Dạy ba ba vai ác làm người
-
Chương 37:
Hoắc Tiểu Tiểu ngủ một giấc thức dậy thì phát hiện ra mình ở trên giường của bố, tới như thế nào thì cô chẳng có chút ấn tượng nào cả.
“Tiểu Tiểu dậy rồi?” Dì Triệu đúng lúc từ bên ngoài đi vào, trông thấy Hoắc Tiểu Tiểu vừa mới tỉnh ngủ, cái đầu xù mờ mịt ngồi trên giường, ngáp một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn muốn ngủ một lúc nữa.”
Dì Triệu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: “Mau dậy đi, tiên sinh muốn dẫn các con đi thủy cung chơi.”
“Thủy cung?” Hoắc Tiểu Tiểu giật mình một cái, lập tức tỉnh ngủ, cô từ trên giường bò dậy: “Nhanh, dì mặc quần áo cho con, đi thủy cung.”
“Con đó, nghe thấy đi ra ngoài chơi là dậy nhanh hơn ai hết.”
“Bố đâu?”
“Tiên sinh ở dưới lầu chờ con, Dịch Khiêm cũng dậy rồi, chỉ có con tham ngủ.”
“Nhanh nhanh nhanh.” Hoắc Tiểu Tiểu lo lắng thúc giục, gần như là mang tâm thái hết hạn tù ra tù không chờ nổi mà mặc quần áo, rửa mặt rồi hưng phấn từ trên lầu chạy xuống: “Ông nội chào buổi sáng! Bố chào buổi sáng! Dịch Khiêm chào buổi sáng!”
Dịch Khiêm sớm đã dậy, đang cùng Hoắc Tùy Thành và Hoắc lão tiên sinh ngồi ở bàn ăn ăn sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc lão tiên sinh bưng sữa lên lại thả xuống: “Chào buổi sáng, có tinh thần thế.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười tủm tỉm bò lên ghế trên bàn ăn: “Hôm nay bố sẽ dẫn tụi con đi thủy cung, ông nội đi không?”
“Ông nội không đi, con và Dịch Khiêm đi theo bố con đi, chơi vui vẻ, nhưng con phải đồng ý với ông nội, ra ngoài không được ham chơi, không được chạy lung tung, không được ăn bậy bạ, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi! Ông nội yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Dịch Khiêm và bố thật tốt.”
Hoắc lão tiên sinh xoa khuôn mặt nhỏ của cô: “Con tài giỏi như thế, vậy thì ông nội yên tâm rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu ăn sáng như gió cuốn, bên miệng đều là bọt sữa.
Hoắc Tùy Thành thấy cô ăn uống không lịch sự như thế liền cầm khăn giấy lau miệng cho cô: “Ăn từ từ.”
“Bố ơi, vì sao đêm qua con lại ngủ trong phòng bố?”
Hoắc Tiểu Tiểu cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt của Hoắc lão tiên sinh và Dịch Khiêm đều nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.
Dáng vẻ Hoắc Tùy Thành tự nhiên mà uống một ngụm sữa bò: “Trẻ con có trạng thái mộng du là rất bình thường.”
Cái nĩa trên tay Hoắc Tiểu Tiểu dừng lại, cô nghi ngờ mà nhìn Hoắc Tùy Thành.
Mộng du? Cô còn nhỏ tuổi lại có triệu chứng mộng du?
Thật hay giả vậy?
Sao cô không biết?
“Mộng du?” Vẻ mặt Hoắc lão tiên sinh lo lắng: “Thật không?”
“Bố đừng lo lắng, trẻ con như vậy rất bình thường, lớn thêm chút nữa là tốt rồi.” Hoắc Tùy Thành hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: “Con biết cái gì gọi là mộng du không?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Chính là lúc con đang ngủ thì tự mình chạy tới phòng bố, nhưng con không nhớ một chút nào.”
“Hả?”
Hoắc lão tiên sinh có chút lo lắng: “Vậy thì thế này, nếu Tiểu Tiểu bị mộng du, nó ngủ một mình cũng không an toàn, Tùy Thành, con ngủ với nó một khoảng thời, ban đêm chú ý một chút, chờ đến lúc tình trạng mộng du của nó tốt hơn một chút rồi nói.”
Hoắc Tùy Thành nhíu mày nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, dường như có chút khó xử, nhưng cuối cùng anh cũng không có ý kiến gì: “Ban đêm ngủ ngoan ngoãn một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy bị ghét bỏ bất đắc dĩ đáp lời một tiếng: “... Ồ.”
Ăn cơm xong, Hoắc lão tiên sinh nhiều lần dặn dò nhưng vẫn không yên tâm, ông tự mình kiểm tra đồ đạc mang theo, lại cảm thấy Hoắc Tùy Thành không có kinh nghiệm đưa trẻ con đi chơi, mà còn đến tận hai đứa, không an toàn, ông để dì Triệu và Tiểu Vũ đi theo, nhiều người thì dễ chăm sóc.
Vào cuối tuần, xe cộ trên đường khá nhiều, dễ tắc nghẽn, đoạn đường một tiếng tới thủy cung biến thành hai tiếng.
Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm ngồi trên ghế trẻ em chơi rubik.
Dịch Khiêm học theo cô, hai ba lần lại không hiểu rõ nên chơi như thế nào nữa, cậu gấp đến mức Hoắc Tiểu Tiểu phải thò ra hơn một nửa cơ thể cướp lấy khối rubik của Dịch Khiêm rồi tay nắm tay dạy cho cậu.
“Anh xem, hình dạng một ngang một thẳng này, cái này gọi là chữ thập, vậy thì sao đó chúng ta phải xoay thế này… anh xem, như vậy không phải là được rồi sao?”
Hoắc Tùy Thành ở một bên nghe Hoắc Tiểu Tiểu nói những bài vè về rubik này, anh nghi ngờ hỏi một câu: “Ai dạy con mấy thứ này?”
Một đứa trẻ hai ba tuổi mà đã có thể chơi rubik đến mức thành thạo điêu luyện?
Hoắc Tiểu Tiểu ném nồi cho cô giáo: “Cô giáo trước kia dạy.”
“Nhanh như vậy mà đã biết rồi?”
“Rất đơn giản mà, cứ như vầy như vầy như vầy, bố xem, đã ghép xong rồi.” Dù sao thì bố cô cũng không thể bổ đầu cô ra xem bên trong rốt cuộc chứa những gì.
Hoắc Tùy Thành cũng không chút hoài nghi, trẻ con có thiên phú thì nhiều lắm, chẳng qua chỉ là cảm thấy hứng thú với rubik mà thôi.
Anh lại nhìn Dịch Khiêm, nhìn ánh mắt mờ mịt không biết làm thế nào của cậu, so sánh với nhau, anh lắc đầu.
Dịch Khiêm xoay rubik xoành xoạch, chỉ chốc lát thì lại dừng: “Hình như anh vẫn không biết.”
“Không sao, chơi nhiều là biết.”
Hai người rỉ tai thì thầm nói không ngừng, Hoắc Tùy Thành không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Ngồi xuống.”
Hoắc Tiểu Tiểu ồ một tiếng rồi không còn nhô người ra khỏi chỗ ngồi nữa, yên lặng ngồi xuống.
Dòng xe cộ kẹt trước ngã tư đường cuối cùng cũng thông, nửa tiếng sau, chiếc Bentley chậm rãi chạy vào bãi đậu xe của thủy cung.
Thủy cung vào cuối tuần đâu đâu cũng là người, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bố mẹ mang theo con cái ở trong công viên vừa đi vừa nghỉ, tiếng trẻ con cười nói hoặc thét chói tai liên tục không ngừng, còn chụp hình hoặc ầm ĩ đòi ăn đồ ăn vặt.
Hoắc Tiểu Tiểu bị Hoắc Tùy Thành ôm vào trong ngực, Dịch Khiêm thì được dì Triệu nắm chặt tay, vừa đi vào khu vực công viên, mấy trò chơi trên nước cỡ lớn bất ngờ xuất hiện trước mắt, trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu có chút ngứa ngáy.
Có điều nhìn vào mức độ kích thích của những trò chơi này, cho dù cô muốn chơi thì với cái chiều cao hiện tại cũng sẽ bị từ chối ở cửa soát vé một cách vô tình.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy mấy trò chơi này, Hoắc Tùy Thành đã cấp vé ‘pass’.
“Bố, con muốn xuống.”
Hoắc Tiểu Tiểu đá chân lung tung, muốn xuống.
Hoắc Tùy Thành nhìn dòng người đông nghẹt trong công viên, nhíu mày: “Không được chạy lung tung, bị lạc thì không ai tìm con đâu.”
“Con biết rồi!”
Lúc này Hoắc Tùy Thành mới thả cô xuống.
Hoắc Tiểu Tiểu được sự tự do lập tức nắm lấy tay Dịch Khiêm chạy đến trước một chiếc xe nhỏ bán kem hình chú hải cẩu: “Chị ơi, em muốn ba cái kem ốc quế! Dịch Khiêm, anh muốn vị gì?”
“Anh muốn…”
“Anh lấy socola được không?”
“Được.”
“Chị ơi, em muốn một cái socola, một cái dâu, còn một cái xoài.” Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu tiến đến bên tai Dịch Khiêm nói: “Anh cho em cắn một cái được không? Em chỉ cắn một cái.”
“... Được.”
Hoắc Tùy Thành và dì Triệu đi theo tới.
Chị gái trong tiệm kem nhìn hai đứa trẻ nhón chân, hai tay ghé vào trước tấm che trên xe nhỏ của cô ấy, lại nhìn người đàn ông trầm ổn đẹp trai đi theo sau lưng, hai mắt cô ấy không khỏi tỏa sáng.
“Bạn nhỏ, ba cái ốc quế, có phải em quên mất người nào rồi không?”
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thoáng qua: “Suýt chút nữa quên mất bố và dì. Chị ơi, em muốn năm cái ốc quế! Bố trả tiền!”
“...” Hoắc Tùy Thành tiến lên trước rồi xách lỗ tai cô: “Ăn nhiều như vậy không sợ bị tiêu chảy sao, ba cái ốc quế là đủ rồi.”
“Ba cái?” Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu: “Bố không ăn sao?”
Hoắc Tùy Thành không ừ hử gì.
Nhưng sau khi ba cây kem được đưa ra, Hoắc Tiểu Tiểu mới hiểu được bố cô có ý gì.
Dịch Khiêm một cái, dì Triệu một cái, trong tay bố cô một cái.
Hoắc Tùy Thành ôm cô, đưa kem ốc quế trong tay cho cô: “Trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, con chỉ có thể ăn nửa cái.”
“Vậy Dịch Khiêm…”
“Nó lớn hơn con.”
Dì Triệu cười nói: “Tôi không ăn, cái này của tôi cho Tiểu Tiểu ăn đi.” Nói xong, bà đưa kem ốc quế trong tay mình qua.
“Cảm ơn dì!” Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay nhận nhưng lại nhận lấy không khí.
Hoắc Tùy Thành đi về phía trước hai bước, kéo khoảng cách với dì Triệu.
“Dì Triệu, dì ăn đi, nó ăn nửa cái là đủ rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu oán niệm nhìn bố mình.
Hoắc Tùy Thành nhíu mày: “Không ăn? Không ăn thì bố ăn.”
“Ăn!”
Hoắc Tiểu Tiểu cắn một miếng kem ốc quế, cô vừa ăn vừa hỏi: “Bố ơi, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi thủy cung.”
Hoắc Tiểu Tiểu biết rõ mà còn cố hỏi: “Trong thủy cung… có gì vui không?”
“Rất nhiều sinh vật dưới biển.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhanh chóng ăn kem, thuận tiện phân tán sự chú ý của bố cô: “Sinh vật dưới biển? Là… những con nào?”
“Có cá mập, có rùa đen, có sứa còn có rất nhiều cá biển đẹp.”
“Sứa là cái gì?” Kem ốc quế chỉ còn lại nửa cái.
Hoắc Tùy Thành nhìn cô một cái rồi cướp lấy kem ốc quế trong miệng cô: “Chỉ cho ăn nửa cái.”
Kem đến miệng thì bay mất, Hoắc Tiểu Tiểu chẹp miệng: “Nhưng mà… lãng phí!”
“Không lãng phí.” Hoắc Tùy Thành cũng không chê bẩn vì cô đã ăn qua, anh cắn hai cái: “Bố ăn.”
“...” Cướp đồ ăn với trẻ con, da mặt của bố cô thật sự là đủ dày.
Chân Hoắc Tiểu Tiểu đá lung tung: “Con muốn xuống!”
Hoắc Tùy Thành buông cô ra.
Dịch Khiêm lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Em đừng giận, kem của anh đều giữ lại cho em, anh không ăn, cho em ăn.”
Thời tiết quá nóng, cây kem góc cạnh rõ ràng trên tay Dịch Khiêm dần dần tan ra thành hình cục phân trong phim hoạt hình, trên mu bàn tay cậu đều là bơ kem.
“Dịch Khiêm anh thật tốt!” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành, nhân lúc anh không chú ý, cô liền cắn hai cái vào cây kem trên tay Dịch Khiêm.
Hoắc Tùy Thành quay đầu nhìn cô một cái, chú ý tới sữa socola đọng lại bên miệng cô, anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Hoắc Tiểu Tiểu, lúc ăn vụng thì lau sạch miệng đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu bị vạch trần, hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, cô nắm lấy tay Dịch Khiêm ăn liền mấy miếng kem: “Ăn xong rồi!”
Dì Triệu vội ngồi xổm xuống dùng khăn giấy lau miệng cho cô rồi lại lau sạch bơ sữa đọng trên tay Dịch Khiêm.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa thấy bố cô lại muốn mắng cô thì vội vàng nắm lấy tay Dịch Khiêm chạy đến lối vào của tòa nhà thủy cung.
Dì Triệu khuyên nhủ: “Tiên sinh, đã ra ngoài chơi rồi, cậu cũng đừng trách mắng con bé nặng nề.”
Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ nhìn bà một cái, cuối cùng cũng không nói quá nhiều.
Người trước cổng vào tòa nhà thủy cung xếp thành hàng dài, lối đi VIP thì không cần xếp hàng, mấy người Hoắc Tiểu Tiểu đi theo nhân viên công tác tiến vào, không ít người trong đội ngũ xếp hàng ở một bên chú ý tới Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm chạy lung tung ở phía trước cùng với Hoắc Tùy Thành đi theo phía sau, họ nhao nhao lấy điện thoại ra lén lút chụp hình.
“Ài, vừa rồi cậu có thấy không, hai đứa trẻ kia thật là đáng yêu!”
“Đi theo sau tụi nhỏ là bố của chúng sao? Bố cũng rất đẹp trai! Quả nhiên, bố thế nào thì con thế ấy.”
Hoắc Tùy Thành nghe thấy vài câu nghị luận này thì không khỏi nhăn mày.
Bố của hai đứa nhỏ?
Anh? Và Dịch Khiêm?
Hoắc Tiểu Tiểu thấy bố cô chậm rãi bị rớt lại phía sau, cô dừng bước quay người gọi: “Bố ơi, bố nhanh lên!”
“Nhìn xem! Quả nhiên là con gái của anh ấy!”
“Có điều sao tớ cảm thấy ông bố này khá quen, hình như từng gặp ở đâu.”
“Từng gặp?”
“Tớ không nhớ rõ lắm, nhưng mà có chút ấn tượng… tớ nhớ rồi! Sao tớ lại quên mất anh ấy nhỉ!”
“Ai vậy?”
“Ông chủ của tớ!”
Tiếng nghị luận ầm ĩ phút chốc biến mất trong đám người huyên náo.
Nhóm Hoắc Tiểu Tiểu đi theo nhân viên công tác dẫn đường tiến vào hầm tham quan hải dương, đi qua một ngã rẽ, trước mắt rộng rãi sáng sủa, xung quanh con đường đá thủy tinh là một màu xanh lam, sóng nước dưới tác động của ánh sáng hạ bóng trên mặt đất, cá biển kết bè kết lũ bơi qua bơi lại trong đường hầm thủy tinh.
Đây không phải lần đầu tiên Hoắc Tiểu Tiểu đến thủy cung, nhưng cô vẫn kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Cô không tự chủ được mà tiến lên sờ kính thủy tinh, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước biển trong đường hầm.
Một con rùa đen bơi tới.
“Đẹp quá.” Cô chỉ vào con rùa đen trong đường hầm thủy tinh, nói với Dịch Khiêm: “Anh biết đây là con gì không?”
Dịch Khiêm gật đầu: “Đây là rùa biển.”
“Vậy anh biết có sống bao lâu không?”
Dịch Khiêm lắc đầu.
“Nó đã sống một ngàn tuổi rồi.”
Dịch Khiêm mở to hai mắt: “Thật sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu bịa chuyện: “Anh chưa xem Rùa đen phiêu lưu ký sao? Ông nội rùa đen trong đó giống nó như đúc, ông nội rùa đen sống một ngàn tuổi, vậy chắc chắn nó cũng sống một ngàn tuổi.”
Dịch Khiêm giống như bừng tỉnh hiểu ra mà gật đầu.
Một người dám nói, một người dám tin.
Hoắc Tùy Thành nghe thấy mấy lời nói ngây thơ của Hoắc Tiểu Tiểu thì lắc đầu bật cười.
Tách tách ---
Hình ảnh hai đứa trẻ đứng trước đường hầm thủy tinh nghiên cứu thảo luận xem ông nội rùa đen bao nhiêu tuổi được dì Triệu chụp lại.
Hoắc Tùy Thành vô tình chọc thủng lời nói dối của cô: “Con rùa biển này không giống ông nội rùa đen kia, năm nay nó mới hơn ba mươi tuổi, con muốn nhìn ông nội rùa đen một ngàn tuổi thì ở bên trong.”
“Vậy sao? Dịch Khiêm, đi, em dẫn anh đi xem rùa đen một ngàn tuổi.”
Nói xong, cô dắt Dịch Khiêm chạy về phía trước.
“Chạy chậm một chút.”
“Bố ơi nhanh lên!”
Càng đi vào bên trong đường hầm đáy biển thì càng rộng rãi hơn, dần dần có thể nhìn thấy đá ngầm và các loại tượng bên trong đường hầm thủy tinh, các loại sinh vật biển cũng càng ngày càng nhiều, cá mập khổng lồ, sứa lắc lư, còn có các loại cá biển đủ màu đủ kiểu.
“Dịch Khiêm, anh nhìn con cá lớn màu xanh lam kia, gọi là cá mập xanh, đẹp không?”
“...” Dịch Khiêm nhíu mày: “Đẹp.”
“Vậy anh biết con cá nhiều màu kia là cái gì không?”
“Không biết.”
“Gọi là cá bảy màu, anh xem trên người nó có tận mấy màu.”
Nhân viên công tác ở một bên cười giới thiệu: “Bạn nhỏ thật thông minh, con cá này quả thật tên là cá bảy màu, nhưng tên đầy đủ của nó là cá thần tiên bảy màu.”
“Cá thần tiên bảy màu?” Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu: “Bố ơi, con cá này thật là đẹp, chúng ta có thể vớt về nhà nuôi không?”
“Có thể.”
Hoắc Tiểu Tiểu không ngờ bố cô lại đồng ý sảng khoái như vậy, cô có chút không tin: “Thật sao?”
“Con cá mập kia cũng đẹp, con thích thì chúng ta cũng nuôi một con.”
Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa kịp nói xong liền nghe thấy bố cô nói: “Con cho ăn.”
“...”
Cô biết ngay mà, bố cô tuyệt đối sẽ không đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
“Tiểu Tiểu, nào, con và Dịch Khiêm đứng dậy, dì Triệu chụp cho các con tấm hình.”
“Được!” Hai tay Hoắc Tiểu Tiểu ôm bả vai Dịch Khiêm, hai khuôn mặt nhỏ dán vào nhau, thân mật chụp tấm hình.
“Bố ơi, con cũng chụp hình cho bố nhé.”
“Con biết chụp?”
“Đương nhiên là biết! Nhấn cái nút đó là được rồi.”
Để chứng minh là mình biết làm, Hoắc Tiểu Tiểu cầm máy ảnh trong tay dì Triệu rồi chạy về phía trước ba bốn mét, người cô thấp, lúc giơ máy chụp hình thì góc chụp giống như là ngước mắt lên, chân Hoắc Tùy Thành vốn dài, dưới ống kính ngước lên của Hoắc Tiểu Tiểu, quả thật là toàn thân trên dưới đều là chân.
“Bố, phải cười!”
Hoắc Tùy Thành nhìn ống kính, lông mày giãn ra.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành trong ống kính, chỉ ra chỗ sai của bố mình: “Bố, miệng, miệng phải cười!”
Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ, khóe miệng anh khẽ cười.
Hoắc Tiểu Tiểu buông máy ảnh xuống: “Bố, phải cười thế này.” Cô lên tiếng, chỉ vào hai hàng răng sữa thưa thớt lộ ra của mình: “Phải giống như con, cười lộ răng ra.”
“Chụp đại một tấm là được rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc thúc giục nói: “Không được! Bố phải cười, nhanh lên!”
Hoắc Tùy Thành rất ít cười, chỉ có mấy tấm hình, cũng nghiêm túc không cười.
Anh nhìn thẳng vào ống kính, khóe miệng thử kéo ra nhưng cũng chỉ thở dài, đi tới nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Được rồi, bố chụp hình cho con.”
Hoắc Tùy Thành ngồi xuống trước mặt cô.
Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay kéo khóe miệng của Hoắc Tùy Thành: “Phải cười.”
Một đôi tay nhỏ mềm mại kéo khóe miệng của anh lên, cũng kỳ lạ, khóe miệng bằng phẳng cứng ngắc dưới lực độ nhu hòa của cô, chậm rãi vẽ ra thành một độ cong dịu dàng, ngay cả băng tuyết âm u lạnh lẽo nơi đáy mắt cũng được hòa tan, như được tắm trong gió xuân tháng ba, có một loại ảo giác dịu dàng lưu luyến.
Hoắc Tiểu Tiểu lui lại mấy bước, cô giơ máy ảnh rồi tách một cái, chụp lại tấm hình quý giá này.
“Chụp được chưa?”
“Dạ! Chụp xong rồi, bố cười lên rất đẹp!”
Hoắc Tùy Thành nhìn bản thân mình trong máy ảnh, lại có loại ảo giác không nhận ra người trong đó.
Càng vào trong không gian càng mênh mông, kiến trúc và các pho tượng trong đường hầm thủy tinh đáy biển cũng càng ngày càng nhiều.
“Bố, bố nhìn xem, là nàng tiên cá.”
Trong đường hầm đáy biển trong suốt của thủy cung, một nhân viên công tác mặc trang phục nàng tiên cá màu lam ở bên trong thế giới dưới đáy biển của đường hầm thủy tinh tự do bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng bơi tới trước tường kính, chuyển động chào hỏi với các bạn nhỏ trước mặt.
Hoắc Tiểu Tiểu vẫy tay với nàng tiên cá.
Nàng tiên cá bơi tới, phun ra bong bóng trước mặt cô, ở trong nước biển chậm rãi biến thành một trái tim rồi tản ra.
Hoắc Tiểu Tiểu cũng cười, cho cô ấy một nụ hôn gió.
Nhân viên công tác cười nói: “Các bạn nhỏ, các con từng nghe câu chuyện nàng tiên cá chưa?”
“Bố từng kể cho con rồi.” Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nói với Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, anh nghe câu chuyện nàng tiên cá chưa?”
“Chưa.”
“Là bố kể cho em, anh muốn nghe không? Em kể cho anh nghe.”
“Muốn nghe.”
Hoắc Tiểu Tiểu hắng giọng một cái: “Ngày xửa ngày xưa, ở đáy biển có bảy nàng tiên cá, nàng tiên cá nhỏ nhất là người xinh đẹp nhất, có một ngày nàng ấy trồi lên mặt nước đã cứu được một vị hoàng tử…”
Dịch Khiêm chăm chú nghe cô kể chuyện.
“Cuối cùng, trước khi mặt trời mọc, nàng tiên cá nhỏ biến thành bọt biển, biến mất trên bờ biển.”
Dịch Khiêm nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhăn thành cái bánh bao: “Nàng tiên cá chết rồi? Sao hoàng tử lại xấu xa như vậy!”
“Đúng vậy, hắn chính là kẻ xấu! Nàng tiên cá thật là thê thảm, cứu được hoàng tử, vì ở bên hoàng tử mà đánh mất giọng nói và cái đuôi của mình, cũng đã vứt bỏ người chị yêu thương nàng đã xin con dao găm từ chỗ phù thủy cho nàng, cuối cùng tình nguyện biến thành bọt biển mà biến mất… cũng không chịu làm hại hoàng tử, sau này em không thể vì người khác mà làm tổn thương chính mình giống như nàng tiên cá.” Cô quay đầu: “Bố, con nói đúng không?”
“Đúng.”
Dịch Khiêm nhíu mày, dường như có chút nghi ngờ: “Nhưng mà, bố của nàng tiên cá đâu? Chị gái của nàng tiên cá đưa mái tóc xinh đẹp của mình cho phù thủy, vì sao bố của nàng tiên cá không giúp nàng? Bố của nàng tiên cá không thích nàng sao?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy đó là một câu hỏi hay.
Nhưng câu hỏi này, đoán chừng chỉ có thể hỏi Andersen.
“Em cũng không biết, nhưng mà em cảm thấy, bố của nàng tiên cá cũng không thích nàng ấy nhỉ? Nàng ấy lại vì người khác mà vứt bỏ người thân của mình, chắc chắn bố của nàng cũng không thích nàng, nếu như nàng tiên cá không biến mất thì chắc chắn bố của nàng sẽ đánh gãy chân nàng… không đúng, chắc chắn sẽ đánh gãy đuôi của nàng!”
Nàng tiên cá trong đường hầm thủy tinh bơi qua bơi lại trong bầy cá, giữa sự giao hòa của sóng nước và quang ảnh, sau khi nàng tiên cá rời xa bức tường thủy tinh thì lẻ loi mà quanh quẩn trước một pho tượng.
Pho tượng kia có hình người to lớn, trên tay cầm cây đinh ba lẳng lặng đứng sừng sững giữa đáy biển.
Giấu trong lòng một chút ý đồ xấu, Hoắc Tiểu Tiểu ngửa đầu hỏi bố cô: “Bố, vì sao bố của nàng tiên cá không cứu nàng ấy? Bố của nàng không thích nàng sao? Vì sao lại không giúp nàng? Là bởi vì nàng tiên cá vì người đàn ông khác mà làm tổn thương chính mình nên bố nàng tức giận à? Hay bởi vì chị của nàng tiên cá dùng mái tóc xinh đẹp để trao đổi, nàng tiên cá không làm hại hoàng tử nên không muốn quan tâm đến nàng nữa?”
Hoắc Tùy Thành nhìn pho tượng nơi đáy biển, thật lâu không nói, sau đó anh bế cô nhóc nhà mình lên, chỉ vào pho tượng rồi nói: “Đó chính là bố của nàng tiên cá.”
“?” Hoắc Tiểu Tiểu có chút không dám tin: “Bố của nàng tiên cá?”
“Có phải là bố chưa nói cho con biết đoạn sau của câu chuyện nàng tiên cá này không?”
Hoắc Tiểu Tiểu nghi ngờ, câu chuyện nàng tiên này còn có đoạn sau sao?
“Không phải nàng tiên cá biến thành bọt biển rồi biến mất sao?”
Hoắc Tùy Thành nói: “Không phải bố của nàng tiên cá không thích nàng, không phải không cứu nàng, cũng không phải bởi vì nàng tiên cá vì người đàn ông khác rồi làm tổn thương chính mình mà tức giận, càng không phải là không muốn quan tâm nàng. Ông yêu nàng tiên cá, sau khi nàng tiên cá biến thành bọt biển, ông tìm được phù thủy, dùng tính mạng để trao đổi, biến thành pho tượng rồi mãi mãi chìm xuống đáy biển, cứu sống nàng tiên cá.”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng: “Sau khi nàng tiên cá sống lại, nàng có hối hận không?”
“Có, nàng ở đáy biển hôn vào khuôn mặt của ông ấy, nói rằng nàng biết lỗi rồi, từ đó về sau nàng tiên cá không còn rời khỏi đáy biển nữa, mãi mãi bảo vệ ông.”
“Vậy… bố của nàng tiên cá còn tỉnh lại không?”
“Không.”
“Vì sao không tỉnh lại.”
“Bởi vì bất kỳ quyết định gì cũng cần có người gánh chịu hậu quá. Có bố ở đây thì sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng tiên cá.”
“Nhưng mà bố của nàng tiên cá đã chết rồi, sau này không thể bảo vệ nàng nữa.”
“Nàng tiên cá cũng vì vậy mà trưởng thành, sẽ không bị bất cứ kẻ nào làm tổn thương nữa.”
“Bố…” Hoắc Tiểu Tiểu hôn lên mặt anh một cái: “Bố cũng như vậy sao?”
“Cũng như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook