Đợi hai ngươi Mạnh Thiên Chính rời đi hết, rốt cuộc Lâm Thanh Trúc cũng không thể ngồi yên được nữa mà đi đến sau lưng Diệp Thu.
Lúc này trong lòng nàng hết sức cảm động vì không nghĩ tới Diệp Thu sẽ vì nàng mà không ngại đắc tội với Tề Vô Hối, thậm chí còn cùng hắn đánh cược.
Trong lòng Lâm Thanh Trúc rất khó chịu và có chút hối hận, không hiểu vì sao trước đó nàng lại muốn đắc tội với Tề Vô Hối làm hại sư phụ phải ra mặt thay nàng.
“Sư phụ, Thanh Trúc sai rồi! Thanh Trúc đã khiến sư phụ phải ra mặt giúp ta và còn cùng với Tề sư bá đánh cược pháp khí! Thanh Trúc xin thề, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Diệp Thu quay đầu nhìn thoáng qua mỹ nhân đã khóc đến hoa lê đái vũ mà buồn cười nói: “Nha đầu chết tiệt này, ai vì ngươi mà ra mặt chứ, đừng có tự mình đa tình như vậy.”
“A…” Lâm Thanh Trúc liền bối rối.
Không phải sư phụ ra mặt vì ta sao?
Thế mà vừa rồi ta còn cảm động thật lâu, vậy là ta đã khóc lóc vô ích rồi!
Trong lòng Lâm Thanh Trúc có chút tủi thân, nhưng sau khi nghĩ lại thì bỗng lộ ra một nụ cười.
“Không đúng, nhất định là sư phụ vì không muốn ta cảm thấy khó chịu nên mới cố ý nói như vậy. Đúng, nhất định là như thế.”
“Hì hì, đúng là nam nhân miệng cứng lòng mềm. Đáng ghét.”
Trong lòng Lâm Thanh Trúc không tin mấy mời nói nhảm của Diệp Thu, vừa rồi rõ ràng hắn là vì bảo vệ nàng nên mới tranh chấp cùng với Tề Vô Hối.
Nghĩ đi nghĩ lại mà Lâm Thanh Trúc liền cảm thấy ấm áp.
Đây chính là cảm giác được người khác quan tâm che chở sao?
Thật ra thì có một vị sư phụ trẻ tuổi, anh tuấn lại còn rất có bản lĩnh quả là một chuyện thật tuyệt vời!
Cuộc sống tu hành buồn tẻ, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì còn có thể ngẩn người ngắm vị sư phụ đẹp trai tuấn tú này cơ mà!
“Sư phụ, trong lòng Thanh Trúc hiểu rõ, với phong cách hành xử của ngài thì nhất định sẽ không thèm để ý tới Tề sư bá. Sở dĩ ngài làm như vậy hoàn toàn là vì Thanh Trúc. Lần này ta sai thật rồi khi khiến cho sư phụ phải ra mặt bảo vệ ta.”
“Sư phụ đối tốt với Thanh Trúc như vậy nên Thanh Trúc mãi khắc sâu trong lòng. Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành lấy một thứ hạng tốt. Ta sẽ không để cho sư phụ thua một cách thảm hại đâu.”
Nghe vậy mà sắc mặt Diệp Thu liền tối sầm lại.
Nha đầu này điên rồi à? Vi sư đem hết mặt mũi đặt trên người ngươi mà ngươi còn chưa thi đấu nhưng đã nói đến chuyện thua cuộc là sao?
“Ngươi mau ngừng lại!”
“Nhớ kỹ! Truyền thống của Tử Hà phong chúng ta chính là biết sai thì sửa, chứ tuyệt đối không nhận lỗi. Có chết thì miệng cũng nhất định không được nhận lỗi! Rõ chưa?”
Lâm Thanh Trúc: “…”
Tử Hà phong còn có loại truyền thống này sao?
Vịt chết mà còn cứng mỏ ư?
Nhưng mà loại truyền thống này hình như cũng rất tốt!
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Lâm Thanh Trúc mà Diệp Thu chỉ cảm thấy buồn cười.
Cái truyền thống này thật ra là do Huyền Thiên chân nhân truyền lại cho hắn.
Lão đầu này vốn là một người không thèm nói đạo lý, vậy ông ta thì có lời gì tốt để mà truyền lại cơ chứ?
“Tốt! Ngươi cũng không cần phải cảm thấy có gánh nặng tâm lý, cứ cố gắng hết sức là được.”
“Vi sư ném hết thể diện đi cũng không sao, vì dù sao ta cũng không có thể diện gì để ném.”
Nghĩ đến mười năm vừa qua mà khoé miệng Diệp Thu liền giật giật.
Hắn ở Bổ Thiên giáo đâu còn thứ gì gọi là thể diện.
Ai mà không biết trên Tử Hà phong có một vị chủ toạ phế vật ăn rồi chờ chết?
Nhưng mà cũng không phải là không có chút hy vọng nào.
Từ giờ đến lúc đại hội còn ba tháng nữa, trong ba tháng này Diệp Thu tự tin có thể dạy dỗ Lâm Thanh Trúc tu luyện thật tốt.
“Thất mạch hội võ.”
“Ha ha ha, rất thú vị! Lần này ta sẽ khiến cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên.”
Diệp Thu đứng trên vách đá, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười tự tin.
Áo trắng bồng bềnh, bóng dáng hắn mười phần tiên uẩn để cho Lâm Thanh Trúc nhìn mê say.
Trong nhân gian lại có nam nhân đẹp trai như thế sao, hơn nữa người này còn là sư tôn của ta!
Trong lòng nàng nhất thời đẹp vô cùng.
Lâm Thanh Trúc đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ điên cuồng, nếu như nàng tiến công chiếm đóng sư tôn thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Diệp Thu quay đầu lại nhìn thấy Lâm Thanh Trúc đang nhìn mình đến ngẩn người, vẻ mặt kia giống như si nữ mà liền sửng sốt một chút và thân thiết hỏi: “Đồ nhi, ngươi làm sao vậy, thân thể không thoải mái à?”
Lâm Thanh Trúc lập tức phục hồi tinh thần lại, khi nhớ tới ý nghĩ điên cuồng vừa rồi mà nhất thời sắc mặt nàng đỏ bừng.
“Không… không có! Sư tôn, nơi này gió lớn nên chúng ta trở về đi!” Lâm Thanh Trúc đề nghị.
“Ừm, đi thôi. Tìm một chỗ để ta kiểm tra ngươi một chút xem mấy ngày qua có bỏ bài tập nào không?” Diệp Thu cũng không có phát hiện điều gì khác thường mà trước một bước rời đi và hướng về Đạo Tràng.
Lâm Thanh Trúc theo sát phía sau hắn và hai người rất nhanh liền về tới Đạo Tràng.
Trở lại vị trí của mình, Lâm Thanh Trúc vô cùng khẩn trương đứng ở trung tâm Đạo Tràng để chờ đợi Diệp Thu kiểm tra.
Nàng không biết tiến độ của mình mấy ngày qua có thể để cho sư tôn hài lòng hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook