liền kể cho nàng nghe về truyền thuyết rùa vàng. Nghe xong Elina liền kinh ngạc nói.
- Thần kỳ như vậy, nhưng nó là thần thật sao? Thiếp cứ tưởng thế giới này không hề có thần.
Lý Anh Tú ngồi xuống bên bờ hồ nói.
- Ở đâu có thần hay không ta không biết, nhưng ở Đại Việt chắc chắn có.
Hắn thầm nghĩ cũng là lúc nên làm điều gì đó để cố kết lại dân tộc Đại Việt, tổ tiên, tín ngưỡng không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Lý Anh Tú nhẹ nhàng đặt rùa vàng xuống dưới mặt nước, hắn dự định nuôi rùa vàng tại đây đến sang năm liền đưa sang xứ Giác Long đi. Nơi đó có hồ thật lớn, có thể tùy rùa vàng lớn lên thỏa thích. To lớn như Leviathan còn có thể cư ngụ mà không ai hay biết cơ mà.
Rùa vàng vừa chạm xuống mặt nước liền bơi đi mất, bất quá khi Lý Anh Tú định quay đi thì rùa con lần nữa ngoi lên, lần này trong miệng nó lại ngậm một thanh kiếm đen tuyền. Trần Khánh Dư đôi mắt sáng lên nói.
- Rùa vàng tặng kiếm.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được thần Kim Quy 2.0 ban tặng Thuận Thiên kiếm 2.0”.
Lý Anh Tú thật muốn đấm hệ thống răng rơi đầy đất, cái gì mà thần Kim Quy 2.0 rồi còn tặng Thuận Thiên kiếm 2.0. Với lại ta thường nghe rùa vàng đi đòi quà, à không, đi đòi kiếm chứ chưa nghe rùa vàng đi tặng kiếm bao giờ, thấy không, hồ gươm còn được gọi là hồ Hoàn Kiếm kìa. Hiểu không?
Bất quá Lý Anh Tú vẫn cầm lấy thanh kiếm, trao kiếm xong rùa vàng liền lặn đi mất. Lý Anh Tú chợt nhận được thông tin của Thuận Thiên kiếm.
Thuận Thiên kiếm 2.0: Là báu vật truyền quốc của Đại Việt, bên trên mang theo đại khí vận, kiếm còn nước còn, kiếm mất nước vong.
Thuận Thiên kiếm vỏ kiếm đen tuyền, bên ngoài được khảm trai và nạm ngọc vô cùng xinh đẹp và quý giá. Lý Anh Tú khẽ tuốt gươm ra, hàn khí từ bên trong thân kiếm liền tỏa ra, một ánh sáng chói lòa như ánh nắng mặt trời phát ra từ thân kiếm. Đến mức Elina đang kinh ngạc vì sự xuất hiện của rùa thần cũng phải thốt lên hai chữ kiếm tốt. Lưỡi kiếm dài đến hơn chín mươi phân, toàn thân ánh bạc, gần chuôi có khắc hai chữ “Thuận Thiên”, trên thân kiếm đầy vết vân tựa như sóng lượn.
Lý Anh Tú rút ra thành thanh kiếm spadroon làm từ thép Bravia của mình, tay phải cầm Thuận Thiên kiếm khẽ chém xuống thân của thành spadroon.
Keng.
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, thanh spadroon như cành cây lập tức bị chém đứt lìa. Đúng vậy, là đứt mà không phải là gãy, vết đứt rất ngọn tựa như một con dao sắc cắt qua một tờ giấy mỏng vậy. Lý Anh Tú cười lớn nói.
- Kiếm tốt, quả nhiên là kiếm tốt. Đây chính là báu vật truyền quốc mà thần Kim Quy đã ban cho Trẫm.
- Bệ hạ vạn tuế! Đại Việt vạn tuế!
Trần Khánh Dư và các Kim Ngô vệ lập tức quỳ xuống hô lớn như đứng trước họ là thần linh vậy. Về sau chuyện này truyền ra nhân dân cả nước đối với Thừa Mệnh hoàng đế càng trở nên sùng bái, Lý Anh Tú chính thức vừa nắm trong tay cả quân quyền và thần quyền. Thế nhưng chuyện đó để sau. Lý Anh Tú cao hứng nhưng cũng nhờ Trần Khánh Dư tìm hắn có việc liền hỏi.
- Trần khanh tìm Trẫm là có việc gì muốn tâu?
Trần Khánh Dư hơi e dè nhìn Elina, An Tư nhìn hiểu liền khẽ kéo tay áo Elina, hai mỹ nữ kéo nhau đi ra ngoài dạo chơi đi. Lý Anh Tú nhìn theo hai nàng khuất bóng liền nói.
- Bây giờ có thể nói đi.
Trần Khánh Dư lúc này mới ngắn gọn nói.
- Bẩm bệ hạ, theo tin tức báo đến hàng đã được chuyển đến nơi.
Từ tháng trước sau khi các nước Bắc Hải đến mua vũ khí Đại Việt cũng liền nhận được hai đơn hàng đặt đến, chỉ là khác biệt ở chỗ hai đơn hàng này vậy mà đến từ A quốc và B quốc, hơn nữa hai quốc gia này đều là hướng hỏa khí mà đến. Nếu bán hỏa khí cho các nước Bắc Hải ngược lại không có vấn đề gì nhưng A và B quốc lại khác, bọn hắn là nước phụ thuộc của Gemanic, bán cho bọn hắn Bravia chắc chắn sẽ có ý kiến.
Thế nhưng A và B quốc khai ra giá lại rất cao, cơ hồ đồng ý giá cả gấp đôi để mua hỏa khí, đồng thời lại có một lượng lớn đao, kiếm các loại, mang đến kim ngạch lên đến hơn bảy trăm ngàn quan. Đối với quốc khố đang trống rỗng như Đại Việt mà nói đây chính là một số tiền lớn. Lý Anh Tú không chịu được cám dỗ liền để cho tập đoàn thươn mại quốc doanh bí mật đàm phán với hai quốc gia. Lý Anh Tú đương nhiên biết người thực sự muốn mua hỏa khí là Gemanic mà không phải là A và B quốc, chỉ là hắn không biết là vị đại công nào sai sử mà thôi.
Tất nhiên so với Bravia là đối tác chiến lược toàn diện, Gemanic quan hệ đối tác cũng không đến, Lý Anh Tú sẽ không bán Type 02 cho bọn hắn. Ngược lại hắn đưa ra vũ khí như các nước Bắc Hải, là các loại súng hỏa mai dùng dây cháy chậm, không bán các loại đại pháo mà thay vào đó là các ổ hỏa thương. Chỉ có khác biệt là lần này Đại Việt không còn cần phải nhập khẩu nhiều thép từ Bravia nữa. Lên thời đại mới luyện kim Đại Việt cũng tăng lên. Trong lịch sử thời kỳ này Bồ Đào Nha có giúp đỡ các chúa Nguyễn mở xưởng đúc súng, bởi vậy mà chất lượng thép cũng tăng lên không hề ít, ít ra là đúc súng, đúc pháo bằng thép, gang cũng đã không thành vấn đề, Đại Việt lại có thể thu lợi nhuận lớn hơn.
Hai bên đàm phán suốt nửa tháng trời, cuối cùng bên phía Gemanic cũng phải chấp thuận mua các loại hỏa khí kiểu cũ, một súng hỏa mai giá ba mươi quan tiền, một ổ hỏa thương giá một trăm quan tiền. Tổng cộng bán cho Gemanic một vạn khẩu súng và năm ngàn ổ hỏa thương, cộng với đạn dược, và một số loại vũ khí lạnh khác kim ngạch tăng lên đến một triệu hai trăm ngàn quan. Gemanic trả trước cho Đại Việt năm mươi phần trăm, vũ khí tiến hành giao trong bốn đợt. Nhờ số tiền này lò rèn của Đại Việt lần nửa nổi lửa, tăng cường sản xuất vũ khí, hiện tại bên trong lò rèn đã có đến hàng chục máy chạy bằng sức nước, năng suất tăng lên so với trước đến ba mươi lần.
Nhân tiện Đại Việt cũng chào hàng các loại vải dệt mới, phải đoàn của A quốc và B quốc liền tỏ vẻ ưa thích không thôi, tuy nhiên bọn hắn nói rằng phải trở về hỏi ý kiến thêm.
Trần Khánh Dư nói.
- Bẩm bệ hạ, theo như phản hồi của phía bên kia A và B quốc đồng ý mở cửa thị trường đối với tập đoàn quốc doanh, còn bên phía Gemanic tạm thời chưa có phản hồi.
Lý Anh Tú đối với việc này cũng không ngạc nhiên, dù sao sản phẩm Đại Việt vừa tốt, lại vừa rẻ, quý tộc bên kia càng ưa thích, mở cửa thị trường cũng là chuyện sớm muộn. Lý Anh Tú nói.
- Mọi việc cứ tiếp tục theo kế hoạch, Trẫm ngược lại có một việc cần khanh chuẩn bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook