Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn
-
Chương 57: Meo Meo
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ rất lâu, rối rắm mãi đến khi chân trời phía Đông sáng lên thì mới nhận ra chuyện quan trọng nhất… bất kể lời nói dối về người yêu hay hành động thoát thân đều chỉ là giả dối thôi, đây là một cái bẫy liên hoàn!
Mục đích thực sự của Chung Thái Lam là khiến Chu Mạnh Ngôn không hỏi kỹ về câu giữ khoảng cách vì muốn tốt cho anh nữa.
Cô gái này… lắm mưu mẹo thật đấy!
Chu Mạnh Ngôn nghĩ vậy, lại nhìn về phía Chung Thái Lam đang rúc vào bụi cây, càng ngày càng thấy mình đúng: Trước kia anh đánh giá thấp cô rồi.
Hôm nay vừa ngủ dậy Chung Thái Lam đã nói là muốn đến thư viện học bài, anh không bình luận gì mà chỉ nói qua cho cô biết về lịch trình của mình: “Tôi đi gặp Bạch Đào một lát để tìm xem có thêm manh mối gì không.”
Cuối cùng thì hóa ra cả hai người đều nói dối.
Chung Thái Lam không đến thư viện mà đi thẳng vào đại học Yến Đài, còn anh cũng chẳng đi gặp Bạch Đào mà lại theo dõi cô.
Anh thật sự rất ngạc nhiên, Chung Thái Lam muốn làm gì? Hay cô hẹn gặp ai đó ở đây? Là người đàn anh mà cô yêu thầm đó ư?
Nếu vậy thì gặp ở quán cà phê chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Khách sạn ở gần trường cũng rẻ, sao lại phải rúc vào khu rừng nhỏ này chứ? Gu của cô mặn đến thế à?
Đúng lúc Chu Mạnh Ngôn đang cảm thấy khó hiểu thì Chung Thái Lam đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống rồi bắt đầu kêu: “Meo meo.”
Meo meo? Cô đang gọi mèo đấy à?
Chu Mạnh Ngôn lặng lẽ trốn ra sau cây rồi ló đầu nhìn, chỉ thấy Chung Thái Lam lấy vài miếng lạp xưởng và mấy con cá thơm lừng từ trong túi ra dụ đám mèo hoang xung quanh đến ăn.
Trong kỳ nghỉ hè, không ai cho đám mèo hoang ở trường ăn, chúng nó đói bụng đến nỗi kêu meo meo, quanh năm chơi cùng các sinh viên khác nên chúng nó cũng chẳng sợ người lạ, túm năm tụm ba chui ra khỏi đám cỏ rồi vây quanh Chung Thái Lam.
Chung Thái Lam được một đám mèo thành tinh vây quanh thì hạnh phúc muốn chết, sờ bên này một cái, gãi bên kia một cái, mấy chú mèo nhỏ lại càng dụi vào tay cô nhiệt tình hơn.
Khi Chung Thái Lam nhớ ra lý do mình đến đây thì đã quá nửa tiếng rồi, cô cho đám mèo hoang ăn no nhưng lại không rời đi ngay mà vội tìm gì đó trong bụi cây.
Trời cao không phụ lòng người, sau hơn một tiếng tìm tòi vất vả, cuối cùng cô cũng tìm được mục tiêu phù hợp với tiêu chí của mình: Một chú mèo hoang nhỏ đang bị thương.
Nhìn qua thì có vẻ như nó mới sinh chưa được bao lâu, đuôi thì bị đứt một đoạn, đang nằm hấp hối trong một bụi cỏ.
Chung Thái Lam dùng chiếc khăn mặt mình đã chuẩn bị sẵn để bọc nó lại, khi cô chạm nhẹ vào thì phát hiện nó đang run lẩy bẩy.
Chung Thái Lam đổ sữa bò ra lòng bàn tay định đút cho nó, nhưng con mèo hoang này quá nhỏ, không thể tự uống sữa được, Chung Thái Lam cũng không có xi lanh nên đành dùng ống hút để thổi sữa vào miệng nó.
Nhưng cô cũng không dám cho nó uống quá nhiều, sau khi đút được một lúc thì cô dừng lại và ôm chú mèo nhỏ ấy đến phòng khám thú y gần đó.
Phòng khám thú y này mở gần bệnh viện nên cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc khám chữa cho những chú chó, chú mèo nhỏ thế này, chẳng bao lâu sau họ đã giải quyết xong vấn đề, còn khuyên Chung Thái Lam: “Nếu cô có điều kiện thì nhận nuôi nó đi, nếu không nó chẳng sống được bao lâu đâu.”
Chung Thái Lam buồn phiền nhíu mày: “Chỗ tôi không cho nuôi thú cưng.”
Khu trọ Về Tổ có quy định rõ trong hợp đồng là không được nuôi thú cưng để đảm bảo chất lượng cuộc sống của các khách trọ, tất nhiên là nếu khách muốn nuôi lén mấy con vật như rùa hoặc cá vàng thì cũng không sao, nhưng chó mèo thì có vẻ hơi phiền.
“Vậy cô thử hỏi xem có người bạn nào muốn nhận nuôi nó không?” Bác sĩ thú y rất nhiệt tình: “Hoặc đăng lên Weibo ấy.”
Chung Thái Lam thấy cũng hợp lý nên đăng bài xin giúp đỡ lên Khoảnh Khắc của mình.
"Trên đường đến thư viện thì nhặt được tên nhóc này, bác sĩ nói rằng nếu được chăm sóc tử tế thì nó sẽ rất khỏe mạnh, nhưng chỗ tôi ở không cho nuôi thú cưng, liệu có ai tốt bụng muốn nhận nuôi nó không? Nhóc này rất ngoan."
[Hình ảnh]
Sau đó cô giới hạn người xem, chỉ cho Nhiếp Chi Văn và vài người bạn tốt xem bài viết này thôi.
Tất nhiên cô cũng không quên ẩn nick phụ của mình đi.
Ôn Nhu là người đầu tiên nhắn cho cô: “Cậu nhặt được một con mèo à? Trong trường đúng không? Tớ muốn nuôi quá!!!!”
Chung Thái Lam mỉm cười đáp: “Mẹ cậu không cho nuôi đâu.”
Ôn Nhu rất thích các loại động vật nhỏ, còn thường xuyên cho mèo hoang ăn với cô, nhưng mẹ Ôn Nhu lại sợ các thể loại động vật nhỏ nhiều lông kiểu này nên không chịu cho cô ấy nuôi, cô ấy cũng chỉ đành xem trên mạng cho đỡ ghiền mà thôi.
Một lát sau, một người bạn khác của cô cũng nhắn: “Tìm được người nhận nuôi chưa? Hay là mang sang nhà tớ?”
Nhà người bạn này còn nuôi hai chú chó và ba chú mèo nữa, thật ra thì nuôi thêm một con cũng chẳng có vấn đề gì, Chung Thái Lam nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu không tìm thấy ai khác thì tớ sẽ nhờ cậu sau, cậu cũng đủ gánh nặng rồi.”
“Gánh nặng ngọt ngào ấy mà.”
Kèm theo đó là một bức ảnh sờ mèo ôm chó.
Chung Thái Lam thật sự rất ghen tị.
Hơn một tiếng sau cô mới nhận được câu trả lời từ Nhiếp Chi Văn: “Tìm được người nhận nuôi mèo của cô chưa?”
Chung Thái Lam gửi icon khóc lóc: “Sinh viên không có quyền tự nuôi mèo T^T.”
Nhiếp Chi Văn không có hứng thú với việc nuôi mèo, loài động vật nhỏ này luôn khiến anh ta cảm thấy bực bội, nhưng nếu nuôi một thời gian ngắn thì cũng tạm chấp nhận được: “Có muốn mang sang nhà tôi không?”
“Không cần đâu, để tôi hỏi xem có bạn học nào muốn nuôi không.”
Lời từ chối của Chung Thái Lam không nằm ngoài dự đoán của Nhiếp Chi Văn, anh ta biết rõ việc Chung Thái Lam đã quen giữ khoảng cách với người khác, không dễ dàng nhận ý tốt từ người ngoài, vậy nên anh ta chỉ hỏi: “Cô có chắc là có thể tìm được người nhận nuôi nó trong hôm nay không?”
Chung Thái Lam chắc chắn, vì kiểu gì Nhiếp Chi Văn cũng sẽ đưa chú mèo này đi thôi: “…”
“Cô không thể để nó ở bệnh viện mãi được, cứ mang nó đến nhà tôi trước đi, tới khi cô tìm được người nhận nuôi thì lại đón nó đi là được.”
“Như vậy có ổn không? Liệu có làm phiền anh quá không?”
“Biết đâu cô lại biến tôi thành một con sen trung thành ấy chứ.”
“2333 (1), được rồi, đành làm phiền anh vậy.
Tôi sẽ nhanh chóng tìm người nhận nuôi nó.”
(1) 2333: Cụm từ viết tắt này có nghĩa là cười lớn, cũng tương tự như LOL (laugh out loud/ lots of laugh)
“Ừ, nhanh lên đấy, nếu không tôi và nó có tình cảm với nhau rồi thì tôi sẽ không để cô mang nó đi đâu.”
Chung Thái Lam chưa bao giờ nghĩ chuyện ham muốn giữa nam và nữ lại đơn giản như vậy, bên này kéo một chút, bên kia thả một chút, miễn là không hãm sâu vào chuyện này thì chỉ cần nhìn qua là đã hiểu.
Cô hẹn giờ với Nhiếp Chi Văn, sau đó mua thêm ống xi lanh và sữa bột ở phòng khám thú y.
Còn đồ ăn cho mèo, WC cho mèo thì sao? Không, không thể nhanh vậy được mà phải làm như mượn sách, mỗi lần mượn một quyển thì mới có cơ hội tiếp xúc với nhau, cô tốn nhiều công sức thế rồi, sao có thể làm xong hết mọi chuyện trong một lần chứ.
Từ từ rồi tính.
Càng lâu thì càng có nhiều cơ hội hơn.
Khoảng mười hai giờ, Nhiếp Chi Văn lái xe đến đón cô và chú mèo nhỏ kia.
Vừa lên xe, Chung Thái Lam đã nói ngay: “Tôi mua sữa bột rồi, bác sĩ nói là cách vài tiếng phải cho nó uống một lần.”
Nhiếp Chi Văn lên tiếng: “Tôi phải đưa nó đến văn phòng trước, tối tan làm thì đưa về nhà sau, tiện thể nhờ người ở văn phòng tư vấn cho nó ăn hộ vậy.”
“Làm phiền anh quá.” Chung Thái Lam áy náy: “Rốt cuộc tôi vẫn phải làm phiền anh.”
“Tôi tình nguyện bị cô làm phiền.”
Chung Thái Lam giả vờ như rất xấu hổ bởi lời anh ta nói, mặt cô đỏ bừng, mím môi không biết nói gì tiếp.
Cùng lúc đó, Chu Mạnh Ngôn - người đã chứng kiến hết đầu đuôi câu chuyện đang đứng nhìn bên cạnh phòng khám thú y: “…”
Anh biết ngay mà.
Có điều Chung Thái Lam sao vậy? Rõ ràng hồi theo dõi Triệu Trác Việt cô còn rất ngây thơ, non nớt, vậy mà bây giờ có thể tạo hẳn một kế hoạch để tiếp cận nghi phạm… Cô mới đả thông hai mạch nhâm đốc (2) à?
(2) Mạch nhâm đốc: Nguyên văn câu này theo Đông y là: "Đả thông hai mạch Nhâm - Đốc thì khí huyết sẽ lưu thông", đây là hai dòng mạch thuộc Kỳ kinh bát mạch.
Trong hai kinh mạch này một mạch kiểm soát tất các kinh âm (bao gồm thủ tam âm kinh – ba đường kinh âm trong cánh tay; Túc tam âm – ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi), và một mạch kiểm soát tất cả các kinh dương (thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh).
khi 12 kinh mạch này có vấn đề, đầu tiên cần đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông.
Buổi chiều, Chu Mạnh Ngôn và Bạch Đào gặp nhau ở nhà của Cao Ngân Nguyệt, hai người định tìm thêm manh mối về vụ án đặc biệt này ở đây.
Bạch Đào: “Hôm đó Cao Ngân Nguyệt nhận được thỏi Son Môi Tỏ Tình thì phát hiện ra đây là một cơ hội tốt, cô ấy quyết định lợi dụng chức năng ghi âm của thỏi son này trước khi nó được công bố, cho nên mới cố tình ăn diện để đi gặp Nhiếp Chi Văn, đúng không?”
“Ừ.”
Bạch Đào phân tích tiếp: “Bây giờ vấn đề ở chỗ Cao Ngân Nguyệt định cầm thỏi son này đi ghi âm điều gì? Ba mươi giây, coi như có thể ghi âm được chứng cứ chứng minh Nhiếp Chi Văn lạm dụng cô ấy thì cũng có làm được gì đâu.”
“Nếu như muốn có bằng chứng chứng minh anh ta có hành vi không đứng đắn với cô ấy thì chỉ cần dùng camera mini thôi là đủ, với cả cũng chẳng cần phải mặc như vậy, làm thế sẽ cực kỳ bất lợi cho cô ấy.” Đây cũng là điều khiến Chu Mạnh Ngôn cảm thấy hoang mang, “Thứ cô ấy muốn chắc chắn không phải là những điều đó.”
Bạch Đào khẽ gật đầu, đứng ở góc độ của bản thân để suy luận: “Nếu như tôi là Cao Ngân Nguyệt thì việc thoát khỏi Nhiếp Chi Văn không quá khó, chỉ sợ anh ta có video nhạy cảm, một khi bị phanh phui thì đừng nói là sự nghiệp diễn viên chấm dứt, ngay cả mối tình với anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây mới chính là điều cô ấy quan tâm nhất.”
“Cô cho rằng Ngân Nguyệt muốn lấy lại video của cô ấy ư?” Chu Mạnh Ngôn hỏi.
“Ừ.” Bạch Đào nhíu mày: “Có điều, nếu muốn lấy video mà lại còn tự đến tận nơi… Kể cả thế thì chắc chắn Nhiếp Chi Văn sẽ không nói cho cô ấy biết mình đã để video ở đâu, trừ phi…”
Bạch Đào có cảm giác mình đang đến gần với sự thật lắm rồi nhưng cứ đến đoạn quan trọng nhất là cô lại không thể giải quyết được vấn đề, tức chết mất!
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ hồi lâu: “Thế này đi cảnh sát Bạch.
Để tôi tìm hiểu xem rốt cuộc Cao Ngân Nguyệt định làm gì, còn cô thì điều tra Nhiếp Chi Văn, chúng ta chia nhau ra hành động.”
Bạch Đào đồng ý: “Được, tôi đang định đến gần nhà Nhiếp Chi Văn để xem thử, video giám sát của khu nhà họ đã bị xóa rồi, nhưng biết đâu còn sót chỗ nào đó thì sao.”
“Giữ liên lạc đấy nhé.”
Bạch Đào đi rồi, Chu Mạnh Ngôn lại mở laptop của Cao Ngân Nguyệt ra xem, hôm nay Bạch Đào đã lén lấy nó, nói là mượn một buổi chiều.
Anh sao chép hết dữ liệu rồi mới bắt đầu tìm kiếm.
Thật ra thì anh cũng không chắc hôm đó Cao Ngân Nguyệt đã đi gặp Nhiếp Chi Văn vì đột nhiên có ý đó hay lên kế hoạch từ trước, Cao Ngân Nguyệt là một người rất hay hành động theo cảm tính, về điểm này thì cô ấy hoàn toàn trái ngược với Chung Thái Lam.
Cô ấy giống như một đứa trẻ vậy, nghĩ gì làm đấy, chẳng hạn như hôm đó đã là nửa đêm rồi mà còn lái xe đến gặp anh để ngắm bình minh, đột nhiên muốn ra nước ngoài thì sẽ lập tức mua vé máy bay, có một lần quá đáng nhất là ca sĩ mà cô ấy hâm mộ tổ chức concert, đáng lẽ hôm sau phải về nước, nhưng cô ấy còn cố tình kéo anh ở lại để đi xem hẳn ba ngày liên tiếp rồi mới chịu về.
Bây giờ anh chỉ có thể cầu nguyện rằng việc cô ấy đi gặp Nhiếp Chi Văn không phải do tùy hứng mà là đã có chuẩn bị từ trước, như vậy thì anh mới có thể tìm được chút manh mối còn sót lại.
Vì sợ bị fans cuồng gây ảnh hưởng, Cao Ngân Nguyệt đã xóa Weibo, WeChat cũng không có nội dung gì đặc biệt, điều này chẳng có gì kỳ lạ, ngôi sao mà, tất nhiên phải để ý đến cả dòng Khoảnh Khắc của mình rồi.
Lướt qua lướt lại, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng tìm được danh sách các đồ mà Cao Ngân Nguyệt đã mua.
Cô nàng này đúng là kiếm bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, danh sách đặt hàng dài hàng cây số, anh lướt qua một lượt, phát hiện ra đây đều là những món đồ nhỏ mà các cô gái thích, nào là gấu bông rồi hộp nhạc các kiểu, anh còn thấy cô ấy đăng bài treo thưởng ở một diễn đàn ẩn danh, hỏi xem có thể mua hộp âm nhạc ba nữ thần ở đâu.
Chu Mạnh Ngôn vừa đọc vừa mỉm cười, anh vẫn luôn cảm thấy trong lòng Cao Ngân Nguyệt tồn tại một cô gái nhỏ, cô nhóc ấy chưa bao giờ lớn lên.
Có điều, tính nói là làm của cô ấy… Chu Mạnh Ngôn bất đắc dĩ kiểm tra từng tin nhắn một, mãi vẫn không phát hiện ra điều gì đáng nghi cả.
Cùng lúc đó, Bạch Đào đi hai vòng quanh khu nhà Nhiếp Chi Văn, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình: Một quán cà phê trong khu đô thị dưới tầng.
“Cầu trời khấn Phật, làm ơn hãy có camera giám sát đi mà.” Bạch Đào bước vào cửa, không kìm lòng được mà tin tưởng chuyện tâm linh một lần.
Sự thật đã chứng minh rằng lời cầu nguyện đã hiệu nghiệm, quán cà phê này có camera giám sát, hơn nữa video còn được lưu trong vòng ba mươi ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook