“Tốt! Ngươi lui xuống đi!”

Tề Vô Hối phất phất tay, ra hiệu cho Tề Hạo đi ra ngoài.

Sau khi Tề Hạo rời đi thì một thiếu niên hào hứng bước vào và cúi đầu hành lễ với Tề Vô Hối.

“Sư phụ, ta đã đột phá Luyện Khí nhị phẩm!” Thiếu niên nói ra giống như tranh công, trong lòng vô cùng vui vẻ vì hắn vừa mới đột phá, nên muốn chia sẻ niềm vui cùng với sư phụ của mình.

Nhưng hắn không ngờ tới Tề Vô Hối lại tỏ ra chán ghét mà trừng hắn một cái, khi nghĩ tới Lâm Thanh Trúc mà ánh mắt Tề Vô Hối càng thêm ghét bỏ.

Thiếu niên này không phải ai khác mà chính là vị đệ tử mà trước đó Tề Vô Hối đã tranh giành cùng với Dương Vô Địch tới mức đánh nhau, hắn tên là Lý Tài Tư.

Lúc đó Tề Vô Hối còn cảm thấy mình đã nhặt được bảo vật, nhưng bây giờ so sánh lại thì hắn khó chịu như nuốt phải phân.

Năm ngày mà ngươi chỉ mới Luyện Khí nhị phẩm, Lâm Thanh Trúc nhà người ta đã Luyện Khí tứ phẩm rồi kìa!

“Cái này thì có gì mà tự hào hả?” Tề Vô Hối lạnh lùng nói, Lý Tài Tư nghe xong thì trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.

Hắn không hiểu sao chỉ mới một ngày ngắn ngủi mà thái độ của sư phụ trong nháy mắt đã thay đổi một trăm tám mươi độ và trở nên kỳ lạ như thế.

Chẳng lẽ là biểu hiện của hắn đã khiến cho sư phụ thất vọng rồi sao?

“Mới có một chút thành tích mà ngươi liền đắc ý, tính tình như thế thì sao có thể làm được việc lớn.” Tề Vô Hối tiếp tục quở trách.

Vì sao cùng là trời sinh thần cốt mà đệ tử nhà người ta trong vòng năm ngày đã đạt tới Luyện Khí tứ phẩm. Còn đệ tử của ta thì khó khăn lắm mới đạt tới Luyện Khí nhị phẩm?

Chẳng lẽ ta không bằng Diệp Thu sao?

Không thể nào, ta thà nghĩ rằng mình nhận phải một tên đệ tử vô dụng chứ cũng không tin là Diệp Thu dạy dỗ đồ đệ tốt hơn ta!

Trong lòng Lý Tài Tư vô cùng chán nản, hắn cứ tưởng rằng đem tin tức mình đột phá nói cho sư phụ nghe thì sư phụ sẽ vui vẻ. Nhưng hắn không ngờ được là Tề Vô Hối không những không vui vẻ mà ngược lại còn rất tức giận.

“Sư phụ, đệ tử biết mình sai rồi! Đệ tử nhất định sẽ cố gắng gấp bội để đạt được mức độ mà sư phụ mong đợi càng sớm càng tốt!”

“Ừm, đi xuống đi!” Tề Vô Hối không có biểu cảm gì mà chỉ bình thản nói.

Bởi vì hắn đối với vị đệ tử này của mình đã không còn hy vọng gì nữa mà hắn chỉ hy vọng Tề Hạo có thể giành chiến thắng.

Dù sao Tề Hạo cũng là con trai ruột của hắn nên tương lai sẽ là người kế thừa hắn.

Ngày hôm sau, vào sáng sớm tinh mơ, mặt trời từ từ mọc lên, tại bên trong Tử Hà phong.

“Buổi sáng là thời điểm vàng trong ngày vì thân thể có khí lực tràn đầy, đây là thời gian thích hợp nhất để tu luyện.”

“Đồ nhi, ngươi phải hiểu rõ, ở Đại Hoang này nếu muốn sống sót thì ngươi chỉ có thể dựa vào thanh kiếm ở trong tay ngươi.”

“Chỉ khi ngươi có đủ sức mạnh thì lời ngươi nói mới có người nghe.”

Ở bên trong rừng trúc, Diệp Thu chậm rãi nói ra, còn Lâm Thanh Trúc lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.

“Hôm nay vi sư sẽ dạy cho ngươi Tử Hà Kiếm Pháp. Kiếm pháp này chính là kiếm pháp truyền thừa của Tử Hà phong chúng ta. Đây là kiếm pháp được phát triển từ bộ kiếm pháp chung của Bổ Thiên phái, sau đó được sư tổ của ngươi cải tiến và đem uy lực của kiếm pháp phát huy đến mức độ tối đa.”

“Kiếm pháp rất thâm ảo, không phải ngày một ngày hai là có thể thành thạo, cho nên mỗi ngày ngươi đều phải chăm chỉ tu luyện không được lười biếng.”

Lâm Thanh Trúc lắng nghe vô cùng cẩn thận và nghiêm túc gật đầu, nói: “Sư phụ, đệ tử hiểu rõ, đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện để sớm ngày thành thạo Tử Hà Kiếm Pháp.”

“Rất tốt, Tử Hà Kiếm Pháp quan trọng ở chỗ thoắt ẩn thoắt hiện, động tác uyển chuyển. Nhìn như múa kiếm nhưng thực ra càng giống như là một điệu nhảy chậm trong mây, nhìn có vẻ nhẹ nhàng tinh tế nhưng sức mạnh lại cực kỳ to lớn. Chỉ cần một kiếm chém ra là đã có thể khiến cho đối phương vứt mũ giáp mà bỏ chạy.” Diệp Thu vừa nói vừa tiện tay nhặt một đoạn trúc rồi nói tiếp: “Ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một lần, sau đó ta sẽ dạy ngươi kiếm phổ, đến lúc đó ngươi cứ dựa vào kiếm phổ để tự mình luyện tập là được. Nếu như gặp vấn đề gì khó hiểu thì có thể trực tiếp tới hỏi ta.”

Diệp Thu không dùng Vân Tiêu tiên kiếm chủ yếu là do uy lực của thanh kiếm này quá lớn, hắn sợ sẽ phá hỏng mấy gian nhà của mình.

Với sức mạnh hiện tại của Thần Tàng cảnh cộng thêm Vân Tiêu tiên kiếm, vậy cho dù là cao thủ Giáo chủ cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn.

Diệp Thu tự tin như vậy cũng nhờ vào tâm pháp mà hắn tu luyện, đó chính là tâm pháp thần cấp có linh lực thuần khiết và uy lực vô cùng kinh người, huống hồ hắn còn có thêm Tiên Kiếm.

Nếu ngay cả một vị Giáo chủ cảnh mà Diệp Thu cũng không đánh thắng được thì thực sự quá mất mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương