Đây Là Yêu
-
Chương 38
Yêu không thay đổi
Đứng ở trước mặt cậu, thật sự là Duẫn Thiên Khuyết sao?
Trên mặt còn dính hạt cơm, mùi nước hoa cao cấp được thay bằng mùi cá, bộ đồ đầu bếp thuần trắng loang lổ vết máu, cùng với thứ gì đó có thể xem như là nội tạng. Mười ngón tay tinh thế, thon dài không ngón nào may mắn thoát khỏi cảnh bị băng bó.
Hai tay bưng một cái đĩa sushi nhìn qua giống như đúc lần trước ăn ở nhà hàng Nhật, nở nụ cười thật tươi, đứng trước mặt cậu.
“Lạc, em nếm thử xem, đây là tôi tự tay làm. Không biết ăn được không, em nếm thử đi.”
Hắn rốt cuộc có biết hắn đang làm cái gì hay không!?!!
Lần trước cố ý hôn Reiko trước mặt hắn, chẳng những không nhận được trừng phạt như dự đoán, mà từ lần đó về sau, lúc Duẫn Thiên Khuyết dẫn cậu ra ngoài đi dạo, đều sẽ gọi theo cô bé ngây thơ rực rỡ đó. Thế cho nên Reiko nhảy nhót trước mặt cậu reo vui. “Anh hai nói chuyện với em! Anh hai còn cười với em! Anh hai cười rộ lên đẹp quá! Anh ơi, thật thần kỳ, ở cùng với anh thì chuyện gì hạnh phúc đều xảy ra. Em quyết định, từ nay về sau em sẽ làm vệ sĩ của các anh, lúc nào cũng đi theo các anh, không được bỏ rơi em đó! Em đã nghe anh hai gọi tên anh rồi, về sau em gọi anh là anh Kính Lỗi được không? Anh Kính Lỗi, anh Kính Lỗi…”
Sự tình vì sao lại biến thành như vậy, tuy rằng cô bé hồn nhiên này khiến cậu cười vui rất nhiều, làm cho cậu tạm thời quên đi một số ký ức thống khổ. Nhưng mà, không nên là như vậy mà!
Duẫn Thiên Khuyết làm sao có thể không tức giận, như thế nào lại dễ dàng tha cho cậu và Reiko, thậm chí làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, vẫn như bình thường mà dịu dàng đối đãi.
Đây cũng không phải là cá tính mà một người âm hiểm, độc ác nên có.
“Lạc, em mau nếm thử đi! Tôi nhớ rõ em rất thích ăn sushi trứng cá hồi này, lần này có chút khác, em nếm thử xem. Tôi phải học thật lâu đó! Lần đầu tiên trong đời bị người mắng – ngốc chết! Haiz! Ai biết làm sushi lại khó như vậy.”
Ai có thể đến giải thích cho cậu biết về tình huống lúc này??
Lạc Kính Lỗi cầm lấy một miếng sushi được chấm mù tạt, đưa vào trong miệng. Cảm giác tươi mát, thơm mềm, chua chua nhanh chóng lan tràn trong miệng, chế tác như là một thợ sushi có tay nghề, làm ra một món ngon không có chút mùi tanh nào. Cái này, hắn rốt cuộc phải học bao lâu mới làm được như vậy?
“Anh Kính Lỗi, ăn ngon không?” Trợ thủ Fujii Reiko luôn ở bên người Duẫn Thiên Khuyết cũng bắt đầu ghen tị mà đặt câu hỏi.
Trầm tư một lát, Lạc Kính Lỗi gật gật đầu.
“Thật tốt quá.” Duẫn Thiên Khuyết rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, tươi cười như đứa nhỏ được thưởng, mệt mỏi tê liệt ngã xuống ghế.
“Em cũng muốn nếm thử xem.” Cô gái nhỏ cũng cướp một miếng lớn mà ăn.
Người con trai này, liên tục vài ngày còn chưa tới năm giờ đã rời giường, vụng trộm ra bên ngoài, thẳng đến tám giờ mới trở về, sửa sang quần áo lại chạy thẳng đến doanh nghiệp Fujii để làm việc. Buổi chiều tan làm lại trở về cùng ăn tối với cậu, sau khi ăn lại vụng trộm chuồn ra, đến tận khuya mới trở về, chính là vì học làm thứ này sao?
Duẫn Thiên Khuyết, cậu thật sự là quá ngây thơ. Cậu cho là những điều này thật sự hữu dụng sao? Thậm chí cho dù tính tình cậu thay đổi thật lớn, cho dù chuyện dường như là không thể cậu vẫn có thể làm, cho dù là chuyện trước đây cậu không thể dễ dàng tha thứ cậu vẫn cố gắng sửa chữa. Nhưng mà Duẫn Thiên Khuyết, cậu cho là cậu thật sự biến thành thiên sứ, có thể chuộc được lỗi lầm mà cậu đã làm khi còn là ác quỷ sao?
Tôi tin tưởng, trong thế giới này, thiên sứ có thể sa đọa thành ác ma, nhưng ác ma vĩnh viễn cũng không thể biến thành thiên sứ thuần khiết, không dính một chút trần tục. Cắt đi cánh chim màu đen, thì từ dòng máu màu đen vĩnh viễn cũng không thể tạo nên một đôi cánh trắng mới.
Đối với người như tôi, đến tột cùng muốn tới khi nào cậu mới hết hy vọng đây?
Trong công viên Ueno, thưởng thức hoa anh đào dường như đã trở thành tiết mục du lịch truyền thống của Tokyo.
Cánh đào lả lướt, tuyết phấp phới rơi. Hương phấn tung bay, bướm đàn khiêu vũ.
Trong công viên anh đào, các gia đình ở khắp nơi, phủ chăn, náo nức trò chuyện, cất giọng hát bài ca tiếng Nhật. Chiếm một góc nho nhỏ, Duẫn Thiên Khuyết cùng Fujii Reiko đặt sushi và sochu đã được chuẩn bị sẵn, bắt đầu thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
“Lạc, em thích anh đào không?”
Cây anh đào, rất đẹp đi! Trắng lạnh như tuyết, hồng diễm như xuân, những tinh linh sống động nhảy nhót trong gió tháng ba. Một màu, hai sắc, không ngừng rơi xuống. Sinh vật yếu ớt, chỉ cần một làn gió mạnh ùa qua, những sinh mệnh đó lại bắt đầu cuồn cuộn bay lên, dưới ánh mặt trời lượn vòng bốn phía. Cảnh sắc xinh đẹp, khiến mọi người vỗ tay hô to.
Một đoá hoa rơi lên mặt cậu, mềm mại khiến người trìu mến, phải nâng tay nhẹ tiếp xúc. Giây tiếp theo, sinh mệnh đó lại bay về phương khác. Chỉ là vội vàng lướt qua, mùi thơm bốn phía, không mang theo cái gì, cũng không lưu lại cái gì.
Anh đào kia, ngươi vì ai mà rơi, vì ai mà phiêu, ai sẽ yêu thương ngươi, chỉ là một khoảnh khắc hồng nhan, là sinh mệnh ngây ngô ngắn ngủi.
Đây cũng trở lợi thế duy nhất của ngươi, làn gió qua đi, sẽ yên tĩnh nằm trên thảm hoa, xinh đẹp như nhau, thơm ngát như nhau, thử hỏi, ai lại không trìu mến?
Chẳng qua cũng chỉ là một đóa hoa anh đào. Trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tan thương, không ai thăm hỏi.
“Anh Kính Lỗi, hoa anh đào thật đẹp! Hằng năm em đều đến đây ngắm, năm nay có thể đi cùng anh hai và anh Kính Lỗi, thật sự rất vui vẻ.”
Rất nhiều cô gái vây quanh dưới tàng cây anh đào, những ca khúc êm tai xướng lên xung quanh họ, một làn sắc hoa thật dài bay qua thân thể, nhẹ nhàng dừng lại trên chiếc kimono.
“Anh Kính Lỗi, anh không thích hoa anh đào sao? Sao nhìn anh không vui vẻ gì cả?”
Đúng vậy, cậu không thích.
Lạc Kính Lỗi dùng ngôn ngữ người câm điếc mới học biểu lộ một câu, “Reiko, em rất thích anh đào sao?”
Fujii Reiko nhìn về phía Duẫn Thiên Khuyết, anh hai vẫn đang cùng học tập ngôn ngữ của người câm điếc với anh Kính Lỗi, một lớp cũng chưa từng bỏ lỡ, cho nên lúc cô bé muốn nói chuyện với anh Kính Lỗi, luôn cần phải thông qua anh hai cô bé.
“Cậu ấy hỏi em rất thích anh đào sao?”
“Đúng rồi, cây anh đào xinh đẹp như vậy, em đương nhiên thích, mọi người đều thích nha!”
Duẫn Thiên Khuyết đọc những lời bàn tay Lạc Kính Lỗi tạo ra. “Anh không thích, chuyện xưa của hoa anh đào rất thê thảm, vẻ đẹp tạo thành từ máu tươi, anh cũng không thích.”
“Nhưng mà, nếu như chôn thi thể của người mình yêu thương dưới tàng cây anh đào, như vậy, mỗi năm nhìn thấy cây anh đào nở hoa, sẽ nhớ tới người yêu, lúc đó chẳng phải là một chuyện rất lãng mạn sao? Nó nở trên đầu cành, chờ mong anh chạm đến, rồi nó sẽ theo gió biến mất, phiêu lãng về phía anh, một đời một kiếp, triền miên bên cạnh người! Đây là điều mà bạn học nói cho em biết, có phải rất tốt hay không?”
Lạc Kính Lỗi lắc đầu, cười mà không nói.
Reiko xoay đầu về phía Duẫn Thiên Khuyết. “Anh hai, anh cảm thấy sao? Nếu có một ngày, người vợ anh yêu thương rời đi nhân thế, anh có thể chôn người ấy dưới tàng cây anh đào hay không, vĩnh viễn làm bạn bên anh hay không?”
Duẫn Thiên Khuyết dời ánh mắt về phía Lạc Kính Lỗi, yên lặng nhìn chăm chú vào cậu, nói từng chữ một. “Sẽ, không.”
“Sẽ không? Vì cái gì?” Cô gái nhỏ không thể lý giải, vì sau hai người lại không lãng mạn như vậy.
“Anh sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra. Anh sẽ không tự tay mai táng người yêu của mình, bởi vì anh đã từng hứa hẹn với người ấy – lời thề vĩnh viễn.”
“Cho dù ở nơi nào, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù sống hay chết, chỉ có một vĩnh viễn.”
“Nếu người ấy ra đi, có nghĩa anh cũng sẽ đồng hành. Nếu người ấy nguyện ý được chôn dưới tàng cây anh đào, anh sẽ ở bên cạnh người ấy. Nếu người ấy muốn lẳng lặng nằm ở sa mạc không người, anh cũng sẽ làm bạn. Bất kể sống chết, chỉ có một chuyện sẽ không thay đổi. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn gắn bó, mãi không chia lìa.”
Reiko trừng mắt sững sờ ở nơi đó, mở lớn miệng, nửa ngày cũng không thể nói gì.
Lạc Kính Lỗi giương mắt vào con người đang biểu lộ cảm tình thật sâu, đang ngóng nhìn cậu. Bốn mắt giao nhau, hoa anh đào phiêu lãng đầy trời trước mắt, chăm chú không thay đổi, rơi vào trong đôi mắt, chỉ có bóng dáng của người kia.
Mối tình chấp nhất đến chết, Lạc Kính Lỗi nhắm mắt lại.
Tình yêu này, khiến cậu không gượng dậy nổi, nếu có thể, nếu hoa anh đào có thể mang cậu đi, cậu không còn muốn lưu lại nơi này nữa.
Tâm con người, vì sao có thể kiên trì lâu như vậy. Tình yêu thật sự, chẳng lẽ không phải chỉ là gió thoảng mây trôi thôi sao?
Nhưng mà Duẫn Thiên Khuyết, người ấy vì sao lại là tôi, vì cái gì phải là tôi, vì cái gì không phải là ai khác – mà là tôi…
Trong đám đông bắt đầu hỗn độn trên đường lớn Tokyo, một người vội vàng đi ngang qua cậu, bỗng nhiên quay đầu ra sau nắm chặt cánh tay cậu, nói. “Lạc Kính Lỗi? Kính Lỗi, thật là cậu ư?”
Sau khi xác định được là ai, Lạc Kính Lỗi ngay cả một giây do dự đều không có, giật lại cánh tay, quay đầu đi về phía trước.
“Kính Lỗi, là tôi mà, Thánh Nặc đây, cậu làm sao vậy?” Lương Thánh Nặc lại tiến lên bắt lấy cậu. “Cậu đến Tokyo từ lúc nào? Thật tốt quá, chúng ta lại được gặp nhau.” Có việc phải đi Florida nửa năm, gần đây trở về mới nghe được tin tức Duẫn Thiên Khuyết đến Nhật Bản, còn đồn đại hắn dẫn theo một người con trai cùng trở về, thường thường dắt tay người kia tham gia các cuộc hội nghị. Thì ra, tất cả đều là sự thật. Kính Lỗi cậu —”
Lạc Kính Lỗi liếc trắng mắt, kéo cánh tay bị giữ chặt lại, hờ hững xoay người rời đi.
“Kính Lỗi.” Lương Thánh Nặc kêu cậu, hắn không tin con người vô tình không muốn nhìn hắn một cái kia là Lạc Kính Lỗi mà hắn luôn xem là bạn. “Cậu đang trách tôi sao? Trách tôi không có tuân thủ ước định, không có đi thăm cậu sao?”
Lạc Kính Lỗi dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại.
“Thực xin lỗi, Kính Lỗi. Tôi đáp ứng sẽ lại đến thăm cậu, nhưng lại không thể thực hiện được. Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý lỡ hẹn, tôi là bởi vì có việc đột xuất, mới có thể –” Hắn muốn tiến lên nắm lấy đôi tay đã từng hoàn toàn ỷ lại vào hắn trong chiều hôm đó, truyền sự ấm áp của mình vào cho cậu, khiến cho đôi tay lạnh như băng của cậu có thể ấm áp hơn.
Khi hắn từ nhà Duẫn Thiên Khuyết trở lại khách sạn, liền nhận được điện thoại của cha, bởi vì trong bang phát hiện có nằm vùng, khiến cho toàn bộ “Hoành An” tràn ngập nguy cơ. Hắn đành lập tức lên máy bay trở về Nhật Bản trong đêm đó. Suốt ba tháng mới bình ổn được trận hỗn loạn kia. Sau đó phải tập trung thiết lập thế lực công tác trong “Hoành An” một lần nữa. Cho đến nửa năm trước, vì mở rộng thêm thị trường, hắn phải đi Florida, vẫn không thể ngừng bận rộn. Cái tên Lạc Kính Lỗi cũng trong sự vô ý hay cố tình của hắn mà dần dần phai nhạt.
Nhưng mà hôm nay, hắn thật sự không ngờ, ở trên đường Tokyo còn có thể gặp lại cậu.
Đây cũng là sự an bài của vận mệnh, hắn có khát vọng muốn nắm lấy đôi tay kia thật lâu…
Lạc Kính Lỗi di động bước chân, cũng không quay đầu lại, càng lúc càng xa.
Trong khoảnh khắc hắn sắp bắt được đôi tay kia, hi vọng của hắn – cứ như vậy mà biến mất.
Lưu lại chỉ còn có bóng dáng, một bóng dáng kiên định tín niệm, ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước về phía trước.
Thân mình run run, không ngừng khóc lóc, người con trai tuyệt vọng nắm chặt tay hắn, cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ở phía trước, hắn còn thấy một đôi mắt khác gắt gao nhìn vào hắn.
Duẫn Thiên Khuyết…
Sau nửa phút nhìn thẳng vào hắn, Duẫn Thiên Khuyết mới quay đầu lại, đuổi theo thân người Lạc Kính Lỗi, trong đường phố phồn hoa náo động, hai người sóng vai đi với nhau thật chói mắt.
Một Duẫn Thiên Khuyết hăng hái, có vẻ đẹp tuyệt thế, vô cùng tự tin đã trở lại rồi sao? Không còn chống nạng, không còn khập khiễng, không hề tang thương, không hề tiều tụy. Vẫn hoàn mỹ giống như trước, khiến cho hắn hoài nghi con người mà một năm rưỡi trước hắn nhìn thấy, thật sự là Duẫn Thiên Khuyết sao?
Không chút nào cố kỵ mà nắm tay nhau trên đường lớn, thân mật sóng vai đi cùng nhau.
Lương Thánh Nặc, con người ích kỷ, linh hồn yếu đuối của mày, thật sự làm được như vậy sao?
Bọn họ đứng chung một chỗ, chết tiệt, rất đẹp đôi.
Hắn chưa từng bắt lấy đôi tay kia được, đôi tay kia chỉ thuộc về một mình Duẫn Thiên Khuyết.
Có lẽ, hắn đã không còn cơ hội nắm lấy hai bàn tay kia, mang lại rung động ấm áp cho mình nữa.
Không phải có lẽ, thật sự, đã không còn…
Bạn bè sao?
Đáng tiếc, tôi đã không cần bất cứ ai khác nữa.
Hy vọng sao?
Tiếc là, trên thế giới này, không ai đáng giá tin tưởng.
Có một ngày,
Nếu tôi còn có thể được cứu vớt, cũng chỉ có thể nhờ vào – chính bản thân tôi.
C 39
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment
6 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Đứng ở trước mặt cậu, thật sự là Duẫn Thiên Khuyết sao?
Trên mặt còn dính hạt cơm, mùi nước hoa cao cấp được thay bằng mùi cá, bộ đồ đầu bếp thuần trắng loang lổ vết máu, cùng với thứ gì đó có thể xem như là nội tạng. Mười ngón tay tinh thế, thon dài không ngón nào may mắn thoát khỏi cảnh bị băng bó.
Hai tay bưng một cái đĩa sushi nhìn qua giống như đúc lần trước ăn ở nhà hàng Nhật, nở nụ cười thật tươi, đứng trước mặt cậu.
“Lạc, em nếm thử xem, đây là tôi tự tay làm. Không biết ăn được không, em nếm thử đi.”
Hắn rốt cuộc có biết hắn đang làm cái gì hay không!?!!
Lần trước cố ý hôn Reiko trước mặt hắn, chẳng những không nhận được trừng phạt như dự đoán, mà từ lần đó về sau, lúc Duẫn Thiên Khuyết dẫn cậu ra ngoài đi dạo, đều sẽ gọi theo cô bé ngây thơ rực rỡ đó. Thế cho nên Reiko nhảy nhót trước mặt cậu reo vui. “Anh hai nói chuyện với em! Anh hai còn cười với em! Anh hai cười rộ lên đẹp quá! Anh ơi, thật thần kỳ, ở cùng với anh thì chuyện gì hạnh phúc đều xảy ra. Em quyết định, từ nay về sau em sẽ làm vệ sĩ của các anh, lúc nào cũng đi theo các anh, không được bỏ rơi em đó! Em đã nghe anh hai gọi tên anh rồi, về sau em gọi anh là anh Kính Lỗi được không? Anh Kính Lỗi, anh Kính Lỗi…”
Sự tình vì sao lại biến thành như vậy, tuy rằng cô bé hồn nhiên này khiến cậu cười vui rất nhiều, làm cho cậu tạm thời quên đi một số ký ức thống khổ. Nhưng mà, không nên là như vậy mà!
Duẫn Thiên Khuyết làm sao có thể không tức giận, như thế nào lại dễ dàng tha cho cậu và Reiko, thậm chí làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, vẫn như bình thường mà dịu dàng đối đãi.
Đây cũng không phải là cá tính mà một người âm hiểm, độc ác nên có.
“Lạc, em mau nếm thử đi! Tôi nhớ rõ em rất thích ăn sushi trứng cá hồi này, lần này có chút khác, em nếm thử xem. Tôi phải học thật lâu đó! Lần đầu tiên trong đời bị người mắng – ngốc chết! Haiz! Ai biết làm sushi lại khó như vậy.”
Ai có thể đến giải thích cho cậu biết về tình huống lúc này??
Lạc Kính Lỗi cầm lấy một miếng sushi được chấm mù tạt, đưa vào trong miệng. Cảm giác tươi mát, thơm mềm, chua chua nhanh chóng lan tràn trong miệng, chế tác như là một thợ sushi có tay nghề, làm ra một món ngon không có chút mùi tanh nào. Cái này, hắn rốt cuộc phải học bao lâu mới làm được như vậy?
“Anh Kính Lỗi, ăn ngon không?” Trợ thủ Fujii Reiko luôn ở bên người Duẫn Thiên Khuyết cũng bắt đầu ghen tị mà đặt câu hỏi.
Trầm tư một lát, Lạc Kính Lỗi gật gật đầu.
“Thật tốt quá.” Duẫn Thiên Khuyết rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, tươi cười như đứa nhỏ được thưởng, mệt mỏi tê liệt ngã xuống ghế.
“Em cũng muốn nếm thử xem.” Cô gái nhỏ cũng cướp một miếng lớn mà ăn.
Người con trai này, liên tục vài ngày còn chưa tới năm giờ đã rời giường, vụng trộm ra bên ngoài, thẳng đến tám giờ mới trở về, sửa sang quần áo lại chạy thẳng đến doanh nghiệp Fujii để làm việc. Buổi chiều tan làm lại trở về cùng ăn tối với cậu, sau khi ăn lại vụng trộm chuồn ra, đến tận khuya mới trở về, chính là vì học làm thứ này sao?
Duẫn Thiên Khuyết, cậu thật sự là quá ngây thơ. Cậu cho là những điều này thật sự hữu dụng sao? Thậm chí cho dù tính tình cậu thay đổi thật lớn, cho dù chuyện dường như là không thể cậu vẫn có thể làm, cho dù là chuyện trước đây cậu không thể dễ dàng tha thứ cậu vẫn cố gắng sửa chữa. Nhưng mà Duẫn Thiên Khuyết, cậu cho là cậu thật sự biến thành thiên sứ, có thể chuộc được lỗi lầm mà cậu đã làm khi còn là ác quỷ sao?
Tôi tin tưởng, trong thế giới này, thiên sứ có thể sa đọa thành ác ma, nhưng ác ma vĩnh viễn cũng không thể biến thành thiên sứ thuần khiết, không dính một chút trần tục. Cắt đi cánh chim màu đen, thì từ dòng máu màu đen vĩnh viễn cũng không thể tạo nên một đôi cánh trắng mới.
Đối với người như tôi, đến tột cùng muốn tới khi nào cậu mới hết hy vọng đây?
Trong công viên Ueno, thưởng thức hoa anh đào dường như đã trở thành tiết mục du lịch truyền thống của Tokyo.
Cánh đào lả lướt, tuyết phấp phới rơi. Hương phấn tung bay, bướm đàn khiêu vũ.
Trong công viên anh đào, các gia đình ở khắp nơi, phủ chăn, náo nức trò chuyện, cất giọng hát bài ca tiếng Nhật. Chiếm một góc nho nhỏ, Duẫn Thiên Khuyết cùng Fujii Reiko đặt sushi và sochu đã được chuẩn bị sẵn, bắt đầu thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
“Lạc, em thích anh đào không?”
Cây anh đào, rất đẹp đi! Trắng lạnh như tuyết, hồng diễm như xuân, những tinh linh sống động nhảy nhót trong gió tháng ba. Một màu, hai sắc, không ngừng rơi xuống. Sinh vật yếu ớt, chỉ cần một làn gió mạnh ùa qua, những sinh mệnh đó lại bắt đầu cuồn cuộn bay lên, dưới ánh mặt trời lượn vòng bốn phía. Cảnh sắc xinh đẹp, khiến mọi người vỗ tay hô to.
Một đoá hoa rơi lên mặt cậu, mềm mại khiến người trìu mến, phải nâng tay nhẹ tiếp xúc. Giây tiếp theo, sinh mệnh đó lại bay về phương khác. Chỉ là vội vàng lướt qua, mùi thơm bốn phía, không mang theo cái gì, cũng không lưu lại cái gì.
Anh đào kia, ngươi vì ai mà rơi, vì ai mà phiêu, ai sẽ yêu thương ngươi, chỉ là một khoảnh khắc hồng nhan, là sinh mệnh ngây ngô ngắn ngủi.
Đây cũng trở lợi thế duy nhất của ngươi, làn gió qua đi, sẽ yên tĩnh nằm trên thảm hoa, xinh đẹp như nhau, thơm ngát như nhau, thử hỏi, ai lại không trìu mến?
Chẳng qua cũng chỉ là một đóa hoa anh đào. Trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tan thương, không ai thăm hỏi.
“Anh Kính Lỗi, hoa anh đào thật đẹp! Hằng năm em đều đến đây ngắm, năm nay có thể đi cùng anh hai và anh Kính Lỗi, thật sự rất vui vẻ.”
Rất nhiều cô gái vây quanh dưới tàng cây anh đào, những ca khúc êm tai xướng lên xung quanh họ, một làn sắc hoa thật dài bay qua thân thể, nhẹ nhàng dừng lại trên chiếc kimono.
“Anh Kính Lỗi, anh không thích hoa anh đào sao? Sao nhìn anh không vui vẻ gì cả?”
Đúng vậy, cậu không thích.
Lạc Kính Lỗi dùng ngôn ngữ người câm điếc mới học biểu lộ một câu, “Reiko, em rất thích anh đào sao?”
Fujii Reiko nhìn về phía Duẫn Thiên Khuyết, anh hai vẫn đang cùng học tập ngôn ngữ của người câm điếc với anh Kính Lỗi, một lớp cũng chưa từng bỏ lỡ, cho nên lúc cô bé muốn nói chuyện với anh Kính Lỗi, luôn cần phải thông qua anh hai cô bé.
“Cậu ấy hỏi em rất thích anh đào sao?”
“Đúng rồi, cây anh đào xinh đẹp như vậy, em đương nhiên thích, mọi người đều thích nha!”
Duẫn Thiên Khuyết đọc những lời bàn tay Lạc Kính Lỗi tạo ra. “Anh không thích, chuyện xưa của hoa anh đào rất thê thảm, vẻ đẹp tạo thành từ máu tươi, anh cũng không thích.”
“Nhưng mà, nếu như chôn thi thể của người mình yêu thương dưới tàng cây anh đào, như vậy, mỗi năm nhìn thấy cây anh đào nở hoa, sẽ nhớ tới người yêu, lúc đó chẳng phải là một chuyện rất lãng mạn sao? Nó nở trên đầu cành, chờ mong anh chạm đến, rồi nó sẽ theo gió biến mất, phiêu lãng về phía anh, một đời một kiếp, triền miên bên cạnh người! Đây là điều mà bạn học nói cho em biết, có phải rất tốt hay không?”
Lạc Kính Lỗi lắc đầu, cười mà không nói.
Reiko xoay đầu về phía Duẫn Thiên Khuyết. “Anh hai, anh cảm thấy sao? Nếu có một ngày, người vợ anh yêu thương rời đi nhân thế, anh có thể chôn người ấy dưới tàng cây anh đào hay không, vĩnh viễn làm bạn bên anh hay không?”
Duẫn Thiên Khuyết dời ánh mắt về phía Lạc Kính Lỗi, yên lặng nhìn chăm chú vào cậu, nói từng chữ một. “Sẽ, không.”
“Sẽ không? Vì cái gì?” Cô gái nhỏ không thể lý giải, vì sau hai người lại không lãng mạn như vậy.
“Anh sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra. Anh sẽ không tự tay mai táng người yêu của mình, bởi vì anh đã từng hứa hẹn với người ấy – lời thề vĩnh viễn.”
“Cho dù ở nơi nào, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù sống hay chết, chỉ có một vĩnh viễn.”
“Nếu người ấy ra đi, có nghĩa anh cũng sẽ đồng hành. Nếu người ấy nguyện ý được chôn dưới tàng cây anh đào, anh sẽ ở bên cạnh người ấy. Nếu người ấy muốn lẳng lặng nằm ở sa mạc không người, anh cũng sẽ làm bạn. Bất kể sống chết, chỉ có một chuyện sẽ không thay đổi. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn gắn bó, mãi không chia lìa.”
Reiko trừng mắt sững sờ ở nơi đó, mở lớn miệng, nửa ngày cũng không thể nói gì.
Lạc Kính Lỗi giương mắt vào con người đang biểu lộ cảm tình thật sâu, đang ngóng nhìn cậu. Bốn mắt giao nhau, hoa anh đào phiêu lãng đầy trời trước mắt, chăm chú không thay đổi, rơi vào trong đôi mắt, chỉ có bóng dáng của người kia.
Mối tình chấp nhất đến chết, Lạc Kính Lỗi nhắm mắt lại.
Tình yêu này, khiến cậu không gượng dậy nổi, nếu có thể, nếu hoa anh đào có thể mang cậu đi, cậu không còn muốn lưu lại nơi này nữa.
Tâm con người, vì sao có thể kiên trì lâu như vậy. Tình yêu thật sự, chẳng lẽ không phải chỉ là gió thoảng mây trôi thôi sao?
Nhưng mà Duẫn Thiên Khuyết, người ấy vì sao lại là tôi, vì cái gì phải là tôi, vì cái gì không phải là ai khác – mà là tôi…
Trong đám đông bắt đầu hỗn độn trên đường lớn Tokyo, một người vội vàng đi ngang qua cậu, bỗng nhiên quay đầu ra sau nắm chặt cánh tay cậu, nói. “Lạc Kính Lỗi? Kính Lỗi, thật là cậu ư?”
Sau khi xác định được là ai, Lạc Kính Lỗi ngay cả một giây do dự đều không có, giật lại cánh tay, quay đầu đi về phía trước.
“Kính Lỗi, là tôi mà, Thánh Nặc đây, cậu làm sao vậy?” Lương Thánh Nặc lại tiến lên bắt lấy cậu. “Cậu đến Tokyo từ lúc nào? Thật tốt quá, chúng ta lại được gặp nhau.” Có việc phải đi Florida nửa năm, gần đây trở về mới nghe được tin tức Duẫn Thiên Khuyết đến Nhật Bản, còn đồn đại hắn dẫn theo một người con trai cùng trở về, thường thường dắt tay người kia tham gia các cuộc hội nghị. Thì ra, tất cả đều là sự thật. Kính Lỗi cậu —”
Lạc Kính Lỗi liếc trắng mắt, kéo cánh tay bị giữ chặt lại, hờ hững xoay người rời đi.
“Kính Lỗi.” Lương Thánh Nặc kêu cậu, hắn không tin con người vô tình không muốn nhìn hắn một cái kia là Lạc Kính Lỗi mà hắn luôn xem là bạn. “Cậu đang trách tôi sao? Trách tôi không có tuân thủ ước định, không có đi thăm cậu sao?”
Lạc Kính Lỗi dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại.
“Thực xin lỗi, Kính Lỗi. Tôi đáp ứng sẽ lại đến thăm cậu, nhưng lại không thể thực hiện được. Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý lỡ hẹn, tôi là bởi vì có việc đột xuất, mới có thể –” Hắn muốn tiến lên nắm lấy đôi tay đã từng hoàn toàn ỷ lại vào hắn trong chiều hôm đó, truyền sự ấm áp của mình vào cho cậu, khiến cho đôi tay lạnh như băng của cậu có thể ấm áp hơn.
Khi hắn từ nhà Duẫn Thiên Khuyết trở lại khách sạn, liền nhận được điện thoại của cha, bởi vì trong bang phát hiện có nằm vùng, khiến cho toàn bộ “Hoành An” tràn ngập nguy cơ. Hắn đành lập tức lên máy bay trở về Nhật Bản trong đêm đó. Suốt ba tháng mới bình ổn được trận hỗn loạn kia. Sau đó phải tập trung thiết lập thế lực công tác trong “Hoành An” một lần nữa. Cho đến nửa năm trước, vì mở rộng thêm thị trường, hắn phải đi Florida, vẫn không thể ngừng bận rộn. Cái tên Lạc Kính Lỗi cũng trong sự vô ý hay cố tình của hắn mà dần dần phai nhạt.
Nhưng mà hôm nay, hắn thật sự không ngờ, ở trên đường Tokyo còn có thể gặp lại cậu.
Đây cũng là sự an bài của vận mệnh, hắn có khát vọng muốn nắm lấy đôi tay kia thật lâu…
Lạc Kính Lỗi di động bước chân, cũng không quay đầu lại, càng lúc càng xa.
Trong khoảnh khắc hắn sắp bắt được đôi tay kia, hi vọng của hắn – cứ như vậy mà biến mất.
Lưu lại chỉ còn có bóng dáng, một bóng dáng kiên định tín niệm, ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước về phía trước.
Thân mình run run, không ngừng khóc lóc, người con trai tuyệt vọng nắm chặt tay hắn, cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ở phía trước, hắn còn thấy một đôi mắt khác gắt gao nhìn vào hắn.
Duẫn Thiên Khuyết…
Sau nửa phút nhìn thẳng vào hắn, Duẫn Thiên Khuyết mới quay đầu lại, đuổi theo thân người Lạc Kính Lỗi, trong đường phố phồn hoa náo động, hai người sóng vai đi với nhau thật chói mắt.
Một Duẫn Thiên Khuyết hăng hái, có vẻ đẹp tuyệt thế, vô cùng tự tin đã trở lại rồi sao? Không còn chống nạng, không còn khập khiễng, không hề tang thương, không hề tiều tụy. Vẫn hoàn mỹ giống như trước, khiến cho hắn hoài nghi con người mà một năm rưỡi trước hắn nhìn thấy, thật sự là Duẫn Thiên Khuyết sao?
Không chút nào cố kỵ mà nắm tay nhau trên đường lớn, thân mật sóng vai đi cùng nhau.
Lương Thánh Nặc, con người ích kỷ, linh hồn yếu đuối của mày, thật sự làm được như vậy sao?
Bọn họ đứng chung một chỗ, chết tiệt, rất đẹp đôi.
Hắn chưa từng bắt lấy đôi tay kia được, đôi tay kia chỉ thuộc về một mình Duẫn Thiên Khuyết.
Có lẽ, hắn đã không còn cơ hội nắm lấy hai bàn tay kia, mang lại rung động ấm áp cho mình nữa.
Không phải có lẽ, thật sự, đã không còn…
Bạn bè sao?
Đáng tiếc, tôi đã không cần bất cứ ai khác nữa.
Hy vọng sao?
Tiếc là, trên thế giới này, không ai đáng giá tin tưởng.
Có một ngày,
Nếu tôi còn có thể được cứu vớt, cũng chỉ có thể nhờ vào – chính bản thân tôi.
C 39
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment
6 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook