Dạy Vợ Nhỏ Làm Sát Thủ
-
Chương 80
Dương Nhược Thiếu sau đó chấm dứt nụ hôn rất nhanh, anh khẽ xoa đầu cô rồi đưa mắt nhìn 5 bộ váy cưới.
Hàn Như Tuyết hiểu ý bước đến 5 bộ đồ cưới, cô chọn bộ ngòai cùng từ trái sang. Chiếc váy được thiết kế tinh tế , bổ xẻ ở chân tạo ra những đường nét tuyệt hảo.
" Được không? " Cô chỉ vào bộ váy ánh mắt hướng về phía anh để dò hỏi.
Dương Nhược Thiếu nhanh chóng lắc đầu, cô cũng bắt đầu chuyển qua bộ thứ 2, bộ thứ 3, bộ thứ 4 nhưng đều nhận được cái lắc đầu.
" Chọn bộ cuối đi " Anh trầm giọng lên tiếng.
Hàn Như Tuyết cũng gật đầu nghe theo, thực chất cô rất thích bộ này ngay lần đầu liếc nhìn. Nó là một chiếc váy trễ vai, trên cái đường trễ ấy có ngắn những viên ngọc trai rất sáng, ở giữa là một viên kim cương. Đường nét của chiếc váy rất gọn gàng, tinh tế. Người con gái nào nhìn vào cũng muốn khóac nó lên một lần.
Những người phụ trách ở đó bắt đầu giúp Hàn Như Tuyết thay đồ, cùng với trang điểm làm tóc qua cho cô. Rất nhanh chóng, cô đứng trước gương ngắm lại mình, thực sự không nói quá cô trông cũng rất đẹp, phần tóc được búi lỏng, lưa thưa vài sợi được uốn xoăn trước mặt. Gương mặt hôm nay thêm chút má hồng, che chút vầng thâm ở mắt, đôi môi thì không chọn màu son chỉ bôi loại son bóng thôi. Tất cả là tuyệt hảo, cô trông rất thùy mị chín chắn.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả những người phụ trách ban nãy đều rời đi để lại bóng hình quen thuộc đang ngắm nhìn nàng. Người đàn ông đó dựa lưng vào tường, tay khẽ đưa ra đóng cánh cửa lại, tấm lưng trắng nõn của cô, thêm những vết roi ngày trước thân không hợp cho với chiếc váy cho lắm. Tuy vết những vết đó đã mờ rất, chỉ có những người chú ý lắm mới nhìn rõ nhưng với anh đã nhìn quen rồi nên khi thấy là lại thấy nhói. Trong số đó, có những vết roi của anh, cũng có những vết roi của những người thân quen hay lạ lẫm.
Dương Nhược Thiếu chưa bao giờ có cái cảm xúc hạnh phúc, lại lâng lâng chút đau buồn. Anh cũng thực chất không biết quen cô, có cảm nhận đặc biệt, hay là sợ mất cô từ khi nào. Nó rất mơ hồ anh không thể nhớ cái cảm giác đầu tiên rung động như thế nào. Bởi anh đã từng rất nhiều lần rung động trước cô , nó trôi qua rất nhanh hầu như giống nhau.. Nó vốn sẽ không nhanh nếu anh lạnh nhạt từ chối nó, đôi khi thấy mình thật nhu nhược khó ưa.
" Dương Thiếu " Giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Như Tuyết khẽ làm Dương Nhược Thiếu giật mình, để tránh đi sự nghi hoặc về gương mặt có chút lạnh nhạt nhìn tấm lưng cô, anh khẽ nở nụ cười.
Dương Nhược Thiếu bước đến gần Hàn Như Tuyết, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn mặn nồng rất nhanh, đến cả cô cũng chẳng hề phản ứng được nhìn chăm chăm nhìn anh.
" Em đẹp lắm " Anh nhìn bao quát người con gái trước mắt, tất nhiên trong mắt anh chữ đẹp không đủ nhưng chỉ nói vậy thôi. Cảm nhận của anh qua biểu hiện cũng đủ để cô nhận ra.
" Cảm ơn " Cô bỗng có chút ngượng ngùng lên tiếng cảm ơn, gương mặt đỏ hồng lên nóng rát.
" Em thích nó chứ? "
" Ừ, nó đẹp mà. "
" Được rồi, thay đồ đi. Em chắc cũng mệt rồi, anh sẽ cho giặt ủi trước ngày cưới " Dương Nhược Thiếu khẽ xoa đầu cô, rồi rời đi ra trước.
Vừa đến cửa bản nhạc mới rất lạ vang lên, có lẽ anh đã thay một bài nhạc chờ điện thoại khác. Dương Nhược Thiếu rất nhanh chóng tắt máy ngay khi vừa nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó rời đi.
[ ... ]
Sau đó 10 phút, Hàn Như Tuyết trở ra nhưng không thấy bóng hình Dương Nhược Thiếu đâu. Lòng cô có chút lo lắng rời khỏi tiệm, chiếc xe của anh vẫn đỗ ở đó nhưng bóng dáng bên trong thì không hề thấy. Cũng chỉ biết chờ đợi, cô đứng ở vỉa hè gần nơi đỗ xe chờ anh quay lại nhưng thời gian trôi rất nhanh đã hơn 30 phút thầm lặng trôi qua.
Đường phố tại Mỹ hôm nay vô cùng tấp nập, ai ai cũng chuyển hướng đi về phía bên trái sau đó qua đường tập chung tại một chỗ. Nơi đó rất đông, Hàn Như Tuyết cũng chẳng còn hứng hóng hớt, cô chỉ ngồi yên chờ bóng dáng anh.
Mãi sau đó đám đông bắt đầu thưa đi, Dương Nhược Thiếu cũng từ trong đó bước ra, anh đội một chiếc mũ le che kín một phần nào đó rất khó nhận ra mình. Hàn Như Tuyết nhìn qua đám người đó, chỉ vài giây nhanh chóng nhận ra anh. Chiếc áo blouse trắng tinh bỗng bị dính máu loang ra ở phần bụng.
" Anh.. Anh.. ấy bị sao vậy? " Hàn Như Tuyết lắp bắp mãi mới lên tiếng.
Giữa dàn người, Hàn Như Tuyết chạy rất nhanh, nhanh đến mức suýt vấp ngã giữa đám đông nghìn nghịt người. Đường phố thưa dần, ai cũng sang được vỉa hè, còn cô đứng chơ vơ giữa lòng đường bao tiếng còi được bấm liên hồi xung quanh. Cô không bận tâm đến nó, chỉ tìm bóng dáng Dương Nhược Thiếu, tự mình nhảy qua cả những chiếc xe đang chạy nhưng cuối cùng hình bóng đó đã biến mất.
" Kít " Tiếng xe phanh gấp, Hàn Như Tuyết bỗng cảm nhận được thứ gì đó rất nhanh tiến lại gần sau đó hoàn toàn lu mờ, khứu giác thoang thoảng mùi máu tanh..
Trên 100 ★ Ra phần mới nhé!!
Đừng quên Cmt tăng động lực..
Hàn Như Tuyết hiểu ý bước đến 5 bộ đồ cưới, cô chọn bộ ngòai cùng từ trái sang. Chiếc váy được thiết kế tinh tế , bổ xẻ ở chân tạo ra những đường nét tuyệt hảo.
" Được không? " Cô chỉ vào bộ váy ánh mắt hướng về phía anh để dò hỏi.
Dương Nhược Thiếu nhanh chóng lắc đầu, cô cũng bắt đầu chuyển qua bộ thứ 2, bộ thứ 3, bộ thứ 4 nhưng đều nhận được cái lắc đầu.
" Chọn bộ cuối đi " Anh trầm giọng lên tiếng.
Hàn Như Tuyết cũng gật đầu nghe theo, thực chất cô rất thích bộ này ngay lần đầu liếc nhìn. Nó là một chiếc váy trễ vai, trên cái đường trễ ấy có ngắn những viên ngọc trai rất sáng, ở giữa là một viên kim cương. Đường nét của chiếc váy rất gọn gàng, tinh tế. Người con gái nào nhìn vào cũng muốn khóac nó lên một lần.
Những người phụ trách ở đó bắt đầu giúp Hàn Như Tuyết thay đồ, cùng với trang điểm làm tóc qua cho cô. Rất nhanh chóng, cô đứng trước gương ngắm lại mình, thực sự không nói quá cô trông cũng rất đẹp, phần tóc được búi lỏng, lưa thưa vài sợi được uốn xoăn trước mặt. Gương mặt hôm nay thêm chút má hồng, che chút vầng thâm ở mắt, đôi môi thì không chọn màu son chỉ bôi loại son bóng thôi. Tất cả là tuyệt hảo, cô trông rất thùy mị chín chắn.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả những người phụ trách ban nãy đều rời đi để lại bóng hình quen thuộc đang ngắm nhìn nàng. Người đàn ông đó dựa lưng vào tường, tay khẽ đưa ra đóng cánh cửa lại, tấm lưng trắng nõn của cô, thêm những vết roi ngày trước thân không hợp cho với chiếc váy cho lắm. Tuy vết những vết đó đã mờ rất, chỉ có những người chú ý lắm mới nhìn rõ nhưng với anh đã nhìn quen rồi nên khi thấy là lại thấy nhói. Trong số đó, có những vết roi của anh, cũng có những vết roi của những người thân quen hay lạ lẫm.
Dương Nhược Thiếu chưa bao giờ có cái cảm xúc hạnh phúc, lại lâng lâng chút đau buồn. Anh cũng thực chất không biết quen cô, có cảm nhận đặc biệt, hay là sợ mất cô từ khi nào. Nó rất mơ hồ anh không thể nhớ cái cảm giác đầu tiên rung động như thế nào. Bởi anh đã từng rất nhiều lần rung động trước cô , nó trôi qua rất nhanh hầu như giống nhau.. Nó vốn sẽ không nhanh nếu anh lạnh nhạt từ chối nó, đôi khi thấy mình thật nhu nhược khó ưa.
" Dương Thiếu " Giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Như Tuyết khẽ làm Dương Nhược Thiếu giật mình, để tránh đi sự nghi hoặc về gương mặt có chút lạnh nhạt nhìn tấm lưng cô, anh khẽ nở nụ cười.
Dương Nhược Thiếu bước đến gần Hàn Như Tuyết, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn mặn nồng rất nhanh, đến cả cô cũng chẳng hề phản ứng được nhìn chăm chăm nhìn anh.
" Em đẹp lắm " Anh nhìn bao quát người con gái trước mắt, tất nhiên trong mắt anh chữ đẹp không đủ nhưng chỉ nói vậy thôi. Cảm nhận của anh qua biểu hiện cũng đủ để cô nhận ra.
" Cảm ơn " Cô bỗng có chút ngượng ngùng lên tiếng cảm ơn, gương mặt đỏ hồng lên nóng rát.
" Em thích nó chứ? "
" Ừ, nó đẹp mà. "
" Được rồi, thay đồ đi. Em chắc cũng mệt rồi, anh sẽ cho giặt ủi trước ngày cưới " Dương Nhược Thiếu khẽ xoa đầu cô, rồi rời đi ra trước.
Vừa đến cửa bản nhạc mới rất lạ vang lên, có lẽ anh đã thay một bài nhạc chờ điện thoại khác. Dương Nhược Thiếu rất nhanh chóng tắt máy ngay khi vừa nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó rời đi.
[ ... ]
Sau đó 10 phút, Hàn Như Tuyết trở ra nhưng không thấy bóng hình Dương Nhược Thiếu đâu. Lòng cô có chút lo lắng rời khỏi tiệm, chiếc xe của anh vẫn đỗ ở đó nhưng bóng dáng bên trong thì không hề thấy. Cũng chỉ biết chờ đợi, cô đứng ở vỉa hè gần nơi đỗ xe chờ anh quay lại nhưng thời gian trôi rất nhanh đã hơn 30 phút thầm lặng trôi qua.
Đường phố tại Mỹ hôm nay vô cùng tấp nập, ai ai cũng chuyển hướng đi về phía bên trái sau đó qua đường tập chung tại một chỗ. Nơi đó rất đông, Hàn Như Tuyết cũng chẳng còn hứng hóng hớt, cô chỉ ngồi yên chờ bóng dáng anh.
Mãi sau đó đám đông bắt đầu thưa đi, Dương Nhược Thiếu cũng từ trong đó bước ra, anh đội một chiếc mũ le che kín một phần nào đó rất khó nhận ra mình. Hàn Như Tuyết nhìn qua đám người đó, chỉ vài giây nhanh chóng nhận ra anh. Chiếc áo blouse trắng tinh bỗng bị dính máu loang ra ở phần bụng.
" Anh.. Anh.. ấy bị sao vậy? " Hàn Như Tuyết lắp bắp mãi mới lên tiếng.
Giữa dàn người, Hàn Như Tuyết chạy rất nhanh, nhanh đến mức suýt vấp ngã giữa đám đông nghìn nghịt người. Đường phố thưa dần, ai cũng sang được vỉa hè, còn cô đứng chơ vơ giữa lòng đường bao tiếng còi được bấm liên hồi xung quanh. Cô không bận tâm đến nó, chỉ tìm bóng dáng Dương Nhược Thiếu, tự mình nhảy qua cả những chiếc xe đang chạy nhưng cuối cùng hình bóng đó đã biến mất.
" Kít " Tiếng xe phanh gấp, Hàn Như Tuyết bỗng cảm nhận được thứ gì đó rất nhanh tiến lại gần sau đó hoàn toàn lu mờ, khứu giác thoang thoảng mùi máu tanh..
Trên 100 ★ Ra phần mới nhé!!
Đừng quên Cmt tăng động lực..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook