Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú
-
Chương 102
Lúc Lương Cẩm Tú và người phụ trách vườn bách thú cùng với lãnh đạo căn cứ nuôi dưỡng chạy tới, đã nhìn thấy cảnh này: Đám người mênh mông vung vẩy tay biểu tình: Đổi biệt thứ lớn, đổi biệt thự lớn.
Lương Cẩm Tú tạm thời không phản ứng được: “?”
Sao lại liên quan đến biệt thự lớn rồi.
“À, đây là fans của Cát Tường.” Lãnh đạo căn cứ nuôi dưỡng dở khóc dở cười, giải thích đơn giản ngọn nguồn sự việc xong, ra sức chen lên trước phía, giơ cao tay lên hét lớn: “Mọi người yên lặng chút, tôi là người phụ trách nơi này. Mọi người có yêu cầu gì thì từ từ nói, đừng ảnh hưởng đến những du khách khác được chứ?”
Nhân viên chăn nuôi sư quét rác cuối cùng cũng chờ được cứu tinh, kích động nói năng lộn xộn: “Lãnh đạo, bọn họ bắt nạt người ta quá! Không biết gì, đòi phải đổi chỗ cho Cát Tường.”
“Bọn họ cũng vì tốt cho Cát Tường.” Lãnh đạo cười tủm tỉm nhìn về phía Tiểu Bạch: “Cô là trưởng nhóm fans nhỉ? Cảm ơn cô từ trước đến nay đã ủng hộ và yêu thương Cát Tường.”
Tiểu Bạch không phải vô duyên vô cớ là trưởng nhóm, chí ít khí thế không rơi xuống thế yếu: “Đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm.”
Hôm nay khó có được nhiều người ủng hộ như vậy, sợ lãnh đạo lấy lệ, Tiểu Bạch nghiêm túc thành khẩn nói: “Lãnh đạo, chúng tôi thật sự không phải tới gây sự. Đối với căn cứ mà nói, Cát Tường là một trong số nhiều con gấu trúc, nhưng đối với chúng tôi, nó là độc nhất vô nhị, yêu cầu của chúng tôi...”
Lãnh đạo cười phất tay: “Yên tâm đi, việc này chắc chắn sẽ giải quyết. Bởi vì hôm nay, đại thần đến rồi.”
Đại thần Lương Cẩm Tú bắt đầu sợ giao tiếp xã hội: “...”
Nhiều người quá.
Nhiều người, dĩ nhiên có người nhận ra cô.
“Á á á á, là streamer Lương! Trời ơi, chả trách hôm nay mí mắt trái của tôi lại giật giật, hóa ra có chuyện vui lớn như vậy.”
“Hình như từng nghe nói, hiểu ngôn ngữ động vật gì đó. Thật hay giả vậy?”
“Má nó, bây giờ thật sự có thể giải quyết được vấn đề.”
“...”
Tiểu Bạch không phải fans của Lương Cẩm Tú, bởi vì chú ý đến sự kiện ngân hàng, từng xem một lần livestream và không biết bao nhiêu video ngắn được cắt nối biên tập. Lúc trước cô cũng nghĩ tới việc liên hệ với Lương Cẩm Tú, nhưng nhìn số lượng fans quá hàng triệu, cuối cùng từ bỏ.
Không thể nào hồi âm.
Xem ra căn cứ nuôi dưỡng thực sự quan tâm đ ến Cát Tường, thế mà lại mời cô ấy đến.
Người biết ở hiện trường phổ cập cho người không biết, có người sốt ruột tự lên mạng tìm tòi. Một lúc sau, mọi người đều nhìn về phía Lương Cẩm Tú bằng ánh mắt rực lửa.
Ngoại trừ gấu trúc Cát Tường, nó dường như không bị ảnh hưởng, giống như người già dạo quanh sau khi ăn xong, chậm như rùa dạo từng vòng quanh khu vực hoạt động không lớn.
Nghe thấy Lương Cẩm Tú nói chuyện, nó sợ đến mức cái mông ngã xuống, hai móng vuốt ôm lấy đầu, kêu như một chú chó con: “Âu âu âu âu âu?”
Du khách vây xem sợ ngây người.
“Gấu trúc vậy mà lại kêu kiểu này?”
“Sao lại giống chó con như đúc! Trời ơi, đáng yêu quá.”
“Cho nên gấu chó chính là như vậy.”
“...”
Nhân viên chăn nuôi sư quét rác chuyên nghiệp phổ cập về khoa học: “Gấu trúc có khả năng nói rất nhiều thứ tiếng. Mọi người đã nghe được khi sợ hãi, lúc vui vẻ, sẽ kêu be be như dê con, ngoài ra còn phát ra tiếng “ừ” vô cùng chuẩn như con người, ý nói nó muốn chơi cùng bạn, hoặc là đòi ôm một cái. Tiếng kêu lúc phát d*c là dễ nghe nhất, kêu giống chim, uyển chuyển du dương.”
Đây là kỹ năng cơ bản mà nhân viên chăn nuôi cần phải nắm giữ, bình thường thông qua tiếng kêu khác nhau, để phán đoán trạng thái trước mắt của gấu trúc.
Lương Cẩm Tú theo bản năng gật đầu, nói rất đúng, vừa rồi Cát Tường quả thực đã sợ hãi, kêu là: “Yêu quái?”
“Tôi tên là Lương Cẩm Tú, không phải yêu quái, biết ngôn ngữ động vật.” Trên đường tới Lương Cẩm Tú đã tìm hiểu câu chuyện của Cát Tường, không thể nói là cung kính nể phục, nhưng cảm giác những lời lừa dối đó không quá tôn trọng: “Nhân viên chăn nuôi nói gần đây bà không ăn cơm, bảo tôi tới hỏi rằng xảy ra chuyện gì vậy.”
Cát Tường buông móng, thả lỏng cơ thể một chút: “Hóa ra là như vậy, làm tôi sợ chết đi được, tưởng rằng yêu quái đến rồi đấy.”
Giọng nó hơi già, nhưng vẫn đáng yêu.
Nói xong nó liếc nhìn đám người vây xem, nghiêng đầu hỏi: “Vậy những người này thì sao? Đến xem tôi hả?”
“Bọn họ đều lo lắng cho bà.” Lương Cẩm Tú nghĩ rồi mới trả lời. Cô hiểu Cát Tường nói xem, ý là đến tham quan.
Đối mặt với Quốc Bảo, đặc biệt là tình huống của Cát Tường hiện giờ, cô rất thận trọng, sợ nói sai một câu làm nó tổn thương. Suy cho cùng, nơi này gần như là lãnh cung có ít du khách đến tham quan.
Sự thật chứng minh lo lắng của cô hoàn toàn dư thừa.
Cát Tường như thể nô lệ tư bản chịu đựng đến giờ tan làm, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, như trút được gánh nặng: “Tốt quá! Đi mấy vòng này tôi mệt chết đi mất.”
Nhân viên chăn nuôi sư quét rác phản ứng lại: “Cát Tường, Cát Tường vừa mới chào khách.”
Thời gian trôi qua lâu lắm rồi, chú ấy gần như sắp quên mất.
Tính cách của Cát Tường rất nhã nhặn, là con gấu trúc ngoan nhất chú từng tiếp xúc. Trước kia căn cứ nuôi dưỡng không nhiều du khách như thế này, có đôi khi thời gian đến không đúng, chỉ có thể nhìn bóng hình từ xa.
Chú ấy chỉ dạy hai đến ba lần, Cát Tường đã nhớ kỹ. Chỉ cần thấy du khách, cho dù chỉ có một, nó cũng sẽ chạy ra đi vòng quanh sân, tiện cho du khách ngắm và chụp ảnh.
Các du khách lần lượt lộ vẻ xúc động, càng không cần phải nói đến nhóm fans.
“Huhu, Cát Tường nhà tui có trách nhiệm như vậy đấy. Cho dù đã già thế này rồi, cho dù vài hôm không ăn cơm, việc tới, lập tức tiến vào trạng thái.”
“Cát Tường không thể thay thế, chúng tôi sẽ cùng nó tồn tại mãi mãi.”
Mắt Tiểu Bạch đã đỏ từ lâu: “Streamer Lương, cô nhanh hỏi nó. Rốt cuộc có phải vì nó sống ở chỗ này mới không vui hay không?”
Cát Tường chậm rì rì quay đầu: “Ơ, cô bé này lại đến nữa.”
Những lời này của nó, suýt chút nữa khiến Tiểu Bạch mất khống chế, kích động hận không thể xoạc chân tại chỗ, Cát Tường vậy mà lại biết cô?
Mấy năm nay, cô đến không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng Cát Tường có thể nhớ kỹ cô. Dù sao mỗi ngày nhiều du khách như vậy, nghe nói ở trong mắt động vật, phần lớn con người trông không khác nhau lắm.
Cảm động duy trì chưa đến ba giây!
Cát Tướng phàn nàn với Lương Cẩm Tú: “Có lần cô ấy tè ra quần trước mặt rất nhiều người, dỗ như thế nào cũng không được, gào khóc đòi nhảy xuống. Làm tôi sợ đó.”
Tiểu Bạch: “...”
Hiện trường việc đội quần siêu lớn!
Quả thực có chuyện như vậy. Vào năm thứ hai tiểu học, cô ra ngoài uống nước nhiều quá, khi đến đấy phát hiện cách khu vực của Cát Tường rất gần. Cô tiếc cơ hội khó có được như thế, sau đó, không nhịn được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nhìn cái gì mà nhìn! Khi nhỏ có ai mà không tè dầm trên giường hay tè ra quần?” Tiểu Bạch thầm lẩm bẩm tôi không xấu hổ, xấu hổ chính là lời nói của người khác, ai nhìn cô thì cô nhìn lại.
Lương Cẩm Tú cực ngưỡng mộ người giao tiếp giỏi, quả quyết giải cứu: “Tại sao bà không ăn cơm? Ở đây không thoải mái, hay là không muốn sống ở đây?”
Nói thật, cô có cùng loại cảm giác với Tiểu Bạch.
Gấu trúc trưởng thành thích sống đơn độc, căn cứ nuôi dưỡng nhìn trông to, nhưng gấu trúc cũng có rất nhiều, mỗi con đều có sân rộng là không thực tế.
Nơi Cát Tường sống không có đồ chơi để giết thời gian, nhỏ trông như cái chuồng lợn.
“Tôi không có vấn đề gì, chỉ không muốn ăn cơm.” Cát Tường chậm rãi trả lời: “Nơi này quả thật quá nhỏ.”
Tiểu Bạch làm gì còn để ý đến xấu hổ, suýt chút nữa gào khóc: “Tôi biết ngay là nguyên nhân này mà!”
Cô ấy vẫn chưa nhận được niềm vui chiến thắng, mà là hối hận. Nếu nói ra sớm một chút, Cát Tường không đến mức trở nên như ngày hôm nay.
Lãnh đạo cũng vừa hối hận vừa đau lòng, lập tức trịnh trọng bày tỏ thái độ: “Rất xin lỗi, là vấn đề của tôi, không thể xem xét kỹ lưỡng tình huống của Cát Tường. Cô Lương, phiền cô hỏi nó xem, nó muốn đi đâu. Tất cả những chỗ ở căn cứ nuôi dưỡng tùy ý chọn, hoặc là, muốn sống cùng với con cái cháu trai cháu gái nào cũng được.”
Phản ứng của Cát Tường ngoài dự kiến của mọi người, nó gắng sức khua móng vuốt: “Không cần, không cần! Tôi mới không muốn sống cùng với mấy đứa trẻ nghịch ngợm.”
Chỉ nói thôi chưa đủ, còn có hành động, hai cái móng vuốt của Cát Tường ôm lấy đầu, ra sức lắc mạnh đầu.
Con người gọi những đứa trẻ nghịch ngợm là đứa trẻ hư. Đàn con của nó là những đứa trẻ hư thực sự, mỗi lần chăm con, cảm giác sống ít đi vài tháng.
Du khách nhao nhao giơ điện thoại quay chụp.
Cát Tường già yếu, tuy không đáng yêu, nhưng có một nét đáng yêu khác.
Lãnh đạo lại trịnh trọng bày tỏ thái độ lần nữa: “Được, vậy tôi sẽ sắp xếp riêng một chỗ cho bà, sau đó để sư quét rác đưa bà đi xem, muốn ở đâu cũng được.”
Cát Tường dường như hơi rung động, yên lặng một lát rồi lại lắc đầu: “Không cần! Tôi quá già rồi, ở nơi nào cũng giống nhau.”
Sân lớn đồng nghĩa với việc mở cửa kinh doanh, phải đi từng vòng để cho người tham quan. Nó sống hơn nửa đời, mệt rồi, muốn yên tĩnh.
Tiểu Bạch lập tức nóng nảy, vất vả lắm mới có được cơ hội. Qua thôn này sẽ không còn hàng này, cô khẩn cầu: “Cát Tường, bà muốn ở nơi nào, hoặc là yêu cầu gì khác cứ nói đi. Chúng tôi chắc chắn sẽ ủng hộ bà mãi mãi.”
Cát Tường chớp mắt: “Cái gì cũng được à?”
Câu này Tiểu Bạch không dám trực tiếp trả lời, cùng mọi người nhìn về phía lãnh đạo.
Lãnh đạo vô cùng nhanh gọn: “Cái gì cũng được. Bà nói đi, cho dù tôi có làm được hay không làm được.”
Đối với sự cống hiến Cát Tường đã làm được, thật ra các lãnh đạo vẫn luôn áy náy vô cùng, thời kì đặc thù, đành phải để Cát Tường liên tục sinh con. Bây giờ nó già rồi, bọn họ có trách nhiệm, cần phải để Cát Tường an hưởng tuổi già.
Đầu Cát Tường càng ngày càng cúi thấp, thấp đến tận bụng, giống hệt cái bánh trôi, nó yếu ớt nói: “Tôi, tôi muốn rời khỏi nơi này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook