Dạy Dỗ Tiểu Mẹ Mễ
-
Chương 11
Hôn lễ cử hành long trọng đúng thời hạn ở khách sạn Quân Duyệt nổi tiếng của Đài Bắc.
Khách mời nhiều như người đi trẩy hội, chẳng qua chú rể được cho rằng giống như vương tử từ đầu đến cuối đều cau mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, mà cô dâu giống như hoa như ngọc cười cực kỳ ngọt ngào, lễ phép chiêu đãi khách.
“Này, lão bà làm chi mà mặt vẫn như bị băng bó, rất khó xem nha!” Công chúa lôi kéo vương tử tuấn mỹ vẫn đang cau mày, “Được rồi được rồi đừng tức giận, lão công sẽ thương lão bà mà.”
“Hồ Phi Phi em nghiêm chỉnh một chút cho anh, sao tùy tiện bảo anh là lão bà, cẩn thận anh phạt em nha.”
Hoắc Dĩnh Thần đời này chưa từng chịu muối mặt như hôm nay.
Hắn thừa nhận thời điểm lúc đó buộc Hồ Phi Phi cầu hôn hắn xác thực có chút ý xấu.
Nhưng hắn chọc nàng thế đều vì chịu suốt hai tháng dài nhớ nhớ thương thương nàng.
Kết quả là khi hôn lễ tới gần, nữ nhân này còn không buông tha hắn, buộc hắn trên tấm bảng chỗ tiếp khách viết rõ chú rể: Hồ Phi Phi, cô dâu: Hoắc Dĩnh Thần.
Hắn đương nhiên là đưa cả hai tay phản đối.
Nhưng tiểu nữ nhân này hiển nhiên được hắn sủng lên tận trời.
Cư nhiên dám uy hiếp hắn nếu không làm theo ý của nàng, nàng sẽ lại mang con rời nhà trốn đi, cùng hắn cả đời không qua lại với nhau.
Có lầm hay không, tiểu nữ nhân này trước kia không phải đều ngoan ngoãn theo sự an bài của hắn sao? Mặc dù hơi nói quá lên, nhưng chỉ cần hắn trừng mắt, nàng lần nào chẳng phải sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời?
Hiển nhiên tiểu nữ nhân này đã bị thế lực tà ác nào đó mê hoặc, chẳng những đã đạt tới độ miễn dịch với cái trừng mắt của hắn, còn học được chiêu đưa ra điều kiện với hắn.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng, làm theo ý của nàng.
Kết quả chính là hôn lễ hôm đó, chỉ có hắn cố tỏ ra phong độ không ngừng mà đối mặt với ánh mắt chế nhạo của khách mời.
Và chỗ tiếp khách xuất hiện một trận rối loạn trước nay chưa từng có, còn lão hồ li Hoắc Chính Đông cũng gặt hái được rất nhiều.
Tuy rằng đã muốn tiếp nhận tập đoàn Minh Trụ, nhưng quan hệ giữa hai ông cháu hiển nhiên vẫn còn chờ bồi đắp thêm.
Hoắc Chính Đông mang theo vẻ mặt gian kế thực hiện được rồi tươi cười đi đến trước mặt cháu trai, lại dùng cặp mắt che kín mưu kế đánh giá Hồ Phi Phi xinh đẹp đáng yêu.
“Nha đầu, chiêu số ông nội dạy cháu vẫn là thực sự dùng được đi.”
Hồ Phi Phi cười hì hì gật đầu, “Đúng vậy, ông nội, mưu kế của ông xác thực rất dùng được nha.”
Hoắc Dĩnh Thần không hiểu ra sao trừng mắt nhìn ông cùng với lão công…… Á! Là lão bà của mình! “Lời hai người nói là có ý gì? Hồ Phi Phi, em tốt nhất nói rõ cho anh……”
“Hà cớ gì chuyện nhỏ hóa ra to như vậy? Ông không phải là thừa dịp cháu không chú ý hẹn nha đầu kia đi ra ngoài ăn vài bữa cơm, truyền thụ cho nàng một chút thuần phu chi đạo (cách làm chồng thuần phục ^__^), biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đúng không, nha đầu?”
“Này, ông là tử lão nhân sao cư nhiên cùng vợ của cháu tính kế sau lưng thế này?”
“Này, Hoắc Dĩnh Thần không có quy củ gì cả, đừng quên mình hiện tại là lão bà của Hồ Phi Phi, có biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức hay không? Bà ngoại từ nhỏ đã dạy làm vợ thì phải kính trọng chồng, yêu thương chồng, quan tâm chồng…… Nè, thật quá đáng, làm chi đánh mông em, anh ngược phu nha……”
“Chú ý cách dùng từ của em một chút, anh đây là ngược thê (=vũ phu)!”
Cô dâu mới nhưng lại không để ý trường hợp tại hôn lễ của chính mình thể hiện tốt nhất cảnh truy đuổi ngọt ngào.
Đến khi Hồ Phi Phi chạy tới kéo cha mẹ làm chỗ núp, Hoắc Dĩnh Thần mới không khách khí trừng mắt với ông nội.
“Đừng cho rằng cháu không biết trong hồ lô ông bán tột cùng là thuốc gì, từ lúc ông lần lượt bức cháu giao ra Tiểu Kiệt, cháu chỉ biết ông tính xem có âm mưu gì.” Hắn phiết phiết môi, “Như thế nào, kịch bản ông đặt ra đến hôm nay rất hay, ông vừa lòng không?”
Hoắc Chính Đông vừa lòng nở nụ cười, “Ông chỉ là muốn chứng minh một sự thật với thằng cháu hỗn láo này của ông, chính là đời này cháu đừng nghĩ đấu lại được với ông.”
“Hừ! ông thật là tử lão nhân vẫn cố chấp như vậy, không phải là năm năm trước thua cháu hai ván cờ tướng, có tất yếu mang thù nhớ tới tình trạng như hôm nay sao?”
“Cháu thật hỗn láo có tốt hơn ông chỗ nào, vì một cô gái mà cư nhiên ngay cả ông nội ruột thịt cũng dám vứt bỏ.”
“Này, tử lão nhân ông lúc nào mới chịu để yên……”
“Nhưng mà xem tiểu tử hỗn láo cũng còn có chút con mắt nhìn người, nha đầu kia tuy rằng hơi ngốc, nhưng ông thích.”
Một câu, giống như được thốt lên từ sâu thẳm trái tim khắc vào tâm khảm cả hai người.
Nhìn cô dâu Hồ Phi Phi đáng yêu xinh đẹp như hoa, ánh mắt của Hoắc Dĩnh Thần rốt cục toát ra mấy phần nhu tình.
“Cháu sẽ không tái phạm sai lầm như thế lần thứ hai.”
Nói xong, hắn bỏ lại ông đứng đó, đi thẳng đến bên Hồ Phi Phi, một tay ôm nàng vào lòng.
Cô dâu mới đầu tiên là nhỏ giọng tranh chấp cái gì, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Phi Phi đỏ lên, nhu thuận rúc vào lồng ngực rộng lớn của Hoắc Dĩnh Thần.
Hình ảnh đẹp đó làm cho người ta xúc động.
Nhìn cảnh tượng ấm áp hạnh phúc này, lão hồ li Hoắc Chính Đông nhịn không được cười ha ha không ngừng.
Thằng cháu trai quý báu của ông rốt cục tìm được hạnh phúc của chính mình rồi.
Khách mời nhiều như người đi trẩy hội, chẳng qua chú rể được cho rằng giống như vương tử từ đầu đến cuối đều cau mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, mà cô dâu giống như hoa như ngọc cười cực kỳ ngọt ngào, lễ phép chiêu đãi khách.
“Này, lão bà làm chi mà mặt vẫn như bị băng bó, rất khó xem nha!” Công chúa lôi kéo vương tử tuấn mỹ vẫn đang cau mày, “Được rồi được rồi đừng tức giận, lão công sẽ thương lão bà mà.”
“Hồ Phi Phi em nghiêm chỉnh một chút cho anh, sao tùy tiện bảo anh là lão bà, cẩn thận anh phạt em nha.”
Hoắc Dĩnh Thần đời này chưa từng chịu muối mặt như hôm nay.
Hắn thừa nhận thời điểm lúc đó buộc Hồ Phi Phi cầu hôn hắn xác thực có chút ý xấu.
Nhưng hắn chọc nàng thế đều vì chịu suốt hai tháng dài nhớ nhớ thương thương nàng.
Kết quả là khi hôn lễ tới gần, nữ nhân này còn không buông tha hắn, buộc hắn trên tấm bảng chỗ tiếp khách viết rõ chú rể: Hồ Phi Phi, cô dâu: Hoắc Dĩnh Thần.
Hắn đương nhiên là đưa cả hai tay phản đối.
Nhưng tiểu nữ nhân này hiển nhiên được hắn sủng lên tận trời.
Cư nhiên dám uy hiếp hắn nếu không làm theo ý của nàng, nàng sẽ lại mang con rời nhà trốn đi, cùng hắn cả đời không qua lại với nhau.
Có lầm hay không, tiểu nữ nhân này trước kia không phải đều ngoan ngoãn theo sự an bài của hắn sao? Mặc dù hơi nói quá lên, nhưng chỉ cần hắn trừng mắt, nàng lần nào chẳng phải sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời?
Hiển nhiên tiểu nữ nhân này đã bị thế lực tà ác nào đó mê hoặc, chẳng những đã đạt tới độ miễn dịch với cái trừng mắt của hắn, còn học được chiêu đưa ra điều kiện với hắn.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng, làm theo ý của nàng.
Kết quả chính là hôn lễ hôm đó, chỉ có hắn cố tỏ ra phong độ không ngừng mà đối mặt với ánh mắt chế nhạo của khách mời.
Và chỗ tiếp khách xuất hiện một trận rối loạn trước nay chưa từng có, còn lão hồ li Hoắc Chính Đông cũng gặt hái được rất nhiều.
Tuy rằng đã muốn tiếp nhận tập đoàn Minh Trụ, nhưng quan hệ giữa hai ông cháu hiển nhiên vẫn còn chờ bồi đắp thêm.
Hoắc Chính Đông mang theo vẻ mặt gian kế thực hiện được rồi tươi cười đi đến trước mặt cháu trai, lại dùng cặp mắt che kín mưu kế đánh giá Hồ Phi Phi xinh đẹp đáng yêu.
“Nha đầu, chiêu số ông nội dạy cháu vẫn là thực sự dùng được đi.”
Hồ Phi Phi cười hì hì gật đầu, “Đúng vậy, ông nội, mưu kế của ông xác thực rất dùng được nha.”
Hoắc Dĩnh Thần không hiểu ra sao trừng mắt nhìn ông cùng với lão công…… Á! Là lão bà của mình! “Lời hai người nói là có ý gì? Hồ Phi Phi, em tốt nhất nói rõ cho anh……”
“Hà cớ gì chuyện nhỏ hóa ra to như vậy? Ông không phải là thừa dịp cháu không chú ý hẹn nha đầu kia đi ra ngoài ăn vài bữa cơm, truyền thụ cho nàng một chút thuần phu chi đạo (cách làm chồng thuần phục ^__^), biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đúng không, nha đầu?”
“Này, ông là tử lão nhân sao cư nhiên cùng vợ của cháu tính kế sau lưng thế này?”
“Này, Hoắc Dĩnh Thần không có quy củ gì cả, đừng quên mình hiện tại là lão bà của Hồ Phi Phi, có biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức hay không? Bà ngoại từ nhỏ đã dạy làm vợ thì phải kính trọng chồng, yêu thương chồng, quan tâm chồng…… Nè, thật quá đáng, làm chi đánh mông em, anh ngược phu nha……”
“Chú ý cách dùng từ của em một chút, anh đây là ngược thê (=vũ phu)!”
Cô dâu mới nhưng lại không để ý trường hợp tại hôn lễ của chính mình thể hiện tốt nhất cảnh truy đuổi ngọt ngào.
Đến khi Hồ Phi Phi chạy tới kéo cha mẹ làm chỗ núp, Hoắc Dĩnh Thần mới không khách khí trừng mắt với ông nội.
“Đừng cho rằng cháu không biết trong hồ lô ông bán tột cùng là thuốc gì, từ lúc ông lần lượt bức cháu giao ra Tiểu Kiệt, cháu chỉ biết ông tính xem có âm mưu gì.” Hắn phiết phiết môi, “Như thế nào, kịch bản ông đặt ra đến hôm nay rất hay, ông vừa lòng không?”
Hoắc Chính Đông vừa lòng nở nụ cười, “Ông chỉ là muốn chứng minh một sự thật với thằng cháu hỗn láo này của ông, chính là đời này cháu đừng nghĩ đấu lại được với ông.”
“Hừ! ông thật là tử lão nhân vẫn cố chấp như vậy, không phải là năm năm trước thua cháu hai ván cờ tướng, có tất yếu mang thù nhớ tới tình trạng như hôm nay sao?”
“Cháu thật hỗn láo có tốt hơn ông chỗ nào, vì một cô gái mà cư nhiên ngay cả ông nội ruột thịt cũng dám vứt bỏ.”
“Này, tử lão nhân ông lúc nào mới chịu để yên……”
“Nhưng mà xem tiểu tử hỗn láo cũng còn có chút con mắt nhìn người, nha đầu kia tuy rằng hơi ngốc, nhưng ông thích.”
Một câu, giống như được thốt lên từ sâu thẳm trái tim khắc vào tâm khảm cả hai người.
Nhìn cô dâu Hồ Phi Phi đáng yêu xinh đẹp như hoa, ánh mắt của Hoắc Dĩnh Thần rốt cục toát ra mấy phần nhu tình.
“Cháu sẽ không tái phạm sai lầm như thế lần thứ hai.”
Nói xong, hắn bỏ lại ông đứng đó, đi thẳng đến bên Hồ Phi Phi, một tay ôm nàng vào lòng.
Cô dâu mới đầu tiên là nhỏ giọng tranh chấp cái gì, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Phi Phi đỏ lên, nhu thuận rúc vào lồng ngực rộng lớn của Hoắc Dĩnh Thần.
Hình ảnh đẹp đó làm cho người ta xúc động.
Nhìn cảnh tượng ấm áp hạnh phúc này, lão hồ li Hoắc Chính Đông nhịn không được cười ha ha không ngừng.
Thằng cháu trai quý báu của ông rốt cục tìm được hạnh phúc của chính mình rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook