Trước đó Sở Liễn còn lo tính tình yêu vật này không điềm đạm nên giả làm Sở Hộc không giống, vào cung chắc chắn sẽ bị phát hiện. Ai ngờ vừa xuống xe ngựa, nụ cười trên mặt nam tử biến mất, cầm tay y rồi cẩn thận đỡ y xuống xe, vẻ mặt giống hệt Sở Hộc.

"Nương tử đừng lo," Thiên Diện bóp nhẹ cổ tay y, "Cứ xem ta là Sở Hộc đi, lo nghĩ nhiều quá sẽ làm người ta tìm ra sơ hở đấy."

Sở Liễn nhìn đôi mắt như cát vàng kia, nghĩ thầm thì ra lúc xuống núi yêu vật này giả ngu với mình, thật ra trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, thậm chí còn hiểu hơn mình.

Điều này làm y hơi yên tâm, nhưng vẫn không khỏi hồi hộp lo sợ.

Thật sự có thể lừa phụ hoàng trả lại vị trí Thái tử cho y sao? Thiên Diện có thể giấu giếm người hầu trong cung nhưng có giấu được mẹ Sở Hộc không? Y biết nữ nhân kia đặt rất nhiều kỳ vọng vào Sở Hộc, con trai chính là thẻ đánh bạc lớn nhất để bà ta đổi đời, dễ gì để Sở Hộc nhường lại vị trí Thái tử, đập tan giấc mơ làm Thái hậu của bà ta?

Khói trắng y thở ra dần tan biến trong gió lạnh, tuyết chưa rơi nhưng nơi này đã lạnh thấu xương.

Hai người họ về hoàng cung bằng đường nhỏ, lần này Sở Hộc ra ngoài đã xử lý tốt quan hệ trong cung, thị vệ canh gác ở đây rất kín miệng nên sẽ không nói ra chuyện này.

Thiên Diện nuốt chửng hồn phách Sở Hộc nên có được ký ức của hắn.

Sở Liễn đi qua hành lang trong cung, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước trên khuôn mặt tái nhợt. Đúng vậy, y đã giết Sở Hộc nhưng vẫn chưa đủ, y còn muốn giết cả mẹ Sở Hộc, giết những kẻ chống đối không theo phe mình.

Muốn ngồi trên cao thì không thể nào tránh được cốt nhục tương tàn và đấu đá nội bộ, nếu mang tâm địa thiện lương thì sớm muộn gì cũng chết trong cuộc chiến bè phái.

Nam tử quay đầu nhìn y, lưng ưỡn thẳng tắp, vóc người cực kỳ cao lớn, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú kia vẫn còn đọng lại nét ngây thơ của thiếu niên.

Cái nhìn này khiến tim Sở Liễn hẫng đi một nhịp, y vội vàng dời mắt đi rồi kéo kín áo choàng.

"Nương tử sao có thể ở nơi quạnh quẽ này chứ," băng qua đường nhỏ, Thiên Diện trông thấy nơi ở của y, nhíu mày lẩm bẩm, "Vi phu muốn xây nhà lớn cho ngươi, trên tường khảm đầy vàng bạc châu báu!"

Sở Liễn cũng không xem lời yêu vật nói là thật, chỉ nhìn lên bầu trời trong vắt rồi nói khẽ: "Ngươi...... Sở Hộc đã vắng mặt khá lâu, vẫn nên về sớm đi, kẻo phụ hoàng và mẫu phi hắn phát hiện."


"Nương tử đi với ta nhé," Thiên Diện nói, "Đã thành thân thì phải ngủ chung một phòng, làm chuyện vui vẻ trên giường chứ......"

Trong lúc nó nói chuyện, mấy xúc tu màu đen vừa mảnh vừa nhớt lại bò lên bắp chân Sở Liễn.

Đám khói đen kia có thể xuyên qua quần áo y, vạch lỗ hậu của y ra rồi nhét vật mềm ướt lạnh vào chỗ sâu, không cho y cơ hội né tránh.

Sở Liễn kêu lên một tiếng, suýt nữa không thể đứng vững.

Vành tai y đỏ bừng, xấu hổ giận dữ nhìn yêu vật nói: "Sao ngươi có thể, có thể làm vậy chứ...... Ra ngoài cho ta!"

Thiên Diện không nghe lời y, vật mềm bên trong chui vào sâu hơn, còn phình to ra, không ngừng liếm mút điểm nhạy cảm làm hai chân y bủn rủn, nhất thời không đứng thẳng được nên ngã vào lòng nam tử.

"Chính sự vẫn chưa làm mà......" Sở Liễn kìm lại tiếng rên rỉ, túm chặt vạt áo Thiên Diện rồi cắn răng nói, "Ngươi buông ra......"

Vật phía dưới đâm rút liên tục phát ra tiếng nước khe khẽ.

Yêu vật cười, cúi đầu hôn lên môi y rồi nói: "Đối với ta, thân mật với nương tử là chính sự trong chính sự, còn để ý chuyện khác làm gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương