Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn
Chương 35: Sư Phụ

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Đợi mọi người vào về sau, nhà tuy rộng nhưng cũng không khỏi chật ních, tất cả có một điểm chung là đi về khuôn viên sau nhà,Dương Liên cùng Dương Hối hớn hở thu lấy tiền mặc kệ đám người,bắt đầu cuộc chinh chiến trong thế giới ảo.

Liễu Sương cầm lấy tiền cùng Thanh Ly rời khỏi nhà đi mua sắm dù sao bây giờ là người có tiền đấy.

Tiểu Tuyết buồn chán chính là đi theo đám người, tiểu Tuyết đi theo mọi người cũng không thèm để ý nhiều dù sao cũng là chủ nhà, tu vi dù có là trúc cơ nhưng không biết sử dụng thì không có gì đáng lo ngại, tu vi mấy người ở đây ai cũng tùy thời trấn áp.

Mọi người đi vài vòng khuôn viên đằng sau, không khỏi lắc đầu ngao ngán,quả là biết hưởng thụ a, nhà to như vậy có vài người ở, ngoài ra thì cũng không có phát hiện thứ gì phát ra linh lực ba động.

"Trưởng lão, có phải hay không có người đạt được trước bảo vật."

Trương trưởng lão lắc lắc đầu,

"không có khả năng, lôi điện vừa tản chúng ta đã lập tức xuất hiện ở đây, những người khác dù nhanh cũng không thể qua mắt được người khác."

Đúng lúc này mọi người không khỏi quay đầu nhìn về phía tiểu Tuyết, đúng a nếu như vì bảo vật mà ảnh hưởng tu vi lên đến trúc cơ, vậy khả năng cao bảo vật đang trong người cô bé trước mặt này.

Tiểu Tuyết ngơ ngác nhìn lấy mọi người,

Mộ Dung Tuyết ngồi xuống trước mặt tiểu Tuyết. "tiểu Tuyết có phải hôm nay nhặt được đồ vật gì không."

"Không có a."

Một vị trưởng lão trong đó cười hiền hòa, "trẻ nhỏ ngoan không nên học nói dối nha, nói dối liền sẽ hư."

Tiểu Tuyết chu lên cái mỏ, bĩu môi lắc đầu " ta nhưng không có nói dối."

"Thôi được thôi được, nhóc có muốn làm đệ tử ta không,"

Thay vì cậy miệng đứa bé này ra, trực tiếp thu đệ tử liền tốt, thu xong chả nhẽ sợ không còn bảo vật hay sao, hơn nữa thiên tư cũng không thấp.

Những người khác nhìn lấy lão già này tức giận trừng mắt, mọi người liên tục mắng, cái trò vặt này còn gạt được mọi người sao, ở đây ai không phải lão hồ li tinh.

Tiểu Tuyết ngây thơ gật gật nhẹ, "vị gia gia này sẽ mạnh hơn cha ta sao, nếu mạnh hơn vậy được a."

Vị lão giả này ánh mắt khinh thường, bất quá vẫn giấu rất kín, cười nhẹ.

"Tất nhiên, lão phu trên thế giới này không dám nói mạnh nhất, tuyệt cũng không xếp dưới 10, yên tâm rồi chứ, thế nào đồng ý bái ta làm thầy sao."

"Cẩu thoại, Mộ Dung lão tặc ngươi coi đây là không người rồi à, ngươi không xếp dưới 10 tiếp ta một chiêu, ở đó mà hồ ngôn loạn ngữ, ha ha cô bé làm đệ tử ta này, nhà ta nhưng có quá nhiều đồ ăn ngon."

.....

Liên tiếp từng người từng người, khoe ta đây tay to tay vâm, Dương Liên cùng Dương Hối ở ngoài nhìn hết trong mắt bất quá lười xuất hiện mà thôi, chỉ thầm mắng ếch ngồi đáy giếng, đừng nói ở nơi nhỏ bé này, vi diện này cũng không phải chỉ có vài gia tộc này là tu luyện, ngay từ lúc đặt chân đến, Dương Liên đã cảm nhận được khí tức khác nhau rải rác khắp vi diện, chả qua quá yếu lười quan tâm mà thôi, bất quá thu tiền người ta, muốn tham quan cứ việc thoải mái, trước lúc hai người kia về là được.

"A, đang về, tiểu Hối trục khách nhanh, không liền có biến."

----Đường Gia một giờ trước----

"Này, ta có nên diệt đi không, Đường Lâm nhưng đang bị nhốt trong đó a."

Dương Thần mệt mỏi nhìn lấy Mạn Thiên Âm, chả phải vẫn đang tốt đó sao, e rằng cứu người cũng là ý tốt Mạn Thiên Âm đi, Mạn Thiên Âm nhưng là không ngừng thúc dục Dương Thần bắt lấy Đường Lâm a.

"Không cần phiền toái đâu, ta bắt cóc rồi bỏ đi liền tốt, dù bị đối sử tệ bạc nhưng ít ra đây cũng là nơi Đường Lâm sinh ra, diệt đi chỉ bằng thả đi,"

Dương Thần không phải hạng người nhân từ, nhưng đối phương không thù không oán Dương Thần cũng lười quan tâm, mục đích chủ yếu là cứu Đường Lâm mà thôi.

Hai người nhanh chóng xuất hiện trong một căn phòng, Đường Lâm hiện vẫn đang hôn mê nằm ngủ ở đó mảy may không hề biết gì cả, đối phương ra tay cũng không phải nhẹ a, việc này tốt nhất Đường Lâm tự giải quyết liền tốt.

Bỗng lúc này Dương Thần mắt nhíu lại.



"Làm sao." Mạn Thiên Âm không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Không có việc,nhà ta không biết từ lúc nào xuất hiện một đám người, ân tất cả đều là tu hành người, thôi ta quay về sớm nữa nếu không hội sảy ra chuyện."

"Vơi tu vi Dương Liên cùng Dương Hối còn lo ra chuyện sao?.

Dương Thần thẳng thắn lắc đầu.

"Không, ta lo cho nhà ta, còn lo lắng hơn cho đám người kia."

Dương Hối thì không biết nhưng Dương Liên, Dương Thần còn lạ sao, từ bé đến giờ cưng chiều thành quen, cũng không trách không ai dám theo đuổi bởi hầu hết, không táng gia bại sản cũng thành thái giám, nghĩ lại Dương Thần đầu lại đen một mảnh.

Trở lại Mạn gia biệt thự.

"Các vị, hết thời gian tham quan, mọi người rời đi thôi, hôm khác lại đến nha."

"Đánh rắm, bọn ta mất gần trăm triệu nửa canh giờ cũng chưa đến, còn coi nhà các ngươi là tiên cảnh rồi."

Một vài lão giả tức đến điên, bảo vật hơi thở cũng không thấy rồi còn bị mất tiền, đã vậy đối phương còn đuổi người, không phải ngại đối phương chỉ là phàm nhân lời nói, đã sớm một tay bóp chết.

Không được, nếu đã đi ít ra phải mang nhóc con này theo, bảo vật rất có khả năng ở trong tay nó, nhưng mà tất cả mọi người nhìn nhau ai cũng không nhún nhường tiểu Tuyết cho ai.

"Oáp..., Cô cô tiểu Tuyết muốn ngủ."

Dương Liên dừng game lại cười cười, được ta đi ngủ thôi, tiểu Hối trục khách đi đại ca về đến rồi.

"Ân ta đang dở trận, Thanh Ly đi đâu rồi nhờ."

Về rồi, ngoài cửa Thanh Ly cùng Liễu Sương hai người trên tay một đống túi sách, to nhỏ khác nhau hiển nhiên là vừa đi mua sắm về.

" Thôi ta đi ngủ, đi thôi tiểu Tuyết mai lại trễ học."

"Không được,.."

Một đám người đồng loạt hô.

Dương Liên ánh mắt nhíu lại, "còn có chuyện?"

"Vị tiểu thư này hiểu nhầm, đây là nhà ta trưởng bối rất lợi hại, nhìn thấy tiểu muội này tư chất học võ cao tuyệt muốn thu lấy làm đệ tử truyền thụ võ đạo."

Hắn là Bộ Thanh, Bộ gia đại công tử ngay từ đầu vốn kiếm lời đây đa số toàn là trưởng lão cấp bậc tuy không úy kị nhưng cũng không có nghĩa là sợ, ngay lúc không để ý đến sự tình lại thấy Dương Liên rời máy về sau, hắn ngay lập tực nội tâm khẳng định người trước mặt này là đẹp nhất mà hắn từng thấy, mặt tuy không trang điểm nhưng so với trẻ con còn muốn trắng mịn, còn cơ thể tóc tai......

Dương Liên nhìn không thèm nhìn, loại này mặt hàng ngoài phố tùy tiện ngồi nếu mà rảnh đếm mà nói so với kiến càng nhiều.

"Được rồi nếu ngươi, không đúng chỉ cần một trong số các ngươi đổ xúc xắc thắng ta, ta đồng ý cho tiểu Tuyết theo."

"Đồng ý.. X3,14..."

"Ta còn chưa nói điều kiện thua."

"Không vấn đề, dễ bàn thua tùy tiện tiểu thư đây ra điều kiện."

"Thôi thôi, coi như nói rõ trước đi không lại có người lật, thua mà nói liền 5 triệu đi, "

Mọi người liên tục gật đầu, đừng nói 5 triệu,5 tỉ cũng được, là tu hành người còn sợ thua xúc xắc sao, nực cười.

Dương Liên cười nhẹ, bắt đầu lắc,..

"Bao nhiêu chấm."

Có tám người đồng loại dơ thẻ trước, 5 chấm.

"Các ngươi muốn đoán lại không, ta khuyên vẫn là chọn 4 chấm đi."

"Đừng nói nhảm, mở đi."

Dương Liên thở dài, tay nhẹ nhàng nhấc lên.

"Là bốn chấm."

"Không có khả năng... Rõ là năm chấm, xúc xắc có vấn đề ta đề nghị lắc lại."

"Các ngươi có thể có chút mặt không, tránh các ngươi không phục, ta nhường các ngươi lắc là được rồi," nói xong Dương Liên thuận tay ném qua cho chiếc cốc.

Mấy vị lão giả ngơ ngác, thật, cô gái này quá mức tự tin vào bản thân, hay là quá mức ngốc, không được nhanh không bị đổi ý.

Rất nhanh tiếng lách cách vang lên, ở đây toàn bộ người tập chung lằn nghe,duy chỉ có Dương Liên vẫn đứng bất động thỉnh thoảng ngáp một tiếng, mãi về sau âm thanh dừng lại.

"Hai......."

Lại một đám đồng thanh hô lên hai chấm, tất cả mọi người đều là tu hành người, nghe thôi là biết lắc ra con gì ai nấy biểu hiện vô cùng tự tin.

Dương Liên nhẹ nhàng cười yếu ớt một tiếng, các ngươi sao không chọn mỗi người một đáp án đâu, chả phải kiểu gì cũng có người đoán trúng sao, hơn nữa các ngươi cùng đoán nếu như cùng đúng mà nói, vậy tiểu Tuyết theo ai đây.

"Theo ai tiểu thư đây chớ nhọc công,liền biết theo ai cũng là phúc phận của cô bé."

"Ân a, chuẩn bị tiền chưa ta nhưng là ra một."

Ha ha ha, cô quá tự tin cô còn tưởng vận khí mãi tốt vậy sao.

Tên lão giả cười dương dương đắc ý, giống như là kết quả vốn đã định sẵn chỉ việc thu hoạch, nhưng khi hắn nhấc cốc lên, nụ cười hắn dần thu liễm rồi.

"Không, không có khả năng, rõ ràng là hai tại sao bây giờ là một."

Cái gì mà hai với một, xúc xắc vỗn dĩ chỉ là huyễn cảnh Dương Liên tạo ra thôi ngay từ đầu vỗn dĩ không hề có xúc xắc nào, buồn cười mấy người kia chơi nhưng là rất nhiệt tình mà không hay biết bản thân nhưng đang nằm mơ.

"Tiền nào, hôm nay không có tiền, nhưng cô bé này nhất định ta phải thu, các vị ta đi trước một bước,"

Nói xong hai tay nhanh chóng xách lấy tiểu Tuyết bay đi, cả quá trình Dương Liên cùng Dương Hối đều nhìn thấy bất quá mặt không một chút dao động, Thanh Ly cùng Liễu Sương một bộ mặt tràn đầy tội nghiệp nhìn phương hướng lão giả đi.

"Ân, chuyện thế nào, không phải người nhà các ngươi sao, sao không cảm thấy lo lắng hay gì đó, thôi chết mau đuổi theo."

Mọi người xung quanh tức giận mắng, Lão đồ vật còn dám chạy trốn nuốt một mình

"Tỉ, không đòi tiền mà thả đi sao, phong cách hành sự tỉ càng ngày càng lạ nha."

"Không có chuyện, đại ca vẫn đang nhìn, ta đòi tiền mà nói chắc chắn bị đại ca trách tội, huống hồn bên ngoài ta còn thấy một tên tu vi không tệ, hẳn là vi diện này một trong vài người tối cường đi,"

Dương Thần đứng trong hư không nhìn xuống thở dài, hết bắt đi Đường Lâm bây giờ còn bắt đi tiểu Tuyết, Đường Lâm không sao nhưng hết lần này bắt đi lại là tiểu Tuyết đây, sợ mệnh sống không đủ dài hay sao.

Khi trở lại Dương Thần dừng đứng một bên nhìn nhìn, ánh mắt vô cùng nghi hoặc, còn giữ một chút trầm mặc, như lầm vào suy nghĩ.

Thanh niên trước mặt nhìn Dương Thần ánh mắt đỏ hoe từng tia nước mắt ào ào rơi xuống.

Thanh niên nhanh chóng chạy tới, cả người quỳ xuống trước mặt Dương Thần.

"Sư phụ, đồ nhi rốt cục còn có ngày gặp lại người."

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương