Đây Là Yêu
-
Chương 32
Chết Chóc
Lạc Kính Lỗi vô lực ngã trên mặt đất.
Người con trai này, điên rồi, nhất định là điên rồi, so với cậu còn điên hơn.
“Nếu thật sự có ngày đó, để hai chúng ta chết cùng nhau đi! Cùng nhau đầu thai, cùng nhau lớn lên, kiếp sau tôi lại yêu em một lần nữa, ở cùng nhau một lần nữa, cho đến vĩnh hằng.”
Cho đến giờ khắc này, cậu rốt cục có thể hiểu những lời này, là cỡ nào chân thật mà khắc cốt.
Cậu đã coi thường sự chấp nhất đáng sợ này của Duẫn Thiên Khuyết, vẫn tưởng đó là lời ngon tiếng ngọt, là lời nói đùa của hắn.
Khuyết, vì sao cậu lại yêu tôi như vậy? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Cậu thống khổ gục đầu xuống, chua xót vụng trộm hiện lên trong lòng, chiếm cứ đầu óc cậu.
Tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ?
Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nếu trở lại tám năm trước, cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn hết sức lông bông… Cậu còn có thể yêu tôi một lần nữa không?
Ha ha ha…
Duẫn Thiên Khuyết, chúng ta quay lại được sao?
Trở về được sao?…
Cậu cúi đầu cắn chặt môi dưới, nuốt xuống những chất vấn trong bụng. Cậu đi đến một đống đá đổ nát cách đó không xa, nơi một khẩu súng lục được đặt trên chiếc áo khoác đen. Cậu cầm ở trong tay, sự nặng nề của nó khiến cậu chút nữa làm rớt. Đạn đã được nạp, cậu xoay người.
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu cứ việc yêu tôi đi! Thời gian không còn sớm, tôi chỉ có thể làm điều này với cậu. Cậu đã yêu tôi như vậy, tôi cũng chỉ có thể giết cậu mới có thể sống sót, mới có khả năng một mình sống sót được. Cậu đừng trách tôi, đây là cậu nợ tôi. Cũng là kết cục duy nhất của chúng ta.”
Lạc Kính Lỗi, chẳng lẽ mày đã quên những thương tổn mà hắn tạo ra cho mày sao, vì sao đến lúc này lại mềm lòng, vì cái gì lại có một tia mềm lòng. Trước mặt mày, là ác ma khiến mày khổ sở tám năm. Ai sẽ trả lại tám năm cho mày, ai đây?
Cậu nâng tay lên, nắm chặt súng lục, nhắm vào Duẫn Thiên Khuyết. “Tôi chưa từng giết người nào cả, nhưng hôm nay Duẫn Thiên Khuyết, tôi muốn sống. Vĩnh biệt —”
Duẫn Thiên Khuyết chỉ si ngốc nhìn cậu.
Lạc Kính Lỗi không rõ, vì sao trong đáy mắt hắn lại tràn ngập đau lòng và không nỡ.
Duẫn Thiên Khuyết, để chúng ta được giải thoát đi!
Kiếp sau, đừng yêu tôi nữa… Xin cậu…
“Bốp!!”
“A—”
Súng lục trong tay Lạc Kính Lỗi theo tiếng la của cậu mà rơi xuống mặt đất. Cậu xoa bàn tay chảy máu, không thể tin ngẩng đầu.
Một người đàn ông toàn thân đen tuyền đứng trước mặt Duẫn Thiên Khuyết, nếu như cậu không nhìn lầm, trong mắt người đàn ông kia cư nhiên hiện lên một tia áy náy.
“Anh là ai?” Làm sao có thể, làm sao có thể xảy ra chuyện này.
Người đàn ông cúi đầu, không muốn nhìn cậu nữa, động tác thoáng nghiêng đi làm cho Lạc Kính Lỗi hoài nghi, dường như đó không phải không muốn để ý đến đến cậu, mà là… không đành lòng?
“Anh rốt cuộc là ai?”
Y xuất hiện từ đâu, vì sao cậu một chút cũng không phát giác. Lời nói lúc nãy y cũng nghe được sao? Y và Duẫn Thiên Khuyết là quan hệ gì? Rất nhiều dấu chấm hỏi đánh vào đầu Lạc Kính Lỗi, vào thời điểm quan trọng này, vì sao lại xuất hiện một người đàn ông đến bảo vệ hắn? Không có khả năng.
Bàn tay chảy máu lại nhắc nhở cậu chuyện này là sự thật.
Người đàn ông ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu. Trái tim kiên cường cũng có chút ẩn ẩn co thắt. Y cũng đã không thực hiện chức trách của mình.
Y nâng hai tay lên, mang theo cảm xúc bi thương, vỗ vỗ tay.
Làm như vậy, thật sự đúng không?
Người con trai này, người con trai nhu nhược này, người con trai đã bị bức đến đường cùng này, còn có thể thừa nhận đả kích như thế nào nữa đây? Cậu ấy, còn có đường sống sao?
Nhưng là, y là Ảnh, là Ảnh của Duẫn Thiên Khuyết, y phải làm như vậy, cho dù chủ nhân bắt y giết chết người trước mặt này, y cũng sẽ không chút do dự mà chấp hành mệnh lệnh.
Từ năm năm trước đã thấy được tâm địa tàn nhẫn của chủ nhân, y liền nhớ kỹ người con trai luôn được chủ nhân mở miệng nói yêu, lại bi thương mà giãy dụa này. Không có một chút tôn nghiêm, không có một chút suy nghĩ, chỉ giống như một cái xác không hồn, thật sự chỉ còn lại thân xác. Năm năm, dài đến cỡ nào. Cậu ấy cư nhiên lại thật sự sống sót. Ngay cả chính y đã từng chịu đựng những huấn luyện địa ngục, cũng không thể không nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Tiếng vỗ tay vang dội quanh quẩn ở trong sơn động, thê thảm mà chua xót.
Thực xin lỗi…
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lạc Kính Lỗi, màu đen như cũ, biểu tình như cũ, và cả kết quả, cũng châm chọc như vậy, vẫn như cũ mà thôi.
Hai người vệ sĩ đi vào trong thời khắc cậu khiếp sợ, một phen bắt lấy cậu.
Khoảnh khắc mà cậu tự mình diễu võ dương oai, hoa lệ gặt hái, kết thúc thảm bại, ngắn ngủi cũng như phù dung sớm nở tối tàn.
Duẫn Thiên Khuyết, cậu vĩnh viễn cũng đấu không lại.
“Các người—” Lạc Kính Lỗi không thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao trong nhát mắt lại biến thành như vậy.
Ông Trần sau khi mang một đám vệ sĩ tiến vào chỉ nhìn cậu một cái, sau đó liền đi tới bên người Duẫn Thiên Khuyết, nâng hắn dậy, đi về phía cửa động.
Lúc sắp tới cửa động, Duẫn Thiên Khuyết ngẩng đầu nhìn sắc trời hôn ám bên ngoài. “Lạc, chúng ta về nhà thôi!”
Về nhà? Về nhà! Về nhà…
“Duẫn Thiên Khuyết –” Lạc Kính Lỗi hét lớn một tiếng. “Nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người đàn ông kia là ai?”
Vì sao, vì sao tất cả như đã có âm mưu trước. Vì sao, vì sao cậu cảm thấy chính mình một lần nữa lại như đồ ngốc. Duẫn Thiên Khuyết —
“Y là Ảnh của tôi, đi theo bên người tôi năm năm, luôn luôn âm thầm bảo vệ tôi. Mà tất cả những điều này, chẳng qua lại là một cái bẫy của ông già giảo hoạt kia mà thôi. Thuốc này là cố ý đưa cho em. Ông ta đoán được em sẽ làm chuyện này với tôi, muốn tôi tự mình nhìn thấy tất cả, chỉ là muốn đâm tôi một phát mà thôi.”
Hắn không thể không bi ai thừa nhận, ông già kia thật sự thắng, cho hắn một đả kích, đau đớn nhất trong cả cuộc đời này.
Hắn bị thế giới này từ bỏ, bị tâm của Lạc từ bỏ.
Thật sự rất lợi hại, hắn không biết chính mình còn có thể rời khỏi vòng luẩn quẩn này hay không. Những ngày tháng tiếp theo, hắn nên đối mặt với Lạc như thế nào, đối mặt với chuyện hôm nay như thế nào, đối mặt với chuyện cậu ấy không yêu mình thế nào đây?
Không yêu, hai chữ thật mãnh liệt, chỉ hai chữ đơn giản, lại dễ dàng khiến hắn sụp đổ.
Thật sự có thể làm như chuyện gì cũng không xảy ra sao?
Lạc…
Phải không, lại là một lần sập bẫy sao, cậu lại rơi vào một cách tráng lệ, thê thảm như vậy.
Ngay tại một phút đồng hồ trước, cậu còn dõng dạc phát biểu lời của mình, dùng từ ngữ khó nghe nhất chỉ trích Duẫn Thiên Khuyết.
Gần một phút đồng hồ thôi sao?
Hết thảy đều thay đổi, cậu lại bị người khác đùa giỡn một lần nữa sao? Chỉ là lúc này đây…
“Ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, cậu nhất định đang chê cười tôi ở trong lòng đi, tôi thật sự là một tên ngu ngốc. Cậu xem tôi ngây ngốc biểu diễn, ngây ngốc đắc ý, ngây ngốc ảo tưởng về tương lai của tôi. Ha ha… Cậu nhất định cảm thấy thực buồn cười đi! Một người ngốc đến mức nào.” Cỡ nào buồn bười, cậu lắc lắc đầu, cười đến mức nước mắt cũng tuôn rơi.
Vì cái gì luôn phải làm những chuyện ngốc nghếch như vậy, vì sao phải bức chính mình đến mức không có đường lui?
“Duẫn Thiên Khuyết, nếu tôi cầu cậu, cậu sẽ bỏ qua tôi, để cho tôi về nhà với cậu sao? Ha ha…”
Về nhà, về nhà của hai chúng ta. Trở về trốn trong vỏ bọc của mình, tiếp tục cuộc sống yếu đuối, tiếp tục cuộc sống không bằng súc sinh. Tôi không còn làm người, tôi không hề vọng tưởng được làm người. Tôi chỉ cần trốn trong thân xác của mình, để cậu muốn làm thế nào cũng được.
Được không, Duẫn Thiên Khuyết?
Ha ha… Rất buồn cười đi, Lạc Kính Lỗi.
Mày còn ảo tưởng cuộc sống cái gì. Mày còn có đường sống sao?
Chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt, chỉ là một nụ hôn dừng trên khuôn mặt, mày liền rơi xuống kết cục này.
Như vậy, hôm nay, hôm nay mày thật sự còn có đường sống sao?
Lạc Kính Lỗi, mày còn có cái gì, còn có cái gì có thể mất đi?
“Lạc.” Duẫn Thiên Khuyết chăm chú nhìn gương mặt đang khóc lẫn cười của cậu. “Tôi yêu em.” Hắn muốn cứu vãn đoạn tình cảm này từ tận sâu nội tâm. Có lẽ nó đã muốn vỡ vụn, có lẽ đã muốn rách nát không chịu nổi. Nhưng mà, có lẽ còn có một chút hi vọng. Chỉ cần một chút hi vọng thôi, hi vọng Lạc sẽ yêu thương hắn.
Có lẽ, có một chút như vậy.
“Yêu?” Giọng Lạc Kính Lỗi khô khan lặp lại từ này. “Cậu yêu tôi? Cậu yêu tôi sao? Cậu yêu tôi, nhưng lại dấu bên người một Ảnh suốt năm năm, cho tới bây giờ vẫn không nói cho tôi biết, ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, đó là yêu sao?!! Cuối cùng, cậu vẫn đề phòng tôi, vẫn là đề phòng tôi???”
Yêu, tình yêu giá trị ngàn cân, đẩy cậu về phía đoạn đầu đài.
Lạc Kính Lỗi, mày còn có cái gì, còn có cái gì là thuộc về mày, có thể để Duẫn Thiên Khuyết lấy đi? Còn có cái gì để mất đi?
Tìm không thấy, tìm không thấy, vô luận cậu cố gắng thế nào, cũng tìm không thấy.
Khuyết, cậu còn muốn lấy đi cái gì, cậu nói cho tôi biết đi!
Tương lai của tôi, giấc mộng của tôi, cuộc sống cô độc một mình trong ảo tưởng của tôi…
Tám năm về sau, tôi còn muốn gặp lại Khắc Lâm, Đại Cao, Tiểu Hi, Phẩm Diệp, Tiểu Phi.
Cha mẹ, hai người còn nhận ra con không?
Thứ gì đó như là trái tim rơi từ trên cao xuống thật mạnh, vỡ vụn thành trăm ngàn vạn bột phấn, bắn lên mặt, trong suốt lấp lánh, rực rỡ đa sắc, đẹp quá, đẹp quá…
Tôn nghiêm, kiêu ngạo, cha mẹ, bạn bè, người yêu, bóng rổ, thân thể, cậu đều cướp đi tất cả, tôi đã không còn lại gì. Khuyết, lúc này đây, cậu còn muốn cướp đi cái gì nữa?
Sẽ là trừng phạt nghiêm trọng cỡ nào? Hẳn là so với lúc trước còn đau đớn hơn ngàn lần, vạn lần đi!
Lạc Kính Lỗi, mày thật sự còn có thể lại thừa nhận một lần tra tấn so với chết còn thống khổ hơn sao?
Mày thật sự còn muốn thể nghiệm lại nỗi đau như cắt sâu vào xương tuỷ một lần nữa sao?
Lại về với một cuộc tình chết chóc, có lẽ, so với tất cả còn nghiêm trọng hơn.
Một ngày cách đây năm năm, lại rõ ràng hiện lên ở trước mắt. Trên lưng cậu lại bắt đầu có cảm giác ẩn ẩn đau.
Xé rách, run rẩy, bất lực, tuyệt vọng, bên tai cậu truyền tới âm thanh móng vuốt cắt vào da thịt, cắm vào xương sống, chậm rãi trượt xuống, đâm thủng màng nhĩ của cậu.
Duẫn Thiên Khuyết, cậu có biết nó đau đớn bao nhiêu không?
Đau đến mức tôi đã mất hết cảm giác…
Sau đó thì sao, sau cơn đau đó thì sao? Làm một cái cái xác không hồn trong tám năm, lại tiếp tục là một cái xác không hồn thêm tám năm nữa, cho đến khi tôi chết sao?
Cậu cũng có thể ý thức về tám năm tiếp theo, lại tám năm sợ hãi.
Không biết tám năm sau, cậu còn có đủ sức lực và dũng khí để phản bội chủ nhân không?
Ha ha… Thật xa xôi quá!
Nghĩ chuyện hôm nay một chút, lúc này đây, lại tính tính toán trừng phạt cậu như thế nào đây? Hay là trực tiếp lấy mạng của cậu đi, sẽ nhanh chóng hơn rất nhiều.
Mạng? Đúng vậy, cậu sao lại quên được, cậu vẫn còn, tuy rằng sớm không thuộc về chính mình, nhưng quả thật vẫn còn tồn tại – mạng của cậu.
Đúng vậy, Duẫn Thiên Khuyết, cậu muốn sao? Như vậy, tôi cho cậu, được không?
Thân mình rách nát này, tặng cho cậu là tốt rồi, xin đừng ghét bỏ. Đây là thứ duy nhất của tôi.
“Ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, hiện tại có phải cậu đang nghĩ lúc trở về sẽ trừng phạt tôi như thế nào không? Cậu cân nhắc sao rồi? Lần này lại là ý tưởng mới gì? Tôn nghiêm, kiêu ngạo, cha mẹ, bạn bè, người yêu, bóng rổ, cậu đã cướp đi hết rồi, lúc này đây sẽ là gì nữa? Tôi có còn lại cái gì đâu? Cậu xem đi, gương mặt đẹp này, hiện tại cũng chỉ là bộ dáng của quỷ, ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, tôi cũng chỉ còn lại cái mạng này, để cho cậu tàn phá mà thôi.”
Nếu có thể, nếu thật sự có kiếp sau, xin đừng để tôi gặp lại Duẫn Thiên Khuyết.
Kiếp sau, xin trả cho tôi một kiếp sau tự do—
Cậu cười đến tàn nhẫn, cười đến tuyệt đẹp.
Ký ức một đời này, xin hãy xoá hết đi, kiếp sau, tôi sẽ là một người khác.
“Duẫn Thiên Khuyết, đáng tiếc, tôi nghĩ tôi không muốn cho cậu cơ hội này.” Nước mắt sẽ ngưng lại, như giọng nói của cậu.
Có người nói, con người sau khi tự sát sẽ xuống mười tám tầng địa ngục. Như vậy, sẽ đi—
Thực xin lỗi, cha mẹ, thực xin lỗi, con không chống cự được đến cùng, không thể chống cự đến ngày được gặp lại hai người, thực xin lỗi…
Lạc Kính Lỗi dùng hết lực của mình tránh khỏi hai người vệ sĩ, cũng trong nháy mắt, cậu giật mặt giây chuyền trên cổ tay mình xuống, đưa đến cổ của mình…
Thực xin lỗi…… Thật sự…… Thực xin lỗi……
“Không –” Tiếng hét tê tâm liệt phế của Duẫn Thiên Khuyết chói tai vang lên, hắn muốn chạy đến.
Hắn ngăn cản không kịp, hắn không đoạt kịp vũ khí chết người kia, hắn không kịp ôm lấy thân thể của Lạc, hắn không thể cứu lại tình cảm mất mát, hắn không kịp bù lại lỗi lầm của bản thân mình.
Đôi chân tan nát khiến cho hắn khi bước lên bước đầu tiên, đã ngã mạnh xuống đất.
Máu của Lạc, máu của Lạc chảy đến bên người hắn.
Lạc, Lạc của hắn, vì sao lại ngã trên mặt đất, vì sao lại từ từ nhắm hai mắt lại, vì sao không hề để ý đến hắn…
Hắn không bắt được tay của Lạc, cho dù cố gắng như thế nào cũng bắt không được.
Lạc đi rồi, cách thế giới của hắn ngày càng xa. Lạc không muốn trở lại, Lạc nói đã giải thoát rồi. Lạc nói kiếp sau đừng tìm tôi nữa…
Không –
Vì cái gì, vì cái gì hắn còn chưa kịp nói ra ba từ thật xin lỗi, Lạc lại như bọt biển mà biến mất.
Ngay cả biểu tình ngủ say của Lạc cũng đẹp như thế, làm cho hắn xem mà nhịn không được, nước mắt chảy ròng.
Lạc, em đang nhìn tôi sao? Lạc, em vẫn còn ở đây sao?
Lạc, tôi yêu em…
Lạc, tôi yêu em…
Lạc – Thực xin lỗi.
“Xin chào, tôi là Lạc Kính Lỗi.”
“Duẫn Thiên Khuyết.”
——————
Băng: Gọi Ảnh là y nhé, để phân biệt, với lại Ảnh là ninja Nhật thì gọi là y chắc không sao:3
C 33
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
3 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Lạc Kính Lỗi vô lực ngã trên mặt đất.
Người con trai này, điên rồi, nhất định là điên rồi, so với cậu còn điên hơn.
“Nếu thật sự có ngày đó, để hai chúng ta chết cùng nhau đi! Cùng nhau đầu thai, cùng nhau lớn lên, kiếp sau tôi lại yêu em một lần nữa, ở cùng nhau một lần nữa, cho đến vĩnh hằng.”
Cho đến giờ khắc này, cậu rốt cục có thể hiểu những lời này, là cỡ nào chân thật mà khắc cốt.
Cậu đã coi thường sự chấp nhất đáng sợ này của Duẫn Thiên Khuyết, vẫn tưởng đó là lời ngon tiếng ngọt, là lời nói đùa của hắn.
Khuyết, vì sao cậu lại yêu tôi như vậy? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Cậu thống khổ gục đầu xuống, chua xót vụng trộm hiện lên trong lòng, chiếm cứ đầu óc cậu.
Tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ?
Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nếu trở lại tám năm trước, cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn hết sức lông bông… Cậu còn có thể yêu tôi một lần nữa không?
Ha ha ha…
Duẫn Thiên Khuyết, chúng ta quay lại được sao?
Trở về được sao?…
Cậu cúi đầu cắn chặt môi dưới, nuốt xuống những chất vấn trong bụng. Cậu đi đến một đống đá đổ nát cách đó không xa, nơi một khẩu súng lục được đặt trên chiếc áo khoác đen. Cậu cầm ở trong tay, sự nặng nề của nó khiến cậu chút nữa làm rớt. Đạn đã được nạp, cậu xoay người.
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu cứ việc yêu tôi đi! Thời gian không còn sớm, tôi chỉ có thể làm điều này với cậu. Cậu đã yêu tôi như vậy, tôi cũng chỉ có thể giết cậu mới có thể sống sót, mới có khả năng một mình sống sót được. Cậu đừng trách tôi, đây là cậu nợ tôi. Cũng là kết cục duy nhất của chúng ta.”
Lạc Kính Lỗi, chẳng lẽ mày đã quên những thương tổn mà hắn tạo ra cho mày sao, vì sao đến lúc này lại mềm lòng, vì cái gì lại có một tia mềm lòng. Trước mặt mày, là ác ma khiến mày khổ sở tám năm. Ai sẽ trả lại tám năm cho mày, ai đây?
Cậu nâng tay lên, nắm chặt súng lục, nhắm vào Duẫn Thiên Khuyết. “Tôi chưa từng giết người nào cả, nhưng hôm nay Duẫn Thiên Khuyết, tôi muốn sống. Vĩnh biệt —”
Duẫn Thiên Khuyết chỉ si ngốc nhìn cậu.
Lạc Kính Lỗi không rõ, vì sao trong đáy mắt hắn lại tràn ngập đau lòng và không nỡ.
Duẫn Thiên Khuyết, để chúng ta được giải thoát đi!
Kiếp sau, đừng yêu tôi nữa… Xin cậu…
“Bốp!!”
“A—”
Súng lục trong tay Lạc Kính Lỗi theo tiếng la của cậu mà rơi xuống mặt đất. Cậu xoa bàn tay chảy máu, không thể tin ngẩng đầu.
Một người đàn ông toàn thân đen tuyền đứng trước mặt Duẫn Thiên Khuyết, nếu như cậu không nhìn lầm, trong mắt người đàn ông kia cư nhiên hiện lên một tia áy náy.
“Anh là ai?” Làm sao có thể, làm sao có thể xảy ra chuyện này.
Người đàn ông cúi đầu, không muốn nhìn cậu nữa, động tác thoáng nghiêng đi làm cho Lạc Kính Lỗi hoài nghi, dường như đó không phải không muốn để ý đến đến cậu, mà là… không đành lòng?
“Anh rốt cuộc là ai?”
Y xuất hiện từ đâu, vì sao cậu một chút cũng không phát giác. Lời nói lúc nãy y cũng nghe được sao? Y và Duẫn Thiên Khuyết là quan hệ gì? Rất nhiều dấu chấm hỏi đánh vào đầu Lạc Kính Lỗi, vào thời điểm quan trọng này, vì sao lại xuất hiện một người đàn ông đến bảo vệ hắn? Không có khả năng.
Bàn tay chảy máu lại nhắc nhở cậu chuyện này là sự thật.
Người đàn ông ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu. Trái tim kiên cường cũng có chút ẩn ẩn co thắt. Y cũng đã không thực hiện chức trách của mình.
Y nâng hai tay lên, mang theo cảm xúc bi thương, vỗ vỗ tay.
Làm như vậy, thật sự đúng không?
Người con trai này, người con trai nhu nhược này, người con trai đã bị bức đến đường cùng này, còn có thể thừa nhận đả kích như thế nào nữa đây? Cậu ấy, còn có đường sống sao?
Nhưng là, y là Ảnh, là Ảnh của Duẫn Thiên Khuyết, y phải làm như vậy, cho dù chủ nhân bắt y giết chết người trước mặt này, y cũng sẽ không chút do dự mà chấp hành mệnh lệnh.
Từ năm năm trước đã thấy được tâm địa tàn nhẫn của chủ nhân, y liền nhớ kỹ người con trai luôn được chủ nhân mở miệng nói yêu, lại bi thương mà giãy dụa này. Không có một chút tôn nghiêm, không có một chút suy nghĩ, chỉ giống như một cái xác không hồn, thật sự chỉ còn lại thân xác. Năm năm, dài đến cỡ nào. Cậu ấy cư nhiên lại thật sự sống sót. Ngay cả chính y đã từng chịu đựng những huấn luyện địa ngục, cũng không thể không nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Tiếng vỗ tay vang dội quanh quẩn ở trong sơn động, thê thảm mà chua xót.
Thực xin lỗi…
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lạc Kính Lỗi, màu đen như cũ, biểu tình như cũ, và cả kết quả, cũng châm chọc như vậy, vẫn như cũ mà thôi.
Hai người vệ sĩ đi vào trong thời khắc cậu khiếp sợ, một phen bắt lấy cậu.
Khoảnh khắc mà cậu tự mình diễu võ dương oai, hoa lệ gặt hái, kết thúc thảm bại, ngắn ngủi cũng như phù dung sớm nở tối tàn.
Duẫn Thiên Khuyết, cậu vĩnh viễn cũng đấu không lại.
“Các người—” Lạc Kính Lỗi không thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao trong nhát mắt lại biến thành như vậy.
Ông Trần sau khi mang một đám vệ sĩ tiến vào chỉ nhìn cậu một cái, sau đó liền đi tới bên người Duẫn Thiên Khuyết, nâng hắn dậy, đi về phía cửa động.
Lúc sắp tới cửa động, Duẫn Thiên Khuyết ngẩng đầu nhìn sắc trời hôn ám bên ngoài. “Lạc, chúng ta về nhà thôi!”
Về nhà? Về nhà! Về nhà…
“Duẫn Thiên Khuyết –” Lạc Kính Lỗi hét lớn một tiếng. “Nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người đàn ông kia là ai?”
Vì sao, vì sao tất cả như đã có âm mưu trước. Vì sao, vì sao cậu cảm thấy chính mình một lần nữa lại như đồ ngốc. Duẫn Thiên Khuyết —
“Y là Ảnh của tôi, đi theo bên người tôi năm năm, luôn luôn âm thầm bảo vệ tôi. Mà tất cả những điều này, chẳng qua lại là một cái bẫy của ông già giảo hoạt kia mà thôi. Thuốc này là cố ý đưa cho em. Ông ta đoán được em sẽ làm chuyện này với tôi, muốn tôi tự mình nhìn thấy tất cả, chỉ là muốn đâm tôi một phát mà thôi.”
Hắn không thể không bi ai thừa nhận, ông già kia thật sự thắng, cho hắn một đả kích, đau đớn nhất trong cả cuộc đời này.
Hắn bị thế giới này từ bỏ, bị tâm của Lạc từ bỏ.
Thật sự rất lợi hại, hắn không biết chính mình còn có thể rời khỏi vòng luẩn quẩn này hay không. Những ngày tháng tiếp theo, hắn nên đối mặt với Lạc như thế nào, đối mặt với chuyện hôm nay như thế nào, đối mặt với chuyện cậu ấy không yêu mình thế nào đây?
Không yêu, hai chữ thật mãnh liệt, chỉ hai chữ đơn giản, lại dễ dàng khiến hắn sụp đổ.
Thật sự có thể làm như chuyện gì cũng không xảy ra sao?
Lạc…
Phải không, lại là một lần sập bẫy sao, cậu lại rơi vào một cách tráng lệ, thê thảm như vậy.
Ngay tại một phút đồng hồ trước, cậu còn dõng dạc phát biểu lời của mình, dùng từ ngữ khó nghe nhất chỉ trích Duẫn Thiên Khuyết.
Gần một phút đồng hồ thôi sao?
Hết thảy đều thay đổi, cậu lại bị người khác đùa giỡn một lần nữa sao? Chỉ là lúc này đây…
“Ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, cậu nhất định đang chê cười tôi ở trong lòng đi, tôi thật sự là một tên ngu ngốc. Cậu xem tôi ngây ngốc biểu diễn, ngây ngốc đắc ý, ngây ngốc ảo tưởng về tương lai của tôi. Ha ha… Cậu nhất định cảm thấy thực buồn cười đi! Một người ngốc đến mức nào.” Cỡ nào buồn bười, cậu lắc lắc đầu, cười đến mức nước mắt cũng tuôn rơi.
Vì cái gì luôn phải làm những chuyện ngốc nghếch như vậy, vì sao phải bức chính mình đến mức không có đường lui?
“Duẫn Thiên Khuyết, nếu tôi cầu cậu, cậu sẽ bỏ qua tôi, để cho tôi về nhà với cậu sao? Ha ha…”
Về nhà, về nhà của hai chúng ta. Trở về trốn trong vỏ bọc của mình, tiếp tục cuộc sống yếu đuối, tiếp tục cuộc sống không bằng súc sinh. Tôi không còn làm người, tôi không hề vọng tưởng được làm người. Tôi chỉ cần trốn trong thân xác của mình, để cậu muốn làm thế nào cũng được.
Được không, Duẫn Thiên Khuyết?
Ha ha… Rất buồn cười đi, Lạc Kính Lỗi.
Mày còn ảo tưởng cuộc sống cái gì. Mày còn có đường sống sao?
Chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt, chỉ là một nụ hôn dừng trên khuôn mặt, mày liền rơi xuống kết cục này.
Như vậy, hôm nay, hôm nay mày thật sự còn có đường sống sao?
Lạc Kính Lỗi, mày còn có cái gì, còn có cái gì có thể mất đi?
“Lạc.” Duẫn Thiên Khuyết chăm chú nhìn gương mặt đang khóc lẫn cười của cậu. “Tôi yêu em.” Hắn muốn cứu vãn đoạn tình cảm này từ tận sâu nội tâm. Có lẽ nó đã muốn vỡ vụn, có lẽ đã muốn rách nát không chịu nổi. Nhưng mà, có lẽ còn có một chút hi vọng. Chỉ cần một chút hi vọng thôi, hi vọng Lạc sẽ yêu thương hắn.
Có lẽ, có một chút như vậy.
“Yêu?” Giọng Lạc Kính Lỗi khô khan lặp lại từ này. “Cậu yêu tôi? Cậu yêu tôi sao? Cậu yêu tôi, nhưng lại dấu bên người một Ảnh suốt năm năm, cho tới bây giờ vẫn không nói cho tôi biết, ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, đó là yêu sao?!! Cuối cùng, cậu vẫn đề phòng tôi, vẫn là đề phòng tôi???”
Yêu, tình yêu giá trị ngàn cân, đẩy cậu về phía đoạn đầu đài.
Lạc Kính Lỗi, mày còn có cái gì, còn có cái gì là thuộc về mày, có thể để Duẫn Thiên Khuyết lấy đi? Còn có cái gì để mất đi?
Tìm không thấy, tìm không thấy, vô luận cậu cố gắng thế nào, cũng tìm không thấy.
Khuyết, cậu còn muốn lấy đi cái gì, cậu nói cho tôi biết đi!
Tương lai của tôi, giấc mộng của tôi, cuộc sống cô độc một mình trong ảo tưởng của tôi…
Tám năm về sau, tôi còn muốn gặp lại Khắc Lâm, Đại Cao, Tiểu Hi, Phẩm Diệp, Tiểu Phi.
Cha mẹ, hai người còn nhận ra con không?
Thứ gì đó như là trái tim rơi từ trên cao xuống thật mạnh, vỡ vụn thành trăm ngàn vạn bột phấn, bắn lên mặt, trong suốt lấp lánh, rực rỡ đa sắc, đẹp quá, đẹp quá…
Tôn nghiêm, kiêu ngạo, cha mẹ, bạn bè, người yêu, bóng rổ, thân thể, cậu đều cướp đi tất cả, tôi đã không còn lại gì. Khuyết, lúc này đây, cậu còn muốn cướp đi cái gì nữa?
Sẽ là trừng phạt nghiêm trọng cỡ nào? Hẳn là so với lúc trước còn đau đớn hơn ngàn lần, vạn lần đi!
Lạc Kính Lỗi, mày thật sự còn có thể lại thừa nhận một lần tra tấn so với chết còn thống khổ hơn sao?
Mày thật sự còn muốn thể nghiệm lại nỗi đau như cắt sâu vào xương tuỷ một lần nữa sao?
Lại về với một cuộc tình chết chóc, có lẽ, so với tất cả còn nghiêm trọng hơn.
Một ngày cách đây năm năm, lại rõ ràng hiện lên ở trước mắt. Trên lưng cậu lại bắt đầu có cảm giác ẩn ẩn đau.
Xé rách, run rẩy, bất lực, tuyệt vọng, bên tai cậu truyền tới âm thanh móng vuốt cắt vào da thịt, cắm vào xương sống, chậm rãi trượt xuống, đâm thủng màng nhĩ của cậu.
Duẫn Thiên Khuyết, cậu có biết nó đau đớn bao nhiêu không?
Đau đến mức tôi đã mất hết cảm giác…
Sau đó thì sao, sau cơn đau đó thì sao? Làm một cái cái xác không hồn trong tám năm, lại tiếp tục là một cái xác không hồn thêm tám năm nữa, cho đến khi tôi chết sao?
Cậu cũng có thể ý thức về tám năm tiếp theo, lại tám năm sợ hãi.
Không biết tám năm sau, cậu còn có đủ sức lực và dũng khí để phản bội chủ nhân không?
Ha ha… Thật xa xôi quá!
Nghĩ chuyện hôm nay một chút, lúc này đây, lại tính tính toán trừng phạt cậu như thế nào đây? Hay là trực tiếp lấy mạng của cậu đi, sẽ nhanh chóng hơn rất nhiều.
Mạng? Đúng vậy, cậu sao lại quên được, cậu vẫn còn, tuy rằng sớm không thuộc về chính mình, nhưng quả thật vẫn còn tồn tại – mạng của cậu.
Đúng vậy, Duẫn Thiên Khuyết, cậu muốn sao? Như vậy, tôi cho cậu, được không?
Thân mình rách nát này, tặng cho cậu là tốt rồi, xin đừng ghét bỏ. Đây là thứ duy nhất của tôi.
“Ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, hiện tại có phải cậu đang nghĩ lúc trở về sẽ trừng phạt tôi như thế nào không? Cậu cân nhắc sao rồi? Lần này lại là ý tưởng mới gì? Tôn nghiêm, kiêu ngạo, cha mẹ, bạn bè, người yêu, bóng rổ, cậu đã cướp đi hết rồi, lúc này đây sẽ là gì nữa? Tôi có còn lại cái gì đâu? Cậu xem đi, gương mặt đẹp này, hiện tại cũng chỉ là bộ dáng của quỷ, ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, tôi cũng chỉ còn lại cái mạng này, để cho cậu tàn phá mà thôi.”
Nếu có thể, nếu thật sự có kiếp sau, xin đừng để tôi gặp lại Duẫn Thiên Khuyết.
Kiếp sau, xin trả cho tôi một kiếp sau tự do—
Cậu cười đến tàn nhẫn, cười đến tuyệt đẹp.
Ký ức một đời này, xin hãy xoá hết đi, kiếp sau, tôi sẽ là một người khác.
“Duẫn Thiên Khuyết, đáng tiếc, tôi nghĩ tôi không muốn cho cậu cơ hội này.” Nước mắt sẽ ngưng lại, như giọng nói của cậu.
Có người nói, con người sau khi tự sát sẽ xuống mười tám tầng địa ngục. Như vậy, sẽ đi—
Thực xin lỗi, cha mẹ, thực xin lỗi, con không chống cự được đến cùng, không thể chống cự đến ngày được gặp lại hai người, thực xin lỗi…
Lạc Kính Lỗi dùng hết lực của mình tránh khỏi hai người vệ sĩ, cũng trong nháy mắt, cậu giật mặt giây chuyền trên cổ tay mình xuống, đưa đến cổ của mình…
Thực xin lỗi…… Thật sự…… Thực xin lỗi……
“Không –” Tiếng hét tê tâm liệt phế của Duẫn Thiên Khuyết chói tai vang lên, hắn muốn chạy đến.
Hắn ngăn cản không kịp, hắn không đoạt kịp vũ khí chết người kia, hắn không kịp ôm lấy thân thể của Lạc, hắn không thể cứu lại tình cảm mất mát, hắn không kịp bù lại lỗi lầm của bản thân mình.
Đôi chân tan nát khiến cho hắn khi bước lên bước đầu tiên, đã ngã mạnh xuống đất.
Máu của Lạc, máu của Lạc chảy đến bên người hắn.
Lạc, Lạc của hắn, vì sao lại ngã trên mặt đất, vì sao lại từ từ nhắm hai mắt lại, vì sao không hề để ý đến hắn…
Hắn không bắt được tay của Lạc, cho dù cố gắng như thế nào cũng bắt không được.
Lạc đi rồi, cách thế giới của hắn ngày càng xa. Lạc không muốn trở lại, Lạc nói đã giải thoát rồi. Lạc nói kiếp sau đừng tìm tôi nữa…
Không –
Vì cái gì, vì cái gì hắn còn chưa kịp nói ra ba từ thật xin lỗi, Lạc lại như bọt biển mà biến mất.
Ngay cả biểu tình ngủ say của Lạc cũng đẹp như thế, làm cho hắn xem mà nhịn không được, nước mắt chảy ròng.
Lạc, em đang nhìn tôi sao? Lạc, em vẫn còn ở đây sao?
Lạc, tôi yêu em…
Lạc, tôi yêu em…
Lạc – Thực xin lỗi.
“Xin chào, tôi là Lạc Kính Lỗi.”
“Duẫn Thiên Khuyết.”
——————
Băng: Gọi Ảnh là y nhé, để phân biệt, với lại Ảnh là ninja Nhật thì gọi là y chắc không sao:3
C 33
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
3 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook