Thời gian một ngày liền đi qua rất nhanh.

Minh Nguyệt mang theo Tô Nhã về tới Thiên Thủy phong.

"Sư tôn, hai người đã trở về rồi!"

Thiên Thủy phong là một nơi thanh tịnh, một đám nữ nhân xinh đẹp trang điểm lộng lẫy đang chơi đùa tại khe suối, gặp Minh Nguyệt mang Tô Nhã trở về thì liền vội vàng đứng lên hành lễ.

Thường ngày tại Thiên Thủy phong đều rất bình thường, nhưng sau khi trải qua một chuyến Tử Hà phong thì tâm tính của Minh Nguyệt dần dần có chút biến hóa.

Đặc biệt là lúc trông thấy Lâm Thanh Trúc đã đột phá đến Huyền Chỉ nhất phẩm thì nàng càng là áp lực tăng gấp bội.

Một vị đệ tử mới nhập môn đều đã là Huyền Chỉ nhất phẩm, mà những đồ nhi bảo bối của nàng ngoại trừ mấy vị lớn tuổi thì còn lại đều không có thành tựu.

"Các ngươi đều đã làm xong sao bài tu luyện chưa?" Minh Nguyệt mang ngữ khí nghiêm túc hỏi.

Đại đệ tử Liễu Như Yên liền run lên thân thể, mười phần không hiểu.

Vì bình thường nhóm các nàng đều không phải như vậy sao?

"Sư. . . Sư tôn! Các đệ tử đều đã làm xong. . ." Liễu Như Yên run run rẩy rẩy nói, trong lòng nàng có chút sợ hãi, vì nàng rất ít khi trông thấy Minh Nguyệt nghiêm túc như vậy.

Trong lòng Liễu Như Yên biết rõ sư tôn có thể là đã thụ đả kích nên tâm tình không tốt.

"Từng đứa chỉ biết dạo chơi, còn có ba tháng nữa chính là thất mạch hội võ, có phải các ngươi đã cảm thấy ổn nên không cần tu luyện nữa đúng không?"

"Đệ tử của sơn mạch khác đều đang vì thất mạch hội võ mà làm ra chuẩn bị, chỉ có các ngươi là mỗi ngày dạo chơi."

"Có phải các ngươi đều cảm thấy mình có thiên phú dị bẩm nên không cần tu luyện nữa phải không?"

"Từng đứa tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, thật tình không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."

"Luận thiên phú thì Thủ phong có Liễu Thanh Phong, Tàng Phong có cái Tề Hạo, trong các ngươi ai có thể so sánh được với bọn hắn?"

"Ngay cả Tử Hà phong chính là kém nhất mà đệ tử mới nhập môn năm ngày nhưng hiện tại cũng đã là Huyền Chỉ nhất phẩm."

"Còn các ngươi thì sao? Các ngươi vẫn còn có tâm tư dạo chơi hả?"

Minh Nguyệt càng nói càng tức, càng nghĩ càng ủy khuất.

Nàng chưa từng nhận qua loại ủy khuất này, năm đó nàng và một đám đệ tử người nào không từng bị các nàng giẫm tại bên dưới lòng bàn chân?

Bây giờ các đệ tử của nàng ngược lại so không nổi với người ta, mà nàng luôn có lòng tự tôn cực mạnh nên có chút tiếp nhận không được.

"Sư tôn, các đệ tử biết sai rồi! Chúng ta sẽ lập tức đi tu luyện. . ." Liễu Như Yên ủy khuất nói.

"Như Yên, ngươi thân là đại đệ tử, ta hi vọng ngươi có thể tự giác làm tốt việc dẫn đầu để làm tấm gương cho các sư muội."

"Vi sư cũng không yêu cầu xa vời ngươi có thể cầm về vị trí thứ nhất, chỉ cần không để cho ta mất thể diện là được."

Nói xong Minh Nguyệt liền lặng yên ly khai, chỉ để lại một mình Tô Nhã đứng tại chỗ.

Gặp sư tôn đi xa về sau thì chúng đệ tử mới lập tức xông tới hỏi.

"Tiểu sư muội, đã xảy ra chuyện gì mà sư tôn lại đột nhiên phát đại hỏa như thế?"

"Ta nhập môn lâu như vậy mà cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy sư tôn nổi giận lớn như thế! Ngài đã thụ đã kích gì rồi?"

Nhìn xem bóng lưng cô đơn của Minh Nguyệt rời đi, Tô Nhã thất lạc nói ra: "Hôm nay sư tôn mang ta đi tới Tử Hà phong, ngài chưa từng nghĩ tới vị thủ tọa kia của Tử Hà phong cũng không phải phế vật giống như trong truyền thuyết, mà thực lực của hắn phi thường cường đại. Vả lại đệ tử của hắn vừa mới nhập môn năm ngày mà giờ phút này đã là Huyền Chỉ nhất phẩm."

"Cái gì?!!"

Lời này vừa nói ra thì toàn trường liền rung động.

Đạt tới Huyền Chỉ nhất phẩm chỉ trong năm ngày thôi sao?

Đây là khái niệm gì?

Có sư tỷ nhập môn đã ba năm mà đến nay vẫn còn ở tại Luyện Khí cảnh ngay lập tức bồi hồi, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

"Chuyện này sao có thể?" Tất cả mọi người đều bị khiếp sợ.

Tại bên trong nhận biết của các nàng, Tử Hà phong vẫn luôn là nơi có thực lực yếu nhất bên trong bảy mạch, mà thủ tọa của Tử Hà phong càng là một tên phế vật.

Nhưng ai có thể nghĩ tới hôm nay đột nhiên nghe được một cái tin tức làm cho người ta khiếp sợ, phá vỡ tất cả nhận biết của các nàng từ dĩ vãng đối với Tử Hà phong.

Liễu Như Yên nghiêm túc suy tư một chút rồi nói: "Ngay Tử Hà phong là hạng chót trong bảy mạch mà hiện tại cũng đã muốn vượt qua nhóm chúng ta, khó trách tại sao sư tôn lại phát đại hỏa như thế. Các sư muội, xem ra sau này nhóm chúng ta phải nỗ lực hơn, không thể để cho sư tôn bị mất mặt trước các vị sư thúc sư bá khác được.”

“Bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi người nhất định phải nghiêm túc tu luyện cho ta."

"Cách hội võ còn có thời gian ba tháng, ba tháng này mỗi người chí ít phải tăng lên một cảnh giới."

"A. . ."

Nghe vậy mà đám người lập tức phiền muộn, vì cái mục tiêu này có chút lớn.

Tuy nhiên khi trông thấy ánh mắt lạnh băng băng của Liễu Như Yên thì đám người lập tức ngăn chặn nội tâm bất mãn.

Đại sư tỷ vẫn rất có uy nghiêm, toàn bộ Thiên Thủy phong ngoại trừ Minh Nguyệt ra thì cũng chỉ có nàng là có quyền nói chuyện nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương