Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần
-
Chương 30
Tôi không có chuyện gì, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng không cùng Lam Sơn đồng quy vu tận! Các bạn nghĩ đến tận đâu thế?
Chúng tôi đều rất ổn, chỉ là xảy ra một ít… bất ngờ mà thôi.
Ngày đó tôi định tìm Lam Sơn nói chuyện, thế nên mở điện thoại, mà một phút sau khi tôi mở máy Lam Sơn đã gọi điện tới. Tôi không biết đây là trùng hợp hay là cậu vẫn đang thử gọi cho tôi, trong nháy mắt đó tôi có chút hả giận, cũng có chút áy náy.
Tôi nhận cuộc gọi, nhưng trong đầu trống rỗng không biết nói gì, liền không lên tiếng.
Cậu gọi tên tôi, hô hấp nghe có phần dồn dập: “Là anh sao?”
Rõ ràng lời ngay bên miệng, cũng đã muốn tìm cậu nói chuyện hẳn hoi, nhưng thật sự đến giây phút đó, tôi lại vô cùng sợ trò chuyện với cậu.
Tôi sợ nghe được câu trả lời mình không muốn nghe, sợ mình thấy được chính là chân tướng, sợ cậu bỗng nhiên tỉnh táo mà tôi thì quá khó buông tay.
“Anh ở đâu? Có nhà không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục.
“Anh có…” Tôi vừa mở miệng, chuông cửa đã vang lên: “Em chờ chút, có người đến…”
Tôi đi tới phòng khách mở cửa, lúc nhìn thấy người bên ngoài thì ngơ ngác đứng đó.
Các bạn hẳn đã đoán được, tôi mở cửa, Lam Sơn liền đứng bên ngoài, sương lạnh bao bọc, mi mắt cũng lạnh lẽo.
Nhà trọ của tôi ở tầng năm, hình như cậu chạy tới, còn đang thở gấp, sắc mặt cũng khó coi.
Cậu ấy hỏi tôi: “Tại sao lúc nãy anh tắt điện thoại?”
Tôi đứng bên trong cửa, nhường sang một bên: “Em vào trước rồi hãy nói.”
Cậu trầm mặc đóng cửa vào nhà, lúc tôi định xoay người, cậu nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau, sức lớn đến dọa người.
“Anh đi đâu?” Ánh mắt cậu cực kỳ tĩnh mịch, khiến người ta vừa nhìn đã như rơi vào hố đen vô tận.
Tôi không hề muốn nhường cậu cho người khác chút nào, cậu ấy là của tôi là của tôi! Gặp quỷ, tại sao cậu không thể chỉ thấy một mình tôi?
Tôi cố không mềm lòng, hỏi ngược lại: “Em thì đi đâu?”
Cậu sửng sốt một chút: “Em đã nói với anh tối nay em có hẹn với bạn học mà.”
“Bạn học nữ à?”
Cậu vì thái độ kỳ lạ của tôi mà nhíu mày: “Người em thấy ngoài cửa sổ quả nhiên là anh.”
Tôi biết cậu có thể nhìn thấy mình, vì vậy cũng không giấu giếm: “Là anh. Anh đã nhìn thấy, em và cô bé kia hai người một bàn, tại sao em phải lừa gạt anh ăn liên hoan với bạn học? Anh gửi tin nhắn gọi điện thoại em đều không trả lời, nếu em không muốn tiếp tục nữa có thể nói thẳng, anh sẽ không dây dưa không dứt, em không cần dùng loại biện pháp này…”
Còn không chờ tôi nói xong, cậu lại gần hôn lên môi tôi.
Đã quên đọc được ở đâu câu nói này, nói rằng phương pháp tốt nhất để một người im lặng chính là hôn người đó, không biết Lam Sơn có phải cũng là ý này hay không.
Tất cả bất an, sốt ruột, lo lắng dường như hoàn toàn bùng nổ, tôi nhắm mắt, đưa tay vòng qua lưng cậu, khiến hai cơ thể kề sát vào nhau.
Môi cậu mang ít khí lạnh ngoài phòng, đầu lưỡi lại như ngọn lửa, khuấy động đến mức tôi đâu khôi khí giáp (1), chỉ có thể thần phục dưới thân cậu.
“Còn có người khác.”
“Cái gì?” Tôi bị cậu hôn có chút choáng váng mất phương hướng, cũng không biết cậu đang nói gì.
“Còn có những người khác, lúc anh đi không phải có một đám người vừa vặn đi vào sao? Họ muốn làm mối cho em và cô gái đó, lúc ăn được một nửa liền kiếm cớ đi WC tập thể, căn bản ngay cả tên cô gái đó em cũng không biết, cũng không muốn biết.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu: “Vậy điện thoại của em?”
“Quên ở kí túc xá, lúc sau về em thấy anh không gọi nữa, gọi cho anh thì điện thoại đã tắt máy.”
Đây thật là một cảnh hiểu lầm khiến người ta dở khóc dở cười!
Tôi im lặng cười, vùi đầu vào cổ cậu, hóa ra tháo gỡ hiểu lầm là một chuyện dễ dàng như thế, vậy mà vừa nãy tôi còn tự làm khổ mình gì chứ?
Rảnh rỗi sinh nông nổi, quá ngu ngốc! Tình yêu quá mức lo được lo mất, tựa hồ khiến IQ của tôi cũng thấp xuống, tôi cần tin tưởng cậu ấy hơn.
Cậu vuốt ve mặt tôi: “Không thành vấn đề chứ?”
Tôi gật đầu, cười hôn môi cậu: “Không thành.”
Đôi mắt xinh đẹp của cậu lẳng lặng nhìn tôi, sau đó ánh mắt hạ xuống một tấc (=10 cm), tới chỗ cổ tôi, tôi giật mình một cái, nghĩ ra nơi đó có một vết cắn không quá nho nhã, lập tức lấy tay che lại.
“Được rồi, đến lượt em.”
Tôi nhạy bén cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi trong thời gian ngắn, giống như đột nhiên đông đặc lại, có loại cảm giác kinh hoàng như bị kẻ đi săn nhìn chằm chằm.
Lam Sơn không vội hỏi tôi, mà chậm rãi đi vào phòng khách.
Lúc cậu đi qua tôi, khóe mắt như mang lưỡi câu móc từ trái tim đến tận cổ họng rồi miệng tôi, rõ ràng giống như thường ngày, lại khiến tôi không tự chủ được co rúm lại.
Cậu đi tới trước sofa, cởi áo khoác và khăn quàng của mình vắt lên, sau đó ngồi xuống: “Đến đây.”
Chân tôi nghe theo lệnh cậu trong nháy mắt ngoan ngoãn tự động đi tới.
“Sau đó anh đi đâu?”
Các bạn có thể không tin, nhưng khi đó tôi thật sự căng thẳng đến đứng ngồi không yên, ngay cả da đầu cũng tê dại.
“Đi khắp nơi, giải sầu.”
“Dấu răng trên cổ anh là ai cắn?”
Giọng cậu vô cùng bình tĩnh, tôi căn bản không nhìn ra cậu có tức giận hay không.
“Người không quen…”
“Không quen tại sao lại cắn anh?”
“… Chắc bị điên.”
Lam Sơn cười nhạo một tiếng: “Vậy mùi nước hoa trên người anh là từ đâu tới?”
Trong lòng tôi mãnh liệt mắng chửi học đệ hại người hại mình, nhất định là lúc hắn nhào tới thì dính phải.
“Anh không biết.” Tôi không có chút sức nào, dáng vẻ có tật giật mình.
Cậu nhìn tôi, rất lâu không nói gì thêm, giống như đang nhìn kỹ, lại giống như đang sắp xếp từ ngữ. Ngay tại lúc tôi sắp không cách nào chịu đựng được phần yên tĩnh này, cậu đột nhiên lên tiếng.
“Kỳ thực em là người rất khó trị.”
“?”
“Em ghét trên người em yêu có dấu vết của người khác, em cũng không thích anh đối với ai cũng ra vẻ thành thạo, khắp nơi lưu tình, em thậm chí không thể dễ dàng tha thứ anh vẫn còn giữ liên lạc với nhóm tình cũ.”
“Anh không có…” Cái gì mà khắp nơi lưu tình, hơn nữa tại sao lại là “nhóm” tình cũ?
“Hắn còn chạm vào nơi nào của anh?”
“… Không có.”
“Bây giờ anh vẫn còn cơ hội.”
Tôi cau mày: “Cái gì?”
“Lúc này thấy được dục vọng chiếm hữu biến thái của em, nếu anh muốn dừng lại ở đây, thì kết thúc ở đây…”
Tôi không đợi cậu nói xong đã nhào tới, cậu ấy quá nhiều lời.
“Em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện trốn anh!” Tôi khẽ cắn môi dưới của cậu.
Chúng tôi quấn quýt một chỗ, từ trên sofa đến trên giường, sau đó chúng tôi liền… làm rất nhiều lần.
Cảm giác còn thật… kỳ diệu.
Các bạn nói đúng, một người luyện Pilates thì không cách nào áp đảo được một người luyện Plank…
Dù sao hết thảy đều rất tốt, mọi người không cần lo lắng. : )
№1298☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:32
A a a! Rốt cuộc cũng xuất hiện a a a a!!!
Lầu chủ cho là như vậy thì có thể đuổi chúng tôi đi? Quá ngây thơ rồi!
№1299☆☆☆ Hoa cũng cám ơn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:32
Không mong chờ trước khi đi ngủ tôi xoát một cái, lầu chủ chúng tôi biết bạn da mặt mỏng, không bằng chúng ta chơi trò tôi hỏi bạn trả lời được không?
Nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua, bạn hiểu mà : )
№1300☆☆☆ Thủy thủ Mặt trăng ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:56
LSGJ! (Lầu trên good job!)
№1301☆☆☆ − − ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:27:27
Lầu chủ tới đây ~ nếu bạn không trả lời vấn đề của chúng tôi, sau này bạn có vấn đề gì chúng tôi cũng không đưa ra sáng kiến nha ~~
№1302☆☆☆ Ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:27:34
Chúng tôi đều rất ổn, chỉ là xảy ra một ít… bất ngờ mà thôi.
Ngày đó tôi định tìm Lam Sơn nói chuyện, thế nên mở điện thoại, mà một phút sau khi tôi mở máy Lam Sơn đã gọi điện tới. Tôi không biết đây là trùng hợp hay là cậu vẫn đang thử gọi cho tôi, trong nháy mắt đó tôi có chút hả giận, cũng có chút áy náy.
Tôi nhận cuộc gọi, nhưng trong đầu trống rỗng không biết nói gì, liền không lên tiếng.
Cậu gọi tên tôi, hô hấp nghe có phần dồn dập: “Là anh sao?”
Rõ ràng lời ngay bên miệng, cũng đã muốn tìm cậu nói chuyện hẳn hoi, nhưng thật sự đến giây phút đó, tôi lại vô cùng sợ trò chuyện với cậu.
Tôi sợ nghe được câu trả lời mình không muốn nghe, sợ mình thấy được chính là chân tướng, sợ cậu bỗng nhiên tỉnh táo mà tôi thì quá khó buông tay.
“Anh ở đâu? Có nhà không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục.
“Anh có…” Tôi vừa mở miệng, chuông cửa đã vang lên: “Em chờ chút, có người đến…”
Tôi đi tới phòng khách mở cửa, lúc nhìn thấy người bên ngoài thì ngơ ngác đứng đó.
Các bạn hẳn đã đoán được, tôi mở cửa, Lam Sơn liền đứng bên ngoài, sương lạnh bao bọc, mi mắt cũng lạnh lẽo.
Nhà trọ của tôi ở tầng năm, hình như cậu chạy tới, còn đang thở gấp, sắc mặt cũng khó coi.
Cậu ấy hỏi tôi: “Tại sao lúc nãy anh tắt điện thoại?”
Tôi đứng bên trong cửa, nhường sang một bên: “Em vào trước rồi hãy nói.”
Cậu trầm mặc đóng cửa vào nhà, lúc tôi định xoay người, cậu nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau, sức lớn đến dọa người.
“Anh đi đâu?” Ánh mắt cậu cực kỳ tĩnh mịch, khiến người ta vừa nhìn đã như rơi vào hố đen vô tận.
Tôi không hề muốn nhường cậu cho người khác chút nào, cậu ấy là của tôi là của tôi! Gặp quỷ, tại sao cậu không thể chỉ thấy một mình tôi?
Tôi cố không mềm lòng, hỏi ngược lại: “Em thì đi đâu?”
Cậu sửng sốt một chút: “Em đã nói với anh tối nay em có hẹn với bạn học mà.”
“Bạn học nữ à?”
Cậu vì thái độ kỳ lạ của tôi mà nhíu mày: “Người em thấy ngoài cửa sổ quả nhiên là anh.”
Tôi biết cậu có thể nhìn thấy mình, vì vậy cũng không giấu giếm: “Là anh. Anh đã nhìn thấy, em và cô bé kia hai người một bàn, tại sao em phải lừa gạt anh ăn liên hoan với bạn học? Anh gửi tin nhắn gọi điện thoại em đều không trả lời, nếu em không muốn tiếp tục nữa có thể nói thẳng, anh sẽ không dây dưa không dứt, em không cần dùng loại biện pháp này…”
Còn không chờ tôi nói xong, cậu lại gần hôn lên môi tôi.
Đã quên đọc được ở đâu câu nói này, nói rằng phương pháp tốt nhất để một người im lặng chính là hôn người đó, không biết Lam Sơn có phải cũng là ý này hay không.
Tất cả bất an, sốt ruột, lo lắng dường như hoàn toàn bùng nổ, tôi nhắm mắt, đưa tay vòng qua lưng cậu, khiến hai cơ thể kề sát vào nhau.
Môi cậu mang ít khí lạnh ngoài phòng, đầu lưỡi lại như ngọn lửa, khuấy động đến mức tôi đâu khôi khí giáp (1), chỉ có thể thần phục dưới thân cậu.
“Còn có người khác.”
“Cái gì?” Tôi bị cậu hôn có chút choáng váng mất phương hướng, cũng không biết cậu đang nói gì.
“Còn có những người khác, lúc anh đi không phải có một đám người vừa vặn đi vào sao? Họ muốn làm mối cho em và cô gái đó, lúc ăn được một nửa liền kiếm cớ đi WC tập thể, căn bản ngay cả tên cô gái đó em cũng không biết, cũng không muốn biết.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu: “Vậy điện thoại của em?”
“Quên ở kí túc xá, lúc sau về em thấy anh không gọi nữa, gọi cho anh thì điện thoại đã tắt máy.”
Đây thật là một cảnh hiểu lầm khiến người ta dở khóc dở cười!
Tôi im lặng cười, vùi đầu vào cổ cậu, hóa ra tháo gỡ hiểu lầm là một chuyện dễ dàng như thế, vậy mà vừa nãy tôi còn tự làm khổ mình gì chứ?
Rảnh rỗi sinh nông nổi, quá ngu ngốc! Tình yêu quá mức lo được lo mất, tựa hồ khiến IQ của tôi cũng thấp xuống, tôi cần tin tưởng cậu ấy hơn.
Cậu vuốt ve mặt tôi: “Không thành vấn đề chứ?”
Tôi gật đầu, cười hôn môi cậu: “Không thành.”
Đôi mắt xinh đẹp của cậu lẳng lặng nhìn tôi, sau đó ánh mắt hạ xuống một tấc (=10 cm), tới chỗ cổ tôi, tôi giật mình một cái, nghĩ ra nơi đó có một vết cắn không quá nho nhã, lập tức lấy tay che lại.
“Được rồi, đến lượt em.”
Tôi nhạy bén cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi trong thời gian ngắn, giống như đột nhiên đông đặc lại, có loại cảm giác kinh hoàng như bị kẻ đi săn nhìn chằm chằm.
Lam Sơn không vội hỏi tôi, mà chậm rãi đi vào phòng khách.
Lúc cậu đi qua tôi, khóe mắt như mang lưỡi câu móc từ trái tim đến tận cổ họng rồi miệng tôi, rõ ràng giống như thường ngày, lại khiến tôi không tự chủ được co rúm lại.
Cậu đi tới trước sofa, cởi áo khoác và khăn quàng của mình vắt lên, sau đó ngồi xuống: “Đến đây.”
Chân tôi nghe theo lệnh cậu trong nháy mắt ngoan ngoãn tự động đi tới.
“Sau đó anh đi đâu?”
Các bạn có thể không tin, nhưng khi đó tôi thật sự căng thẳng đến đứng ngồi không yên, ngay cả da đầu cũng tê dại.
“Đi khắp nơi, giải sầu.”
“Dấu răng trên cổ anh là ai cắn?”
Giọng cậu vô cùng bình tĩnh, tôi căn bản không nhìn ra cậu có tức giận hay không.
“Người không quen…”
“Không quen tại sao lại cắn anh?”
“… Chắc bị điên.”
Lam Sơn cười nhạo một tiếng: “Vậy mùi nước hoa trên người anh là từ đâu tới?”
Trong lòng tôi mãnh liệt mắng chửi học đệ hại người hại mình, nhất định là lúc hắn nhào tới thì dính phải.
“Anh không biết.” Tôi không có chút sức nào, dáng vẻ có tật giật mình.
Cậu nhìn tôi, rất lâu không nói gì thêm, giống như đang nhìn kỹ, lại giống như đang sắp xếp từ ngữ. Ngay tại lúc tôi sắp không cách nào chịu đựng được phần yên tĩnh này, cậu đột nhiên lên tiếng.
“Kỳ thực em là người rất khó trị.”
“?”
“Em ghét trên người em yêu có dấu vết của người khác, em cũng không thích anh đối với ai cũng ra vẻ thành thạo, khắp nơi lưu tình, em thậm chí không thể dễ dàng tha thứ anh vẫn còn giữ liên lạc với nhóm tình cũ.”
“Anh không có…” Cái gì mà khắp nơi lưu tình, hơn nữa tại sao lại là “nhóm” tình cũ?
“Hắn còn chạm vào nơi nào của anh?”
“… Không có.”
“Bây giờ anh vẫn còn cơ hội.”
Tôi cau mày: “Cái gì?”
“Lúc này thấy được dục vọng chiếm hữu biến thái của em, nếu anh muốn dừng lại ở đây, thì kết thúc ở đây…”
Tôi không đợi cậu nói xong đã nhào tới, cậu ấy quá nhiều lời.
“Em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện trốn anh!” Tôi khẽ cắn môi dưới của cậu.
Chúng tôi quấn quýt một chỗ, từ trên sofa đến trên giường, sau đó chúng tôi liền… làm rất nhiều lần.
Cảm giác còn thật… kỳ diệu.
Các bạn nói đúng, một người luyện Pilates thì không cách nào áp đảo được một người luyện Plank…
Dù sao hết thảy đều rất tốt, mọi người không cần lo lắng. : )
№1298☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:32
A a a! Rốt cuộc cũng xuất hiện a a a a!!!
Lầu chủ cho là như vậy thì có thể đuổi chúng tôi đi? Quá ngây thơ rồi!
№1299☆☆☆ Hoa cũng cám ơn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:32
Không mong chờ trước khi đi ngủ tôi xoát một cái, lầu chủ chúng tôi biết bạn da mặt mỏng, không bằng chúng ta chơi trò tôi hỏi bạn trả lời được không?
Nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua, bạn hiểu mà : )
№1300☆☆☆ Thủy thủ Mặt trăng ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:56
LSGJ! (Lầu trên good job!)
№1301☆☆☆ − − ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:27:27
Lầu chủ tới đây ~ nếu bạn không trả lời vấn đề của chúng tôi, sau này bạn có vấn đề gì chúng tôi cũng không đưa ra sáng kiến nha ~~
№1302☆☆☆ Ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:27:34
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook