Đẩy ngã nam chính thanh thủy văn
-
Chương 5:
Chương 5: Anh nhìn đi, thứ rơi xuống từ trên trời không phải là mưa, mà là **
Editor: Gluhwein
Nếu như Lâm Vọng là nam chính PO18 thì bây giờ, anh phải nổi giận đùng đùng móc gậy thịt lớn của anh ra để "quất" cô một trận dữ dội, vừa đẩy đẩy đẩy vừa mắng cô là đồ lẳng lơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc anh lại là nam chính Tấn Giang.
Cho nên nụ cười trên mặt anh chỉ nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn là dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn ấy.
Sau khi ra khỏi nhà ma, hai người chơi trò vòng quay bánh xe. Ngu Mính nhìn người ngồi ở trước mặt mình, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ ở phía xa xa, hỏi: “Anh không giận à?”
Bất kể như thế nào, bắt tận tay người đang hẹn hò với mình làm tình với một người khác, là đàn ông thì đều sẽ nổi giận.
Lâm Vọng nhìn cô, cười cười: “Tôi không có lập trường để giận, mặc dù chúng ta đi cùng nhau vào ngày hôm nay, nhưng cô và tôi là những người độc lập. Tôi không thể can thiệp vào quyết định hay sự lựa chọn của cô, vì thế tôi càng không nên giận.”
Thâm thúy ảo ma canada ghê.
Ngu Mính chớp chớp mắt: “Ý của anh là, anh và em không phải người yêu, cho nên anh không có tư cách nổi giận, đúng không?”
“Tôi không có ý này…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Úi chà chà, hóa ra là anh đang ghen.”
Lâm Vọng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi cũng không có ý này…”
“Không sao, không sao, em cho phép anh ghen đấy.” Ngu Mính hoàn toàn không cho anh có cơ hội phản bác, sán lại ngồi vào bên cạnh anh, đôi môi mềm mại chủ động hôn lên.
Trong vòng quay bánh xe đang lắc lư di chuyển lên trên, bọn họ dịu dàng hôn nhau giống như vô số cặp tình nhân đã từng ở trong này.
“Anh thích em à?” Ngu Mính hôn anh xong thì cười vô cùng vui vẻ.
Lâm Vọng nhìn thẳng vào mặt cô, thành thật trả lời: “Không thể nói là thích, chỉ có thể nói là có ấn tượng tốt. Thiết lập nhân vật của tôi đã định trước tình cảm của tôi không thể nồng nhiệt cho lắm. Nhưng hiện tại xem ra, cô thật sự khiến cảm xúc của tôi có chút dao động.”
“Vậy anh dao động lớn nhất vào khi nào? Có phải lúc này không?”
Ngu Mính lại thò tay vào giữa đũng quần anh.
Lâm Vọng thở dài bất đắc dĩ: “Chỗ này là nơi công cộng…”
“Anh thì biết cái gì, mấy nữ chính trên PO18 như tụi em lại thích những nơi như thế này. Nếu như cái vòng quay bánh xe này được làm toàn bằng kính trong suốt thì càng tốt. Nếu như vậy, người dưới đất ngẩng đầu lên nhìn là có thể trông thấy huyệt nhỏ của Mính Mính được gậy thịt lớn của anh Lâm Vọng đâm cho vừa đỏ lại vừa sưng. Dâm thủy văng tung tóe khắp nơi, có khi còn rơi vào mặt bọn họ, khiến cho bọn họ tưởng trời đang mưa…”
Nói xong, Ngu Mính lại thấy buồn buồn.
Hu hu hu hu, nhưng trên thực tế, bọn họ ngửa đầu lên thì cũng chỉ nhìn thấy **, ** to trên gậy thịt to to cùng với ** nhỏ dưới bầu trời.
“Thế tóm lại, bao giờ anh mới tới cục quản lý để đổi nghề với em hả?!”
Lâm Vọng thở dài: “Tôi chỉ không muốn khiến cho mình trở nên bừa bãi như vậy. Tôi biết ở trong thế giới của các cô, tình yêu và ham muốn đều chỉ là chuyện bình thường không quan trọng. Nhưng ở chỗ chúng tôi, cả đời chỉ đủ để yêu một người. Tôi còn chưa trải nghiệm bao giờ… Nhưng, tôi vẫn hy vọng, tôi lựa chọn làm chuyện ấy với cô là bởi vì yêu cô, cho nên tôi muốn đợi một thời gian, đợi đến khi tôi cảm thấy rất yêu cô rồi hãy nói.”
Ngu Mính ngơ ngẩn nhìn anh chăm chú: “Làm gì có ai cứ phải yêu rồi mới có thể lên giường, em không như vậy.”
“Tôi biết.” Lâm Vọng mỉm cười nói: “Đây chỉ là nguyên tắc của tôi mà thôi, tôi sẽ không dùng nó để ép buộc cô.”
Ngu Mính đã từng lên giường với rất nhiều người.
Có rất nhiều lần là bởi vì cốt truyện, có rất nhiều lần là bởi vì bỗng nhiên nổi hứng. Bọn họ khen cô dâm, khen cô lẳng lơ, khen cô xinh, dáng đẹp, nhưng từ trước đến nay lại im như thóc chưa bao giờ nhắc tới yêu và thích.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô nghe thấy chữ này, lại còn do một người chưa từng lên giường nói ra.
Cho dù, anh còn chưa phải rất yêu cô.
“Tôi sẽ cố gắng yêu cô, vì thế, chờ tôi một chút, được không?”
Ngu Mính dời mắt đi vì cực kì cảm động.
Đúng là người tốt mà.
Cô lại càng muốn ngủ với anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook