Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn
Chương 76: Rung Động



Sau khi nói ra những điều mình luôn giữ kín trong tim, chẳng hiểu sao Chu Mạnh Ngôn lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ, giống như vừa trả thù xong vậy: “Phải, em nói cũng có lý, nhưng tôi không làm theo những gì em sắp xếp đấy.

Bây giờ tôi thích em, em định làm gì nào?”
Em định làm gì nào? Anh thấp thỏm đợi câu trả lời của cô, nhưng đợi một lúc lâu lại chỉ nhận được câu hỏi: “Gì cơ? Anh vừa nói gì thế?”
Mới đầu nghe xong Chu Mạnh Ngôn còn tưởng Chung Thái Lam đang trốn tránh, nhưng nhìn kỹ lại thì nét mặt khó hiểu của cô trông rất thật, anh khó hiểu hỏi: “Em không nghe rõ thật hay đang giả vờ thế?”
Chung Thái Lam vẫn còn đang thấy mơ hồ, cô có cảm giác như mình đã nghe được rồi, nhưng tự dưng tai lại ù đi, trong đầu chỉ có tiếng “ong ong”, những lời anh nói cứ như gió thoảng bên tai chứ không hề vào đầu chữ nào.
“Anh vừa nói…” Cô khó hiểu, “Nói gì ấy nhỉ?”
Chu Mạnh Ngôn vội vàng nhắc lại câu quan trọng nhất: “Tôi nói là tôi thích em.”
“À!” Lần này thì nghe rõ hơn rồi.

Nhưng kỳ lạ thật đấy, câu tỏ tình bình thường mà Chung Thái Lam còn chẳng dám mơ đến đột nhiên xuất hiện ở thế giới thật, có điều cô không hề vui vẻ chút nào mà chỉ thấy cổ họng mình nghẹn lại, hốc mắt đỏ lên, suýt nữa bật khóc.
Sinh thời, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được câu này từ miệng anh, nói hơi quá thì đúng là cuộc đời này không uổng phí rồi.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Giống như bình thường, nếu ai đó được ôm thần tượng của mình thì sẽ thấy mừng như điên, nhưng nếu được tỏ tình hay cầu hôn bởi người đó thì lại cảm thấy hư ảo.
Vì hành động đầu tiên mới phù hợp với thân phận của mình, là điều mà mình đủ tư cách để nhận.

Còn điều thứ hai lại giống như lâu đài cát vậy, mặc dù nó ở ngay trước mắt nhưng chẳng ai dám nghĩ sẽ có ngày nó trở thành hiện thực.
Chung Thái Lam vẫn cố gắng kiềm chế lý trí, không dám thổ lộ tình cảm của mình, não của cô lập tức đưa ra phán đoán: Chu Mạnh Ngôn không thể nào thích cô được, bây giờ anh như thế này chắc chắn là vì có gì đó không đúng.

Bộ não chậm chạp tìm ra một lý do thật hợp lý, sau đó cô thoải mái nói: “Tôi biết rồi.”
“Gì cơ?” Diễn biến này hơi bất ngờ, Chu Mạnh Ngôn mờ mịt hỏi.
Cô nghiêm túc giải thích: “Vừa nãy tôi nói rồi đấy thôi, trong truyện đã viết rằng tình cảm của anh sẽ thay đổi, đáng ra phải là Bạch Đào, bây giờ lại biến thành tôi, chắc hẳn là do tôi đã giành đất diễn với Bạch Đào, theo cốt truyện thì lẽ ra người cho anh ở nhờ phải là Bạch Đào, cô ấy sẽ phá án cùng anh, giúp anh thoát khỏi ám ảnh về Cao Ngân Nguyệt…”
Nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó nên Chu Mạnh Ngôn và cô gặp nhau, cô đã làm rất nhiều việc mà đáng ra Bạch Đào phải làm nên khiến anh có ảo giác, tưởng rằng mình thích cô.

Nhưng chẳng bao lâu nữa, Chu Mạnh Ngôn sẽ phát hiện ra sự thật này.

Những điều giả dối không bao giờ biến thành sự thật, Chung Thái Lam không muốn sau này mình lại bị đá nên thà rằng nói cho anh biết sự thật ngay từ đầu còn hơn.
“Chắc do di chứng của cốt truyện thôi.” Cô bình tĩnh đưa ra phán đoán: “Một thời gian nữa là sẽ hết ấy mà, đây chỉ là ảo giác, anh nhầm rồi.

Anh không thể thích tôi được.”
Vì cô chẳng có gì đáng để anh thích cả.
Chu Mạnh Ngôn không ngờ đáp án của cô lại lạ lùng như vậy, anh nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi: “Chung Thái Lam, em…” Anh sợ mình tức quá rồi lỡ lời nên vội vàng ngậm miệng lại, nhưng sự uất ức và phẫn nộ vẫn cứ thế nhảy ra khỏi cổ họng: “Sao em lại như vậy?”
Tâm trạng của anh lúc này không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả nữa rồi, anh dứt khoát vươn tay ra véo má cô: “Tôi tức chết vì em mất, chắc tôi là nam chính đầu tiên chết vì bị tác giả chọc tức đấy!”
Chu Mạnh Ngôn thật sự rất tức giận, tức giận vì cô dám nghi ngờ tình cảm của anh, tức vì cô dám tự cho rằng mình đúng rồi xuyên tạc ý của anh, đồng thời còn tức vì cô dám coi thường bản thân nữa.
Nhưng anh cũng hiểu tại sao cô lại phải làm vậy.
Vì Chung Thái Lam là một người cực kỳ tự ti nhưng đồng thời cũng cực kỳ kiêu ngạo.

Cô tự ti cho rằng mình không đủ tư cách khiến anh thích, lại kiêu ngạo nghĩ thà mình tự buông tay trước còn hơn là bị người khác vứt bỏ, giống như bây giờ cô kiêu ngạo hơn chút nào thì sẽ đỡ bị tổn thương chút ấy vậy.
Đối mặt với một cô gái mâu thuẫn và nhạy cảm như vậy, Chu Mạnh Ngôn thật sự rất bối rối, không biết phải thuyết phục cô kiểu gì.
“Anh cứ tránh xa tôi ra đi.” Trái tim Chung Thái Lam như nằm trong bụi gai vậy, những chiếc gai sắc nhọn đâm thẳng vào quả tim mềm mại, máu nhỏ từng giọt nhưng cô vẫn mỉm cười: “Sao anh vẫn chưa từ bỏ ý định vậy?”
Chu Mạnh Ngôn thả tay ra, thấy gò má ửng hồng của cô thì lại véo thêm cái nữa: “Sao tôi lại phải ngừng hy vọng chứ?”
Anh không muốn nghe lý do mà cô nghĩ ra thay mình nên vội vàng nói hết suy nghĩ trong lòng: “Tôi rất nghiêm túc, tôi biết tình cảm của mình là thật hay giả.

Có lẽ tình cảm của tôi và Cao Ngân Nguyệt có liên quan đến em, nhưng em nhớ không? Em từng nói rằng tôi đã tự do, tôi không còn bị em khống chế từ lâu rồi, tôi cũng tự hiểu rằng mình thích ai.

Chung Thái Lam, em đừng tùy tiện phủ nhận tình cảm của người khác.

Như vậy hơi quá đáng đấy!”
Chung Thái Lam không thể phủ nhận điều này, bây giờ cô không cảm nhận được tâm lý của Chu Mạnh Ngôn nữa, anh đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cô.

Nhưng mà kết luận này chắc chắn sẽ không sai.
“Có lẽ là anh nói đúng, tôi không có tư cách gì để đặt câu hỏi về tình cảm của anh.” Một lúc lâu sau cô nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh nghĩ sai rồi, tôi chẳng có gì đáng để anh thích cả.”
Về vấn đề này thì Chu Mạnh Ngôn cũng chưa nghĩ kỹ, anh chỉ có thể buồn rầu đáp: “Tôi cũng không biết tôi thích em ở điểm gì nữa.

Em có biết là em đáng ghét lắm không? Lần trước nói tuyệt giao một cái là tuyệt giao luôn, tôi ở nhà đợi điện thoại của em hơn nửa tháng trời, cảm giác như sắp bị suy nhược thần kinh đến nơi rồi nhưng em lại có thể chịu đựng được, không gọi cho tôi lấy một cuộc.


Em không gọi cho tôi thì cũng phải cho tôi cơ hội gọi chứ! Sao lại chặn tôi trên mọi mặt trận vậy, sao lại quá đáng thế không biết?”
Chung Thái Lam: “…” Bạn học à, bạn có thật sự muốn theo đuổi tôi không vậy?
“Tuy vậy, không biết có phải là vì thích nên mới trở nên thấp kém hơn không, đêm qua tôi thật sự hận em đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng sáng nay ngủ dậy lại chỉ lo rằng không biết em ở quê có lạnh không, có đồ ăn sáng chưa, em có biết tôi dậy từ lúc mấy giờ không? Năm giờ! Khi ấy mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng còn chưa mở, mãi tôi mới đợi được đến lúc người ta mở cửa, mua xong là tôi đi ngay, chẳng chần chừ gì cả.”
Nói đến đó, anh ôm đầu rên rỉ: “Đáng chết là tôi còn thấy như vậy rất vui vẻ, thậm chí vui hơn là ngồi nhà đợi điện thoại từ em, đã như thế rồi thì tôi còn cách nào nữa? Tôi cảm thấy mình không có chút lương tâm nào, nhưng cuối cùng thì vẫn không chịu được mà chạy tới.”
Lời nói của anh khiến Chung Thái Lam sửng sốt, cô không biết phải trả lời thế nào.
Yêu mà không được gặp, ngày nào cũng ngập ngừng vò đầu bứt tóc, dù chưa từng trải qua kiểu yêu đương ngây ngô như vậy thì hẳn là ai cũng đã từng thấy một lần, nhưng bây giờ Chung Thái Lam vẫn có cảm giác lạ lùng.
Chu Mạnh Ngôn được cô cưng chiều hết mực, chỉ có những cô gái khác theo đuổi anh chứ cô đâu nỡ để anh là người bị giày vò.
Vậy mà bây giờ anh lại đang bị tra tấn bởi chính cô.
Chung Thái Lam thấy hơi miễn cưỡng, nhưng đồng thời trái tim lại rung động.
“Em nghĩ chỉ mỗi em biết vấn đề giữa chúng ta là gì à? Tôi đã suy nghĩ từ lâu rồi, tôi công nhận cách giải quyết tốt nhất là không bao giờ qua lại với nhau nữa, làm như vậy thì tôi sẽ không phụ lòng Ngân Nguyệt, không phải làm trái lương tâm của mình, còn được tự do, có gì không tốt chứ? Nhưng tôi không làm được!”
Anh giận dỗi: “Tôi không thể kiểm soát được việc thích em, nếu có thể thì tôi…”
Chung Thái Lam còn tưởng anh định nói: “Nếu có quyền lựa chọn thì tôi sẽ không thích em.” Nào ngờ anh ngừng một lát mới lên tiếng: “Tôi hy vọng rằng mình quen biết em sớm hơn.”
Quen biết cô sớm hơn, hiểu ra điều mình muốn là gì thì có lẽ bi kịch của Cao Ngân Nguyệt và câu chuyện giữa hai người sẽ được giải quyết dễ dàng.
Chỉ tiếc cuộc sống này không phải là một trò chơi yêu đương, không có chiến lược và cũng không có các tùy chọn.
Anh thở dài: “Thái Lam, tôi biết mình ích kỷ, em đã quyết định xong rồi nhưng tôi vẫn cứ muốn quấn lấy em, tôi xin lỗi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng muốn nói cho em biết suy nghĩ của mình: Tôi thật sự rất thích em, không phải vì bất kỳ điều gì cả, em tin tôi được không?”
Sống mũi Chung Thái Lam cay xè, cô nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi đã nói những lời rất quá đáng.”
“Vậy em có thích tôi không?” Chu Mạnh Ngôn nhớ ra một vấn đề rất quan trọng: “Tình cảm mà em dành cho tôi là gì vậy?”
Chung Thái Lam chần chừ một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không hài lòng: “Em thích theo kiểu gì: là tình cảm của tác giả dành cho tác phẩm của mình; chỉ đơn giản là tán thưởng hay là thích kiểu muốn yêu?”
“Hình như phức tạp hơn một chút.” Cô hơi nhíu mày, buồn rầu nói: “Tôi không nói rõ được, nhưng hình như kiểu thích nào cũng có.”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Chung Thái Lam: “Hả?”
Anh vẫn quyết tâm hỏi cho bằng được: “Loại người chưa từng yêu đương như em có hiểu tình yêu nam nữ là gì không vậy?”
Chung Thái Lam : “… Anh nghĩ là tôi không dám đánh anh à?”
“Nghi ngờ của tôi rất hợp lý mà.” Chu Mạnh Ngôn biện hộ, “Em nghĩ lại xem, chỉ khi nào em cần tôi thì em mới nghĩ đến tôi thôi, bạn mất tích, thi không tốt, bị ốm rồi cả một đống chuyện linh tinh khác… nhưng lúc nào tôi cũng nhớ đến em, thích một người là phải như tôi chứ không phải như kiểu của em.”
“Anh nói cũng có lý.” Chung Thái Lam lập tức đổi ý: “Vậy tôi không thích anh nữa.”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Dáng vẻ chán nản của anh khiến Chung Thái Lam cảm thấy rất vui, cô chủ động nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”
“Đợi chút.” Chu Mạnh Ngôn không muốn để lời tỏ tình của mình chết yểu ở đây, “Tôi nói tôi thích em, em có tin tôi không?”
Chung Thái Lam cười khổ: “Tôi không biết.” Cô cảm thấy tình cảm trong câu nói của anh không phải là giả nên mới tin, nhưng đồng thời cũng không tin lắm, tại sao anh lại thích cô chứ?
Chu Mạnh Ngôn không dám ép cô quá: “Vậy tôi hỏi lại nhé, em biết tôi thích em rồi đúng không?”
Lần này thì cô nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Mạnh Ngôn bật cười, nụ cười vừa vui vẻ nhưng lại pha chút buồn rầu: Cuối cùng thì anh cũng nói cho cô biết tình cảm của mình rồi, từ giờ không cần phải giấu giếm hay sợ này sợ nọ nữa… Ít nhất thì từ giờ anh sẽ không phụ lòng cô nữa.
Chắc cô cũng thích anh.
Nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ? Mặc dù Chung Thái Lam đã kiếm cớ hộ anh, nhưng yêu người khác là quyết định của chính bản thân mình, việc thích cô cũng là tình cảm từ tận sâu trong trái tim anh.

Anh vẫn có lỗi với Cao Ngân Nguyệt.
“Thái Lam." Chu Mạnh Ngôn đột ngột lên tiếng, “Nếu em đã thừa nhận việc tôi thích em là quyết định của tôi thì em cũng nên hiểu rằng, chẳng có ai ép tôi phải thích người khác cả, đó không phải là lỗi của em mà là lỗi của tôi.”
Chung Thái Lam buột miệng nói: “Không, tôi đã nói với anh…”
Chu Mạnh Ngôn dùng ngón tay chặn miệng cô lại: “Nghe này, cho dù em đã thiết lập tình cảm của tôi và cô ấy không quá sâu đậm thì cũng không có nghĩa là tôi có thể đi thích người khác ngay được.

Tôi đã chấp nhận cô ấy, chúng tôi trở thành người yêu của nhau, việc tình cảm không sâu đậm hay hai người không phải tri kỷ đều không phải là cái cớ.”
“Tôi không muốn làm con rối của em nên tất nhiên không thể đổ hết trách nhiệm lên người em được.

Bản thân tôi tự đứng núi này trông núi nọ, tôi có lỗi với Ngân Nguyệt, đó là lỗi của của tôi, tôi tự làm tự chịu.”
Điều khiến Chu Mạnh Ngôn thực sự đau khổ không phải là tội danh thay lòng đổi dạ, mà là thích Chung Thái Lam đồng nghĩa với việc có lỗi với Cao Ngân Nguyệt, nếu anh còn lương tâm thì anh không thể yêu cô ngay được.
Nếu Cao Ngân Nguyệt ở dưới suối vàng mà biết thì sao có thể yên nghỉ được chứ?
“Tôi xấu xa thật đấy.” Anh lẩm bẩm, “Đã có lỗi với Ngân Nguyệt rồi mà còn có lỗi với cả em nữa.”
Nếu hồi trước không hẹn hò với Cao Ngân Nguyệt thì tốt rồi, nhưng thời gian chẳng thể nào quay lại; nếu Cao Ngân Nguyệt không chết thì tốt rồi, nhưng người chết không thể sống lại; nếu anh không thích Chung Thái Lam thì tốt rồi, nhưng anh lại không làm vậy được.

Một bước sai, từng bước sai, cuối cùng trở thành một cái kết không thể sửa đổi.
Nghe anh nói nhiều như vậy, Chung Thái Lam cũng đã hiểu.

Nhưng cô lại nghĩ, thật ra câu chuyện này vẫn còn cách giải quyết khác, chỉ cần anh thích người khác là được.
Miễn không phải là cô thì Chu Mạnh Ngôn sẽ không bị tra tấn thế này nữa, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.
Nhưng cô không muốn nói.
Tình cảm của anh rất đáng quý, Chung Thái Lam muốn có được nó nhiều hơn một chút, dù sao Chu Mạnh Ngôn cũng chỉ đang ngộ nhận thôi, khi nào tỉnh táo lại anh sẽ chủ động tránh xa cô ra.
Vậy hãy để giấc mơ này kéo dài thêm lúc nữa đi, dù rằng nó sẽ biến mất như tia nắng ban mai, như giọt sương buổi sớm, như người tuyết vào đầu mùa xuân nhưng những khoảnh khắc ấy chắc chắn sẽ mãi mãi kéo dài trong trí nhớ của cô.
“Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây đi.” Cô khẽ cười: “Tôi mệt rồi, hôm khác nói tiếp.”
Lúc này Chu Mạnh Ngôn lại như vừa tỉnh ngủ, chẳng mấy khi hai người có thời gian ở chung với nhau, không thể lãng phí được: “Không nói nữa, vậy xem TV đi, bật phim lên nhé? Em thích xem phim gì?”
Chung Thái Lam dở khóc dở cười: “Không xem nữa, ngủ đi.”
Chu Mạnh Ngôn không tình nguyện: “Ngủ cái gì mà ngủ! Tôi chưa muốn ngủ, muốn ngủ với em cơ!? Em có cho ngủ không?”
Chung Thái Lam: “Không.”
“Vậy là em không thích tôi kiểu ấy à?” Anh thầm nuốt nước bọt, nửa đùa nửa thật thăm dò: “Em không muốn làm mấy chuyện khi yêu đương với tôi sao?”
Chung Thái Lam: “…” Hình như đàn ông lúc nào cũng kiểu được voi đòi tiên nhỉ? Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Không cần phải uyển chuyển như vậy đâu, lên giường trước cũng được, nào, cởi quần áo ra đi, ai không cởi là chó con.”
Chu Mạnh Ngôn: “Gâu!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương