Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa
-
Chương 31
[31] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (31)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Triệu Lục nằm viện trong bệnh viện ở thôn, những người khác phân chia vật phẩm mang ra từ mộ, Cố Tranh chỉ lấy cái bình, đó cũng là mục đích chuyến đi lần này của hắn.
Đối với một ít ngọc khí, ai cũng không dám trực tiếp dùng tay cầm mà mang theo bao tay cầm lấy, Tả Ngôn tò mò nhìn, này nhìn như dân khảo cổ.
Sau đó Dương Tử nói: “Mẹ, đừng nói nữa ! Chỗ mai táng lão đầu kia, đều một đống tuổi rồi, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để trọng chấn hùng phong, đến chết cũng không yên, chôn theo những thứ đó với ông ta, ở trêи mặt đều có thuốc thúc tình, bị dính liền có phản ứng !”
Hoàng Nghiêu nghe xong bước đến, lấy khăn tay cầm lên miếng ngọc bội uyên ương xem xem xét xét, “Nhìn không ra nha, mấy anh không lẽ bị trúng chiêu ?”
Dương Tả cười ha ha ha, “Là tên nhóc Đại Lưu kia.”
Trong góc phòng có một tên hán tử làn da ngăm đen đau muốn lỗ đều, mém xíu nữa đã chiết ở bên trong.
Người anh em, tôi hiểu nỗi đau của anh.
Tả Ngôn yên lặng không lên tiếng, liếc mắt nhìn Cố Tranh một cái, hai người đều thời nhớ đến hắn đã từng lấy tay tiếp xúc qua thi thể, còn có ngọc chẩm kia.
Tả Ngôn lau lệ chua xót, khiến một người chết bị hố.
Sau đó Cố Tranh dẫn theo Tả Ngôn và Hoàng Nghiêu trở về.
Trong lúc đó, Hoàng Nghiêu dùng ánh mắt phức tạp luôn dừng trêи người Tả Ngôn xoay tới xoay lui.
Dấu răng trêи cằm cậu cũng chưa có mờ, trêи cổ cũng mang theo vài vệt đỏ đỏ, đi đường không tiện, cho dù ánh mắt bị đau cũng biết cậu xảy ra chuyện gì.
Thừa dịp cậu đi toilet, Hoàng Nghiêu ngăn cậu ở trong
Tả Ngôn cúi đầu, nhìn anh bạn nhỏ của mình, lại nhìn vừa vào cửa.
Hai anh em nhà này đều có vẻ thích nhìn người ta đi toilet.
“Cậu, thật sự cùng một chỗ với anh họ tôi ?”
Cùng một chỗ thì chưa biết được, nhưng từng ngủ qua rồi, có thể xem là pháo hữu.
Nhìn Tả Ngôn trầm mặc, Hoàng Nghiêu nhíu mày, “Anh họ của tôi không thích cậu.”
Ừm ừm, tôi cũng không thích hắn, anh có thể cho một một chút thời gian riêng tư không, tôi thật sự nhịn không nổi rồi.
Hoàng Nghiêu đến gần cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Sau khi cậu sống lại thì không còn nơi nào muốn đi à ? Tôi có thể làm cho cậu một thân phận mới, cũng cho cậu một phần tiền, đủ cho nửa đời sau của cậu sống thoải mái, thế giới này khác nhiều so với thế giới trước kia của cậu, cậu có thể đi đây đi đó nhìn, sao ? Nghĩ một chút đi ?”
Tả Ngôn nghiêng đầu, “Cố Tranh muốn tôi đi à ?”
Hoàng Nghiêu sửng sốt, “Không phải.”
Nếu hắn ta nói dối như vậy sẽ rất dễ bị anh họ của hắn ta nhìn ra, không nên làm như vậy.
“Vậy tôi không đi.”
Hoàng Nghiêu nói: “Nếu anh họ của tôi muốn cậu đi thì sao ?”
Tả Ngôn trầm mặc, nói thầm trong bụng, tôi cũng không đi.
Với lại, anh không biết anh họ của anh vẫn luôn đứng trước cửa à.
“Cậu muốn kêu ai đi ?”
Cố Tranh bước đến, nhìn hai người bên trong thản nhiên hỏi.
Hoàng Nghiêu giật mình, quay đầu lại nói: “Không kêu ai đi, em nói giỡn với cậu ta mà.”
Cố Tranh nói: “Hửm ?”
Hoàng Nghiêu lấy tay khoác lên vai cậu, “Cậu nói có đúng không ?”
Ánh mắt của Cố Tranh dừng trêи người cậu, trong lòng của Tả Ngôn thầm ha hả, anh không phải đã nghe được hết à, còn hỏi.
“Mấy người đến đi toilet hả ?”
Tả Ngôn che anh bạn nhỏ của mình, đợi nửa ngày, mấy người nếu không đi thì có thể đợi tôi đi tiểu xong rồi nói sau không.
Ánh mắt của Cố Tranh đầy nguy hiểm nheo lại, Hoàng Nghiêu cảm thấy có chút không đúng, bật người lấy cớ rời đi.
Tả Ngôn nhìn Cố Tranh, ánh mắt loé lên, cậu sắp nhịn không nổi rồi.
Cố Tranh vậy mà không rời đi, ngược lại còn đến gần, dựa vào phía sau cậu, cúi đầu nhìn cậu.
“Anh có thể quay đầu đi không ?”
Không dám mong anh đi ra ngoài nhưng anh có thể đừng nhìn chằm chằm không ?
Cố Tranh ghé vào tai cậu cười khẽ một tiếng, vươn tay, nắm lấy phía trêи của cậu.
Tả Ngôn: …
Nói chuyện thì nói chuyện đi, động tay cái gì !
Còn đụng !
Đại ca à, anh tha cho tôi đi.
Tả Ngôn vừa đau vừa thích đi ra khỏi toilet, vẻ mặt đầy hắc khí, ngược lại Cố Tranh đi theo phía sau khí tức xung quanh lại bình thản đi.
Bọn họ trở về ngày thứ ba, Tả Ngôn ghé vào ban công chơi với mèo nhỏ.
Bé màu vàng này vừa nhảy lên lòng bàn tay của Tả Ngôn, đang ôm đầu ngón tay của cậu gặm, một bên lại dùng đuôi ngoắc ngoắc cằm cậu.
Dưới ánh mặt trời, hai người một lớn một nhỏ đang phơi nắng, lười biếng.
Hệ thống: “Ngươi còn nhớ ngươi đến đây để làm gì không ?”
Tả Ngôn: “Nhớ chứ, nhưng hiện tại vẫn chưa có cơ hội.”
Cố Tranh một lòng cầu sinh, nếu hiện tại cậu dám nói bóng nói gió muốn khiến hắn đi tự sát, sau đó người chết nhất định không phải Cố Tranh.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, Tả Ngôn ngẩng đầu nhìn xuống dưới, đuôi của mèo nhỏ đánh không đến người, quay đầu nhỏ nhìn qua.
Cố Tranh ở dưới lầu nghiên cứu bản đồ trêи cái bình, trước mặt hắn hiện tại đứng thêm nhiều người.
Ngồi đối diện hắn là một ông lão râu bạc, bên người ông ta là một người ngồi xe lăn, một thân quấn băng vải trắng.
Nhưng nhìn tên kia lộ ra một đầu tóc đỏ, Tả Ngôn hình như biết là ai.
Cũng không biết những người phía dưới đang nói chuyện gì, vài người ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Tả Ngôn đưa tay, hướng xuống dưới chào hỏi.
Tên tóc đỏ co rúm người lại, gã vẫn chưa quên hơn phân nửa vết thương trêи người gã là do ai làm.
Trong chốc lát, tên tóc đỏ được đẩy lên lầu.
“Xin chào.” Tả Ngôn quơ quơ móng vuốt, thân thiện bắt chuyện.
Tên tóc đỏ cắn chặt răng, “Xin lỗi !”
Một thanh âm vang dội vang lên doạ Tả Ngôn nhảy dựng.
Bé mèo nhỏ hướng đến góc áo của cậu, móng tay đang lắc lư trêи vạt áo chơi đùa, vừa nghe đến thanh âm liền sợ tới mức chui nhanh vào trong quần áo của Tả Ngôn.
Nếu không biết gã đến giải thích còn tưởng rằng gã đến báo thù.
Động tĩnh của tên tóc đỏ khiến người dưới lầu nghe rõ ràng.
“Tiểu tử Cố gia, hiện tại cậu đã vừa ý chưa ?” Ông lão nói chuyện bằng thanh âm hữu lực, tuyệt không giống như thanh âm của một người đã chừng này tuổi.
Nhưng, Cố Tranh cũng không tiếp lời, đầu ngón tay vân vê cái bình sứ xanh.
Ông lão vừa thấy vậy, liền cắn răng một cái, “Nghe nói cậu đang tìm mấy cái bình loại này ?”
Lúc này Cố Tranh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, “Sao vậy, ông từng thấy rồi ?”
Ông lão nói: “Tôi chưa từng thấy nhưng thủ hạ của tôi từng thấy.”
Cố Tranh nói, “Hửm ?”
Ông lão không đoán được tâm tình của hắn, đáy mắt hiện lên một tia đen tối, nhưng vì tên cháu nội đầy thất vọng kia của ông ta, tin tức này, không muốn đưa cũng phải đưa !
“Tôi có thể gửi cho cậu tư liệu tin tức cụ thể, việc đáp ứng cậu lúc trước cũng làm xong rồi, tiểu tử Cố gia, cậu xem.”
Cố Tranh nhìn ông ta nửa ngày, gợi môi lên, “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sau này Lục lão cần phải để ý.”
Ông lão cái gì cũng không nói, mang theo cháu nội vừa xuống lầu rời đi.
Ở trêи xe, tên tóc đỏ không cam lòng hỏi, “Ông nội, tại sao chúng ta phải cúi đầu trước họ Cố !”
“Câm miệng ! Còn không phải do cái thứ đáng thất vọng như mày hả !”
Tên tóc đỏ khẽ cắn môi, “Ông nội, con…”
“Sau khi về thì ra nước ngoài ngay ! Chưa đến hai năm thì đừng trở về !” Lục lão nói xong, ánh mắt nhìn phong cảnh bên ngoài hiện lên một tia tàn nhẫn.
Việc này, chưa xong đâu !
Tả Ngôn nhìn độ cao của ban công, cảm thấy vẫn chưa cần làm hàng bảo vệ.
Ôm mèo nhỏ từ trong lòng ngực ra, cuộn cuộn thành một nắm, đặt lên đầu cậu.
Xuống lầu, Cố Tranh đang lật xem một phần tư liệu.
Thấy Tả Ngôn xuống, cho cậu xem một tấm ảnh chụp, “Biết thứ này không ?”
Trêи hình là một mộ thất, bên trong có vài văn tự kỳ quái.
Tả Ngôn gật đầu, “Trêи đây viết hắn đang bảo vệ một thứ rất đặc biệt.”
Những thứ khác nhìn không ra, với lại tấm ảnh này là vô tình thấy rồi vội vàng chụp, nên nhìn chỗ khác cũng không rõ lắm.
Cố Tranh đặt bản đồ vẽ tay của cái bình đặt xuống, gọi điện cho Dương Tử, nhờ hắn ta đi tra, xác nhận xem hai địa phương có cùng một địa điểm không.
Đến chiều, trêи cơ bản đã xác nhận hai địa điểm giốnhg nhau, có thể nói là mất một phen điều tra công phu của bọn họ.
Hoàng Nghiêu sau khi trở về, nghe kể chuyện này, ngược lại nhìn Tả Ngôn nói: “Hệt như từ sau khi cậu đến, mọi chuyện đều rất thuận lợi.”
Tả Ngôn: Anh muốn nói gì thì có thể nói thẳng ra không ? Tôi không hiểu.
Cố Tranh nhìn hắn ta một cái, Hoàng Nghiêu biết điều mà không nói nhiều.
Buổi tối Tả Ngôn ôm mèo đi tắm, bé nhỏ này quậy rơi đầy lông lên người cậu.
Bé mèo nhỏ giương nanh múa vuốt muốn tránh thoát cậu, nhưng kiêng kị vì năng lực của đối thủ hết sức mạnh mẽ, cả người thấp thấp cuộn lại, thoạt nhìn càng nhỏ hơn bình thường.
Tả Ngôn nói, “Đến đây nhấc chân lên, để anh xem xem xét xét, không nhìn ra nha, em là đực hả ? Nói nè, mỗi ngày đều thích dính lên người của anh, có phải đã trầm mê trước mỹ mạo của anh mà không thể tự kiềm chế rồi hay không ?”
Bé mèo nhỏ hùng hổ nhìn cậu meo một tiếng.
Tả Ngôn lắc đầu nói, “Sao lại thẹn quá hoá giận rồi, dù em có thừa nhận anh cũng không trách em, anh biết mị lực của anh không ai có thể kháng cự.”
Hệ thống: … Nó còn là một đứa trẻ, ngươi tha cho nó đi.
Tả Ngôn lầm bầm lầy bầu tắm xong cho bé mèo, sau đó sấy khô, giờ phút này trêи mặt tên nhóc kia đều bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Tròn chớp mắt khi được thả xuống đất, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà chạt trốn ra ngoài.
Sau khi bị Tả Ngôn bắt gặp, cậu cảm thán, “Lại ngại ngùng rồi.”
Trêи người đều bị ướt nhẹm, Tả Ngôn cũng thuận tiện mà đi tắm một cái.
Một đầu tóc dài cột lên phía sau, cậu đã sớm muốn cắt tóc, lúc trước là do không có thời gian, bây giờ là do có người không cho.
Tắm rửa mà cả cửa phòng tắm cũng không đóng, lúc Cố Tranh bước đến vừa thấy được bóng dáng của cậu.
Tả Ngôn nghe được động tĩnh, theo bản năng nghiêng người, giọt nước đánh lên lông mi cậu, khiến cậu nửa híp mắt.
“Cố Tranh ?”
Nghe thanh niên bất cứ lúc nào cũng đều gọi tên mình đầu tiên, trong đáy lòng Cố Tranh nảy lên một loại cảm giác mãnh liệt.
Một loại xúc động chưa bao giờ có.
Tả Ngôn chỉ nghe được tiếng đóng cửa, cũng không để ý.
Nhưng khi phía sau dán lên một khối thân thể, còn có bàn tay đang đặt trêи lưng cậu, Tả Ngôn liền quay đầu lại, đụng ngay mặt người cao hơn cậu nửa cái đầu.
Môi dừng trêи cằm của nam nhân.
Ánh mắt Cố Tranh tối sầm xuống.
Tả Ngôn muốn chạy lại bị bắt trở về.
Bé mèo nhỏ ɭϊếʍ móng vuốt, thong thả bước qua cửa phòng tắm.
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Triệu Lục nằm viện trong bệnh viện ở thôn, những người khác phân chia vật phẩm mang ra từ mộ, Cố Tranh chỉ lấy cái bình, đó cũng là mục đích chuyến đi lần này của hắn.
Đối với một ít ngọc khí, ai cũng không dám trực tiếp dùng tay cầm mà mang theo bao tay cầm lấy, Tả Ngôn tò mò nhìn, này nhìn như dân khảo cổ.
Sau đó Dương Tử nói: “Mẹ, đừng nói nữa ! Chỗ mai táng lão đầu kia, đều một đống tuổi rồi, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để trọng chấn hùng phong, đến chết cũng không yên, chôn theo những thứ đó với ông ta, ở trêи mặt đều có thuốc thúc tình, bị dính liền có phản ứng !”
Hoàng Nghiêu nghe xong bước đến, lấy khăn tay cầm lên miếng ngọc bội uyên ương xem xem xét xét, “Nhìn không ra nha, mấy anh không lẽ bị trúng chiêu ?”
Dương Tả cười ha ha ha, “Là tên nhóc Đại Lưu kia.”
Trong góc phòng có một tên hán tử làn da ngăm đen đau muốn lỗ đều, mém xíu nữa đã chiết ở bên trong.
Người anh em, tôi hiểu nỗi đau của anh.
Tả Ngôn yên lặng không lên tiếng, liếc mắt nhìn Cố Tranh một cái, hai người đều thời nhớ đến hắn đã từng lấy tay tiếp xúc qua thi thể, còn có ngọc chẩm kia.
Tả Ngôn lau lệ chua xót, khiến một người chết bị hố.
Sau đó Cố Tranh dẫn theo Tả Ngôn và Hoàng Nghiêu trở về.
Trong lúc đó, Hoàng Nghiêu dùng ánh mắt phức tạp luôn dừng trêи người Tả Ngôn xoay tới xoay lui.
Dấu răng trêи cằm cậu cũng chưa có mờ, trêи cổ cũng mang theo vài vệt đỏ đỏ, đi đường không tiện, cho dù ánh mắt bị đau cũng biết cậu xảy ra chuyện gì.
Thừa dịp cậu đi toilet, Hoàng Nghiêu ngăn cậu ở trong
Tả Ngôn cúi đầu, nhìn anh bạn nhỏ của mình, lại nhìn vừa vào cửa.
Hai anh em nhà này đều có vẻ thích nhìn người ta đi toilet.
“Cậu, thật sự cùng một chỗ với anh họ tôi ?”
Cùng một chỗ thì chưa biết được, nhưng từng ngủ qua rồi, có thể xem là pháo hữu.
Nhìn Tả Ngôn trầm mặc, Hoàng Nghiêu nhíu mày, “Anh họ của tôi không thích cậu.”
Ừm ừm, tôi cũng không thích hắn, anh có thể cho một một chút thời gian riêng tư không, tôi thật sự nhịn không nổi rồi.
Hoàng Nghiêu đến gần cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Sau khi cậu sống lại thì không còn nơi nào muốn đi à ? Tôi có thể làm cho cậu một thân phận mới, cũng cho cậu một phần tiền, đủ cho nửa đời sau của cậu sống thoải mái, thế giới này khác nhiều so với thế giới trước kia của cậu, cậu có thể đi đây đi đó nhìn, sao ? Nghĩ một chút đi ?”
Tả Ngôn nghiêng đầu, “Cố Tranh muốn tôi đi à ?”
Hoàng Nghiêu sửng sốt, “Không phải.”
Nếu hắn ta nói dối như vậy sẽ rất dễ bị anh họ của hắn ta nhìn ra, không nên làm như vậy.
“Vậy tôi không đi.”
Hoàng Nghiêu nói: “Nếu anh họ của tôi muốn cậu đi thì sao ?”
Tả Ngôn trầm mặc, nói thầm trong bụng, tôi cũng không đi.
Với lại, anh không biết anh họ của anh vẫn luôn đứng trước cửa à.
“Cậu muốn kêu ai đi ?”
Cố Tranh bước đến, nhìn hai người bên trong thản nhiên hỏi.
Hoàng Nghiêu giật mình, quay đầu lại nói: “Không kêu ai đi, em nói giỡn với cậu ta mà.”
Cố Tranh nói: “Hửm ?”
Hoàng Nghiêu lấy tay khoác lên vai cậu, “Cậu nói có đúng không ?”
Ánh mắt của Cố Tranh dừng trêи người cậu, trong lòng của Tả Ngôn thầm ha hả, anh không phải đã nghe được hết à, còn hỏi.
“Mấy người đến đi toilet hả ?”
Tả Ngôn che anh bạn nhỏ của mình, đợi nửa ngày, mấy người nếu không đi thì có thể đợi tôi đi tiểu xong rồi nói sau không.
Ánh mắt của Cố Tranh đầy nguy hiểm nheo lại, Hoàng Nghiêu cảm thấy có chút không đúng, bật người lấy cớ rời đi.
Tả Ngôn nhìn Cố Tranh, ánh mắt loé lên, cậu sắp nhịn không nổi rồi.
Cố Tranh vậy mà không rời đi, ngược lại còn đến gần, dựa vào phía sau cậu, cúi đầu nhìn cậu.
“Anh có thể quay đầu đi không ?”
Không dám mong anh đi ra ngoài nhưng anh có thể đừng nhìn chằm chằm không ?
Cố Tranh ghé vào tai cậu cười khẽ một tiếng, vươn tay, nắm lấy phía trêи của cậu.
Tả Ngôn: …
Nói chuyện thì nói chuyện đi, động tay cái gì !
Còn đụng !
Đại ca à, anh tha cho tôi đi.
Tả Ngôn vừa đau vừa thích đi ra khỏi toilet, vẻ mặt đầy hắc khí, ngược lại Cố Tranh đi theo phía sau khí tức xung quanh lại bình thản đi.
Bọn họ trở về ngày thứ ba, Tả Ngôn ghé vào ban công chơi với mèo nhỏ.
Bé màu vàng này vừa nhảy lên lòng bàn tay của Tả Ngôn, đang ôm đầu ngón tay của cậu gặm, một bên lại dùng đuôi ngoắc ngoắc cằm cậu.
Dưới ánh mặt trời, hai người một lớn một nhỏ đang phơi nắng, lười biếng.
Hệ thống: “Ngươi còn nhớ ngươi đến đây để làm gì không ?”
Tả Ngôn: “Nhớ chứ, nhưng hiện tại vẫn chưa có cơ hội.”
Cố Tranh một lòng cầu sinh, nếu hiện tại cậu dám nói bóng nói gió muốn khiến hắn đi tự sát, sau đó người chết nhất định không phải Cố Tranh.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, Tả Ngôn ngẩng đầu nhìn xuống dưới, đuôi của mèo nhỏ đánh không đến người, quay đầu nhỏ nhìn qua.
Cố Tranh ở dưới lầu nghiên cứu bản đồ trêи cái bình, trước mặt hắn hiện tại đứng thêm nhiều người.
Ngồi đối diện hắn là một ông lão râu bạc, bên người ông ta là một người ngồi xe lăn, một thân quấn băng vải trắng.
Nhưng nhìn tên kia lộ ra một đầu tóc đỏ, Tả Ngôn hình như biết là ai.
Cũng không biết những người phía dưới đang nói chuyện gì, vài người ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Tả Ngôn đưa tay, hướng xuống dưới chào hỏi.
Tên tóc đỏ co rúm người lại, gã vẫn chưa quên hơn phân nửa vết thương trêи người gã là do ai làm.
Trong chốc lát, tên tóc đỏ được đẩy lên lầu.
“Xin chào.” Tả Ngôn quơ quơ móng vuốt, thân thiện bắt chuyện.
Tên tóc đỏ cắn chặt răng, “Xin lỗi !”
Một thanh âm vang dội vang lên doạ Tả Ngôn nhảy dựng.
Bé mèo nhỏ hướng đến góc áo của cậu, móng tay đang lắc lư trêи vạt áo chơi đùa, vừa nghe đến thanh âm liền sợ tới mức chui nhanh vào trong quần áo của Tả Ngôn.
Nếu không biết gã đến giải thích còn tưởng rằng gã đến báo thù.
Động tĩnh của tên tóc đỏ khiến người dưới lầu nghe rõ ràng.
“Tiểu tử Cố gia, hiện tại cậu đã vừa ý chưa ?” Ông lão nói chuyện bằng thanh âm hữu lực, tuyệt không giống như thanh âm của một người đã chừng này tuổi.
Nhưng, Cố Tranh cũng không tiếp lời, đầu ngón tay vân vê cái bình sứ xanh.
Ông lão vừa thấy vậy, liền cắn răng một cái, “Nghe nói cậu đang tìm mấy cái bình loại này ?”
Lúc này Cố Tranh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, “Sao vậy, ông từng thấy rồi ?”
Ông lão nói: “Tôi chưa từng thấy nhưng thủ hạ của tôi từng thấy.”
Cố Tranh nói, “Hửm ?”
Ông lão không đoán được tâm tình của hắn, đáy mắt hiện lên một tia đen tối, nhưng vì tên cháu nội đầy thất vọng kia của ông ta, tin tức này, không muốn đưa cũng phải đưa !
“Tôi có thể gửi cho cậu tư liệu tin tức cụ thể, việc đáp ứng cậu lúc trước cũng làm xong rồi, tiểu tử Cố gia, cậu xem.”
Cố Tranh nhìn ông ta nửa ngày, gợi môi lên, “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sau này Lục lão cần phải để ý.”
Ông lão cái gì cũng không nói, mang theo cháu nội vừa xuống lầu rời đi.
Ở trêи xe, tên tóc đỏ không cam lòng hỏi, “Ông nội, tại sao chúng ta phải cúi đầu trước họ Cố !”
“Câm miệng ! Còn không phải do cái thứ đáng thất vọng như mày hả !”
Tên tóc đỏ khẽ cắn môi, “Ông nội, con…”
“Sau khi về thì ra nước ngoài ngay ! Chưa đến hai năm thì đừng trở về !” Lục lão nói xong, ánh mắt nhìn phong cảnh bên ngoài hiện lên một tia tàn nhẫn.
Việc này, chưa xong đâu !
Tả Ngôn nhìn độ cao của ban công, cảm thấy vẫn chưa cần làm hàng bảo vệ.
Ôm mèo nhỏ từ trong lòng ngực ra, cuộn cuộn thành một nắm, đặt lên đầu cậu.
Xuống lầu, Cố Tranh đang lật xem một phần tư liệu.
Thấy Tả Ngôn xuống, cho cậu xem một tấm ảnh chụp, “Biết thứ này không ?”
Trêи hình là một mộ thất, bên trong có vài văn tự kỳ quái.
Tả Ngôn gật đầu, “Trêи đây viết hắn đang bảo vệ một thứ rất đặc biệt.”
Những thứ khác nhìn không ra, với lại tấm ảnh này là vô tình thấy rồi vội vàng chụp, nên nhìn chỗ khác cũng không rõ lắm.
Cố Tranh đặt bản đồ vẽ tay của cái bình đặt xuống, gọi điện cho Dương Tử, nhờ hắn ta đi tra, xác nhận xem hai địa phương có cùng một địa điểm không.
Đến chiều, trêи cơ bản đã xác nhận hai địa điểm giốnhg nhau, có thể nói là mất một phen điều tra công phu của bọn họ.
Hoàng Nghiêu sau khi trở về, nghe kể chuyện này, ngược lại nhìn Tả Ngôn nói: “Hệt như từ sau khi cậu đến, mọi chuyện đều rất thuận lợi.”
Tả Ngôn: Anh muốn nói gì thì có thể nói thẳng ra không ? Tôi không hiểu.
Cố Tranh nhìn hắn ta một cái, Hoàng Nghiêu biết điều mà không nói nhiều.
Buổi tối Tả Ngôn ôm mèo đi tắm, bé nhỏ này quậy rơi đầy lông lên người cậu.
Bé mèo nhỏ giương nanh múa vuốt muốn tránh thoát cậu, nhưng kiêng kị vì năng lực của đối thủ hết sức mạnh mẽ, cả người thấp thấp cuộn lại, thoạt nhìn càng nhỏ hơn bình thường.
Tả Ngôn nói, “Đến đây nhấc chân lên, để anh xem xem xét xét, không nhìn ra nha, em là đực hả ? Nói nè, mỗi ngày đều thích dính lên người của anh, có phải đã trầm mê trước mỹ mạo của anh mà không thể tự kiềm chế rồi hay không ?”
Bé mèo nhỏ hùng hổ nhìn cậu meo một tiếng.
Tả Ngôn lắc đầu nói, “Sao lại thẹn quá hoá giận rồi, dù em có thừa nhận anh cũng không trách em, anh biết mị lực của anh không ai có thể kháng cự.”
Hệ thống: … Nó còn là một đứa trẻ, ngươi tha cho nó đi.
Tả Ngôn lầm bầm lầy bầu tắm xong cho bé mèo, sau đó sấy khô, giờ phút này trêи mặt tên nhóc kia đều bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Tròn chớp mắt khi được thả xuống đất, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà chạt trốn ra ngoài.
Sau khi bị Tả Ngôn bắt gặp, cậu cảm thán, “Lại ngại ngùng rồi.”
Trêи người đều bị ướt nhẹm, Tả Ngôn cũng thuận tiện mà đi tắm một cái.
Một đầu tóc dài cột lên phía sau, cậu đã sớm muốn cắt tóc, lúc trước là do không có thời gian, bây giờ là do có người không cho.
Tắm rửa mà cả cửa phòng tắm cũng không đóng, lúc Cố Tranh bước đến vừa thấy được bóng dáng của cậu.
Tả Ngôn nghe được động tĩnh, theo bản năng nghiêng người, giọt nước đánh lên lông mi cậu, khiến cậu nửa híp mắt.
“Cố Tranh ?”
Nghe thanh niên bất cứ lúc nào cũng đều gọi tên mình đầu tiên, trong đáy lòng Cố Tranh nảy lên một loại cảm giác mãnh liệt.
Một loại xúc động chưa bao giờ có.
Tả Ngôn chỉ nghe được tiếng đóng cửa, cũng không để ý.
Nhưng khi phía sau dán lên một khối thân thể, còn có bàn tay đang đặt trêи lưng cậu, Tả Ngôn liền quay đầu lại, đụng ngay mặt người cao hơn cậu nửa cái đầu.
Môi dừng trêи cằm của nam nhân.
Ánh mắt Cố Tranh tối sầm xuống.
Tả Ngôn muốn chạy lại bị bắt trở về.
Bé mèo nhỏ ɭϊếʍ móng vuốt, thong thả bước qua cửa phòng tắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook