Thượng Chi Đào đã chính thức được trải nghiệm cường độ làm việc trong thời gian đi công tác của công ty quảng cáo. Trước đây cô cứ tưởng đi công tác là một chuyện nhàn hạ tự tại, vậy mà đi công tác trong thực tế thì lại là cảnh “ngựa không dừng vó”.

Khi bữa điểm tâm sáng kết thúc thì cũng là lúc bắt đầu quãng thời gian làm việc không có hồi kết, cả nhóm người chia ra tứ phía. Vì cô không có kinh nghiệm, nên được phân làm trợ lý cho Loan Niệm, còn Lumi thì được cử đến nơi tổ chức sự kiện.

Con người Thượng Chi Đào không hay ghi thù, chuyện không vui vào ban sáng chẳng mấy chốc đã tan thành mây khói. Có điều cô không biết Loan Niệm có ghi thù hay không, đồng nghiệp lần lượt đi hết, chỉ còn lại cô và Loan Niệm ngồi ở đó.

Thượng Chi Đào có chút mất tự nhiên, cô cũng không biết rốt cuộc là vì sao, mỗi lần ở bên cạnh Loan Niệm cô đều cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng mơ hồ lo sợ Loan Niệm lại tìm cớ lên lớp cô một trận, như thể cô là một học trò không có chí hướng vậy.

“Qua đây ngồi.” Loan Niệm hất cằm sang bên cạnh mình, bảo Thượng Chi Đào chuyển chỗ. Thượng Chi Đào nghe lời ngồi xuống bên anh, ngửi được mùi hương cực kỳ thơm trên người anh, không biết đó là hương gì, không giống mùi nước hoa bình thường. Lúc này trông anh không quá khắt khe nữa, có vẻ ôn hòa hơn một chút.

Loan Niệm xoay máy tính sang chỗ Thượng Chi Đào, cho cô xem lịch trình mà thư ký vừa gửi cho anh, “Hôm nay chúng ta sẽ gặp ba khách hàng, khách hàng đầu tiên đã đến giai đoạn tổ chức sự kiện, một phần trong đó chính là tiêu đề hoàn chỉnh và key visual của sự kiện mà Lumi đang phụ trách; Khách hàng thứ hai đã trúng thầu, nhưng phòng sáng tạo còn phải điều chỉnh một chút; Khách hàng thứ ba gặp mặt ở buổi tiệc tối, phòng kinh doanh đã theo dõi một thời gian dài và đã bước vào giai đoạn thăm dò nhu cầu chuyên sâu. Bởi vì đây là khách hàng vvip nằm trong danh sách trắng*, hơn nữa người có chức vụ ngang hàng bên phía khách hàng sẽ tham gia buổi tiệc nên tôi cần phải ra mặt.”

*Từ gốc (白名单) Danh sách trắng là một cơ chế và danh sách quyền, đồng thời những cá nhân có trong danh sách trắng được cấp một số đặc quyền, quyền dịch vụ và quyền hạn mà các cá nhân bên ngoài danh sách trắng không có quyền.

Loan Niệm dừng lại, nghiêng đầu sang hỏi Thượng Chi Đào: “Những trường hợp tôi vừa nói đã nhớ chưa?”

Thượng Chi Đào gật đầu: “Nhớ rồi ạ.”

“Việc cô cần làm là ghi chép cuộc họp với hai khách hàng đầu tiên, sau khi họp xong tổng hợp lại gửi cho tôi; Nhớ phải quan sát phản ứng của khách hàng nhiều vào, sau cuộc họp cho tôi biết ý kiến của cô.”

“Vâng.”

“Biết uống rượu không?” Loan Niệm hỏi cô.

“Không biết ạ.”

Loan Niệm nhìn xoáy vào cô, Thượng Chi Đào hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó: Không biết uống rượu mà dám lăn lộn trong ngành quảng cáo? Cô đáp lại anh bằng ánh mắt thẳng thắn, vẻ thách thức kia Loan Niệm cũng hiểu được: Không biết uống rượu thì đã làm sao?

Thượng Chi Đào là người rất buồn cười, có lúc thì nhún nhường vô cùng, ai cũng có thể bắt chẹt cô; Có những lúc lại bất chợt xù lông, khiến cô có vẻ không dễ bắt nạt, nhưng chỉ có một chút xíu mà thôi.

Thách thức thì thách thức, còn công việc thì vẫn phải làm. Thế là cô nghiêm túc hỏi Loan Niệm: “Luke, trước đây Lumi nói ghi chép cuộc họp của trung tâm sáng tạo phải có bản mẫu đặc biệt, có thể gửi cho tôi một bản không?” Thực tế là Lumi chưa từng nói như vậy, nhưng “thánh soi” Loan Niệm này nhất định sẽ yêu cầu rất nhiều, Thượng Chi Đào không hề muốn bị anh mắng té tát sau cuộc họp.

Loan Niệm tiện tay gửi cho cô một bản ghi chép cuộc họp, chưa đầy 300 từ. Thượng Chi Đào ngỡ là cô đã nhìn nhầm, lại cho là Loan Niệm đang đùa cô, bèn hỏi lại: “Đây là ghi chép cuộc họp ư?” Còn không dài bằng ghi chép cuộc họp của phòng tiếp thị.

“Ờ. Xem kỹ chưa? Viết trọng điểm, đừng viết lan man.”

“Xem kỹ rồi.”

Thượng Chi Đào nhận ra rằng mình không thể hiểu được Loan Niệm, cô tưởng anh là một người có yêu cầu rất cao với công việc, nhưng bản ghi chép cuộc họp của họ chỉ lác đác mấy chữ; Nói anh yêu cầu không cao, thì anh lại không ngừng đưa ra yêu cầu.

“Còn vấn đề nào liên quan đến công việc không?” Loan Niệm hỏi cô.

“Hết rồi...”

“Đi thôi.”

Ngoài chuyện công việc, Loan Niệm không nói thêm bất kỳ câu nào với Thượng Chi Đào, mang khuôn mặt đẹp trai mà nghiêm nghị đứng bên đường gọi xe. Thượng Chi Đào chỉ vào chiếc ô che nắng của tiệm cà phê bên đường, “Sếp vào đó chờ đi ạ, để tôi gọi xe.” Thái độ cung kính của cấp dưới dành cho cấp trên.

Loan Niệm nhìn cô, anh không hề thích bộ dạng này của Thượng Chi Đào, trên thực tế hầu hết cấp dưới đều sẽ cư xử như thế này, nhưng anh cực kỳ không ưa Thượng Chi Đào làm như vậy. Định lên tiếng dạy dỗ cô nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn.

Liên quan đếch gì đến mình.

Thích gọi xe thì đi mà gọi.

Mình rảnh hơi đâu mà suốt ngày muốn dạy bảo một kẻ đầu đất?

Loan Niệm nghĩ bụng, sau đó anh rảo bước sang một bên nhìn Thượng Chi Đào gọi xe.

Lúc lên xe, Loan Niệm mở cửa xe, nhìn thoáng qua chiếc váy hoa nhí của Thượng Chi Đào, anh lẳng lặng ngồi vào ghế bên trong.

Thượng Chi Đào mơ hồ cảm thấy mình được quan tâm, nhưng lại cảm thấy không phải như vậy. Cô không còn sợ Loan Niệm giống như tuần trước, Loan Niệm mồm mép cay nghiệt nhưng lúc làm việc thì thật sự rất nghiêm túc. Anh ít nói, nhưng câu nào câu nấy đều là thông tin quan trọng. Bạn chỉ cần tập trung lắng nghe là được, chuyện nào cần phải chỉ bảo anh nhất định sẽ chỉ bảo, lời nào cần nói anh nhất định sẽ nói.

Cách Loan Niệm gặp gỡ khách hàng thật sự không giống cách cư xử non nớt của nhóm cô lúc học đại học. Cô còn nhớ lúc mấy sinh nghèo bọn cô đi gặp khách hàng, căng thẳng không làm được trò trống gì, không dám bàn điều kiện, lúc đưa ra đề nghị cũng dè dặt. Lúc đó khách hàng bắt bí họ rất nhiều, lúc nào cũng thở dài: “Hầy, ngân sách không nhiều, nếu thực sự không được thì chúng tôi đành hỏi bên khác vậy.”

“Ngài không cần hỏi nữa, chúng tôi tốt nhất, chúng tôi vừa rẻ vừa tốt.”

Còn Loan Niệm thì sao?

Cảm giác mà Loan Niệm tạo ra cho người khác chính là “Tôi mặc kệ anh có phải khách hàng hay không, nghe theo tôi mới là đúng”, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh. Nhưng anh cũng có chừng mực, không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Anh đưa ra một ý tưởng sáng tạo, thảo luận với đối phương rất nghiêm túc. Nếu gặp chỗ nào anh không tán thành, anh sẽ chậm lại, suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó chỉ ra những vấn đề trong ý tưởng của khách hàng, tiến hành tuần tự đâu vào đấy một cách bình tĩnh và ôn hòa.

Chẳng hạn như anh sẽ hỏi: “Vậy ai là đối tượng mục tiêu của ý tưởng này? Phân tích từ yếu tố sáng tạo chút nhé?”

Chẳng hạn như anh sẽ nói: “Trong ba năm qua, chúng tôi đã thử sử dụng cách quảng bá này ba lần nhưng hiệu quả không hề tốt.” Sau đó anh mở máy tính, cho mọi người xem dữ liệu vào thời điểm đó. Dường như tất cả mọi thứ đều được phân loại sẵn ở trong đầu anh, anh cần là có thể lấy ra bất cứ lúc nào.

Anh sẽ mỉm cười với nữ quản lý cấp cao bên phía khách hàng, “Hạ giá không phải là sách lược tốt nhất đâu.”

Sao anh có thể dịu dàng như vậy. Khi anh trở nên dịu dàng, anh lại mang một dáng vẻ khác, làm người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Loan Niệm luôn làm người ta phải bất ngờ. Thượng Chi Đào những tưởng anh sẽ ngang ngược hống hách, nhưng anh không hề. Anh thực sự là một người lạ lùng.

Sau khi bàn chuyện với khách hàng đầu tiên, phía khách hàng một mực tiễn họ xuống dưới lầu, cho đến khi họ rời đi.

Thượng Chi Đào cảm thấy mình đã học được kỹ năng đàm phán tương đương trình độ sách giáo khoa, không, trong sách chưa từng viết về những kỹ năng này. Ánh mắt cô nhìn anh lúc này có thêm đôi chút sùng bái không thể che giấu. Cô nhìn một lần thì thôi đi, lại còn nhìn thêm lần nữa để cho Loan Đào bắt quả tang, tuy nhiên cô không cảm thấy bối rối, rốt cuộc cô cũng hiên ngang nói ra tiếng lòng của mình: “Sếp đúng là quá lợi hại, cuộc gặp ban nãy quá tuyệt vời.”

“Nịnh hót là môn học bắt buộc ở trường đại học của các cô hử?” Loan Niệm hỏi cô.

Khen không được mà mắng cũng không được, đúng là một người khó ở.

Thượng Chi Đào bị anh hỏi cho cứng họng, nhưng cô đã học hỏi từ anh, không tiếp lời anh nữa mà tiếp tục nói cho mình nghe: “Hôm nay đi theo sếp tôi đã học được rất nhiều.”

“Học được cái gì?”

Thượng Chi Đào nghĩ ngợi giây lát, “Học được cách lợi dụng ưu thế giới tính, mỉm cười với khách hàng nữ.” Nói xong cô cười một cách lém lỉnh, dáng vẻ tươi tắn trong sáng làm con người cô sinh động hẳn lên.

Loan Niệm nhìn cô chăm chú, cô nhân viên thực tập này hồi sáng còn đỏ mắt giậm chân trước mặt anh, đến chiều đã có gan nói đùa với anh rồi, tính tình xởi lởi thật. Anh liếc cô một cái rồi xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi ven đường, mua hai chai nước mã thầy rồi quăng cho Thượng Chi Đào một chai, cô vội vàng bắt lấy, “Cảm ơn ạ.”

“Không có gì.”

Loan Niệm uống nước, khóe mắt lướt qua chỗ Thượng Chi Đào, khuôn mặt cô ửng đỏ vì bị nắng chiếu, rõ là một cô gái đầy tầm thường nhưng khi cô hơi ngẩng cổ lên uống nước, ở cô lại toát ra chút gợi cảm. Nét gợi cảm trong trẻo. Trái tim anh bất chợt bị cào một cái.

Rất nhẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương