Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
Chương 512: Nhà (2)

Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng bình minh lại bắt đầu chiếu sáng nhân gian.

Trên chiếc giường êm ái của mình đôi mắt của Tiểu Y Tiên khẽ mở, nàng bị làm thức giấc bởi một mùi thơm ngào ngạt, ánh mắt của nàng đầy ấm áp nhìn bóng lưng xa xa, đầy ấm áp nhìn nam tử của mình, không biết bao lâu rồi hắn mới lại nấu ăn cho nàng.

Trong thế giới này cho dù luôn lấy thực lực làm đầu nhưng Tiểu Y Tiên lại xuất thân từ thế tục quan niệm trong nam khinh nữ đối với nàng còn rất nặng, với một nữ nhân truyền thống như Tiểu Y Tiên còn gì hạnh phúc hơn được nhìn chính nam nhân của mình vì mình vào bếp.

Cử động của Tiểu Y Tiên là rất nhỏ nhưng sao có thể dấu được Vô Song, hắn khẽ quay đầu lại nhìn nàng kèm theo một nụ cười tỏa nắng, nhìn nụ cười đó Tiểu Y Tiên chỉ có thể xấu hổ một lần nữa chui đầu vào chăn.

Vô Song thấy vậy chỉ biết lắc đầu, hắn rất nhanh mang thức ăn đặt lên bàn, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bao trùm lấy căn nhà gỗ nhỏ của hai người, sau đó bắt đầu tiến lại gần Tiểu Y Tiên.

“Vẫn chưa chịu dậy hả heo lười?”.

Quả nhiên nghe Vô Song nói bản thân Tiểu Y Tiên lập tức quay đầu lại, nàng nhìn hắn sau đó bĩu môi

“Muội mới không phải là heo lười, huynh mới là heo lười”.

Nói xong Tiểu Y Tiên như nhớ ra cái gì đó, thân thể nàng lúc này một lần nữa hoàn toàn lộ ra trước mặt Vô Song, điều này làm Tiểu Y Tiên vội vàng vơ lấy tấm chăn mỏng muốn kéo lên đáng tiếc nàng sao có thể nhanh bằng Vô Song.

Vô Song dùng một tay rất nhanh giữ lấy tay nàng, khuôn mặt hắn dí sát lại gần khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên vì ngượng ngùng của Tiểu Y Tiên, hắn nhẹ cắn vào vành tai nàng.

“Để ca giúp muội mặc quần áo”.

Một buổi sáng đầy khó khăn với Tiểu Y Tiên cứ như vậy đi qua.

...

Tiểu Y Tiên lúc này thực sự rất hạnh phúc, nàng cùng Vô Song lại một lần nữa ngồi dưới gốc cây liễu đầu trấn, mái tóc đen óng ả xõa xuống ngang lưng, đầu của nàng nhè nhẹ tựa vào vai hắn ánh mắt cũng nhắm lại cảm nhận âm thanh từ cây sáo ngọc.

Không biết hình ảnh này đã bao nhiêu lần xuất hiện trong đầu Tiểu Y Tiên, không biết đã bao nhiêu lần nàng muốn cùng hắn ngồi dưới gốc cây liễu quen thuộc nơi chất chứa những kỷ niệm đẹp nhất của nàng có điều Tiểu Y Tiên không phải là nữ nhân bình thường.

Nàng không ngốc như Vân Vận, nàng thông minh tài trí chưa chắc đã thua kém gì Thải Lân dù sao nếu Vân Vận năm xưa là bù nhìn của Vân Sơn thì nàng là là Tông Chủ Độc Tông, Tiểu Y Tiên chỉ là không thích quyền lực, không thích cuộc sống cứ phải suy đi tính lại từng bước từng bước mà thôi, đối với nàng danh lợi cùng quyền lực căn bản không quan trọng.

Tiểu Y Tiên dùng tay ôm chặt thân mình Vô Song hơn nữa, thân thể nàng dí sát vào hắn đến mực Vô Song có thể cảm nhận thấy nhịp tim của nàng, hơi thở của nàng, hắn có thể thấy trái tim của Tiểu Y Tiên đang nhè nhẹ run lên, nàng lúc này quả thực mang theo vài phần lo lắng, vài phần không nỡ.

“Huynh lần này lại định bở rơi bọn muội bao nhiêu ngày?”.

Câu hỏi này Tiểu Y Tiên đã suy nghĩ rất lâu, sâu trong thâm tâm nàng luôn tồn tại cảm giác này, cảm giác Vô Song sẽ rời đi, hắn sẽ đi rất xa rất xa thậm chí không bao giờ quay lại.

Đây là trực giác của nữ nhân, đặc biệt là sau cái đêm nàng chính thức thuộc về hắn thì càng ngày càng rõ, nếu lúc trước nàng nhìn bóng lưng của Vô Song có cảm giác ấm áp và an toàn thì hiện nay lại không giống thế, tấm lưng của Vô Song trở nên rộng lớn hơn, nó lớn đến mức Tiểu Y Tiên có cảm giác không cách nào níu kéo được nó, không cách nào tiếp tục ôm lấy nó.

Nàng không biết một năm qua Vô Song đã trải qua việc gì nhưng nàng biết Vô Song sắp bay đi, hắn cùng với nàng có lẽ không thuộc cùng một thế giới.

Tiểu Y Tiên thực sự rất sợ, nàng rất sợ mất hắn, rất sợ nói ra cái suy nghĩ này nhưng nàng không thể không nói, Vô Song có thể cảm giác thân hình nhỏ nhắn của nàng đang run lên như chú chim non trong trời đông tháng giá.

Hắn tựa lưng vào cây liễu, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc đen dài óng mượt của nàng.

“Đi xa thì chắc chắn phải đi có điều ta nhất định phải mang nàng theo”.

Tiểu Y Tiên gần như không thể tin vào tai mình, nước mắt nàng cứ như vậy tuôn rơi vì hạnh phúc, nàng là một nữ nhân phi thường mạnh mẽ nhưng mỗi lần ở bên cạnh hắn nàng lựa chọn vất cái mạnh mẽ của mình đi, khi ở bên hắn nàng chỉ là một nữ nhân cần được yêu thương, cần được ôm ấp.

...

Rời xa khỏi Gia Mã Đế Quốc, rời xa khỏi Thanh Sơn Trấn, chúng ta đến với Trung Châu.

Yêu Giới gần như không hề thay đổi cấu trúc so với Đấu Khí Đại Lục, Yêu Giới được chia làm ba khu vực chính lần lượt là Tây Bắc Đại Lục, Trung Châu cùng Thú Vực, đây cũng là ba cứ địa của Vô Song, toàn bộ được xây dựng y hệt khi chuyển sang thế giới mới này.

Nếu như Tây Bắc Đại Lục gần như là nơi phàm nhân sinh sống, là nơi yên bình nhất đối với phàm nhân thì Trung Châu cùng Thú Vực là hai nơi tập chung tuyệt đại cao thủ dưới quyền Vô Song.

Trung Châu này cũng không phân bố thực lực giống với thế giới bên ngoài kia, ở Trung Châu tất nhiên đứng đầu là Quyền Lực Bang, thế lực nắm mọi quyền hành của Trung Châu nhưng bên cạnh Quyền Lực Bang cũng có rất nhiều tông môn tuyệt đối không yếu điển hình trong số đó là Linh Tông, Dược Tông, Hỏa Tông...

Tất nhiên những tông môn kể trên đều là thành viên còn lại của các viễn cổ gia tộc từ Đấu Khí Đại Lục chuyển vào, ngoại trừ Lôi Tộc cùng Thạch Tộc đã bị diệt thì Linh Tộc, Dược Tộc cùng Viêm Tộc gần như vẫn có thể bảo toàn lực lượng của mình.

Vô Song lần này mang Tiểu Y Tiên đến Trung Châu cũng không phải đến gặp mặt ba đại tông phái này, mục tiêu của hắn vẫn là Quyền Lực Bang hay nói đúng hơn là một thế lực trực thuộc Quyền Lực Bang – Hoa Tông nơi Vân Vận cư ngụ.

Vô Song chỉ có một việc khiến hắn đau đầu chính là cả ba nữ nhân của mình, ba người bọn họ cùng là nữ nhân của Vô Song nhưng quan hệ cũng không được hài hòa cho lắm.

Tiểu Y Tiên vốn coi quyền lực rất nhạt còn Vân Vận lại thích nhường nhịn người khác, cả hai nàng đều không hề có quan hệ quá tốt với Thải Lân.

Tiểu Y Tiên ở Tây Bắc Đại Lục, Vân Vận ở Trung Châu còn Thải Lân thú vực, ba nữ nhân của hắn không ngờ lại chọn ba nơi hoàn toàn khác nhau của khối đại lục này quả thật cũng là kỳ hoa.

Ở trong Quyền Lực Bang thì địa vị của Hoa Tông phi thường cao thậm chí còn cao hơn cả Phân Viêm Cốc ẩn ẩn có xu hướng trở thành đệ nhất tông môn trong Quyền Lực Bang bởi vì có Vân Vận tồn tại.

Vân Vận cũng có một phần giống như Tiểu Y Tiên, nàng không thích tranh đấu, nàng chỉ thích im lặng sống một cuộc đời bình bình an an, được ở bên cạnh nam tử của mình ngày ngày nắm mặt trời mọc rồi mặt trời lặn mà thôi.

Đương nhiên với địa vị một trong ba nữ nhân của Vô Song cho dù Vân Vận không làm gì thì địa vị của Hoa Tông cũng là cực đại chưa kể Hoa Tông hiện nay là tông phái duy nhất chỉ dành cho nữ tử, danh vọng và địa vị của Hoa Tông càng ngày càng lớn, sự vụ của nó càng ngày càng nhiều.

Tông chủ Hoa Tông hiện nay cũng không phải là Vân Vận, nàng là Hoa Tông đại trưởng lão nắm mọi quyền hành trên danh nghĩa nhưng lại không đụng tay vào bất cứ việc gì, tông chủ Hoa Tông hiện nay tất nhiên là Nạp Lan Yên Nhiên.

Hậu sơn Hoa tông. Một bóng người xinh đẹp đang ung dung đứng, tà áo xanh dưới đêm tối càng thêm vẻ mộng mị, càng thêm vẻ động nhân, điều đặc biệt nhất trên người nữ nhân này là thân hình của nàng rất đẹp, bộ ngực sữa cao ngất đến dọa người, ngay cả khi chiếc áo nàng mặc lúc này tương đối rộng cũng không thể che đi sự kiêu ngạo của nó.

Nữ nhân này không phải ai khác mà chính là Vân Vận, khí chất của nàng căn bản không thể lẫn vào đâu được, nàng không giống như Thải Lân là vương giả trời sinh cũng không giống như Tiểu Y Tiên ngoài lạnh trong nóng, bản thân nàng từ khi sinh ra đã ôn nhu như nước.

Vân Vận không có quyết đoán của Thải Lân, nàng cũng chẳng có được sự tinh tế như Tiểu Y Tiên nhưng nàng lại có một trái tim chân thành, nàng rất ngốc nàng ngốc đến mức làm Vô Song cảm thấy không cách nào yên tâm nhưng chính cái ngốc nghếch của nàng lại khiến Vô Song luôn muốn ôm nàng vào lòng, luôn muốn ở bên nàng gánh vác mọi sóng to gió lớn.

Vân Vận không có thiên phú tu luyện, không có thể chất đặc dị cũng không thông minh trác tuyệt, đến cả quyết tâm tu luyện Vân Vận cũng không có, thứ nàng có chỉ là một trái tim hết mực vì người khác, chỉ là một tấm chân tình mà thôi, nữ nhân như Vân Vận bản thân Vô Song có muốn bỏ cũng không cách nào bỏ rơi nàng.

Trong đêm đen yên tĩnh thân hình Vân Vận nhè nhẹ run lên sau một cơn gió thoáng qua, ánh mắt của nàng vẫn nhìn vầng trăng trên bầu trời kia, nàng cũng giống như Tiểu Y Tiên suốt một năm qua không gặp mặt Vô Song.

Nàng tất nhiên rất nhớ hắn, nàng nhớ tiểu sư đệ năm đó kẻ được coi là yêu nghiệt của Vân Lam Tông cũng là cường giả mạnh nhất Vân Lam Tông từng tạo ra, nàng nhớ tên tiểu quỷ già trước tuổi đó kẻ không biết từ bao giờ đã chiếm chọn trái tim nàng nhưng nàng sẽ không đi tìm hắn, nàng cũng giống như Tiểu Y Tiên chỉ có thể ở lại chờ đợi hắn.

Nếu Tiểu Y Tiên có một cái ước hẹn với Vô Song tại Thanh Bình Trấn thì Vân Vận lại không, nàng chỉ có thể làm việc mà nàng giỏi nhất đó là chờ đợi.

Vân Vận vẫn ở đây, nàng là nơi để Vô Song tìm về, chỉ cần hắn muốn nàng nàng sẽ xuất hiện, nàng không thể giúp hắn nhiều bằng Thải Lân cũng không có thực lực của Tiểu Y Tiên, nàng chỉ có một tấm chân tình với hắn, nàng mãi là chốn bình yên nhất để hắn tìm về.

Một năm nay Vân Vận rất thích ngắm trắng, đúng hơn bản tính của Vân Vận mãi mãi như vầng trăng vậy, ánh trăng đẹp như chính bản thân nàng vậy và nó cũng giống như nàng mãi mãi ở đó, ánh trăng cùng Vân Vận đều cho người khác cảm giác thật bình yên.

Đúng lúc này có một bàn tay vô pháp vô thiên khẽ ôm lấy nàng, bàn tay đó thậm chí vô cùng quá phận trực tiếp chiếm chọn bộ ngực sữa của nàng, khiến thân hình của Vân Vận lập tức căng cứng nhưng cũng rất nhanh mềm mại trở lại.

Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, giọng nói vẫn ngọt ngào và ôn nhu như vậy.

“Ngươi rốt cuộc về rồi... Có đói không ta nấu cái gì đó cho ngươi ăn”.

Vân Vận không cần quay đầu lại cũng có thể biết được người đến là Vô Song, nếu ngay cả nam nhân mà mình yêu nhất nàng cũng không nhận ra thì nàng cũng không còn là Vân Vận nữa.

Nàng rất nhớ hắn, nàng rất muốn nhào vào lòng hắn, nàng rất muốn hỏi dITStVCS hắn một năm qua hắn đã ở đâu nhưng gạt đi tất cả, không có gì đáng để nàng quan tâm hơn hắn, không trách móc, không giận hờn chỉ có chấp nhận, chỉ có ôn nhu chăm sóc, nàng vừa là nữ nhân của hắn vừa là sư tỷ của hắn, một người sư tỷ lo tất cả mọi việc cho sư đệ.

Một câu nói của Vân Vận lại càng làm Vô Song ôm chặt nàng hơn, hắn nhẹ cắn vào vành tai của nàng, cảm nhận sự đàn hồi đến từ chính bộ ngực kiêu ngạo kia.

“Sư tỷ, đừng ở đây nữa đi với ta đi”.

Thân hình Vân Vận liền run lên một chút, nàng biết nàng luôn là gánh nặng cho hắn, nàng biết nàng không thể giúp cho hắn bất cứ việc gì vì vậy nàng liền chọn ở lại, mãi mãi ở sau lưng hắn chờ một ngày hắn mệt mỏi, đây là cuộc sống của nàng, đây là số phận của nàng.

Vân Vận chưa bao giờ nghĩ sẽ đi theo hắn, suy nghĩ của nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi so với năm đó, một nữ nhân ngốc hết phần thiên hạ.

“Ta... Ta... Ngươi thực sự muốn mang ta đi theo?... Nhưng ta không thể giúp ngươi...”.

Không đợi Vân Vận nói xong Vô Song đã mạnh mẽ chặn miệng nàng bằng một nụ hôn nồng cháy, bàn tay hắn phi thường không an phận luồn vào khe áo của nàng, một tay còn lại ôm thật chặt lấy vòng eo tinh mỹ, hắn như muốn nuốt chửng cả cơ thể Vân Vận vậy.

Vân Vận khó khăn lắm mới có thể dứt được nụ hôn với Vô Song, bàn tay nàng cố gắng hết sức đẩy hắn ra, khuôn mặt ủng hồng như quả táo chín.

“Đừng làm ở đây được không...”.

Giọng nói đầy lý nhí của nàng vang lên, nói xong một câu này Vân Vận có cảm giác toàn thân đấu khí như tan ra, thân thể thậm chí chẳng có nổi chút khí lực nào.

Vô Song thản nhiên gật đầu với Vân Vận, một tay mạnh mẽ nắm lấy tay nàng thân hình của hắn cùng nàng bay vút lên chín tầng thương khung.

Ngày hôm nay Vân Vận không muốn đi theo hắn cũng không được, nữ nhân ngốc này không bao giờ biết suy nghĩ đến mình, hắn nhất định phải dậy lại nàng.

Vân Vận bị Vô Song kéo đi có chút bất ngờ nhưng nàng sẽ không kháng cự, chỉ cần là ý muốn của Vô Song nàng sẽ không lựa chọn làm trái, ngay cả lúc đó ở dưới kia nếu hắn thực sự muốn nàng cũng nhất định cắn răng gật đầu, con người của Vân Vận mãi mãi là như thế.

Rốt cuộc thân hình của Vô Song cùng Vân Vận dừng lại trên thương khung, ở đó Vân Vận mới lần đầu nhận ra sự xuất hiện của người khác – Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên nhìn Vân Vận được Vô Song ôm lấy vòng eo liền khẽ mỉm cười, nàng nhẹ đứng lên sau đó cúi đầu.

“Vân Vận tỷ tỷ”.

Vân Vận tất nhiên không ngờ có cả Tiểu Y Tiên xuất hiện ở đây nhưng nàng cũng rất nhanh cúi đầu.

“Y Tiên muội muội”.

Không khí của hai cô gái đều có chút lúng túng nhưng rất nhanh sự lúng túng đó biến thành kinh ngạc, Vô Song lần này vậy mà hai tay ôm eo cả hai, thân hình lao vút về phương xa.

Mục tiêu cuối cùng của hắn là Thú Vực, là Yêu Cung.

...

Nhìn bóng lưng của Vô Song càng bay càng xa, nhìn theo bóng lưng đó cho đến khi hoàn toàn biến mất trên bầu trời, nàng rốt cuộc thở dài một hơi.

Từ trên một cây đại thụ của Hoa Tông một thân ảnh dần dần xuất hiện, nàng không ai khác chính là Nạp Lan Yên Nhiên.

Nhìn sư phụ cùng sư thúc rời khỏi Hoa Tông bản thân Nạp Lan Yên Nhiên chỉ có thể mỉm cười, một nụ cười có chút đắng, tiểu sư thúc từ đầu đến cuối không có nhìn qua nàng, hắn rời đi cũng chưa bao giờ để ý đến nàng.

Năm đó nàng chỉ có thể mím môi nhìn tiểu sư thúc tỏ tình với sư phụ còn hiện nay?, nàng cũng vẫn chỉ có thể mím môi nhìn tiểu sư thúc mang sư phụ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương