Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
-
Chương 542: Từ Trường Thiên Không
Cửu Đầu Địa Ngục Sư sinh vật này tuyệt đối vô cùng cường đại thậm chí trong mắt Vô Song nó không kém gì một Phong Hào Chân Thần hàng thật giá thật chỉ là nó lại tự giới hạn sức mạnh của chính mình mà thôi.
Chỉ cần Cửu Đầu Địa Ngục Sư chịu tiến lên Thiên Giới, chịu nhận thụ phong của Thiên Địa nó chắc chắn sẽ là Phong Hào Chân Thần thậm chí còn là Phong Hào Chân Thần cực mạnh chỉ là không rõ tại sao Cửu Đầu Địa Ngục Sư dĩ nhiên không đi nhận sắc phong, thực lực của nó hiện nay chỉ có thể so sánh với Ma Kha Lượng mà thôi nhưng huyết mạch uy áp căn bản Ma Kha Lượng không cách nào so sánh.
Vô Song đang quan sát Cửu Đầu Địa Ngục Sư thì Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt to lớn của nó hiện lên một luồng hắc hóa, trong miệng của nó xuất hiện từng tia từng tia sát khí nồng đậm, nếu không phải Vô Song đi cùng Mio, nếu không phải phía dưới kia là Hoang Chủ thì nó không ngại xé xác Vô Song ra thành vạn mảnh, tất nhiên nếu đại chiến nổ ra ai xé xác ai cũng còn chưa biết.
Nói về siêu cấp hung thú Cửu Đầu Địa Ngục Sư này cũng tuyệt đối bất phàm, trong Hoang tộc năm xưa do Thú Thần dẫn đầu cũng chỉ có duy nhất Cửu Đầu Địa Ngục Sư chảy trong người huyết mạch yêu thú, là yêu thú duy nhất trong Hoang triều cường đại nhất Đông Thiên năm đó, bản thân Cửu Đầu Địa Ngục Sư chính là thủ hộ thần thú của Hoang là tấm khiên chắn cuối cùng của Hoang, đáng tiếc nó năm đó cũng không cách nào thủ hộ Hoang, không cách nào xuất hiện để bảo vệ thế lực của chính mình.
Không ai biết sau khi Thú Thần thất bại một cách kỳ lạ thì Cửu Đầu Địa Ngục Sư ở đâu chỉ biết trong cuộc chiến đồ Hoang của Đông Thiên Yêu Giới nếu Cửu Đầu Địa Ngục Sư có thể tham chiến tuyệt đối không có việc toàn bộ Hoang triều vương tộc hậu đại của Thú Thần bị diệt tuyệt.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư sau sự kiện đó liền để lại một bóng ma quá lớn trong đầu mình, một thủ hộ hung thú lại không cách nào bảo vệ bất cứ ai là bi ai cỡ nào?. Từ đó về sau Cửu Đầu Địa Ngục Sư liền không bao giờ xuất hiện trở lại nhân thế, nếu không phải sự tồn tại của Mio là đặc biệt chỉ sợ nó tuyệt đối không hiện thân lần thứ hai.
Lại nói về ánh mắt thù địch của nó và Vô Song cũng hoàn toàn không có gì khó hiểu, ánh mắt này tất nhiên là vì cuộc chiến giữa Vô Song cùng Ma Kha Lượng, cho dù so với trận chiến đó mái tóc của Vô Song không còn là màu vàng mà hoàn toàn chuyển sang màu trắng thì cái khí tức của hắn vẫn hoàn toàn không thay đổi chưa kể sau lưng Vô Song là Bạch Tố Tố, cô gái này không nổi tiếng gì trong mắt Cửu Đầu Địa Ngục Sư nhưng nàng là dấu hiệu tốt nhất để xác định Vô Song bởi dù sao trận chiến tại Tử Vong Sa Mạc kia nàng cũng có mặt,
Vô Song cùng Cửu Đầu Địa Ngục Sư cứ nhìn nhau như vậy, một kẻ khí thế như muốn xé nát tất cả, như những con sóng bạc đầu muốn nhấn chìm mọi thứ trên đại dương còn Vô Song lại như một tảng đá ngầm vĩnh hằng bất biến, không quan tâm đối phương mạnh mẽ thế nào hắn vẫn đứng đó, thản nhiên như không có việc gì xảy ra.
“Khụ”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên phá tan cái không khí nặng nề này, Mio rốt cuộc cũng không chịu được nữa.
Âm thanh này có sức sát thương cực đại, Cửu Đầu Địa Ngục Sư lập tức hóa hình thành người hạ xuống mặt đất, uy áp huyết mạch của nó cũng biến mất toàn bộ, thân hình khổng lồ kia dần dần bắt đầu thu nhỏ lại.
Khi thân hình của Cửu Đầu Địa Ngục Sư trở thành nhân hình thì không chỉ Bạch Tố Tố mà Vô Song cũng hoàn toàn bất ngờ, Cửu Đầu Địa Ngục Sư không ngờ lại lùn một mẩu, thân hình cao khoảng 20 cm cơ thể báo tròn cùng một cái đầu trọc bóng loáng thậm chí có thể soi gương, nhìn con hung thú này hiện nay thực sự rất giống thú nhồi bông kiếp trước Vô Song hay nhìn thấy.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư như không quan tâm đến ánh mắt của Bạch Tố Tố cùng Vô Song, nó nhún chân một cái đã vừa vặn ngồi lên bờ vai của Mio, giọng nói của Cửu Đầu Địa Ngục Sư không ngờ lại 10 phần non nớt.
“A Từ, cuối cùng ngươi cũng chịu trở về, nếu ngươi không về lão già kia chỉ sợ tự động tìm ngươi”.
Mio nghe vậy liền khẽ lẽ lưỡi cực kỳ dễ thương, sau đó ánh mắt xinh đẹp khẽ chuyển động.
“Sở thúc và gia gia luôn coi A Từ là trẻ con lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào ta, lần này ta đi có để lại thư đàng hoang nha, chưa kể còn là Vân thúc đưa ta ra ngoài, tuyệt đối an toàn”.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư khẽ hừ một tiếng, ánh mắt của hắn lại liếc nhìn Vô Song có điều phải nói là Cửu Đầu Địa Ngục Sư trong trạng thái nhân loại cực kỳ dễ thương, đôi má bầu bĩnh, ánh mắt to tròn trong suốt, cho dù có dùng ánh mắt đó để lườm ai thì cũng khiến người khác có cảm giác muốn ôm hắn vào lòng, điều này từ trước đến nay khiến Cửu Đầu Địa Ngục Sư cực kỳ khó chịu, nó từ trước đến nay ghét nhất là biến về hình dáng nhân loại này.
“Nếu không phải có Vân thúc của ngươi đi theo thì chúng ta trong hôm đó nhất định kéo ngươi về rồi. Đúng rồi A Từ, ngươi sao lại đi cùng kẻ kia”.
‘Kẻ kia’ trong miệng Cửu Đầu Địa Ngục Sư đương nhiên là Vô Song, tất nhiên Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng không phải loại ngu ngốc gì, nó có thể thấy Vô Song xuất hiện cùng Mio, chỉ riêng việc này đã đủ để nó không vội vàng ra tay.
Thứ nhất Vô Song đi cùng Mio, điều này có thể chứng minh Mio cùng Vô Song ít nhất có chút thân thuộc với chủ nhân của toàn bộ Hoang, nhìn từ thái độ của Mio với Vô Song thậm chí hắn còn là khách của Mio.
Thứ hai Mio không phải là con rối do Chiến Thần dựng lên để thâu tóm quyền lực của Hoang mà là Hoang chủ chân chính, đừng nói Chiến Thần không có ý định nắm Hoang trong tay mà cho dù ông ta muốn nắm cũng không nổi, thời đỉnh cao của Hoang bản thân bọn họ mạnh hơn Chiến Tộc nhiều, cho dù hiện tại Hoang xuống dốc không phanh nhưng nó vẫn có sự cao ngạo của nó, không phải Hoang Tộc Vương Huyết đừng hòng đám người Cửu Đầu Địa Ngục Sư hay Ma Kha Lượng chịu phục, tại Hoang lời nói của Mio liền là lớn nhất, chỉ cần nàng không ra lệnh Cửu Đầu Địa Ngục Sư tuyệt đối không động.
Mio mỉm cười, những ngón tay mềm mại nhẹ vỗ lên đầu tiểu hòa thượng trên vai như đang vỗ một đứa trẻ vậy.
“Đây là bằng hữu của cháu”.
Giọng nói của nàng rất thản nhiên cũng rất bình thản nhưng lại mang theo một thứ gì đó không thể xâm phạm, chỉ hai chữ ‘bằng hữu’ cũng đủ để Cửu Đầu Địa Ngục Sư thu hồi ánh mắt của nó lại, bằng hữu của Hoang Chủ liền không phải nhân vật nó có thể đụng vào.
Mio nói xong liền quay đầu về phía Vô Song, ánh mắt xinh đẹp lóe lên một tia sáng sau đó nhẹ mỉm cười.
“Vô Song ca ca, Tố Tố tỷ đây là Sở Hùng Bá, Sở thúc của ta. Lần này tiến vào Hoang cũng toàn bộ phải nhờ vào Sở thúc rồi”.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư nghe vậy ánh mắt của nó khẽ híp lại nhìn Vô Song, trong ánh mắt có một tia thâm thúy khó hiểu sau đó nhè nhẹ mỉm cười.
Lại một lần nữa thân hình nhỏ bé kia lóe lên rồi lập tức biến về bản thể, một tiếng gầm kinh thiên động địa chấn động thiên không, tiếng gầm của Cửu Đầu Địa Ngục Sư mạnh đến nỗi trực tiếp phá hủy lớp từ trường trên bầu trời Tang Sơn, ánh mắt của nó ngập tràn bóng tối.
“Khách từ phương xa đến không thể đón tiếp là lỗi của lão phu huống gì lại còn là khách của A Từ đương nhiên càng được coi là thượng khách chỉ là không biết tiểu hữu có muốn tự mình vượt qua Tang Sơn hay lên lưng lão phu đưa đi một lần?”.
Vô Song khẽ liếc mắt nhìn Mio rồi lại nhìn Cửu Đầu Địa Ngục Sư kia, nó cũng đang mỉm cười nhìn lại Vô Song chỉ là một nụ cười đầy thách thức.
Tầng thiên không của Tang Sơn không phải tầm thường, không biết vì lý do gì trong tầng thiên không này dưới thập nhất giai hung thú tuyệt đối không có cách nào phi hành, chính nhờ tầng thiên không mang năng lực từ trường kinh khủng khiếp này khiến cho Tang Sơn là một bức tường căn bản không thể vượt qua của Đông Thiên Yêu Giới.
Theo truyền thuyết tầng từ trường này chính là từ trường kết giới của Viễn Cổ Đại Thần 25 Trùng Thiên – Đại Địa Đại Thần tạo ra, quả thực truyền thuyết này cũng được rất nhiều cao thủ trong thiên hạ cộng đồng thừa nhận, bởi Phong Hào Chân Thần mà không có huyết mạch yêu thú vượt quá thập nhất giai tuyệt không thể phi hành, Chiến Thần cường đại nhất Bắc Thiên Cương Lĩnh cũng không có cách nào phi hành qua Tang Sơn.
Vô Song không hiểu được bức tường từ trường trên thiên không có gì đặc biệt nhưng hắn vẫn hiểu ý của Sở Hùng Bá, dù sao Ma Kha Lượng bị Vô Song đánh thành tàn phế, cho dù có Mio bên cạnh cũng không có cách nào triệt tiêu ác ý của đối phương Vô Song, trên bầu trời kia chắc chắn không dễ dàng để vượt qua.
Sau khi Sở Hùng Bá nói xong cả Mio cùng Bạch Tố Tố lập tức biến sắc, Mio khẽ liếc nhìn Sử thúc thúc của mình, ánh mắt khẽ nhíu lại có điều nàng cũng không nói chuyện, cũng không đưa tay ra ngăn cản công tử.
Trong mắt Mio công tử liền không gì không làm được, vượt qua từ trường thiên không đối với công tử tuyệt đối không có gì khó khăn hơn nữa nếu Vô Song vượt qua được liền khiến Sở thúc thúc cũng không có thêm lý do làm khó Vô Song.
Về phần Bạch Tố Tố không nghĩ được nhiều như Mio, nàng ngước mắt lên từ trường thiên không rồi lại nhìn Vô Song, bàn tay nhè nhẹ kéo vạt áo của hắn, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Vô Song, không được đâu, từ trường thiên không thứ đó...”.
Bạch Tố Tố còn chưa kịp nói xong một thứ khí tức tà ác kinh khủng xuất hiện, thứ khí tức này làm Bạch Tố Tố sợ hãi ngã ngồi xuống đất, thứ khí tức này làm Mio biến sắc thậm chí làm Cửu Đầu Địa Ngục Sư – Sở Hùng Bá lập tức phải tiến lên một bước dùng thần lực ngăn cản áp lực cho Mio.
Một cột hắc hỏa bắn thẳng lên thiên không như dấu hiệu cho chính sự xuất hiện của Vô Song, uy áp huyết mạch của hắn lan tràn ra toàn bộ không gian, đây là lần đầu tiên Vô Song không giữ lại uy áp huyết mạch của hắn một chút nào.
Nếu lúc trước Vô Song là Bất Tử Phượng Hoàng hắn có thể thoải mái dùng uy áp huyết mạch với bất cứ yêu thú nào nhưng hiện nay hắn lại là Hắc Phượng Hoàng, loài hung thú không tồn tại trong Nguyên Tố Thế Giới này, uy áp huyết mạch của Hắc Phượng Hoàng căn bản không tồn tại có điều sau khi hắn tiến vào cửa đầu tiên của Cửu Tử Tà Công thì lại khác.
Nắm được Luân Hồi Kiếp Hỏa có thể giúp Vô Song hoàn toàn có thể một lần nữa bộc phát uy áp của chính mình, nó như thổi hồn cho một loại sinh vật không tồn tại trong thiên địa vậy.
Cả Nguyên Tố Thế Giới chỉ có một con Hắc Phượng Hoàng chính vì vậy huyết mạch của Vô Song chính là tổ huyết, là thập nhị phẩm huyết mạch trong truyền thuyết chỉ là khi hắn chưa thể đột phá lên 25 Trùng Thiên đại thần thì huyết mạch mãi mãi bị khóa lại ở thập nhất giai đỉnh phong.
Mái tóc trắng tung bay trong gió, đôi mắt hóa thành màu đen tuyền, khi đôi mắt đen đó khẽ liếc Cửu Đầu Địa Ngục Sư liền khiến thân thể to lớn của hắn run lên, đây là lần đầu tiên tại Đông Thiên Yêu Giới nó bị kẻ khác áp chế huyết mạch, đây là điều nó căn bản không thể tin tưởng.
Cũng không nhìn Cửu Đầu Địa Ngục Sư thêm một giây phút nào, đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở ra, cả người bay vút về phía hư không, về phía từ trường không gian của Tang Sơn.
Nhìn theo bóng lưng của Vô Song ánh mắt của Cửu Đầu Địa Ngục Sư dần dần biến thành sự ngưng trọng.
“Ma Kha Lượng cùng Ma Kha Thiên bại trong tay hắn cũng không oan chỉ là không biết bản thể của hắn rốt cuộc là loại hung thú nào?”.
Vô Song rời đi thì Sở Hùng Bá cũng không còn lý do nào để ở lại bên ngoài Tang Sơn, hắn lập tức quỳ cả bốn chân xuông, thân thể khổng lồ cứ như vậy nằm thẳng ra trên mặt đất.
“A Từ cùng Tố Tố cô nương, hai người lên đi”.
Bạch Tố Tố ngày hôm nay thực sự bị dọa sợ, cả đời nàng rất ít khi ra ngoài Đông Nam chính vì vậy cường giả mạnh nhất mà nàng được tận mắt chứng kiến chính là đại ca của mình Bạch Phá Thiên, huyết mạch yêu thú cường đại nhất nàng nhìn thấy là thập giai đỉnh phong huyết mạch chỉ là nàng không ngờ một lần duy nhất đi ra ngoài lại được chứng kiến đến hai tuyệt thế hung thú vượt trên thập nhất giai huyết mạch.
Bạch Tố Tố xuất hiện trên lưng Cửu Đầu Địa Ngục Sư mà có cảm giác như chính bản thân mình đang nằm mơ, có điều dù sao tố chất của nàng cũng không bình thường, Bạch Tố Tố rất nhanh có thể lấy lại bình tĩnh, rất nhanh có thể trở về thực tại.
Trong ánh mắt của Bạch Tố Tố lúc này thực sự nghi hoặc, nàng rốt cuộc không hiểu Mio cô gái nhỏ luôn bám theo Vô Song có thân phận là gì mà lại được Cửu Đầu Địa Ngục Sư cung kính đến vậy.
Nghi hoặc tiếp theo của nàng là về Vô Song, lúc trước nàng liền suy nghĩ Vô Song là người của Địa Ngục Ma Long Tộc nhưng lúc này cái suy nghĩ đó hoàn toàn biến thành hư vô, ở Đông Thiên Yêu Giới rốt cuộc có thế lực nào có thể đào tọa ra loại huyết mạch đáng sợ như vậy?.
...
Vô Song tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức chính hắn cũng cảm thấy không đúng, giây phút đôi cánh Hắc Phượng Hoàng mở ra cũng không có quá nhiều thay đổi, Hắc Phượng Hoàng từ trước đến nay vẫn không nổi tiếng về tốc độ nhưng khi tiến vào từ trường thiên không thì lại khác.
Từ trường thiên không giống như một tấm lưới trời, giống như một bàn tay ép thẳng về phía mọi người không cho phép bất cứ ai vượt qua nó vậy, bên trong từ trường thiên không có một thứ áp lực vô cùng vô tận, thứ áp lực cho dù Phong Hào Chân Thần hàng thật giá thật cũng không thể bay qua Tang Sơn mà phải đi từ ngoài vào, vượt qua vô số địa hình, vô số khe núi thì mới có thể tiến đến bờ bên kia của đại lục.
Chính Vô Song cũng cảm thấy thứ áp lực khủng khiếp bám chặt lấy mình, thứ áp lực này chưa đủ để hất hắn xuống bên dưới Tang Sơn nhưng cũng làm Vô Song cực kỳ khó chịu cho đến khi đan điền của hắn nhè nhẹ xoay tròn, kèm theo đó Vô Song có thể cảm nhận được Đại Địa Thần Binh đang nhè nhẹ rung lên.
Vô Song hiện nay có thể coi là phiên bản nhỏ hơn của Đại Địa Đại Thần, Đại Địa Thần Binh đã trở thành một phần cơ thể hắn, cảm giác của Đại Địa Thần Binh đương nhiên Vô Song cũng có thể hiểu được phần nào, cây thần binh này không ngờ lại đang vui sướng hạnh phúc như một đứa trẻ được trở về nhà vậy.
Sau khi Đại Địa Thần Binh rung lên thì thứ áp lực trên người Vô Song như hoàn toàn biến mất, tiếp theo cả cơ thể hắn như nhẹ bẫng đi, không còn chịu bất cứ áp lực nào.
Vô Song rốt cuộc cũng không tiếp tục di động trong từ trường thiên không nữa, ánh mắt của hắn híp lại nhìn lên bầu trời, nơi đó chỉ là một mảnh không gian đục ngầu không có cách nào xuyên thấu nhưng lại cho Vô Song một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Tất nhiên cảm giác này không phải đến từ hắn mà đến từ Đại Địa Thần Cách cùng Đại Địa Thần Binh.
Vô Song không biết truyền thuyết của từ trường thiên không bởi hắn dù sao cũng mới đến Đông Thiên, có rất nhiều việc hắn còn không biết tuy nhiên thứ cảm giác gần gũi này còn không khiến Vô Song liên tưởng đến Đại Địa Đại Thần thì chẳng khác gì bảo Vô Song là kẻ ngu.
Phải biết Địa Ngục Chân Thần năm xưa chết đi là nguyên nhân thúc đẩy đại chiến chúng thần lần thứ hai bởi Địa Ngục Chân Thần là vị 25 Trùng Thiên Viễn Cổ Đại Thần duy nhất chết đi, cho dù hắn chỉ chạm đến cánh cửa này chưa nổi 5 phút thời gian nhưng hắn vẫn là Viễn Cổ Đại Thần hàng thật giá thật, lúc đó chỉ cần một hạt bụi liên quan đến Địa Ngục Chân Thần cũng bị người ta đánh nhau chảy máu vỡ đầu.
Hiện nay đang đứng trong một nơi có thể liên quan trực tiếp đến một vị Viễn Cổ Đại Thần khác hơn nữa vị Viễn Cổ Đại Thần này đảm bảo sống lâu hơn Địa Ngục Chân Thần không biết bao nhiêu năm, Vô Song không hứng thú mới là chuyện lạ.
Ánh mắt khẽ liếc xuống phía dưới, hắn cũng không thể phát hiện thân ảnh của Cửu Đầu Địa Ngục Sư, trong từ trường thiên không tuyệt đối không thể nhìn rõ phương hướng, nhìn lên trên cũng không nổi mà nhìn xuống dưới cũng không xong.
Tất nhiên Vô Song biết muốn đi ra khỏi từ trường thiên không chỉ cần bay thẳng, thứ này giống như một đám mây khổng lồ vậy, thoát ra khỏi đám mây tất cả đều trở lại bình thường có điều nếu lúc này đơn thuần đi ra chính Vô Song cũng cảm thấy đáng tiếc.
Nắm chặt Đại Địa Thần Binh trong tay sau đó thu lại đôi cánh Hắc Phượng Hoàng, Vô Song khẽ hít sâu một hơi rồi thân hình bắn thẳng về phía mảnh không khí đục ngầu không cách nào quan sát kia.
Vô Song thật ra không biết từ trường thiên không của Tang Sơn có tổng cộng 33 tầng được gọi là Tam Thập Tam Trọng Lực Giới, nơi mà Vô Song cùng tất cả các cường giả khác bay qua chỉ là tâng đầu tiên của Trọng Lực Giới, là tầng dễ nhất.
Trọng Lực Giới tất nhiên là nơi do Đại Địa Đại Thần tạo nên đây là nơi hắn chuyên dùng để tập luyện, ở tầng thứ 33 trong Trọng Lực Giới chính là nơi ở của Đại Địa Đại Thần khi còn sống.
Vô Song không biết điều này thậm chí trên thế giới này không ai biết điều này, cho dù có biết cũng tuyệt đối không có ai leo lên nổi tầng thứ 33 bởi trọng lực ở tầng thứ 33 không phải Đại Địa Đại Thần cũng không chịu nổi, cho dù là kẻ nắm giữ Đại Địa Thần Binh thậm chí cả Đại Địa Thần Cách như Vô Song cũng không chịu nổi.
Vô Song vẫn cứ lao thẳng lên phía trên, lúc đầu từ trường hư không hoàn toàn không có tác dụng với hắn, toàn bộ đều bị Đại Địa Thần Binh ngăn chặn lại có điều dần dần ánh mắt Vô Song trở nên ngưng trọng thậm chí đặc biệt ngưng trọng.
Tầng thứ nhất trong Trọng Lực Giới hắn có thể dễ dàng xuyên quan, không chỉ hắn mà Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng có thể làm nổi.
Tầng thứ hai Vô Song cũng có thể xuyên qua bằng chính thực lực mình tương tự Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng vậy.
Đến tầng thứ ba thì lại không giống, Vô Song có thể cảm nhận được sức nặng bắt đầu đè lên đôi vai mình, cả cơ thể lơ lửng trước tấm bình phong đục ngầu của từ trường thiên không, Vô Song có thể cảm nhận được Đại Địa Thần Binh đang liên tục run lên, nếu không có thanh Đại Địa Thần Binh này hắn dĩ nhiên lại không có cách nào đánh thủng tầng thứ ba.
Trong ánh mắt Vô Song xuất hiện một tia chiến ý, nắm chặt Đại Địa Thần Binh trong tay, Vô Song mạnh mẽ tung ra một phủ.
Nếu không thể dễ dàng xông qua bình chướng của Trọng Lực Giới thì đành cường công phá bỏ.
Một phủ toàn lực của Vô Song trực tiếp đánh nát tấm bình chướng tầng thứ ba, thân hình hắn lại lao vút về phía trước.
Tầng thứ tư cũng đơn giả một phủ toàn lực.
Tầng thứ năm Vô Song phải đánh ra ba phủ liên tục.
Tầng thứ sáu Vô Song trực tiếp đánh ra năm phủ.
Tầng thứ bảy Vô Song gọi ra Đại Địa Thủ Hộ Chân Thân, tay cầm chiến phủ mạnh mẽ đánh ra một phủ.
“Đại Địa Thần Binh – Khai Thiên Tích Địa”.
Hư ảnh khổng lồ sau lưng Vô Song như gầm lên, một phủ cực mạnh đánh về phía trước, bình chướng của tầng thứ bảy ầm ầm sụp đổ.
Vượt qua tầng thứ bảy lao đến tầng thứ tám có điều ở tầng thứ tám này Vô Song quyết định dừng lại, hắn vậy mà không tiến lên nổi.
Vô Song hiện nay còn không thể đi hết được tầng thứ tám của Trọng Lực Giới liền phải dừng lại bởi trọng lực của nó lúc này trực tiếp đè thẳng lên khung xương của Vô Song, nếu Vô Song dám cậy mạnh bước tiếp hắn tuyệt đối phải trọng thưởng.
Nếu Vô Song bất cần, nếu Vô Song ra hết tất cả thủ đoạn hắn có tự tin đánh nát được tầng thứ tám để hướng về tầng thứ chin chỉ là hắn biết hắn đặt chân lên tầng thứ chin thì liền không về được.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Đông Thiên bản thân Vô Song muốn làm một việc mà không được có điều khuôn mặt của hắn chỉ xuất hiện một nụ cười nhạt.
“Luyện thể thiên đường, không ngờ con bò khổng lồ đó có thể xây dựng được một luyện thể thiên đường như vậy, không hổ là kẻ có man lực mạnh nhất Đông Thiên Yêu Giới”.
Nói xong Vô Song liền thả lỏng cơ thể, cả người hắn rơi thẳng từ tầng tám của Trọng Lực Giới xuống tầng thứ nhất bằng tốc độ cực nhanh, khóe miệng thả nhiên cong lên một nụ cười nhẹ.
Trọng Lực Giới là nơi không kẻ nào dám tiến vào, đúng hơn là ngoại trừ Vô Song mang huyết mạch yêu thú cường đại cộng với Đại Địa Thần Binh cùng Đại Địa Thần Cách chỉ sợ thiên hạ này không có kẻ nào có tư cách tiến vào.
Hắn không cần biết trong Trọng Lực Giới này cất chứa bí mật gì của Đại Địa Đại Thần nhưng hắn biết lần này quả thật đào được bảo, chỉ bằng ‘luyện thể thiên đường’ này có thể liên tục cường hóa chính nhục thể của Vô Song.
(Sr mọi người hôm qua bận đột xuất: P)
...
Chỉ cần Cửu Đầu Địa Ngục Sư chịu tiến lên Thiên Giới, chịu nhận thụ phong của Thiên Địa nó chắc chắn sẽ là Phong Hào Chân Thần thậm chí còn là Phong Hào Chân Thần cực mạnh chỉ là không rõ tại sao Cửu Đầu Địa Ngục Sư dĩ nhiên không đi nhận sắc phong, thực lực của nó hiện nay chỉ có thể so sánh với Ma Kha Lượng mà thôi nhưng huyết mạch uy áp căn bản Ma Kha Lượng không cách nào so sánh.
Vô Song đang quan sát Cửu Đầu Địa Ngục Sư thì Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt to lớn của nó hiện lên một luồng hắc hóa, trong miệng của nó xuất hiện từng tia từng tia sát khí nồng đậm, nếu không phải Vô Song đi cùng Mio, nếu không phải phía dưới kia là Hoang Chủ thì nó không ngại xé xác Vô Song ra thành vạn mảnh, tất nhiên nếu đại chiến nổ ra ai xé xác ai cũng còn chưa biết.
Nói về siêu cấp hung thú Cửu Đầu Địa Ngục Sư này cũng tuyệt đối bất phàm, trong Hoang tộc năm xưa do Thú Thần dẫn đầu cũng chỉ có duy nhất Cửu Đầu Địa Ngục Sư chảy trong người huyết mạch yêu thú, là yêu thú duy nhất trong Hoang triều cường đại nhất Đông Thiên năm đó, bản thân Cửu Đầu Địa Ngục Sư chính là thủ hộ thần thú của Hoang là tấm khiên chắn cuối cùng của Hoang, đáng tiếc nó năm đó cũng không cách nào thủ hộ Hoang, không cách nào xuất hiện để bảo vệ thế lực của chính mình.
Không ai biết sau khi Thú Thần thất bại một cách kỳ lạ thì Cửu Đầu Địa Ngục Sư ở đâu chỉ biết trong cuộc chiến đồ Hoang của Đông Thiên Yêu Giới nếu Cửu Đầu Địa Ngục Sư có thể tham chiến tuyệt đối không có việc toàn bộ Hoang triều vương tộc hậu đại của Thú Thần bị diệt tuyệt.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư sau sự kiện đó liền để lại một bóng ma quá lớn trong đầu mình, một thủ hộ hung thú lại không cách nào bảo vệ bất cứ ai là bi ai cỡ nào?. Từ đó về sau Cửu Đầu Địa Ngục Sư liền không bao giờ xuất hiện trở lại nhân thế, nếu không phải sự tồn tại của Mio là đặc biệt chỉ sợ nó tuyệt đối không hiện thân lần thứ hai.
Lại nói về ánh mắt thù địch của nó và Vô Song cũng hoàn toàn không có gì khó hiểu, ánh mắt này tất nhiên là vì cuộc chiến giữa Vô Song cùng Ma Kha Lượng, cho dù so với trận chiến đó mái tóc của Vô Song không còn là màu vàng mà hoàn toàn chuyển sang màu trắng thì cái khí tức của hắn vẫn hoàn toàn không thay đổi chưa kể sau lưng Vô Song là Bạch Tố Tố, cô gái này không nổi tiếng gì trong mắt Cửu Đầu Địa Ngục Sư nhưng nàng là dấu hiệu tốt nhất để xác định Vô Song bởi dù sao trận chiến tại Tử Vong Sa Mạc kia nàng cũng có mặt,
Vô Song cùng Cửu Đầu Địa Ngục Sư cứ nhìn nhau như vậy, một kẻ khí thế như muốn xé nát tất cả, như những con sóng bạc đầu muốn nhấn chìm mọi thứ trên đại dương còn Vô Song lại như một tảng đá ngầm vĩnh hằng bất biến, không quan tâm đối phương mạnh mẽ thế nào hắn vẫn đứng đó, thản nhiên như không có việc gì xảy ra.
“Khụ”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên phá tan cái không khí nặng nề này, Mio rốt cuộc cũng không chịu được nữa.
Âm thanh này có sức sát thương cực đại, Cửu Đầu Địa Ngục Sư lập tức hóa hình thành người hạ xuống mặt đất, uy áp huyết mạch của nó cũng biến mất toàn bộ, thân hình khổng lồ kia dần dần bắt đầu thu nhỏ lại.
Khi thân hình của Cửu Đầu Địa Ngục Sư trở thành nhân hình thì không chỉ Bạch Tố Tố mà Vô Song cũng hoàn toàn bất ngờ, Cửu Đầu Địa Ngục Sư không ngờ lại lùn một mẩu, thân hình cao khoảng 20 cm cơ thể báo tròn cùng một cái đầu trọc bóng loáng thậm chí có thể soi gương, nhìn con hung thú này hiện nay thực sự rất giống thú nhồi bông kiếp trước Vô Song hay nhìn thấy.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư như không quan tâm đến ánh mắt của Bạch Tố Tố cùng Vô Song, nó nhún chân một cái đã vừa vặn ngồi lên bờ vai của Mio, giọng nói của Cửu Đầu Địa Ngục Sư không ngờ lại 10 phần non nớt.
“A Từ, cuối cùng ngươi cũng chịu trở về, nếu ngươi không về lão già kia chỉ sợ tự động tìm ngươi”.
Mio nghe vậy liền khẽ lẽ lưỡi cực kỳ dễ thương, sau đó ánh mắt xinh đẹp khẽ chuyển động.
“Sở thúc và gia gia luôn coi A Từ là trẻ con lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào ta, lần này ta đi có để lại thư đàng hoang nha, chưa kể còn là Vân thúc đưa ta ra ngoài, tuyệt đối an toàn”.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư khẽ hừ một tiếng, ánh mắt của hắn lại liếc nhìn Vô Song có điều phải nói là Cửu Đầu Địa Ngục Sư trong trạng thái nhân loại cực kỳ dễ thương, đôi má bầu bĩnh, ánh mắt to tròn trong suốt, cho dù có dùng ánh mắt đó để lườm ai thì cũng khiến người khác có cảm giác muốn ôm hắn vào lòng, điều này từ trước đến nay khiến Cửu Đầu Địa Ngục Sư cực kỳ khó chịu, nó từ trước đến nay ghét nhất là biến về hình dáng nhân loại này.
“Nếu không phải có Vân thúc của ngươi đi theo thì chúng ta trong hôm đó nhất định kéo ngươi về rồi. Đúng rồi A Từ, ngươi sao lại đi cùng kẻ kia”.
‘Kẻ kia’ trong miệng Cửu Đầu Địa Ngục Sư đương nhiên là Vô Song, tất nhiên Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng không phải loại ngu ngốc gì, nó có thể thấy Vô Song xuất hiện cùng Mio, chỉ riêng việc này đã đủ để nó không vội vàng ra tay.
Thứ nhất Vô Song đi cùng Mio, điều này có thể chứng minh Mio cùng Vô Song ít nhất có chút thân thuộc với chủ nhân của toàn bộ Hoang, nhìn từ thái độ của Mio với Vô Song thậm chí hắn còn là khách của Mio.
Thứ hai Mio không phải là con rối do Chiến Thần dựng lên để thâu tóm quyền lực của Hoang mà là Hoang chủ chân chính, đừng nói Chiến Thần không có ý định nắm Hoang trong tay mà cho dù ông ta muốn nắm cũng không nổi, thời đỉnh cao của Hoang bản thân bọn họ mạnh hơn Chiến Tộc nhiều, cho dù hiện tại Hoang xuống dốc không phanh nhưng nó vẫn có sự cao ngạo của nó, không phải Hoang Tộc Vương Huyết đừng hòng đám người Cửu Đầu Địa Ngục Sư hay Ma Kha Lượng chịu phục, tại Hoang lời nói của Mio liền là lớn nhất, chỉ cần nàng không ra lệnh Cửu Đầu Địa Ngục Sư tuyệt đối không động.
Mio mỉm cười, những ngón tay mềm mại nhẹ vỗ lên đầu tiểu hòa thượng trên vai như đang vỗ một đứa trẻ vậy.
“Đây là bằng hữu của cháu”.
Giọng nói của nàng rất thản nhiên cũng rất bình thản nhưng lại mang theo một thứ gì đó không thể xâm phạm, chỉ hai chữ ‘bằng hữu’ cũng đủ để Cửu Đầu Địa Ngục Sư thu hồi ánh mắt của nó lại, bằng hữu của Hoang Chủ liền không phải nhân vật nó có thể đụng vào.
Mio nói xong liền quay đầu về phía Vô Song, ánh mắt xinh đẹp lóe lên một tia sáng sau đó nhẹ mỉm cười.
“Vô Song ca ca, Tố Tố tỷ đây là Sở Hùng Bá, Sở thúc của ta. Lần này tiến vào Hoang cũng toàn bộ phải nhờ vào Sở thúc rồi”.
Cửu Đầu Địa Ngục Sư nghe vậy ánh mắt của nó khẽ híp lại nhìn Vô Song, trong ánh mắt có một tia thâm thúy khó hiểu sau đó nhè nhẹ mỉm cười.
Lại một lần nữa thân hình nhỏ bé kia lóe lên rồi lập tức biến về bản thể, một tiếng gầm kinh thiên động địa chấn động thiên không, tiếng gầm của Cửu Đầu Địa Ngục Sư mạnh đến nỗi trực tiếp phá hủy lớp từ trường trên bầu trời Tang Sơn, ánh mắt của nó ngập tràn bóng tối.
“Khách từ phương xa đến không thể đón tiếp là lỗi của lão phu huống gì lại còn là khách của A Từ đương nhiên càng được coi là thượng khách chỉ là không biết tiểu hữu có muốn tự mình vượt qua Tang Sơn hay lên lưng lão phu đưa đi một lần?”.
Vô Song khẽ liếc mắt nhìn Mio rồi lại nhìn Cửu Đầu Địa Ngục Sư kia, nó cũng đang mỉm cười nhìn lại Vô Song chỉ là một nụ cười đầy thách thức.
Tầng thiên không của Tang Sơn không phải tầm thường, không biết vì lý do gì trong tầng thiên không này dưới thập nhất giai hung thú tuyệt đối không có cách nào phi hành, chính nhờ tầng thiên không mang năng lực từ trường kinh khủng khiếp này khiến cho Tang Sơn là một bức tường căn bản không thể vượt qua của Đông Thiên Yêu Giới.
Theo truyền thuyết tầng từ trường này chính là từ trường kết giới của Viễn Cổ Đại Thần 25 Trùng Thiên – Đại Địa Đại Thần tạo ra, quả thực truyền thuyết này cũng được rất nhiều cao thủ trong thiên hạ cộng đồng thừa nhận, bởi Phong Hào Chân Thần mà không có huyết mạch yêu thú vượt quá thập nhất giai tuyệt không thể phi hành, Chiến Thần cường đại nhất Bắc Thiên Cương Lĩnh cũng không có cách nào phi hành qua Tang Sơn.
Vô Song không hiểu được bức tường từ trường trên thiên không có gì đặc biệt nhưng hắn vẫn hiểu ý của Sở Hùng Bá, dù sao Ma Kha Lượng bị Vô Song đánh thành tàn phế, cho dù có Mio bên cạnh cũng không có cách nào triệt tiêu ác ý của đối phương Vô Song, trên bầu trời kia chắc chắn không dễ dàng để vượt qua.
Sau khi Sở Hùng Bá nói xong cả Mio cùng Bạch Tố Tố lập tức biến sắc, Mio khẽ liếc nhìn Sử thúc thúc của mình, ánh mắt khẽ nhíu lại có điều nàng cũng không nói chuyện, cũng không đưa tay ra ngăn cản công tử.
Trong mắt Mio công tử liền không gì không làm được, vượt qua từ trường thiên không đối với công tử tuyệt đối không có gì khó khăn hơn nữa nếu Vô Song vượt qua được liền khiến Sở thúc thúc cũng không có thêm lý do làm khó Vô Song.
Về phần Bạch Tố Tố không nghĩ được nhiều như Mio, nàng ngước mắt lên từ trường thiên không rồi lại nhìn Vô Song, bàn tay nhè nhẹ kéo vạt áo của hắn, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Vô Song, không được đâu, từ trường thiên không thứ đó...”.
Bạch Tố Tố còn chưa kịp nói xong một thứ khí tức tà ác kinh khủng xuất hiện, thứ khí tức này làm Bạch Tố Tố sợ hãi ngã ngồi xuống đất, thứ khí tức này làm Mio biến sắc thậm chí làm Cửu Đầu Địa Ngục Sư – Sở Hùng Bá lập tức phải tiến lên một bước dùng thần lực ngăn cản áp lực cho Mio.
Một cột hắc hỏa bắn thẳng lên thiên không như dấu hiệu cho chính sự xuất hiện của Vô Song, uy áp huyết mạch của hắn lan tràn ra toàn bộ không gian, đây là lần đầu tiên Vô Song không giữ lại uy áp huyết mạch của hắn một chút nào.
Nếu lúc trước Vô Song là Bất Tử Phượng Hoàng hắn có thể thoải mái dùng uy áp huyết mạch với bất cứ yêu thú nào nhưng hiện nay hắn lại là Hắc Phượng Hoàng, loài hung thú không tồn tại trong Nguyên Tố Thế Giới này, uy áp huyết mạch của Hắc Phượng Hoàng căn bản không tồn tại có điều sau khi hắn tiến vào cửa đầu tiên của Cửu Tử Tà Công thì lại khác.
Nắm được Luân Hồi Kiếp Hỏa có thể giúp Vô Song hoàn toàn có thể một lần nữa bộc phát uy áp của chính mình, nó như thổi hồn cho một loại sinh vật không tồn tại trong thiên địa vậy.
Cả Nguyên Tố Thế Giới chỉ có một con Hắc Phượng Hoàng chính vì vậy huyết mạch của Vô Song chính là tổ huyết, là thập nhị phẩm huyết mạch trong truyền thuyết chỉ là khi hắn chưa thể đột phá lên 25 Trùng Thiên đại thần thì huyết mạch mãi mãi bị khóa lại ở thập nhất giai đỉnh phong.
Mái tóc trắng tung bay trong gió, đôi mắt hóa thành màu đen tuyền, khi đôi mắt đen đó khẽ liếc Cửu Đầu Địa Ngục Sư liền khiến thân thể to lớn của hắn run lên, đây là lần đầu tiên tại Đông Thiên Yêu Giới nó bị kẻ khác áp chế huyết mạch, đây là điều nó căn bản không thể tin tưởng.
Cũng không nhìn Cửu Đầu Địa Ngục Sư thêm một giây phút nào, đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở ra, cả người bay vút về phía hư không, về phía từ trường không gian của Tang Sơn.
Nhìn theo bóng lưng của Vô Song ánh mắt của Cửu Đầu Địa Ngục Sư dần dần biến thành sự ngưng trọng.
“Ma Kha Lượng cùng Ma Kha Thiên bại trong tay hắn cũng không oan chỉ là không biết bản thể của hắn rốt cuộc là loại hung thú nào?”.
Vô Song rời đi thì Sở Hùng Bá cũng không còn lý do nào để ở lại bên ngoài Tang Sơn, hắn lập tức quỳ cả bốn chân xuông, thân thể khổng lồ cứ như vậy nằm thẳng ra trên mặt đất.
“A Từ cùng Tố Tố cô nương, hai người lên đi”.
Bạch Tố Tố ngày hôm nay thực sự bị dọa sợ, cả đời nàng rất ít khi ra ngoài Đông Nam chính vì vậy cường giả mạnh nhất mà nàng được tận mắt chứng kiến chính là đại ca của mình Bạch Phá Thiên, huyết mạch yêu thú cường đại nhất nàng nhìn thấy là thập giai đỉnh phong huyết mạch chỉ là nàng không ngờ một lần duy nhất đi ra ngoài lại được chứng kiến đến hai tuyệt thế hung thú vượt trên thập nhất giai huyết mạch.
Bạch Tố Tố xuất hiện trên lưng Cửu Đầu Địa Ngục Sư mà có cảm giác như chính bản thân mình đang nằm mơ, có điều dù sao tố chất của nàng cũng không bình thường, Bạch Tố Tố rất nhanh có thể lấy lại bình tĩnh, rất nhanh có thể trở về thực tại.
Trong ánh mắt của Bạch Tố Tố lúc này thực sự nghi hoặc, nàng rốt cuộc không hiểu Mio cô gái nhỏ luôn bám theo Vô Song có thân phận là gì mà lại được Cửu Đầu Địa Ngục Sư cung kính đến vậy.
Nghi hoặc tiếp theo của nàng là về Vô Song, lúc trước nàng liền suy nghĩ Vô Song là người của Địa Ngục Ma Long Tộc nhưng lúc này cái suy nghĩ đó hoàn toàn biến thành hư vô, ở Đông Thiên Yêu Giới rốt cuộc có thế lực nào có thể đào tọa ra loại huyết mạch đáng sợ như vậy?.
...
Vô Song tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức chính hắn cũng cảm thấy không đúng, giây phút đôi cánh Hắc Phượng Hoàng mở ra cũng không có quá nhiều thay đổi, Hắc Phượng Hoàng từ trước đến nay vẫn không nổi tiếng về tốc độ nhưng khi tiến vào từ trường thiên không thì lại khác.
Từ trường thiên không giống như một tấm lưới trời, giống như một bàn tay ép thẳng về phía mọi người không cho phép bất cứ ai vượt qua nó vậy, bên trong từ trường thiên không có một thứ áp lực vô cùng vô tận, thứ áp lực cho dù Phong Hào Chân Thần hàng thật giá thật cũng không thể bay qua Tang Sơn mà phải đi từ ngoài vào, vượt qua vô số địa hình, vô số khe núi thì mới có thể tiến đến bờ bên kia của đại lục.
Chính Vô Song cũng cảm thấy thứ áp lực khủng khiếp bám chặt lấy mình, thứ áp lực này chưa đủ để hất hắn xuống bên dưới Tang Sơn nhưng cũng làm Vô Song cực kỳ khó chịu cho đến khi đan điền của hắn nhè nhẹ xoay tròn, kèm theo đó Vô Song có thể cảm nhận được Đại Địa Thần Binh đang nhè nhẹ rung lên.
Vô Song hiện nay có thể coi là phiên bản nhỏ hơn của Đại Địa Đại Thần, Đại Địa Thần Binh đã trở thành một phần cơ thể hắn, cảm giác của Đại Địa Thần Binh đương nhiên Vô Song cũng có thể hiểu được phần nào, cây thần binh này không ngờ lại đang vui sướng hạnh phúc như một đứa trẻ được trở về nhà vậy.
Sau khi Đại Địa Thần Binh rung lên thì thứ áp lực trên người Vô Song như hoàn toàn biến mất, tiếp theo cả cơ thể hắn như nhẹ bẫng đi, không còn chịu bất cứ áp lực nào.
Vô Song rốt cuộc cũng không tiếp tục di động trong từ trường thiên không nữa, ánh mắt của hắn híp lại nhìn lên bầu trời, nơi đó chỉ là một mảnh không gian đục ngầu không có cách nào xuyên thấu nhưng lại cho Vô Song một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Tất nhiên cảm giác này không phải đến từ hắn mà đến từ Đại Địa Thần Cách cùng Đại Địa Thần Binh.
Vô Song không biết truyền thuyết của từ trường thiên không bởi hắn dù sao cũng mới đến Đông Thiên, có rất nhiều việc hắn còn không biết tuy nhiên thứ cảm giác gần gũi này còn không khiến Vô Song liên tưởng đến Đại Địa Đại Thần thì chẳng khác gì bảo Vô Song là kẻ ngu.
Phải biết Địa Ngục Chân Thần năm xưa chết đi là nguyên nhân thúc đẩy đại chiến chúng thần lần thứ hai bởi Địa Ngục Chân Thần là vị 25 Trùng Thiên Viễn Cổ Đại Thần duy nhất chết đi, cho dù hắn chỉ chạm đến cánh cửa này chưa nổi 5 phút thời gian nhưng hắn vẫn là Viễn Cổ Đại Thần hàng thật giá thật, lúc đó chỉ cần một hạt bụi liên quan đến Địa Ngục Chân Thần cũng bị người ta đánh nhau chảy máu vỡ đầu.
Hiện nay đang đứng trong một nơi có thể liên quan trực tiếp đến một vị Viễn Cổ Đại Thần khác hơn nữa vị Viễn Cổ Đại Thần này đảm bảo sống lâu hơn Địa Ngục Chân Thần không biết bao nhiêu năm, Vô Song không hứng thú mới là chuyện lạ.
Ánh mắt khẽ liếc xuống phía dưới, hắn cũng không thể phát hiện thân ảnh của Cửu Đầu Địa Ngục Sư, trong từ trường thiên không tuyệt đối không thể nhìn rõ phương hướng, nhìn lên trên cũng không nổi mà nhìn xuống dưới cũng không xong.
Tất nhiên Vô Song biết muốn đi ra khỏi từ trường thiên không chỉ cần bay thẳng, thứ này giống như một đám mây khổng lồ vậy, thoát ra khỏi đám mây tất cả đều trở lại bình thường có điều nếu lúc này đơn thuần đi ra chính Vô Song cũng cảm thấy đáng tiếc.
Nắm chặt Đại Địa Thần Binh trong tay sau đó thu lại đôi cánh Hắc Phượng Hoàng, Vô Song khẽ hít sâu một hơi rồi thân hình bắn thẳng về phía mảnh không khí đục ngầu không cách nào quan sát kia.
Vô Song thật ra không biết từ trường thiên không của Tang Sơn có tổng cộng 33 tầng được gọi là Tam Thập Tam Trọng Lực Giới, nơi mà Vô Song cùng tất cả các cường giả khác bay qua chỉ là tâng đầu tiên của Trọng Lực Giới, là tầng dễ nhất.
Trọng Lực Giới tất nhiên là nơi do Đại Địa Đại Thần tạo nên đây là nơi hắn chuyên dùng để tập luyện, ở tầng thứ 33 trong Trọng Lực Giới chính là nơi ở của Đại Địa Đại Thần khi còn sống.
Vô Song không biết điều này thậm chí trên thế giới này không ai biết điều này, cho dù có biết cũng tuyệt đối không có ai leo lên nổi tầng thứ 33 bởi trọng lực ở tầng thứ 33 không phải Đại Địa Đại Thần cũng không chịu nổi, cho dù là kẻ nắm giữ Đại Địa Thần Binh thậm chí cả Đại Địa Thần Cách như Vô Song cũng không chịu nổi.
Vô Song vẫn cứ lao thẳng lên phía trên, lúc đầu từ trường hư không hoàn toàn không có tác dụng với hắn, toàn bộ đều bị Đại Địa Thần Binh ngăn chặn lại có điều dần dần ánh mắt Vô Song trở nên ngưng trọng thậm chí đặc biệt ngưng trọng.
Tầng thứ nhất trong Trọng Lực Giới hắn có thể dễ dàng xuyên quan, không chỉ hắn mà Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng có thể làm nổi.
Tầng thứ hai Vô Song cũng có thể xuyên qua bằng chính thực lực mình tương tự Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng vậy.
Đến tầng thứ ba thì lại không giống, Vô Song có thể cảm nhận được sức nặng bắt đầu đè lên đôi vai mình, cả cơ thể lơ lửng trước tấm bình phong đục ngầu của từ trường thiên không, Vô Song có thể cảm nhận được Đại Địa Thần Binh đang liên tục run lên, nếu không có thanh Đại Địa Thần Binh này hắn dĩ nhiên lại không có cách nào đánh thủng tầng thứ ba.
Trong ánh mắt Vô Song xuất hiện một tia chiến ý, nắm chặt Đại Địa Thần Binh trong tay, Vô Song mạnh mẽ tung ra một phủ.
Nếu không thể dễ dàng xông qua bình chướng của Trọng Lực Giới thì đành cường công phá bỏ.
Một phủ toàn lực của Vô Song trực tiếp đánh nát tấm bình chướng tầng thứ ba, thân hình hắn lại lao vút về phía trước.
Tầng thứ tư cũng đơn giả một phủ toàn lực.
Tầng thứ năm Vô Song phải đánh ra ba phủ liên tục.
Tầng thứ sáu Vô Song trực tiếp đánh ra năm phủ.
Tầng thứ bảy Vô Song gọi ra Đại Địa Thủ Hộ Chân Thân, tay cầm chiến phủ mạnh mẽ đánh ra một phủ.
“Đại Địa Thần Binh – Khai Thiên Tích Địa”.
Hư ảnh khổng lồ sau lưng Vô Song như gầm lên, một phủ cực mạnh đánh về phía trước, bình chướng của tầng thứ bảy ầm ầm sụp đổ.
Vượt qua tầng thứ bảy lao đến tầng thứ tám có điều ở tầng thứ tám này Vô Song quyết định dừng lại, hắn vậy mà không tiến lên nổi.
Vô Song hiện nay còn không thể đi hết được tầng thứ tám của Trọng Lực Giới liền phải dừng lại bởi trọng lực của nó lúc này trực tiếp đè thẳng lên khung xương của Vô Song, nếu Vô Song dám cậy mạnh bước tiếp hắn tuyệt đối phải trọng thưởng.
Nếu Vô Song bất cần, nếu Vô Song ra hết tất cả thủ đoạn hắn có tự tin đánh nát được tầng thứ tám để hướng về tầng thứ chin chỉ là hắn biết hắn đặt chân lên tầng thứ chin thì liền không về được.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Đông Thiên bản thân Vô Song muốn làm một việc mà không được có điều khuôn mặt của hắn chỉ xuất hiện một nụ cười nhạt.
“Luyện thể thiên đường, không ngờ con bò khổng lồ đó có thể xây dựng được một luyện thể thiên đường như vậy, không hổ là kẻ có man lực mạnh nhất Đông Thiên Yêu Giới”.
Nói xong Vô Song liền thả lỏng cơ thể, cả người hắn rơi thẳng từ tầng tám của Trọng Lực Giới xuống tầng thứ nhất bằng tốc độ cực nhanh, khóe miệng thả nhiên cong lên một nụ cười nhẹ.
Trọng Lực Giới là nơi không kẻ nào dám tiến vào, đúng hơn là ngoại trừ Vô Song mang huyết mạch yêu thú cường đại cộng với Đại Địa Thần Binh cùng Đại Địa Thần Cách chỉ sợ thiên hạ này không có kẻ nào có tư cách tiến vào.
Hắn không cần biết trong Trọng Lực Giới này cất chứa bí mật gì của Đại Địa Đại Thần nhưng hắn biết lần này quả thật đào được bảo, chỉ bằng ‘luyện thể thiên đường’ này có thể liên tục cường hóa chính nhục thể của Vô Song.
(Sr mọi người hôm qua bận đột xuất: P)
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook