“Chân nhân, xin chân nhân hãy làm chủ cho chúng ta…” Trong đại điện yên tĩnh, có một thiếu niên từ trong đám người bước ra, quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.

Có hắn dẫn đầu nên những người còn lại cũng lần lượt bước ra và khẩn cầu Mạnh Thiên Chính làm chủ cho bọn hắn.

Dù sao bọn hắn cũng vừa mới trải qua một trận đại nạn nhà tan cửa nát nên trong lòng bọn hắn đều hết sức đau khổ.

Thiếu niên kia đau khổ khóc lóc, trong lúc không kiềm chế được cảm xúc lại vô tình để lộ ra một tia thần vận ẩn ẩn xuất hiện ở giữa hai đầu lông mày, nếu không chú ý thì khó mà nhìn ra được.

Nhóm thủ toạ phía trên phát hiện ra điều này thì lập tức hai mắt toả sáng, giống như phát hiện một khối ngọc thô mà ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

“Aiii, đứa trẻ đáng thương, các ngươi đứng lên trước đi.” Mạnh Thiên Chính thở dài nói vì hắn đã tra xét cả một ngày về những thứ liên quan đến sự việc dã thú dưới chân núi bạo động nhưng cũng không tra ra được cái gì.

Mạnh Thiên Chính gọi thủ toạ các mạch tới đây vào lúc này đơn giản chỉ là để thảo luận về việc thu xếp cho những đứa trẻ này mà thôi.

“Chuyện của các ngươi ta đã biết! Các ngươi cứ yên tâm, chuyện này phát sinh ở dưới chân núi Bổ Thiên phái chúng ta nên Bổ Thiên phái chúng ta nhất định sẽ điều tra đến cùng.” Mạnh Thiên Chính nói xong liền quay đầu nhìn xem thủ toạ các mạch ở phía sau và tiếp tục nói: “Nhưng các ngươi cũng đừng sốt ruột, muốn tra rõ ràng chuyện này cần phải có thời gian. Các ngươi trước tiên có thể ở lại núi tu hành, nếu sau này có tin tức gì ta nhất định sẽ thông báo cho các ngươi.”

Nghe được mấy lời nói qua loa của Mạnh Thiên Chính mà Lâm Thanh Trúc đứng trong đám người cảm thấy mất hết hi vọng, tâm tình như tro tàn. Nghĩ tới tình cảnh của cha mẹ mình trước khi chết mà trong lòng nàng liền dâng lên cảm giác xót xa và bi phẫn.

Lâm Thanh Trúc muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nàng muốn báo thù cho cha mẹ mình. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, những thủ toạ cao cao tại thượng phía trên kia sẽ chẳng có mấy người thật lòng giúp đỡ nàng, nếu muốn báo thù thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Bây giờ trước mặt Lâm Thanh Trúc chỉ có một con đường duy nhất là bái sư học nghệ, sau khi thực lực của bản thân trở nên cường đại thì mới đi báo thù.

“Các vị sư đệ nhìn rõ chưa?” Mạnh Thiên Chính nhìn về hướng thủ toạ các mạch hỏi.

Người sáng suốt đều hiểu rõ tiếp sau đó chính là thời gian cho các vị chủ toạ chọn lựa đệ tử. Những người có thiên phú và tư chất tốt sẽ được chọn trước, thậm chí là bị tranh giành. Còn những người tư chất kém thì xác suất được chọn gần như là bằng không. Bọn hắn chỉ có thể bị đưa đi làm đệ tử tạp dịch từ tầng dưới chót nhất đi lên.

Trước khi đến đây, Liễu Thanh Phong đã giải thích qua cho bọn hắn nên trong lòng ai nấy đều hiểu rõ ràng mà vô cùng mong chờ các vị thủ toạ này sẽ chọn mình.

“Ha ha ha, chưởng môn sư huynh đã nói như vậy thì sư đệ đây cũng không khách khí nữa.” Tề Vô Hối dẫn đầu lên tiếng vì hắn đã nhìn trúng thiếu niên bước ra đầu tiên vừa rồi.

Người này có tư chất tốt, trời sinh thần cốt, thiên phú dị bẩm, có thể gọi là kỳ tài hiếm gặp.

Mắt thấy Tề Vô Hối đi thẳng đến chỗ thiếu niên kia mà thủ toạ Dương Vô Địch của Thí Kiếm phong lập tức không ngồi yên được nữa mà nhanh chóng di chuyển thân thể mập mạp của mình. Hắn thừa dịp Tề Vô Hối còn chưa mở lời mà giành nói trước: “Chưởng môn sư huynh, ta thấy đứa nhỏ này rất có duyên với ta, nếu không thì để cho hắn đến bái nhập môn hạ của ta đi.”

Mọi người nghe vậy thì không khỏi trợn trắng mắt, bởi vì Dương Vô Địch đã sử dụng thủ đoạn này không biết bao nhiêu lần rồi, vậy ai lại có thể mắc mưu của hắn nữa chứ?

“Dương sư đệ, là ta nhìn thấy trước!” Tề Vô Hối bất mãn nói.

“Ngươi nhìn thấy trước thì là của ngươi sao? Đây là đạo lý gì vậy?”

“Ngươi…”

“Làm sao? Nếu không thì ra ngoài chúng ta so chiêu một trận nhé?”

“So chiêu thì so chiêu! Ta sợ ngươi chắc?”

Tề Vô Hối có tính tình nóng nảy, toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới ngoại trừ chưởng môn và Huyền Thiên chân nhân đã quy tiên ra thì hắn chẳng sợ ai cả.

Hai người này vì tranh giành một tên đệ tử mà suýt chút nữa thì đánh nhau. Những thủ toạ còn lại trong lòng biết là không tranh được với bọn hắn nên đành lui một bước mà chọn lựa người khác.

Rất nhanh sau đó đám trẻ mồ côi phía dưới đều được chọn hết và chỉ còn một mình Lâm Thanh Trúc bất lực đứng đó.

Nàng không hiểu mình có chỗ nào kém cỏi mà lại không có ai chọn mình. Trong lòng nàng tràn ngập sự không cam lòng và xấu hổ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Thực tế tát cho nàng một cái thật mạnh, ảo tưởng trở nên mạnh mẽ của nàng cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Hiện tại không có ai chọn nàng nên nàng chỉ còn lại một con đường duy nhất là từ đệ tử tạp dịch mà đi lên.

Nhưng mà không có ai chọn nàng cũng đồng nghĩa với việc tư chất của nàng kém cỏi, vậy dù muốn từ đệ tử tạp dịch mà đi lên thì cũng nói dễ hơn làm.

Ngay vào lúc Thanh Trúc đang tuyệt vọng thì một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng giống như trong bóng đêm vô tận bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng bình minh.

Lâm Thanh Trúc vô cùng ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, hoá ra đó là vị thủ toạ trẻ tuổi vừa tới và ngồi ở trong góc kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương