Đày Đọa Xác Thân Tàn: Tình Yêu Và Tội Lỗi
-
Chương 4
Sáng hôm sau, tại phòng họp của Roy Jr. Các tộc trưởng của các tộc đã đến đầy đủ từ rất sớm. Căn phòng im ắng đến lạ, Phạm Mạc Sát ngồi ở ghế chủ trì, tay lật trang sách ghi đầy những chữ. Sau đó cất giọng hỏi tên thuộc hạ đứng bên cạnh: "Đã mấy giờ rồi?"
- Năm giờ ba mươi phút, thưa ngài!
Gập quyển sách lại, đặt lên bàn, mắt liếc nhìn gã tộc trưởng Faranova đang run người lo lắng:
- Tốt! Bắt đầu đi!
- Vâng! - Tất cả đồng thanh.
Phạm Mạc Sát ra hiệu cho tên thuộc hạ thân cận mở đầu cuộc họp. Thoạt đầu không có gì bất thường, nhìn chung là về việc phát triển của các tộc. Và cuối cùng là mục đích chính của cuộc họp. Đây là lý do mà tất cả đang lo lắng! Tên thuộc hạ lùi về sau, Phạm Mạc Sát tựa lưng vào ghế, mân mê chiếc nhẫn tinh xảo ở ngón tay thon dài:
- Đã mấy giờ rồi?
- Sáu giờ năm mươi ba phút, thưa ngài!
- Đúng bảy giờ hai mươi kết thúc cuộc họp! Ta chỉ nói một lần duy nhất, nếu ai cảm thấy không có hứng thú thì cút ra ngoài!
Những kẻ lúc đầu còn lơ đãng tức thì giật bắn. Lời của Phạm Mạc Sát không quá lớn, nhưng lại đầy uy lực. Vị tộc trưởng trẻ trạc tuổi anh bình tĩnh lên tiếng: "Không có vấn đề gì, ngài cứ việc nói!"
- Một số người vẫn còn chưa biết ta đã kết hôn. Lại dám mơ tưởng gả con gái cho ta. Hơn thế nữa...còn muốn làm chính thất!
Tất cả:!?
Từng chữ từng chữ như muốn nhấn mạnh, Phạm Mạc Sát đầy vẻ châm chọc và xen lẫn tức giận. Mặc cho tiếng bàn tán xung quanh, đôi mắt vẫn âm thầm quan sát gã tộc trưởng Faranova. Hắn ngồi như thất thần...
"Là kẻ nào to gan đến vậy? Chẳng lẽ chán sống rồi sao?"
"Phạm đại nhân yêu thương phu nhân hết mực, sao nỡ để phu nhân làm vợ lẻ. Đúng là không biết tốt xấu!"
"Đã đến sau còn đòi làm chính thất, lại nói, Phạm đại nhân đã thề chỉ lấy duy nhất một mình phu nhân. Tai mắt hắn để dưới chân à?"
"Nghe nói phu nhân của chúng ta mọi mặt đều xuất sắc, chỉ riêng vẻ đẹp thôi đã đủ "giết" người rồi...Thật muốn biết kẻ đó là ai!"
Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng, nó làm cho ai đó rơi vào hoang mang sợ hãi.
Phạm Mạc Sát gõ xuống bàn: "Đủ rồi!"
Không gian tạm thời im lặng, tất cả dõi theo điều Phạm Mạc Sát sắp nói.
- Đó chỉ là mộc việc! Việc thứ hai... - Quăng quyển sách đến trước mặt gã tộc trưởng Faranova - Đọc tất cả những sự kiện được ghi chép, xem xem tộc Roy Jr và Faranova có quan hệ gì!
Hắn run rẩy cầm quyển sách lên, đôi mắt chạy theo từng dòng chữ, đọc được ba mươi trang đầu tiên, không nói được lời nào mà đã ngã xuống đất, ngất đi. Phạm Mạc Sát đã lường trước được sự việc, nên vẫn ung dung ngồi đó, mặc cho các vị khác đầy bất ngờ...
"Hóa ra kẻ chán sống đó là ông ta! Thật buồn cười, trong lúc trận chiến diễn ra tộc Faranova im hơi lặng tiếng. Nay lại mặt dày đòi kết thông gia với Roy Jr. Ông ta nghĩ mình là ai chứ?"
"Tôi cũng chướng mắt ông ta lâu rồi!"
"Xét về dòng dõi, tộc trưởng đời đầu tiên của họ từng là thuộc hạ của Roy Jr. Faranova có đợi thêm trăm năm nữa cũng không xứng với Roy Jr một chút nào."
"..."
- Đã đến giờ kết thúc cuộc họp chưa? - Phạm Mạc Sát.
- Đến rồi, thưa ngài!
- Tộc trưởng tộc Masa ở lại đây, các ngươi có thể về. Mang theo lão ta về đi!
- Vâng thưa ngài!
Mọi người quay trở về, căn phòng chỉ còn ba người: Phạm Mạc Sát, tộc trưởng Masa và tên thuộc hạ.
- Không biết ngài bảo tôi ở lại là có chuyện gì?
Phạm Mạc Sát chống cằm, nét mặt nghiêm nghị: "Lão Faranova là kẻ hèn nhát, nhưng cũng không đến nỗi đần độn."
- Ý ngài là?
- Giúp ta điều tra xem tộc Faranova gần đây qua lại với ai. Ta rất muốn biết là kẻ nào đứng sau xúi giục hắn!
- Tôi hiểu rồi! Nội trong vòng bảy ngày sẽ cho ngài một câu trả lời.
- Ừm.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, sau khi bàn xong công việc. Phạm Mạc Sát nhanh chóng về phòng. Nhẹ nhàng đẩy cửa, anh thở phào khi Nhan Đình vẫn còn say ngủ.
Lúc này anh chỉ có thể ngồi ngắm vẻ mặt an phận của cô. Cơ thể cuộn trong tấm chăn mềm mại, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng nơi sống mũi. Anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng. Hôn rất khẽ! Bàn tay cứ thế chậm rãi vuốt mái tóc rối bời, truyền hơi ấm cho cô gái trong cơn giá lạnh.
Dường như vẫn chưa đủ, anh hôn sâu hơn, nhanh hơn. Rồi kết thúc bằng một cái hôn lên trán.
"Phạm..."
Cô gái nhỏ không mở mắt, lim dim. Cất tiếng gọi dịu dàng tựa như thói quen.
- Ừm! Anh ở đây.
Phạm Mạc Sát leo lên giường, Nhan Đình liền trở mình rục vào lòng anh, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái. Sau đó an phận ngủ tiếp. Đêm qua quả thật ngủ không ngon! Vì chuyện của tộc Faranova mà cả đêm anh chỉ ngủ cùng cô được hai giờ đồng hồ. Tự khắc lại thấy rất nhớ...
Anh biết cô thức dậy không thấy anh sẽ hoảng sợ, nên phải tổ chức cuộc họp từ rất sớm, nhanh chóng về phòng trước tám giờ. Như vậy anh mới yên tâm để cô một mình.
- Năm giờ ba mươi phút, thưa ngài!
Gập quyển sách lại, đặt lên bàn, mắt liếc nhìn gã tộc trưởng Faranova đang run người lo lắng:
- Tốt! Bắt đầu đi!
- Vâng! - Tất cả đồng thanh.
Phạm Mạc Sát ra hiệu cho tên thuộc hạ thân cận mở đầu cuộc họp. Thoạt đầu không có gì bất thường, nhìn chung là về việc phát triển của các tộc. Và cuối cùng là mục đích chính của cuộc họp. Đây là lý do mà tất cả đang lo lắng! Tên thuộc hạ lùi về sau, Phạm Mạc Sát tựa lưng vào ghế, mân mê chiếc nhẫn tinh xảo ở ngón tay thon dài:
- Đã mấy giờ rồi?
- Sáu giờ năm mươi ba phút, thưa ngài!
- Đúng bảy giờ hai mươi kết thúc cuộc họp! Ta chỉ nói một lần duy nhất, nếu ai cảm thấy không có hứng thú thì cút ra ngoài!
Những kẻ lúc đầu còn lơ đãng tức thì giật bắn. Lời của Phạm Mạc Sát không quá lớn, nhưng lại đầy uy lực. Vị tộc trưởng trẻ trạc tuổi anh bình tĩnh lên tiếng: "Không có vấn đề gì, ngài cứ việc nói!"
- Một số người vẫn còn chưa biết ta đã kết hôn. Lại dám mơ tưởng gả con gái cho ta. Hơn thế nữa...còn muốn làm chính thất!
Tất cả:!?
Từng chữ từng chữ như muốn nhấn mạnh, Phạm Mạc Sát đầy vẻ châm chọc và xen lẫn tức giận. Mặc cho tiếng bàn tán xung quanh, đôi mắt vẫn âm thầm quan sát gã tộc trưởng Faranova. Hắn ngồi như thất thần...
"Là kẻ nào to gan đến vậy? Chẳng lẽ chán sống rồi sao?"
"Phạm đại nhân yêu thương phu nhân hết mực, sao nỡ để phu nhân làm vợ lẻ. Đúng là không biết tốt xấu!"
"Đã đến sau còn đòi làm chính thất, lại nói, Phạm đại nhân đã thề chỉ lấy duy nhất một mình phu nhân. Tai mắt hắn để dưới chân à?"
"Nghe nói phu nhân của chúng ta mọi mặt đều xuất sắc, chỉ riêng vẻ đẹp thôi đã đủ "giết" người rồi...Thật muốn biết kẻ đó là ai!"
Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng, nó làm cho ai đó rơi vào hoang mang sợ hãi.
Phạm Mạc Sát gõ xuống bàn: "Đủ rồi!"
Không gian tạm thời im lặng, tất cả dõi theo điều Phạm Mạc Sát sắp nói.
- Đó chỉ là mộc việc! Việc thứ hai... - Quăng quyển sách đến trước mặt gã tộc trưởng Faranova - Đọc tất cả những sự kiện được ghi chép, xem xem tộc Roy Jr và Faranova có quan hệ gì!
Hắn run rẩy cầm quyển sách lên, đôi mắt chạy theo từng dòng chữ, đọc được ba mươi trang đầu tiên, không nói được lời nào mà đã ngã xuống đất, ngất đi. Phạm Mạc Sát đã lường trước được sự việc, nên vẫn ung dung ngồi đó, mặc cho các vị khác đầy bất ngờ...
"Hóa ra kẻ chán sống đó là ông ta! Thật buồn cười, trong lúc trận chiến diễn ra tộc Faranova im hơi lặng tiếng. Nay lại mặt dày đòi kết thông gia với Roy Jr. Ông ta nghĩ mình là ai chứ?"
"Tôi cũng chướng mắt ông ta lâu rồi!"
"Xét về dòng dõi, tộc trưởng đời đầu tiên của họ từng là thuộc hạ của Roy Jr. Faranova có đợi thêm trăm năm nữa cũng không xứng với Roy Jr một chút nào."
"..."
- Đã đến giờ kết thúc cuộc họp chưa? - Phạm Mạc Sát.
- Đến rồi, thưa ngài!
- Tộc trưởng tộc Masa ở lại đây, các ngươi có thể về. Mang theo lão ta về đi!
- Vâng thưa ngài!
Mọi người quay trở về, căn phòng chỉ còn ba người: Phạm Mạc Sát, tộc trưởng Masa và tên thuộc hạ.
- Không biết ngài bảo tôi ở lại là có chuyện gì?
Phạm Mạc Sát chống cằm, nét mặt nghiêm nghị: "Lão Faranova là kẻ hèn nhát, nhưng cũng không đến nỗi đần độn."
- Ý ngài là?
- Giúp ta điều tra xem tộc Faranova gần đây qua lại với ai. Ta rất muốn biết là kẻ nào đứng sau xúi giục hắn!
- Tôi hiểu rồi! Nội trong vòng bảy ngày sẽ cho ngài một câu trả lời.
- Ừm.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, sau khi bàn xong công việc. Phạm Mạc Sát nhanh chóng về phòng. Nhẹ nhàng đẩy cửa, anh thở phào khi Nhan Đình vẫn còn say ngủ.
Lúc này anh chỉ có thể ngồi ngắm vẻ mặt an phận của cô. Cơ thể cuộn trong tấm chăn mềm mại, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng nơi sống mũi. Anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng. Hôn rất khẽ! Bàn tay cứ thế chậm rãi vuốt mái tóc rối bời, truyền hơi ấm cho cô gái trong cơn giá lạnh.
Dường như vẫn chưa đủ, anh hôn sâu hơn, nhanh hơn. Rồi kết thúc bằng một cái hôn lên trán.
"Phạm..."
Cô gái nhỏ không mở mắt, lim dim. Cất tiếng gọi dịu dàng tựa như thói quen.
- Ừm! Anh ở đây.
Phạm Mạc Sát leo lên giường, Nhan Đình liền trở mình rục vào lòng anh, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái. Sau đó an phận ngủ tiếp. Đêm qua quả thật ngủ không ngon! Vì chuyện của tộc Faranova mà cả đêm anh chỉ ngủ cùng cô được hai giờ đồng hồ. Tự khắc lại thấy rất nhớ...
Anh biết cô thức dậy không thấy anh sẽ hoảng sợ, nên phải tổ chức cuộc họp từ rất sớm, nhanh chóng về phòng trước tám giờ. Như vậy anh mới yên tâm để cô một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook