Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình
-
Chương 3
Phương Tư Hàng và Hầu Mặc Khiêm cùng rời đi, hai người đứng song song ở trước cửa quán bar.
“Nhà tôi ở gần đây, tôi tự về là được rồi.” Phương Tư Hàng cầm túi xách, muốn đi về bên phải.
“Tôi đưa cô…..”
Hầu Mặc Khiêm còn chưa nói hết lời, một cô gái mặc áo cổ chữ V, quần mỏng màu đen đi tới, khoác tay lên vai Hầu Mặc Khiêm, “Chào, anh đẹp trai”.
Phương Tư Hàng nhíu mày, hiểu ý cười cười, cô không nói gì nữa, vẫy vẫy tay với Hầu Mặc Khiêm rồi xoay người định lặng lẽ rời khỏi đó.
Hầu Mặc Khiêm gỡ cánh tay của cô gái kia ra, anh xoay người, mặt lạnh như băng: “Cô à, tôi đã có bạn rồi.”
Hầu Mặc Khiêm vươn tay, một phát túm được Phương Tư Hàng đang muốn chuồn đi, anh dùng lực rất lớn, Phương Tư Hàng lập tức bị anh ôm vào trong ngực, cả người bị anh khóa chặt lại khiến cô không nhìn rõ mặt của anh.
“Cô ta?” Cô gái kia quả nhiên không tin, “Là cô gái có dáng vẻ không phải nam cũng chẳng phải nữ này hả?”
Không phải nam cũng chẳng phải nữ? Trong mắt Phương Tư Hàng dâng lên một tầng u buồn, rất lâu trước đây cũng có một người nói với cô một câu tương tự như vậy, anh ta nói cô không có một điểm nào giống con gái, đi cùng với cô giống như hai thằng con trai.
Hầu Mặc Khiêm cảm giác được Phương Tư Hàng ở trong ngực của anh từ từ trở lên cứng nhắc, sắc mặt anh cũng trầm xuống: “Tôi thích dáng vẻ này của cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng không màu mè như cô, vậy là được rồi.”
Phương Tư Hàng liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, không sai, mặt của cô gái này được kẻ vẽ rất đậm, cô nhìn mà không thể nhịn được liền bật cười.
“Anh đúng là bị mù rồi!” Cô gái kia tức giận xoay người, khoa trương lắc mông đi vào trong quán bar.
“Hầu Mặc Khiêm, tối nay anh không có diễm phúc ở cùng người đẹp rồi.” Phương Tư Hàng nhẹ nhàng nói.
“Tôi chỉ ra ngoài gặp mặt bạn bè, không phải đi tán gái. Hầu Mặc Khiêm cường điệu nói, mặc dù anh không phải người đàn ông giữ thân sáng như ngọc, nhưng cũng sẽ không làm loạn.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Phương Tư Hàng ngẩn ra, đợi đến khi cô tỉnh lại thì tay của cô đã sớm bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay của anh rồi, mà anh nắm tay cô rất chặt, chẳng lẽ anh tức giận rồi sao? Cô vừa nói điều gì làm cho anh tức giận sao?
Cô cứ như vậy bị anh nắm tay lên xe, Hầu Mặc Khiêm lái xe đưa cô về đến dưới lầu, “Đến nơi rồi.”
Phương Tư Hàng liếc trộm anh một cái, trên mặt anh lộ rõ sự tức giận, có thể thấy anh giận thật rồi: “Hầu Mặc Khiêm, tôi vừa nói gì đó không đúng sao?”
Cô trực tiếp hỏi anh, không muốn tốn thời gian đi đoán, bởi vì cô không nhớ nổi vừa rồi cô có nói câu nào không nên nói hay không!
“Có.” Trong mắt Hầu Mặc Khiêm lóe lên một tia sáng giống như lửa giận.
“Tôi nói gì?”
“Cô muốn chuồn đi” Hầu Mặc Khiêm lên án cô.
“Tôi không đi, chẳng lẽ phải đứng lại đó sao?” Cô cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của anh mà!
“Tôi đã nói tôi sẽ đưa cô về nhà” Hầu Mặc Khiêm không bình tĩnh được nữa.
“Tôi cũng không phải con nít, với bộ dạng này của tôi, coi như tôi có ở truồng chạy ngoài đường cũng không có ai liếc mắt nhìn tôi một cái đâu.” Phương Tư Hàng tự ti nói.
“Nói bậy” Hầu Mặc Khiêm hừ lạnh một cái.
“Hầu Mặc Khiêm, cảm ơn anh, nhưng mà, không cần phiền phức như vậy đâu, tôi thật sự rất an toàn.”
Hầu Mặc Khiêm lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt đen của anh giống như lốc xoáy, như muốn câu dẫn cô chìm đắm vào trong vòng xoáy đó.
“Được rồi, bye bye.” Trái tim Phương Tư Hàng có một loại cảm giác là lạ, cô vẫy vẫy mái tóc ngắn, xoay người định xuống xe.
Cổ tay như bạch ngọc lại bị Hầu Mặc Khiêm túm được, Phương Tư Hàng cau mày quay đầu, nghiêng người sang, miệng vừa mới mở ra, một bóng đen đã ập xuống.
“Cho dù em có muốn ở truồng chạy ngoài đường, anh cũng không cho phép.” Vừa dứt lời, Hầu Mặc Khiêm hôn lên mí mắt của cô, lông mi của cô rất sạch sẽ, cô không kẻ mascara.
Phương Tư Hàng nghẹn họng nhìn chằm chằm vào anh, mặt của cô bỗng nhiên nóng lên, môi Hầu Mặc Khiêm từ mí mắt của cô chậm rãi di chuyển đến khóe mắt, nhẹ nhàng, cẩn thận, dịu dàng.
Chưa từng có ai hôn cô như vậy, toàn thân cô cứng nhắc, hai mắt mở lớn, cô chỉ còn cảm nhận được xúc giác trên mặt.
Môi của anh rất ấm, rất mềm, chạm vào mắt của cô bằng một phương thức cực kỳ chậm rãi, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó môi của anh từ từ nóng lên, không ngừng cọ xát, hại cô cũng dần dần nóng lên, hai gò má bỗng chốc liền đỏ ửng.
Hầu Mặc Khiêm thở ra hơi thở nóng bỏng từng đợt từng đợt đánh úp về phía cô, giống như muốn mang cô bao phủ dưới sóng triều của anh, tay của anh vuốt lưng cô, từng cái, từng cái, giống như đang gảy đàn trên cột sống của cô.
Phương Tư Hàng cảm thấy đầu của mình hơi choáng váng, lại chú ý đến lông mi của anh còn dài hơn của cô, giống như một dải lụa mềm mại đang nhảy múa, cô run lên một cái.
Hô hấp của cô trở nên rối loạn, cô khép hờ đôi mắt, hai gò má đỏ bừng.
Hầu Mặc Khiêm lui lại một chút, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tư Hàng, em là một cô gái, một cô gái rất có mị lực.”
Tim của cô đập thật là nhanh, còn nhanh hơn so với ngồi tàu lượn siêu tốc, Phương Tư Hàng hơi híp mắt lại quan sát người đàn ông này, đôi tay không biết lấy lực từ đâu, cô đẩy anh ra.
Không khí bỗng trở nên vô cùng căng thẳng.
“Anh…….” Phương Tư Hàng lo lắng, cô không biết nên nói gì.
Hầu Mặc Khiêm đột nhiên vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phương Tư Hàng ngây ngốc lặp lại.
Hầu Mặc Khiêm hạ tay đặt lên bả vai của cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai in một nụ hôn lên trên trán của cô, ngay sau đó nói: “Em đi lên đi.”
Không đúng, giống như có thứ gì đó vừa được thoát ra, Phương Tư Hàng cảm giác được từng hồi lửa nóng đang từ từ dâng lên, lan đi khắp cơ thể cô, mà loại lửa nóng này rất kỳ quái, cô không thể hình dung ra được.
Cô nhẹ nhàng thở ra, mơ hồ hiểu được nụ hôn của anh có nghĩa là gì, cô cũng từng một lần trải qua cái cảm giác tự cho đó là tình yêu, nhưng ở cùng người đó, chưa bao giờ có nụ hôn như vậy.
Dường như cô muốn xác định cái gì đó, bàn tay nhỏ bé kéo gấu áo của anh, cười yêu mị với anh một cái: “Anh có muốn lên uống một ly cà phê không?”
Lần trước anh muốn uống cà phê, cô mua một ly cà phê hòa tan cho anh, bây giờ cô mời anh uống cà phê, cà phê do cô tự pha cho anh.
Tròng mắt đen của Hầu Mặc Khiêm chợt lóe sáng, tay của anh xoa xoa má cô, thì thầm: “Em nợ anh một ly cà phê, lần sau anh sẽ đòi lại.”
Anh hiểu ý của cô, cà phê chỉ là một lý do, cô muốn tìm ra lời giải đáp cho phản ứng khó hiểu của mình, nhưng anh muốn để cho cô hiểu, cô là một cô gái tốt, một cô gái tràn đầy mị lực đáng được theo đuổi, anh muốn để cho cô hưởng thụ cái cảm giác có người mếm mộ.
Phương Tư Hàng rõ ràng nhìn thấy đáy mắt anh có điểm khác thường, nhưng nét mặt dịu dàng của anh lại khiến cô hoàn toàn đồng ý với đề nghị của anh: “Được thôi.”
Có cái gì đó vừa phá kén chui ra, nhưng cô lại không biết đó là cái gì.
Cô đẩy cửa xe ra: “Ngủ ngon.”
Phương Tư Hàng một mình lên lầu, bóng lưng yểu điệu làm cho ai kia nhìn mãi không thôi.
Phương Tư Hàng đứng trong phòng tắm, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin được, đột nhiên cô lại đưa ra lời mời với một người đàn ông mới quen không lâu, nhưng anh cũng không trực tiếp từ chối, ngược lại lại khí định thần nhàn hẹn cô một dịp khác, cô thật muốn nổi điên!
Nhìn lại cô gái ở trong gương, vì khẩn trương mà cánh môi bị chính mình cắn đến sưng đỏ, gương mặt ửng hồng, bộ dáng kia hoàn toàn trái ngược với bộ dáng thường ngày của cô, thì ra cũng có lúc cô có dáng vẻ như thế này sao, chân mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, cho dù cô có diện mạo bình thường thì đã sao, bây giờ, hai má cô ửng hồng, đôi mắt tản ra một cỗ phong tình, gương mặt kia đích thực là cô rồi, nhưng nhìn đi nhìn lại cô vẫn cảm thấy dường như đó không phải là mình.
Vẫn là đôi mắt đó, cái mũi cũng vậy, cái miệng nhỏ nhắn nhưng sao có chút không giống, so với thường ngày lại kiều diễm, ướt át hơn vài phần.
Giữa nam và nữ nên là như vậy phải không? Ánh mắt của cô, trên trán của cô vẫn còn hiện rõ sự rung động!
Trước kia, vì sao người đó không mang lại cho cô cảm giác như vậy? Cùng với người đó hôn môi, cũng chỉ giống như uống một ly nước lọc, không có mùi vị gì cả, nhưng khi Hầu Mặc Khiêm hôn cô, lại giống như uống một ly rượu mạnh, vô cùng mãnh liệt, an ủi lòng của cô, rồi sau đó, nụ hôn chúc ngủ ngon của anh, sao lại dịu dàng như vậy, mang theo trân quý, mang theo ấm áp, khiến trái tim cô không thể không lỡ nhịp.
Cái này cũng chưa tính là một nụ hôn, anh mới chỉ hôn mắt của cô, trán của cô thôi mà cô đã kích động đến khó có thể tự kiềm chế rồi.
Nhạc chuông điện thoại di động chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Tư Hàng, cô cầm điện thoại lên, là một số điện thoại lạ, “Alo”
“Tư Hàng….”
“Hầu Mặc Khiêm?” Không có một người khác phái nào giống như anh gọi tên của cô, đồng nghiệp nam ở trong công ty đều gọi cô là Phương Tư Hàng, hoặc không thì gọi cô là Thiết Kế Phương.
“Ừ.” Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ổn của Hầu Mặc Khiêm.
Mãi lâu sau, Phương tư Hàng mới tìm được giọng nói của mình, lạnh nhạt mở miệng: “Có chuyện gì sao?”
Thật ra thì cô là một ngọn núi lửa, khi bùng nổ thì giống như tiểu yêu tinh, rất có mị lực, những lúc cô bình tĩnh, làm mặt lạnh lại giống như mặt hồ bình lặng, kỳ lạ là, anh lại rất thích dáng vẻ này của cô.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với em, anh đã về đến nhà rồi.”
Lúc này, Phương Tư Hàng mới ý thức được, sau khi cô lên nhà, tắm xong liền đứng trước gương nhìn mình chằm chằm, toàn bộ cũng hơn hai mươi phút rồi.
Hầu Mặc Khiêm nghe cô khẽ đáp một tiếng, anh sờ sờ cằm: “Đây là số điện thoại của anh, nhớ lưu lại nha.”
Phương Tư Hàng căn bản không cần hỏi vì sao anh lại biết số điện thoại của cô, dù sao thì anh cũng có quá nhiều cách để có thể có được số của cô. “Được”
“Em đang làm gì vậy?” Anh lại hỏi.
“Chuẩn bị đi ngủ.” Cô ngoan ngoãn trả lời anh.
“Ừ, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Phương Tư Hàng nói “ngủ ngon” với anh xong liền cúp máy, mà ở đầu bên kia, Hầu Mặc Khiêm đợi cô cúp máy rồi anh mới cúp.
Anh đang theo đuổi cô sao?
Phương Tư Hàng ném chiếc điện thoại đang nóng phỏng tay như củ khoai qua một bên, cô đúng là điên rồi, làm sao cô có thể liên tưởng đến chuyện này, anh ta cũng chỉ là đưa mình về nhà thôi, không có gì ám muội, không cần suy nghĩ nhiều, ngàn vạn lần không được suy nghĩ nhiều, có được không?
Trời ơi! Nên đi ngủ thôi! Ngày mai tỉnh lại sẽ là một ngày tốt đẹp!
Một ngày tốt đẹp sao?
Sáng sớm, khi Phương Tư Kỳ gọi điện thoại cho cô thì cô đã biết hôm nay chẳng phải là ngày tốt đẹp gì rồi, Phương Tư Kỳ lạnh nhạt nói muốn cô trở về nhà họ Phương, Phương Chấn Đào có chuyện tìm cô.
Phương Chấn Đào tìm cô có chuyện gì? Chẳng lẽ liên quan đến việc cô vào Hầu Thị làm việc sao? Chín, mười phần là chuyện này rồi, cô tự nhủ.
Ngay sau đó, Phương Tư Hàng rời giường, chuẩn bị đi làm, sau khi tan tầm cô mới về nhà họ Phương, cô chưa bao giờ có ý định xin nghỉ phép vì người nhà họ Phương, cô không thích người nhà họ Phương, mặc dù bọn họ có quan hệ máu mủ với cô, nhưng cô tuyệt đối không thích bọn họ.
Tư tưởng của cô hoàn toàn khác biệt với người nhà họ Phương, khi bọn họ ra cửa nhất định phải có xe nổi tiếng đưa đón, nếu ra ngoài ăn cơm, bọn họ nhất định phải đến một nhà hàng cao cấp, bất luận bọn họ đi đến chỗ nào cũng phải có người đi theo hầu hạ.
Bọn họ thích phô trương, còn cô lại không thích như vậy, cô cảm thấy như vậy quá thực dụng đi, muốn thể hiện giá trị của con người không nhất thiết là phải mặc hàng hiệu hay ngồi xe nổi tiếng.
Chín giờ, Phương Tư Hàng đến công ty, vừa ngồi vào chỗ liền lấy giấy và bút chì ra vẽ, trái tim dâng lên một niềm linh cảm mạnh mẽ, không biết điều gì đã khiến cô xúc động như vậy, cô nhanh chóng vẽ lên giấy, cô vẫn cúi đầu vẽ cho đến khi nhạc chuông điện thoại di động lại vang lên.
Cô cũng không nhìn xem ai gọi đến liền nhấn phím từ chối cuộc gọi.
Cả buổi sáng, cô vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, đến buổi trưa, cô bỗng nhíu mày, mở ngăn kéo lấy sô cô la, mở giấy gói, cô cho sô cô la vào trong miệng, sau đó vuốt thẳng giấy gói kẹo rồi đè ở dưới hộp sô cô la.
Cô thích dùng giấy gói kẹo gấp hạc giấy, đây có lẽ là một chút trẻ con của cô đi!
Sô cô la từ từ tan trong miệng, mùi vị ngọt ngào nhắc nhở cô còn chưa ăn trưa, cô thở dài một cái rồi đặt bút xuống, vuốt bụng, sau đó dọn dẹp lại bàn làm việc rời mới ra ngoài tìm đồ ăn.
Công ty có nhà ăn cho nhân viên, chỉ là, cô không thể nào thích nổi việc ăn cơm ở nhà ăn của công ty, bình thường cô cũng đều ra ngoài ăn.
Tìm một cửa hàng lấp đầy bụng rỗng rồi trở lại công ty, một tay cô cầm túi xách, vui vẻ mà lắc lắc, một tay cầm một ly trà sữa trân châu.
“A Hàng”
Phương Tư Hàng đang hút trân châu liền dừng lại, giọng nói này nghe rất quen, cô quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đi về phía của cô.
“A Hàng, đúng là cậu rồi, lâu rồi không gặp, cậu vẫn vậy nha!” Người đàn ông cười hì hì, vỗ lên vai cô một cái.
Phương Tư Hàng cũng không tránh, kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Mập mạp chết bầm?”
“Đúng rồi, đúng rồi, đúng là mình….có phải cậu không nhận ra mình không? Bây giờ mình gầy đi không ít mà, haha” Người đàn ông cười sáng lạng.
Phương Tư Hàng cũng bật cười, “Đúng vậy, mình không nhận ra cậu nữa.”
Mập mạp chết bầm là bạn học trung học của cô, cô ngồi trước còn mập mạp chết bầm ngồi ở bàn ngay sau bàn của cô, mập mạp chết bầm trong đội bóng rổ nam còn cô thì trong đội bóng rổ nữ, khi đó bọn họ hay trao đổi với nhau về kỹ thuật bóng.
“Cậu thật sự không thay đổi chút nào cả, xem ra vẫn rất giống con trai nha.” Mập mạp chết bầm thẳng thắn nói.
Phương Tư Hàng cũng không thấy đau lòng, vì điều mập mạp chết bầm nói là sự thật, “Cậu gần đây đang làm gì thế?”
“Bây giờ mình giúp cha mình trông coi cửa hàng rồi.”
“Không tệ nha, rất thích hợp với cậu.” Nhà mập mạp chết bầm mở cửa hàng đồ dùng thể thao.
“Mệt chết đi được, còn cậu thế nào?”
“Mình……..”
Hai người cứ như vậy trò chuyện trên đường, một nam một nữ kề vai sát cánh, xem ra tình cảm trước đây của họ rất tốt.
“Tư Hàng” Một giọng nói không nóng không lạnh vang lên sau lưng bọn họ.
Phương Tư Hàng xoay người lại nhìn, là Hầu Mặc Khiêm, cô vẫy tay với anh một cái: “Hầu Mặc Khiêm!”
Dáng vẻ của cô rất tự nhiên, giống như chuyện hôm qua cũng không làm tâm tư của cô bị quấy nhiễu, khóe miệng Hầu Mặc Khiêm cong lên thành một nụ cười, nhưng mà, trong mắt của anh lại có chút lạnh nhạt.
“Em đi ăn cơm sao?”
“Ăn xong rồi, đang chuẩn bị về công ty!”
“A Hàng, đó là bạn trai của cậu sao?” Mập mạp chết bầm nháy mắt với cô mấy cái, cậu cũng không biết hành động này của mình trong mắt người đàn ông mới tới căn bản chính là liếc mắt đưa tình.
“Không phải, là cấp trên của mình.” Phương Tư Hàng nhanh chóng phủ nhận.
Trong mắt Hầu Mặc Khiêm đã lạnh lại càng lạnh hơn, anh quay sang mập mạp chết bầm lịch sự nói: “Chào cậu.”
“A, chào anh, chào anh, em là bạn học của A Hàng.” Người đàn ông mặc âu phục thẳng thướm này xem ra thật hung dữ, nhưng trong chớp mắt mập mạp chết bầm lại cảm thấy mình đã sai rồi, ngay sau đó liền cười đến vô cùng hạnh phúc.
“Thì ra hai người là bạn học.”
“Đúng rồi, đúng rồi, nhiều năm rồi không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp lại trên đường.” Mập mạp chết bầm vẫn cười ha ha.
Phương Tư Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, “Mập mạp chết bầm, mình phải về công ty làm rồi.”
“A, vậy cậu cho mình số điện thoại đi, khi nào rảnh rỗi thì đi uống cà phê.”
Phương Tư Hàng lưu lại số điện thoại của mập mạp chết bầm, “Mình đi nha”
“Bye bye”
Phương Tư Hàng và Hầu Mặc Khiêm một trước một sau đi trên đường, Phương Tư Hàng uống xong trà sữa trân châu ném vào thùng rác, nhìn về phía Hầu Mặc Khiêm, “Thật là khéo!”
“Ừ”
Hầu Mặc Khiêm chỉ đáp một câu rồi im lặng, thế là Phương Tư Hàng cũng không nói thêm gì nữa.
Mãi lâu sau, Hầu Mặc Khiêm mới mở miệng, “Cậu ấy là bạn thân của em sao?”
“Ai? Mập mạp chết bầm sao? Không tính là bạn thân, chỉ là bạn học thôi, trước kia hay chơi bóng rổ cùng nhau.”
“Em biết chơi bóng rổ?” Hầu Mặc Khiêm nhìn cô, đúng là cô cao hơn những cô gái khác, rất có ưu thế, chiều cao 1m70, chân dài, tay dài.
“Ừ, lúc học trung học.”
Hai người nói xong cũng sắp tới cổng công ty, Phương Tư Hàng dừng lại, “Anh đi vào trước đi.”
“Hả?”
“Tôi không muốn bị người ta nói là đi cửa sau mới vào được công ty.” Phương Tư Hàng thẳng thắn nói.
Khóe miệng Hầu Mặc Khiêm hơi cong lên một chút, “Anh có việc muốn nhờ em giúp.”
Phương Tư Hàng nhìn đôi mắt lóe sáng của anh: “Có chuyện gì?”
“Anh hi vọng em có thể đi cùng anh tới tham dự ngày hội thời trang sắp tới.”
Vẻ mặt nghi ngờ của Phương Tư Hàng phản chiếu trong đáy mắt Hầu Mặc Khiêm, anh cười nhìn bộ dạng phiền não của cô, anh nhìn ra được cô rất muốn đi, cũng biết rõ cô đang rất băn khoăn.
Loại ngày hội thời trang này được tổ chức định kỳ, chỉ mời những công ty thời trang có danh tiếng, nếu như Hầu Mặc Khiêm nhận được thư mời, như vậy nhất định người nhà họ Phương cũng nhận được, Phương Tư Hàng nghĩ đến việc đụng phải người nhà họ Phương trong trường hợp đó, tâm trạng liền trở nên không tốt, nhưng cô thân là một nhà thiết kế thời trang, không cách nào kháng cự được khát vọng muốn đi xem ngày hội thời trang này.
“Quyết định như vậy nha.”
Thấy Phương Tư Hàng vẫn do dự không quyết, Hầu Mặc Khiêm liền quyết định thay cô, cô không nên thở phảo một cái, nhưng cô thật sự rất cám ơn anh, thay vì chủ động lựa chọn, không bằng cô bị động tiếp nhận quyết định này của anh.
“Em không cần lo lắng về chuyện lễ phục, anh đã chuẩn bị xong cho em rồi.” Giọng nói của anh trong trẻo, giống như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng.
“Lễ phục?”
“Dĩ nhiên rồi, em là bạn gái của anh, không thể quá thất lễ được.” Hầu Mặc Khiêm cười xảo quyệt.
“Không cần.” Phương Tư Hàng cự tuyệt, cô cho rằng chỉ là đi xem ngày hội thời trang, ai ngờ lại đến đó với tư cách là bạn gái của anh.”
Hầu Mặc Khiêm không cho cô cự tuyệt: “Anh vào trước đây.”
Phương Tư Hàng cắn môi, bất đắc dĩ đi vào công ty.
Sau khi trở lại phòng làm việc, cô mở điện thoại di động, có vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn, tất cả đều là muốn cô về nhà họ Phương sớm một chút.
Phương Tư Hàng cảm thấy buồn bực, trực tiếp ném điện thoại lại vào trong ngăn kéo, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, chân mày nhíu lại thành một cục.
Thật ra, chẳng qua cũng chỉ là làm bạn gái của anh thôi, nhưng làm bạn gái của anh sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái, nhà họ Phương và nhà họ Hầu vốn là đối thủ cạnh tranh, cô lại làm theo cảm tính mà chạy đến Hầu Thị làm việc, cô biết Phương Thị có rất nhiều phương diện không bằng Hầu Thị, Phương Thị sẽ không chuẩn bị phòng làm việc riêng cho nhà thiết kế mới, mà với Hầu Thị, đây là xuất phát từ việc tôn trọng mỗi một nhà thiết kế của họ.
Cô vẫn không nghĩ ra, với năng lực của Hầu Mặc Khiêm, muốn bạn gái nào mà không có, tại sao lại muốn liên lụy cô?
Phương Tư Hàng quyết định dẹp chuyện này qua một bên, sau khi tan tầm mới về nhà họ Phương một chút, xem xem rốt cuộc Phương Chấn Đào đang âm mưu tính toán cái gì.
Sau khi tan tầm, Phương Tư Hàng lập tức đến nhà họ Phương.
“Đây là cái gì?” Phương Tư Hàng nhìn tấm hình trên bàn trà.
Cô ngồi trên ghế sa-lon, ngồi đối diện cô là Phương Chấn Đào và mẹ lớn, còn Phương Tư Kỳ ngồi bên trái cùng ghế sa-lon với cô.
“Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, đây là người mà mẹ lớn đặc biệt chọn cho con, trong một ngàn người mới chọn được một người tốt như vậy…” Phương Chấn Đào nghiêm túc nhìn cô.
“Tuổi không còn nhỏ?” Phương Tư Hàng nhìn về phía người vẫn thờ ơ, lạnh nhạt nãy giờ - Phương Tư Kỳ, “Còn cô ta?” Cô ta nhiều tuổi hơn cô mà, chắc cũng không còn nhỏ nữa chứ.
“Bây giờ đang nói chuyện của con, chuyện của Tư Kỳ không cần con phải lo.” Mẹ lớn nghiêm mặt, cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
“Hả?” Phương Tư Hàng cầm tấm hình trên bàn lên, lông mày nhướn lên thật cao: “Người này…….”
“Đó là nhân viên ở công ty của ba con, cậu ấy hiền lành lại chịu khó, là nhân tài hiếm có, nếu như con có thể gả cho cậu ấy………”
Lúc đầu cô còn tưởng bọn họ sẽ lớn tiếng mắng cô chuyện cô đến Hầu Thị làm việc, thì ra là bọn họ muốn gả cô đi, đáng tiếc, diện mạo của cô thật sự không đủ xuất sắc, không đủ để hấp dẫn những người đàn ông có tiền, chỉ có thể gả cho nhân viên trong công ty, khiến nhân viên công ty cảm thấy cảm kích, nếu như ở thời cổ đại, không biết cô đã kết hôn bao nhiêu lần rồi a!
Phương Tư Hàng đặt tấm hình xuống bàn trà, nhìn Phương Chấn Đào, “Con biết anh ta.” Cô không những biết, mà còn nghe được rất nhiều chuyện về anh ta, nhìn bề ngoài anh ta rất trung thực, nếu như anh ta làm việc cũng thành thật như vậy thì …..nghe nói có rất nhiều cô gái thùy mị trong công ty bị anh ta quấy nhiễu, sàm sỡ, mà người không có một chút thùy mị như cô tự nhiên lại tránh được một kiếp, chỉ là người nhà họ Phương lại không có khả năng biết đến những chuyện này thôi.
“Tôi nhớ trước đây có một nữ nhân viên tố cáo anh ta sàm sỡ cô ấy.” Phương Tư Hàng nhàn nhạt mở miệng.
“Chuyện đó chỉ là lời đồn thôi thôi.” Từ nãy đến giờ Phương Tư Kỳ vẫn không nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng, “Hơn nữa, đàn ông ưu tú thì thỉnh thoảng cũng có những vụ scandal chứ sao.”
“Nếu như anh ta ưu tú như vậy, thì rất xứng với chị rồi, không còn ai thích hợp hơn nữa đâu.” Phương Tư Hàng cười nhạt nhìn Phương Tư Kỳ.
Mặt Phương Tư Kỳ lạnh như băng, đưa mắt nhìn người đàn ông cười gian sảo trong tấm hình, nhăn mày: “Nói láo, loại đàn ông này……….”
“Tư Kỳ.” Mẹ lớn mở miệng, ngăn cản con gái nhanh mồm nhanh miệng.
“Hừ.” Phương Tư Kỳ tức giận quay đầu đi, thiếu chút nữa là bị lừa rồi.
“Chuyện này con không đồng ý.” Phương Tư Hàng nhấn mạnh từng chữ.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mãi lâu sau vẫn không ai mở miệng, rốt cuộc Phương Chấn Đào cũng lên tiếng: “Tư Hàng, con là con gái của cha, con nên nghe lời cha.”
“Nếu như không nghe thì sao đây?”
Phương Chấn Đào nghiêm nghị lườm cô: “Con đang trong thời kỳ phản nghịch sao? Chạy đến công ty đối thủ làm việc cha cũng chưa nói gì, bây giờ lại không muốn kết hôn với người cha giới thiệu cho con…..”
“Con rời khỏi Phương thị là vì cái gì, chẳng lẽ cha không biết sao?” Phương Tư Hàng không tin Phương Tư Kỳ có thể một tay che trời, mấy bản thiết kế của cô bị Phương Tư Kỳ trộm đi rồi công bố ra ngoài là do cô ta thiết kế, cô không phải kẻ ngu mà cam lòng để cho người khác lợi dụng mình, Phương Chấn Đào cũng không thể nào không biết chuyện này.
“Con….” Phương Chấn Đào lắc đầu một cái, “Cha không phải đang nói với con về chuyện này.”
“Cha, cha phải nói Tư Hàng về Phương Thị làm việc sớm một chút.” Những bản thiết kế lần trước công bố chỉ là một nửa của bộ sưu tập, trong lòng Phương Tư Kỳ đang nóng như lửa đốt, nếu như cô không công bố nửa còn lại của bộ sưu tập như đã nói, chỉ sợ cô sẽ không còn chỗ đứng trong công ty, đã có rất nhiều người bắt đầu dị nghị ầm ĩ lên rồi, nói cô chưa có linh cảm thiết kế tiếp cũng được, chỉ sợ có vài người nói cô ăn cắp tác phẩm của Phương Tư Hàng.
“Chuyện này không gấp, phải nhanh chóng…….”
“Sao lại không gấp?” Phương Tư Kỳ đứng bật dậy, “Cha phải nói Tư Hàng quay lại Phương Thị làm ngay.”
Phương Tư Kỳ thích thiết kế, nhưng đến giờ cô vẫn chưa có thành tích gì nổi bật, thật vất vả mới có chút danh tiếng, hiện tại muốn cô buông tay, cô làm không được, một khi đã hưởng thụ qua danh lợi và địa vị, cô sẽ không thể nào buông tay được.
“Con bé ngốc này, kết hôn rồi, Tư Hàng sẽ nhanh chóng phải quay lại thôi.” Phương Chấn Đào thấy Phương Tư Kỳ nổi giận thì không lỡ, đành nói ra tính toán trong lòng.
Bọn họ thật biết tính toán, không chỉ lợi dụng hôn nhân của cô để kiếm lợi, còn cướp thiết kế của cô, đây là tâm ý của một người cha dành cho con gái của mình sao, thôi đi, suy nghĩ của bọn họ là suy nghĩ của bọn họ, cô cũng không muốn có bất cứ dính líu gì đến họ.
“Thì ra là cha nghĩ như vậy sao?” Phương Tư Kỳ cuối cùng cũng yên tâm, vui vẻ nhìn Phương Tư Hàng.
“Mấy người thảo luận xong rồi hả?”
“Cô nghe cho rõ đây, cô phải kết hôn với người đàn ông này, còn nữa, sau khi kết hôn phải lập tức trở lại Phương Thị làm việc, không được làm ở Hầu Thị đó nữa.”
Phương Chấn Đào nghĩ đến lúc trước ông vận dụng mọi mối quan hệ để ép cho Phương Tư Hàng phải trở lại Phương Thị, kết quả không có chút hiệu quả nào, sau đó nghe ngóng mới biết Phương Tư Hàng vào làm ở Hầu Thị, nếu Phương Tư Hàng tiếp tục làm ở Hầu Thị thì đối với ông rất bất lợi.
Nếu như cách đó đã vô dụng, ông cũng đành phải dùng cách này.
Phương Tư Hàng cười lạnh, đưa tay chỉ thẳng vào người Phương Tư Kỳ: “Cha biết cô ta lấy trộm tác phẩm của con?”
“Này, này! Cô nói láo!” Phương Tư Kỳ vừa nghe cô tố cáo, vội vàng hét lên.
“Con…..” Phương Chấn Đào nhăn mày.
Xem ra cha đã sớm biết rõ, Phương Tư Hàng vẫn tưởng rằng, coi như cha không coi trọng cô, nhưng dù sao thì cô cũng là con gái của ông, không ngờ cha lại tuyệt tình với cô như vậy, Phương Tư Hàng cười tự giễu, lắc đầu một cái, cô cũng có chính kiến riêng của mình, cha cũng đừng mở tưởng có thể thao túng cuộc sống của cô.
“Con không lấy anh ta.” Phương Tư Hàng xoay người đi ra ngoài.
“Con đứng lại.” Phương Chấn Đào tức giận đứng lên, nhìn bóng dáng Phương Tư Hàng biến mất ở cửa lớn.
“Cha, cha đừng để ý đến cô ta, chỉ cần cha làm chủ là được.” Phương Tư Kỳ ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy, ông mau công bố tin vui này ra ngoài đi, đến lúc đó nó không muốn lấy cũng phải lấy.” Mẹ lớn cũng phụ họa nói.
“Hai người nói không sai.”
“Nhà tôi ở gần đây, tôi tự về là được rồi.” Phương Tư Hàng cầm túi xách, muốn đi về bên phải.
“Tôi đưa cô…..”
Hầu Mặc Khiêm còn chưa nói hết lời, một cô gái mặc áo cổ chữ V, quần mỏng màu đen đi tới, khoác tay lên vai Hầu Mặc Khiêm, “Chào, anh đẹp trai”.
Phương Tư Hàng nhíu mày, hiểu ý cười cười, cô không nói gì nữa, vẫy vẫy tay với Hầu Mặc Khiêm rồi xoay người định lặng lẽ rời khỏi đó.
Hầu Mặc Khiêm gỡ cánh tay của cô gái kia ra, anh xoay người, mặt lạnh như băng: “Cô à, tôi đã có bạn rồi.”
Hầu Mặc Khiêm vươn tay, một phát túm được Phương Tư Hàng đang muốn chuồn đi, anh dùng lực rất lớn, Phương Tư Hàng lập tức bị anh ôm vào trong ngực, cả người bị anh khóa chặt lại khiến cô không nhìn rõ mặt của anh.
“Cô ta?” Cô gái kia quả nhiên không tin, “Là cô gái có dáng vẻ không phải nam cũng chẳng phải nữ này hả?”
Không phải nam cũng chẳng phải nữ? Trong mắt Phương Tư Hàng dâng lên một tầng u buồn, rất lâu trước đây cũng có một người nói với cô một câu tương tự như vậy, anh ta nói cô không có một điểm nào giống con gái, đi cùng với cô giống như hai thằng con trai.
Hầu Mặc Khiêm cảm giác được Phương Tư Hàng ở trong ngực của anh từ từ trở lên cứng nhắc, sắc mặt anh cũng trầm xuống: “Tôi thích dáng vẻ này của cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng không màu mè như cô, vậy là được rồi.”
Phương Tư Hàng liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, không sai, mặt của cô gái này được kẻ vẽ rất đậm, cô nhìn mà không thể nhịn được liền bật cười.
“Anh đúng là bị mù rồi!” Cô gái kia tức giận xoay người, khoa trương lắc mông đi vào trong quán bar.
“Hầu Mặc Khiêm, tối nay anh không có diễm phúc ở cùng người đẹp rồi.” Phương Tư Hàng nhẹ nhàng nói.
“Tôi chỉ ra ngoài gặp mặt bạn bè, không phải đi tán gái. Hầu Mặc Khiêm cường điệu nói, mặc dù anh không phải người đàn ông giữ thân sáng như ngọc, nhưng cũng sẽ không làm loạn.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Phương Tư Hàng ngẩn ra, đợi đến khi cô tỉnh lại thì tay của cô đã sớm bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay của anh rồi, mà anh nắm tay cô rất chặt, chẳng lẽ anh tức giận rồi sao? Cô vừa nói điều gì làm cho anh tức giận sao?
Cô cứ như vậy bị anh nắm tay lên xe, Hầu Mặc Khiêm lái xe đưa cô về đến dưới lầu, “Đến nơi rồi.”
Phương Tư Hàng liếc trộm anh một cái, trên mặt anh lộ rõ sự tức giận, có thể thấy anh giận thật rồi: “Hầu Mặc Khiêm, tôi vừa nói gì đó không đúng sao?”
Cô trực tiếp hỏi anh, không muốn tốn thời gian đi đoán, bởi vì cô không nhớ nổi vừa rồi cô có nói câu nào không nên nói hay không!
“Có.” Trong mắt Hầu Mặc Khiêm lóe lên một tia sáng giống như lửa giận.
“Tôi nói gì?”
“Cô muốn chuồn đi” Hầu Mặc Khiêm lên án cô.
“Tôi không đi, chẳng lẽ phải đứng lại đó sao?” Cô cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của anh mà!
“Tôi đã nói tôi sẽ đưa cô về nhà” Hầu Mặc Khiêm không bình tĩnh được nữa.
“Tôi cũng không phải con nít, với bộ dạng này của tôi, coi như tôi có ở truồng chạy ngoài đường cũng không có ai liếc mắt nhìn tôi một cái đâu.” Phương Tư Hàng tự ti nói.
“Nói bậy” Hầu Mặc Khiêm hừ lạnh một cái.
“Hầu Mặc Khiêm, cảm ơn anh, nhưng mà, không cần phiền phức như vậy đâu, tôi thật sự rất an toàn.”
Hầu Mặc Khiêm lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt đen của anh giống như lốc xoáy, như muốn câu dẫn cô chìm đắm vào trong vòng xoáy đó.
“Được rồi, bye bye.” Trái tim Phương Tư Hàng có một loại cảm giác là lạ, cô vẫy vẫy mái tóc ngắn, xoay người định xuống xe.
Cổ tay như bạch ngọc lại bị Hầu Mặc Khiêm túm được, Phương Tư Hàng cau mày quay đầu, nghiêng người sang, miệng vừa mới mở ra, một bóng đen đã ập xuống.
“Cho dù em có muốn ở truồng chạy ngoài đường, anh cũng không cho phép.” Vừa dứt lời, Hầu Mặc Khiêm hôn lên mí mắt của cô, lông mi của cô rất sạch sẽ, cô không kẻ mascara.
Phương Tư Hàng nghẹn họng nhìn chằm chằm vào anh, mặt của cô bỗng nhiên nóng lên, môi Hầu Mặc Khiêm từ mí mắt của cô chậm rãi di chuyển đến khóe mắt, nhẹ nhàng, cẩn thận, dịu dàng.
Chưa từng có ai hôn cô như vậy, toàn thân cô cứng nhắc, hai mắt mở lớn, cô chỉ còn cảm nhận được xúc giác trên mặt.
Môi của anh rất ấm, rất mềm, chạm vào mắt của cô bằng một phương thức cực kỳ chậm rãi, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó môi của anh từ từ nóng lên, không ngừng cọ xát, hại cô cũng dần dần nóng lên, hai gò má bỗng chốc liền đỏ ửng.
Hầu Mặc Khiêm thở ra hơi thở nóng bỏng từng đợt từng đợt đánh úp về phía cô, giống như muốn mang cô bao phủ dưới sóng triều của anh, tay của anh vuốt lưng cô, từng cái, từng cái, giống như đang gảy đàn trên cột sống của cô.
Phương Tư Hàng cảm thấy đầu của mình hơi choáng váng, lại chú ý đến lông mi của anh còn dài hơn của cô, giống như một dải lụa mềm mại đang nhảy múa, cô run lên một cái.
Hô hấp của cô trở nên rối loạn, cô khép hờ đôi mắt, hai gò má đỏ bừng.
Hầu Mặc Khiêm lui lại một chút, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tư Hàng, em là một cô gái, một cô gái rất có mị lực.”
Tim của cô đập thật là nhanh, còn nhanh hơn so với ngồi tàu lượn siêu tốc, Phương Tư Hàng hơi híp mắt lại quan sát người đàn ông này, đôi tay không biết lấy lực từ đâu, cô đẩy anh ra.
Không khí bỗng trở nên vô cùng căng thẳng.
“Anh…….” Phương Tư Hàng lo lắng, cô không biết nên nói gì.
Hầu Mặc Khiêm đột nhiên vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phương Tư Hàng ngây ngốc lặp lại.
Hầu Mặc Khiêm hạ tay đặt lên bả vai của cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai in một nụ hôn lên trên trán của cô, ngay sau đó nói: “Em đi lên đi.”
Không đúng, giống như có thứ gì đó vừa được thoát ra, Phương Tư Hàng cảm giác được từng hồi lửa nóng đang từ từ dâng lên, lan đi khắp cơ thể cô, mà loại lửa nóng này rất kỳ quái, cô không thể hình dung ra được.
Cô nhẹ nhàng thở ra, mơ hồ hiểu được nụ hôn của anh có nghĩa là gì, cô cũng từng một lần trải qua cái cảm giác tự cho đó là tình yêu, nhưng ở cùng người đó, chưa bao giờ có nụ hôn như vậy.
Dường như cô muốn xác định cái gì đó, bàn tay nhỏ bé kéo gấu áo của anh, cười yêu mị với anh một cái: “Anh có muốn lên uống một ly cà phê không?”
Lần trước anh muốn uống cà phê, cô mua một ly cà phê hòa tan cho anh, bây giờ cô mời anh uống cà phê, cà phê do cô tự pha cho anh.
Tròng mắt đen của Hầu Mặc Khiêm chợt lóe sáng, tay của anh xoa xoa má cô, thì thầm: “Em nợ anh một ly cà phê, lần sau anh sẽ đòi lại.”
Anh hiểu ý của cô, cà phê chỉ là một lý do, cô muốn tìm ra lời giải đáp cho phản ứng khó hiểu của mình, nhưng anh muốn để cho cô hiểu, cô là một cô gái tốt, một cô gái tràn đầy mị lực đáng được theo đuổi, anh muốn để cho cô hưởng thụ cái cảm giác có người mếm mộ.
Phương Tư Hàng rõ ràng nhìn thấy đáy mắt anh có điểm khác thường, nhưng nét mặt dịu dàng của anh lại khiến cô hoàn toàn đồng ý với đề nghị của anh: “Được thôi.”
Có cái gì đó vừa phá kén chui ra, nhưng cô lại không biết đó là cái gì.
Cô đẩy cửa xe ra: “Ngủ ngon.”
Phương Tư Hàng một mình lên lầu, bóng lưng yểu điệu làm cho ai kia nhìn mãi không thôi.
Phương Tư Hàng đứng trong phòng tắm, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin được, đột nhiên cô lại đưa ra lời mời với một người đàn ông mới quen không lâu, nhưng anh cũng không trực tiếp từ chối, ngược lại lại khí định thần nhàn hẹn cô một dịp khác, cô thật muốn nổi điên!
Nhìn lại cô gái ở trong gương, vì khẩn trương mà cánh môi bị chính mình cắn đến sưng đỏ, gương mặt ửng hồng, bộ dáng kia hoàn toàn trái ngược với bộ dáng thường ngày của cô, thì ra cũng có lúc cô có dáng vẻ như thế này sao, chân mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, cho dù cô có diện mạo bình thường thì đã sao, bây giờ, hai má cô ửng hồng, đôi mắt tản ra một cỗ phong tình, gương mặt kia đích thực là cô rồi, nhưng nhìn đi nhìn lại cô vẫn cảm thấy dường như đó không phải là mình.
Vẫn là đôi mắt đó, cái mũi cũng vậy, cái miệng nhỏ nhắn nhưng sao có chút không giống, so với thường ngày lại kiều diễm, ướt át hơn vài phần.
Giữa nam và nữ nên là như vậy phải không? Ánh mắt của cô, trên trán của cô vẫn còn hiện rõ sự rung động!
Trước kia, vì sao người đó không mang lại cho cô cảm giác như vậy? Cùng với người đó hôn môi, cũng chỉ giống như uống một ly nước lọc, không có mùi vị gì cả, nhưng khi Hầu Mặc Khiêm hôn cô, lại giống như uống một ly rượu mạnh, vô cùng mãnh liệt, an ủi lòng của cô, rồi sau đó, nụ hôn chúc ngủ ngon của anh, sao lại dịu dàng như vậy, mang theo trân quý, mang theo ấm áp, khiến trái tim cô không thể không lỡ nhịp.
Cái này cũng chưa tính là một nụ hôn, anh mới chỉ hôn mắt của cô, trán của cô thôi mà cô đã kích động đến khó có thể tự kiềm chế rồi.
Nhạc chuông điện thoại di động chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Tư Hàng, cô cầm điện thoại lên, là một số điện thoại lạ, “Alo”
“Tư Hàng….”
“Hầu Mặc Khiêm?” Không có một người khác phái nào giống như anh gọi tên của cô, đồng nghiệp nam ở trong công ty đều gọi cô là Phương Tư Hàng, hoặc không thì gọi cô là Thiết Kế Phương.
“Ừ.” Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ổn của Hầu Mặc Khiêm.
Mãi lâu sau, Phương tư Hàng mới tìm được giọng nói của mình, lạnh nhạt mở miệng: “Có chuyện gì sao?”
Thật ra thì cô là một ngọn núi lửa, khi bùng nổ thì giống như tiểu yêu tinh, rất có mị lực, những lúc cô bình tĩnh, làm mặt lạnh lại giống như mặt hồ bình lặng, kỳ lạ là, anh lại rất thích dáng vẻ này của cô.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với em, anh đã về đến nhà rồi.”
Lúc này, Phương Tư Hàng mới ý thức được, sau khi cô lên nhà, tắm xong liền đứng trước gương nhìn mình chằm chằm, toàn bộ cũng hơn hai mươi phút rồi.
Hầu Mặc Khiêm nghe cô khẽ đáp một tiếng, anh sờ sờ cằm: “Đây là số điện thoại của anh, nhớ lưu lại nha.”
Phương Tư Hàng căn bản không cần hỏi vì sao anh lại biết số điện thoại của cô, dù sao thì anh cũng có quá nhiều cách để có thể có được số của cô. “Được”
“Em đang làm gì vậy?” Anh lại hỏi.
“Chuẩn bị đi ngủ.” Cô ngoan ngoãn trả lời anh.
“Ừ, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Phương Tư Hàng nói “ngủ ngon” với anh xong liền cúp máy, mà ở đầu bên kia, Hầu Mặc Khiêm đợi cô cúp máy rồi anh mới cúp.
Anh đang theo đuổi cô sao?
Phương Tư Hàng ném chiếc điện thoại đang nóng phỏng tay như củ khoai qua một bên, cô đúng là điên rồi, làm sao cô có thể liên tưởng đến chuyện này, anh ta cũng chỉ là đưa mình về nhà thôi, không có gì ám muội, không cần suy nghĩ nhiều, ngàn vạn lần không được suy nghĩ nhiều, có được không?
Trời ơi! Nên đi ngủ thôi! Ngày mai tỉnh lại sẽ là một ngày tốt đẹp!
Một ngày tốt đẹp sao?
Sáng sớm, khi Phương Tư Kỳ gọi điện thoại cho cô thì cô đã biết hôm nay chẳng phải là ngày tốt đẹp gì rồi, Phương Tư Kỳ lạnh nhạt nói muốn cô trở về nhà họ Phương, Phương Chấn Đào có chuyện tìm cô.
Phương Chấn Đào tìm cô có chuyện gì? Chẳng lẽ liên quan đến việc cô vào Hầu Thị làm việc sao? Chín, mười phần là chuyện này rồi, cô tự nhủ.
Ngay sau đó, Phương Tư Hàng rời giường, chuẩn bị đi làm, sau khi tan tầm cô mới về nhà họ Phương, cô chưa bao giờ có ý định xin nghỉ phép vì người nhà họ Phương, cô không thích người nhà họ Phương, mặc dù bọn họ có quan hệ máu mủ với cô, nhưng cô tuyệt đối không thích bọn họ.
Tư tưởng của cô hoàn toàn khác biệt với người nhà họ Phương, khi bọn họ ra cửa nhất định phải có xe nổi tiếng đưa đón, nếu ra ngoài ăn cơm, bọn họ nhất định phải đến một nhà hàng cao cấp, bất luận bọn họ đi đến chỗ nào cũng phải có người đi theo hầu hạ.
Bọn họ thích phô trương, còn cô lại không thích như vậy, cô cảm thấy như vậy quá thực dụng đi, muốn thể hiện giá trị của con người không nhất thiết là phải mặc hàng hiệu hay ngồi xe nổi tiếng.
Chín giờ, Phương Tư Hàng đến công ty, vừa ngồi vào chỗ liền lấy giấy và bút chì ra vẽ, trái tim dâng lên một niềm linh cảm mạnh mẽ, không biết điều gì đã khiến cô xúc động như vậy, cô nhanh chóng vẽ lên giấy, cô vẫn cúi đầu vẽ cho đến khi nhạc chuông điện thoại di động lại vang lên.
Cô cũng không nhìn xem ai gọi đến liền nhấn phím từ chối cuộc gọi.
Cả buổi sáng, cô vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, đến buổi trưa, cô bỗng nhíu mày, mở ngăn kéo lấy sô cô la, mở giấy gói, cô cho sô cô la vào trong miệng, sau đó vuốt thẳng giấy gói kẹo rồi đè ở dưới hộp sô cô la.
Cô thích dùng giấy gói kẹo gấp hạc giấy, đây có lẽ là một chút trẻ con của cô đi!
Sô cô la từ từ tan trong miệng, mùi vị ngọt ngào nhắc nhở cô còn chưa ăn trưa, cô thở dài một cái rồi đặt bút xuống, vuốt bụng, sau đó dọn dẹp lại bàn làm việc rời mới ra ngoài tìm đồ ăn.
Công ty có nhà ăn cho nhân viên, chỉ là, cô không thể nào thích nổi việc ăn cơm ở nhà ăn của công ty, bình thường cô cũng đều ra ngoài ăn.
Tìm một cửa hàng lấp đầy bụng rỗng rồi trở lại công ty, một tay cô cầm túi xách, vui vẻ mà lắc lắc, một tay cầm một ly trà sữa trân châu.
“A Hàng”
Phương Tư Hàng đang hút trân châu liền dừng lại, giọng nói này nghe rất quen, cô quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đi về phía của cô.
“A Hàng, đúng là cậu rồi, lâu rồi không gặp, cậu vẫn vậy nha!” Người đàn ông cười hì hì, vỗ lên vai cô một cái.
Phương Tư Hàng cũng không tránh, kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Mập mạp chết bầm?”
“Đúng rồi, đúng rồi, đúng là mình….có phải cậu không nhận ra mình không? Bây giờ mình gầy đi không ít mà, haha” Người đàn ông cười sáng lạng.
Phương Tư Hàng cũng bật cười, “Đúng vậy, mình không nhận ra cậu nữa.”
Mập mạp chết bầm là bạn học trung học của cô, cô ngồi trước còn mập mạp chết bầm ngồi ở bàn ngay sau bàn của cô, mập mạp chết bầm trong đội bóng rổ nam còn cô thì trong đội bóng rổ nữ, khi đó bọn họ hay trao đổi với nhau về kỹ thuật bóng.
“Cậu thật sự không thay đổi chút nào cả, xem ra vẫn rất giống con trai nha.” Mập mạp chết bầm thẳng thắn nói.
Phương Tư Hàng cũng không thấy đau lòng, vì điều mập mạp chết bầm nói là sự thật, “Cậu gần đây đang làm gì thế?”
“Bây giờ mình giúp cha mình trông coi cửa hàng rồi.”
“Không tệ nha, rất thích hợp với cậu.” Nhà mập mạp chết bầm mở cửa hàng đồ dùng thể thao.
“Mệt chết đi được, còn cậu thế nào?”
“Mình……..”
Hai người cứ như vậy trò chuyện trên đường, một nam một nữ kề vai sát cánh, xem ra tình cảm trước đây của họ rất tốt.
“Tư Hàng” Một giọng nói không nóng không lạnh vang lên sau lưng bọn họ.
Phương Tư Hàng xoay người lại nhìn, là Hầu Mặc Khiêm, cô vẫy tay với anh một cái: “Hầu Mặc Khiêm!”
Dáng vẻ của cô rất tự nhiên, giống như chuyện hôm qua cũng không làm tâm tư của cô bị quấy nhiễu, khóe miệng Hầu Mặc Khiêm cong lên thành một nụ cười, nhưng mà, trong mắt của anh lại có chút lạnh nhạt.
“Em đi ăn cơm sao?”
“Ăn xong rồi, đang chuẩn bị về công ty!”
“A Hàng, đó là bạn trai của cậu sao?” Mập mạp chết bầm nháy mắt với cô mấy cái, cậu cũng không biết hành động này của mình trong mắt người đàn ông mới tới căn bản chính là liếc mắt đưa tình.
“Không phải, là cấp trên của mình.” Phương Tư Hàng nhanh chóng phủ nhận.
Trong mắt Hầu Mặc Khiêm đã lạnh lại càng lạnh hơn, anh quay sang mập mạp chết bầm lịch sự nói: “Chào cậu.”
“A, chào anh, chào anh, em là bạn học của A Hàng.” Người đàn ông mặc âu phục thẳng thướm này xem ra thật hung dữ, nhưng trong chớp mắt mập mạp chết bầm lại cảm thấy mình đã sai rồi, ngay sau đó liền cười đến vô cùng hạnh phúc.
“Thì ra hai người là bạn học.”
“Đúng rồi, đúng rồi, nhiều năm rồi không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp lại trên đường.” Mập mạp chết bầm vẫn cười ha ha.
Phương Tư Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, “Mập mạp chết bầm, mình phải về công ty làm rồi.”
“A, vậy cậu cho mình số điện thoại đi, khi nào rảnh rỗi thì đi uống cà phê.”
Phương Tư Hàng lưu lại số điện thoại của mập mạp chết bầm, “Mình đi nha”
“Bye bye”
Phương Tư Hàng và Hầu Mặc Khiêm một trước một sau đi trên đường, Phương Tư Hàng uống xong trà sữa trân châu ném vào thùng rác, nhìn về phía Hầu Mặc Khiêm, “Thật là khéo!”
“Ừ”
Hầu Mặc Khiêm chỉ đáp một câu rồi im lặng, thế là Phương Tư Hàng cũng không nói thêm gì nữa.
Mãi lâu sau, Hầu Mặc Khiêm mới mở miệng, “Cậu ấy là bạn thân của em sao?”
“Ai? Mập mạp chết bầm sao? Không tính là bạn thân, chỉ là bạn học thôi, trước kia hay chơi bóng rổ cùng nhau.”
“Em biết chơi bóng rổ?” Hầu Mặc Khiêm nhìn cô, đúng là cô cao hơn những cô gái khác, rất có ưu thế, chiều cao 1m70, chân dài, tay dài.
“Ừ, lúc học trung học.”
Hai người nói xong cũng sắp tới cổng công ty, Phương Tư Hàng dừng lại, “Anh đi vào trước đi.”
“Hả?”
“Tôi không muốn bị người ta nói là đi cửa sau mới vào được công ty.” Phương Tư Hàng thẳng thắn nói.
Khóe miệng Hầu Mặc Khiêm hơi cong lên một chút, “Anh có việc muốn nhờ em giúp.”
Phương Tư Hàng nhìn đôi mắt lóe sáng của anh: “Có chuyện gì?”
“Anh hi vọng em có thể đi cùng anh tới tham dự ngày hội thời trang sắp tới.”
Vẻ mặt nghi ngờ của Phương Tư Hàng phản chiếu trong đáy mắt Hầu Mặc Khiêm, anh cười nhìn bộ dạng phiền não của cô, anh nhìn ra được cô rất muốn đi, cũng biết rõ cô đang rất băn khoăn.
Loại ngày hội thời trang này được tổ chức định kỳ, chỉ mời những công ty thời trang có danh tiếng, nếu như Hầu Mặc Khiêm nhận được thư mời, như vậy nhất định người nhà họ Phương cũng nhận được, Phương Tư Hàng nghĩ đến việc đụng phải người nhà họ Phương trong trường hợp đó, tâm trạng liền trở nên không tốt, nhưng cô thân là một nhà thiết kế thời trang, không cách nào kháng cự được khát vọng muốn đi xem ngày hội thời trang này.
“Quyết định như vậy nha.”
Thấy Phương Tư Hàng vẫn do dự không quyết, Hầu Mặc Khiêm liền quyết định thay cô, cô không nên thở phảo một cái, nhưng cô thật sự rất cám ơn anh, thay vì chủ động lựa chọn, không bằng cô bị động tiếp nhận quyết định này của anh.
“Em không cần lo lắng về chuyện lễ phục, anh đã chuẩn bị xong cho em rồi.” Giọng nói của anh trong trẻo, giống như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng.
“Lễ phục?”
“Dĩ nhiên rồi, em là bạn gái của anh, không thể quá thất lễ được.” Hầu Mặc Khiêm cười xảo quyệt.
“Không cần.” Phương Tư Hàng cự tuyệt, cô cho rằng chỉ là đi xem ngày hội thời trang, ai ngờ lại đến đó với tư cách là bạn gái của anh.”
Hầu Mặc Khiêm không cho cô cự tuyệt: “Anh vào trước đây.”
Phương Tư Hàng cắn môi, bất đắc dĩ đi vào công ty.
Sau khi trở lại phòng làm việc, cô mở điện thoại di động, có vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn, tất cả đều là muốn cô về nhà họ Phương sớm một chút.
Phương Tư Hàng cảm thấy buồn bực, trực tiếp ném điện thoại lại vào trong ngăn kéo, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, chân mày nhíu lại thành một cục.
Thật ra, chẳng qua cũng chỉ là làm bạn gái của anh thôi, nhưng làm bạn gái của anh sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái, nhà họ Phương và nhà họ Hầu vốn là đối thủ cạnh tranh, cô lại làm theo cảm tính mà chạy đến Hầu Thị làm việc, cô biết Phương Thị có rất nhiều phương diện không bằng Hầu Thị, Phương Thị sẽ không chuẩn bị phòng làm việc riêng cho nhà thiết kế mới, mà với Hầu Thị, đây là xuất phát từ việc tôn trọng mỗi một nhà thiết kế của họ.
Cô vẫn không nghĩ ra, với năng lực của Hầu Mặc Khiêm, muốn bạn gái nào mà không có, tại sao lại muốn liên lụy cô?
Phương Tư Hàng quyết định dẹp chuyện này qua một bên, sau khi tan tầm mới về nhà họ Phương một chút, xem xem rốt cuộc Phương Chấn Đào đang âm mưu tính toán cái gì.
Sau khi tan tầm, Phương Tư Hàng lập tức đến nhà họ Phương.
“Đây là cái gì?” Phương Tư Hàng nhìn tấm hình trên bàn trà.
Cô ngồi trên ghế sa-lon, ngồi đối diện cô là Phương Chấn Đào và mẹ lớn, còn Phương Tư Kỳ ngồi bên trái cùng ghế sa-lon với cô.
“Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, đây là người mà mẹ lớn đặc biệt chọn cho con, trong một ngàn người mới chọn được một người tốt như vậy…” Phương Chấn Đào nghiêm túc nhìn cô.
“Tuổi không còn nhỏ?” Phương Tư Hàng nhìn về phía người vẫn thờ ơ, lạnh nhạt nãy giờ - Phương Tư Kỳ, “Còn cô ta?” Cô ta nhiều tuổi hơn cô mà, chắc cũng không còn nhỏ nữa chứ.
“Bây giờ đang nói chuyện của con, chuyện của Tư Kỳ không cần con phải lo.” Mẹ lớn nghiêm mặt, cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
“Hả?” Phương Tư Hàng cầm tấm hình trên bàn lên, lông mày nhướn lên thật cao: “Người này…….”
“Đó là nhân viên ở công ty của ba con, cậu ấy hiền lành lại chịu khó, là nhân tài hiếm có, nếu như con có thể gả cho cậu ấy………”
Lúc đầu cô còn tưởng bọn họ sẽ lớn tiếng mắng cô chuyện cô đến Hầu Thị làm việc, thì ra là bọn họ muốn gả cô đi, đáng tiếc, diện mạo của cô thật sự không đủ xuất sắc, không đủ để hấp dẫn những người đàn ông có tiền, chỉ có thể gả cho nhân viên trong công ty, khiến nhân viên công ty cảm thấy cảm kích, nếu như ở thời cổ đại, không biết cô đã kết hôn bao nhiêu lần rồi a!
Phương Tư Hàng đặt tấm hình xuống bàn trà, nhìn Phương Chấn Đào, “Con biết anh ta.” Cô không những biết, mà còn nghe được rất nhiều chuyện về anh ta, nhìn bề ngoài anh ta rất trung thực, nếu như anh ta làm việc cũng thành thật như vậy thì …..nghe nói có rất nhiều cô gái thùy mị trong công ty bị anh ta quấy nhiễu, sàm sỡ, mà người không có một chút thùy mị như cô tự nhiên lại tránh được một kiếp, chỉ là người nhà họ Phương lại không có khả năng biết đến những chuyện này thôi.
“Tôi nhớ trước đây có một nữ nhân viên tố cáo anh ta sàm sỡ cô ấy.” Phương Tư Hàng nhàn nhạt mở miệng.
“Chuyện đó chỉ là lời đồn thôi thôi.” Từ nãy đến giờ Phương Tư Kỳ vẫn không nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng, “Hơn nữa, đàn ông ưu tú thì thỉnh thoảng cũng có những vụ scandal chứ sao.”
“Nếu như anh ta ưu tú như vậy, thì rất xứng với chị rồi, không còn ai thích hợp hơn nữa đâu.” Phương Tư Hàng cười nhạt nhìn Phương Tư Kỳ.
Mặt Phương Tư Kỳ lạnh như băng, đưa mắt nhìn người đàn ông cười gian sảo trong tấm hình, nhăn mày: “Nói láo, loại đàn ông này……….”
“Tư Kỳ.” Mẹ lớn mở miệng, ngăn cản con gái nhanh mồm nhanh miệng.
“Hừ.” Phương Tư Kỳ tức giận quay đầu đi, thiếu chút nữa là bị lừa rồi.
“Chuyện này con không đồng ý.” Phương Tư Hàng nhấn mạnh từng chữ.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mãi lâu sau vẫn không ai mở miệng, rốt cuộc Phương Chấn Đào cũng lên tiếng: “Tư Hàng, con là con gái của cha, con nên nghe lời cha.”
“Nếu như không nghe thì sao đây?”
Phương Chấn Đào nghiêm nghị lườm cô: “Con đang trong thời kỳ phản nghịch sao? Chạy đến công ty đối thủ làm việc cha cũng chưa nói gì, bây giờ lại không muốn kết hôn với người cha giới thiệu cho con…..”
“Con rời khỏi Phương thị là vì cái gì, chẳng lẽ cha không biết sao?” Phương Tư Hàng không tin Phương Tư Kỳ có thể một tay che trời, mấy bản thiết kế của cô bị Phương Tư Kỳ trộm đi rồi công bố ra ngoài là do cô ta thiết kế, cô không phải kẻ ngu mà cam lòng để cho người khác lợi dụng mình, Phương Chấn Đào cũng không thể nào không biết chuyện này.
“Con….” Phương Chấn Đào lắc đầu một cái, “Cha không phải đang nói với con về chuyện này.”
“Cha, cha phải nói Tư Hàng về Phương Thị làm việc sớm một chút.” Những bản thiết kế lần trước công bố chỉ là một nửa của bộ sưu tập, trong lòng Phương Tư Kỳ đang nóng như lửa đốt, nếu như cô không công bố nửa còn lại của bộ sưu tập như đã nói, chỉ sợ cô sẽ không còn chỗ đứng trong công ty, đã có rất nhiều người bắt đầu dị nghị ầm ĩ lên rồi, nói cô chưa có linh cảm thiết kế tiếp cũng được, chỉ sợ có vài người nói cô ăn cắp tác phẩm của Phương Tư Hàng.
“Chuyện này không gấp, phải nhanh chóng…….”
“Sao lại không gấp?” Phương Tư Kỳ đứng bật dậy, “Cha phải nói Tư Hàng quay lại Phương Thị làm ngay.”
Phương Tư Kỳ thích thiết kế, nhưng đến giờ cô vẫn chưa có thành tích gì nổi bật, thật vất vả mới có chút danh tiếng, hiện tại muốn cô buông tay, cô làm không được, một khi đã hưởng thụ qua danh lợi và địa vị, cô sẽ không thể nào buông tay được.
“Con bé ngốc này, kết hôn rồi, Tư Hàng sẽ nhanh chóng phải quay lại thôi.” Phương Chấn Đào thấy Phương Tư Kỳ nổi giận thì không lỡ, đành nói ra tính toán trong lòng.
Bọn họ thật biết tính toán, không chỉ lợi dụng hôn nhân của cô để kiếm lợi, còn cướp thiết kế của cô, đây là tâm ý của một người cha dành cho con gái của mình sao, thôi đi, suy nghĩ của bọn họ là suy nghĩ của bọn họ, cô cũng không muốn có bất cứ dính líu gì đến họ.
“Thì ra là cha nghĩ như vậy sao?” Phương Tư Kỳ cuối cùng cũng yên tâm, vui vẻ nhìn Phương Tư Hàng.
“Mấy người thảo luận xong rồi hả?”
“Cô nghe cho rõ đây, cô phải kết hôn với người đàn ông này, còn nữa, sau khi kết hôn phải lập tức trở lại Phương Thị làm việc, không được làm ở Hầu Thị đó nữa.”
Phương Chấn Đào nghĩ đến lúc trước ông vận dụng mọi mối quan hệ để ép cho Phương Tư Hàng phải trở lại Phương Thị, kết quả không có chút hiệu quả nào, sau đó nghe ngóng mới biết Phương Tư Hàng vào làm ở Hầu Thị, nếu Phương Tư Hàng tiếp tục làm ở Hầu Thị thì đối với ông rất bất lợi.
Nếu như cách đó đã vô dụng, ông cũng đành phải dùng cách này.
Phương Tư Hàng cười lạnh, đưa tay chỉ thẳng vào người Phương Tư Kỳ: “Cha biết cô ta lấy trộm tác phẩm của con?”
“Này, này! Cô nói láo!” Phương Tư Kỳ vừa nghe cô tố cáo, vội vàng hét lên.
“Con…..” Phương Chấn Đào nhăn mày.
Xem ra cha đã sớm biết rõ, Phương Tư Hàng vẫn tưởng rằng, coi như cha không coi trọng cô, nhưng dù sao thì cô cũng là con gái của ông, không ngờ cha lại tuyệt tình với cô như vậy, Phương Tư Hàng cười tự giễu, lắc đầu một cái, cô cũng có chính kiến riêng của mình, cha cũng đừng mở tưởng có thể thao túng cuộc sống của cô.
“Con không lấy anh ta.” Phương Tư Hàng xoay người đi ra ngoài.
“Con đứng lại.” Phương Chấn Đào tức giận đứng lên, nhìn bóng dáng Phương Tư Hàng biến mất ở cửa lớn.
“Cha, cha đừng để ý đến cô ta, chỉ cần cha làm chủ là được.” Phương Tư Kỳ ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy, ông mau công bố tin vui này ra ngoài đi, đến lúc đó nó không muốn lấy cũng phải lấy.” Mẹ lớn cũng phụ họa nói.
“Hai người nói không sai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook