Dây Dưa - W Tòng Tinh
-
Chương 7
Sở Liễn tỉnh lại, phát hiện trên gối còn đọng nước mắt trong lúc ngủ mơ, càng thấy mình ngu xuẩn hơn, vì tên Sở Hộc lòng lang dạ sói này mà đau khổ.
Một lát sau, y hơi tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua thì vội vàng ngồi dậy kiểm tra người mình dưới chăn mỏng.
Chẳng biết quần áo y biến đâu mất, trên cơ thể trần trụi chỉ có những vết đỏ chưa phai, còn chất nhầy đã được lau sạch.
Thì ra không phải mơ.
Sở Liễn quấn chăn định đứng dậy tìm hành lý, kết quả vừa nhúc nhích thì cảm nhận được vật gì đó cọ xát cửa huyệt, bụng trướng lên như bị thứ gì chui vào.
Tấm lưng trắng nõn của y lại rịn mồ hôi lạnh.
Ngón tay dài mảnh dưới chăn miễn cưỡng nhét vào lỗ hậu, muốn móc vật kia ra. Đó không phải vật cứng mà là xúc tu biết cử động bám vào thành ruột, Sở Liễn thử kéo mấy lần nhưng không được, cảm thấy mình càng kéo thì vật kia càng mọc ra nhiều sợi tơ mỏng chui vào chỗ sâu.
Y há miệng thở hổn hển, nắm gối đầu quỳ trên giường hồi lâu rồi quyết định phớt lờ vật phía dưới, cố nén dục vọng dâng trào để đi lấy y phục.
Y bước xuống giường, lúc đi lại cảm giác bị khuấy động bên trong càng thêm rõ ràng, cùng với tiếng nước lép nhép, lỗ hậu không ngừng chảy ra dâm dịch.
Sở Liễn khó nhọc chống bàn đứng vững, bị kích thích làm nước mắt ứa ra, hai mắt rưng rưng.
Yêu vật kia đâu? Còn ở trong phòng này không?
Nghĩ vậy y lập tức kìm lại tiếng rên rỉ của mình rồi gọi tên đối phương.
Từ chén trà trên bàn đột nhiên bốc lên một đám khói đen, Sở Liễn chưa kịp phản ứng đã bị xúc tu mọc ra từ thành ghế quấn quanh eo rồi kéo y ngồi xuống.
Sở Liễn kêu rên: "Thả, thả ta ra......"
Hai chân y bị túm lấy gác lên tay vịn ghế, trong lúc thở dốc cảm nhận được vật gì đó vừa mềm vừa nóng cọ xát cửa huyệt, chưa kịp nghĩ rõ ràng thì xúc tu thô to đã vạch chỗ kín của y ra, đẩy vật mềm bên trong vào sâu hơn.
-
Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa.
Sở Liễn bừng tỉnh, y cắn môi, trong lòng cực kỳ sợ hãi, sợ hòa thượng trong miếu đến đây, bắt gặp bộ dạng của y bây giờ lại truyền vào cung......
Đang nghĩ thì cửa bị đẩy ra.
Y vội vàng gục đầu xuống bàn rồi nhắm mắt lại, gò má nóng bừng, tim đập thình thịch.
"Nương tử!" Nam tử vào cửa gọi y một tiếng rồi chạy tới ôm chầm lấy y, vui vẻ nói, "Vi phu vừa đi tìm đồ ăn cho ngươi, không ngờ nương tử dậy rồi!"
Sở Liễn nghẹn họng, mở mắt ngẩng đầu lên.
Yêu vật này đã hóa thành người, chắc vì không có mặt nên đeo mặt nạ Phật Di Lặc.
Y níu áo đối phương, hôn lên mặt nạ kia một cái rồi nài nỉ: "Rút vật phía dưới ra được không?"
Thiên Diện lập tức gọi xúc tu cắm trong sâu ra, toàn thân Sở Liễn run rẩy, suýt bị làm lên đỉnh lần nữa.
Nó bế Sở Liễn lên xoay mấy vòng rồi đắc ý nói: "Ta sợ nương tử ngủ dậy không thấy ta sẽ buồn nên cố ý để lại phân thân trong phòng đó!"
Sở Liễn cạn lời, nghĩ thầm: Ngươi chu đáo quá nhỉ......
Thiên Diện kéo mặt nạ Phật Di Lặc lên để lộ đôi môi tái nhợt, cúi đầu hôn má Sở Liễn rồi luôn miệng hỏi: "Nương tử nhớ ta không? Nhớ ta không?"
Sở Liễn không trả lời mà chỉ hỏi: "Quần áo ta đâu?"
Thiên Diện nghĩ ngợi rồi nói: "Bị ta làm rách nên vứt đi rồi."
Sở Liễn: "......"
Sở Liễn hơi bực nhưng trên mặt không lộ ra cảm xúc gì: "Ta chỉ mang theo mấy bộ đồ, ngươi vứt đi hết thì ta lấy gì mặc?"
"Vậy ta......" Thiên Diện mơ hồ nhận ra Sở Liễn đang tức giận nên rụt rè nói, "Ta biến ra một bộ đồ đẹp cho nương tử nhé?"
Thật ra nó cảm thấy nương tử không mặc gì càng đẹp hơn, nhưng Sở Liễn đã muốn quần áo thì nó sẽ chiều lòng y.
Trên tay nó hiện ra một làn khói đen bao trùm thân thể trần trụi của Sở Liễn, nửa khắc sau khói tan đi, trên người Sở Liễn có thêm một bộ đồ màu vàng sáng.
Sở Liễn cúi đầu nhìn hình rồng trên tay áo mình, suýt nữa ngất đi vì tức, túm áo Thiên Diện thấp giọng trách móc: "Ngươi...... Sao ngươi có thể cho ta mặc long bào này hả! Đây là đại nghịch bất đạo! Lỡ bị ai thấy thì ta và mẫu thân sẽ bị lôi đi chém đầu ngay......"
Thiên Diện tủi thân bế Sở Liễn lên, mếu máo nói: "Đại nghịch bất đạo gì chứ, ta thấy nương tử mặc áo này đẹp nên mới biến ra cho nương tử mà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook