[ĐBK Bộ 2] Thực Xin Lỗi, Đã Lừa Ngươi
-
Chương 5-2: Quỷ kế (2)
Được Hầu Tiểu Liên an ủi cổ vũ, Đông Phương Diễm bớt buồn phiền, khó có được ngày A La Tư không quấy rầy, y tắt nến, ngủ rất ngon.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng ếch kêu mơ hồ truyền đến từ hoa viên, gió thổi qua lá cây xào xạc…
Đông Phương Diễm trở mình, toan ngủ tiếp bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình. Y mơ màng mở mắt: “Á”.
Y kinh hô, thắp lại nến, dưới sánh sáng nhìn thấy gương mặt đầy tức giận của A La Tư, chẳng biết đã tới bên giường y từ lúc nào.
Hắn quần áo xốc xếch, ngồi xuống giường, oán giận.
“Ngươi làm gì thế?” Cứ đứng bên…A…” y lại bị hắn hôn, thân thể cao lớn đột nhiên áp đảo y, hai bàn tay to thô lỗ vọc vào quần áo, sờ loạn toàn thân y. “Ngươi làm cái gì vậy? Buông ra. Đừng —” y phản kháng, bị dáng dấp quái dị của hắn dọa sợ.
A La Tư mặc kệ y. Từ lúc thấy Diễm và Hầu Tiểu Liên ôm nhau, trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh đó, không sao gạt đi được. Hắn vì lẽ đó mà đã giật mình, chưa từng kích động như thế bao giờ, đều là vì Đông Phương Diễm. Cuối cùng không nhịn được, hắn tìm đến y. Ai dè đối phương ngủ say sưa, có mình mình mất ngủ. Hắn buồn bực, ngăn chặn người kia giãy dụa, ôm khuôn mặt đỏ ửng, hôn lên đôi môi thở dốc, lên mí mắt run run, nhìn y thần tình sợ hãi, khàn giọng nói:” Diễm, ta chờ ngươi quá lâu rồi, không muốn dông dài nữa. Đêm nay, ta không cho ngươi trốn tránh nữa, ta muốn ngươi…”
“Ngươi nổi điên cái gì đó?” Mắt thấy bàn tay to lớn cố sức vuốt ve hạ thân mình, tay kia vói vào eo lưng, bụng, giật tiết khố xuống…. Đông Phương Diễm khí lực không bằng người, vô pháp chống đối, tránh né nụ hôn của hắn, sợ đến thét chói tai:”A La Tư. Đừng. Buông ra.” Đối phương không buông tay, y chỉ có thể giãy dụa, mãi mới rút được một tay, theo bản năng vung về phía hắn.
“Chát!” một tiếng. A La Tư cảm thấy mặt đau nóng, nhưng vẫn không ngừng động tác, hôn điên cuồng mỹ nhân vừa tát tai mình.
“Ưm…ưm…” Đông Phương Diễm bị ép tới thở không nổi, chỉ chốc lát, mưa hôn rơi xuống cổ, xương quai xanh, lông mày, ngực, ma chưởng xé rách tiết khố, xiết chặt bộ vị yếu đuối, năm ngón tay bóp bờ mông trơn nhẵn, một ngón đâm vào u lộ chưa từng có người khai phá —“Đừng!” y kêu đau nhưng nam nhân không để ý, mạnh mẽ khai mở hai chân y, toan xâm phạm. Đông Phương Diễm nhục nhã đến rơi nước mắt.
“Ta yêu ngươi! Vì sao ngươi không chịu nói ngươi yêu ta, nguyện ý làm người của ta, vì sao còn muốn ta chờ đợi, để ta thống khổ?” A La Tư rống giận, không khống chế được chính mình. Từ trước đến nay đều là người khác chủ động tới tỏ tình với hắn, Đông Phương Diễm sao mà may mắn, hắn thương y, đối xử tốt với y nhưng thế nào y cũng không chịu tiếp thu.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt phẫn nộ của hắn, cho dù Đông Phương Diễm trấn định cũng sợ hãi rơi lệ, run rẩy: “Đừng như vậy…Ngươi làm ta sợ…” Không rõ vì sao A La Tư đột nhiên phát điên.
Người dưới thân khóc đến lợi hại, run rẩy như bị ném vào hố băng. A La Tư nhặt về một chút lý tính, hắn hiểu không nên ép buộc y nếu không về sau y sẽ càng thêm chán ghét hắn. Nhưng cứ thế này, hắn cũng chẳng dễ chịu gì. “Chết tiệt!” Hắn buông y ra, mắng một câu.
Nam nhân bỏ lại y, rời phòng như cơn gió. Đông Phương Diễm vẫn ngây ra như phỗng, cả người run run, không cách nào khôi phục lại bình tĩnh.
Sau một hồi, y xuống giường, thay y phục khác. Nhìn người mình đầy vết hôn nắm, cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, phất tay tắt nến. lấy trường tiên trên đầu giường, nhìn chằm chằm cửa phòng, kiên nhẫn đợi thủ vệ thay ca thì chuồn ra.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng ếch kêu mơ hồ truyền đến từ hoa viên, gió thổi qua lá cây xào xạc…
Đông Phương Diễm trở mình, toan ngủ tiếp bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình. Y mơ màng mở mắt: “Á”.
Y kinh hô, thắp lại nến, dưới sánh sáng nhìn thấy gương mặt đầy tức giận của A La Tư, chẳng biết đã tới bên giường y từ lúc nào.
Hắn quần áo xốc xếch, ngồi xuống giường, oán giận.
“Ngươi làm gì thế?” Cứ đứng bên…A…” y lại bị hắn hôn, thân thể cao lớn đột nhiên áp đảo y, hai bàn tay to thô lỗ vọc vào quần áo, sờ loạn toàn thân y. “Ngươi làm cái gì vậy? Buông ra. Đừng —” y phản kháng, bị dáng dấp quái dị của hắn dọa sợ.
A La Tư mặc kệ y. Từ lúc thấy Diễm và Hầu Tiểu Liên ôm nhau, trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh đó, không sao gạt đi được. Hắn vì lẽ đó mà đã giật mình, chưa từng kích động như thế bao giờ, đều là vì Đông Phương Diễm. Cuối cùng không nhịn được, hắn tìm đến y. Ai dè đối phương ngủ say sưa, có mình mình mất ngủ. Hắn buồn bực, ngăn chặn người kia giãy dụa, ôm khuôn mặt đỏ ửng, hôn lên đôi môi thở dốc, lên mí mắt run run, nhìn y thần tình sợ hãi, khàn giọng nói:” Diễm, ta chờ ngươi quá lâu rồi, không muốn dông dài nữa. Đêm nay, ta không cho ngươi trốn tránh nữa, ta muốn ngươi…”
“Ngươi nổi điên cái gì đó?” Mắt thấy bàn tay to lớn cố sức vuốt ve hạ thân mình, tay kia vói vào eo lưng, bụng, giật tiết khố xuống…. Đông Phương Diễm khí lực không bằng người, vô pháp chống đối, tránh né nụ hôn của hắn, sợ đến thét chói tai:”A La Tư. Đừng. Buông ra.” Đối phương không buông tay, y chỉ có thể giãy dụa, mãi mới rút được một tay, theo bản năng vung về phía hắn.
“Chát!” một tiếng. A La Tư cảm thấy mặt đau nóng, nhưng vẫn không ngừng động tác, hôn điên cuồng mỹ nhân vừa tát tai mình.
“Ưm…ưm…” Đông Phương Diễm bị ép tới thở không nổi, chỉ chốc lát, mưa hôn rơi xuống cổ, xương quai xanh, lông mày, ngực, ma chưởng xé rách tiết khố, xiết chặt bộ vị yếu đuối, năm ngón tay bóp bờ mông trơn nhẵn, một ngón đâm vào u lộ chưa từng có người khai phá —“Đừng!” y kêu đau nhưng nam nhân không để ý, mạnh mẽ khai mở hai chân y, toan xâm phạm. Đông Phương Diễm nhục nhã đến rơi nước mắt.
“Ta yêu ngươi! Vì sao ngươi không chịu nói ngươi yêu ta, nguyện ý làm người của ta, vì sao còn muốn ta chờ đợi, để ta thống khổ?” A La Tư rống giận, không khống chế được chính mình. Từ trước đến nay đều là người khác chủ động tới tỏ tình với hắn, Đông Phương Diễm sao mà may mắn, hắn thương y, đối xử tốt với y nhưng thế nào y cũng không chịu tiếp thu.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt phẫn nộ của hắn, cho dù Đông Phương Diễm trấn định cũng sợ hãi rơi lệ, run rẩy: “Đừng như vậy…Ngươi làm ta sợ…” Không rõ vì sao A La Tư đột nhiên phát điên.
Người dưới thân khóc đến lợi hại, run rẩy như bị ném vào hố băng. A La Tư nhặt về một chút lý tính, hắn hiểu không nên ép buộc y nếu không về sau y sẽ càng thêm chán ghét hắn. Nhưng cứ thế này, hắn cũng chẳng dễ chịu gì. “Chết tiệt!” Hắn buông y ra, mắng một câu.
Nam nhân bỏ lại y, rời phòng như cơn gió. Đông Phương Diễm vẫn ngây ra như phỗng, cả người run run, không cách nào khôi phục lại bình tĩnh.
Sau một hồi, y xuống giường, thay y phục khác. Nhìn người mình đầy vết hôn nắm, cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, phất tay tắt nến. lấy trường tiên trên đầu giường, nhìn chằm chằm cửa phòng, kiên nhẫn đợi thủ vệ thay ca thì chuồn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook