Dạy Tôi Yêu Em
-
Chương 21: Giãi bày
Các bạn nghĩ cái “kết cục thực thảm” mà tôi nhắc tới lúc trước là gì vậy? Ui xời, mấy cái mà các bạn nghĩ tới ấy, nó lại chả quá là bình thường à, cũng rất hiển nhiên nữa đi. Cái tôi muốn nói khác nhé, đơn giản lắm. Sau một đêm kịch liệt ca cẩm rên rỉ thì hậu họa còn có thể là gì nữa, đau họng muốn chết. Sáng ngày ra, vừa nuốt nước bọt một cái tôi liền không giấu nổi cay đắng. Trên đời này, họng chính là điểm yếu chí mạng của tôi, là tiền đề cho mọi bệnh tật thừa dịp xâm chiếm. Giờ mới chỉ là đau họng thôi, nội trong hôm nay sốt cảm gì cũng sẽ ùa nhau tới liền. Tôi thế nào có thể quên điều này?
- Cũng là em khiêu khích anh trước, anh làm lại thì giận anh là thế nào? Sáng giờ không chịu nói với anh một câu có phải quá bất công cho anh không?
Tôi dĩ nhiên không phải là đang giận anh, cũng sẽ không vì chuyện anh nói mà giận anh. Nhưng nghe anh nhắc tội ác của mình mà như mặc cả trả treo thản nhiên hết sức, tự tôn trong tôi lại dấy lên sôi sục. Tôi mặc kệ anh phía sau đang ôm như nào, vẫn chăm chú lật giở miếng trứng chiên trên bếp.
Ăn xong, tôi vẫn mặt lạnh nửa chữ cũng không thốt. Có lẽ anh đã hết chịu nổi, trước mặt tôi chắp tay thành khẩn.
- Anh sai rồi. Em đừng giận thế mà, nói gì với anh đi. Em như này anh sợ lắm.
Dằn vặt anh coi như cũng đủ rồi, tôi khẽ cười mà lắc đầu, khổ sở hết sức mới đem được một câu trọn vẹn nói ra.
- Em đau họng.
Nghe thấy chính giọng mình đã khản đặc, chua xót bao trùm lấy tâm can tôi. Ôi, thật chơi ngu làm sao!
Cũng biết được nguyên do là đâu, anh trước tiên vẫn phải cười phát đã. Sau đó mới biết sợ hãi trước cái lườm giao hữu của tôi mà nín lại. Rồi anh gợi ý tôi hãy nghỉ ở nhà tịnh dưỡng, nhưng dĩ nhiên tôi lập tức từ chối. Tự tôi cảm thấy tình trạng của mình còn cố được, chưa phải là liệt giường tôi tuyệt đối sẽ không nghỉ làm. Ôi cái tinh thần trách nhiệm cũng cao cả làm sao!
Ai ngờ đâu tôi hết lòng vì công việc là vậy trong mắt đồng nghiệp lại chẳng ra được cái giá trị gì. Thấy tôi ốm yếu vẫn gắng gượng đi làm không những chẳng khích lệ động viên thì thôi đi, đằng này còn tỏ vẻ phiền phức ra mặt, nguyên một bộ phận.
- Tụi này ăn cẩu lương thực khổ sở a.
- Sếp lo lắng cho chị chỉ thiếu đem chị vào phòng mình mà chăm sóc thôi.
Tôi xấu hổ không nói được gì. Là bởi tôi mù thật rồi sao lại không nhìn ra Tùng lộ liễu đến vậy nhỉ? Rõ ràng anh vẫn lạnh lùng khí chất đại boss lắm mà. Chẳng có nhẽ tôi vẫn là chưa thể hiểu anh bằng cấp dưới của anh hiểu về sếp? Yêu đương quả là lớp sương mù tai hại, bình thường tinh tường cỡ nào yêu vào cái cũng đều lú lẫn hồ đồ được cả.
Và bởi bị cả phòng lên án quyết liệt, tôi đến trưa cũng bắt đầu thấy mệt mỏi nhiều hơn, liền xin phép nghỉ buổi chiều. Ngoài tôi ra, tất thảy đều vui đến rạng rỡ.
Hôm nay anh chở tôi đi làm, ca sáng kết thúc anh cũng nhất quyết chở tôi về nhà. Ngồi sau xe, tôi áp vào lưng anh mơ màng ngủ mất lúc nào chẳng hay. Lúc được anh gọi dậy tôi đã là nằm trên giường, trán đắp một chiếc khăn ẩm mát. Ngủ một giấc khiến tôi càng như kiệt sức hơn, mở được mí mắt mà đầu óc choáng váng quay vòng vòng.
- Ăn cháo rồi uống thuốc nào.
Miệng khô khốc tôi nói không nổi, nhưng anh vẫn nhận ra biểu thị ngạc nhiên của tôi, giải thích.
- Nấu cháo hình như cũng đơn giản, nên anh xem qua chút trên mạng.
Nhìn vào tô cháo tôi xém nhịn không được mà nôn. Cháo trứng, cái thứ tôi ghét nhất trên đời. Nhưng vì anh đã vất vả lại hết lòng vì tôi như vậy, tôi nào có thể phụ anh đây. Giống như một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, tôi ăn hết tô cháo sạch sẽ không dư thừa. Nghĩ tới ngày trước bởi tôi ghét nước lọc anh Hai bắt tôi phải uống hai lít nước mỗi ngày, cảm giác kinh tởm không thể tả. Tôi ghét bỏ cháo trứng còn không bằng một phần ghét nước lọc nữa, cho nên cảm giác lúc này dĩ nhiên vẫn còn trong khả năng chịu đựng. Nhìn gương mặt tràn đầy mãn ý của Tùng, tôi lại càng thêm chắc chắn anh chính là đặc biệt mà anh Hai muốn bù đắp cho tôi.
Uống thuốc xong, tôi lại dần dần rơi vào giấc ngủ. Mơ mơ hồ hồ nghe được mấy lời dặn của anh trước khi đi làm nhưng rất nhanh đã không còn nhớ gì nữa.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn nghe có vẻ như hiệu ứng trong game. Nhìn thấy Vương Thanh Tuyền đang hăng say với sự nghiệp game thủ của mình, tôi lúc này mới nhớ ra một trong những lời dặn của Tùng.
- Để anh kêu Tuyền qua chăm em, ngộ nhỡ có bất trắc gì.
Đúng tâm lý thì tôi nên thấy có chút tội lỗi nào đó vì đã làm phiền tới con bé, nhưng không. Con bé rõ ràng chỉ giống như đang canh me coi tôi có đang nằm ngoan ngoãn mà ngủ không thôi.
- Đựu má, lại thua. Há, chị tỉnh rồi à?
- Không muốn tỉnh cũng khó.
Không ngờ những lời đầu tiên tôi thốt ra sau khi cái họng đã dịu hơn lại là phàn nàn.
- Tự nhiên bắt em tới đây, chán chết á. Anh Hai lo cho chị như vậy thì sao không nghỉ ở nhà chăm chị luôn đi, thiệt tình.
- Bất hạnh cho công ty nào sau này nhận phải nhóc.
- Em sau này dĩ nhiên sẽ vào công ty của anh chị rồi.
- Huỳnh đã đủ khổ rồi đi!
- Bị chị đá ảnh mới là khổ nhất đấy!
Chủ đề bị đẩy đi hơi xa, tôi quyết định không nói nữa, cam chịu nhận thua. Chưa kịp đắc ý thì điện thoại con bé đổ chuông, biểu tình nhăn nhó có chút không thích hợp.
- Dạ anh Hai, chỉ mới tỉnh. À thì, đến lúc nên tỉnh vậy hoy, em không có làm phiền gì chỉ hết á. Dĩ nhiên oy. Dạ, em biết oy anh Hai. Dạ.
Kết thúc cuộc gọi, con bé thở dài ngao ngán, lắc lắc đầu nhìn tôi xem chừng có vẻ bất lực lắm. Rồi cũng đành nói.
- Anh Hai kêu chị rất thích ăn cháo trứng, em đi nấu cho chị giờ luôn nhé?
Nội thương trong tôi lại được dịp dấy lên. Theo phản xạ tiềm thức, tôi chưa kịp định hình thì lời đã thoát khỏi miệng.
- Đừng.
- Sao?
- À ý chị là chị thấy khá hơn nhiều rồi, lát chị tự nấu được, phiền em quá…
- Hoy hoy, anh Hai về la em chết. Chị cứ nằm đó em nấu nhanh ẹc, gì chứ cháo mẹ mới chỉ em oy. Lúc em tới đây cũng đặc biệt căn dặn thêm mấy thứ nữa. Chị cứ chờ mà coi há.
Thực sự, có thể trông ngóng gì ở cái thứ mà mình ghét đây? Nhưng tôi vẫn là không thể nào đè bẹp ý tốt của hai anh em nhà này. Cũng mấy khi mà bệnh vầy đâu, còn chịu được.
Bởi đã ghét rồi thì chính là luôn cảm thấy nó không ngon, nên giữa cháo của anh trai nấu với em gái nấu tôi cũng chẳng phân biệt được, vẫn là một hơi dứt điểm trọn vẹn. Nhìn con bé vui ra mặt.
- Wa, em không ngờ chị mê cháo trứng vậy luôn. Cứ sợ chị ăn không hết, biết thế nấu nhiều chút thì hay rồi.
May vl, tâm can tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngoài mặt vẫn cố gắng không thể hiện gì nhiều, ra vẻ mình vẫn còn ốm yếu khổ sở dữ lắm. Mà quả là nuốt được hết tô cháo còn kinh khủng hơn thuốc độc kia, tôi dường như muốn bệnh thêm. Có điều, cái cảm giác mà dẫu bạn có phải làm một việc gì đó cực kỳ khó chịu rồi khi nhận lại được dáng vẻ hài lòng, mãn nguyện của đối phương, chính là sẽ thấy nó thật rất đáng. Vô thức tôi đã nói lời cảm ơn với Tuyền, con bé hơi ngượng ngùng rồi cũng nhe răng cười hi hi.
- Nhớ trả ơn.
- … – Tôi là đang cạn lời.
- Hoy em nói vậy thôi, chứ là em nói thật.
- … – Càng không thể mở miệng.
- Chị không thấy cách nói chuyện này quen sao?
- Học cũng nhanh lắm. Đối xử với người bệnh như vậy.
Không thấy con bé trả treo nữa, tôi uống hết mấy viên thuốc thì quay sang nhìn thử con bé là đang thế nào. Thực sự anh em nhà này là tâm tính có chút phân liệt hay sao? Mới đang còn vui vẻ mà chưa gì đã phô ra cái không khí trầm lặng bất thường như này rồi? Tôi còn chưa kịp thắc mắc, con bé đã lên tiếng, ngập ngừng.
- Em hỏi chuyện này được không?
Chẳng lẽ là chuyện với Huỳnh Anh? Dù là chuyện gì thì nếu con bé đã thực sự muốn hỏi, tôi cũng chẳng có gì quá quan trọng mà phải giấu, liền gật đầu.
- Chuyện anh Hai chị ấy, ảnh vì gì mà qua đời vậy?
Câu hỏi ngoài sự chuẩn bị, tôi mất đà chống đỡ, vô tình chết lặng.
- À thì, lúc chị ngủ mê cứ gọi anh Hai hoài.
Giống như là bị bắt quả tang, tôi lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng đối phương.
- Em cũng hơi thắc mắc vì gì mà anh Hai lại chắc nịch rằng chị thương anh Hai chị nhiều lắm. Ngay cả nói mơ cũng không ngừng kêu ảnh như thế, em hiểu rồi nên càng tò mò hơn.
- Ảnh tự tử.
Tôi đem tất cả dồn nén bấy lâu của mình ẩn vào trong chỉ ba câu chữ ấy, tựa như một phong ấn khắc chế những dằn vặt tổn thương sẽ vô ý càn quấy.
Người ta vẫn hay nói tâm sự khó giãi bày nếu muốn hãy chia sẻ với một người lạ. Sẽ không khiến bản thân trở nên yếu đuối, nhưng sẽ khiến bản thân không còn phải gồng mình mạnh mẽ, một sự vừa đủ rất hoàn mỹ. Chỉ là, một người hoàn toàn xa lạ thì ai chịu nghe cho tâm tư của bạn chứ. Với Tuyền, không thân không lạ, con bé muốn biết thì tôi cũng không ngại muốn kể. Rằng anh Hai tôi đã phải sống cả đời vì người khác như nào.
Anh Hai có ước mơ, có hoài bão, được trở thành một họa sĩ, vẽ ra đam mê của chính mình, màu sắc rồi đường nét. Nhưng tất cả không chiến thắng được cái gọi là kỳ vọng của phụ huynh và giáo viên. Bởi họ nói, anh có đầy khả năng của một bác sỹ thật ưu tú. Thế rồi, anh vì họ, anh từ bỏ bản thân, anh chấp nhận sống trong nguyện ước của người khác. Thực ra lúc đó tôi còn vô ưu lắm, tôi không nhìn ra được đau khổ của anh, còn hồn nhiên nói tôi sẽ rất tự hào đem khoe với mọi người anh Hai tôi vừa đẹp trai vừa là bác sỹ. Có lẽ, khởi nguồn từ ấy, nỗi tuyệt vọng vốn cắm rễ trong anh dần dần phát triển. Tôi đã không biết được rằng phải vứt bỏ đi giấy, viết, màu, cọ, vĩnh viễn cũng không một lần nào động vào nữa, đối với anh như thể là đã vứt đi toàn bộ tuổi thơ của mình, đồng thời cũng là vứt đi cả sinh mệnh của mình.
Giây phút anh đứng trước hai bậc sinh thành đem nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống không ngừng, tôi mới phần nào hiểu được rút cuộc trước nay anh đã phải chịu đựng những gì. Anh nói rằng anh không làm được, anh không thể tiếp tục được nữa, anh sẽ bỏ dở hai năm cuối cùng, anh muốn được thực sự sống một lần cho bản thân, là sống. Anh cầu xin họ chỉ một lần này thôi hãy hiểu cho anh. Nhưng rồi, họ vẫn là không chịu hiểu. Họ khuyên nhủ anh đủ thứ, vì ba vì mẹ, vì gia đình, vì dòng họ, vì tất tần tật những yếu tố ngoại cảnh, rồi nói là vì anh. Mãi sau này tôi mới hiểu, khi ấy anh lại chấp nhận thỏa hiệp không phải vì anh đã thông suốt. Anh lại chỉ là một lần nữa gượng ép mình sống cho người ta. Thế nào là sống không cảm nhận được sự thỏa ý, chính là sống như anh Hai tôi suốt hai mươi bảy năm.
Bốn năm cuối của cuộc đời, tôi nhận ra rõ rệt sự buồn khổ phảng phất trong con người anh. Tôi đã cố gắng khích lệ anh nhiều hơn với những tưởng có thể giúp anh phần nào cảm nhận được mãn nguyện. Nhưng tôi lại tiếp tục thêm một lần không biết, chỉ một sự ủng hộ của tôi không cách nào san lấp được tuyệt vọng tổn thương vì ba vì mẹ vì mọi người đã tích tụ chồng chất trong anh, gặm nhấm, hủy hoại, tàn phá rồi sau cùng đã nuốt chửng mất anh.
Năm năm qua, tôi thế mà cũng đã nói hết ra được rồi. Thật nhẹ nhõm, nhưng cũng thật trống rỗng. Một lần này tôi đã dám đối diện với nỗi đau lớn nhất trong đời mình, kiên cường, dũng cảm, không rơi nước mắt. Bởi nó đau đớn đến tê liệt cả cảm xúc trong tôi. Tôi một mình đem tất thảy nỗi lòng ra phơi bày để rồi như chìm sâu trong ấy, không thấy lối ra. Cho tới khi nghe được tiếng sụt sùi bên cạnh, thực tại mới chính thức kéo tôi trở về.
- Chị còn không khóc, cưng khóc cái gì?
- Là chị khóc không nổi nữa đi.
Tôi khẽ cười, nhưng là cười với chính mình. Tôi đã quên mất, khoảnh khắc tôi giãi bày được chuyện này, tức là tôi đã chấp nhận sự ra đi của anh rồi. Cố chấp bao lâu, quả nhiên vẫn là sẽ nhờ một “người lạ” tới hóa giải dễ dàng.
- Còn muốn biết gì nữa không?
- Thực ra…
- …???
- Chị kể quá nhiều rồi.
Tôi kiên trì thu lại nộ khí, vẫy vẫy tay xua đuổi con bé. Nhóc con này học được cách nói chuyện của tôi thì nhanh thôi chứ mặt so với tôi vẫn là không muốn phải dày bằng.
- Anh Hai nói mua pizza em thích ăn về, đợi em ăn xong khỏi đuổi em tự giác out nhé.
- Pizza á? Ui chị muốn ăn.
Nghĩ tới đã phải ăn cháo trứng tôi càng muốn được rửa ruột.
- Lêu lêu, anh Hai sẽ không cho đâu.
- Ừ, cho nên em mang về cho mẹ ăn cùng nữa đi, anh Hai để ngoài bàn ấy.
Người yêu tôi đột nhiên xuất hiện còn công khai đối xử với tôi thế kia, tôi xém mà ức đến phát khóc.
- Em muốn ăn pizza.
Nhìn điệu bộ vô vọng của tôi, Tuyền vẫn le lưỡi châm chọc rồi chạy luôn ra khỏi phòng. Từ ngoài đó còn cố tươi tỉnh nói vọng vào.
- Xong nhiệm vụ rồi, anh Hai em về đây~
Vậy là quyết tâm không cho tôi ăn pizza thật. Tôi mếu máo, dỗi. Anh cố tình lờ đi, ngồi xuống đưa tay lên trán tôi sờ sờ. Tôi mặc kệ.
- Anh nghe thấy hết rồi.
- …
- Nói rằng nhờ có anh Hai mà anh đã gặp được em là không hay, nhưng anh vẫn là thật lòng biết ơn. Em biết đó giống như một sự giải thoát mà, anh Hai đã đạt được hạnh phúc rồi.
Cũng năm năm trôi qua rồi, năm năm để chấp nhận một sự thật. So với Nam mất cả thanh xuân mới dứt bỏ được chấp niệm, năm năm này của tôi vốn không đáng kể gì. Anh Hai là thực sự đang hạnh phúc phải không?
- Cuối tuần này cùng em tới gặp anh Hai, được không?
- Em… em là đang…
Tôi gật đầu tán thành cho điều mà anh đang nghĩ tới. Chấp nhận rồi thì cũng phải đối mặt thôi. Sẽ trực tiếp để anh Hai thấy hạnh phúc mà tôi đang có được. Và rằng tôi sẽ không còn làm anh phải lo lắng nữa. Và rằng, tôi sẽ từ bỏ mọi cố chấp, để anh thanh thản không vướng bận điều gì nơi này mà thực sự yên nghỉ.
- Cũng là em khiêu khích anh trước, anh làm lại thì giận anh là thế nào? Sáng giờ không chịu nói với anh một câu có phải quá bất công cho anh không?
Tôi dĩ nhiên không phải là đang giận anh, cũng sẽ không vì chuyện anh nói mà giận anh. Nhưng nghe anh nhắc tội ác của mình mà như mặc cả trả treo thản nhiên hết sức, tự tôn trong tôi lại dấy lên sôi sục. Tôi mặc kệ anh phía sau đang ôm như nào, vẫn chăm chú lật giở miếng trứng chiên trên bếp.
Ăn xong, tôi vẫn mặt lạnh nửa chữ cũng không thốt. Có lẽ anh đã hết chịu nổi, trước mặt tôi chắp tay thành khẩn.
- Anh sai rồi. Em đừng giận thế mà, nói gì với anh đi. Em như này anh sợ lắm.
Dằn vặt anh coi như cũng đủ rồi, tôi khẽ cười mà lắc đầu, khổ sở hết sức mới đem được một câu trọn vẹn nói ra.
- Em đau họng.
Nghe thấy chính giọng mình đã khản đặc, chua xót bao trùm lấy tâm can tôi. Ôi, thật chơi ngu làm sao!
Cũng biết được nguyên do là đâu, anh trước tiên vẫn phải cười phát đã. Sau đó mới biết sợ hãi trước cái lườm giao hữu của tôi mà nín lại. Rồi anh gợi ý tôi hãy nghỉ ở nhà tịnh dưỡng, nhưng dĩ nhiên tôi lập tức từ chối. Tự tôi cảm thấy tình trạng của mình còn cố được, chưa phải là liệt giường tôi tuyệt đối sẽ không nghỉ làm. Ôi cái tinh thần trách nhiệm cũng cao cả làm sao!
Ai ngờ đâu tôi hết lòng vì công việc là vậy trong mắt đồng nghiệp lại chẳng ra được cái giá trị gì. Thấy tôi ốm yếu vẫn gắng gượng đi làm không những chẳng khích lệ động viên thì thôi đi, đằng này còn tỏ vẻ phiền phức ra mặt, nguyên một bộ phận.
- Tụi này ăn cẩu lương thực khổ sở a.
- Sếp lo lắng cho chị chỉ thiếu đem chị vào phòng mình mà chăm sóc thôi.
Tôi xấu hổ không nói được gì. Là bởi tôi mù thật rồi sao lại không nhìn ra Tùng lộ liễu đến vậy nhỉ? Rõ ràng anh vẫn lạnh lùng khí chất đại boss lắm mà. Chẳng có nhẽ tôi vẫn là chưa thể hiểu anh bằng cấp dưới của anh hiểu về sếp? Yêu đương quả là lớp sương mù tai hại, bình thường tinh tường cỡ nào yêu vào cái cũng đều lú lẫn hồ đồ được cả.
Và bởi bị cả phòng lên án quyết liệt, tôi đến trưa cũng bắt đầu thấy mệt mỏi nhiều hơn, liền xin phép nghỉ buổi chiều. Ngoài tôi ra, tất thảy đều vui đến rạng rỡ.
Hôm nay anh chở tôi đi làm, ca sáng kết thúc anh cũng nhất quyết chở tôi về nhà. Ngồi sau xe, tôi áp vào lưng anh mơ màng ngủ mất lúc nào chẳng hay. Lúc được anh gọi dậy tôi đã là nằm trên giường, trán đắp một chiếc khăn ẩm mát. Ngủ một giấc khiến tôi càng như kiệt sức hơn, mở được mí mắt mà đầu óc choáng váng quay vòng vòng.
- Ăn cháo rồi uống thuốc nào.
Miệng khô khốc tôi nói không nổi, nhưng anh vẫn nhận ra biểu thị ngạc nhiên của tôi, giải thích.
- Nấu cháo hình như cũng đơn giản, nên anh xem qua chút trên mạng.
Nhìn vào tô cháo tôi xém nhịn không được mà nôn. Cháo trứng, cái thứ tôi ghét nhất trên đời. Nhưng vì anh đã vất vả lại hết lòng vì tôi như vậy, tôi nào có thể phụ anh đây. Giống như một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, tôi ăn hết tô cháo sạch sẽ không dư thừa. Nghĩ tới ngày trước bởi tôi ghét nước lọc anh Hai bắt tôi phải uống hai lít nước mỗi ngày, cảm giác kinh tởm không thể tả. Tôi ghét bỏ cháo trứng còn không bằng một phần ghét nước lọc nữa, cho nên cảm giác lúc này dĩ nhiên vẫn còn trong khả năng chịu đựng. Nhìn gương mặt tràn đầy mãn ý của Tùng, tôi lại càng thêm chắc chắn anh chính là đặc biệt mà anh Hai muốn bù đắp cho tôi.
Uống thuốc xong, tôi lại dần dần rơi vào giấc ngủ. Mơ mơ hồ hồ nghe được mấy lời dặn của anh trước khi đi làm nhưng rất nhanh đã không còn nhớ gì nữa.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn nghe có vẻ như hiệu ứng trong game. Nhìn thấy Vương Thanh Tuyền đang hăng say với sự nghiệp game thủ của mình, tôi lúc này mới nhớ ra một trong những lời dặn của Tùng.
- Để anh kêu Tuyền qua chăm em, ngộ nhỡ có bất trắc gì.
Đúng tâm lý thì tôi nên thấy có chút tội lỗi nào đó vì đã làm phiền tới con bé, nhưng không. Con bé rõ ràng chỉ giống như đang canh me coi tôi có đang nằm ngoan ngoãn mà ngủ không thôi.
- Đựu má, lại thua. Há, chị tỉnh rồi à?
- Không muốn tỉnh cũng khó.
Không ngờ những lời đầu tiên tôi thốt ra sau khi cái họng đã dịu hơn lại là phàn nàn.
- Tự nhiên bắt em tới đây, chán chết á. Anh Hai lo cho chị như vậy thì sao không nghỉ ở nhà chăm chị luôn đi, thiệt tình.
- Bất hạnh cho công ty nào sau này nhận phải nhóc.
- Em sau này dĩ nhiên sẽ vào công ty của anh chị rồi.
- Huỳnh đã đủ khổ rồi đi!
- Bị chị đá ảnh mới là khổ nhất đấy!
Chủ đề bị đẩy đi hơi xa, tôi quyết định không nói nữa, cam chịu nhận thua. Chưa kịp đắc ý thì điện thoại con bé đổ chuông, biểu tình nhăn nhó có chút không thích hợp.
- Dạ anh Hai, chỉ mới tỉnh. À thì, đến lúc nên tỉnh vậy hoy, em không có làm phiền gì chỉ hết á. Dĩ nhiên oy. Dạ, em biết oy anh Hai. Dạ.
Kết thúc cuộc gọi, con bé thở dài ngao ngán, lắc lắc đầu nhìn tôi xem chừng có vẻ bất lực lắm. Rồi cũng đành nói.
- Anh Hai kêu chị rất thích ăn cháo trứng, em đi nấu cho chị giờ luôn nhé?
Nội thương trong tôi lại được dịp dấy lên. Theo phản xạ tiềm thức, tôi chưa kịp định hình thì lời đã thoát khỏi miệng.
- Đừng.
- Sao?
- À ý chị là chị thấy khá hơn nhiều rồi, lát chị tự nấu được, phiền em quá…
- Hoy hoy, anh Hai về la em chết. Chị cứ nằm đó em nấu nhanh ẹc, gì chứ cháo mẹ mới chỉ em oy. Lúc em tới đây cũng đặc biệt căn dặn thêm mấy thứ nữa. Chị cứ chờ mà coi há.
Thực sự, có thể trông ngóng gì ở cái thứ mà mình ghét đây? Nhưng tôi vẫn là không thể nào đè bẹp ý tốt của hai anh em nhà này. Cũng mấy khi mà bệnh vầy đâu, còn chịu được.
Bởi đã ghét rồi thì chính là luôn cảm thấy nó không ngon, nên giữa cháo của anh trai nấu với em gái nấu tôi cũng chẳng phân biệt được, vẫn là một hơi dứt điểm trọn vẹn. Nhìn con bé vui ra mặt.
- Wa, em không ngờ chị mê cháo trứng vậy luôn. Cứ sợ chị ăn không hết, biết thế nấu nhiều chút thì hay rồi.
May vl, tâm can tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngoài mặt vẫn cố gắng không thể hiện gì nhiều, ra vẻ mình vẫn còn ốm yếu khổ sở dữ lắm. Mà quả là nuốt được hết tô cháo còn kinh khủng hơn thuốc độc kia, tôi dường như muốn bệnh thêm. Có điều, cái cảm giác mà dẫu bạn có phải làm một việc gì đó cực kỳ khó chịu rồi khi nhận lại được dáng vẻ hài lòng, mãn nguyện của đối phương, chính là sẽ thấy nó thật rất đáng. Vô thức tôi đã nói lời cảm ơn với Tuyền, con bé hơi ngượng ngùng rồi cũng nhe răng cười hi hi.
- Nhớ trả ơn.
- … – Tôi là đang cạn lời.
- Hoy em nói vậy thôi, chứ là em nói thật.
- … – Càng không thể mở miệng.
- Chị không thấy cách nói chuyện này quen sao?
- Học cũng nhanh lắm. Đối xử với người bệnh như vậy.
Không thấy con bé trả treo nữa, tôi uống hết mấy viên thuốc thì quay sang nhìn thử con bé là đang thế nào. Thực sự anh em nhà này là tâm tính có chút phân liệt hay sao? Mới đang còn vui vẻ mà chưa gì đã phô ra cái không khí trầm lặng bất thường như này rồi? Tôi còn chưa kịp thắc mắc, con bé đã lên tiếng, ngập ngừng.
- Em hỏi chuyện này được không?
Chẳng lẽ là chuyện với Huỳnh Anh? Dù là chuyện gì thì nếu con bé đã thực sự muốn hỏi, tôi cũng chẳng có gì quá quan trọng mà phải giấu, liền gật đầu.
- Chuyện anh Hai chị ấy, ảnh vì gì mà qua đời vậy?
Câu hỏi ngoài sự chuẩn bị, tôi mất đà chống đỡ, vô tình chết lặng.
- À thì, lúc chị ngủ mê cứ gọi anh Hai hoài.
Giống như là bị bắt quả tang, tôi lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng đối phương.
- Em cũng hơi thắc mắc vì gì mà anh Hai lại chắc nịch rằng chị thương anh Hai chị nhiều lắm. Ngay cả nói mơ cũng không ngừng kêu ảnh như thế, em hiểu rồi nên càng tò mò hơn.
- Ảnh tự tử.
Tôi đem tất cả dồn nén bấy lâu của mình ẩn vào trong chỉ ba câu chữ ấy, tựa như một phong ấn khắc chế những dằn vặt tổn thương sẽ vô ý càn quấy.
Người ta vẫn hay nói tâm sự khó giãi bày nếu muốn hãy chia sẻ với một người lạ. Sẽ không khiến bản thân trở nên yếu đuối, nhưng sẽ khiến bản thân không còn phải gồng mình mạnh mẽ, một sự vừa đủ rất hoàn mỹ. Chỉ là, một người hoàn toàn xa lạ thì ai chịu nghe cho tâm tư của bạn chứ. Với Tuyền, không thân không lạ, con bé muốn biết thì tôi cũng không ngại muốn kể. Rằng anh Hai tôi đã phải sống cả đời vì người khác như nào.
Anh Hai có ước mơ, có hoài bão, được trở thành một họa sĩ, vẽ ra đam mê của chính mình, màu sắc rồi đường nét. Nhưng tất cả không chiến thắng được cái gọi là kỳ vọng của phụ huynh và giáo viên. Bởi họ nói, anh có đầy khả năng của một bác sỹ thật ưu tú. Thế rồi, anh vì họ, anh từ bỏ bản thân, anh chấp nhận sống trong nguyện ước của người khác. Thực ra lúc đó tôi còn vô ưu lắm, tôi không nhìn ra được đau khổ của anh, còn hồn nhiên nói tôi sẽ rất tự hào đem khoe với mọi người anh Hai tôi vừa đẹp trai vừa là bác sỹ. Có lẽ, khởi nguồn từ ấy, nỗi tuyệt vọng vốn cắm rễ trong anh dần dần phát triển. Tôi đã không biết được rằng phải vứt bỏ đi giấy, viết, màu, cọ, vĩnh viễn cũng không một lần nào động vào nữa, đối với anh như thể là đã vứt đi toàn bộ tuổi thơ của mình, đồng thời cũng là vứt đi cả sinh mệnh của mình.
Giây phút anh đứng trước hai bậc sinh thành đem nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống không ngừng, tôi mới phần nào hiểu được rút cuộc trước nay anh đã phải chịu đựng những gì. Anh nói rằng anh không làm được, anh không thể tiếp tục được nữa, anh sẽ bỏ dở hai năm cuối cùng, anh muốn được thực sự sống một lần cho bản thân, là sống. Anh cầu xin họ chỉ một lần này thôi hãy hiểu cho anh. Nhưng rồi, họ vẫn là không chịu hiểu. Họ khuyên nhủ anh đủ thứ, vì ba vì mẹ, vì gia đình, vì dòng họ, vì tất tần tật những yếu tố ngoại cảnh, rồi nói là vì anh. Mãi sau này tôi mới hiểu, khi ấy anh lại chấp nhận thỏa hiệp không phải vì anh đã thông suốt. Anh lại chỉ là một lần nữa gượng ép mình sống cho người ta. Thế nào là sống không cảm nhận được sự thỏa ý, chính là sống như anh Hai tôi suốt hai mươi bảy năm.
Bốn năm cuối của cuộc đời, tôi nhận ra rõ rệt sự buồn khổ phảng phất trong con người anh. Tôi đã cố gắng khích lệ anh nhiều hơn với những tưởng có thể giúp anh phần nào cảm nhận được mãn nguyện. Nhưng tôi lại tiếp tục thêm một lần không biết, chỉ một sự ủng hộ của tôi không cách nào san lấp được tuyệt vọng tổn thương vì ba vì mẹ vì mọi người đã tích tụ chồng chất trong anh, gặm nhấm, hủy hoại, tàn phá rồi sau cùng đã nuốt chửng mất anh.
Năm năm qua, tôi thế mà cũng đã nói hết ra được rồi. Thật nhẹ nhõm, nhưng cũng thật trống rỗng. Một lần này tôi đã dám đối diện với nỗi đau lớn nhất trong đời mình, kiên cường, dũng cảm, không rơi nước mắt. Bởi nó đau đớn đến tê liệt cả cảm xúc trong tôi. Tôi một mình đem tất thảy nỗi lòng ra phơi bày để rồi như chìm sâu trong ấy, không thấy lối ra. Cho tới khi nghe được tiếng sụt sùi bên cạnh, thực tại mới chính thức kéo tôi trở về.
- Chị còn không khóc, cưng khóc cái gì?
- Là chị khóc không nổi nữa đi.
Tôi khẽ cười, nhưng là cười với chính mình. Tôi đã quên mất, khoảnh khắc tôi giãi bày được chuyện này, tức là tôi đã chấp nhận sự ra đi của anh rồi. Cố chấp bao lâu, quả nhiên vẫn là sẽ nhờ một “người lạ” tới hóa giải dễ dàng.
- Còn muốn biết gì nữa không?
- Thực ra…
- …???
- Chị kể quá nhiều rồi.
Tôi kiên trì thu lại nộ khí, vẫy vẫy tay xua đuổi con bé. Nhóc con này học được cách nói chuyện của tôi thì nhanh thôi chứ mặt so với tôi vẫn là không muốn phải dày bằng.
- Anh Hai nói mua pizza em thích ăn về, đợi em ăn xong khỏi đuổi em tự giác out nhé.
- Pizza á? Ui chị muốn ăn.
Nghĩ tới đã phải ăn cháo trứng tôi càng muốn được rửa ruột.
- Lêu lêu, anh Hai sẽ không cho đâu.
- Ừ, cho nên em mang về cho mẹ ăn cùng nữa đi, anh Hai để ngoài bàn ấy.
Người yêu tôi đột nhiên xuất hiện còn công khai đối xử với tôi thế kia, tôi xém mà ức đến phát khóc.
- Em muốn ăn pizza.
Nhìn điệu bộ vô vọng của tôi, Tuyền vẫn le lưỡi châm chọc rồi chạy luôn ra khỏi phòng. Từ ngoài đó còn cố tươi tỉnh nói vọng vào.
- Xong nhiệm vụ rồi, anh Hai em về đây~
Vậy là quyết tâm không cho tôi ăn pizza thật. Tôi mếu máo, dỗi. Anh cố tình lờ đi, ngồi xuống đưa tay lên trán tôi sờ sờ. Tôi mặc kệ.
- Anh nghe thấy hết rồi.
- …
- Nói rằng nhờ có anh Hai mà anh đã gặp được em là không hay, nhưng anh vẫn là thật lòng biết ơn. Em biết đó giống như một sự giải thoát mà, anh Hai đã đạt được hạnh phúc rồi.
Cũng năm năm trôi qua rồi, năm năm để chấp nhận một sự thật. So với Nam mất cả thanh xuân mới dứt bỏ được chấp niệm, năm năm này của tôi vốn không đáng kể gì. Anh Hai là thực sự đang hạnh phúc phải không?
- Cuối tuần này cùng em tới gặp anh Hai, được không?
- Em… em là đang…
Tôi gật đầu tán thành cho điều mà anh đang nghĩ tới. Chấp nhận rồi thì cũng phải đối mặt thôi. Sẽ trực tiếp để anh Hai thấy hạnh phúc mà tôi đang có được. Và rằng tôi sẽ không còn làm anh phải lo lắng nữa. Và rằng, tôi sẽ từ bỏ mọi cố chấp, để anh thanh thản không vướng bận điều gì nơi này mà thực sự yên nghỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook