Dạy Tôi Yêu Em
-
Chương 31: Lại tiếp tục
Tôi vô tư không hề biết tới một điều gì, ích kỷ hưởng thụ trên hạnh phúc được đánh đổi bằng hi sinh của anh. Còn anh, một mình ôm lấy tất cả, chịu đựng tất cả, để vì tôi.
- Anh rút cuộc đã làm gì với cuộc đời mình vậy hả? Biến em thành tội đồ…
“Không phải lỗi của em, là anh tự nguyện.”
Tôi lại bắt đầu không kìm được nước mắt. Kể cả biết được sự thật này hay không, tình yêu của anh vẫn luôn là áp lực lớn đối với tôi như vậy. Mà giờ, biết hết rồi, càng nặng nề hơn. Nhưng tôi không còn như trước thấy mệt mỏi với nó nữa, không hề.
- Anh ở gần đây đúng không? Tới gặp em.
“…”
- Em nói tới gặp em.
“Ừ, đợi anh.”
Giây phút nhìn thấy anh, tôi thực sự dâng trào xúc động. Nhớ nhung, dằn vặt, cảm kích, bi ai, vỡ òa trong chốc lát. Để tới khi ngồi vào trong xe rồi không cách nào nín nhịn được nữa, ôm lấy anh, ôm thật chặt, mà nức nở.
- Em xin lỗi, thực sự xin lỗi, đã không nhận ra anh.
Anh chỉ ôm lại tôi, cũng không nói gì cả.
Tôi hôn lên môi anh, nhưng anh không phản ứng, tuy vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Tại sao? Anh còn vì tôi day dứt chuyện gì?
- Em phải về nhà, mọi người đang đợi.
- Anh về cùng em, anh Hai sẽ rất vui.
Đưa anh về nhà, chỉ như một người bạn cũ của anh Hai. Tôi đã hiểu phản ứng ngập ngừng khi ấy của anh, tôi càng đau xót cho anh. Chuyện này mới chỉ là bắt đầu, nghĩ tới việc giải quyết nó làm tôi thật chùn bước. Suốt quãng đường về lại nội thành, cả hai không nói gì, có lẽ vì đã đều nhận thức được điều ấy. Không thể coi như không biết, vậy thì buộc lòng phải đối diện thôi.
- Em hối hận rồi…
- Em sẽ ngoại tình với anh? Hay li hôn?
Nghĩ tới Tùng, tôi không thể nào trả lời được chất vấn ấy. Tôi đúng là đứa thiếu nghị lực, không muốn phụ lại Tùng, cũng muốn đón nhận tình cảm sâu đậm của anh. Nhưng tôi không hối hận khi đã biết được sự thật. Tiến thoái lưỡng nan, tôi chỉ biết nói, không dám làm gì.
- Em thấy anh hiện tại có phải rất bình tĩnh không? Anh đang cố gắng hết sức ghìm mình lại để sẽ không cướp em đi mà làm em khó xử. Cho nên xin em, hãy nghĩ thật kỹ. Đừng vì chút manh động thương cảm anh mà làm khó chính mình.
- Em không phải manh động, cũng không phải thương cảm anh. Em là thật tâm thấy hối hận về những điều mình đã gây ra cho chúng ta...
Đột nhiên anh tạt xe vào lề đường. Hai mắt anh từ khi nào chuyển đỏ, hằn lên từng tia máu nhỏ, không dứt mà nhìn tôi.
- Em có gan lặp lại.
- Em nói em không phải manh động, cũng không…
Anh ngắt lời tôi bằng một nụ hôn, điên cuồng lại bá đạo, như hận không thể đem tất cả của tôi nuốt lấy vào lòng. Tôi cam chịu, tháo bỏ đai an toàn, ép anh ngồi yên vị lại ghế, trèo tới ngồi lên người anh. Không gian chật hẹp, tĩnh lặng, sự quấn quít của môi và lưỡi hợp tấu nên một khúc vọng âm ái muội động lòng người.
Tôi hết thở nổi, nhẹ đẩy anh ra, cánh ngực cả hai phập phồng hô hấp. Tôi nặng nhọc đem những lời khi nãy toàn bộ nhắc lại lần nữa.
- Em không manh động… cũng không… thương cảm anh… em là thật tâm hối hận…
Vì điều gì anh kiên quyết không cho tôi nói hết, tôi cố đẩy anh ra, cứng đầu lặp lại.
- Em thật tâm hối hận về những điều đã gây ra cho chúng ta.
- Anh biết, anh hiểu rồi. Là anh không nhịn được nữa.
Nhìn khổ sở của anh, tôi như càng chìm sâu vào chân tình anh đã bày ra trước mắt. Tôi chẳng còn bận tâm tới điều gì nữa. Chỉ biết rằng trái tim tôi không thấy sai.
- Anh luôn muốn cùng em làm trên xe.
Kỳ lạ tôi vẫn bị cái sự tình tứ này của anh làm cho đỏ mặt.
- Đừng nói em với hắn chưa từng làm qua?
- Giữa vườn hoa thì có.
Cũng chẳng hiểu tôi nghĩ cái quái gì lại nôn ra câu đó, hi vọng anh sẽ tán dương chăng? Ngu ngốc!
Quả nhiên anh không vui ra mặt.
- Thế giờ mình ra mui xe, thế nào?
- Ấu trĩ.
Tôi tức mình đánh vào ngực anh, thế nào lại thành ra đánh yêu nũng nịu hết sức. Anh bắt lấy tay tôi, cười làm hòa.
- Nào, để anh chỉ em.
Anh hạ ghế xe ngả ra rồi để tôi bám vào thành ghế, bản thân từ phía sau bắt đầu tiến nhập, hai tay ôm lấy ngực tôi, mạnh mẽ tăng lực. Anh làm tôi nhu mờ ý thức lại vẫn bên tai tôi thản nhiên cho đánh giá.
- Không ngờ em vẫn chặt như vậy.
- Bớt nói nhảm…
Rồi chợt nhớ ra một chuyện, tôi liền trở nên gấp gáp.
- Lỡ có ai…
- Kiếng này không nhìn vào trong được.
- Nhưng… nó rung…
Chắc chắn lúc này, chiếc xe đáng thương như thể một mình một thế giới. Rồi trong thế giới của riêng nó, chúng tôi lại mặc sức vẫy vùng hoan lạc, cứ thế cứ vậy mà ham muốn nhau mãi không thôi.
- Từ từ… có điện thoại…
- Chồng em chăng?
Cái giọng sặc mùi giấm chua làm tôi có chút xót xa, hôn nhẹ lên môi anh rồi với lấy điện thoại. Tùng gọi thật.
- Dừng lại đã… em ko nói được... thế này...
Anh dừng lại, nhưng lại không ra khỏi. Bất quá cũng là hết cách, tôi hít thở một hơi rồi nhàn nhạt nói.
- Em nghe.
“Em có sao không? Tuyền nói em không được ổn.”
Chắc con bé sẽ không ngốc nghếch gì nói ra chuyện đưa ảnh Huỳnh Anh cho tôi đâu. Nhưng tôi vẫn không an tâm, hơi thăm dò.
- Con bé có nói quá gì không vậy?
“Còn cần nó nói quá? Nay ngày gì chứ, anh cũng lo nữa.”
Quả nhiên không nói. Tôi trấn an Tùng rồi cố tìm cách kết thúc cuộc gọi. Nhưng anh có lẽ sợ tôi cô đơn buồn khổ, cố gắng nói năng giải tỏa tâm trạng giúp tôi. Người trước mặt nghe được hết, khinh khỉnh nhếch mép cười nhạo.
“Ngủ sớm đi nhé. Anh yêu vợ!”
- Em… cũng yêu chồng.
Bỏ điện thoại xuống, tôi soi xét biểu cảm của Huỳnh Anh, bình thản đến lạ lùng. Là giận đến mức không cả thể hiện gì rồi sao???
- Anh không quan tâm đâu. Thích cảm giác vụng trộm thế này, phải vậy mới phù hợp với bản chất con người anh, nhỉ?
- Không…
- Anh nói thật đấy, những lời lúc trước, anh không ép buộc em. Chỉ cần em đáp ứng anh thế này là đủ. Em yêu kẻ đó rồi, em sẽ không để hắn phải đau khổ vì em đâu.
- Em…
Tôi thế nhưng lại bật khóc. Đây mới chính là bản chất thật của anh, làm gì nghĩ gì cũng đều là vì tôi. Cố tình tổn thương tôi, đẩy tôi ra, lại là vì bảo vệ tôi. Mà giờ kể cả tôi đã biết hết tất cả, anh vẫn không thay đổi, lo tôi sẽ khó xử lại chấp nhận làm kẻ trong bóng tối, chịu đựng ủy khuất. Tôi không thể phụ Tùng, nhưng tôi cũng không thể để anh phải chịu như vậy.
- Nói cho em, phải làm sao mới không để ai phải đau khổ…
- An An ngốc ạ, làm gì có cách nào. Không phải kẻ đó, thì là anh sẽ phải từ bỏ. Mà anh, anh không muốn mất em thêm nữa. Anh chấp nhận bên em thế này, là anh tự nguyện. Em đừng tự trách mình.
- Anh… anh ngày đó nói muốn lấy em…
- Thế à? Anh không nhớ nữa.
Đêm đó tôi đã không ngủ được. Tôi nghĩ đến nát óc về những thứ mình phải làm tới đây. Đúng như Thanh nói, nếu tôi biết mọi chuyện, nhất định hạnh phúc tôi đang có sẽ tan vỡ trọn vẹn. Mà kể thế, tôi thế nào lại có thể vô tư sống khi mà anh đã phải hi sinh những gì. Chi bằng tất cả cùng nhau đau khổ. Tôi chỉ thấy có lỗi với Tùng, anh không đáng để bị kéo vào chuyện này.
“Đừng có nghĩ do em chuyện này mới xảy ra, anh cấm em nghĩ quẩn linh tinh, nghe ko?”
Anh lo lắng tôi. Thậm chí sau đó dường như biết tôi vẫn đang khó xử ra sao, suốt mấy ngày không hề tới tìm, chỉ thi thoảng sẽ gọi điện thoại. Tôi rất muốn trấn an anh nhưng thực sự tình huống hiện tại ngay chính tôi cũng không thể lạc quan được. Tùng đang đi công tác, tôi không thể nói gì ảnh hưởng tới sự tập trung của anh. Nhưng chẳng thể duy trì được lâu, ngày mai là anh về rồi, tôi vẫn còn chưa biết phải bắt đầu với anh kiểu gì…
- Anh nhớ vợ quá!
Trong cơn mê, có bàn tay nào đó dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi, đôi môi lành lạnh lại ướt át hôn tới từng nhịp lại từng nhịp. Tôi dần dần có được ý thức, liền bừng mở mắt nhìn Tùng trước mặt, ngăn lại bàn tay đang sờ sờ nơi bụng dưới của tôi.
- Sao anh lại về giờ này?
- Anh muốn về với em, càng sớm càng tốt.
- Đừng…
Sợ anh nghi hoặc, tôi liền chống chế.
- Anh còn mệt…
- Ừm, anh cần tiếp sức. Ngoan, để anh.
Ngón tay anh rất nhanh đã ở nơi tư mật của tôi nhẹ nhàng khuấy động.
Lăn lội một màn cao trào hoan ái, anh thực sự hết chống đỡ, ôm lấy tôi liền cứ thế chìm vào giấc ngủ. Tôi chỉ biết thở dài, ngày mai rồi tính.
- Anh rút cuộc đã làm gì với cuộc đời mình vậy hả? Biến em thành tội đồ…
“Không phải lỗi của em, là anh tự nguyện.”
Tôi lại bắt đầu không kìm được nước mắt. Kể cả biết được sự thật này hay không, tình yêu của anh vẫn luôn là áp lực lớn đối với tôi như vậy. Mà giờ, biết hết rồi, càng nặng nề hơn. Nhưng tôi không còn như trước thấy mệt mỏi với nó nữa, không hề.
- Anh ở gần đây đúng không? Tới gặp em.
“…”
- Em nói tới gặp em.
“Ừ, đợi anh.”
Giây phút nhìn thấy anh, tôi thực sự dâng trào xúc động. Nhớ nhung, dằn vặt, cảm kích, bi ai, vỡ òa trong chốc lát. Để tới khi ngồi vào trong xe rồi không cách nào nín nhịn được nữa, ôm lấy anh, ôm thật chặt, mà nức nở.
- Em xin lỗi, thực sự xin lỗi, đã không nhận ra anh.
Anh chỉ ôm lại tôi, cũng không nói gì cả.
Tôi hôn lên môi anh, nhưng anh không phản ứng, tuy vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Tại sao? Anh còn vì tôi day dứt chuyện gì?
- Em phải về nhà, mọi người đang đợi.
- Anh về cùng em, anh Hai sẽ rất vui.
Đưa anh về nhà, chỉ như một người bạn cũ của anh Hai. Tôi đã hiểu phản ứng ngập ngừng khi ấy của anh, tôi càng đau xót cho anh. Chuyện này mới chỉ là bắt đầu, nghĩ tới việc giải quyết nó làm tôi thật chùn bước. Suốt quãng đường về lại nội thành, cả hai không nói gì, có lẽ vì đã đều nhận thức được điều ấy. Không thể coi như không biết, vậy thì buộc lòng phải đối diện thôi.
- Em hối hận rồi…
- Em sẽ ngoại tình với anh? Hay li hôn?
Nghĩ tới Tùng, tôi không thể nào trả lời được chất vấn ấy. Tôi đúng là đứa thiếu nghị lực, không muốn phụ lại Tùng, cũng muốn đón nhận tình cảm sâu đậm của anh. Nhưng tôi không hối hận khi đã biết được sự thật. Tiến thoái lưỡng nan, tôi chỉ biết nói, không dám làm gì.
- Em thấy anh hiện tại có phải rất bình tĩnh không? Anh đang cố gắng hết sức ghìm mình lại để sẽ không cướp em đi mà làm em khó xử. Cho nên xin em, hãy nghĩ thật kỹ. Đừng vì chút manh động thương cảm anh mà làm khó chính mình.
- Em không phải manh động, cũng không phải thương cảm anh. Em là thật tâm thấy hối hận về những điều mình đã gây ra cho chúng ta...
Đột nhiên anh tạt xe vào lề đường. Hai mắt anh từ khi nào chuyển đỏ, hằn lên từng tia máu nhỏ, không dứt mà nhìn tôi.
- Em có gan lặp lại.
- Em nói em không phải manh động, cũng không…
Anh ngắt lời tôi bằng một nụ hôn, điên cuồng lại bá đạo, như hận không thể đem tất cả của tôi nuốt lấy vào lòng. Tôi cam chịu, tháo bỏ đai an toàn, ép anh ngồi yên vị lại ghế, trèo tới ngồi lên người anh. Không gian chật hẹp, tĩnh lặng, sự quấn quít của môi và lưỡi hợp tấu nên một khúc vọng âm ái muội động lòng người.
Tôi hết thở nổi, nhẹ đẩy anh ra, cánh ngực cả hai phập phồng hô hấp. Tôi nặng nhọc đem những lời khi nãy toàn bộ nhắc lại lần nữa.
- Em không manh động… cũng không… thương cảm anh… em là thật tâm hối hận…
Vì điều gì anh kiên quyết không cho tôi nói hết, tôi cố đẩy anh ra, cứng đầu lặp lại.
- Em thật tâm hối hận về những điều đã gây ra cho chúng ta.
- Anh biết, anh hiểu rồi. Là anh không nhịn được nữa.
Nhìn khổ sở của anh, tôi như càng chìm sâu vào chân tình anh đã bày ra trước mắt. Tôi chẳng còn bận tâm tới điều gì nữa. Chỉ biết rằng trái tim tôi không thấy sai.
- Anh luôn muốn cùng em làm trên xe.
Kỳ lạ tôi vẫn bị cái sự tình tứ này của anh làm cho đỏ mặt.
- Đừng nói em với hắn chưa từng làm qua?
- Giữa vườn hoa thì có.
Cũng chẳng hiểu tôi nghĩ cái quái gì lại nôn ra câu đó, hi vọng anh sẽ tán dương chăng? Ngu ngốc!
Quả nhiên anh không vui ra mặt.
- Thế giờ mình ra mui xe, thế nào?
- Ấu trĩ.
Tôi tức mình đánh vào ngực anh, thế nào lại thành ra đánh yêu nũng nịu hết sức. Anh bắt lấy tay tôi, cười làm hòa.
- Nào, để anh chỉ em.
Anh hạ ghế xe ngả ra rồi để tôi bám vào thành ghế, bản thân từ phía sau bắt đầu tiến nhập, hai tay ôm lấy ngực tôi, mạnh mẽ tăng lực. Anh làm tôi nhu mờ ý thức lại vẫn bên tai tôi thản nhiên cho đánh giá.
- Không ngờ em vẫn chặt như vậy.
- Bớt nói nhảm…
Rồi chợt nhớ ra một chuyện, tôi liền trở nên gấp gáp.
- Lỡ có ai…
- Kiếng này không nhìn vào trong được.
- Nhưng… nó rung…
Chắc chắn lúc này, chiếc xe đáng thương như thể một mình một thế giới. Rồi trong thế giới của riêng nó, chúng tôi lại mặc sức vẫy vùng hoan lạc, cứ thế cứ vậy mà ham muốn nhau mãi không thôi.
- Từ từ… có điện thoại…
- Chồng em chăng?
Cái giọng sặc mùi giấm chua làm tôi có chút xót xa, hôn nhẹ lên môi anh rồi với lấy điện thoại. Tùng gọi thật.
- Dừng lại đã… em ko nói được... thế này...
Anh dừng lại, nhưng lại không ra khỏi. Bất quá cũng là hết cách, tôi hít thở một hơi rồi nhàn nhạt nói.
- Em nghe.
“Em có sao không? Tuyền nói em không được ổn.”
Chắc con bé sẽ không ngốc nghếch gì nói ra chuyện đưa ảnh Huỳnh Anh cho tôi đâu. Nhưng tôi vẫn không an tâm, hơi thăm dò.
- Con bé có nói quá gì không vậy?
“Còn cần nó nói quá? Nay ngày gì chứ, anh cũng lo nữa.”
Quả nhiên không nói. Tôi trấn an Tùng rồi cố tìm cách kết thúc cuộc gọi. Nhưng anh có lẽ sợ tôi cô đơn buồn khổ, cố gắng nói năng giải tỏa tâm trạng giúp tôi. Người trước mặt nghe được hết, khinh khỉnh nhếch mép cười nhạo.
“Ngủ sớm đi nhé. Anh yêu vợ!”
- Em… cũng yêu chồng.
Bỏ điện thoại xuống, tôi soi xét biểu cảm của Huỳnh Anh, bình thản đến lạ lùng. Là giận đến mức không cả thể hiện gì rồi sao???
- Anh không quan tâm đâu. Thích cảm giác vụng trộm thế này, phải vậy mới phù hợp với bản chất con người anh, nhỉ?
- Không…
- Anh nói thật đấy, những lời lúc trước, anh không ép buộc em. Chỉ cần em đáp ứng anh thế này là đủ. Em yêu kẻ đó rồi, em sẽ không để hắn phải đau khổ vì em đâu.
- Em…
Tôi thế nhưng lại bật khóc. Đây mới chính là bản chất thật của anh, làm gì nghĩ gì cũng đều là vì tôi. Cố tình tổn thương tôi, đẩy tôi ra, lại là vì bảo vệ tôi. Mà giờ kể cả tôi đã biết hết tất cả, anh vẫn không thay đổi, lo tôi sẽ khó xử lại chấp nhận làm kẻ trong bóng tối, chịu đựng ủy khuất. Tôi không thể phụ Tùng, nhưng tôi cũng không thể để anh phải chịu như vậy.
- Nói cho em, phải làm sao mới không để ai phải đau khổ…
- An An ngốc ạ, làm gì có cách nào. Không phải kẻ đó, thì là anh sẽ phải từ bỏ. Mà anh, anh không muốn mất em thêm nữa. Anh chấp nhận bên em thế này, là anh tự nguyện. Em đừng tự trách mình.
- Anh… anh ngày đó nói muốn lấy em…
- Thế à? Anh không nhớ nữa.
Đêm đó tôi đã không ngủ được. Tôi nghĩ đến nát óc về những thứ mình phải làm tới đây. Đúng như Thanh nói, nếu tôi biết mọi chuyện, nhất định hạnh phúc tôi đang có sẽ tan vỡ trọn vẹn. Mà kể thế, tôi thế nào lại có thể vô tư sống khi mà anh đã phải hi sinh những gì. Chi bằng tất cả cùng nhau đau khổ. Tôi chỉ thấy có lỗi với Tùng, anh không đáng để bị kéo vào chuyện này.
“Đừng có nghĩ do em chuyện này mới xảy ra, anh cấm em nghĩ quẩn linh tinh, nghe ko?”
Anh lo lắng tôi. Thậm chí sau đó dường như biết tôi vẫn đang khó xử ra sao, suốt mấy ngày không hề tới tìm, chỉ thi thoảng sẽ gọi điện thoại. Tôi rất muốn trấn an anh nhưng thực sự tình huống hiện tại ngay chính tôi cũng không thể lạc quan được. Tùng đang đi công tác, tôi không thể nói gì ảnh hưởng tới sự tập trung của anh. Nhưng chẳng thể duy trì được lâu, ngày mai là anh về rồi, tôi vẫn còn chưa biết phải bắt đầu với anh kiểu gì…
- Anh nhớ vợ quá!
Trong cơn mê, có bàn tay nào đó dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi, đôi môi lành lạnh lại ướt át hôn tới từng nhịp lại từng nhịp. Tôi dần dần có được ý thức, liền bừng mở mắt nhìn Tùng trước mặt, ngăn lại bàn tay đang sờ sờ nơi bụng dưới của tôi.
- Sao anh lại về giờ này?
- Anh muốn về với em, càng sớm càng tốt.
- Đừng…
Sợ anh nghi hoặc, tôi liền chống chế.
- Anh còn mệt…
- Ừm, anh cần tiếp sức. Ngoan, để anh.
Ngón tay anh rất nhanh đã ở nơi tư mật của tôi nhẹ nhàng khuấy động.
Lăn lội một màn cao trào hoan ái, anh thực sự hết chống đỡ, ôm lấy tôi liền cứ thế chìm vào giấc ngủ. Tôi chỉ biết thở dài, ngày mai rồi tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook