Day Dưa
-
Chương 3
Đã một tuần sau ngày hôm đó, Thiên Diệc có trở lại Angel Eyes mấy lần nhưng không gặp lại người đàn ông khiến cậu say mê kia, nên cũng không đến nữa. Có những người đã định trước chỉ lướt qua nhau như thế nên cậu cũng không miễn cưỡng bản thân mình phải chờ đợi một điều vô vọng. Dù sao với anh ta cũng chỉ là một đêm tình trang bị cho con đường tăm tối của cuộc đời cậu, có duyên thì sẽ gặp lại...
Cậu nhìn đồng hồ, sắp bắt đầu cuộc họp thường niên bàn kế hoạch mở rộng và gặp mặt người lãnh đạo mới của công ty sắp tới. Tối nay cậu phải trở về nhà mẹ một chuyến, không thể dời lại cuộc xem mắt một lần nữa chỉ vì lý do ""bận"". Cậu hít một hơi thật sâu, cầm hồ sơ kế hoạch và bước về phòng họp.
-Thiên Diệc, đây này! - Phùng Kỳ vẫy tay gọi, cậu ta là phó phòng Marketing, 1 người bạn có thể coi là thân với cậu trong công ty.
Thiên Diệc ngồi xuống cạnh cậu ta, lờ đi ánh mắt cháy da cháy thịt của trưởng phòng ngoại giao xinh đẹp. Cô ấy đeo đuổi cậu đã lâu, cậu thật không ngờ đến bây giờ cô nàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
-Cậu biết chủ tịch mới là ai không? Nghe đâu là một người đàn ông độc thân hoàng kim, năm nay 32 tuổi — Phùng Kỳ vẫn tíu tít độc thoại.
-Là ai không quan trọng, miễn lãnh đạo tốt là OK rồi! — Cậu lạnh nhạt nói.
Phùng Kỳ trề môi:
-Cậu không đưa được cái bản mặt tươi cười ra à? Ở cạnh cậu mà tôi thấy băng tuyết ngập trời.
-Hừ! Thế phiền cậu sang ngồi cạnh nữ thần mùa xuân ở phía đối diện kìa.
-Câu đừng phá tôi! Ở công ty này ai chẳng biết Tuyết Hinh vẫn đang chết mê chết mệt cậu.
-Nhưng tôi không có hứng thú! — Cậu nói.
-Chẳng lẽ cậu là gay? Nhìn thân hình và gương mặt cậu thì cũng có thể lắm!
Thiên Diệc nín, cậu thật sự rất có xúc động nói với người bên cạnh mình: "Là Gay thì thế nào?". Phùng Kỳ vẫn mở mắt nhìn hắn, thốt lên:
-Thật à?
Cậu định mở miệng lên tiếng thì cuộc họp đã được giám đốc bắt đầu, hai người đành phải yên lặng. Một giờ nhàm chán trôi qua, giọng nói ồm ồm chợt trở nên vui vẻ của giám đốc khiến mọi người tỉnh táo.
-Chắc mọi người cũng nghe nói, công ty mẹ quyết định để chủ tịch mới của chúng ta sang đây triển khai kế hoạch lần này. Tôi xin trân trọng giới thiệu cậu Lai An — chủ tịch mới của tập đoàn Louis.
Khi người đàn ông anh tuấn hoàn mỹ đó xuất hiện trong tầm mắt cậu, đầu óc cậu dường như đóng băng tại chỗ, chẳng thể nghe được gì xung quanh. Tại sao lại là anh ta? Tại sao phải gặp nhau trong hoàn cảnh này? Làm sao cậu có thể bình tĩnh đối mặt như mọi ngày khi anh ta biết bí mật mà cậu vẫn luôn che giấu? Và làm sao cậu có thể đối diện với anh ta như một đồng nghiệp khi mà mọi ký ức về đêm hôm đó vẫn còn nóng bỏng như ngày hôm qua?
Khi giọng nói trầm ấm của anh vang lên, cậu cũng bình thường trở lại. Đôi mắt xanh thẳm ấy đảo qua cậu tựa như người xa lạ, chẳng biết sao tim cậu lại thấy mất mát. Phải thôi mà — cậu chẳng qua chỉ là người tình một đêm. Dù với cậu đêm hôm đó có ngọt ngào cách mấy thì chắc với anh đó cũng chỉ là một trong những lần ăn chơi xa đọa thôi. Thế nên tại sao cậu lại thất vọng cơ chứ? Không nhận ra nhau có khi lại hay, cậu cúi đầu che đi ánh mắt ẩn ẩn đau của mình mà bỏ qua cơ hội được nhìn thấy ánh mắt xanh tuyệt đẹp đang nhìn cậu chăm chú.
Những giờ sau đó, Thiên Diệc không thể nào tập trung vào công việc được nữa nên xin phép nghỉ nửa ngày còn lại, cậu muốn về nhà bình ổn lại tâm trạng và cũng chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay.
————-o0o————-
Trên tay Lai An là sơ yếu lí lịch của cậu chàng Thiên Diệc. Nhìn bức ảnh trong đấy mà đôi mắt xanh sâu thẳm những cảm xúc không tên. Lúc nãy nhìn thấy cậu anh cũng bất ngờ không kém, anh vẫn nhớ như in những cảm xúc tuyệt vời khi cậu nằm dưới mình ngày hôm đó. Chưa một tình nhân nào khiến anh xao động đến vậy. Cậu đặc biệt nhất, hút hồn nhất mặc dù cậu không có vẻ bề ngoài đẹp mỏng manh như các người tình của anh nhưng lại khiến anh khó quên nhất.
Nhìn sơ yếu lý lịch và phân công lao động, tính ra cậu cũng là một nhân tài. Chức vị trưởng phòng kế hoạch không phải dễ làm, ấy vậy mà cậu cũng làm được vài năm. Bất chợt anh rất muốn gặp cậu, muốn biết phản ứng cậu sẽ ra sao khi gặp lại anh, liệu có ngây ngô như đêm ấy? Liệu có cười thật tươi khi thấy anh tìm cậu?
Anh đưa tay bấm điện thoại:
-Mia, gọi trưởng phòng kế hoạch lên gặp tôi ngay.
-Vâng!
5 phút sau Mia gọi lại:
-Chủ tịch, trưởng phòng Lăng đã xin phép nghỉ nửa ngày rồi ạ. Chủ tịch cần gọi phó phòng Lâm không ạ?
-Không cần, cảm ơn cô!
Anh cúp máy, đôi mày nhíu lại. Cậu bệnh sao? Lúc nãy trông sắc mặt cậu không được tốt lắm, chắc có lẽ phải viếng thăm nhà cậu một chuyến...
Cậu nhìn đồng hồ, sắp bắt đầu cuộc họp thường niên bàn kế hoạch mở rộng và gặp mặt người lãnh đạo mới của công ty sắp tới. Tối nay cậu phải trở về nhà mẹ một chuyến, không thể dời lại cuộc xem mắt một lần nữa chỉ vì lý do ""bận"". Cậu hít một hơi thật sâu, cầm hồ sơ kế hoạch và bước về phòng họp.
-Thiên Diệc, đây này! - Phùng Kỳ vẫy tay gọi, cậu ta là phó phòng Marketing, 1 người bạn có thể coi là thân với cậu trong công ty.
Thiên Diệc ngồi xuống cạnh cậu ta, lờ đi ánh mắt cháy da cháy thịt của trưởng phòng ngoại giao xinh đẹp. Cô ấy đeo đuổi cậu đã lâu, cậu thật không ngờ đến bây giờ cô nàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
-Cậu biết chủ tịch mới là ai không? Nghe đâu là một người đàn ông độc thân hoàng kim, năm nay 32 tuổi — Phùng Kỳ vẫn tíu tít độc thoại.
-Là ai không quan trọng, miễn lãnh đạo tốt là OK rồi! — Cậu lạnh nhạt nói.
Phùng Kỳ trề môi:
-Cậu không đưa được cái bản mặt tươi cười ra à? Ở cạnh cậu mà tôi thấy băng tuyết ngập trời.
-Hừ! Thế phiền cậu sang ngồi cạnh nữ thần mùa xuân ở phía đối diện kìa.
-Câu đừng phá tôi! Ở công ty này ai chẳng biết Tuyết Hinh vẫn đang chết mê chết mệt cậu.
-Nhưng tôi không có hứng thú! — Cậu nói.
-Chẳng lẽ cậu là gay? Nhìn thân hình và gương mặt cậu thì cũng có thể lắm!
Thiên Diệc nín, cậu thật sự rất có xúc động nói với người bên cạnh mình: "Là Gay thì thế nào?". Phùng Kỳ vẫn mở mắt nhìn hắn, thốt lên:
-Thật à?
Cậu định mở miệng lên tiếng thì cuộc họp đã được giám đốc bắt đầu, hai người đành phải yên lặng. Một giờ nhàm chán trôi qua, giọng nói ồm ồm chợt trở nên vui vẻ của giám đốc khiến mọi người tỉnh táo.
-Chắc mọi người cũng nghe nói, công ty mẹ quyết định để chủ tịch mới của chúng ta sang đây triển khai kế hoạch lần này. Tôi xin trân trọng giới thiệu cậu Lai An — chủ tịch mới của tập đoàn Louis.
Khi người đàn ông anh tuấn hoàn mỹ đó xuất hiện trong tầm mắt cậu, đầu óc cậu dường như đóng băng tại chỗ, chẳng thể nghe được gì xung quanh. Tại sao lại là anh ta? Tại sao phải gặp nhau trong hoàn cảnh này? Làm sao cậu có thể bình tĩnh đối mặt như mọi ngày khi anh ta biết bí mật mà cậu vẫn luôn che giấu? Và làm sao cậu có thể đối diện với anh ta như một đồng nghiệp khi mà mọi ký ức về đêm hôm đó vẫn còn nóng bỏng như ngày hôm qua?
Khi giọng nói trầm ấm của anh vang lên, cậu cũng bình thường trở lại. Đôi mắt xanh thẳm ấy đảo qua cậu tựa như người xa lạ, chẳng biết sao tim cậu lại thấy mất mát. Phải thôi mà — cậu chẳng qua chỉ là người tình một đêm. Dù với cậu đêm hôm đó có ngọt ngào cách mấy thì chắc với anh đó cũng chỉ là một trong những lần ăn chơi xa đọa thôi. Thế nên tại sao cậu lại thất vọng cơ chứ? Không nhận ra nhau có khi lại hay, cậu cúi đầu che đi ánh mắt ẩn ẩn đau của mình mà bỏ qua cơ hội được nhìn thấy ánh mắt xanh tuyệt đẹp đang nhìn cậu chăm chú.
Những giờ sau đó, Thiên Diệc không thể nào tập trung vào công việc được nữa nên xin phép nghỉ nửa ngày còn lại, cậu muốn về nhà bình ổn lại tâm trạng và cũng chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay.
————-o0o————-
Trên tay Lai An là sơ yếu lí lịch của cậu chàng Thiên Diệc. Nhìn bức ảnh trong đấy mà đôi mắt xanh sâu thẳm những cảm xúc không tên. Lúc nãy nhìn thấy cậu anh cũng bất ngờ không kém, anh vẫn nhớ như in những cảm xúc tuyệt vời khi cậu nằm dưới mình ngày hôm đó. Chưa một tình nhân nào khiến anh xao động đến vậy. Cậu đặc biệt nhất, hút hồn nhất mặc dù cậu không có vẻ bề ngoài đẹp mỏng manh như các người tình của anh nhưng lại khiến anh khó quên nhất.
Nhìn sơ yếu lý lịch và phân công lao động, tính ra cậu cũng là một nhân tài. Chức vị trưởng phòng kế hoạch không phải dễ làm, ấy vậy mà cậu cũng làm được vài năm. Bất chợt anh rất muốn gặp cậu, muốn biết phản ứng cậu sẽ ra sao khi gặp lại anh, liệu có ngây ngô như đêm ấy? Liệu có cười thật tươi khi thấy anh tìm cậu?
Anh đưa tay bấm điện thoại:
-Mia, gọi trưởng phòng kế hoạch lên gặp tôi ngay.
-Vâng!
5 phút sau Mia gọi lại:
-Chủ tịch, trưởng phòng Lăng đã xin phép nghỉ nửa ngày rồi ạ. Chủ tịch cần gọi phó phòng Lâm không ạ?
-Không cần, cảm ơn cô!
Anh cúp máy, đôi mày nhíu lại. Cậu bệnh sao? Lúc nãy trông sắc mặt cậu không được tốt lắm, chắc có lẽ phải viếng thăm nhà cậu một chuyến...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook