Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển
Chương 5: Cảm giác yêu thích một người

Mỗi ngày, vui vẻ khi ở chung, an lòng khi bên cạnh, hoảng hốt khi đối mặt, buồn bực khi phớt lờ, đều bị tôi cố ý vô tình xem nhẹ, bởi vì căn bản tôi không dám đối mặt với tất cả đáp án.

Mấy căn phòng ở trên tầng hai là những phòng trọng yếu phải sửa chữa, trước khi đến ngày sửa chữa, Ngô Cứ Lam phải dọn ra ở phòng khác. Tuy phòng của tôi không cần sửa lại, nhưng tôi cân nhắc, chân của mình bị thương, không thuận tiện đi lên đi xuống lầu cao, cũng không muốn ngửi được mùi cay nồng của vật liệu sửa chữa nhà, nên đã cùng bàn bạc với Ngô Cứ Lam chuyển xuống ở tầng trệt.

Sau khi tôi và Ngô Cứ Lam thương lượng xong, liền quyết định. Ngô Cứ Lam thiệt thòi một chút, chịu khó ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách trong thời gian ngắn. Tôi thì dọn đến thư phòng, là căn phòng trước kia ông nội đã từng làm phòng ngủ, giường và tủ quần áo đều có sẵn, nhưng không có nhà vệ sinh độc lập, nên tôi và Ngô Cứ Lam phải dùng chung nhà vệ sinh.

Chúng tôi một người nói chuyện, một người làm việc, vội vội vàng vàng thu dọn sắp xếp.

Chín giờ sáng, Vương Điền Lâm mặc bộ đồ công nhân xuất hiện đúng giờ.

Sau khi tán gẫu giới thiệu sơ lược, Vương Điền Lâm đem những thứ tôi yêu cầu phải chú ý, dặn dò qua một lần cho nhóm công nhân nghe, sau đó chính thức bắt tay khởi công.

Sửa chữa nhà là việc vô cùng vụn vặt, đáng ghét, tuy rằng Vương Điền Lâm đã dùng đến những công nhân mà anh ta tin tưởng nhất, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ là công việc bình thường kiếm chút tiền sinh hoạt; đối với tôi mà nói, đây là căn nhà duy nhất của tôi, chuyện phải quan tâm để ý không phải ít.

Tay phải của tôi hoàn toàn không dùng được, chân thì không đi được vài bước, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều chỉ có thể dựa vào Ngô Cứ Lam. May mắn Ngô Cứ Lam nghe xong lời của tôi, lên mạng xem qua không ít kỹ thuật sửa chữa nhà cao cấp, ngay cả cách sửa lại cánh cửa cũng biết, nên bảo hắn đi xem xét trông chừng thật kỹ, tôi cơ bản cảm thấy yên tâm.

Ngô Cứ Lam tuy rằng nghèo khổ đáng thương, nhưng lời nói cử chỉ, cách đối nhân xử thế của hắn hoàn toàn không giống với người nghèo khéo léo thận trọng, mà ngược lại ngạo khí gấp mười lần. Hắn sẽ không lấy lòng người ta, không biết phải nói những lời nói dối không ảnh hưởng đến ai kia để tăng thêm quan hệ giao tiếp, cũng không chịu bản thân bị ức hiếp. Tôi lo lắng hắn và công nhân sẽ có đụng chạm, nhắc đi nhắc lại hắn nhiều lần, nếu nhìn thấy công nhân làm không tốt, phải uyển chuyển biểu đạt, nói chuyện không cần nói trắng ra. Đối phương không chịu nghe theo, cũng ngàn vạn lần đừng lên mặt dạy đời, có thể gọi điện thoại cho Vương Điền Lâm, bảo anh ta đến giải quyết.

Không nghĩ là, tính tình của Ngô Cứ Lam so với tôi tưởng tượng thật sự không xong.

Tính khí của hắn lãnh đạm, yêu cầu mọi việc quá nghiêm khắc quá hoàn mỹ, còn có thói quen ra lệnh. Lời nói thẳng sắc bén, không hiểu chút gì gọi là “có mặt đúng có mặt sai”, những câu nói ra giống như khiêu khích nhục mạ, còn tỏ thái độ không đếm xỉa liếc mắt nhìn người khác, vài người công nhân trong ngày đầu tiên đã cùng hắn ầm ĩ một trận. Nếu không phải nể mặt tôi là bạn của ông chủ Vương Điền Lâm, một cô gái đang mang thương tích đầy mình, rất đáng thương, đoán chừng bọn họ đã bỏ luôn không thèm làm.

Tôi nghĩ đến tâm trạng điên tiết trước đây khi bị Ngô Cứ Lam nói mình nấu cơm rất khó ăn, thì hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ. Nhưng bình tĩnh suy xét lại, tôi và Ngô Cứ Lam hiện tại là người cùng một nhà, nên sẽ không cảm thấy hắn có gì sai. Những công nhân này làm không tốt, nói không hay, chẳng lẽ không để người ta có ý kiến? Ngô Cứ Lam tuy rằng nói chuyện sắc bén, nhưng mấy lời hắn nói đều là sự thật, giống như hắn ghét tôi nấu ăn, sau khi hắn nói xong, tôi liền nhận thấy quả thật mình nấu ăn không giỏi!

Nhưng cho dù trong lòng tôi phần nhiều đứng về phía Ngô Cứ Lam, cũng không dám thành thật nói thẳng ra là nhóm công nhân tay nghề kém. Chỉ có thể để Ngô Cứ Lam đeo mặt đen, tôi đeo mặt đỏ, hắn đánh gậy, thì tôi cho táo (5.1).

(5.1) Mặt đen là làm người ác, mặt đỏ là làm kẻ xấu hổ biết lỗi. Câu trên có nghĩa là một người đánh một người xoa.

Tôi luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, nhỏ nhẹ bảo nhóm công nhân thông cảm cho kẻ “không hiểu chuyện” Ngô Cứ Lam một chút, vì giảm bớt lửa giận của mọi người, tôi còn chủ động xuất tiền túi bao họ bữa cơm trưa.

Tôi không giải thích tâm trạng đang rối tinh rối mù của mình cho Ngô Cứ Lam nghe, chỉ đưa tiền cho hắn, nói với hắn, trưa nay muốn mời nhóm công nhân ăn bữa cơm, bảo hắn đi mua thức ăn nhiều hơn một chút.

Ngô Cứ Lam từ lâu đã không còn giống như người làm, mặt mũi so với tôi lớn hơn nhiều, nhưng chỉ cần là làm việc, hắn đều cực kỳ nghiêm túc. Tôi sai bảo, hắn liền nghe theo, cũng không có nghi ngờ gì.

Đúng như tôi dự đoán, Ngô Cứ Lam không phải bởi vì nấu cơm cho nhóm công nhân, mà làm thức ăn qua loa, hay thêm bớt chút ít đồ ăn, hắn làm cho tôi và hắn cũng ăn giống như vậy, còn thật sự nhiệt tình mời mọi người dùng bữa. Sau khi nhóm công nhân ăn xong bữa cơm trưa của Ngô Cứ Lam, thái độ chán ghét hắn liền phai nhạt.

Tôi trộm cười, khó trách lão tổ tiên thường có truyền thống tốt đẹp đó là thích ngồi ở bàn ăn cơm mà đàm luận. Đồ ăn trên bàn tự tay mình làm, từ nguyên liệu cho đến hương vị, thật dễ khiến người ta cảm nhận được tâm tư của người nấu. Mặc kệ bề ngoài của Ngô Cứ Lam có lạnh lùng hà khắc cỡ nào, thì đối nhân xử thế của hắn cho tới bây giờ đều thẳng thắn rộng rãi, không chấp nhặt chuyện cũ. Những công nhân này đã đi làm việc kiếm sống hết nhà này đến nhà khác, các loại ý tứ của chủ nhà hẳn là đã biết không ít, bọn họ chắc chắn có cách phán đoán tính khí của người khác.

Tuy rằng nhóm công nhân không hề căm ghét Ngô Cứ Lam, nhưng chưa đến nỗi đi thích hắn. Bất quá, sau khi giữa trưa nhìn đến một bàn đồ ăn phong phú ngon miệng, cho dù Ngô Cứ Lam có nói thêm gì nữa, bọn họ đều tâm bình khí hòa lắng nghe. Rất nhanh bọn họ phát hiện Ngô Cứ Lam không phải cố ý nói sai, mà đều nói rất có lý, thậm chí bọn họ còn cho rằng, khi hắn đưa ra một ít ý kiến cải tiến nào đó, so với bọn họ là dân trong nghề còn chuyên nghiệp hơn.

Bọn họ than thở kỹ thuật thật khó làm, Ngô Cứ Lam tự tay biểu diễn qua một lần, hoàn toàn làm bọn họ kinh ngạc. Nhóm công nhân liền sinh lòng khâm phục kính nể, làm việc càng cẩn thận tỉ mỉ, sửa chữa tiến hành vô cùng thuận lợi, tôi hoàn toàn yên tâm.

Ánh mắt đối đãi Ngô Cứ Lam của nhóm công nhân đã thật sự thay đổi, bọn họ thường xuyên ở trước mặt tôi khen ngợi Ngô Cứ Lam, mỗi lần như vậy tôi đều tỏ ra bộ dáng “theo lý phải làm”. Nhưng trên thực tế, tôi đã kinh ngạc ngoài ý muốn so với bọn họ một chút. Theo lý mà nói, kỹ thuật này nọ, Ngô Cứ Lam còn có thể biết được từ trên mạng, nhưng hắn lại có thể ung dung thực hiện một cách dễ dàng như vậy, phải nên giải thích thế nào?

Lý giải duy nhất chính là hắn đã từng làm qua.

Biết giặt quần áo, biết nấu ăn, biết y thuật, biết kiến trúc… Giặt quần áo thì không nói, nấu ăn so với đầu bếp của mấy nhà hàng năm sao thì vô cùng hoàn hảo, chẩn đoán bệnh cùng kiến thức cấp cứu so với bác sĩ chuyên môn không hề thua kém, trát tường nghề mộc so với lão thợ cả có kinh nghiệm vài chục năm càng tinh tường hơn, tôi nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc hắn còn có thể làm được gì nữa?

Tuy rằng toàn bộ căn nhà chỉ có sửa sang lại tầng hai, nhưng ở tầng một cũng không được bình yên, một lát lại vang lên tiếng ầm ầm đùng đùng, một lát lại nghe tiếng binh binh bốp bốp, may mắn sao nhà bếp là một căn phòng lớn độc lập, tôi liền có chỗ trốn tránh rộng rãi.

Nhà bếp có một mặt cửa sổ hướng vào sân vườn, một mặt hướng tới bức tường rào, ở đó có một tảng đá lớn mọc ra gốc hoa Giấy nở rộ những bông hoa hồng nhạt đẹp mê người. Tôi kê một cái ghế dựa, thoải mái ngồi bên cửa sổ, cho dù có ngồi ở đó cả ngày cũng không cảm thấy khó chịu.

Tôi dùng tai nghe nghe nhạc trên máy MP3, đọc một quyển sách của nhà xuất bản ở hải đảo mang tên “Chuyên đề giám định và thưởng thức thơ Đường”. Đây là sách cổ của ông nội, lúc tôi vừa đến nhà ông, nó đã nằm ở trên kệ sách, tính ra nó có thâm niên ở căn nhà này nhiều hơn tôi.

Có một thời gian ngắn, mỗi ngày lúc ăn cơm chiều, ông nội thường yêu cầu tôi đọc diễn cảm vài bài thơ, một lần đọc một bài. Khi mới bắt đầu, tôi chỉ là làm nhiệm vụ, có chút không tình nguyện làm theo. Nhưng năm này qua tháng nọ, tôi liền nghiệm ra trong đó có nhiều tư vị, cũng chân chính lý giải được lời ông nội nói: “Cả đời cũng đọc không xong một quyển sách”. Mỗi một bài thơ, đều tương ứng với cuộc đời của tác giả đã trải qua, bối cảnh xã hội lúc viết, cùng với câu chữ điển tích cổ xưa, nếu tinh tế mà đọc, đều nhận thấy đó là một câu chuyện hoặc rung động lòng người, hoặc bi thương day dứt.

Khi rảnh rỗi, tôi thường tùy ý mở ra một trang, từng dòng từng bài chậm rãi mà đọc. Thị phi thành bại, vui buồn tốt xấu, tử biệt sinh ly, từ cổ chí kim đều giống nhau, đọc càng nhiều, tự nhiên trong lòng sẽ càng cảm thấy thanh thản, không sinh tà niệm hư danh.

Tôi đọc xong một trang, đang ngây ngốc muốn lật qua trang khác, thì có một bàn tay giúp tôi lật nó. Tôi nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy Ngô Cứ Lam không biết từ khi nào, yên lặng không một tiếng động đã ngồi ở bên cạnh tôi.

Tôi tháo cái tai nghe xuống, nói: “Không sao, tôi có thể làm được.”

Ngô Cứ Lam nhìn sách, không chút để ý nói: “Không có gì đâu, tôi cũng đang xem.”

Tôi phản ứng trong chớp mắt, mới lý giải được ý muốn của hắn, “Anh nói là, anh với tôi cùng nhau đọc sách?”

“Ừ.”

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết võ hiệp hay tiểu thuyết huyền huyễn, tôi còn có thể hiểu được, nhưng cái này lại là thơ Đường, ngay cả rất nhiều sinh viên đã tốt nghiệp cũng không lấy nó làm sách đọc giải trí. Tôi không khỏi hoài nghi đánh giá Ngô Cứ Lam, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào quyển sách, trong mắt ẩn hiện phiền muộn, khóe môi lẩm nhẩm, trong lòng chắc chắn có cảm nhận, thật sự đọc nhập tâm.

Tôi thầm mắng mình một tiếng “Mắt xấu nhìn người thành xấu”, ông Mạc Ngôn (5.2) đoạt giải Nobel còn chưa học xong tiểu học nữa kìa! Tôi đẩy quyển sách về hướng Ngô Cứ Lam, cũng cúi đầu nhìn, là bài thơ “Tân tần quận tùng thụ ca” của Vương Duy (tạm dịch: Bài ca gốc tùng quận Tân Tần) (* Tân Tần là một quận thuộc nhà Đường)

(5.2) Mạc Ngôn (sinh ngày 17 tháng 2 năm 1955) là một nhà văn người Trung Quốc xuất thân từ nông dân. Ông đã từng được thế giới biết đến với tác phẩm “Cao lương đỏ” đã được đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu chuyển thể thành phim. Bộ phim đã được giải Cành cọ vàng tại Liên hoan phim Cannes năm 1994. Ông được trao giải Nobel Văn học năm 2012.

Nguyên văn Hán Việt:

Thanh thanh sơn thượng tùng,

Sổ lý bất kiến kim canh phùng.

Bất kiến quân,

Tâm tương ức,

Thử tâm hướng quân quân ứng thức.

Vi quân nhan sắc cao thả nhàn,

Đình đình huýnh xuất phù vân gian.

Dịch thơ:

Xanh xanh trên núi có gốc tùng,

Vài dặm xa cách nay tương phùng.

Không gặp người xưa,

Bồi hồi nhớ,

Một phen thử tài, người ứng cùng.

Khí sắc thong dong cao nhàn hạ,

Tựa tầng mây trắng xuất trời xanh.

Đọc xong bài thơ, Ngô Cứ Lam chậm chạp không lật trang tiếp theo, tôi lặng lẽ nhìn hắn vài cái, hắn cũng không phát hiện ra, vẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào trang sách.

Tôi cảm thấy tò mò, không khỏi cẩn thận đọc lại một lần, trong lòng có chút xúc động, liền thở dài: “Bài thơ này nhìn qua giống như viết về cây tùng, nhưng thực chất là viết về người, phong cách viết giống như Khuất Nguyên. Chẳng qua, trong sách sử có ghi lại Vương Duy ‘dung mạo thuần khiết, phong thái tuyệt mỹ’, ‘tinh thông âm luật, tuyệt thế tỳ bà’, một nhân vật đẹp đẽ phong lưu như vậy mà còn khen người khác đẹp đến nỗi ‘Khí sắc thong dong cao nhàn hạ, tựa tầng mây trắng xuất trời xanh’, thật không biết vị tùng bách kia là thần thánh phương nào.”

Ngô Cứ Lam mỉm cười nói: “Ma Cật ngươi quá khen rồi, vẫn còn nhớ sao?”

Tôi nghe được mấy lời này cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không rõ là kỳ quái chỗ nào. Ngô Cứ Lam nhìn qua cũng có chút kỳ quái, hắn không tỏ ra lạnh nhạt sắc bén như thường ngày, ngón tay theo trang sách lướt qua, hàm chứa nụ cười nhạt, hắn khe khẽ thở dài một tiếng, thật sự có chút cảm giác “Cảm xúc thơ ca, không nói nên lời.”

Tiếng thở dài buồn phiền của hắn, khiến lòng tôi có chút chua xót không rõ, tôi nhịn không được vội vàng muốn xua đi khuôn mặt thẫn thờ này của hắn, liền lấy lòng, hỏi: “Anh có muốn nghe nhạc không?”

“Nghe nhạc?” Ngô Cứ Lam sửng sốt một chút, im lặng nhìn về phía cái máy MP3 đang ở trong tay tôi.

Lúc đầu, khi trông thấy bộ dáng bình tĩnh không chút thay đổi của hắn còn có thể dọa tôi kinh ngạc, nhưng hiện tại tôi đã… Tôi liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức hiểu được, cái gã đàn ông lúc nào cũng khiến tôi không dám xem thường này, khẳng định là không biết dùng máy MP3.

Tôi lấy một cái tai nghe đưa cho Ngô Cứ Lam, ra ý bảo hắn đeo vào tai.

Ngô Cứ Lam cầm trong tay nhìn ngắm trong chốc lát, mới chậm rãi đưa vào tai của mình. Lần đầu tiên, hắn toát ra biểu cảm kinh ngạc vui sướng.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Nghe hay không?”

Ngô Cứ Lam cười gật gật đầu, tôi nói: “Bài này tên là ‘Biển và sao trời đêm hè’, là bài hát tôi thích nhất.”

Hai người chúng tôi ngồi sóng vai nhau dưới cửa sổ nhà bếp, một người mang một tai nghe, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau đọc sách. Bên ngoài tiếng sửa chữa nhà ồn ào chói tai, thế giới nhỏ bên trong có ánh nắng ấm áp, hoa tươi rơi rụng, năm tháng an tĩnh.

Buổi tối, sau khi công nhân kết thúc công việc, trong nhà mới yên tĩnh trở lại.

Tôi và Ngô Cứ Lam, một người hoạt động bất tiện, một người sinh hoạt không quen, sau khi ăn cơm, tắm rửa xong, đều ngồi an vị trên ghế sa lon, cùng nhau xem TV.

Tôi đưa cái điều khiển từ xa cho Ngô Cứ Lam, nhường hắn chuyển kênh. Tôi phát hiện ra Ngô Cứ Lam chỉ cảm thấy hứng thú với chương trình động vật và tự nhiên, hắn chuyển kênh một lần, liền bắt đầu xem “Thế giới động vật”.

Bình thường tôi rất ít xem chương trình về động vật thiên nhiên, vì cho rằng mấy loại chương trình nói về động vật này rất nhàm chán, nhưng khi nghiêm túc xem, tôi mới biết được chẳng những nó không phải không có gì để nói, mà ngược lại cực kỳ thú vị. Các sinh vật đấu tranh sinh tồn trong tự nhiên, loài săn mồi và loài bị săn mồi cạnh tranh lẫn nhau, chém giết đẫm máu, tàn khốc vô tình, nhưng rung động lòng người, cũng ấm áp đầy cảm xúc.

“Thế giới động vật” kỳ này quay trên thảo nguyên Châu Phi, nói về đấu tranh sinh tồn giữa đàn sư tử và đàn voi hoang dã. Theo như xướng ngôn viên giải thích, đàn sư tử trên thực tế rất ít tấn công đàn voi, bởi vì voi không phải loài yếu thế như ngựa vằn hay linh dương, tấn công chúng phải mạo hiểm đến tính mạng, hơn nữa thịt của voi so với thịt của ngựa vằn hay linh dương rất khó nhai nuốt, cho nên có thể nói đàn voi và đàn sư tử chính là “nước sông không phạm nước giếng”.

Nhưng lúc này đang thiếu thốn thức ăn, đàn sư tử “sắp đối mặt với cái chết” đã quyết định đi săn đàn voi, mục tiêu của chúng là những con voi con. Đàn voi vì bảo vệ voi con, những con trưởng thành đi ở bên ngoài, dùng thân thể của chính mình chống lại nanh vuốt sắc bén của đàn sư tử. Tuy rằng sư tử rất giảo hoạt dũng mãnh, nhưng voi cũng không phải là loài yếu kém, hai lần tấn công đầu tiên, đàn sư tử đều thất bại, thậm chí có con còn bị thương nặng. Nhưng đối mặt với cái chết, đàn sư tử không thể không một lần nữa phát động tấn công. Căn cứ vào thể lực của chúng, lần tập kích này cho dù có như thế nào đi nữa cũng là lần tập kích cuối cùng, nếu không thành công, trên thảo nguyên Châu Phi mà sinh vật phải hoàn toàn dựa vào đấu tranh sinh tồn này, chúng không có khả năng phát động thêm lần săn bắt nào khác, chỉ có thể im lặng chờ chết.

Hơn ngàn dặm đuổi giết, mấy ngày đêm rình rập, chúng không một lần rời khỏi, bởi vì rời khỏi chính là cái chết. Tôi xem mà cực kỳ lo lắng, không biết nên hy vọng bên nào sẽ thắng, nếu voi không chết, thì sư tử chết, cả hai bên đều là loài mạnh mẽ đáng khâm phục, đều vì sinh tồn mà chiến đấu.

Cuối cùng vào một lần tập kích, trải qua chém giết đẫm máu, tàn khốc không dứt, đàn sư tử chẳng những thành công giết được một con voi con, còn đánh ngã được một con trưởng thành, đàn voi gào thét bỏ đi.

Nhóm sư tử sống sót phân chia đánh chén chiến lợi phẩm, bình tĩnh ngồi trên mặt đất, hờ hững nhìn ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên ở đằng xa. Lỗ tai của bọn chúng dựng thẳng cảnh giác, thân thể của bọn chúng nằm dài trên mặt đất, trong ánh mắt không có nỗi đau khổ của sinh tồn, cũng chẳng có niềm vui sướng khi thắng trận, chỉ là tự nhiên nhìn thấy một ngày lại đến nữa mà thôi.

Tôi liền cảm thấy rung động, bởi vì ánh mắt và tư thái dữ dội của bọn chúng rất giống với Ngô Cứ Lam – không chút sợ hãi, không chút quan tâm, chỉ lạnh nhạt hờ hững; cảnh giác và phớt lờ, hung hăng và thanh thản, hài hòa đan xen vào con người hắn một cách quỷ dị.

Ngô Cứ Lam thế nhưng chẳng có chút phản ứng, thậm chí dòng chữ cuối phim vừa hiện ra, hắn đã bấm nút tắt TV, chuẩn bị đi ngủ.

Tôi chậm rãi dò hỏi: “Xem xong có ý kiến gì không?”

Ngô Cứ Lam hờ hững liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Không có cảm giác.”

Đột nhiên trong lúc đó, tôi chân chính lý giải được vài phần tính cách kỳ quái của Ngô Cứ Lam.

Hắn không hao tốn tâm tư đi xử lý quan hệ giao tiếp, một câu nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục có thể khiến người khác vui vẻ, hắn cũng hoàn toàn không nói. Lúc đầu tôi nghĩ hắn không hiểu nên không làm, nhưng sau lại phát hiện hắn cũng không phải không hiểu, cũng không phải sẽ không làm, mà là giống như mấy con sư tử này, bọn chúng không phải không hiểu săn voi là sẽ phải trả giá như thế nào, nhưng nếu thức ăn đang đầy đủ, có tất yếu phải đi săn không? Không tất yếu tự nhiên sẽ không làm, nhưng đến khi thật sự tất yếu, tự nhiên sẽ làm. Đây là một loại bình tĩnh lý trí nhất sau khi phân tích thật sâu vấn đề, là một loại làm việc lạnh lùng tàn nhẫn nhất. Ngô Cứ Lam sẽ không nói dối làm tôi vui vẻ, cũng sẽ không uyển chuyển lời nói để nhóm công nhân kia được thoải mái, bởi vì phản ứng của chúng tôi, đều là thứ không đáng quan tâm, chẳng gây phiền toái gì đến hắn. Nhưng hắn nói với Giang Dịch Thịnh hắn là anh họ của tôi, bởi vì một câu nói dối có thể giảm đi vô số phiền toái cho hắn.

Tôi nhìn Ngô Cứ Lam bằng ánh mắt phức tạp, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, mới có thể khiến hắn biến thành như vậy? Là một người sống hoang dã ở thảo nguyên Châu Phi sao?

Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi, nói: “Thời gian không còn sớm, cô cũng đi ngủ đi.”

Tôi rất rõ ràng, hắn không phải không nhìn ra ánh mắt khác thường của tôi, nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Tôi không rõ trong lòng đang có cảm giác gì, bỗng nhiên sinh giận dỗi, nghiêm mặt lại, ném ra một câu: “Chuyện của tôi không cần anh phải lên mặt quản lý như vậy”, nói xong liền bỏ về thư phòng.

Tôi nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, vẫn không ngủ được, cảm thấy thật bực bội, rất không cam lòng. Tôi đã cho rằng, chúng tôi tuy rằng thời gian quen biết chưa lâu, nhưng quan hệ cũng đã… Nhưng thì ra ở trong mắt của Ngô Cứ Lam, tôi không quan trọng, không là gì cả.

Bực bực bội bội một lúc, tôi từ từ yên tĩnh lại.

Ngô Cứ Lam có nghĩa vụ quan tâm đến buồn vui của tôi sao?

Chắc chắn là không! Ngay cả ba mẹ ruột của tôi còn chưa quan tâm đến buồn vui của tôi, dựa vào cái gì mà yêu cầu Ngô Cứ Lam phải quan tâm?

Ngô Cứ Lam đối với bất kỳ kẻ nào khác đều giống như vậy, cũng không đối xử với tôi tệ hơn. Tôi là chủ, hắn là người làm, những chuyện thuộc bổn phận của hắn đều làm không được tốt hay sao?

Không có! Giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn, đều làm tốt ngoài mong đợi! Thậm chí những chuyện không thuộc bổn phận của hắn, như giám sát sửa sang nhà cửa, chăm sóc tôi đang hoạt động bất tiện, cũng làm không có sai sót.

Tôi đây còn bất mãn cái gì nữa chứ?

Không nên có!

Là người chủ, tôi chỉ nên quan tâm đến những chuyện hắn làm, không nên quan tâm đến tính cách của hắn.

Tôi dùng lý trí phân tích qua một lần, không còn tức giận nữa, thậm chí hối hận chính mình vừa rồi đã bỏ mặc Ngô Cứ Lam một cách khó hiểu, về phần không cam lòng, tôi lựa chọn xem nhẹ.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa thư phòng, rón rén đi ra ngoài, nhìn đến cái ghế sô pha. Tối như mực, không một chút tiếng động, thật sự không đoán được Ngô Cứ Lam đã ngủ hay chưa.

Trong lúc do dự, giọng nói của Ngô Cứ Lam từ trong bóng tối truyền đến, “Không ngủ được sao?”

Tôi đi lên phía trước vài bước, kéo gần lại khoảng cách của chúng tôi, nhưng sợ hắn đang ngủ, nên không dám đến quá gần, “Tôi có lời muốn nói với anh.”

Cửa sổ không được đóng kín, một luồng ánh trăng theo khe cửa len vào trong, làm cho bóng tối vạch ra từng luồng sáng tối tách biệt. Tôi vừa mới đứng trong tối, ánh trăng chiếu vào từ từ thay đổi quang cảnh, cảm thấy toàn bộ thế giới dường như trở nên mờ ảo, khó phân biệt.

Tôi nghe được giọng nói của mình trong bóng đêm nhẹ nhàng vang lên, nhất thời rõ ràng, nhất thời mơ hồ, cũng lần lượt thay đổi, từng luồng từng luồng tách biệt, thật giống với tâm trạng đang vô cùng phức tạp của tôi lúc này.

“Vừa rồi…Thật xin lỗi. Tôi…Tôi có chút khó hiểu, mong anh bỏ qua. Vốn không nên…quấy rầy anh ngủ, nhưng ông nội đã dạy tôi, tuyệt đối không nên mang theo bực tức đi ngủ, không tốt cho sức khỏe, mà còn đau lòng.” Tôi vừa nói chuyện, vừa cố gắng nhìn đến cái ghế sô pha. Nhưng trong bóng đêm, tôi ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn vẫn không hề động đậy, nếu không phải hắn vừa mới nói chuyện, tôi kỳ thật sẽ hoài nghi hắn đang ngủ say.

Lời của tôi nói xong một lúc lâu, Ngô Cứ Lam vẫn không trả lời.

Bóng đêm càng lúc càng tĩnh lặng, khi tôi càng lúc càng cảm thấy xấu hổ, thì giọng nói của Ngô Cứ Lam rốt cuộc cũng vang lên, “Tôi bỏ qua cho cô.”

Rất lạnh nhạt, giống như khuôn mặt của hắn thường ngày, không chút thay đổi, nhưng tiềm ẩn trong đó, tựa hồ có chút gì khác lạ. Tôi nói: “Cảm ơn anh!”

Tôi chờ thêm một lát, cảm thấy Ngô Cứ Lam không còn muốn nói gì thêm, liền giữ vững tinh thần, mỉm cười nói: “Ngủ ngon! Có mộng đẹp!”

Sau hai tuần, sửa sang nhà cửa cũng đúng hạn hoàn thành. Các phòng trang trí thêm TV, bàn ghế, cùng với tu sửa một ít chỗ bị hư hỏng xuống cấp, tổng cộng tốn hơn 4 vạn 7 ngàn đồng.

Tôi tiêu tiền thật sự rất xót xa, nhưng căn nhà sau khi sửa xong khiến tôi cực kỳ hài lòng. Mấy cái ổ điện bị hư, vòi sen bị cũ đều đã được thay mới, cái tủ trong nhà bếp bị hỏng ngăn kéo cũng đã sửa lại thật đẹp, toàn bộ phòng ở được trang trí so với trước kia thoải mái hơn nhiều.

Trải qua hai tuần tĩnh dưỡng, vết thương trên đùi của tôi đã gần lành lặn, có thể đi bộ giống như người bình thường. Vết thương trên bàn tay cũng đã khép miệng, bác sĩ nói vẫn chưa thể làm việc, nhưng ngẫu nhiên bị dính chút nước cũng không thành vấn đề gì. Tắm vòi sen, chỉ cần mang một cái bao tay không thấm nước, chú ý một chút, sẽ không sao.

Rốt cuộc tôi cũng đã thoát ly cuộc sống không thể tự gánh vác trong hàng ngũ “thương binh vô dụng”, tâm tình phấn chấn hẳn, chỉ huy Ngô Cứ Lam cẩn thận sắp xếp mấy căn phòng ở, cố gắng càng ấm cúng, càng thoải mái càng tốt.

Sau khi phòng được sắp xếp ổn thỏa, tôi gọi Giang Dịch Thịnh, nhờ hắn chụp ảnh căn nhà ở nhiều góc độ, chiếc giường thoải mái, nhà vệ sinh mới tinh sạch sẽ, ốc biển và san hô của ông nội sưu tầm, hoa cỏ trong sân… Tôi đem ảnh chụp edit lại, sau đó viết vài dòng giới thiệu, đăng chúng lên các diễn đàn du lịch ở trên mạng.

Tôi còn cho in không ít tờ rơi, kéo theo Ngô Cứ Lam và Giang Dịch Thịnh cùng đến bến tàu để dán… Sau khi làm hết mấy chuyện vụn vặt, tay của tôi ngoại trừ làm những việc nặng, còn lại ăn cơm, rửa mặt đều giống như bình thường.

Một buổi sáng ánh nắng chói chang, Vương Điền Lâm, Giang Dịch Thịnh và Ngô Cứ Lam cùng nhau đem tấm bảng hiệu của nhà trọ đã nhân lúc sửa chữa nhà thuận tiện làm ra, treo lên. Tấm bảng màu nâu trầm, chữ viết màu trắng, hiện ra rõ ràng bốn chữ “Nhà trọ Ốc Biển” đoan đoan chính chính giắt dưới mái hiên của cánh cổng sân vườn, tôi liền tự tay châm ngòi pháo.

Trong tiếng pháo đì đùng, Vương Điền Lâm, Giang Dịch Thịnh cùng mấy người hàng xóm lớn tiếng chúc mừng: “Khai trương đại cát!”, “Khách đến như mây, tiền vô như nước!”

Mặc dù có không ít khó khăn, nhưng nhà trọ của tôi rốt cuộc cũng đã khai trương. Tôi cười nói “Cảm ơn”, tầm mắt theo bản năng tìm bóng dáng người đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Ngô Cứ Lam không đếm xỉa đến tôi, đứng một khoảng cách nhất định ở bên ngoài, mang theo nụ cười lễ phép, lẳng lặng nhìn, cùng với không khí thân thiện ở xung quanh hoàn toàn không hợp. Tôi chạy vài bước đến bên cạnh hắn, kiễng chân, cố ý gần sát lỗ tai hắn, lớn tiếng nói: “Cám ơn anh!”

Ngô Cứ Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt đang mỉm cười đắc ý quá mức của tôi.

Tôi ngẩng cao đầu, có chút cố ý khiêu khích – Tôi đang trêu anh đấy, anh có thể trả đũa như thế nào?

Ngô Cứ Lam không phản ứng với “Tiểu nhân đắc ý” tôi đây, hắn vươn tay, cẩn thận phủi đi mảnh pháo đỏ dính trên tóc của tôi. Hai người chúng tôi đứng thật sự rất gần, theo nhất cử nhất động của hắn, thân thể của hắn chỉ có chút ấm áp, hơi thở có chút nhẹ nhàng, nhưng lại giống như quá mức, khiến cho mũi và xúc giác của tôi nhạy cảm lạ thường. Trái tim không thể khống chế đập loạn nhịp, nụ cười ở trên mặt bị cứng đờ, không còn chút đắc ý nào.

Ngô Cứ Lam nhìn dáng vẻ ngây ngốc của tôi, cười dài nói: “Sao đứng ngây ra thế? Không phải có chuyện gì chứ?”

Nụ cười của hắn lúc này so với mỉm cười lễ phép lúc nãy là hoàn toàn bất đồng, tôi hoảng loạn thêm một lúc, liền trấn định lại tinh thần trả lời: “Tôi, tôi… Suy nghĩ chút chuyện, là, phải…có liên quan đến chuyện kinh doanh nhà trọ.” Tôi cực kỳ nghiêm túc một lần nữa để tăng thêm ngữ khí, nói xong, lập tức xoay người, chạy về phía mấy người hàng xóm, giống như chạy trối chết.

Tôi buồn bực suy nghĩ, biết rõ hắn là sư tử, còn cố ý khiêu khích? Kết quả trêu đùa liền bị trêu đùa lại.

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không thể nhanh như vậy sẽ có khách hàng đến thuê phòng, nhưng thực tế vẫn có chút mong chờ. Tôi canh cái điện thoại hết ngày này qua này khác, hy vọng có người có “Tuệ nhãn tâm châu” (5.3), chọn lựa “Nhà trọ ốc biển” của tôi.

(5.3) Tuệ nhãn tâm châu: ý nói có con mắt tinh tường, đánh giá sắc bén.

Giang Dịch Thịnh cười nhạo: “Không cần phải tham tiền như vậy. Em mới khai trương có hai ngày, làm gì nhanh thế…”

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi có chút không thể tin được, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng nhận điện thoại, “Xin chào, Nhà trọ Ốc Biển nghe đây!”

Vài phút sau, tôi hưng phấn cúp điện thoại, vỗ vỗ vào cái bảng ghi chép ra oai với Giang Dịch Thịnh, “Bổn tiệm sắp chào đón vị khách đầu tiên, đặt trước một tháng.”

Giang Dịch Thịnh giật lấy bảng ghi chép, “Hồ tiểu thư đăng ký phòng, một tháng.” Hắn nhíu nhíu mày, “Sao may mắn thế nhỉ?”

Tôi mắng: “Cút! Người ta không phải đến du ngoạn, mà là hy vọng ở trên đảo một thời gian ngắn, vừa ý với nhà trọ của chúng ta vì bố trí ấm áp, hoàn cảnh yên tĩnh.”

Giang Dịch Thịnh cười hì hì, nói: “Mặc kệ là gì, cũng chúc mừng em khai trương đại cát đại lợi.”

Tôi và Ngô Cứ Lam cùng nhau quét dọn căn phòng sạch bóng không dính một hạt bụi, đợi chào đón vị khách đầu tiên của Nhà trọ Ốc Biển.

Tôi nói với Hồ tiểu thư, nhà trọ nằm ở cuối một đoạn đường, là khu phố cổ trên trăm năm, phong cảnh hữu tình, nhưng xe hơi không vào được, có chút bất tiện. Bất quá, chúng tôi có thể đến tận bến tàu đón khách, hành lý và những thứ khác chúng tôi sẽ khuân vác, khách hàng hoàn toàn không phải lo lắng gì. Nhưng Hồ tiểu thư từ chối, bảo rằng chính mình có thể tự sắp xếp được.

Lúc trời vừa sẫm tối, có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, cánh cổng sân vườn đang khép hờ nhẹ nhàng bị đẩy ra. Tâm trạng của tôi rung động, mang theo nụ cười lễ phép, bước nhanh đi ra ngoài, vừa định nói “chào mừng”, liền nhìn thấy Chu Bất Văn kéo theo hành lý, đi vào sân.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh, sao lại đến đây?”

Chu Bất Văn cười nói: “Anh đến ở trọ, đã đặt trước rồi.”

“Hồ tiểu thư giúp anh đặt phòng sao?”

Chu Bất Văn cười nói: “Cô ấy là trợ lý của anh.”

Lòng tôi có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng không thể để Chu Bất Văn vẫn đứng mãi ở trong sân, “Anh mau vào đi!”

Chu Bất Văn quan sát nét mặt của tôi, nói: “Em không vui à? Cảm thấy anh lừa gạt em sao?”

“Không phải, em chỉ là đang cao hứng vì nhà trọ của mình thật sự có khách quan tâm, không ngờ lại là anh, cảm giác có chút mất hứng, nhưng cũng không phải là không muốn chào đón anh.”

“Chẳng lẽ anh không phải là khách hàng? Nhà trọ giống như của em chính là phải dựa vào danh tiếng để hấp dẫn khách hàng, nếu anh ở thoải mái, sẽ giúp em đăng bài trên mạng cho bạn bè của anh xem, có lẽ sẽ có thêm khách hàng đến đây.”

Tôi cười rộ lên, “Phải rồi, nhất định sẽ khiến anh ở thật sự thoải mái. Nhưng mà, anh không cần đi làm à? Sao lại đặt trước một tháng?”

“Anh hơi mệt mỏi với công việc, muốn cho mình chút thư giãn, nhưng đi du lịch cũng không được thoải mái. Đến đây ở, anh không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn.”

Tôi cẩn thận nhìn anh ấy một cái, phát hiện sắc mặt của anh ấy thật sự có chút mỏi mệt, dưới hốc mắt thậm chí còn hằn lên vết thâm quầng, hiển nhiên là không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài, không biết áp lực của anh ấy là từ công việc, hay từ gia đình, tôi không hỏi nhiều nữa, “Anh muốn ở phòng nào?”

Chu Bất Văn nhìn hai gian phòng, cảm thán nói: “Thay đổi nhiều quá, anh còn nhớ rõ trước đây ở tầng hai không có nhà vệ sinh. Em vẫn còn ở phòng trước kia chứ?”

“Vâng, vẫn là phòng đó.”

Chu Bất Văn chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang, “Còn phòng kia? Anh nhớ ông nội lúc trước ở phòng đó?”

“Đúng vậy, nhưng sau này ông đã chuyển xuống tầng một, trong thư phòng kê thêm giường, vừa là phòng ngủ vừa là thư phòng.”

Chu Bất Văn trầm ngâm một chút hỏi: “Thư phòng ở dưới lầu có cho khách hàng thuê không?”

“Thư phòng không có sửa chữa, bản thân em ở rất thoải mái, nhưng đồ đạc trong phòng đã cũ, cho dù có dọn dẹp sạch sẽ, nhìn cũng có chút bẩn, cho khách trọ không thích hợp, nên em để cho Ngô Cứ Lam ở đó.”

Chu Bất Văn kinh ngạc nói: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không cho bất kỳ ai ở phòng đó nữa chứ!”

“Đúng là em không muốn cho người ngoài ở căn phòng đó, nhưng nhà lớn như vậy, thư phòng để khách hàng trọ khẳng định không thích hợp, chỉ có thể để Ngô Cứ Lam ở, còn ba căn phòng trên lầu làm phòng trọ. Ngô Cứ Lam…” Tôi dừng một chút, nói: “Là anh họ của em, không phải là người ngoài.”

Chu Bất Văn nói: “Trước kia chưa từng nghe em đề cập qua anh họ, anh nghĩ em và người nhà của mẹ em ở bên kia không thân không thích, không ngờ em còn có người anh thân thiết như vậy.”

Tôi không nói gì, chính tôi cũng hoàn toàn không nghĩ tới. Sau khi sửa sang nhà cửa xong, Ngô Cứ Lam hỏi tôi, hắn phải nghỉ ngơi ở đâu, tôi thế nhưng không do dự chút nào liền bảo hắn đến thư phòng.

Chu Bất Văn nhìn hai gian phòng, chần chừ nói: “Hai căn phòng này bố trí rất tốt, nhưng có hơi nhỏ, anh có thể ở căn phòng lớn của ông nội ở trước kia không?”

Tôi cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng mà căn phòng đó chỉ có sửa chữa lại nhà vệ sinh một chút, tường và sàn nhà không có động vào, nên nhìn không mới như hai căn phòng này.”

Tôi mở cửa, Chu Bất Văn nhìn qua một vòng, liền nói: “Anh rất thích, không mới, nhưng có cảm giác như ở nhà.”

“Anh thích là được rồi. Vậy trước hết anh sắp xếp hành lý, nghỉ ngơi một chút, khi nào nghỉ ngơi khỏe lại, là có thể ăn cơm chiều.”

Tôi giúp Chu Bất Văn đóng cửa lại, chậm rãi đi xuống lầu.

Khi đi ngang qua cửa thư phòng, tôi theo bản năng dừng bước, bên tai vang lên lời nói của Chu Bất Văn: “Không ngờ em còn có người anh thân thiết như vậy.”

Lần trước khi ra quyết định, tôi căn bản không có do dự, chỉ cảm thấy vì kinh doanh nhà trọ mới làm, là một loại an bài theo lý trí mà thôi. Nhưng hôm nay lời nói của Chu Bất Văn đã nhắc nhở tôi, hành động của tôi không phải dùng một câu “vì kinh doanh nhà trọ” mà có thể giải thích. Đoán chừng theo con mắt nhìn người của tôi, tuyệt đối sẽ không để người khác ở căn phòng này, nếu bất khả kháng, tôi cũng sẽ chính mình vào ở, sẽ nhường căn phòng của mình cho người khác. Nhưng tôi lại dễ dàng, hoàn toàn không chút do dự để cho Ngô Cứ Lam vào ở, khó trách Giang Dịch Thịnh vừa biết tôi cho Ngô Cứ Lam ở thư phòng, liền có ánh mắt ngạc nhiên tò mò dò xét nhìn tôi.

Tôi có chút mơ hồ, rốt cuộc là từ khi nào, tôi đã cảm thấy Ngô Cứ Lam không phải là “người ngoài”? Tôi có thể dùng “hắn là anh họ” lừa Chu Bất Văn, nhưng không thể lừa gạt chính mình.

“Đang suy nghĩ gì thế?”

Giọng nói của Giang Dịch Thịnh đột nhiên ở phía sau vang lên, khiến tôi giật thót người. Tôi buồn bực đập vào bả vai của hắn một cái, “Dọa chết người ta!”

Giang Dịch Thịnh nói: “Trong lòng nghĩ chuyện xấu, còn oán trách anh dọa người!”

Tôi hung hăng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh tò mò vị khách kia là ai, nên qua xem cho biết. Đến chưa? Là loại người gì vậy?”

Tôi buồn bã ỉu xìu nói: “Là Chu Bất Văn.”

“Đầu To?” Giang Dịch Thịnh nhướn mày cười rộ lên, “Phòng đặt trước hẳn một tháng, em nói xem…Đầu To có phải đang muốn theo đuổi em hay không?”

Tôi nghiêm mặt nói: “Anh nói linh tinh gì đấy?”

“Đừng có giả bộ! Năm đó Đầu To đưa cho em lá thư tình, anh có xem rồi, chẳng qua em không đề cập tới, anh cũng làm bộ không biết đó thôi.”

“Bệnh thần kinh! Đó là chuyện tình yêu lúc vài tuổi đầu, trước đây anh đái dầm! Bây giờ vẫn còn đái dầm à?”

“Càng phủ định là càng chột dạ.” Giang Dịch Thịnh cười hì hì, đi hướng lên lầu.

Tôi túm hắn lại, “Chờ một chút, em có việc muốn hỏi anh.”

“Nói đi!”

Tôi chần chừ một vài giây, nhỏ giọng hỏi: “Anh có kể qua đã làm bạn tốt với một số cô gái, vậy về vấn đề nam nữ chắc anh có kinh nghiệm phong phú, anh nói xem, tình cảm bạn bè với bạn khác phái so với tình cảm nam nữ khác nhau chỗ nào?”

Giang Dịch Thịnh nghe đến đây liền cảm thấy hứng thú, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, “Cô nương, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì, có thể nói rõ hơn được không”

“Em chính là muốn hỏi anh, cảm giác thích một người là như thế nào?”

Giang Dịch Thịnh nói: “Cảm thấy cô ấy thật có ý nghĩa, thích ở bên cô ấy, cả ngày cũng không thấy nhàm chán.”

“Em cũng cảm thấy anh rất có ý nghĩa, rất thích ở bên cạnh anh, ở gần anh mười mấy năm, cũng chưa cảm thấy nhàm chán.” Tôi nhìn Giang Dịch Thịnh, mặt không chút thay đổi liền nói.

Giang Dịch Thịnh không nói gì, liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp tục nói: “Rất quan tâm đến cô ấy, khi cô ấy khó chịu, cũng cảm thấy khó chịu; khi cô ấy vui vẻ, sẽ vì cô ấy mà vui vẻ; khi cô ấy gặp khó khăn, muốn tìm mọi cách giúp đỡ cô ấy; nếu có người phụ bạc cô ấy, sẽ tức giận, muốn đi giúp cô ấy trả thù.”

“Em rất quan tâm đến anh, khi anh khó chịu, em cũng không vui vẻ; khi anh vui vẻ, em cũng sẽ cao hứng; khi anh gặp khó khăn, em khẳng định sẽ tìm mọi cách giúp đỡ anh, nếu có người ức hiếp anh, em chắc chắn sẽ giúp anh trả thù, mấy đều này đã có nghiệm chứng qua rồi!” Tôi trừng mắt nhìn Giang Dịch Thịnh, nói: “Anh muốn ám chỉ, em thích anh sao?”

Giang Dịch Thịnh dở khóc dở cười, “Em thích anh, anh cũng thích em. Nhưng cái thích của chúng ta so với cái thích em hỏi là hoàn toàn khác nhau.”

Giang Dịch Thịnh nhíu nhíu mày, kéo tôi đến trước người, thân thể của chúng tôi cơ hồ dính sát vào nhau, “Khi hắn nắm tay em, tim em tự nhiên đập nhanh; khi hắn ôm lấy em, hô hấp của em không thoải mái, khi hắn vuốt ve em, toàn thân em run rẩy, vừa muốn trốn chạy, vừa khát khao có được; khi hắn hôn em, em sẽ cảm thấy đó là tư vị ngọt ngào nhất trên đời này.” Giang Dịch Thịnh vừa nói nhỏ bên tai tôi, một tay nắm lấy thắt lưng, một tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay của tôi.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng nhìn hắn, trong tròng mắt của hắn, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh trong suốt của chính mình.

Giang Dịch Thịnh nở nụ cười, “Ánh mắt của em đã rõ ràng cho ra đáp án.”

Tôi dần dần hiểu được lời nói của Giang Dịch Thịnh, nhưng lại bị sự hiểu ra của chính mình dọa sợ, đứng ngây như phỗng.

Giang Dịch Thịnh nhìn thấy tôi có vẻ không ổn, vừa muốn hỏi, thì từ hướng cầu thang truyền đến giọng nói của Chu Bất Văn, “Tiểu La?”

Giang Dịch Thịnh nói nhỏ: “Gây họa rồi!” Vội vàng buông tôi ra, “Tiểu La, mau đi giải thích một chút.”

“Giải thích? Giải thích cái gì?” Tôi ngây ngốc nhìn xung quanh, phát hiện Chu Bất Văn đang đứng ở đầu cầu thang, Ngô Cứ Lam đứng ở phòng khách, đều đang lẳng lặng nhìn tôi và Giang Dịch Thịnh, chỉ là, một người biểu tình phức tạp, ánh mắt thâm trầm, còn một kẻ không chút thay đổi, ánh mắt hờ hững.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng của tôi hỗn loạn, chỉ cúi đầu im lặng không biết nói gì, chẳng những không chứng minh Giang Dịch Thịnh trong sạch, ngược lại còn làm cho không khí càng thêm ngượng ngùng.

Giang Dịch Thịnh không thể không cúi đầu nhìn xuống mấy bậc thang, xấu hổ nói: “Anh Ngô, anh, anh… vào khi nào vậy?”

Ngô Cứ Lam thanh thanh đạm đạm nói: “Nếu như cậu muốn hỏi, tôi có thấy một chút cảnh không nên thấy hay không, thì đáp án là ‘tôi đã nhìn thấy’. Thật xin lỗi!”

Giang Dịch Thịnh vội nói: “Không, không cần xin lỗi, tôi có thể giải thích. Chúng tôi chỉ đùa cho vui, Tiểu La…” Hắn hung hăng túm lấy tôi, muốn tôi chứng minh lời hắn nói.

Tôi xoay người hướng ra ngoài, “Em đi mua một ít đồ.” Không thèm quay đầu lại, chạy ra khỏi sân, bỏ mặc ba gã đàn ông ở trong nhà.

Tôi ngồi trên phiến đá ngầm, nhìn ngắm biển rộng ở đằng xa.

Bầu trời tràn ngập nắng chiều, sóng biển hết đợt này đến đợt khác, cuồn cuộn vỗ vào bờ, so ra vẫn kém hơn tâm trạng cũng đang cuồn cuộn ở trong lòng tôi.

Sao tôi có thể thích Ngô Cứ Lam? Không, không, tuyệt đối không thể!

Ngay từ đầu, Ngô Cứ Lam không có giấu giếm bất cứ chuyện gì, tôi rất rõ ràng con người thật của hắn – một kẻ nghèo hèn, tính tình cổ quái, cuộc sống thần bí, ngay cả giấy tùy thân cũng không có.

Tôi không tò mò hỏi hắn điều gì, đều chấp nhận tất cả sự thật, vì tôi cho rằng hắn chỉ là khách qua đường, sớm hay muộn gì cũng sẽ bỏ đi, nên không cần hỏi nhiều, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, chính là tôi không dám đi hỏi hắn.

Kỳ thật, rất nhiều thứ đã sớm cho tôi biết đáp án.

Đó là mỗi ngày, vui vẻ khi ở chung, an lòng khi bên cạnh, hoảng hốt khi đối mặt, buồn bực khi phớt lờ, đều bị tôi cố ý vô tình xem nhẹ, bởi vì căn bản tôi không dám đối mặt với tất cả đáp án.

Đến cuối cùng, tôi lại giằng co với ý đồ dùng “Bạn tốt” để lừa gạt chính mình.

Tôi cười khổ, sắp 26 tuổi rồi, không còn là cô gái mười chín đôi mươi nữa, sao có thể thích một người như vậy? Hắn giống như hoa bồ công anh bay múa trên bầu trời, cho dù có xinh đẹp cỡ nào, cũng không thể che giấu sự thật tàn nhẫn: Không tồn tại, không gia đình, không gì cả.

Những cô gái còn trẻ có lẽ thích những gã con trai anh tuấn lãng tử như vậy: Thần bí, lãng mạn, hấp dẫn. Bọn họ có đầy đủ dũng khí, đầy đủ tuổi trẻ, cũng đầy đủ nhiệt tình đi hoang phí, oanh liệt tiến tới, chỉ cần một lần có được, không cần thiên trường địa cửu.

Nhưng tôi không phải là người như vậy, ba mẹ ly hôn, khiến cho tôi nhỏ tuổi đã trải qua ba loại tình cảm nam nữ và hôn nhân – mẹ và ba, mẹ và cha dượng, ba và mẹ kế. Từ gia đình này đến gia đình khác, khiến cho tôi đối với “lưu lạc” và “thần bí” không còn chút ảo tưởng như mấy cô gái trẻ, thậm chí có thể nói là chán ghét. So với bất kỳ người nào trên thế giới này, tôi luôn khát khao có được sự ổn định, tính vững chắc, lòng tin cậy.

Đại khái bởi vì phải đối mặt quá sớm với những mối quan hệ nam nữ không ra gì, nên tôi chưa bao giờ là một người lãng mạn. Tôi là đứa vốn không tin hôn nhân thiên trường địa cửu, thậm chí đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đời này độc thân. Cho dù thật sự phải kết hôn, thì đối tượng lý tưởng của tôi phải là: gia thế trong sạch, không ham muốn bất chính, có cơ sở kinh tế ổn định, không cần sự nghiệp quá xuất sắc, nhưng cũng không quá túng quẫn, diện mạo không cần phải quá đẹp, chỉ cần không ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố là được.

Nói trắng ra, tôi chính là cô gái lý trí nhất thế giới này, sẽ không phi thực tế mơ mộng hão huyền, hy vọng gặp được vương tử cứu vớt đời mình; cũng sẽ không mê muội phấn đấu quên mình, làm mất đi thú vui cuộc sống của bản thân, để đi cứu vớt đàn ông.

Một cô gái như vậy, sao có thể thích một gã như Ngô Cứ Lam?

“Tiểu La!”

Tiếng của Chu Bất Văn từ xa truyền đến, ngắt đi dòng suy nghĩ của tôi, tôi lấy lại bình tĩnh, đem tất cả tâm sự giấu đi, quay đầu nhìn anh ấy mỉm cười.

“Anh chỉ đến đây thử vận may, không ngờ quả nhiên em ở đây.” Chu Bất Văn nhảy lên phiến đá ngầm, giống trước đây, đến gần tôi, ngồi xuống bên cạnh.

Tôi theo bản năng ngồi dịch ra xa một chút, “May mắn là nơi này không có phong cảnh gì thú vị, nên du khách rất ít đến, vẫn thanh tĩnh giống như trước đây.”

Chu Bất Văn nhìn khoảng cách giữa chúng tôi, buồn bực hỏi: “Em thích Dịch Thịnh sao?”

“Nếu anh nói là bạn bè thích nhau, em đương nhiên thích anh ấy, nhưng nếu anh nói là nam nữ thích nhau, em không thích anh ấy, vừa rồi bọn em chỉ là đùa giỡn.”

Chu Bất Văn tỏ ra thoải mái, cười tủm tỉm nhìn tôi.

Tôi nhìn anh ấy, đột nhiên suy nghĩ: anh ấy mới là đối tượng yêu thích lý tưởng tôi hằng mơ ước! Gia cảnh hiểu rõ, sự nghiệp thành công, dung mạo nhã nhặn…

Chu Bất Văn đột nhiên nói: “Tiểu La, có thể ôm anh một chút không? Coi như món quà chào đón anh trở về.”

Tôi sững người một lát, sau đó dang rộng cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy Chu Bất Văn, thật vui vẻ, thật ấm áp. Không có tim đập nhanh, cũng chẳng có xấu hổ khẩn trương.

Chu Bất Văn nói: “Tiểu La, anh đã trở về.”

Một câu nói bình thản, nhưng chỉ có chúng tôi mới biết trong đó có bao nhiêu gian nan vất vả, tôi nói: “Chào mừng anh trở về!”

Chu Bất Văn thấp giọng nói: “Gió biển vẫn vậy, đá ngầm vẫn vậy, con người vẫn vậy, thời gian anh còn thiếu, rốt cuộc cũng có thể bù đắp lại rồi.”

Tôi buông Chu Bất Văn, hào sảng vỗ lên bờ vai của anh ấy, cười nói: “Đừng quá lo lắng, em và Giang Dịch Thịnh đều vẫn ở đây.”

Chu Bất Văn dò hỏi: “Một mình em ngồi ở đây nghĩ gì vậy?”

Tôi trả lời có lệ: “Suy nghĩ lung tung một chút thôi. Đi nào, trời đã tối rồi, nên về nhà ăn cơm.”

Tôi đứng lên, tầm mắt đảo qua, liền lơ đãng nhìn thấy trên vách núi ở xa xa dường như có một bóng dáng quen thuộc đang đứng, nhìn kỹ lại, chỉ còn thấy mấy cây Ngô Đồng cùng vài gốc Dương Sừng chắn gió xanh um tươi tốt. Tôi kinh ngạc nhìn mãi vách núi bên kia, Chu Bất Văn theo tầm mắt của tôi cũng nhìn qua, kỳ lạ hỏi: “Em sao vậy?”

Tôi cười cười nói, “Không có gì, đi thôi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương