Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn
-
Chương 90: Ấm Áp
Bài đăng mà Chu Mạnh Ngôn mới đăng lên Khoảnh Khắc đã khiến tất cả những người trong danh sách bạn bè của anh vô cùng kinh ngạc.
Từ trước tới giờ, chuyện tình cảm của Chu Mạnh Ngôn luôn là đề tài được mọi người bàn tán với nhau, thậm chí nhóm bạn xấu của anh còn lén cược với nhau xem cuối cùng thì anh sẽ hẹn hò với ai.
Nhưng bây giờ, đến khi anh hẹn hò thật rồi thì tất cả mọi người đều ngẩn ra: Bức ảnh này không để lộ mặt cô gái kia.
Nếu chỉ nhìn dáng thôi thì có vẻ như không ai trong số họ quen người này cả!
Người duy nhất biết chuyện này là Lâm Hà yên lặng bấm like, sau đó còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tìm bạn cùng nhà lại thành tìm bạn gái, đúng là được mở mang tầm mắt, ha ha.”
Câu nói này như một viên đá ném vào mặt hồ đang yên ả, chẳng mấy chốc, đã có hơn trăm bình luận dưới dòng Khoảnh Khắc của Chu Mạnh Ngôn.
Nhưng bản thân Chu Mạnh Ngôn lại không hề biết gì về chuyện này, anh còn bận chìm đắm trong cơn nghiện bạn gái.
Ừ đúng rồi đấy, không thể kiểm soát nổi bản thân nữa rồi [nụ cười mê muội].
“Thái Lam.” Tám rưỡi sáng, Chung Thái Lam vừa định rời khỏi giường thì lại bị Chu Mạnh Ngôn ôm chặt: “Em đi đâu thế?”
Chung Thái Lam bối rối: “Đi vệ sinh, rời giường.”
“Em không bùng học được à?” Chu Mạnh Ngôn ngái ngủ xoay người đè lên cô, hôn môi rồi sờ má: “Chúng ta làm gì đó rồi hẵng dậy nhé.”
Chung Thái Lam vừa bực mình vừa buồn cười: “Làm gì là làm gì? Anh còn nghĩ được gì khác không?”
“Anh là người có bạn gái mà.” Chu Mạnh Ngôn cọ nhẹ vào mặt cô, vành tai và tóc mai hai người chạm nhau, “Được không?”
Chung Thái Lam cố ý nói: “Vậy nếu em không đồng ý thì sao?”
Chu Mạnh Ngôn lập tức đáp: “Đợi đến khi nào em đồng ý thì thôi.”
Vậy nghĩa là nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không cho cô rời giường… Chung Thái Lam nghĩ thầm, đành thỏa hiệp: “Được rồi.”
“Em tốt quá!” Anh ngậm môi cô, mút nhẹ rồi duỗi tay lấy "áo mưa" ở tủ đầu giường, xé bao bì: “Hình như không đủ lắm, hôm nay phải đi mua thêm.”
Chung Thái Lam mỉm cười, cố tình chơi xấu sờ Chu Mạnh Ngôn một cái, anh hoảng sợ, vội vàng co chân lên giữ lấy cô: “Đừng có động đậy, anh còn chưa đeo xong, nhỡ sờ cái toang luôn thì sao… Được rồi.”
Anh kề sát bụng Chung Thái Lam, thổi nhẹ vào lỗ tai cô: “Được không em?”
Cả hai đều còn trẻ, lại mới gặp lại sau khoảng thời gian xa cách nên khó tránh khỏi việc hơi tham lam, sau khi triền miên xong thì mặt trời cũng đã lên cao, nhưng anh ôm em, em ôm anh, chẳng ai muốn rời giường cả.
Cuối cùng Chung Thái Lam vẫn miễn cưỡng bò dậy để làm nốt bài tập.
Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi ra ban công đọc sách.
Mới hai ngày mà đã được thỏa mãn hẳn ba lần nên Chu Mạnh Ngôn cũng không dám làm phiền cô bạn gái mới này của mình, anh ngoan ngoãn vào bếp chuẩn bị cơm trưa, ăn cơm xong thì đưa cô đi học.
Nhưng đáng tiếc cho Chu Mạnh Ngôn, trên đường đi anh chẳng gặp được người quen nào của Chung Thái Lam để thể hiện vai trò bạn trai nên đành phải bước thẳng về phía trước, dặn dò: “Tan học thì về nhà ngay nhé, anh sẽ nấu sẵn cơm đợi em.”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Vâng.”
“Thôi, thôi, tan học xong thì em nhắn tin cho anh để anh đến đón rồi chúng ta cùng nhau đi siêu thị.” Chu Mạnh Ngôn đổi ý.
Chung Thái Lam ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng.”
Chu Mạnh Ngôn vẫn chưa thấy hài lòng, “Hay là chúng ta ra ngoài ăn rồi đi xem phim nhỉ?”
Chung Thái Lam im lặng một lúc và quyết định rất dứt khoát: “Anh đi mua ít đồ ăn ngon rồi chúng ta xem phim ở nhà.”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu hôn vào lòng bàn tay cô: “Nghe em.”
Vậy là hai người đã trải qua một buổi tối rất tuyệt vời, xem bộ phim tội phạm hồi hộp kích thích rồi thử tư thế mới.
Nhưng tuyệt vời nhất là sau đó hai người còn chia nhau một hộp kem.
Khoảnh khắc mặn nồng nhất, Chu Mạnh Ngôn không kìm lòng được mà nói: “Bây giờ dù có chết anh cũng cam lòng.”
Chung Thái Lam: “…” Cô mỉm cười hỏi: “Anh nói chết gì cơ?”
“Anh nói anh thích em.” Chu Mạnh Ngôn rất am hiểu cách tìm đường sống trong chỗ chết, “Anh thích em chết mất.”
“Đồ dẻo miệng.” Chung Thái Lam lườm Chu Mạnh Ngôn.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại rất bình tĩnh: “Dù anh có thế nào thì em cũng thích mà.” Những lời nói này của anh không hề ướt át chút nào, anh còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị Chung Thái Lam chỉnh đốn nhưng hóa ra là bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.
Chạng vạng tối hôm nay, Chu Mạnh Ngôn rửa bát đũa xong thì ra ban công hút thuốc, kết quả lại bị Chung Thái Lam bắt quả tang.
Anh vội vàng dập tắt điếu thuốc, chủ động nhận lỗi: “Anh sẽ không bao giờ hút nữa đâu.” Theo những gì anh nhớ thì hình như Chung Thái Lam không thích mùi thuốc.
Nhưng nào ngờ cô chỉ lại gần ngửi thử mùi hương trên người anh, bình tĩnh trả lời: “Không sao đâu, anh hút đi, mùi cũng không nặng lắm.”
Chu Mạnh Ngôn lo lắng: “Thật à?”
“Thật mà.” Chung Thái Lam hắng giọng: “Thật ra lúc hút thuốc nhìn anh đáng yêu lắm.”
Nói xong cô thầm sửa lại, không phải đáng yêu mà là rất quyến rũ, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, anh nghiêng người dựa vào lan can nhả một ngụm khói, trên mặt lộ rõ vẻ lười biếng xen lẫn vui vẻ, thật sự khiến cô muốn hôn một cái.
Rốt cuộc thì anh có biết bản thân mình quyến rũ đến mức nào không vậy?
***
Một ngày trước chuyến bay quay về Mỹ, Lâm Hà đã thành công rủ Chu Mạnh Ngôn ra ngoài: “Tối nay họp lớp, cậu còn nhớ không vậy?”
Chu Mạnh Ngôn đang bận đắm chìm trong tình yêu nên đầu óc còn chưa quay về: “Họp lớp gì cơ… Ơ, hôm nay à?”
Lâm Hà thở dài: “Một câu thôi, đi không?”
“Thái Lam, Lâm Hà hỏi anh hôm nay có đi họp lớp không?” Chu Mạnh Ngôn quay đầu lại hỏi Chung Thái Lam đang phơi quần áo, “Cho anh đi nhé?”
Chung Thái Lam ôm giỏ quần áo vừa giặt bước ra: “Đi đi cho vui.”
“Cô ấy nói tớ được đi.” Chu Mạnh Ngôn truyền đạt lại: “Mấy giờ thế?”
“Sáu giờ.
Ở Gordon Club nhé, đừng có đến muộn đấy.”
Chu Mạnh Ngôn đến hơi muộn, nhưng lúc bước vào cửa thì anh lại nghĩ mình đến nhầm, sao mọi người đều ăn mặc trang trọng thế? Đây là buổi họp lớp chứ có phải tiệc rượu đâu?
“Cậu đến rồi.” Lâm Hà vỗ vai Chu Mạnh Ngôn: “Đi theo tớ.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn Lâm Hà thì yên tâm hơn hẳn, anh ta cũng mặc đồ thường ngày: “Họ làm gì vậy? Sao bảo là họp lớp?”
“Đúng vậy, một buổi tiệc họp lớp.” Lâm Hà than thở: “Còn tại sao lại làm thế này ấy à? Vì có người làm ăn phát đạt, muốn khoe khoang ấy mà.
Cậu thông cảm cho người ta đi.”
Cậu bạn nhỏ lớn lên ở lâu đài cổ chẳng thể hiểu nổi tâm trạng của những người bình thường được thăng chức nhanh.
Nhưng cũng may, Chu Mạnh Ngôn lại có ưu điểm là không bao giờ để ý đến những vấn đề này, sau khi được giải đáp thắc mắc, anh lập tức vứt chuyện này ra sau đầu: “May là ăn cơm xong tớ mới đến.”
Lâm Hà đến khu buffet lấy mấy miếng sushi bỏ vào miệng rồi phẫn nộ nói: “Cậu đúng là kẻ phản bội.”
Chu Mạnh Ngôn làm mặt quỷ với anh ta.
Lâm Hà hoảng sợ, trừng mắt nhìn Chu Mạnh Ngôn như vừa gặp phải ma, Chu Mạnh Ngôn không hiểu, “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?”
“Cậu bị mấy người của tổ chức áo đen bắt cóc à?” Lâm Hà đánh giá Chu Mạnh Ngôn từ trên xuống dưới: “Đầu óc bị thoái hóa hay gì?”
Chu Mạnh Ngôn nở một nụ cười của những người có người yêu: “Không, chỉ là tớ mới yêu thôi.”
“Mới một ngày thôi mà đã tán đổ người ta rồi à?” Lâm Hà không muốn thừa nhận mình đang ghen tị, “Cậu tốt số thật đấy.”
Chu Mạnh Ngôn an ủi anh ta: “Không sao đâu, cậu cũng có phải là quá xấu số đâu.” Là bạn thân của nam chính, chắc Lâm Hà cũng không thê thảm lắm.
Lâm Hà: “Xì!” Đã thống nhất là cùng độc thân với nhau, vậy mà Chu Mạnh Ngôn lại dám lén có bạn gái.
Hai người trốn trong góc đang thì thầm to nhỏ thì đột nhiên có người đứng ngoài không nhìn nổi nữa, gọi hẳn tên Chu Mạnh Ngôn ra: “Chu Mạnh Ngôn? Cậu trốn ở góc phòng làm gì thế?”
Trong lúc Chu Mạnh Ngôn còn chưa nhớ ra người này là ai thì Lâm Hà đã nhắc anh: “Mao Tử, lớp phó.”
Chu Mạnh Ngôn liếc mắt tỏ ý khen ngợi Lâm Hà, dù sao thì anh cũng không thể tìm được chút bóng dáng nào của cậu bạn lớp phó thấp bé nhẹ cân ngày xưa trên người đàn ông béo phì này.
Lớp phó Mao đến trước mặt hai người, còn gọi cả một cô bạn khác đến: “Ngải Na, Chu Mạnh Ngôn đến rồi này.”
Ngải Na? Chu Mạnh Ngôn vội vàng quay sang nhìn Lâm Hà, nào ngờ Lâm Hà cũng ngẩn ra: “Đệt! Đây là Ngải Na à? Tớ nhớ là trước kia cậu ấy vừa mập lại vừa hướng nội, bây giờ biến thành thiên nga trắng rồi sao?”
Lời Lâm Hà không hề quá đáng chút nào, Ngải Na mặc một bộ lễ phục lộ lưng, dáng người cao gầy, đường cong lả lướt, khuôn mặt mập mạp ngày xưa đã trở nên thon gọn, để lộ ngũ quan xinh đẹp, không hề giống con vịt xấu xí hồi còn đi học nữa.
Bây giờ cô ấy như một con bướm mới phá kén, xinh đẹp nhất chỗ này (dù sao Cao Ngân Nguyệt cũng chưa tới…)
Lâm Hà vừa nói thế, Chu Mạnh Ngôn cũng nhớ ra: “Cô bạn ngày xưa ngồi trước chúng ta ấy hả?” Bây giờ anh vẫn nhớ mang máng các bạn học ngồi xung quanh mình.
Lâm Hà ừ một câu rồi nói thêm: “Đúng đấy, dù ngày xưa hay nhận thư tình hộ cậu nhưng thật ra cậu ấy vẫn luôn yêu thầm cậu đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Sao kịch bản này nghe quen thế!? Tình tiết cũ rích! Đây chẳng phải là kịch bản ngược à? Anh không nên đi tham gia buổi họp lớp này mới đúng, hẹn hò với Chung Thái Lam xong, anh mất hết tính cảnh giác rồi.
Nếu xét ở mặt nào đó thì họp lớp chẳng khác gì chiến trường cả!
“Chu Mạnh Ngôn.” Ngải Na bước đến, ánh mắt rất vui vẻ: “Lâu lắm không gặp.”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Đối mặt với người mình từng yêu thầm, Ngải Na khó tránh khỏi việc hơi ngại ngùng, một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Đồ ngọt hôm nay cũng khá ngon, cậu muốn nếm thử không?”
“Ồ vậy à?” Chu Mạnh Ngôn quay sang nhìn những chiếc bánh ngọt nhỏ như bông hoa được xếp thành hàng bên cạnh, ngón tay thon dài lướt qua rồi dừng lại ở một chiếc bánh matcha, “Vậy tớ ăn cái này.” Nói xong, anh cầm bánh lên cho cả vào miệng.
Ngải Na yên lặng nhìn Chu Mạnh Ngôn, chợt cất lời: “Cậu vẫn giống hệt hồi còn học cấp ba.”
“Hả?” Chu Mạnh Ngôn nhướng mày, ánh mắt đầy khó hiểu.
Ngải Na vừa nhìn đã hiểu ý anh: “Trước kia… cậu cũng y như thế này.”
Trước kia Ngải Na rất béo, dù thành tích học tập của cô ấy tốt nhưng chẳng có bạn nam nào chịu nói chuyện cùng, còn có người chế giễu cô ấy là “béo phì”, “heo mập”.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại là trường hợp đặc biệt, dù là cậu học sinh được hoan nghênh nhất trường nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với Ngải Na.
Anh rất tự nhiên mượn Ngải Na thước kẻ và cục tẩy, bài tập không biết làm thì hỏi cô ấy để chép, giống như cô ấy chẳng khác gì những bạn nữ kia vậy.
Có một lần, Ngải Na cầm một hộp socola mà người nhà mua từ nước ngoài về, cẩn thận hỏi Chu Mạnh Ngôn: “Cậu có muốn ăn không?”
“Có, cảm ơn cậu.” Nói xong, anh lấy một viên socola hạt phỉ ra, “Tớ ăn cái này.”
Sau đó Chu Mạnh Ngôn đã ăn hết viên socola hạt phỉ ấy thật.
Hóa ra trên đời này thật sự có người có thể khiến năm tháng trở nên hài hòa, vì có Chu Mạnh Ngôn nên thời thanh xuân vốn ảm đạm của Ngải Na đã xuất hiện vài ký ức đáng để nhớ lại.
Nghĩ đến chuyện xưa, Ngải Na thấy hơi cay mắt nhưng cô ấy lại mỉm cười: “Cậu đúng là không hề thay đổi chút nào.”
Chu Mạnh Ngôn đành trả lời: “Còn cậu thì lại xinh ra.”
“Vậy à? Cảm ơn nhé.” Ngoài mặt Ngải Na vẫn nở nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng lại cười khổ.
Lúc cô ấy xấu xí, mập mạp thì anh không hề giữ khoảng cách, bây giờ trở nên xinh đẹp hơn thì anh cũng chẳng lấy cớ đến gần, không biết nên giận hay vui nữa.
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười, đang định kiếm cớ rời đi thì lại ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu, anh dừng bước, ngửi một lúc rồi hỏi: “Cậu dùng nước hoa à?”
Ngải Na hơi bất ngờ: “Cậu ngửi ra được à?”
“Mùi thơm lắm, rất dễ chịu.” Chu Mạnh Ngôn lại gần, khẳng định rồi lại hỏi: “Nước hoa gì vậy?”
“Guerlain Shalimar.” Ngải Na đáp.
Chu Mạnh Ngôn nhướng mày: “Shalimar? Tớ thích mùi này.” Anh lấy điện thoại ra, lên website của hãng để đặt một lọ: “Là lọ nào thế?”
Ngải Na hơi ngẩn ra: “Loại mới nhất này… Cậu muốn mua à?” Đây là nước hoa dành cho nữ mà!
Anh thản nhiên trả lời: “Mua cho bạn gái.”
Ngải Na cũng không quá bất ngờ, người đàn ông như Chu Mạnh Ngôn thì sao có thể độc thân được chứ? Cô ấy chỉ cảm thấy hơi chua xót, dù vịt con xấu xí biến thành thiên nga thì vẫn bỏ lỡ rất nhiều chuyện: “Cô ấy may mắn thật đấy, có được người bạn trai như cậu.”
“Không.” Chu Mạnh Ngôn hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên: “Là tớ vô cùng may mắn mới đúng.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook