Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
-
Chương 528: Phục hổ (1)
“Ngươi hình như không biết ta”.
Ở ngoài Tử Vong Sa Mạc ở nơi bốn phương tám hướng phủ đầy bởi cát, những cơn gió nóng như muốn đốt không con người, cát bụi mù mịt che kín bốn phương trời, ở mảnh bình nguyên ngoại trừ cát vàng cũng chỉ có cát vàng này lần đầu tiên Đông Nam Thần Quân lên tiếng.
Đối mặt với vị đệ cao thủ đông nam này tất nhiên là Vô Song, hắn đứng song song với đối phương, bản thân hắn không có cái uy quyền kinh khủng khiếp giống như vị Bạch Hô tộc trưởng kia nhưng hắn cứ như một vực sâu không đáy, cho dù khí thế của đối phương mạnh mẽ thế nào khi tiến vào cơ thể của Vô Song đều như bị cái hố đen đó hút bằng sạch.
Giữa biển cát Vô Song lặng lẽ nhìn Bạch Phá Thiên rồi chậm rãi gật đầu.
“Ta quả thực không biết ngươi là ai bất quá ta cảm nhận được”.
...
“Cảm nhận được?, cảm nhận được cái gì?”.
...
“Cảm nhận được ngươi rất mạnh, ta đến Bạch Hổ Thành này chủ yếu cũng bị khí thế của ngươi thu hút”.
Nhìn Đông Nam Thần Quân khoanh tay trên bầu trời, Vô Song khẽ mỉm cười.
Hắn đến Bạch Hổ Thành quả thật là bị khí thế của Đông Nam Thần Quân hấp dẫn, đối với Vô Song mà nói khi phát hiện ra Đông Nam Thần Quân cũng phải sững lại một hồi, kẻ này không ngờ lại cho Vô Song một thứ cảm giác tuyệt đối không thua kém hai vị Sát Đế của Sát Điện, loại thực lực này quả thật có thể làm Vô Song xuất hiện hứng thú.
Hơn 70 năm trước Vô Song rời khỏi mảnh thế giới này, khi đó hai vị cao thủ gần gũi nhất với chính hắn là hai vị Sát Đế của Sát Điện, ngày hắn rời đi hắn hoàn toàn tin tưởng chỉ cần một ngón tay của bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể khiến hắn hình thân cầu diệt, lúc này quay lại Nguyên Tố Thế Giới bản thân Vô Song cũng thực sự muốn xem rốt cuộc mình đã mạnh lên bao nhiêu chính vì vậy hắn thực sự muốn đánh cùng Đông Nam Thần Quân một trận, cao thủ không hơn không kém bất cứ ai trong hai vị Sát Đế năm đó.
...
Đông Nam Thần Quân khi nhìn thấy Vô Song trả lời thì ánh mắt hắn liền lạnh lại, thậm chí Vô Song có thể cảm nhận được bên trong cơ thể hắn yêu lực đang điên cuồng vận chuyển.
Vô Song có thể không biết Đông Nam Thần Quân là ai nhưng vị cường giả này lại biết hắn.
Sự việc Vô Song làm hơn 3 ngày trước chưa đủ để lan ra khắp toàn bộ Đông Thiên Yêu Giới nhưng Đông Nam đại lục này thì thừa sức, bản thân Bạch Phá Thiên là bá chủ của Đông Nam không thể nào không biết vị cường giả mới đột phá lên cảnh giới Phong Hào Chân Thần này.
Tất nhiên để nói có phục hay không đảm bảo Bạch Phá Thiên tuyệt đối không phục Vô Song, hắn cả đời tu luyện khổ cực, cả đời đi ra từ trong không biết bao nhiêu cuộc chiến để rồi vẫn không thể tiến vào Phong Hào Chân Thần cảnh giới nhưng Vô Song một kẻ không có chút danh tiếng nào cảu Đông Thiên Yêu Giới, một kẻ mới xuất hiện trên bầu trời đầy sao của Đông Thiên dĩ nhiên trong một ngày đã được trao tặng danh hiệu Phong Hào Chân Thần thử hỏi sao Bạch Phá Thiên có thể vui vẻ?.
Tiếp theo Bạch Phá Thiên kẻ này là vua của Hổ Tộc đồng thời cũng là đông nam đệ nhất nhân, đối với hắn mà nói thì hắn ghét nhất kẻ nào đụng vào Hổ Tộc của mình.
Hổ Tộc đấu đá nhau Bạch Phá Thiên sẽ không cấm nhưng nếu thế lực bên ngoài muốn đụng vào bất cứ chi tộc nào trong Hổ Tộc mà nói bản thân Bạch Phá Thiên tuyệt không để đối phương muốn làm gì thì làm.
Bôn Lôi Vương lần đó tìm được Khai Thiên Chiến Phủ nhưng bằng vào bản lĩnh của Bôn Lôi Vương cùng thực lực của Bôn Lôi Hổ Tộc thì lấy gì ra mà đòi khiến tam đại bá chủ của Đông Thiên Yêu Giới phải bước lên bàn đàm phán?, phải tiến hành một hồi giao dịch đầy mệt mỏi thậm chí phải phối hợp đặt kết giới?, Bôn Lôi Vương căn bản không có tư cách này, nếu không phải Bạch Phá Thiên đứng ra thì Bôn Lôi Hổ Tộc đã sớm bị diệt sau đó Khai Thiên Chiến Phủ trở thành cuộc chiến riêng của tam đại thế lực chứ không cách nào kéo dài đến lúc Vô Song đến.
Hổ Tộc tất nhiên không thể bằng Long Tộc hay Phượng Tộc nhưng cũng không một thế lực nào dám coi thường nó, tam đại tộc của Đông Thiên Yêu Giới khi đến khu vực đông nam quả thật vẫn phải bán cho Bạch Hổ Tộc cùng Bạch Phá Thiên vài phần mặt mũi vậy mà Vô Song không ngờ lại tiện tay giải quyết luôn toàn bộ chiến lực đỉnh cao của Bôn Lôi Hổ Tộc trong một lần.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi, chỉ riêng mấy việc này cũng là Bạch Phá Thiên không vừa mắt với Vô Song, Vô Song nếu muốn ẩn mình không ra thì hắn cũng không có cách động vào đối thủ nhưng Vô Song đã dám công nhiên thể hiện khí thế trong Bạch Hổ Thành, dám công nhiên một đối một gặp Đông Nam Thần Quân thì việc này căn bản không cách nào tránh được.
“Bôn Lôi Hổ Tộc cho dù không phải đại tộc trong Hổ Tộc nhưng cũng thuộc quyền quản lý của ta, ta không quan tâm ngươi cùng Bôn Lôi Hổ Tộc có ân oán gì, ta cũng không quan tâm ai đúng ai sai nhưng thân là lão đại của Hổ Tộc ta không thể không ra mặt”.
Đáp lại lời nói của Đông Nam Thần Quân chỉ là một cây phủ hướng thẳng lên trời, trong ánh mắt của Vô Song xuất hiện hai luồng kinh thiên chiến ý.
“Đánh đi, lý do nhiều quá, ngươi muốn đánh ta cũng muốn đánh thì cần gì lý do?”.
Bạch Phá Thiên nghe vậy liền bật cười, mắt hổ tỏa sáng nhìn Vô Song.
“Được đánh đi, lão phu cũng muốn xem ngươi đánh chết Phượng Sùng Minh trong ba phủ kiểu gì, cũng muốn xem vị Phong Hào Chân Thần thứ 5 của Đông Thiên Yêu Giới rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh”.
Câu nói của Bạch Phá Thiên lại làm Vô Song phải dừng tay, ánh mắt chớp động nhìn đối phương.
“Phong Hào Chân Thần thứ 5?, vậy trước ta bốn vị cường giả còn lại là ai?”.
Bạch Phá Thiên lần này dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vô Song, dù sao đã là người của Đông Thiên Yêu Giới lại không biết bốn vị cường giả trong truyền thuyết kia quả thực làm Bạch Phá Thiên có chút không biết nói sao.
Như cảm nhận được ánh mắt của đối phương Vô Song chỉ biết cười khổi.
“Không cần nhìn ta như thế, ta đúng là yêu tộc như đám người các ngươi nhưng lại không xuất thân từ Đông Thiên Yêu Giới”.
Bạch Phá Thiên liền khẽ gật đầu, nếu Vô Song không phải người của Đông Thiên thì mọi việc về hắn cũng tương đối dễ hiểu, dù sao một kẻ lần đầu tiên đến Đông Thiên Yêu Giới thì làm việc hắn một trận chiến liền danh chấn Đông Thiên cũng không phải là lạ.
“Đệ nhất cường giả trong lịch sử Đông Thiên Yêu Giới là Thú Thần cũng là thủ lĩnh của toàn bộ Đông Thiên, người duy nhất có thể sát nhập Đông Thiên Yêu Giới về làm một mối chỉ là dù Thú Thần mạnh mẽ vô cùng, cho dù ngài sát nhập toàn bộ Đông Thiên Yêu Giới lại với nhau nhưng chung quy vẫn phải dừng lại, vẫn phải có điểm cuối cùng. Ta không biết Thú Thần đại nhân bị kẻ nào đánh bại chỉ là sinh mệnh của ngài thực sự chấm dứt, từ đó Đông Thiên không bao giờ có được vị trí vốn thuộc về nó”.
“Vị thứ hai là Long Thần, chủ nhân của cả Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Quang Minh Thánh Long Tộc, Long Thần đại nhân năm đó thua Thú Thần một bậc từ đó lập ra Long Giới, không màng đến tranh đoạt quyền thế của Đông Thiên sau đó cũng chẳng biết tại sao Long Thần đại nhân biến mất, hành tung của ngài không rõ có điều mệnh bài của ngài còn chưa vỡ, Long Thần đại nhân có lẽ vẫn còn sống trên đời”.
“Nhắc đến Thú Thần cùng Long Thần thì không thể không nhắc đến Phượng Thần của Phượng Tộc, đây là ba cây đại thụ của Đông Thiên Yêu Giới cũng là Phượng Tộc chủ nhân, đáng tiếc Phượng Thần lại bị chính Tà Thần Mesusa giết chết, trở thành đá kê chân cho cô ta trên con đường vô địch thiên hạ, trên con đường tạo lập uy danh”.
“Người cuối cùng là phản đồ của Đông Thiên Yêu Giới, đáng buồn cười là người này lại là đồng tộc với ta, tỷ tỷ của lão phu – Hổ Thần”.
“Ngươi quả thật cũng là yêu tộc nhưng lại không xuất thân từ Đông Thiên Yêu Giới, vậy hôm nay dù gì cũng đã nói ra rồi, không biết ngươi có phản bội lại yêu tộc một lần nữa hay không?”.
Bạch Phá Thiên cực kỳ nghiêm túc thậm chí lúc này chiến ý của hắn đã biến thành sát khí, đối với Bạch Phá Thiên mà nói nếu Vô Song lại trở thành một Hổ Thần thứ hai thì hắn tuyệt đối không chấp nhận, ngày hôm nay cho dù có chết ở đâu Bạch Phá Thiên cũng nhất định phải lấy mạng Vô Song.
Nhìn thấy biểu hiện của đối phương Vô Song không có lấy một tia áp lực, hắn chỉ đơn giản mỉm cười.
“Con đường của ta ngươi không tưởng tượng nổi, ta làm gì ngươi cũng không ngăn nổi. Đại Địa Thần Binh – Khai Thiên Chiến Phủ”.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, Vô Song đơn giản rat ay.
Một phủ đánh thẳng lên bầu trời, một thứ áp lực khủng khiếp từ hắn bao trùm toàn bộ đại địa, Vô Song hắn dù sao cũng là Phong Hào Chân Thần, chỉ bằng cái chiến lực này cũng tuyệt đối khiến Bạch Phá Thiên khó lòng đánh bại, tại Đông Thiên Yêu Giới bản thân Phong Hào Chân Thần không phải là không có gì cố kỵ, không phải là vô địch nhưng chỉ cần hắn không muốn chết thì chẳng kẻ nào có thể giết nổi.
Một phủ đánh thẳng về phía Đông Nam Thần Quân tất nhiên vị Thần Quân này không phải Phượng Sùng Minh, ông ta không phải loại phế thải đó, đệ nhất cường giả Đông Nam Đại Lục không phải hư danh.
Bạch Phá Thiên gầm lên một tiếng vang vọng bầu trời, một quyền mạnh mẽ cứng đối cứng với Đại Địa Thần Binh.
Một quyền này người thua đương nhiên là Bạch Phá Thiên, hắn bị đánh bay đi như một con rười vậy chỉ là có bị đánh bay nhưng tuyệt không bị thương, một lần va chạm này Bạch Phá Thiên cho Vô Song một cảm giác rất giống đánh vào không khí.
Bị đánh bay đi nhưng Bạch Phá Thiên rất nhanh quay trở lại, Vô Song chỉ có thể thấy hai chân hắn đạp vào không gian sau đó thân hình Bạch Phá Thiên càng ngày càng khó phát hiện, càng ngày càng dần trở nên vô hình.
Bạch Phá Thiên trơ nên vô hình không phải bởi vì hắn ẩn đi trong không gian mà là tốc độ được kéo đến cực hạn, Vô Song có thể cảm nhận được đầu Bạch Hổ này liên tục đạp vào không gian lấy phản lực, hắn như một cái lò xo kéo căng đến cực hạn vậy.
Như một tia sét lóe lên giữa biển cát vàng, Bạch Phá Thiên cứ thế hiện ra trước mặt Vô Song, tay hổ ấn thẳng vào mặt hắn, cả người nhướng lên phía trước, cả thân hình của Vô Song bị Bạch Phá Thiên ấn thẳng xuống biển cát bên dưới.
“Bạch Hồ Thần Văn”.
Bạch Phá Thiên lại gầm lên một tiếng, trên người hắn dần dần hiện ra từng hoa văn màu đen cực kỳ đáng sợ, hoa văn mang theo một cảm giác bất an, thứ hoa văn mang theo hơi thở của sự hủy diệt.
Bạch Phá Thiên cứ như vậy đè lên Vô Song, bàn tay của hắn như một gọng kìm nắm lấy đầu của Vô Song, thân thể Bạch Phá Thiên càng ngày càng trở nên to lớn không khác gì một ngọn núi khổng lồ cả, một bàn tay của hắn lúc này tuyệt đối đủ bóp cả đầu của Vô Song.
“Bach Hổ Phá Sát Kình”.
Một tay còn lại của Bạch Phá Thiên đưa lên cao rồi đấm mạnh xuống đất, một kích này nhắm thẳng vào thân thể của Vô Song ở bên dưới.
Một kích này mang theo không gian ba động, một kích này khiến không gian xung quanh Bạch Phá Thiên trở nên bất ổn cực kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra vòng xoáy không gian, chỉ bằng điểm này đủ để thấy một đấm này tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
Một bàn tay khổng lồ của Bạch Phá Thiên đánh xuống nhưng lại không thể chạm được vào người của Vô Song chỉ bởi cánh tay của hắn bị Vô Song chặn lại, một thứ sức mạnh kinh khủng của Vô Song lan ra, thân hình nhỏ nhắn của hắn dĩ nhiên lại không hề thua kém Bạch Phá Thiên.
Trong hoàn cảnh bị Bạch Phá Thiên nắm chặt đầu nhưng Vô Song vẫn ung dung nhếch miệng.
“Ở trên đại địa mà muốn đánh bại ta?, ngươi hình như hơi mở tưởng rồi”.
“Trọng lực”.
Vô Song thản nhiên nói một câu, sau đó toàn bộ biển cát xung quanh lún xuống, một thứ sức nặng kinh khủng đè ép lên toàn bộ đại địa này thậm chí là cả Bạch Phá Thiên, trọng lực quá lớn làm thân thể Bạch Hổ của ông ta lập tức liền run lên.
Bạch Phá Thiên sao có thể để Vô Song kéo xuống dưới biển cát kia, ông ta đơn giản dẫm cả hai chân xuống sau đó búng mạnh người lên trên không trung, Bạch Phá Thiên không hiểu tại sao nhưng ông có một cảm giác, nếu bị dính vào cát lún của Vô Song thì tuyệt đối không chạy ra được.
Tất nhiên Bạch Phá Thiên phán đoán phi thường chuẩn xác chỉ là phán đoán được là một việc, có thoát ra được không lại là một việc khác, khi thân thể Bạch Phá Thiên búng lên không trung bản thân Vô Song chỉ khẽ lắc đầu.
“Chạy?, chạy ra được không”.
“Đại Địa Phép Tắc – Giới Lực”.
Năm ngón tay mở ra rồi mạnh mẽ nắm lại, sau đó thì Bạch phá Thiên hoàn toàn hoảng sợ khi phát hiện ông ta dĩ nhiên bị đè thẳng xuống bên dưới, cả người không thể dừng lại mà lao thẳng xuống vị trí của Vô Song.
Ngày hôm nay Vô Song không chiến đấu với tư cách là Nghịch Thiên Tà Đế năm xưa, ngày hôm nay hắn chỉ sử dụng thực lực của Đại Địa, hắn chiến đấu với tư cách Đại Địa Chân Thần.
Một tay Vô Song nắm lại, tay kia trực tiếp kéo Bạch Phá Thiên lại về phía mình rồi đơn giản tung ra một quyền.
“Thần Lực – Nhất Giới Quyền”.
Thần Lực màu xanh bao phủ toàn bộ cơ thể Vô Song, một quyền của hắn đơn giản đánh ra nhưng lại mang theo thứ sức mạnh không cách nào tưởng tượng nổi.
Bạch Phá Thiên không có cách nào ngoại trừ cứng đối cứng với một quyền này, hắn cũng chỉ có thể gầm lên mà cường công.
“Bạch Hổ Thần Lực – Bạch Hổ Sát Pháp – Bạch Hổ Thất Sát Quyền”.
Bảy quyền hợp nhất, Bạch Hổ Sát pháp.
Bảy quyền của Bạch Phá Thiên hợp lại làm một đấu với một quyền của Vô Song chỉ là hắn sao có thể thắng?, một quyền này của Vô Song liền rút lấy sức mạnh của đại địa dưới chân, chỉ cần hắn có đại địa hắn liền không thua.
Va chạm kinh thiên động địa làm biển cát bống phương như bị san bằng thành bình địa, tiếp theo có thể nhìn thấy bằng mắt cả cánh tay phải của Bạch Phá Thiên gẫy gập làm đôi thậm chí xương còn lòi ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Bạch Phá Thiên đương nhiên là đau đớn nhưng đây không phải là thời gian cho ông ta đau đớn, một tiếng hổ gầm đầy uy quyền của Đông Nam đệ nhất nhân, cơ thể Bạch Phá Thiên trở nên to lớn đến cực độ, hắn dĩ nhiên biến về bản thể, một đầu Bạch Hổ Thần Thú.
Biến về bản thề một chân của Bạch Hổ lập tức lành lại đồng thời khí tức của hắn lại càng kinh khủng hơn, càng đáng sợ hơn.
Lấy Bạch Hổ thân ra đánh với Vô Song điều này nói lên Bạch Phá Thiên không thể giữ được sự cao ngạo thường thấy, không biến về bản thề hắn không có tư cách đọ man lực với Vô Song.
Thân hình Bạch Hổ Khổng Lồ đưa một tay ra đập mạnh xuống mặt đất, nó như tát bay cả người Vô Song đi vậy.
Tiếp theo thân hổ cho dù khổng lồ vẫn có thể xuyên qua không gian, tốc độ của Bạch Phá Thiên căn bản không giảm, cái miệng hổ mở ra cắn thẳng vào thân thể nhỏ bé của Vô Song như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Vô Song đứng trước cái miệng Bạch Hổ không khác gì một hố đen khổng lồ kia chỉ đơn giản nhếch miệng, Đại Địa Thần Binh không biết từ bao giờ lại hiện ra trên tay hắn, thần binh trong tay Vô Song không hề cố kị một đập.
“Ngậm mồm lại cho bản đế”.
Dính một phủ như trời giáng Bạch Phá Thiên bị đánh bay đi, thử cảm nhận một ngọn núi khổng lồ bay tự do giữa không trung là đủ hiểu tình hình hiện nay trên Tử Vong Sa Mạc, một phủ này đánh cho Bạch Phá Thiên chóng váng cả đầu óc.
Vô Song sẽ không để Bạch Phá Thiên có cơ hội thở, hắn lao vút đi trong không trung, Đại Địa Thần Binh nắm chặt bằng cả hai tay, khóe miệng cong lên đầy ngạo nghễ.
“Đại Địa Thần Binh – Đệ Nhất Phủ - Khai Thiên Phủ”.
Đệ nhất phủ đánh xuống bản thân Bạch Phá Thiên chỉ có thể đưa hai tay Bạch Hổ lên mạnh mẽ ngăn lại, sau đệ nhất phủ rõ ràng thân hình khổng lồ của hắn run lên nhưng vẫn chưa có bại.
“Đại Địa Thần Binh – Đệ Nhị Phủ - Diệt Địa Phủ”.
Đệ nhị phủ đánh xuống, cũng giống như đóng một cái đinh vậy, thần lực của Vô Song vận chuyển đến cực hạn, một phủ này đánh xuống Vô Song tin tưởng Bạch Phá Thiên muốn dùng nhục thể đón đỡ cũng phải để lại một đôi tay.
Bạch Phá Thiên cũng đang hiểu tình cảnh của mình, mắt hổ bùng lên hai luồng lửa tím, lần này hắn vẫn d6iAfCqo tiếp tục đưa tay lên đón đỡ một đòn này của Vô Song có điều ánh mắt cực độ bình tĩnh.
“Không gian lực lượng – Không gian song song”.
Một đòn này Bạch Phá Thiên đánh ra cũng đủ làm Vô Song có chút không ngờ, hắn thực sự không nghĩ đến Bạch Phá Thiên kẻ này lại tu ra không gian lực lượng, lại tu ra không gian phép tắc.
Không gian vi vương thời gian vi tôn, hai loại phép tắc đáng sợ nhất trong thiên hạ.
Năm đó Vô Song tung hoành thiên hạ cũng nhờ không gian phép tắc của bản thân mình, năm đó khi lần đầu đến Đấu Phá Thế Giới hắn cũng chỉ dùng một bộ không gian phép tắc mạnh mẽ đánh bại Đà Xá Cổ Đế, mạnh mẽ thay đổi cục diện thiên hạ trăm ngàn năm sau đủ để biết loại phép tắc này cường đại thế nào.
Không gian song song như tạo ra một lớp màn không gian khổng lồ, tạo nên một thế giới khác, một mảnh không gian khác ngăn cách Bạch Phá Thiên với đòn công kích của Vô Song, bảo vệ cho hắn tạm thời vô sự.
Một phủ đập vào bức tường không gian kai tất nhiên không có cách nào gây tổn thương cho Bạch Phá Thiên, Vô Song chỉ có thể cảm nhận được không gian trước mặt đang run rẩy cực độ nhưng hắn không đánh sập được nó.
Bạch Phá Thiên thành công ngăn cản được một đòn của Vô Song liền lập tức biến thân, biến về trạng thái nửa người nửa hổ, thân hình của hắn lập tức biến mất.
“Không Gian Bộ”.
Một bước bước ra, Bạch Phá Thiên như xuyên qua mảnh không gian này mà hiện ra sau lưng Vô Song, ngón tay nhọn hoắt đưa ra, ánh mắt ngập tràn chiến ý.
“Bạch Hổ Chủ Sát – Cực Kim Chi Ý – Sát Đạo Chỉ”.
Một ngón tay của Bạch Phá Thiên khẽ chạm vào tim của Vô Song sau đó trực tiếp đục thủng trái tim cảu hắn, một chỉ tay mang theo cực kim, một chỉ tay này căn bản Vô Song không có cách nào đỡ nổi, không có cách nào ngăn cản nổi.
Cực Âm cùng Cực Dương lực lượng mạnh hơn âm cùng dương gấp bội cũng giống như cực kim lực lượng.
Bạch Hổ Tộc là hành kim thần thú nhưng nếu có thể tu đến mức phản tổ thì liền tu ra Cực Kim Chi Ý, loại ý chí đại diện cho Hủy Diệt Phép Tắc, thứ vũ khí cức sát chuyên dùng để xuyên thủng mọi lớp phòng thủ.
Bạch Phá Thiên mang theo Bạch Hổ huyết mạch, tu kim hệ phép tắc đến cực cảnh sau đó liền nắm giữ hủy diệt phép tắc thậm chí mang thêm cả không gian phép tắc, kẻ này thực sự đáng sợ tuyệt luân.
Một chỉ bắn thủng trái tim của Vô Song, Bạch Phá Thiên tuyệt không dừng lại dù sao xuyên tim cũng không biết nổi một Cực Đạo Chân Thần huống gì còn là một Phong Hào Chân Thần?.
Lần này không chỉ là một ngón tay mà là một nắm đấm, một nắm đấm mang theo kinh khủng thần lực.
“Bạch Hổ Phá Sát – Sát Đạo Quyền”.
Một quyền này của hắn hướng thẳng về đan điền của Vô Song, Bạch Phá Thiên dùng một đòn này mà uy chấn Đông Nam Đại Địa, một quyền đủ sức đám nát thần cách kẻ khác.
Ở ngoài Tử Vong Sa Mạc ở nơi bốn phương tám hướng phủ đầy bởi cát, những cơn gió nóng như muốn đốt không con người, cát bụi mù mịt che kín bốn phương trời, ở mảnh bình nguyên ngoại trừ cát vàng cũng chỉ có cát vàng này lần đầu tiên Đông Nam Thần Quân lên tiếng.
Đối mặt với vị đệ cao thủ đông nam này tất nhiên là Vô Song, hắn đứng song song với đối phương, bản thân hắn không có cái uy quyền kinh khủng khiếp giống như vị Bạch Hô tộc trưởng kia nhưng hắn cứ như một vực sâu không đáy, cho dù khí thế của đối phương mạnh mẽ thế nào khi tiến vào cơ thể của Vô Song đều như bị cái hố đen đó hút bằng sạch.
Giữa biển cát Vô Song lặng lẽ nhìn Bạch Phá Thiên rồi chậm rãi gật đầu.
“Ta quả thực không biết ngươi là ai bất quá ta cảm nhận được”.
...
“Cảm nhận được?, cảm nhận được cái gì?”.
...
“Cảm nhận được ngươi rất mạnh, ta đến Bạch Hổ Thành này chủ yếu cũng bị khí thế của ngươi thu hút”.
Nhìn Đông Nam Thần Quân khoanh tay trên bầu trời, Vô Song khẽ mỉm cười.
Hắn đến Bạch Hổ Thành quả thật là bị khí thế của Đông Nam Thần Quân hấp dẫn, đối với Vô Song mà nói khi phát hiện ra Đông Nam Thần Quân cũng phải sững lại một hồi, kẻ này không ngờ lại cho Vô Song một thứ cảm giác tuyệt đối không thua kém hai vị Sát Đế của Sát Điện, loại thực lực này quả thật có thể làm Vô Song xuất hiện hứng thú.
Hơn 70 năm trước Vô Song rời khỏi mảnh thế giới này, khi đó hai vị cao thủ gần gũi nhất với chính hắn là hai vị Sát Đế của Sát Điện, ngày hắn rời đi hắn hoàn toàn tin tưởng chỉ cần một ngón tay của bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể khiến hắn hình thân cầu diệt, lúc này quay lại Nguyên Tố Thế Giới bản thân Vô Song cũng thực sự muốn xem rốt cuộc mình đã mạnh lên bao nhiêu chính vì vậy hắn thực sự muốn đánh cùng Đông Nam Thần Quân một trận, cao thủ không hơn không kém bất cứ ai trong hai vị Sát Đế năm đó.
...
Đông Nam Thần Quân khi nhìn thấy Vô Song trả lời thì ánh mắt hắn liền lạnh lại, thậm chí Vô Song có thể cảm nhận được bên trong cơ thể hắn yêu lực đang điên cuồng vận chuyển.
Vô Song có thể không biết Đông Nam Thần Quân là ai nhưng vị cường giả này lại biết hắn.
Sự việc Vô Song làm hơn 3 ngày trước chưa đủ để lan ra khắp toàn bộ Đông Thiên Yêu Giới nhưng Đông Nam đại lục này thì thừa sức, bản thân Bạch Phá Thiên là bá chủ của Đông Nam không thể nào không biết vị cường giả mới đột phá lên cảnh giới Phong Hào Chân Thần này.
Tất nhiên để nói có phục hay không đảm bảo Bạch Phá Thiên tuyệt đối không phục Vô Song, hắn cả đời tu luyện khổ cực, cả đời đi ra từ trong không biết bao nhiêu cuộc chiến để rồi vẫn không thể tiến vào Phong Hào Chân Thần cảnh giới nhưng Vô Song một kẻ không có chút danh tiếng nào cảu Đông Thiên Yêu Giới, một kẻ mới xuất hiện trên bầu trời đầy sao của Đông Thiên dĩ nhiên trong một ngày đã được trao tặng danh hiệu Phong Hào Chân Thần thử hỏi sao Bạch Phá Thiên có thể vui vẻ?.
Tiếp theo Bạch Phá Thiên kẻ này là vua của Hổ Tộc đồng thời cũng là đông nam đệ nhất nhân, đối với hắn mà nói thì hắn ghét nhất kẻ nào đụng vào Hổ Tộc của mình.
Hổ Tộc đấu đá nhau Bạch Phá Thiên sẽ không cấm nhưng nếu thế lực bên ngoài muốn đụng vào bất cứ chi tộc nào trong Hổ Tộc mà nói bản thân Bạch Phá Thiên tuyệt không để đối phương muốn làm gì thì làm.
Bôn Lôi Vương lần đó tìm được Khai Thiên Chiến Phủ nhưng bằng vào bản lĩnh của Bôn Lôi Vương cùng thực lực của Bôn Lôi Hổ Tộc thì lấy gì ra mà đòi khiến tam đại bá chủ của Đông Thiên Yêu Giới phải bước lên bàn đàm phán?, phải tiến hành một hồi giao dịch đầy mệt mỏi thậm chí phải phối hợp đặt kết giới?, Bôn Lôi Vương căn bản không có tư cách này, nếu không phải Bạch Phá Thiên đứng ra thì Bôn Lôi Hổ Tộc đã sớm bị diệt sau đó Khai Thiên Chiến Phủ trở thành cuộc chiến riêng của tam đại thế lực chứ không cách nào kéo dài đến lúc Vô Song đến.
Hổ Tộc tất nhiên không thể bằng Long Tộc hay Phượng Tộc nhưng cũng không một thế lực nào dám coi thường nó, tam đại tộc của Đông Thiên Yêu Giới khi đến khu vực đông nam quả thật vẫn phải bán cho Bạch Hổ Tộc cùng Bạch Phá Thiên vài phần mặt mũi vậy mà Vô Song không ngờ lại tiện tay giải quyết luôn toàn bộ chiến lực đỉnh cao của Bôn Lôi Hổ Tộc trong một lần.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi, chỉ riêng mấy việc này cũng là Bạch Phá Thiên không vừa mắt với Vô Song, Vô Song nếu muốn ẩn mình không ra thì hắn cũng không có cách động vào đối thủ nhưng Vô Song đã dám công nhiên thể hiện khí thế trong Bạch Hổ Thành, dám công nhiên một đối một gặp Đông Nam Thần Quân thì việc này căn bản không cách nào tránh được.
“Bôn Lôi Hổ Tộc cho dù không phải đại tộc trong Hổ Tộc nhưng cũng thuộc quyền quản lý của ta, ta không quan tâm ngươi cùng Bôn Lôi Hổ Tộc có ân oán gì, ta cũng không quan tâm ai đúng ai sai nhưng thân là lão đại của Hổ Tộc ta không thể không ra mặt”.
Đáp lại lời nói của Đông Nam Thần Quân chỉ là một cây phủ hướng thẳng lên trời, trong ánh mắt của Vô Song xuất hiện hai luồng kinh thiên chiến ý.
“Đánh đi, lý do nhiều quá, ngươi muốn đánh ta cũng muốn đánh thì cần gì lý do?”.
Bạch Phá Thiên nghe vậy liền bật cười, mắt hổ tỏa sáng nhìn Vô Song.
“Được đánh đi, lão phu cũng muốn xem ngươi đánh chết Phượng Sùng Minh trong ba phủ kiểu gì, cũng muốn xem vị Phong Hào Chân Thần thứ 5 của Đông Thiên Yêu Giới rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh”.
Câu nói của Bạch Phá Thiên lại làm Vô Song phải dừng tay, ánh mắt chớp động nhìn đối phương.
“Phong Hào Chân Thần thứ 5?, vậy trước ta bốn vị cường giả còn lại là ai?”.
Bạch Phá Thiên lần này dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vô Song, dù sao đã là người của Đông Thiên Yêu Giới lại không biết bốn vị cường giả trong truyền thuyết kia quả thực làm Bạch Phá Thiên có chút không biết nói sao.
Như cảm nhận được ánh mắt của đối phương Vô Song chỉ biết cười khổi.
“Không cần nhìn ta như thế, ta đúng là yêu tộc như đám người các ngươi nhưng lại không xuất thân từ Đông Thiên Yêu Giới”.
Bạch Phá Thiên liền khẽ gật đầu, nếu Vô Song không phải người của Đông Thiên thì mọi việc về hắn cũng tương đối dễ hiểu, dù sao một kẻ lần đầu tiên đến Đông Thiên Yêu Giới thì làm việc hắn một trận chiến liền danh chấn Đông Thiên cũng không phải là lạ.
“Đệ nhất cường giả trong lịch sử Đông Thiên Yêu Giới là Thú Thần cũng là thủ lĩnh của toàn bộ Đông Thiên, người duy nhất có thể sát nhập Đông Thiên Yêu Giới về làm một mối chỉ là dù Thú Thần mạnh mẽ vô cùng, cho dù ngài sát nhập toàn bộ Đông Thiên Yêu Giới lại với nhau nhưng chung quy vẫn phải dừng lại, vẫn phải có điểm cuối cùng. Ta không biết Thú Thần đại nhân bị kẻ nào đánh bại chỉ là sinh mệnh của ngài thực sự chấm dứt, từ đó Đông Thiên không bao giờ có được vị trí vốn thuộc về nó”.
“Vị thứ hai là Long Thần, chủ nhân của cả Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Quang Minh Thánh Long Tộc, Long Thần đại nhân năm đó thua Thú Thần một bậc từ đó lập ra Long Giới, không màng đến tranh đoạt quyền thế của Đông Thiên sau đó cũng chẳng biết tại sao Long Thần đại nhân biến mất, hành tung của ngài không rõ có điều mệnh bài của ngài còn chưa vỡ, Long Thần đại nhân có lẽ vẫn còn sống trên đời”.
“Nhắc đến Thú Thần cùng Long Thần thì không thể không nhắc đến Phượng Thần của Phượng Tộc, đây là ba cây đại thụ của Đông Thiên Yêu Giới cũng là Phượng Tộc chủ nhân, đáng tiếc Phượng Thần lại bị chính Tà Thần Mesusa giết chết, trở thành đá kê chân cho cô ta trên con đường vô địch thiên hạ, trên con đường tạo lập uy danh”.
“Người cuối cùng là phản đồ của Đông Thiên Yêu Giới, đáng buồn cười là người này lại là đồng tộc với ta, tỷ tỷ của lão phu – Hổ Thần”.
“Ngươi quả thật cũng là yêu tộc nhưng lại không xuất thân từ Đông Thiên Yêu Giới, vậy hôm nay dù gì cũng đã nói ra rồi, không biết ngươi có phản bội lại yêu tộc một lần nữa hay không?”.
Bạch Phá Thiên cực kỳ nghiêm túc thậm chí lúc này chiến ý của hắn đã biến thành sát khí, đối với Bạch Phá Thiên mà nói nếu Vô Song lại trở thành một Hổ Thần thứ hai thì hắn tuyệt đối không chấp nhận, ngày hôm nay cho dù có chết ở đâu Bạch Phá Thiên cũng nhất định phải lấy mạng Vô Song.
Nhìn thấy biểu hiện của đối phương Vô Song không có lấy một tia áp lực, hắn chỉ đơn giản mỉm cười.
“Con đường của ta ngươi không tưởng tượng nổi, ta làm gì ngươi cũng không ngăn nổi. Đại Địa Thần Binh – Khai Thiên Chiến Phủ”.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, Vô Song đơn giản rat ay.
Một phủ đánh thẳng lên bầu trời, một thứ áp lực khủng khiếp từ hắn bao trùm toàn bộ đại địa, Vô Song hắn dù sao cũng là Phong Hào Chân Thần, chỉ bằng cái chiến lực này cũng tuyệt đối khiến Bạch Phá Thiên khó lòng đánh bại, tại Đông Thiên Yêu Giới bản thân Phong Hào Chân Thần không phải là không có gì cố kỵ, không phải là vô địch nhưng chỉ cần hắn không muốn chết thì chẳng kẻ nào có thể giết nổi.
Một phủ đánh thẳng về phía Đông Nam Thần Quân tất nhiên vị Thần Quân này không phải Phượng Sùng Minh, ông ta không phải loại phế thải đó, đệ nhất cường giả Đông Nam Đại Lục không phải hư danh.
Bạch Phá Thiên gầm lên một tiếng vang vọng bầu trời, một quyền mạnh mẽ cứng đối cứng với Đại Địa Thần Binh.
Một quyền này người thua đương nhiên là Bạch Phá Thiên, hắn bị đánh bay đi như một con rười vậy chỉ là có bị đánh bay nhưng tuyệt không bị thương, một lần va chạm này Bạch Phá Thiên cho Vô Song một cảm giác rất giống đánh vào không khí.
Bị đánh bay đi nhưng Bạch Phá Thiên rất nhanh quay trở lại, Vô Song chỉ có thể thấy hai chân hắn đạp vào không gian sau đó thân hình Bạch Phá Thiên càng ngày càng khó phát hiện, càng ngày càng dần trở nên vô hình.
Bạch Phá Thiên trơ nên vô hình không phải bởi vì hắn ẩn đi trong không gian mà là tốc độ được kéo đến cực hạn, Vô Song có thể cảm nhận được đầu Bạch Hổ này liên tục đạp vào không gian lấy phản lực, hắn như một cái lò xo kéo căng đến cực hạn vậy.
Như một tia sét lóe lên giữa biển cát vàng, Bạch Phá Thiên cứ thế hiện ra trước mặt Vô Song, tay hổ ấn thẳng vào mặt hắn, cả người nhướng lên phía trước, cả thân hình của Vô Song bị Bạch Phá Thiên ấn thẳng xuống biển cát bên dưới.
“Bạch Hồ Thần Văn”.
Bạch Phá Thiên lại gầm lên một tiếng, trên người hắn dần dần hiện ra từng hoa văn màu đen cực kỳ đáng sợ, hoa văn mang theo một cảm giác bất an, thứ hoa văn mang theo hơi thở của sự hủy diệt.
Bạch Phá Thiên cứ như vậy đè lên Vô Song, bàn tay của hắn như một gọng kìm nắm lấy đầu của Vô Song, thân thể Bạch Phá Thiên càng ngày càng trở nên to lớn không khác gì một ngọn núi khổng lồ cả, một bàn tay của hắn lúc này tuyệt đối đủ bóp cả đầu của Vô Song.
“Bach Hổ Phá Sát Kình”.
Một tay còn lại của Bạch Phá Thiên đưa lên cao rồi đấm mạnh xuống đất, một kích này nhắm thẳng vào thân thể của Vô Song ở bên dưới.
Một kích này mang theo không gian ba động, một kích này khiến không gian xung quanh Bạch Phá Thiên trở nên bất ổn cực kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra vòng xoáy không gian, chỉ bằng điểm này đủ để thấy một đấm này tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
Một bàn tay khổng lồ của Bạch Phá Thiên đánh xuống nhưng lại không thể chạm được vào người của Vô Song chỉ bởi cánh tay của hắn bị Vô Song chặn lại, một thứ sức mạnh kinh khủng của Vô Song lan ra, thân hình nhỏ nhắn của hắn dĩ nhiên lại không hề thua kém Bạch Phá Thiên.
Trong hoàn cảnh bị Bạch Phá Thiên nắm chặt đầu nhưng Vô Song vẫn ung dung nhếch miệng.
“Ở trên đại địa mà muốn đánh bại ta?, ngươi hình như hơi mở tưởng rồi”.
“Trọng lực”.
Vô Song thản nhiên nói một câu, sau đó toàn bộ biển cát xung quanh lún xuống, một thứ sức nặng kinh khủng đè ép lên toàn bộ đại địa này thậm chí là cả Bạch Phá Thiên, trọng lực quá lớn làm thân thể Bạch Hổ của ông ta lập tức liền run lên.
Bạch Phá Thiên sao có thể để Vô Song kéo xuống dưới biển cát kia, ông ta đơn giản dẫm cả hai chân xuống sau đó búng mạnh người lên trên không trung, Bạch Phá Thiên không hiểu tại sao nhưng ông có một cảm giác, nếu bị dính vào cát lún của Vô Song thì tuyệt đối không chạy ra được.
Tất nhiên Bạch Phá Thiên phán đoán phi thường chuẩn xác chỉ là phán đoán được là một việc, có thoát ra được không lại là một việc khác, khi thân thể Bạch Phá Thiên búng lên không trung bản thân Vô Song chỉ khẽ lắc đầu.
“Chạy?, chạy ra được không”.
“Đại Địa Phép Tắc – Giới Lực”.
Năm ngón tay mở ra rồi mạnh mẽ nắm lại, sau đó thì Bạch phá Thiên hoàn toàn hoảng sợ khi phát hiện ông ta dĩ nhiên bị đè thẳng xuống bên dưới, cả người không thể dừng lại mà lao thẳng xuống vị trí của Vô Song.
Ngày hôm nay Vô Song không chiến đấu với tư cách là Nghịch Thiên Tà Đế năm xưa, ngày hôm nay hắn chỉ sử dụng thực lực của Đại Địa, hắn chiến đấu với tư cách Đại Địa Chân Thần.
Một tay Vô Song nắm lại, tay kia trực tiếp kéo Bạch Phá Thiên lại về phía mình rồi đơn giản tung ra một quyền.
“Thần Lực – Nhất Giới Quyền”.
Thần Lực màu xanh bao phủ toàn bộ cơ thể Vô Song, một quyền của hắn đơn giản đánh ra nhưng lại mang theo thứ sức mạnh không cách nào tưởng tượng nổi.
Bạch Phá Thiên không có cách nào ngoại trừ cứng đối cứng với một quyền này, hắn cũng chỉ có thể gầm lên mà cường công.
“Bạch Hổ Thần Lực – Bạch Hổ Sát Pháp – Bạch Hổ Thất Sát Quyền”.
Bảy quyền hợp nhất, Bạch Hổ Sát pháp.
Bảy quyền của Bạch Phá Thiên hợp lại làm một đấu với một quyền của Vô Song chỉ là hắn sao có thể thắng?, một quyền này của Vô Song liền rút lấy sức mạnh của đại địa dưới chân, chỉ cần hắn có đại địa hắn liền không thua.
Va chạm kinh thiên động địa làm biển cát bống phương như bị san bằng thành bình địa, tiếp theo có thể nhìn thấy bằng mắt cả cánh tay phải của Bạch Phá Thiên gẫy gập làm đôi thậm chí xương còn lòi ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Bạch Phá Thiên đương nhiên là đau đớn nhưng đây không phải là thời gian cho ông ta đau đớn, một tiếng hổ gầm đầy uy quyền của Đông Nam đệ nhất nhân, cơ thể Bạch Phá Thiên trở nên to lớn đến cực độ, hắn dĩ nhiên biến về bản thể, một đầu Bạch Hổ Thần Thú.
Biến về bản thề một chân của Bạch Hổ lập tức lành lại đồng thời khí tức của hắn lại càng kinh khủng hơn, càng đáng sợ hơn.
Lấy Bạch Hổ thân ra đánh với Vô Song điều này nói lên Bạch Phá Thiên không thể giữ được sự cao ngạo thường thấy, không biến về bản thề hắn không có tư cách đọ man lực với Vô Song.
Thân hình Bạch Hổ Khổng Lồ đưa một tay ra đập mạnh xuống mặt đất, nó như tát bay cả người Vô Song đi vậy.
Tiếp theo thân hổ cho dù khổng lồ vẫn có thể xuyên qua không gian, tốc độ của Bạch Phá Thiên căn bản không giảm, cái miệng hổ mở ra cắn thẳng vào thân thể nhỏ bé của Vô Song như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Vô Song đứng trước cái miệng Bạch Hổ không khác gì một hố đen khổng lồ kia chỉ đơn giản nhếch miệng, Đại Địa Thần Binh không biết từ bao giờ lại hiện ra trên tay hắn, thần binh trong tay Vô Song không hề cố kị một đập.
“Ngậm mồm lại cho bản đế”.
Dính một phủ như trời giáng Bạch Phá Thiên bị đánh bay đi, thử cảm nhận một ngọn núi khổng lồ bay tự do giữa không trung là đủ hiểu tình hình hiện nay trên Tử Vong Sa Mạc, một phủ này đánh cho Bạch Phá Thiên chóng váng cả đầu óc.
Vô Song sẽ không để Bạch Phá Thiên có cơ hội thở, hắn lao vút đi trong không trung, Đại Địa Thần Binh nắm chặt bằng cả hai tay, khóe miệng cong lên đầy ngạo nghễ.
“Đại Địa Thần Binh – Đệ Nhất Phủ - Khai Thiên Phủ”.
Đệ nhất phủ đánh xuống bản thân Bạch Phá Thiên chỉ có thể đưa hai tay Bạch Hổ lên mạnh mẽ ngăn lại, sau đệ nhất phủ rõ ràng thân hình khổng lồ của hắn run lên nhưng vẫn chưa có bại.
“Đại Địa Thần Binh – Đệ Nhị Phủ - Diệt Địa Phủ”.
Đệ nhị phủ đánh xuống, cũng giống như đóng một cái đinh vậy, thần lực của Vô Song vận chuyển đến cực hạn, một phủ này đánh xuống Vô Song tin tưởng Bạch Phá Thiên muốn dùng nhục thể đón đỡ cũng phải để lại một đôi tay.
Bạch Phá Thiên cũng đang hiểu tình cảnh của mình, mắt hổ bùng lên hai luồng lửa tím, lần này hắn vẫn d6iAfCqo tiếp tục đưa tay lên đón đỡ một đòn này của Vô Song có điều ánh mắt cực độ bình tĩnh.
“Không gian lực lượng – Không gian song song”.
Một đòn này Bạch Phá Thiên đánh ra cũng đủ làm Vô Song có chút không ngờ, hắn thực sự không nghĩ đến Bạch Phá Thiên kẻ này lại tu ra không gian lực lượng, lại tu ra không gian phép tắc.
Không gian vi vương thời gian vi tôn, hai loại phép tắc đáng sợ nhất trong thiên hạ.
Năm đó Vô Song tung hoành thiên hạ cũng nhờ không gian phép tắc của bản thân mình, năm đó khi lần đầu đến Đấu Phá Thế Giới hắn cũng chỉ dùng một bộ không gian phép tắc mạnh mẽ đánh bại Đà Xá Cổ Đế, mạnh mẽ thay đổi cục diện thiên hạ trăm ngàn năm sau đủ để biết loại phép tắc này cường đại thế nào.
Không gian song song như tạo ra một lớp màn không gian khổng lồ, tạo nên một thế giới khác, một mảnh không gian khác ngăn cách Bạch Phá Thiên với đòn công kích của Vô Song, bảo vệ cho hắn tạm thời vô sự.
Một phủ đập vào bức tường không gian kai tất nhiên không có cách nào gây tổn thương cho Bạch Phá Thiên, Vô Song chỉ có thể cảm nhận được không gian trước mặt đang run rẩy cực độ nhưng hắn không đánh sập được nó.
Bạch Phá Thiên thành công ngăn cản được một đòn của Vô Song liền lập tức biến thân, biến về trạng thái nửa người nửa hổ, thân hình của hắn lập tức biến mất.
“Không Gian Bộ”.
Một bước bước ra, Bạch Phá Thiên như xuyên qua mảnh không gian này mà hiện ra sau lưng Vô Song, ngón tay nhọn hoắt đưa ra, ánh mắt ngập tràn chiến ý.
“Bạch Hổ Chủ Sát – Cực Kim Chi Ý – Sát Đạo Chỉ”.
Một ngón tay của Bạch Phá Thiên khẽ chạm vào tim của Vô Song sau đó trực tiếp đục thủng trái tim cảu hắn, một chỉ tay mang theo cực kim, một chỉ tay này căn bản Vô Song không có cách nào đỡ nổi, không có cách nào ngăn cản nổi.
Cực Âm cùng Cực Dương lực lượng mạnh hơn âm cùng dương gấp bội cũng giống như cực kim lực lượng.
Bạch Hổ Tộc là hành kim thần thú nhưng nếu có thể tu đến mức phản tổ thì liền tu ra Cực Kim Chi Ý, loại ý chí đại diện cho Hủy Diệt Phép Tắc, thứ vũ khí cức sát chuyên dùng để xuyên thủng mọi lớp phòng thủ.
Bạch Phá Thiên mang theo Bạch Hổ huyết mạch, tu kim hệ phép tắc đến cực cảnh sau đó liền nắm giữ hủy diệt phép tắc thậm chí mang thêm cả không gian phép tắc, kẻ này thực sự đáng sợ tuyệt luân.
Một chỉ bắn thủng trái tim của Vô Song, Bạch Phá Thiên tuyệt không dừng lại dù sao xuyên tim cũng không biết nổi một Cực Đạo Chân Thần huống gì còn là một Phong Hào Chân Thần?.
Lần này không chỉ là một ngón tay mà là một nắm đấm, một nắm đấm mang theo kinh khủng thần lực.
“Bạch Hổ Phá Sát – Sát Đạo Quyền”.
Một quyền này của hắn hướng thẳng về đan điền của Vô Song, Bạch Phá Thiên dùng một đòn này mà uy chấn Đông Nam Đại Địa, một quyền đủ sức đám nát thần cách kẻ khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook