Tim của Tô Mẫn đập nhanh hơn, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu đến gần, rõ ràng muốn tránh thoát, nhưng đôi chân của nàng dường như không nghe lời.

Lâm Tiêu Tiêu đi đến bên người nàng, không cho Tô Mẫn chút thời gian giảm xóc nào cả, trực tiếp vòng tay ôm nàng vào trong lòng ngực, hai mắt nhìn nàng thật sâu.

Tô Mẫn bất giác lùi về phía sau, Lâm Tiêu Tiêu cong môi: "Lãnh đạo, thật là trùng hợp.

"
Tô Mẫn:! !
Người này lại tới nữa à?
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người của cô, đôi mắt Tô Mẫn có chút chua xót, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, "Thật là trùng hợp.

"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, trong mắt hiện lên sự tưởng niệm cùng quyến luyến, đã nhiều ngày không gặp, sao nàng lại trở nên gầy gò như thế này chứ.

Ánh mắt của cô trực tiếp rơi vào trên người Tô Mẫn, không chút che đậy nào cả, thậm chí khi đang nhìn vào mặt của nàng, đầu còn nghiêng về phía trước, cả người chuẩn bị đè lên người Tô Mẫn.

Tô Mẫn hít sâu một hơi, vươn tay đẩy Lâm Tiêu Tiêu ra, "Chúng ta đã chia tay rồi.

"
Nàng hiện tại đang trong thời gian cảnh giác tất cả mọi thứ.

Tình huống bên ngoài là thế nào nàng cũng không biết được.

Tô Bồi đã khiến Tô Mẫn trở nên trông gà hoá cuốc trong thời gian gần đây, khi còn không thể xử lý vấn đề khó giải quyết trước mắt này, nàng chọn cách đối phó với mối quan hệ này một cách lạnh lùng, để cô và Lâm Tiêu Tiêu đều có thể bảo trì lý trí.

Nhưng mà! ! Phó giám đốc Lâm rõ ràng lại không muốn nghĩ như vậy?
"Em có thể đẩy chị ra.

" Lâm Tiêu Tiêu xoa xoa một tia lạnh lẽo trong mắt, "Vậy tôi là thứ gì cơ chứ?"
Lời này nói vô cùng ấm ức.

Tô Mẫn ngẩng đầu, cuối cùng cũng bằng lòng nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đau đớn và phiền muộn đang lưu chuyển.

Tô Mẫn hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của Lâm Tiêu Tiêu, cô đúng là nên hận chuyện như vậy đặt lên người ai thì đã sớm mỗi người một ngả rồi, một câu có thể đánh đổi cái gì? Phó giám đốc Lâm đã làm đủ rồi.

Mang theo một tia oán hận.

Lâm Tiêu Tiêu rướn người và hôn lên đó.

Nụ hôn vội vàng này mang theo sự trả thù.

Tô Mẫn cau mày thừa nhận, nàng có thể đẩy Lâm Tiêu Tiêu ra, nhưng nàng không bỏ được, cũng không đành lòng.

Không biết qua bao lâu.


Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu lần lượt trở lại bàn tiệc.

Phó giám đốc Lâm thoạt nhìn trạng thái không tồi, mặt mày gian đều có phía trước không có thần thái, nhưng Tô Mẫn lại cúi đầu giống như là đang che giấu cái gì đó.

Rượu lại uống lên một nửa.

Bạn của Tô Mẫn quay đầu lại liếc cô một cái, "Ôi dao, Mẫn Mẫn, môi của cậu đang chảy máu kìa, có phải nóng quá hay không? Mau, ăn nhiều ừmột chút!"
Từ Linh nhàn nhạt liếc học trò của mình một cái.

Tô Mẫn ắc mặt có chút đỏ lên, che giấu cắn một miếng đồ ăn.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn có vẻ giống như đang nói chuyện với Cục trưởng Tống, nhưng ánh mắt lại như có như không dừng ở trên người Tô Mẫn, khóe môi khẽ cong lên.

Tô Mẫn vừa rồi quá mê người.

Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy trong xương cốt của nàng vẫn là có khí chất làm công.

Cô thích hành hạ Tô Mẫn như thế này.

Được rồi, nếu như nàng không tự nói với mình tại sao không thể ở bên nhau, tại sao nàng lại phải ra đi như vậy.

Vậy Lâm Tiêu Tiêu cũng không hề bắt buộc nàng nữa.

Chỉ tại một thời điểm nhất định nào đó, cô muốn chà đạp nàng một chút, chứng minh sự tồn tại của cô.

Bây giờ mối quan hệ giữa hai người rất vi diệu, trước đây khi Tô Mẫn không biết thân phận của Lâm Tiêu Tiêu, đối với nàng tiếp cận, nàng luôn tỏ ra rất nhạy cảm và cảnh giác với cách tiếp cận của cô, nhưng hiện tại không giống nhau, cô có thể quang minh chính đại quyến rũ nàng, Tô Mẫn dường như cũng đang hổ thẹn với cô, cho nên chỉ biết nhẫn nhịn.

Một bữa cơm, đều ăn rất vui vẻ.

Cục trưởng Tống tâm trạng tốt, nhìn bộ trưởng Từ: "Chiều nay cũng không có chuyện gì, tôi nghe nói các vị lãnh đạo của Nam Dương ca hát dễ nghe cực kỳ, bộ trưởng Từ chúng ta ——"
Bộ trưởng Từ gật đầu, cô biết Cục trưởng Tống đã quẩy điên rồi, lúc này không cần phải khiến người này mất hứng.

Có rất nhiều người ồn ào, nhưng tất cả những người say rượu sau khi ăn uống đều được đưa về nhà.

Những người khác đi vào trong một phòng riêng xa hoa.

Ngay khi bước vào, Cục trưởng Tống đã là người cầm mic, kéo Hồ Phỉ Phi lại xã giao với ông ấy, cùng nhau hát một bài song ca giọng nam nữ tên là "Tâm Vũ".

Từ Linh vừa dựa vào sô pha vừa ăn nho, nhàn nhạt nhìn hai người.

Tô Mẫn đưa cho cô một ly nước, "Sư phụ.

"
Từ Linh nhận lấy gật đầu, cô nhìn hai người đang hát vui vẻ vô cùng, trong lòng cũng không biết là như thế nào.

Cô đã sớm biết Hồ Phỉ Phi rất giỏi trong mấy chuyện giao tiếp này.

Suy cho cùng, với vị trí của nàng, nàng lại là một cái bao cỏ, có một số trường hợp nên làm mấy chuyện như thế này cũng không có trở ngại.


Hiện tại nàng cầm microphone, vẻ mặt say sưa, cơ thể vẫn uốn éo theo nhịp hát, hòa giọng cùng Cục trưởng Tống kẻ xướng người hoạ, khi hai người nhìn nhau, mặt mày đều mang theo tình ý.

Cái này có mấy phần thật, lại có mấy phần giả chứ?
Từ Linh nổi tiếng lãnh đạm trong đơn vị, mấy người dưới quyền thấy cô đều kiếm cớ ra ngoài hóng gió, cho nên bên này càng phải tập trung tinh thần để ứng phó Cục trưởng Tống.

Lâm Tiêu Tiêu ngồi xuống, cô nhìn nhìn Từ Linh, "Bộ trưởng Từ sẽ không để ý đi? Trong chuyện xã giao tổng giám đốc Hồ luôn là người đứng đầu Nam Dương.

"
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, như muốn hỏi, còn chị thì sao?
Ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu quét nhẹ: "Ta đã có chủ, hơn nữa đối phương là một cô nhóc có tính chiếm hữu rất cao, hơn nữa còn rất mạnh miệng, luôn thiếu đánh, tôi chỉ có thể chiếu cố tâm trạng của em ấy, mọi thứ đều phải kiềm nén lại.

"
Tô Mẫn:! !
Phải tức giận tới mức nào mới có thể làm phó giám đốc Lâm nói một đống biệt danh chồng lên như vậy chứ.

Từ Linh nhìn nhìn học trò, "Mẫn Mẫn.

"
Tô Mẫn gật đầu ngồi xuống và chờ đợi sự sắp xếp.

Từ Linh: "Lần trước tôi đã giao một số tài liệu cho phó giám đốc Lâm kia, em đi xem đi, thuận tiện chỉ điểm kiểm tra một chút.

"
Tô Mẫn:! ! ! !
Chỉ điểm kiểm tra một chút???
Sư phụ đang đùa cái gì vậy?
Khả năng phản ứng của phó giám đốc Lâm cũng rất nhanh chóng, cô đứng lên: "Lãnh đạo, mời đi bên này.

"
Tô Mẫn:! !
Từ Linh gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Hôm nay không có chuyện gì, chủ yếu là đi cùng với Cục trưởng Tống, em có thể kiểm tra sâu một ít chậm một chút, không cần sốt ruột.

"
Tô Mẫn:! !
Thành thật mà nói, sư phụ của nàng bị phó giám đốc Lâm cấp thu mua khi nào thế?
Khi đi ngang qua Hồ Phỉ Phi cùng Cục trưởng Tống Tô Mẫn đã hiểu ra.

Lâm Tiêu Tiêu cười nhẹ nói với Cục trưởng Tống: "Nội Cán, Lily, Đa Mễ, tới, đây là Cục trưởng Tống, cắt đĩa hoa quả rồi đi nghỉ ngơi một chút đi.

"
Lily cùng Đa Mễ bước đến và ngọt ngào kêu: "Cục trưởng Tống.

"
Cả hai đều sở hữu đôi chân dài miên man, khuôn mặt tiêu chuẩn của võng hồng, mái tóc dài thẳng mượt, đây có thể không phải là mẫu người ưa nhìn đối với phái đẹp nhưng chắc chắn là chị em sát thủ đối với thẳng nam.


Chẳng mấy chốc, tổng giám đốc Hồ đã lấy lại tự do, nàng ái muội nhìn nhìn Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn, trong mắt hiện lên một tia khoe khoang.

Tô Mẫn mặt vô biểu tình, "Tổng giám đốc Hồ, sư phụ của tôi tìm cô.

"
Hồ Phỉ Phi:! !
Lâm Tiêu Tiêu cũng ngây người, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, bộ trưởng Từ khi nào thì tìm tổng giám đốc Hồ?
Lại nhìn Tô Mẫn, mặt không chút thay đổi, Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, bất đắc dĩ cười nhạt.

Đây là đang trả thù sao?
Hồ Phỉ Phi có điểm chột dạ đến gần Từ Linh và nắm lấy một quả nho từ tay cô, ăn nó: "Ồ, rất ngọt.

"
Từ Linh lạnh lùng: "Không ngọt bằng giọng hát của cô.

"
Hồ Phỉ Phi suýt nữa bị sặc, nàng nhìn xung quanh, không ai chú ý, nàng nghiêng người đến bên Từ Linh, "Sao lại không vui rồi?"
Đây không phải là lãnh đạo do Từ Linh đưa tới sao? Tất nhiên nàng sẽ làm hết sức mình với tư cách là một chủ nhà.

Từ Linh nhíu mày, "Tránh xa tôi ra, khắp người toàn mùi thuốc lá.

"
"Tôi lại không hút thuốc, làm sao có khả năng có mùi chứ.

" Hồ Phỉ Phi ngửi chính mình, "Chết tiệt, thật sự là có, chắc là do Tống Cục hút đấy.

"
Từ Linh giọng điệu trở nên lạnh hơn, "Dán gần như vậy, tự nhiên bị lây dính.

"
Ai da uy.

Hồ Phỉ Phi vui vẻ, đưa tay che quần áo, chặn tầm mắt của người ngoài, "Cô biết không? Tôi thích xem nhất bộ dạng ghen tỵ này của cô.

"
Đây là bộ dạng duy nhất mà Từ Linh thực sự không thể kiểm soát được.

Tay của nàng sờ vào Từ Linh ở dưới lớp quần áo, khuôn mặt Từ Linh đỏ lên, cô căm tức nhìn Hồ Phỉ Phi.

Nàng muốn làm gì???
Chung quanh còn nhiều người như vậy.

Hồ Phỉ Phi cười quyến rũ, "Nhìn xem, chung quanh có ai quan tâm đến bộ trưởng Từ nữa à?"
Nàng nói, càng thêm tùy ý làm bậy.

Nhìn thấy mặt Từ Linh lại đỏ lên, trong mắt cũng có sóng nước, Hồ Phỉ Phi cười xấu xa, "Nếu cô không vui, thì có thể lên tiếng, nơi này, không được đều là cấp dưới của cô hay sao?"
Những lời này đã kích động Từ Linh và đốt cháy sự tỉnh táo của cô.

Cô oán hận nhìn Hồ Phỉ Phi.

Tổng giám đốc Hồ càng ngày càng lợi hại, đã biết nên ở trong trường hợp nào dùng biện pháp nào để bắt nạt cô.

Hơn nữa, nàng quả thực yêu chết một bộ trưởng Từ như vậy.

Nhìn một người cao cao tại thượng như vậy, một người bị toàn bộ cấp dưới sợ hãi, nhưng ở chỗ nàng lại lộ ra vẻ giận dữ và ngượng ngùng của thiếu nữ nhỏ, hình ảnh này tốt đẹp đến đâu cơ chứ?
Cũng không biết bên phía phó giám đốc Lâm thế nào rồi, đã công thành đoạt đất sao?

Trên đường trở lại văn phòng.

Tô Mẫn giả vờ không quan tâm, và giữ khoảng cách với Lâm Tiêu Tiêu nhưng đôi mắt lại cảnh giác nhìn xung quanh.

Bộ dáng này của nàng, loại thói quen, này không phải một ngày có thể bồi dưỡng ra tới.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn, cắn cắn môi, đau lòng.

Cô vẫn không đủ mạnh mẽ, nếu cô đủ mạnh mẽ để Tô Mẫn có thể ỷ lại, nàng còn sẽ lén giấu mình nữa không?
Lâm Tiêu Tiêu đã điều tra lâu như vậy, mặc dù vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cụ thể nhưng đại khái cũng biết có thể khiến Tô Mẫn có bộ dạng như đi trên băng mỏng như vậy nhất định là Tô Bồi.

Khi còn nhỏ, Lâm Tiêu Tiêu gặp qua Tô Bồi một lần, không có ấn tượng nào khác về ông ta, nhưng đôi mắt sắc bén kia của ông ta lại khiến nàng nhớ mãi.

Ông ta không thích chính mình, Lâm Tiêu Tiêu biết, nhưng mà nhưng cô không biết lý do gì, có thể làm ông ta khống chế được Tô Mẫn như thế.

Có điều gì đó thoáng qua trong tâm trí của cô, Lâm Tiêu Tiêu có một lúc im lặng.

Chuyện Mẫn Mẫn gạt cô, có thể là vì trong tay Tô Bồi có nhược điểm nào đó của cô hay không, bởi vì có thể uy hiếp đến cô, cho nên Mẫn Mẫn mới thận trọng và kiềm chế như vậy.

Tô Mẫn đã cô đơn suốt những năm qua, trong lòng nàng rất bi quan, lúc trước nàng không ngừng một lần nói với Lâm Tiêu Tiêu rằng nàng có thể ở một mình như vậy cũn g được, người như vậy, còn có cái gì cần phải sợ hãi cơ chứ?
Trong bất tri bất giác, đã đến văn phòng rồi.

Lâm Tiêu Tiêu mở cửa bước vào, Sue đang ở thu dọn phòng, thấy hai người tiến vào thì ngẩn người.

Lâm Tiêu Tiêu uống rượu uống nhiệt, cô cởi nút thắt ra, "Cô đi ra ngoài, không thấy lãnh đạo đến kiểm tra công việc sao?"
Sue:! ! ! !
Kiểm tra công việc???
Vậy tại sao phó giám đốc Lâm lại muốn cởi quần áo của mình?? Đây là công việc gì vậy?
Cửa đã đóng.

Nhất thời chỉ còn lại có hai người.

Lâm Tiêu Tiêu cong môi, giữa hai hàng lông mày hiện lên một nụ cười hấp dẫn, "Chỗ của tôi lãnh đạo cứ kiểm tra thoải mái.

"
Cô còn giả vờ cầm lấy một xấp tài liệu trên bàn, đi tới bàn cà phê, ngồi xuống bên cạnh biên, dựa gần Tô Mẫn, "Tài liệu ở chỗ này.

"
Tô Mẫn duỗi tay lấy nó, Lâm Tiêu Tiêu lại nâng lên.

Mấy giây sai biệt này đã khiến tài liệu rơi xuống dưới đất.

Lâm Tiêu Tiêu: "Ai da, em nhìn cái tay này của tôi xem.

" Cô khom lưng cúi đầu nhặt nó, lúc nãy vừa mới cởi cúc áo của áo trên ra, bây giờ cô cong eo như vậy, toàn bộ phong cảnh bị Tô Mẫn nhìn không sót gì cả, một làn sóng nóng phả vào mặt, Tô Mẫn hít sâu một hơi, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Lâm Tiêu Tiêu cầm tập tài liệu lên, cô còn chưa đứng dậy, đưa tay chạm vào chân Tô Mẫn, "Ai, sao chỗ này của lãnh đạo lại bị muỗi cắn thế nào?"
Tay cô lạnh ngắt.

Tô Mẫn không khỏi rùng mình một cái, Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn nàng, ánh mắt giảo giảo: "Có ngứa không, hả?"
Nhìn Tô Mẫn lộ ra vẻ mặt nhu đang chịu hình và kinh ngạc.

Lâm Tiêu Tiêu cười chế nhạo, đây là sợ hãi rồi sao? Cô chỉ mới bắt đầu.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương