"Sư. . . Sư tôn, cái này. . ."

Lâm Thanh Trúc lúc này cũng có chút phát mộng, run rẩy tiếp nhận Tử Hà kiếm.

Nội tâm nàng biết rõ, sư tôn của nàng chưa từng trêu đùa kiểu này. Nếu Diệp Thu đã nói cho nàng thì đó sẽ thật sự đưa cho nàng.

Linh đan diệu dược và mười năm công lực không thể so sánh được với Tử Hà Kiếm.

"Đa tạ sư tôn ban kiếm! Đệ tử nhất định sẽ không để mai một uy danh của thanh kiếm này! Tương lai đệ tử nhất định sẽ dùng thanh kiếm này đúc lại uy danh của Tử Hà phong!"

Suy nghĩ rõ ràng về sau, Lâm Thanh Trúc chấp thuận tiếp nhận bảo kiếm.

Cầm bảo kiếm trong tay và tiện thể thi triển vài chiêu kiếm nước chảy mây trôi, khí định thần nhàn.

Trong lúc vô tình nàng đã để lộ ra ngoài linh khí trong thể nội, giờ khắc này Minh Nguyệt đã triệt để chấn kinh.

"Huyền Chỉ cảnh!"

"Chuyện. . . Chuyện này sao có thể!"

"Nàng mới nhập môn năm ngày thì tu vi làm sao có thể đột phá đến Huyền Chỉ cảnh được?"

Minh Nguyệt trợn tròn mắt, hiện tại nàng đã chính thức nghiêm túc nhìn vào Lâm Thanh Trúc.

Vừa nhìn qua thì Minh Nguyệt liền phát giác trong cơ thể Lâm Thanh Trúc vậy mà có một khối thần cốt khiến cho nàng càng thêm kinh hãi.

"Trời sinh Huyền Băng Cốt, thứ này. . ."

Minh Nguyệt đã hoàn toàn mông lung, miệng há to và từ trên chỗ ngồi bật người đứng dậy.

Trong lòng nàng mười phần hoang mang, vì lúc trước mọi người rõ ràng đã tra xét và thấy thể nội của Lâm Thanh Trúc căn bản không có thần cốt.

Vậy làm sao bây giờ trong thể nội của Lâm Thanh Trúc lại đột nhiên xuất hiện một khối thần cốt?

Chẳng lẽ đây là một khối thần cốt ẩn tàng được Diệp Thu kích hoạt lên?

Hay là Diệp Thu đã dùng loại tiên đan diệu dược gì để giúp nàng tạo ra nó?

Trong lòng Minh Nguyệt nghiêng về nghi vấn phía trước, bởi vì Tử Hà phong từ trước giờ rất nghèo, nên không có khả năng có loại này tiên đan diệu dược này.

Không đúng, gia hỏa này đang giả heo ăn thịt hổ!

"Trời sinh Huyền Băng Cốt! Ha ha, Diệp sư đệ, ngươi thật sự nhặt được bảo rồi nha." Minh Nguyệt khẽ cười tán thưởng, nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu hối hận.

Nếu như trước đây Minh Nguyệt kiên định tuyển chọn Lâm Thanh Trúc, vậy vị đồ đệ thiên tài này không phải sẽ là của nàng hay sao?

Đáng tiếc là khối thần cốt này lại tiện nghi cho Diệp Thu.

Minh Nguyệt rất bất mãn trong lòng vì Diệp Thu có năng lực ra sao nàng cũng rõ ràng. Nếu lưu lại khối thần cốt này ở đây thì hoàn toàn là bị chà đạp.

Thế nhưng hiện tại Lâm Thanh Trúc giống như đã bị Diệp Thu mê hoặc, căn bản là nàng không muốn rời khỏi Tử Hà Phong.

Minh Nguyệt càng nghĩ càng tức giận không thôi.

Thật đáng hận! Tại sao lúc ở đại điện nhiều người như vậy mà không ai có thể phát hiện ra khối thần cốt trong người nàng chứ?

Đối với Minh Nguyệt thì Diệp Thu chỉ khẽ nheo mắt chứ cũng không giải thích. Bởi vì từ đầu đến cuối hắn lười giải thích những chuyện như vậy.

"Chỉ là ta có một chuyện chưa rõ, tại sao nàng mới nhập môn có năm ngày mà tu vi lại có thể tăng tiến đến Huyền Chỉ cảnh?" Minh Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Thần cốt đích xác là rất mạnh, nhưng cũng không thể trong năm ngày liền tăng tiến đến Huyền Chỉ cảnh được.

Chuyện này nhất định có điều bí ẩn bên trong nên nàng mới thuận tiện muốn hỏi cho rõ.

"Huyền Chỉ cảnh!" Tô Nhã kinh hãi thốt lên, vì nàng tuy mất thời gian năm ngày mà khó khăn lắm mới đạt được Luyện Khí nhất phẩm, trong lòng nàng vốn còn muốn khoe khoang với Lâm Thanh Trúc một hồi nhưng lần này đã triệt để mất mặt.

Lúc này mà Tô Nhã còn khoe khoang thì không biết giấu mặt vào đâu. Hiện tại sắc mặt của nàng đã trở nên rất khó coi.

Nguyên bản Tô Nhã còn đang kiêu ngạo vì có thể bái sư vào Thiên Thủy Phong, nhưng bây giờ ngẫm lại nàng giống như là đang làm trò hề vậy.

Không, ta không tin đây là sự thực!

Vì cái gì mà từ nhỏ đến lớn Lâm Thanh Trúc luôn đi trước ta một bước?

Tô Nhã vốn tưởng rằng lần này nàng cuối cùng cũng vượt qua được Lâm Thanh Trúc, đã thế còn nghĩ sẽ mang Lâm Thanh Trúc trở về để cùng tu luyện, nhưng nàng thật không nghĩ tới mình lại thua triệt để đến như vậy.

"Thanh Thanh, ngươi thật sự đã đột phá đến Huyền Chỉ cảnh sao?" Tô Nhã mang theo vẻ kinh ngạc mà vội chạy tới nắm lấy tay Lâm Thanh Trúc hỏi han.

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Tô Nhã mà Lâm Thanh Trúc cười thầm trong lòng.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lâm Thanh Trúc ta gia nhập Tử Hà Phong thì cả đời này sẽ bị hủy. Nhưng bọn hắn nào biết rõ nơi này có một vị sư tôn đáng giá để cho chúng đệ tử phải tôn kính!

Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu và chậm rãi nói: "Sư tôn đối xử với ta rất tốt, ngày hôm qua ngài còn truyền mười năm công lực cho ta, giúp ta nhất cử đột phá Huyền chỉ cảnh cấp một!"

"Điều này. . . Làm sao có thể?" Tô Nhã thật sự không dám tin mà sắc mặt đã hết sức khó coi.

"Cái gì! Truyền công sao?" Nghe được những lời ấy mà Minh Nguyệt liền nhướng mày thốt lên, sau đó nàng liền quay đầu nhìn xem Diệp Thu mà nội tâm cực kỳ chấn động.

Hắn vậy mà bỏ ra mười năm công lực cho đệ tử!

Chờ đã, không phải hắn chỉ có tu vi Huyền Chỉ cấp hai thôi sao?

Một khi hắn truyền đi mười năm công lực thì khác nào mười năm tu luyện này đều uổng công!

Ổn định tâm thần, Minh Nguyệt mở ra tuệ nhãn muốn nhìn thử tu vi của Diệp Thu đến cùng là gì?

Đang trong lúc xem xét thì bỗng nhiên có một cỗ lực lượng cường đại bắn ngược trở về khiến cho Minh Nguyệt lập tức kinh hãi. Cỗ lực lượng này thậm chí không kém cạnh gì nàng.

Giờ phút này cho dù Minh Nguyệt có ngốc thì cũng đã xác định rõ ràng thực lực của Diệp Thu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương