Đầu Ngón Tay
-
Chương 9: Lại từ đầu
Hai người không ai xuống xe.
Từ Thời Thê để mặc Văn Già La tiếp tục đưa nàng hòa vào dòng xe cộ tấp nập thêm một lần nữa. Nàng những tưởng cô bé kia sẽ tìm đến một nơi vắng vẻ và an tĩnh, cùng ngồi uống một tách trà, sau đó say mê kể lể cho nàng nghe. Nhưng xe càng chạy càng xa, cuối cùng rời khỏi nội thành, lăn bánh trên đường cao tốc. Dù trong xe kín gió, không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào ở bên ngoài nhưng khi nhìn ánh hào quang mĩ lệ từ khung cảnh ban đêm của thành phố chậm rãi chuyển thành đơn sắc cô độc, lòng Từ Thời Thê cũng dần an tĩnh lại. Cảm giác rốt cuộc chiếc xe cũng đã dừng hẳn, Từ Thời Thê lại ngủ gục từ lúc nào không hay. Bên trong xe tối om, chỉ có thể mượn chút ánh sáng từ vầng trăng. Nàng thấy hơi nhức cổ, quay đầu sang mới phát hiện ghế lái trống không.
Dù xung quanh hoàn toàn xa lạ, Từ Thời Thê cũng không sợ hãi, nàng tiếp tục nương theo ánh trăng để lần mò vị trí của mình, cảm giác dưới chân mềm nhũn, không bằng phẳng. Nàng cẩn thận bước lên trên, cuối cùng cũng có thể đứng bên cạnh cô bé kia, quan sát xuống dưới, tránh không khỏi hít một hơi thật sâu. Trước mắt là một mặt nước lặng yên không một gợn sóng, ánh trăng phản quang lấp lánh đến chói mắt. Bởi vì không cuồn cuộn giống biển, cho nên nàng không nghe thấy tiếng nước chảy. Mặt nước như có cơn gió nhẹ lướt qua, từ xa tạt vào mặt người, Từ Thời Thê nhắm mắt, lại hít một hơi. Gió lạnh còn pha lẫn thêm một mùi gì đó khác nữa, không hề dễ ngửi, nàng nhíu mày.
Từ Thời Thê kiểm tra đồng hồ trên điện thoại, nãy giờ đã quá hai tiếng rồi. Cũng không biết cái xe này mò tới tận nơi nào, nhưng có thể nhận thấy Văn Già La mới vừa bị nàng kích cho rối loạn, nay đã không một gợn sóng như cái hồ kia.
Cảm giác gió thổi, Từ Thời Thê thấy Văn Già La chưa có ý định lên tiếng, mãi mới hỏi:
- Em đổi ý rồi à, không muốn kể nữa sao?
- Thật ra thì cũng chẳng có gì đáng kể. - Giọng Văn Già La vẫn cực kỳ bình tĩnh. - Hẳn chị cũng đã nghe qua ở chỗ chị em rồi mà.
Từ Thời Thê trầm mặc một lúc, lái xe đi xa như vậy, xong lại chả muốn nói gì? Thế mới nói, những người quá tự do, quá phóng khoáng thường ngang ngạnh, khó bảo mà. Từ Thời Thê hơi khó nhịn, tránh không khỏi bật cười mỉa mai.
- Tổn thương bây giờ, - Văn Già La nhìn bóng trăng trên mặt nước, thầm lẩm bẩm. - là để tránh cho một sự tổn thương khác lớn hơn nhiều.
Từ Thời Thê nhất thời giật mình. Lời nói của cô bé kia như một mũi tên nhọn hoắt được bắn từ một nơi xa xăm nào đấy, mạnh mẽ cắm thẳng vào ngực nàng. Hóa ra là thế. Từ Thời Thê cảm giác máu thịt trong tim đảo trộn, chợt bừng tỉnh. Nàng cũng nhìn mặt hồ, biểu cảm có chút hốt hoảng. Vì vài nguyên nhân mà mình cũng phải buông bỏ một số thứ, đó là chuyện không còn cách nào khác, nhưng là việc nàng vô cùng kiên định. Nhưng nếu có ai đấy, đang sống một cuộc đời thật tốt mà vẫn cố tình gây thương tổn cho mình cũng như cho người khác, nàng luôn thấy cực kì bất mãn. Bất mãn và khó hiểu, bất mãn và xem thường. Nàng vẫn nghĩ Văn Già La là loại con gái như vậy, thích gì được nấy, nắm trong tay bao hạnh phúc mà giả bộ như không trông thấy, cứ hằng tìm kiếm một cảm giác hư huyễn, mờ ảo để thỏa mãn mong muốn riêng, không những vậy còn liên lụy đến người khác. Những lúc chạm mặt ngắn ngủi với cô bé này, nàng dễ dàng mở miệng công kích em không một chút do dự. Nhưng hình như không phải thế. Có lẽ con bé giống mình, thật sự ẩn giấu một nỗi khổ tâm .
Không ai lên tiếng, ngay cả gió cũng lặng yên. Văn Già La đang trầm mặc, bỗng giật mình bừng tỉnh. Xoay đầu nhìn sang cô gái đứng bên, em chiêm ngưỡng một đôi con ngươi như đang có điều suy tư gì đấy.
Cô gái này sở hữu đôi mắt nhìn xuyên thấu mọi vật, dù xung quanh ngập tràn đêm tối không sao trời, chúng vẫn sáng như ánh đèn. Em miễn cưỡng quay người, thầm nhẩm lại xem liệu câu mình vừa nói có để lộ quá nhiều thông tin hay không. Dù sao chị ấy cũng chỉ là một người bạn của chị họ, không tính là thân quen gì với mình. Nhưng không thể phủ nhận rằng chiếc mặt nạ bản thân luôn đeo trước toàn thể người nhà, hết lần này đến lần khác lại luôn vì đối phương xa lạ mà chẳng chút cố kị tháo nó xuống.
Được thôi, nếu như chị thật lòng muốn nghe, vậy em sẽ cho chị đáp án.
Không có bất kì dấu hiệu báo trước, Văn Già La chậm rãi, bắt đầu kể lại chuyện xưa của mình.
- Anh ấy là tiền bối của em, chính anh ấy phụ trách tiếp đón tân sinh viên vào lúc em nhập học. - Văn Già La tựa hồ bật cười. - Giờ nhắc lại mới thấy nó giống y chang mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình. Anh ấy rất cao, rất tuấn tú. Lúc nói chuyện lại vô cùng ôn nhu, lúc đá bóng lại cực kì phong độ. Anh ấy là một ngôi sao trong trường, phải có đến nửa số nữ sinh học viện chết mê chết mệt vì anh ấy. Mỗi ngày, đống thư tình anh ấy nhận được khéo phải dùng đến bao tải để mang về. Lượng nước mắt của biết bao cô gái chảy vì anh ấy có thể lấp đầy cái hồ này này.
- Em cũng nhìn trúng anh ấy, nhưng em không viết thư tình cho anh ấy, cũng không khóc vì anh ấy. Chắc có lẽ, thích một người là im lặng làm như không nghe không thấy, em vẫn luôn dùng thái độ thưởng thức khi ngắm khuôn mặt của anh ấy, ngắm vẻ bề ngoài của anh ấy, thậm chí không chỉ ngạo mạn mà còn tỏ vẻ khinh thường.
- Xong bởi quá kiêu ngạo, cho nên em đã đánh mất giấc mộng đẹp rồi.- Văn Già La nhẹ nhàng nói.
- Rốt cuộc cũng xuất hiện một tiền bối nắm lấy bàn tay anh ấy, hằng ngày mỉm cười cùng nhau, đến đất trời cũng phải chịu thua. Chị ấy rất đẹp, không, "đẹp" chưa đủ để hình dung đâu. Nếu nói nửa số nữ sinh trong học viện thích tiền bối của em thì một nửa số nam sinh yêu mến chị ấy. Hình như bọn họ cùng nhập học, cũng có tình ý với nhau, nhưng chắc do tự tôn hay gì mà cả hai cứ lề mề, mãi chưa chịu bày tỏ trước đối phương. Cuối cùng, hai người hẹn hò lúc nào, em cũng không rõ. Chờ tới khi phát hiện ra thì bản thân đã bị thu hút không thể dứt, không thể quay đầu, cũng không thể quên được nữa.
- Khi anh ấy còn là tiền bối, mỗi ngày có thể lén nhìn thôi cũng thỏa mãn. Nhưng khi anh ấy thuộc về người khác, liếc mắt thôi cũng thống khổ. Em không ngờ chỉ thầm yêu thôi mà cũng đau như vậy, khổ như vậy... - Giọng Văn Già La dần dần thấm đẫm hương vị đắng cay.
- Chị nghe nói, chưa ai tìm thấy người mà em thầm mến, đúng không? - Từ Thời Thê hỏi nhỏ. Theo như miêu tả của nó thì nhất định chàng trai kia là con hạc đứng giữa bầy gà, căn bản đâu cần phải phí sức tìm kiếm.
- Chị có tin là kể cả bố mẹ em, kể cả chị họ em, không có bất cứ ai từng nghe em kể những chuyện này không.- Văn Già La cười, nói. - Chỉ biết em thầm yêu một ai đó. Có lẽ em và anh ấy chưa từng có tiếp xúc thật sự nào đấy, huống hồ thầm yêu là loại tình cảm ngọt ngào luôn ẩn náu, chẳng ai phát hiện ra, cũng chẳng thể chia sẻ với ai.
Từ Thời Thê híp mắt lại, trầm nặc. Người yêu nhiều sẽ là người đau khổ, nàng dần tin tưởng vào hết thảy những gì cô gái này vừa nói.
- Thật ra mấy thứ kia không quan trọng. Quan trọng là, sau kì nghỉ hè, rốt cuộc sau bao nhớ nhung trong đau khổ, em đã quyết định, dù kết quả có ra làm sao, em cũng nên cố gắng tranh thủ một lần để không phải hối hận. Thế nhưng sau buổi tựu trường, chị biết chuyện gì đã xảy ra không? Hai người bọn họ không đợi được tốt nghiệp mà đi kết hôn luôn rồi. - Văn Già La tựa hồ thở dài một hơi. - Thật dũng cảm, không hổ danh là người em thích. Cho nên em mãi mãi giữ lời muốn nói ở trong lòng, ngày đêm chất chứa thành đống trong lòng, lâu dần sinh bệnh.
- Thật ra, em vẫn còn cơ hội. Bọn họ phải trải qua lễ tốt nghiệp, bây giờ công ăn việc làm rất khó kiếm. Mà nghe đâu yêu cầu của anh ấy lại cao, kiên quyết quanh quẩn tìm việc trong quân đội. Mà em không như vậy, chỉ cần em muốn, em có thể giới thiệu cho anh ấy một công việc cực tốt, lương cao, danh giá, sự nghiệp đầy triển vọng. Nhưng nếu em làm vậy thì sẽ chả khác nào những kẻ xấu trên TV, có khi ngay cả chính bản thân em cũng sẽ chán ghét mình. Mà dù cho có làm thật, cũng không chắc có thể giành lấy được trái tim anh ấy, hay cuối cùng vẫn mang tổn thương về cho mình.
- Gia tộc em dạy dỗ con cháu rất nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không cho phép em làm chuyện như vậy, dù cho anh ấy có là người duy nhất em yêu suốt cả cuộc đời này.
- Thật ra, gia đình em rất yêu em, yêu em, thì sẽ tha thứ cho tất cả những gì em làm. - Từ Thời Thê chậm rãi nói. Dứt lời, nàng khẽ lắc đầu, xong lại cảm thấy vô nghĩa.
- Chị biết không? - Văn Già La thong thả đáp. - Em từng nghe một câu. Không có con đường nào mà tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Từ Thời Thê cảm thấy mũi tên kia, có lẽ vì chưa được rút ra, khiến máu trong tim còn tiếp tục chảy ra ngoài, vô cùng lạnh lẽo. Nàng lấy hai tay ôm chặt bản thân, môi hơi run.
- Em nói không sai. Không có con đường nào mà tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Văn Già La quay sang nhìn nàng, thấy nàng đang kinh ngạc tới nỗi thất thần nhìn mặt nước, còn đâu dáng vẻ vân đạm phong thanh lúc cười nhạo mình nữa. Em suy nghĩ một lát, bảo.
- Ai cũng giữ một bí mật cho riêng bản thân, em thấy chị cũng có.
Từ Thời Thê bật cười.
- Đáng tiếc, chị không muốn kể.
- Không sao. - Văn Già La nhún vai. - Lần sau, khi nào chị muốn kể thì em luôn sẵn sàng dành chút thời gian để lắng nghe chị mà.
- Thế không phải hôm nay chị lời quá rồi ư? - Từ Thời Thê giả bộ ngạc nhiên mừng rỡ.
Văn Già La im lặng chốc lát xong thẳng thắn nói:
- Thật xin lỗi, vì những lời em đã nói với chị.
Ôi, tiểu ác ma bắt đầu mọc đôi cánh trắng thuần khiết sau lưng rồi, Từ Thời Thê khịt mũi một cái, cảm giác như vừa bị một cái lông vũ nhẹ nhàng phất qua làm cho ngứa ngáy.
- Không sao, chuyện chị tìm mẹ em để nhờ giúp đỡ là thật.
- Chị nói thế nào thì nó là thế đó. - Văn Già La lười biếng đáp lại.
Từ Thời Thê cười. Cô bé kia, có lẽ do đã thổ lộ hết những bí mật u ám cất giữ trong lòng không muốn người khác biết nên đã thở một hơi thật dài.
- Nói ra thì thoải mái hơn đúng không?
Đột nhiên Văn Già La cảm thấy giọng chị ấy thật êm tai, coi như người này cũng không đến nỗi tệ. Em xoay người đối mặt với Từ Thời Thê, chìa bàn tay ra, vô cùng trịnh trọng.
- Xin tự giới thiệu một chút về bản thân, em là Văn Già La, lần đầu gặp mặt.
Từ Thời Thê nhìn chủ nhân của cánh tay gầy yếu, nhẹ nhàng bắt lấy nó.
- Chị là Từ Thời Thê, xin được chiếu cố nhiều hơn.
Hai người như cặp như đôi mới quen, trong tầm mắt có thể trông thấy nụ cười của đối phương, lòng cũng buông lỏng rất nhiều.
- Đúng rồi, đây là đâu vậy? - Rốt cuộc Từ Thời Thê cũng hỏi vấn đề này.
Văn Già La chỉ tay về một hướng.
- Lái thêm nửa giờ nữa là ta đến thành phố lân cận. Ngày mai em phải đi làm.
- Cái gì? - Từ Thời Thê nhỏ giọng thốt lên. Nàng thấy Văn Già La xoay lưng đi xuống sườn núi, hình như định trực tiếp lái xe thẳng tới thành phố lân cận, tránh không khỏi có hơi nóng nảy.
- Chị đến đó làm gì, em phải đưa chị về chứ.
- Không được, giờ về thì mệt lắm, em chịu không nổi. - Lại một lần nữa Văn Già La thể hiện cá tính tự do phóng khoáng không thể nghi ngờ. - Chị đi cùng em đi, mai mình quay lại.
Từ Thời Thê bước vội mấy bước giữ cô lại, trợn mắt nhìn, hỏi:
- Nếu tối nay mình cãi nhau thì có phải em tính bỏ rơi chị trên xa lộ không?
- Sao chị biết hay thế, - Văn Già La vừa mở cửa xe vừa quan sát xung quanh. - chị không cảm thấy phong cảnh nơi đây rất thơ mộng à?
Từ Thời Thê đã sớm thích ứng được với ánh sáng chỗ này, nàng theo cô, nheo mắt nhìn tứ phía, sau đó khẽ rùng mình. Bởi vì hai người đang đứng cạnh một cái hồ nhân tạo hoang vu không người qua lại, nếu xảy ta chuyện gì đấy thì phải làm sao đây? Nàng thề là nàng đã trông thấy hai cái răng khểnh của Văn Già La sáng lóe lên giữa màn đêm u mịch.
- Cũng được. - Bỗng dưng Từ Thời Thê cười. - Để chị xem ngày thường em ăn uống thế nào, chắc chắn mẹ em rất nguyện ý trao đổi việc ấy cùng chị. Xem như chị thể hiện sự cảm kích của chị đối với bà.
Lần đầu tiên Văn Già La dùng ánh mắt như trông thấy quỷ nhìn nàng, sau đó xoay vòng tay lái, nhịn không nổi, nói:
- Đừng có nhớ dai chuyện ấy như vậy. Giống chị đã từng bảo, trong mắt mẹ em, mọi rắc rối quá lắm chỉ cần giải quyết bằng một câu nói. Cho nên đừng nói có được không?
- Được rồi. - Từ Thời Thê gật đầu, ngồi chải chải mái tóc dài đẹp đẽ của mình.
- Mà nhà em chỉ có một cái giường, đành phiền chị ngủ trên ghế sofa thôi. - Văn Già La nói tiếp.
Từ Thời Thê không đáp, dứt khoát gật đầu.
- Còn... - Giọng Văn Già La trầm thấp. - Chuyện hôm nay em nói với chị, xin chị giữ bí mật giúp em.
- Chị biết. - Từ Thời Thê đáp lại rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook