Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần
-
Chương 42
Mọi người đã lâu không gặp. : )
Lam Sơn đi rồi, hôm qua tôi tiễn cậu ấy vào cửa an ninh.
Hai tháng này, là hai tháng vui vẻ ngọt ngào nhất trong đời tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tự nguyện cùng một người dính lấy nhau 24 giờ mà không thấy phiền chán.
Cho dù là lúc làm việc, hay là sau khi tan làm, chúng tôi vẫn luôn bầu bạn với nhau.
Có người sẽ cảm thấy như vậy quá mức áp lực, sẽ rất nhanh chán nhau, nhưng tôi vô cùng hưởng thụ. Cảm giác đó quá tốt đẹp. Trong lòng thỏa mãn, lại không có một chút tình cảm dư thừa, tôi nghĩ đây chính là hạnh phúc. Nó sẽ khiến bạn cho dù ngoài phòng là mưa to gió lớn cũng cảm thấy mình đang ở trên thảm cỏ xanh được ánh mặt trời chiếu rọi; sẽ khiến bạn vì một chuyện nhỏ không đáng kể đã có thể cười ngây ngô thật lâu từ tận đáy lòng; sẽ khiến trái tim bạn mềm mại chưa từng có.
Nhưng hai tháng đúng là quá ngắn, ngắn đến mức tôi còn chưa kịp hiểu rõ thì đã kết thúc.
Một ngày trước khi Lam Sơn đi, tôi giúp cậu sắp xếp hành lý, những y phục này hai tháng trước mới đến nhà tôi, thậm chí vừa mới bắt đầu quen thuộc với tủ quần áo của tôi, hiện tại chúng lại phải rời đi, nghĩ như vậy, đột nhiên lại cảm thấy xót xa trong lòng.
Cho dù có nói với bản thân rằng cậu ấy chỉ rời đi sáu tháng, chỉ 183 ngày, còn chưa ly biệt, nỗi buồn chia ly đã bao phủ quanh tôi.
Tôi chưa từng biểu hiện trước mặt Lam Sơn rằng tôi không nỡ, vì tôi biết chỉ cần cậu cảm thấy không thể thiếu, nhất định sẽ không chần chừ chút nào mà dừng chân ở bên tôi. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn thấy, cậu ấy cần đi con đường cậu ấy muốn đi, tôi không hy vọng trở thành gánh nặng của bất cứ ai.
Mặt khác, từ khi biết tôi đính hôn chớp nhoáng, Giám đốc Marketing càng thêm không vừa mắt với nhân phẩm của tôi, hắn cảm thấy tôi dụ dỗ sinh viên “ngây thơ” Lam Sơn, khiến cậu mơ mơ hồ hồ bước vào phần mộ hôn nhân. Cơ mà sau khi hắn biết Lam Sơn phải rời xa tôi nửa năm đi làm tình nguyện viên cho một tổ chức hắn chưa từng nghe tên, đột nhiên lại cảm thấy kính nể tôi.
“Nói thật, là tao thì không thể hạ được quyết tâm, chúng mày đang yêu nhau thắm thiết, làm sao có thể chịu được xa cách nửa năm?”
Tôi nhún vai, không sao cả nói: “Có thể voice, video nha, chỉ cần giữ liên lạc thường xuyên, trái tim bọn tao vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Vẻ mặt hắn là biểu cảm khinh bỉ: “Trái tim ở cùng một chỗ có ích gì, quan trọng là thể xác kìa!”
Hắn thật đúng là nông cạn trước sau như một.
Tôi nghiêm mặt nói: “Yêu một người, chờ đợi cũng sẽ biến thành một chuyện vô cùng tốt đẹp.”
Hắn sững sờ nhìn tôi, tiếp theo nhíu mày: “Đừng nói với tao mấy thứ như Chicken Soup (1), mày chỉ cần trả lời tao một vấn đề.”
“Cậu ấy đi, mày khó chịu không?”
Tôi an tĩnh cảm thụ trong chốc lát, sắp có nửa năm không ai cùng tôi đi xem phim, không ai cùng tôi đi siêu thị, không ai cùng tôi đến cửa hàng thú cưng, cũng không còn ai cùng tôi chạy buổi tối…
“Khó chịu.” Tôi thành thật trả lời.
Cảm giác rất hỏng bét.
Hắn nhếch miệng thành một nụ cười, hết sức trào phúng: “Tự làm tự chịu!”
Tôi cũng hiểu được tôi tự làm tự chịu, nhưng hắn có thể nói chuyện bớt thiếu đánh hơn không?
Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, tôi quyết định nửa năm này phát triển thật tốt công việc kinh doanh của công ty, bắt hắn phải tăng ca cùng tôi. : )
№2163☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:32:12
Líu lo líu lo, không uổng công tôi mỗi ngày lên nhìn một cái, Lam Sơn đi rồi, thật ngược QAQ
№2164☆☆☆ Hạnh phúc phát khóc ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:32:46
Nửa năm rất nhanh nha, chúng tôi cùng nhau bồi bạn ~~
№2165☆☆☆ Ôm một cái ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:33:21
Biến nhớ nhung thành động lực, nỗ lực trở thành Mã Vân (2) thứ hai đi!
№2166☆☆☆ ( ﹁ ﹁ ) ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:33:45
Lam Sơn đi rồi, hôm qua tôi tiễn cậu ấy vào cửa an ninh.
Hai tháng này, là hai tháng vui vẻ ngọt ngào nhất trong đời tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tự nguyện cùng một người dính lấy nhau 24 giờ mà không thấy phiền chán.
Cho dù là lúc làm việc, hay là sau khi tan làm, chúng tôi vẫn luôn bầu bạn với nhau.
Có người sẽ cảm thấy như vậy quá mức áp lực, sẽ rất nhanh chán nhau, nhưng tôi vô cùng hưởng thụ. Cảm giác đó quá tốt đẹp. Trong lòng thỏa mãn, lại không có một chút tình cảm dư thừa, tôi nghĩ đây chính là hạnh phúc. Nó sẽ khiến bạn cho dù ngoài phòng là mưa to gió lớn cũng cảm thấy mình đang ở trên thảm cỏ xanh được ánh mặt trời chiếu rọi; sẽ khiến bạn vì một chuyện nhỏ không đáng kể đã có thể cười ngây ngô thật lâu từ tận đáy lòng; sẽ khiến trái tim bạn mềm mại chưa từng có.
Nhưng hai tháng đúng là quá ngắn, ngắn đến mức tôi còn chưa kịp hiểu rõ thì đã kết thúc.
Một ngày trước khi Lam Sơn đi, tôi giúp cậu sắp xếp hành lý, những y phục này hai tháng trước mới đến nhà tôi, thậm chí vừa mới bắt đầu quen thuộc với tủ quần áo của tôi, hiện tại chúng lại phải rời đi, nghĩ như vậy, đột nhiên lại cảm thấy xót xa trong lòng.
Cho dù có nói với bản thân rằng cậu ấy chỉ rời đi sáu tháng, chỉ 183 ngày, còn chưa ly biệt, nỗi buồn chia ly đã bao phủ quanh tôi.
Tôi chưa từng biểu hiện trước mặt Lam Sơn rằng tôi không nỡ, vì tôi biết chỉ cần cậu cảm thấy không thể thiếu, nhất định sẽ không chần chừ chút nào mà dừng chân ở bên tôi. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn thấy, cậu ấy cần đi con đường cậu ấy muốn đi, tôi không hy vọng trở thành gánh nặng của bất cứ ai.
Mặt khác, từ khi biết tôi đính hôn chớp nhoáng, Giám đốc Marketing càng thêm không vừa mắt với nhân phẩm của tôi, hắn cảm thấy tôi dụ dỗ sinh viên “ngây thơ” Lam Sơn, khiến cậu mơ mơ hồ hồ bước vào phần mộ hôn nhân. Cơ mà sau khi hắn biết Lam Sơn phải rời xa tôi nửa năm đi làm tình nguyện viên cho một tổ chức hắn chưa từng nghe tên, đột nhiên lại cảm thấy kính nể tôi.
“Nói thật, là tao thì không thể hạ được quyết tâm, chúng mày đang yêu nhau thắm thiết, làm sao có thể chịu được xa cách nửa năm?”
Tôi nhún vai, không sao cả nói: “Có thể voice, video nha, chỉ cần giữ liên lạc thường xuyên, trái tim bọn tao vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Vẻ mặt hắn là biểu cảm khinh bỉ: “Trái tim ở cùng một chỗ có ích gì, quan trọng là thể xác kìa!”
Hắn thật đúng là nông cạn trước sau như một.
Tôi nghiêm mặt nói: “Yêu một người, chờ đợi cũng sẽ biến thành một chuyện vô cùng tốt đẹp.”
Hắn sững sờ nhìn tôi, tiếp theo nhíu mày: “Đừng nói với tao mấy thứ như Chicken Soup (1), mày chỉ cần trả lời tao một vấn đề.”
“Cậu ấy đi, mày khó chịu không?”
Tôi an tĩnh cảm thụ trong chốc lát, sắp có nửa năm không ai cùng tôi đi xem phim, không ai cùng tôi đi siêu thị, không ai cùng tôi đến cửa hàng thú cưng, cũng không còn ai cùng tôi chạy buổi tối…
“Khó chịu.” Tôi thành thật trả lời.
Cảm giác rất hỏng bét.
Hắn nhếch miệng thành một nụ cười, hết sức trào phúng: “Tự làm tự chịu!”
Tôi cũng hiểu được tôi tự làm tự chịu, nhưng hắn có thể nói chuyện bớt thiếu đánh hơn không?
Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, tôi quyết định nửa năm này phát triển thật tốt công việc kinh doanh của công ty, bắt hắn phải tăng ca cùng tôi. : )
№2163☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:32:12
Líu lo líu lo, không uổng công tôi mỗi ngày lên nhìn một cái, Lam Sơn đi rồi, thật ngược QAQ
№2164☆☆☆ Hạnh phúc phát khóc ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:32:46
Nửa năm rất nhanh nha, chúng tôi cùng nhau bồi bạn ~~
№2165☆☆☆ Ôm một cái ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:33:21
Biến nhớ nhung thành động lực, nỗ lực trở thành Mã Vân (2) thứ hai đi!
№2166☆☆☆ ( ﹁ ﹁ ) ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:33:45
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook