Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
-
Chương 561: Huyết mạch thuế biến
"Đứng lại, nơi này là phủ Diệp gia, không phân sự không được tiến vào ".
Giọng của trung niên thủ vệ vang lên bất quá rất nhanh người trung niên này ánh mắt ngưng lại, không chỉ hắn mà vài thủ vệ trẻ tuổi hơn cũng đều nhìn vào thân ảnh trước mặt.
Chỉ thấy người đứng trước phủ Diệp gia hiện tại là một thiếu nữ thất hồn lạc phách, mái tóc rối bời, khi bị thủ vệ hỏi liền ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng xám, ánh mắt vô hồn.
Thiếu nữ đương nhiên là Diệp Tiểu Tiểu.
Diệp Tiểu Tiểu đừng nói ở Diệp gia hay Thiên Phong Thành mà cho dù toàn Dạ Phong Quốc cũng là một cái danh nhân, thủ vệ Diệp gia không thể không nhận ra nàng.
"Tiểu Tiểu, dĩ nhiên là ngươi, hừ, vào đi thôi ".
Tiểu Tiểu không biết có nghe được lời thủ vệ nói không, nàng như vô hồn bước vào trong phủ Diệp gia, thực sự nhìn nàng hiện tại thảm vô cùng.
Ngày thường cho dù thất bại thì nàng cũng tuyệt không lộ ra yếu nhược trước ai cả, chỉ có lúc ở một mình nàng mới lộ ra vẻ mềm yếu, mới cho phép mình mềm yếu nhưng mà hôm nay thì khác, ngày hôm nay Tiểu Tiểu vô lực rồi .
Bước chân của nàng siêu siêu vẹo vẹo, gần như đi đứng còn không nổi, mỗi bước đi đều cực kỳ khó nhọc.
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Tiểu Tiểu, đám thủ vệ người nhìn ta ta nhìn người, bọn họ bắt đầu bàn tán.
"Thật là kỳ quái, lúc trước Tiểu Tiểu tuyệt đối không có bộ dạng này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?, việc gì khiến con bé trở nên mất hồn như vậy? ".
"Lão đại, còn có thể có chuyện gì? , lão đại ngươi nghĩ nàng bao nhiêu tuổi chưa, nàng năm nay mới chỉ 16 tuổi mà thôi, có thể mạnh mẽ được bao lâu? ".
"Đúng vậy, đúng vậy, lần này nàng vẫn thất bại, đến cả nhất phẩm đan dược cũng luyện không ra, thật sự nghĩ không ra đệ nhất thiên tài Diệp gia chúng ta rốt cuộc bị sao nữa ".
"Các vị đại ca, mọi người còn chưa biết đâu, đệ nghe nói cọc hôn sự của Trương thất công tử cùng Diệp Tiểu Tiểu bị hủy rồi, nghĩ mà xem người ta là danh môn thế gia còn Diệp Tiểu Tiểu hiện tại chỉ là một cái phế vật, luyện nhất phẩm đan dược còn không được, hai bên sao có thể xứng với nhau chứ ".
"Ta thấy đại khái nàng nghĩ quá tốt, nàng nghĩ gả vào hào môn đến điên rồi, hôn sự bị hủy mới khiến nàng thành ra thế này ".
Người cuối cùng lên tiếng là một nam tử trẻ tuổi khoảng 17-18 tuổi, người này nói xong tất cả mọi người mới ồ lên, mới cảm thấy "hiểu" vì sao Diệp Tiểu Tiểu liền thảm như thế.
Lúc này chỉ có trung niên nhân là người nhìn theo bóng lưng của Tiểu Tiểu sau đó lại nghe thanh niên kia nói, sắc mặt liền trở nên khó coi, cánh tay cường tráng gõ đầu thanh niên kia một cái.
"Diệp Thanh Sơn, ngươi nói ít một chút cho ta nếu không lão tử mang lưỡi ngươi ra cắt ".
"Tiểu Tiểu là phế vật thì ngươi là gì?, ngươi thử đi luyện nhất phẩm đan dược cho ta xem ngươi luyện được không? ".
Thấy lão đại to tiếng, thanh niên gọi là Diệp Thanh Sơn lập tức cúi đầu, nào dám nói câu nào?.
Lão đại rốt cuộc thở ra một tiếng, cũng không tiếp tục nói gì, nghĩ đến Diệp Tiểu Tiểu người trung niên này ngoài thương cảm cũng chỉ có thương cảm.
Có một gia đình êm ấm, có một gia đình hạnh phúc nhưng đùng một cái trở thành thiếu nữ không cha không mẹ.
Có thiên phú kinh người nhưng chỉ sau một đêm liền thành phế vật, từ thần đàn rơi xuống địa ngục.
Có một cái hôn sự đủ tốt ấy vậy mà rất nhanh cũng bị hủy, cuộc đời của Diệp Tiểu Tiểu thực sự quá khiến người khác thương tiếc.
Chung quy thế gian này cũng không phải ai đều muốn bỏ đá xuống giếng nhất là ở Đông Thiên.
Tại Đông Thiên, nhân tộc như sâu kiến, nhân tộc như hàng hóa nhưng cũng vì vậy bản thân nhân tộc ở Đông Thiên trái lại tương đối quan tâm đến nhau, tương đối đoàn kết so với bất cứ một mảnh lục địa nào khác tại Nguyên Tố Thế Giới.
_ _ __ _ _ _ _
Tiểu Tiểu cũng không biết những người kia đem nàng nói thành cái gì, nàng cũng không quản ánh mắt thế nhân nhìn nàng thế nào nữa, cứ thế như người mất hồn trở về phòng, trên đường gặp ai nàng cũng không nhớ.
Trở về phòng, trong vô thức Diệp Tiểu Tiểu liền khóa trái cửa lại rồi lê thân thể nặng trĩu ngã rầm trên giường, nàng đến cả một ngón tay cũng không muốn động.
Nàng hiện tại chỉ cảm thấy chính mình đã muốn rơi vào vạn trượng vực sâu, nàng cũng không rõ hiện tại sống tốt hay chết mới là tốt nữa.
Không lâu trước đó, nàng bị ép buộc, ép buộc ký kết một loại khế ước.
Khế ước viết gì nàng thật ra không rõ bởi nàng không đọc, nàng chỉ biết mình bán thân cho kẻ tự xưng là Tà Đế kia, sau này nàng chỉ sợ không có tự do, tương lai một mảnh mù mịt.
Trong lúc Diệp Tiểu Tiểu nằm thừ trên giường, một ngón tay cũng không muốn động thì giọng nói của Ma Đế lại vang lên, giọng nói làm nàng cực kỳ sợ hãi.
"Thiên tài thành phế vật, đây đúng là một cái chuyện xưa thú vị ".
"Ta vốn đang tò mò vì cái gì thiên tài lại thành phế vật nhưng mà hóa ra đây lại là cơ duyên của ngươi ".
Giọng Tà Đế lúc này như mang theo ma âm đi vào trong đại não Tiểu Tiểu vậy, nàng đang nằm trên giường, vốn như cây khô đợi chết vội bật dậy.
Nàng cũng không quản tương lai mình thế nào, trước hết phải nắm được thực tại đã.
Nàng đã không dưới ngàn lần tự hỏi mình tại sao là thiên tài lại thành phế vật, nàng thậm chí còn đi cầu rất nhiều người, đáng kể nhất có một lần có cửu phẩm luyện dược sư của Trương gia đến nhìn nàng nhưng mà... cũng không có bất cứ đáp án nào.
Nay nàng nghe Tà Đế mở miệng, vừa mở miệng đã nhắc đến vấn đề này, cả người nàng liền run lên mà bật dậy, nàng sao có thể không quan tâm chứ?.
"Tiền bối ... tiền bối biết cơ thể Tiểu Tiểu bị sao sao?, tiền bối biết vì cái gì... Tiểu Tiểu không luyện đan được nữa hay sao? ".
Giọng của nàng có chút run, có thể hiểu nàng hy vọng nhận được một đáp án này đến thế nào.
Đáp lại giọng nói của nàng, Vô Song thản nhiên đáp.
"Cái này có gì không nhìn ra?, hoặc mẹ ngươi, hoặc cha ngươi, hoặc thế hệ càng xa hơn có huyết mạch đặc dị, đến đời ngươi thì liền có dấu hiệu dị biến, dấu hiệu phản tổ ".
"Bản đế nãy khẽ nhìn qua đám người đồng tộc của ngươi, khả năng huyết mạch dị biến liên quan tới đồng tộc ngươi không cao, huyết mạch dị biến chỉ sợ đến từ phía mẫu thân ngươi ".
Diệp Tiểu Tiểu nghe được cái hiểu cái không vội hỏi.
"Tiền bối, huyết mạch dị biến là sao?, nó liên quan... nó liên quan gì đến việc Tiểu Tiểu không thể luyện đan? ".
Vô Song nghe nàng hỏi thì liền im lặng, vấn đề này cần phải suy nghĩ vài giây hắn mới mở miệng.
"Luyện đan là gì?, nói trắng ra là cân bằng ".
"Luyện đan sư nhất định yêu cầu rất cao về mặt linh hồn lực nhưng mà yêu cầu cao thế nào thì linh hồn lực cũng phải dựa trên sự cân bằng của cơ thể, ví dụ ngươi có linh hồn lực của một Truyền Kỳ Dược Sư thì cũng chẳng có gì chắc chắn ngươi luyện được dược cả, sự cân bằng một khi bị phá thì sẽ ảnh hưởng tới sự cảm nhận của ngươi, ảnh hưởng đến khả năng nắm giữ diễn biến của ngươi trong việc luyện đan, cái này chẳng có gì lạ ".
"Tất nhiên đây chỉ là vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ hai mới là quan trọng, cơ thể ngươi đang thuế biến, linh hồn ngươi cũng đang thuế biến, tốc độ thuế biến của thân thể xa xa không theo kịp với linh hồn dẫn tới cân bằng hai cực bị phá hoàn toàn, ngươi luyện được đan mới là lạ ".
Diệp Tiểu Tiểu nào có bao giờ nghe thấy cái thuyết này bất quá nàng cảm giác Vô Song cực kỳ cường đại, cường đại hơn xa bất cứ ai nàng từng gặp vì vậy nàng gần như tin tưởng Vô Song không nghi ngờ.
"Tiền bối... chẳng nhẽ Tiểu Tiểu không phải nhân tộc? ".
Tiểu Tiểu rất thông minh, rất nhanh nghĩ đến việc này, ở đâu thì nàng không biết nhưng ở Đông Thiên thì có rất nhiều người hỗn huyết, hỗn huyết giữa Yêu Tộc cùng nhân tộc.
Nghe nàng nói vậy, Vô Song thản nhiên gật đầu.
"Nói ngươi không phải nhân tộc thì không đúng bởi vì huyết mạch nhân tộc của ngươi rất thuần khiết bất quá trong người ngươi quả thực có dị huyết, có một phần huyết mạch đang bắt đầu phản tổ ".
"Nói thế nào nhỉ, cái huyết mạch mà ngươi muốn hướng tới, muốn phản tổ quá mức khủng bố, khủng bố hơn xa cả cơ thể cùng linh hồn ngươi, toàn bộ lực lượng linh hồn cùng tinh hoa cơ thể ngươi đều bị sử dụng cho việc hoàn thành phản tổ, hoàn thành thuế biến bất quá bản đế xem ra thân thể ngươi cố cả đời cũng chẳng thuế biến nổi ".
Diệp Tiểu Tiểu nghe vậy mím môi mà đáp.
"Tiền bối... Tiểu Tiểu rốt cuộc là huyết mạch gì? ".
Vô Song trong hắc nhẫn khẽ nhếch miệng, thản nhiên mà đáp.
"Phượng Hoàng ".
Hai chữ ngắn ngủi thôi nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu đảm bảo cố cả đời cũng không phản tổ được, cho dù cả Dạ Phong Quốc hay thậm chí Thiên Phong Lang Tộc dốc hết lực cũng chẳng giúp được nàng.
Nếu không phải cơ thể nàng dị biến đặc biệt như vậy ... Vô Song chỉ sợ cũng không chọn nàng.
Giọng của trung niên thủ vệ vang lên bất quá rất nhanh người trung niên này ánh mắt ngưng lại, không chỉ hắn mà vài thủ vệ trẻ tuổi hơn cũng đều nhìn vào thân ảnh trước mặt.
Chỉ thấy người đứng trước phủ Diệp gia hiện tại là một thiếu nữ thất hồn lạc phách, mái tóc rối bời, khi bị thủ vệ hỏi liền ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng xám, ánh mắt vô hồn.
Thiếu nữ đương nhiên là Diệp Tiểu Tiểu.
Diệp Tiểu Tiểu đừng nói ở Diệp gia hay Thiên Phong Thành mà cho dù toàn Dạ Phong Quốc cũng là một cái danh nhân, thủ vệ Diệp gia không thể không nhận ra nàng.
"Tiểu Tiểu, dĩ nhiên là ngươi, hừ, vào đi thôi ".
Tiểu Tiểu không biết có nghe được lời thủ vệ nói không, nàng như vô hồn bước vào trong phủ Diệp gia, thực sự nhìn nàng hiện tại thảm vô cùng.
Ngày thường cho dù thất bại thì nàng cũng tuyệt không lộ ra yếu nhược trước ai cả, chỉ có lúc ở một mình nàng mới lộ ra vẻ mềm yếu, mới cho phép mình mềm yếu nhưng mà hôm nay thì khác, ngày hôm nay Tiểu Tiểu vô lực rồi .
Bước chân của nàng siêu siêu vẹo vẹo, gần như đi đứng còn không nổi, mỗi bước đi đều cực kỳ khó nhọc.
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Tiểu Tiểu, đám thủ vệ người nhìn ta ta nhìn người, bọn họ bắt đầu bàn tán.
"Thật là kỳ quái, lúc trước Tiểu Tiểu tuyệt đối không có bộ dạng này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?, việc gì khiến con bé trở nên mất hồn như vậy? ".
"Lão đại, còn có thể có chuyện gì? , lão đại ngươi nghĩ nàng bao nhiêu tuổi chưa, nàng năm nay mới chỉ 16 tuổi mà thôi, có thể mạnh mẽ được bao lâu? ".
"Đúng vậy, đúng vậy, lần này nàng vẫn thất bại, đến cả nhất phẩm đan dược cũng luyện không ra, thật sự nghĩ không ra đệ nhất thiên tài Diệp gia chúng ta rốt cuộc bị sao nữa ".
"Các vị đại ca, mọi người còn chưa biết đâu, đệ nghe nói cọc hôn sự của Trương thất công tử cùng Diệp Tiểu Tiểu bị hủy rồi, nghĩ mà xem người ta là danh môn thế gia còn Diệp Tiểu Tiểu hiện tại chỉ là một cái phế vật, luyện nhất phẩm đan dược còn không được, hai bên sao có thể xứng với nhau chứ ".
"Ta thấy đại khái nàng nghĩ quá tốt, nàng nghĩ gả vào hào môn đến điên rồi, hôn sự bị hủy mới khiến nàng thành ra thế này ".
Người cuối cùng lên tiếng là một nam tử trẻ tuổi khoảng 17-18 tuổi, người này nói xong tất cả mọi người mới ồ lên, mới cảm thấy "hiểu" vì sao Diệp Tiểu Tiểu liền thảm như thế.
Lúc này chỉ có trung niên nhân là người nhìn theo bóng lưng của Tiểu Tiểu sau đó lại nghe thanh niên kia nói, sắc mặt liền trở nên khó coi, cánh tay cường tráng gõ đầu thanh niên kia một cái.
"Diệp Thanh Sơn, ngươi nói ít một chút cho ta nếu không lão tử mang lưỡi ngươi ra cắt ".
"Tiểu Tiểu là phế vật thì ngươi là gì?, ngươi thử đi luyện nhất phẩm đan dược cho ta xem ngươi luyện được không? ".
Thấy lão đại to tiếng, thanh niên gọi là Diệp Thanh Sơn lập tức cúi đầu, nào dám nói câu nào?.
Lão đại rốt cuộc thở ra một tiếng, cũng không tiếp tục nói gì, nghĩ đến Diệp Tiểu Tiểu người trung niên này ngoài thương cảm cũng chỉ có thương cảm.
Có một gia đình êm ấm, có một gia đình hạnh phúc nhưng đùng một cái trở thành thiếu nữ không cha không mẹ.
Có thiên phú kinh người nhưng chỉ sau một đêm liền thành phế vật, từ thần đàn rơi xuống địa ngục.
Có một cái hôn sự đủ tốt ấy vậy mà rất nhanh cũng bị hủy, cuộc đời của Diệp Tiểu Tiểu thực sự quá khiến người khác thương tiếc.
Chung quy thế gian này cũng không phải ai đều muốn bỏ đá xuống giếng nhất là ở Đông Thiên.
Tại Đông Thiên, nhân tộc như sâu kiến, nhân tộc như hàng hóa nhưng cũng vì vậy bản thân nhân tộc ở Đông Thiên trái lại tương đối quan tâm đến nhau, tương đối đoàn kết so với bất cứ một mảnh lục địa nào khác tại Nguyên Tố Thế Giới.
_ _ __ _ _ _ _
Tiểu Tiểu cũng không biết những người kia đem nàng nói thành cái gì, nàng cũng không quản ánh mắt thế nhân nhìn nàng thế nào nữa, cứ thế như người mất hồn trở về phòng, trên đường gặp ai nàng cũng không nhớ.
Trở về phòng, trong vô thức Diệp Tiểu Tiểu liền khóa trái cửa lại rồi lê thân thể nặng trĩu ngã rầm trên giường, nàng đến cả một ngón tay cũng không muốn động.
Nàng hiện tại chỉ cảm thấy chính mình đã muốn rơi vào vạn trượng vực sâu, nàng cũng không rõ hiện tại sống tốt hay chết mới là tốt nữa.
Không lâu trước đó, nàng bị ép buộc, ép buộc ký kết một loại khế ước.
Khế ước viết gì nàng thật ra không rõ bởi nàng không đọc, nàng chỉ biết mình bán thân cho kẻ tự xưng là Tà Đế kia, sau này nàng chỉ sợ không có tự do, tương lai một mảnh mù mịt.
Trong lúc Diệp Tiểu Tiểu nằm thừ trên giường, một ngón tay cũng không muốn động thì giọng nói của Ma Đế lại vang lên, giọng nói làm nàng cực kỳ sợ hãi.
"Thiên tài thành phế vật, đây đúng là một cái chuyện xưa thú vị ".
"Ta vốn đang tò mò vì cái gì thiên tài lại thành phế vật nhưng mà hóa ra đây lại là cơ duyên của ngươi ".
Giọng Tà Đế lúc này như mang theo ma âm đi vào trong đại não Tiểu Tiểu vậy, nàng đang nằm trên giường, vốn như cây khô đợi chết vội bật dậy.
Nàng cũng không quản tương lai mình thế nào, trước hết phải nắm được thực tại đã.
Nàng đã không dưới ngàn lần tự hỏi mình tại sao là thiên tài lại thành phế vật, nàng thậm chí còn đi cầu rất nhiều người, đáng kể nhất có một lần có cửu phẩm luyện dược sư của Trương gia đến nhìn nàng nhưng mà... cũng không có bất cứ đáp án nào.
Nay nàng nghe Tà Đế mở miệng, vừa mở miệng đã nhắc đến vấn đề này, cả người nàng liền run lên mà bật dậy, nàng sao có thể không quan tâm chứ?.
"Tiền bối ... tiền bối biết cơ thể Tiểu Tiểu bị sao sao?, tiền bối biết vì cái gì... Tiểu Tiểu không luyện đan được nữa hay sao? ".
Giọng của nàng có chút run, có thể hiểu nàng hy vọng nhận được một đáp án này đến thế nào.
Đáp lại giọng nói của nàng, Vô Song thản nhiên đáp.
"Cái này có gì không nhìn ra?, hoặc mẹ ngươi, hoặc cha ngươi, hoặc thế hệ càng xa hơn có huyết mạch đặc dị, đến đời ngươi thì liền có dấu hiệu dị biến, dấu hiệu phản tổ ".
"Bản đế nãy khẽ nhìn qua đám người đồng tộc của ngươi, khả năng huyết mạch dị biến liên quan tới đồng tộc ngươi không cao, huyết mạch dị biến chỉ sợ đến từ phía mẫu thân ngươi ".
Diệp Tiểu Tiểu nghe được cái hiểu cái không vội hỏi.
"Tiền bối, huyết mạch dị biến là sao?, nó liên quan... nó liên quan gì đến việc Tiểu Tiểu không thể luyện đan? ".
Vô Song nghe nàng hỏi thì liền im lặng, vấn đề này cần phải suy nghĩ vài giây hắn mới mở miệng.
"Luyện đan là gì?, nói trắng ra là cân bằng ".
"Luyện đan sư nhất định yêu cầu rất cao về mặt linh hồn lực nhưng mà yêu cầu cao thế nào thì linh hồn lực cũng phải dựa trên sự cân bằng của cơ thể, ví dụ ngươi có linh hồn lực của một Truyền Kỳ Dược Sư thì cũng chẳng có gì chắc chắn ngươi luyện được dược cả, sự cân bằng một khi bị phá thì sẽ ảnh hưởng tới sự cảm nhận của ngươi, ảnh hưởng đến khả năng nắm giữ diễn biến của ngươi trong việc luyện đan, cái này chẳng có gì lạ ".
"Tất nhiên đây chỉ là vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ hai mới là quan trọng, cơ thể ngươi đang thuế biến, linh hồn ngươi cũng đang thuế biến, tốc độ thuế biến của thân thể xa xa không theo kịp với linh hồn dẫn tới cân bằng hai cực bị phá hoàn toàn, ngươi luyện được đan mới là lạ ".
Diệp Tiểu Tiểu nào có bao giờ nghe thấy cái thuyết này bất quá nàng cảm giác Vô Song cực kỳ cường đại, cường đại hơn xa bất cứ ai nàng từng gặp vì vậy nàng gần như tin tưởng Vô Song không nghi ngờ.
"Tiền bối... chẳng nhẽ Tiểu Tiểu không phải nhân tộc? ".
Tiểu Tiểu rất thông minh, rất nhanh nghĩ đến việc này, ở đâu thì nàng không biết nhưng ở Đông Thiên thì có rất nhiều người hỗn huyết, hỗn huyết giữa Yêu Tộc cùng nhân tộc.
Nghe nàng nói vậy, Vô Song thản nhiên gật đầu.
"Nói ngươi không phải nhân tộc thì không đúng bởi vì huyết mạch nhân tộc của ngươi rất thuần khiết bất quá trong người ngươi quả thực có dị huyết, có một phần huyết mạch đang bắt đầu phản tổ ".
"Nói thế nào nhỉ, cái huyết mạch mà ngươi muốn hướng tới, muốn phản tổ quá mức khủng bố, khủng bố hơn xa cả cơ thể cùng linh hồn ngươi, toàn bộ lực lượng linh hồn cùng tinh hoa cơ thể ngươi đều bị sử dụng cho việc hoàn thành phản tổ, hoàn thành thuế biến bất quá bản đế xem ra thân thể ngươi cố cả đời cũng chẳng thuế biến nổi ".
Diệp Tiểu Tiểu nghe vậy mím môi mà đáp.
"Tiền bối... Tiểu Tiểu rốt cuộc là huyết mạch gì? ".
Vô Song trong hắc nhẫn khẽ nhếch miệng, thản nhiên mà đáp.
"Phượng Hoàng ".
Hai chữ ngắn ngủi thôi nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu đảm bảo cố cả đời cũng không phản tổ được, cho dù cả Dạ Phong Quốc hay thậm chí Thiên Phong Lang Tộc dốc hết lực cũng chẳng giúp được nàng.
Nếu không phải cơ thể nàng dị biến đặc biệt như vậy ... Vô Song chỉ sợ cũng không chọn nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook