Lúc này Lâm phong như thể đã đánh mất lý trí, đặc biệt là sau khi Minh Nguyệt xuất hiện thì hắn càng vội vàng muốn thể hiện mình mà hướng về phía Diệp Thu nói ra với ngữ khí quái gở.
“Ta nhìn ngươi cũng chẳng ra làm sao, chỉ là một tên thư sinh mặt trắng, ngươi vẫn chưa biết ta là ai đúng không?”
“Ta chính là đại thiếu gia của Lâm gia ở Ly Dương, tên là Lâm Phong! Ngươi biết điều thì mau lại đây bái kiến, nếu để cho bản thiếu gia vui vẻ thì biết đâu ta còn có thể thu ngươi làm tiểu đệ.”
Lâm Phong mang vẻ mặt tràn đầy tự tin, hắn nghĩ rằng người mà Tiêu Dật không chọc nổi cũng không có nghĩa là hắn không thể đụng vào.
Lâm Phong cảm thấy Diệp Thu cũng không có vẻ gì là đệ tử của tiên môn thế gia, cùng lắm chỉ là 1 tên đệ tử bình thường của một tiên sơn thánh địa nào đó, cho nên hắn không có gì phải sợ.
Đứng trước mặt mỹ nhân thì hắn không thể đánh mất khí thế được.
“Ngươi muốn thu ta là tiểu đệ sao?” Diệp Thu có chút buồn cười hỏi.
Trước kia hắn từng nghe nói những tên công tử ăn chơi trong tiểu thuyết mạng tên nào tên nấy đều ngông cuồng không có điểm dừng. Lúc đầu hắn còn không tin nhưng bây giờ thì tin rồi.
Dù sao ai lớn lên trong hoàn cảnh vừa sinh ra đã đứng trên vạch đích và chưa từng trải qua sự vùi dập của xã hội thì trong lòng lúc nào cũng tự tin nghĩ rằng thế lực của gia tộc mình rất mạnh, chuyện gì cũng có thể giúp bọn hắn giải quyết và không ai dám động vào bọn hắn.
Mà sự tự tin mù quáng này sẽ sinh ra loại tình huống như bây giờ.
“Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?” Giọng điệu của Diệp Thu bỗng trở nên lạnh lùng.
Hắn vẫn luôn chú ý đến hành động của Cự Viên bên dưới, nhưng bên cạnh lại có một con ruồi cứ vo vo ve ve để hắn thật là khó chịu.
Minh Nguyệt lùi về sau một bước vì nàng không có ý định nhúng tay vào chuyện này. Và nàng muốn nhân cơ hội này để xem bản lĩnh của Diệp Thu.
Nếu như Diệp Thu không đánh lại bọn kia thì đến lúc đó nàng lại ra tay giúp đỡ cũng không muộn.
“Ngươi không đồng ý sao?” Nghe vậy mà sắc mặt Lâm Phong liền lạnh lẽo, trước mặt mỹ nữ sao hắn có thể đánh mất thể diện được.
Đúng lúc này Minh Nguyệt còn đổ thêm dầu vào lửa : “Ôi chao, thật là đáng sợ! Tiểu soái ca sẽ không sợ hãi đấy chứ?”
Lời này vừa nói ra thì khoé miệng Diệp Thu liền giật một cái.
Nữ nhân này đúng là chỉ sợ chuyện không lớn!
Quả nhiên một câu nói kia của Minh Nguyệt giống như là một mồi lửa đốt đống củi khô mà để cho nội tâm Lâm Phong cháy hừng hực.
Lâm Phong mang vẻ mặt âm trầm, nói:
“Ta mà sợ hắn sao? Nói đùa gì chứ? Xem ra hôm nay ta nhất định phải thể hiện một chút bản lĩnh thực sự rồi! Ta ngược lại thật muốn nhìn xem ngươi đến cùng là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Tiêu Dật đến cái rắm cũng không dám thả.”
“Tiểu tử kia, ta cho ngươi biết, Tiêu Dật sợ ngươi cũng không có nghĩa là ta cũng không dám động vào ngươi. Cả đời Lâm Phong ta chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là sợ hãi. Có gan thì xưng tên ra!”
Diệp Thu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta sao? Bổ Thiên giáo, Diệp Thu!”
Lâm Phong vừa nghe xong thì liền hít sâu một hơi, những người còn lại ai cũng chấn kinh.
Bổ Thiên giáo là một thế lực to lớn tại Đông Hoang, cho dù là vương triều Ly Dương là bá chủ một phương nhưng cũng không dám tuỳ tiện trêu vào.
Làm sao bây giờ? Hiện tại đâm lao thì phải theo lao rồi!
Nhưng mà Bổ Thiên giáo ta không động vào được!
Chẳng lẽ cứ bỏ đi như vậy sao?
Không được, nếu ta nhát gan như vậy thì nhất định Tiêu Dật sẽ mang chuyện này đi rêu rao khắp nơi để cho ta không ngẩng đầu lên được!
Huống chi ở đây còn có hai vị mỹ nữ thì sao ta có thể mất mặt trước mỹ nữ được chứ?
Lâm Phong cảm thấy hơi hối hận, nhưng hắn vẫn còn có chút mong đợi vào vận may.
Nếu như đối phương chỉ là một tên đệ tử bình thường thì cho dù hắn có giết chét nhưng Bổ Thiên giáo cũng sẽ không truy cứu đến cùng.
“Hừ! Ngươi cho rằng mang ra danh tiếng của Bổ Thiên giáo là có thể hù doạ được ta sao? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ bình thường mà thôi, ngươi có chết thì Bổ Thiên giáo căn bản cũng sẽ không để ý.”
Lúc này âm thanh không lớn không nhỏ của Minh Nguyệt lại truyền tới bên tai Lâm Phong : “Không phải đâu tiểu soái ca! Hắn không phải là đệ tử nho nhỏ bình thường, mà hắn là một trong bảy thủ toạ của Bổ Thiên giáo, là thủ toạ của Tử Hà phong đấy!”
Lời này vừa nói ra thì trong nháy mắt Lâm Phong liền chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Tiêu rồi!
“Hả, hắn là thủ toạ của một trong bảy mạch sao?” Tiêu Dật cũng hít sâu một hơi và trong lòng thầm vui mừng, may mắn là người ở trong tình huống này không phải là hắn.
“Ha ha ha, Lâm Phong, lần này ngươi chết chắc rồi!”
“Thủ toạ bảy mạch là thân phận tôn quý nhất của Bổ Thiên giáo, chỉ đứng sau vị trí Chưởng môn. Ngươi động vào hắn thì chẳng khác nào động vào toàn bộ Bổ Thiên giáo.”
“Cái Lâm gia nho nhỏ của ngươi còn chưa đủ cho người ta lót kẽ răng đâu.”
Tuy là trong lòng mừng thầm nhưng Tiêu Dật cũng rất lo lắng.
Bối cảnh của đối phương càng đáng sợ thì hắn càng phải ổn định làm người con hiếu thảo. Nếu hắn không hiếu thuận được thì lỡ như có một ngày đầu óc đối phương có vấn đề mà thật sự đến Tiêu gia xem xét thì hắn coi như xong.
Đến tận bây giờ Tiêu Dật vẫn chưa quên trước đây Diệp Thu đã nói những gì với hắn mà trong lòng còn sợ muốn chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook