Đầu Ngón Tay
-
Chương 47: Giấy ghi chú
Văn Già La trước khi xuất viện gặp được Từ Thời Thê.
Cô bị yêu cầu tuyệt đối nằm trên giường nghỉ ngơi, người nào cũng không được để cho cô đứng dậy đi làm bất cứ cái gì. Cô cũng không muốn để người ta đi gọi cô gái kia đến xem mình, bởi vì rõ ràng là mình muốn nhìn cô gái kia.
Nghe nói nàng chỉ ở cách vách, tay chân của nàng không có bị thương, cũng không có gãy xương sườn, mấy ngày đầu bởi vì não chấn động nhẹ cũng nằm ở trên giường, nhưng dường như giờ đã xuống giường được rời.
Nhưng là nàng vẫn chưa tới.
Văn Già La nằm ở trên giường, chậm rãi nghĩ, liền sinh ra chút bi thương. Vốn khoảng cách xa nhất mười bảy cm, phát sinh tai nạn xe cộ trong nháy mắt đó, có phải hay không sẽ nứt ra khe hở càng rộng, có sửa cũng không trở lại được?
Người đến thăm cô thỉnh thoảng sẽ nhắc tới tên Từ Thời Thê, ngay cả mẹ Từ Thời Thê đều sang xem cô đến 2 lần, nhưng cô gái kia vẫn không xuất hiện.
Mẹ Từ nói Thời Thê hiện tại ăn rất ít, gầy đi rất nhiều, lại còn không thể nói chuyện, cho nên không quá bằng lòng gặp ai. Văn Già La nghe xong lòng như dao cắt, nhìn qua chỉ là nằm ở đó mang theo áy náy cùng khổ sở, chỉ có chính cô mới có thể nghe được tiếng máu chảy trong tim.
Mà ngày mai cô sẽ xuất viện, đây là buổi tối cuối cùng trước khi rời bệnh viện. Nếu như vẫn không thấy được người kia, trở lại lão trạch, chỉ sợ sẽ càng không thấy được nàng. Nhận thức như vậy, Văn Già La lấy lý do không còn truyền nước biển nữa, kiên quyết không để ai lưu lại trông cô qua đêm, quả quyết đem mọi người đều đuổi về.
La Lâm Y là vẫn trông coi đến khi Văn Già La ngủ mới rời khỏi. Bà nhẹ nhàng tắt đèn, rồi nhón chân đi ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại. Quay người, liền thấy Vương Viện mẹ Từ Thời Thê.
Hai bà mẹ đứng ở hai cửa phòng bệnh, xuất ra từ bản năng mà đau lòng, đồng loạt thở dài.
Hai người vốn như là người của hai thế giới, đã từng có tương giao cũng là bởi vì chuyện lần trước nhà hàng ngộ độc thức ăn. Bất quá cũng hoàn toàn có thể nói hai bà là hai người không quen biết.
Nhưng là cũng bởi vì phòng bệnh cạnh nhau, hai người ngược lại bất tri bất giác quen thuộc.
Cho tới bây giờ, Văn Già La vẫn chỉ nói là ngày đó thấy nãi nãi xảy ra chuyện tâm tình không tốt, cho nên lái xe đi ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới cái xe dổm kia lái không quen, cho nên mới không khống chế được làm lý do giải thích nguyên nhân xảy ra tai nạn xe. La Lâm Y cũng tìm không được lý do nào thích hợp hơn, tuy là lúc xe bị đưa đi kiểm tra kết quả phanh hay chân ga gì gì đó đều không bị bất cứ vấn đề gì.
Nếu là con gái mình lôi kéo người ta đi giải sầu, như vậy xảy ra tai nạn, tất nhiên là trách nhiệm nhà mình. Cho nên bắt đầu từ lúc Từ Thời Thê nhập viện, tất cả chi phí nằm viện đều được Văn gia xử lý hết, La Lâm Y cũng đi thăm Từ Thời Thê rồi. Khi phát hiện Từ Thời Thê mở miệng nói không ra lời, mới mơ hồ minh bạch tai nạn xe này đối với thương tổn của con bé so với mình tưởng tượng muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều, cho nên rất nhanh chóng đưa thuốc bổ sang cho Vương Viện.
Vương Viện tuy là trong lòng oán giận Văn Già La, nhưng xe là con gái tự nguyện lên, loại sự tình này căn bản không cách nào dự liệu, bà cũng không nên lại trách cứ người ta. Cho nên từ tiền chữa bệnh đến thuốc bổ, bà cũng không muốn nhận loại hình thức bồi thường này. Vì vậy hai bà mẹ thường hay ở ngoài phòng bệnh trình diễn màn khước từ, chậm rãi diễn biến thành thảo luận bị thương cổ phải ăn cái gì, gãy xương sườn nên tẩm bổ cái gì, rồi lại tán thưởng con gái lẫn nhau hiểu chuyện có lễ phép...
Đêm này tựa hồ các cô con gái cũng không muốn người nhà bên người, La Lâm Y cùng Vương Viện không thể làm gì khác hơn là làm bạn rời bệnh viện, kỳ thực Từ Thời Thê cũng đã có thể xuất viện, vì vậy hai người vừa đi vừa thương lượng chuyện sắp tới.
Kim đồng hồ mới vừa qua 11h đêm.
Trong bệnh viện rất an tĩnh, Văn Già La cũng rất an tĩnh mà đợi.
Cô dĩ nhiên không phải thực sự đang ngủ, mẹ đi rồi, cô liền lặng lẽ mở mắt nằm đếm thời gian.
Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, cô từ từ ngồi dậy. Tay cô mặc dù không bị thương, nhưng mỗi ngày nằm ở trên giường chuyện gì cũng không làm, lúc này liền không có khí lực chống đỡ mình dậy. Giống như kim trên la bàn, chỉ có thể từng chút từng chút chuyển động thân thể, nỗ lực đem chân hướng mép giường. Mỗi một tấc di động liền khiến trong thân thể đau đớn, nhưng Văn Già La ngay cả răng cũng không có cắn, mặc cho mồ hôi lạnh chảy ra. Trước ngực hai thanh nẹp cố định, nửa người trên giống như máy móc cứng ngắc, thời điểm chân rơi trên mặt đất một mực nhũn ra, Văn Già La trước mắt biến thành màu đen, đỡ lấy mép giường nhỏ giọng hút không khí.
Hô hấp cũng không thể dùng quá sức, là bởi vì vẫn rất đau, bất quá tất cả những thứ này đều không chống nổi quyết tâm cô muốn đi cách vách, mỗi bước hướng cửa phòng đều trầm trọng như muốn đem giẫm đến sụp xuống, mang theo lay động nhẹ.
Khoảng cách bình thường chỉ mấy bước trở nên khó tiếp cận, đợi cô đỡ đến được cửa phòng, cả người đều nhanh vụn thành từng mảnh.
Người quen tự ngược, còn tưởng rằng cũng không hề sợ đau, không nghĩ tới mấy bước đường thôi, liền hao khí lực lớn như vậy. Cúi đầu nhìn chính mình, mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt không cần phải nói, tái nhợt suy yếu. Cứ như vậy đi qua sát vách, thực sự quá khó coi.
Văn Già La đứng thẳng người, sửa lại một chút quần áo bệnh nhân trên người nằm đến nhăn nhúm, lại vuốt tóc vài cái, lúc này mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.
Một người khác mặc quần áo bệnh nhân, cô gái bộ dáng khó coi y như mình đang đứng ở trước cửa phòng mình, giơ tay tựa hồ là muốn gõ cửa, nhưng là đáy mắt do dự lại hiện lên rất rõ ràng.
Văn Già La nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng trừng trở về.
Cửa mở ra, trong hành lang gió lạnh rót vào, hai người đồng thời rùng mình một cái, Văn Già La bắt lại tay nàng.
"Từ Thời Thê..."
Hai tay đều lạnh giao hòa, đổi lấy một cái mỉm cười của cô gái nơi cửa.
Văn Già La biết mình mấy ngày nay là gầy, cũng nghe nói cô gái này cũng gầy. Nhưng nghe với nhìn không hề giống nhau, người trước mắt này làm sao có thể trở nên giống như mình cằm nhọn đến vậy, ngày thường ôn nhuận ý cười cũng mờ đi vài phần ánh sáng.
Nhìn nàng còn có thể cười, Văn Già La lại muốn khóc. Nhưng cô không có, cô chỉ dùng sức đem cô gái kia kéo vào, sau đó đóng cửa lại.
Dùng quá sức, khiên động vết thương, cô liền níu vào Từ Thời Thê, khí lực đều nhanh không còn, nhưng mà rất nhanh cô gái kia nắm ngược lấy cô.
Nằm lại trên giường đi. Từ Thời Thê há miệng ra, chậm rãi dùng khẩu hình nói.
Cử động này lập tức liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ Văn Già La, môi cô run rẩy lấy, trong cổ họng nặng ngàn cân, ngẹn không ra một chữ.
Từ Thời Thê thấy cô đứng ngẩn người, không thể làm gì khác hơn là dìu cô trở lại bên giường. Cùng khoảng cách như vậy, đơn giản là nhiều hơn một đôi tay, thì bớt đi nhiều vài phần nặng nề. Văn Già La vẫn luôn không nói, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm nàng, mặc nàng bài bố. Thẳng đến nằm lại trong chăn, trước ngực giảm xuống đau đớn mới khiến cho Văn Già La chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
"Không phải... đã phẫu thuật rồi sao? " Văn Già La vẫn như cũ run rẩy hỏi.
Còn không thể nói chuyện. Từ Thời Thê khẽ mỉm cười một cái.
Văn Già La liền bắt đầu lại tham lam nhìn nàng. Nhìn nàng màu nâu tóc quăn như đã xử lý qua, xoã tung tự nhiên, mà trên trán miếng vải xô liền kéo dài ẩn nấp ở bên trong tóc quăn, không biết vết thương nơi đó lớn bao nhiêu; cô hơi rũ mắt, lại nhìn thấy trên cổ cô gái đeo khăn lụa in hoa, hoa văn nhàn nhạt, mới tinh, cô chưa từng thấy qua.
Từ Thời Thê theo ánh mắt của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch khăn lụa đánh ra nơ con bướm, sau đó hỏi cô, đẹp không?
Văn Già La ánh mắt tối sầm lại: " Lấy khăn lụa xuống... cho em nhìn xem..."
Không muốn. Từ Thời Thê trực tiếp cự tuyệt cô, mỉm cười.
Văn Già La nhắm mắt một cái, cảm giác được có một bàn tay khẽ vuốt tóc cô. Mở mắt ra, cô gái kia liền cơ hồ là quỳ gối bên giường, nhìn thẳng cô.
Ngày mai sau khi về nhà, phải thật tốt dưỡng thân thể, sau đó lái xe tới đón chị đi, biết không?
Nàng nhìn Văn Già La nhìn chằm chặp miệng của mình, liền từ trong túi lấy ra bút cùng một tệp giấy ghi chú nho nhỏ, đem lời này viết xuống, xé cho cô xem.
Văn Già La cứng đờ đưa tay ra tiếp nhận tấm giấy màu hồng kia, trên giấy còn mang chút mùi thơm thoang thoảng, mùi hương là loại rất rẻ tiền, nhưng lại có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tuyến lệ của cô. Mà phía trên đó, mỗi một chữ cũng như một loại thần chú nặng nề mà khắc vào trong lòng cô. Cô dùng mu bàn tay chống lấy cái trán một hồi, mới có thể một lần nữa đối mặt Từ Thời Thê: "Chị còn dám ngồi xe của em sao? "
Vì sao không? Từ Thời Thê viết xuống những lời này, ngòi bút dừng lại một chút, em không dám chở chị sao?
Đem tờ thứ hai này nắm chặt trong tay, Văn Già La nhếch mép một cái: "Em ngày đó, có phải hay không giống như kẻ điên?"
Từ Thời Thê để bút xuống, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng mà xoa xoa khóe miệng của cô, vừa trượt đến bên tai cô mà nhéo nhéo vành tai. Đừng suy nghĩ, đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời; không có trả giá, lấy đâu ra thu hoạch -- phía sau lại còn vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Vậy mà để cho nàng tới an ủi mình, Văn Già La đã không phân rõ mình rốt cuộc là xương sườn đau hay là lòng đang đau đớn, nói chung cả người đều muốn cuộn lại, nhưng lại giống như mọc đầy gai buộc phải bật người ra.
"Em làm sao lại có thể... để thương tổn đến giọng nói của chị... " Văn Già La hoảng hốt nói, cô yêu thích thanh âm Từ Thời Thê đến như vậy, đem nó xem như thanh âm trời ban mỹ diệu nhất trên đời, nhưng liền bởi vì mình nổi điên, e rằng thế gian sẽ vĩnh viễn mất đi một phần âm sắc. Nhưng là cô gái luôn quan tâm nhất đến thanh âm của bản thân làm sao có thể bình tĩnh như vậy, nàng lẽ nào một chút cũng không oán mình sao?
Giọng nói của của chị khó nghe rồi, em liền không yêu chị nữa?
Văn Già La trừng mắt những chữ kia, lại trừng mắt người kia: "Sẽ không."
Từ Thời Thê nở nụ cười, mặt mày giãn ra, ôn nhu cực kỳ.
"Chị thực sự không trách em? " Văn Già La buồn bực hỏi.
Hảo hảo đem thân thể dưỡng khỏe, ăn cho mập một chút, chị liền không trách em.
Văn Già La thật cẩn thận mà đem mỗi một miếng giấy dán ghi chú xếp lại: "Chị cũng phải đem mình nuôi cho mập một chút... Chị sẽ tới nhà thăm em sao?"
Từ Thời Thê vẫn chưa thể lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là khoát tay.
Văn Già La trầm mặc một chút: "Em phải bao lâu mới có thể gặp lại chị?"
Từ Thời Thê chỉ chỉ ngực của cô.
"Ít nhất phải một tháng," Văn Già La cắn cắn môi dưới, "Lâu quá... "
Từ Thời Thê muốn tiến lên hôn cô gái kia, giải cứu cái môi bị cô dày vò, nhưng là cổ của nàng vẫn không thể lộn xộn, vì vậy chỉ có thể cứng ngắc mà khom lưng xuống, giống như thước kẻ đem đầu duỗi đến trước mặt Văn Già La. Văn Già La trong lòng thở dài thật sâu, khẽ nâng người lên phối hợp nàng. Dù cho biết có tác động vết thương cũng không ngại, bởi vì không có phương thức nào so với cái này tốt hơn có thể giảm bớt đau đớn...
Hai người đều không thể thoải mái mà hôn, cho nên chỉ có chạm vào cánh môi nhau, lẳng lặng nằm phục. Ngày ấy ở trong xe buồn bực như là bị bánh xe nghiền thành mảnh vụn, lại theo gió thổi tan. Mấy ngày nay Văn Già La trong lòng lo lắng, tâm thần bất định cũng ở đây được giải tỏa và bốc hơi hết trong cái chạm đơn thuần này, theo hô hấp của người kia, lại rót đầy dũng khí cùng lòng tin.
Mặc đồ bệnh nhân hôn không hề lãng mạn chút nào, nhưng khi các nàng lui ra tách khỏi hơi thở của nhau, trong lòng đều nhộn nhạo không hòa tan được tình nồng.
Từ Thời Thê một lần nữa cầm lấy giấy ghi chú, lẳng lặng viết gì đó. Văn Già La chỉ có thể rũ mắt, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Chị sẽ không hối hận. Trước đây không, hiện tại không, về sau vô luận như thế nào cũng sẽ không.
Văn Già La cầm lấy tờ ghi giấy ghi chú, đưa tới bên môi hôn một cái: "Cảm ơn. "
Đứa ngốc. Từ Thời Thê dùng khẩu hình nói, lại cúi đầu viết, phải tin tưởng chị.
"Em tin chị." Văn Già La nhếch môi, cười gật đầu.
Từ Thời Thê ôn nhu nhìn cô cười, trong mắt lóe quang, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
"Chị đi đâu?" Văn Già La chợt ngẩng chút người bắt lại nàng, Từ Thời Thê vội vàng đem cô vỗ trở về, chỉ chỉ cửa phòng.
Văn Già La luyến tiếc buông tay nàng ra, rất muốn nói ở lại đi, chí ít đêm này đừng rời bỏ em. Nhưng là nếu lỡ như ngủ một mạch tới sáng làm sao bây giờ, bị người nhà thấy được thì làm sao. Cái này không phải là lo lắng của cô, nhưng cô biết Từ Thời Thê lo lắng điều này.
Cuối cùng Văn Già La vẫn là thả tay nàng, mắt nhìn nàng chậm rãi đi ra ngoài, sau đó liền có chút cảm giác giống như đang nằm mơ. Cô dụi dụi mắt, trước mắt đã không còn một bóng người, cửa kia là đang đóng, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh. Từ Thời Thê thực sự đã tới sao, hay chỉ là ý nghĩ của mình, là khát vọng không kềm chế được tạo thành ảo giác. Tay cô đột nhiên mò tới giấy ghi chú gấp lại nho nhỏ, liền vội vàng như nhặt được báu vật vậy, nâng đến trước ngực tinh tế mà nhìn.
Trên mỗi tờ giấy, đều là chữ của cô gái kia, rõ ràng, khẳng định.
Về sau phải đem toàn bộ giấy ghi chú này này cất kỹ, trên đường tình yêu của cô, xảy ra một tai nạn xe, bị thương hai người, có lẽ phải trả giá rất lớn, nhưng sẽ chỉ làm các nàng nhận thức rõ ràng hơn tầm quan trọng của nhau ở trong lòng.
Cô bị yêu cầu tuyệt đối nằm trên giường nghỉ ngơi, người nào cũng không được để cho cô đứng dậy đi làm bất cứ cái gì. Cô cũng không muốn để người ta đi gọi cô gái kia đến xem mình, bởi vì rõ ràng là mình muốn nhìn cô gái kia.
Nghe nói nàng chỉ ở cách vách, tay chân của nàng không có bị thương, cũng không có gãy xương sườn, mấy ngày đầu bởi vì não chấn động nhẹ cũng nằm ở trên giường, nhưng dường như giờ đã xuống giường được rời.
Nhưng là nàng vẫn chưa tới.
Văn Già La nằm ở trên giường, chậm rãi nghĩ, liền sinh ra chút bi thương. Vốn khoảng cách xa nhất mười bảy cm, phát sinh tai nạn xe cộ trong nháy mắt đó, có phải hay không sẽ nứt ra khe hở càng rộng, có sửa cũng không trở lại được?
Người đến thăm cô thỉnh thoảng sẽ nhắc tới tên Từ Thời Thê, ngay cả mẹ Từ Thời Thê đều sang xem cô đến 2 lần, nhưng cô gái kia vẫn không xuất hiện.
Mẹ Từ nói Thời Thê hiện tại ăn rất ít, gầy đi rất nhiều, lại còn không thể nói chuyện, cho nên không quá bằng lòng gặp ai. Văn Già La nghe xong lòng như dao cắt, nhìn qua chỉ là nằm ở đó mang theo áy náy cùng khổ sở, chỉ có chính cô mới có thể nghe được tiếng máu chảy trong tim.
Mà ngày mai cô sẽ xuất viện, đây là buổi tối cuối cùng trước khi rời bệnh viện. Nếu như vẫn không thấy được người kia, trở lại lão trạch, chỉ sợ sẽ càng không thấy được nàng. Nhận thức như vậy, Văn Già La lấy lý do không còn truyền nước biển nữa, kiên quyết không để ai lưu lại trông cô qua đêm, quả quyết đem mọi người đều đuổi về.
La Lâm Y là vẫn trông coi đến khi Văn Già La ngủ mới rời khỏi. Bà nhẹ nhàng tắt đèn, rồi nhón chân đi ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại. Quay người, liền thấy Vương Viện mẹ Từ Thời Thê.
Hai bà mẹ đứng ở hai cửa phòng bệnh, xuất ra từ bản năng mà đau lòng, đồng loạt thở dài.
Hai người vốn như là người của hai thế giới, đã từng có tương giao cũng là bởi vì chuyện lần trước nhà hàng ngộ độc thức ăn. Bất quá cũng hoàn toàn có thể nói hai bà là hai người không quen biết.
Nhưng là cũng bởi vì phòng bệnh cạnh nhau, hai người ngược lại bất tri bất giác quen thuộc.
Cho tới bây giờ, Văn Già La vẫn chỉ nói là ngày đó thấy nãi nãi xảy ra chuyện tâm tình không tốt, cho nên lái xe đi ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới cái xe dổm kia lái không quen, cho nên mới không khống chế được làm lý do giải thích nguyên nhân xảy ra tai nạn xe. La Lâm Y cũng tìm không được lý do nào thích hợp hơn, tuy là lúc xe bị đưa đi kiểm tra kết quả phanh hay chân ga gì gì đó đều không bị bất cứ vấn đề gì.
Nếu là con gái mình lôi kéo người ta đi giải sầu, như vậy xảy ra tai nạn, tất nhiên là trách nhiệm nhà mình. Cho nên bắt đầu từ lúc Từ Thời Thê nhập viện, tất cả chi phí nằm viện đều được Văn gia xử lý hết, La Lâm Y cũng đi thăm Từ Thời Thê rồi. Khi phát hiện Từ Thời Thê mở miệng nói không ra lời, mới mơ hồ minh bạch tai nạn xe này đối với thương tổn của con bé so với mình tưởng tượng muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều, cho nên rất nhanh chóng đưa thuốc bổ sang cho Vương Viện.
Vương Viện tuy là trong lòng oán giận Văn Già La, nhưng xe là con gái tự nguyện lên, loại sự tình này căn bản không cách nào dự liệu, bà cũng không nên lại trách cứ người ta. Cho nên từ tiền chữa bệnh đến thuốc bổ, bà cũng không muốn nhận loại hình thức bồi thường này. Vì vậy hai bà mẹ thường hay ở ngoài phòng bệnh trình diễn màn khước từ, chậm rãi diễn biến thành thảo luận bị thương cổ phải ăn cái gì, gãy xương sườn nên tẩm bổ cái gì, rồi lại tán thưởng con gái lẫn nhau hiểu chuyện có lễ phép...
Đêm này tựa hồ các cô con gái cũng không muốn người nhà bên người, La Lâm Y cùng Vương Viện không thể làm gì khác hơn là làm bạn rời bệnh viện, kỳ thực Từ Thời Thê cũng đã có thể xuất viện, vì vậy hai người vừa đi vừa thương lượng chuyện sắp tới.
Kim đồng hồ mới vừa qua 11h đêm.
Trong bệnh viện rất an tĩnh, Văn Già La cũng rất an tĩnh mà đợi.
Cô dĩ nhiên không phải thực sự đang ngủ, mẹ đi rồi, cô liền lặng lẽ mở mắt nằm đếm thời gian.
Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, cô từ từ ngồi dậy. Tay cô mặc dù không bị thương, nhưng mỗi ngày nằm ở trên giường chuyện gì cũng không làm, lúc này liền không có khí lực chống đỡ mình dậy. Giống như kim trên la bàn, chỉ có thể từng chút từng chút chuyển động thân thể, nỗ lực đem chân hướng mép giường. Mỗi một tấc di động liền khiến trong thân thể đau đớn, nhưng Văn Già La ngay cả răng cũng không có cắn, mặc cho mồ hôi lạnh chảy ra. Trước ngực hai thanh nẹp cố định, nửa người trên giống như máy móc cứng ngắc, thời điểm chân rơi trên mặt đất một mực nhũn ra, Văn Già La trước mắt biến thành màu đen, đỡ lấy mép giường nhỏ giọng hút không khí.
Hô hấp cũng không thể dùng quá sức, là bởi vì vẫn rất đau, bất quá tất cả những thứ này đều không chống nổi quyết tâm cô muốn đi cách vách, mỗi bước hướng cửa phòng đều trầm trọng như muốn đem giẫm đến sụp xuống, mang theo lay động nhẹ.
Khoảng cách bình thường chỉ mấy bước trở nên khó tiếp cận, đợi cô đỡ đến được cửa phòng, cả người đều nhanh vụn thành từng mảnh.
Người quen tự ngược, còn tưởng rằng cũng không hề sợ đau, không nghĩ tới mấy bước đường thôi, liền hao khí lực lớn như vậy. Cúi đầu nhìn chính mình, mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt không cần phải nói, tái nhợt suy yếu. Cứ như vậy đi qua sát vách, thực sự quá khó coi.
Văn Già La đứng thẳng người, sửa lại một chút quần áo bệnh nhân trên người nằm đến nhăn nhúm, lại vuốt tóc vài cái, lúc này mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.
Một người khác mặc quần áo bệnh nhân, cô gái bộ dáng khó coi y như mình đang đứng ở trước cửa phòng mình, giơ tay tựa hồ là muốn gõ cửa, nhưng là đáy mắt do dự lại hiện lên rất rõ ràng.
Văn Già La nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng trừng trở về.
Cửa mở ra, trong hành lang gió lạnh rót vào, hai người đồng thời rùng mình một cái, Văn Già La bắt lại tay nàng.
"Từ Thời Thê..."
Hai tay đều lạnh giao hòa, đổi lấy một cái mỉm cười của cô gái nơi cửa.
Văn Già La biết mình mấy ngày nay là gầy, cũng nghe nói cô gái này cũng gầy. Nhưng nghe với nhìn không hề giống nhau, người trước mắt này làm sao có thể trở nên giống như mình cằm nhọn đến vậy, ngày thường ôn nhuận ý cười cũng mờ đi vài phần ánh sáng.
Nhìn nàng còn có thể cười, Văn Già La lại muốn khóc. Nhưng cô không có, cô chỉ dùng sức đem cô gái kia kéo vào, sau đó đóng cửa lại.
Dùng quá sức, khiên động vết thương, cô liền níu vào Từ Thời Thê, khí lực đều nhanh không còn, nhưng mà rất nhanh cô gái kia nắm ngược lấy cô.
Nằm lại trên giường đi. Từ Thời Thê há miệng ra, chậm rãi dùng khẩu hình nói.
Cử động này lập tức liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ Văn Già La, môi cô run rẩy lấy, trong cổ họng nặng ngàn cân, ngẹn không ra một chữ.
Từ Thời Thê thấy cô đứng ngẩn người, không thể làm gì khác hơn là dìu cô trở lại bên giường. Cùng khoảng cách như vậy, đơn giản là nhiều hơn một đôi tay, thì bớt đi nhiều vài phần nặng nề. Văn Già La vẫn luôn không nói, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm nàng, mặc nàng bài bố. Thẳng đến nằm lại trong chăn, trước ngực giảm xuống đau đớn mới khiến cho Văn Già La chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
"Không phải... đã phẫu thuật rồi sao? " Văn Già La vẫn như cũ run rẩy hỏi.
Còn không thể nói chuyện. Từ Thời Thê khẽ mỉm cười một cái.
Văn Già La liền bắt đầu lại tham lam nhìn nàng. Nhìn nàng màu nâu tóc quăn như đã xử lý qua, xoã tung tự nhiên, mà trên trán miếng vải xô liền kéo dài ẩn nấp ở bên trong tóc quăn, không biết vết thương nơi đó lớn bao nhiêu; cô hơi rũ mắt, lại nhìn thấy trên cổ cô gái đeo khăn lụa in hoa, hoa văn nhàn nhạt, mới tinh, cô chưa từng thấy qua.
Từ Thời Thê theo ánh mắt của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch khăn lụa đánh ra nơ con bướm, sau đó hỏi cô, đẹp không?
Văn Già La ánh mắt tối sầm lại: " Lấy khăn lụa xuống... cho em nhìn xem..."
Không muốn. Từ Thời Thê trực tiếp cự tuyệt cô, mỉm cười.
Văn Già La nhắm mắt một cái, cảm giác được có một bàn tay khẽ vuốt tóc cô. Mở mắt ra, cô gái kia liền cơ hồ là quỳ gối bên giường, nhìn thẳng cô.
Ngày mai sau khi về nhà, phải thật tốt dưỡng thân thể, sau đó lái xe tới đón chị đi, biết không?
Nàng nhìn Văn Già La nhìn chằm chặp miệng của mình, liền từ trong túi lấy ra bút cùng một tệp giấy ghi chú nho nhỏ, đem lời này viết xuống, xé cho cô xem.
Văn Già La cứng đờ đưa tay ra tiếp nhận tấm giấy màu hồng kia, trên giấy còn mang chút mùi thơm thoang thoảng, mùi hương là loại rất rẻ tiền, nhưng lại có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tuyến lệ của cô. Mà phía trên đó, mỗi một chữ cũng như một loại thần chú nặng nề mà khắc vào trong lòng cô. Cô dùng mu bàn tay chống lấy cái trán một hồi, mới có thể một lần nữa đối mặt Từ Thời Thê: "Chị còn dám ngồi xe của em sao? "
Vì sao không? Từ Thời Thê viết xuống những lời này, ngòi bút dừng lại một chút, em không dám chở chị sao?
Đem tờ thứ hai này nắm chặt trong tay, Văn Già La nhếch mép một cái: "Em ngày đó, có phải hay không giống như kẻ điên?"
Từ Thời Thê để bút xuống, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng mà xoa xoa khóe miệng của cô, vừa trượt đến bên tai cô mà nhéo nhéo vành tai. Đừng suy nghĩ, đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời; không có trả giá, lấy đâu ra thu hoạch -- phía sau lại còn vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Vậy mà để cho nàng tới an ủi mình, Văn Già La đã không phân rõ mình rốt cuộc là xương sườn đau hay là lòng đang đau đớn, nói chung cả người đều muốn cuộn lại, nhưng lại giống như mọc đầy gai buộc phải bật người ra.
"Em làm sao lại có thể... để thương tổn đến giọng nói của chị... " Văn Già La hoảng hốt nói, cô yêu thích thanh âm Từ Thời Thê đến như vậy, đem nó xem như thanh âm trời ban mỹ diệu nhất trên đời, nhưng liền bởi vì mình nổi điên, e rằng thế gian sẽ vĩnh viễn mất đi một phần âm sắc. Nhưng là cô gái luôn quan tâm nhất đến thanh âm của bản thân làm sao có thể bình tĩnh như vậy, nàng lẽ nào một chút cũng không oán mình sao?
Giọng nói của của chị khó nghe rồi, em liền không yêu chị nữa?
Văn Già La trừng mắt những chữ kia, lại trừng mắt người kia: "Sẽ không."
Từ Thời Thê nở nụ cười, mặt mày giãn ra, ôn nhu cực kỳ.
"Chị thực sự không trách em? " Văn Già La buồn bực hỏi.
Hảo hảo đem thân thể dưỡng khỏe, ăn cho mập một chút, chị liền không trách em.
Văn Già La thật cẩn thận mà đem mỗi một miếng giấy dán ghi chú xếp lại: "Chị cũng phải đem mình nuôi cho mập một chút... Chị sẽ tới nhà thăm em sao?"
Từ Thời Thê vẫn chưa thể lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là khoát tay.
Văn Già La trầm mặc một chút: "Em phải bao lâu mới có thể gặp lại chị?"
Từ Thời Thê chỉ chỉ ngực của cô.
"Ít nhất phải một tháng," Văn Già La cắn cắn môi dưới, "Lâu quá... "
Từ Thời Thê muốn tiến lên hôn cô gái kia, giải cứu cái môi bị cô dày vò, nhưng là cổ của nàng vẫn không thể lộn xộn, vì vậy chỉ có thể cứng ngắc mà khom lưng xuống, giống như thước kẻ đem đầu duỗi đến trước mặt Văn Già La. Văn Già La trong lòng thở dài thật sâu, khẽ nâng người lên phối hợp nàng. Dù cho biết có tác động vết thương cũng không ngại, bởi vì không có phương thức nào so với cái này tốt hơn có thể giảm bớt đau đớn...
Hai người đều không thể thoải mái mà hôn, cho nên chỉ có chạm vào cánh môi nhau, lẳng lặng nằm phục. Ngày ấy ở trong xe buồn bực như là bị bánh xe nghiền thành mảnh vụn, lại theo gió thổi tan. Mấy ngày nay Văn Già La trong lòng lo lắng, tâm thần bất định cũng ở đây được giải tỏa và bốc hơi hết trong cái chạm đơn thuần này, theo hô hấp của người kia, lại rót đầy dũng khí cùng lòng tin.
Mặc đồ bệnh nhân hôn không hề lãng mạn chút nào, nhưng khi các nàng lui ra tách khỏi hơi thở của nhau, trong lòng đều nhộn nhạo không hòa tan được tình nồng.
Từ Thời Thê một lần nữa cầm lấy giấy ghi chú, lẳng lặng viết gì đó. Văn Già La chỉ có thể rũ mắt, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Chị sẽ không hối hận. Trước đây không, hiện tại không, về sau vô luận như thế nào cũng sẽ không.
Văn Già La cầm lấy tờ ghi giấy ghi chú, đưa tới bên môi hôn một cái: "Cảm ơn. "
Đứa ngốc. Từ Thời Thê dùng khẩu hình nói, lại cúi đầu viết, phải tin tưởng chị.
"Em tin chị." Văn Già La nhếch môi, cười gật đầu.
Từ Thời Thê ôn nhu nhìn cô cười, trong mắt lóe quang, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
"Chị đi đâu?" Văn Già La chợt ngẩng chút người bắt lại nàng, Từ Thời Thê vội vàng đem cô vỗ trở về, chỉ chỉ cửa phòng.
Văn Già La luyến tiếc buông tay nàng ra, rất muốn nói ở lại đi, chí ít đêm này đừng rời bỏ em. Nhưng là nếu lỡ như ngủ một mạch tới sáng làm sao bây giờ, bị người nhà thấy được thì làm sao. Cái này không phải là lo lắng của cô, nhưng cô biết Từ Thời Thê lo lắng điều này.
Cuối cùng Văn Già La vẫn là thả tay nàng, mắt nhìn nàng chậm rãi đi ra ngoài, sau đó liền có chút cảm giác giống như đang nằm mơ. Cô dụi dụi mắt, trước mắt đã không còn một bóng người, cửa kia là đang đóng, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh. Từ Thời Thê thực sự đã tới sao, hay chỉ là ý nghĩ của mình, là khát vọng không kềm chế được tạo thành ảo giác. Tay cô đột nhiên mò tới giấy ghi chú gấp lại nho nhỏ, liền vội vàng như nhặt được báu vật vậy, nâng đến trước ngực tinh tế mà nhìn.
Trên mỗi tờ giấy, đều là chữ của cô gái kia, rõ ràng, khẳng định.
Về sau phải đem toàn bộ giấy ghi chú này này cất kỹ, trên đường tình yêu của cô, xảy ra một tai nạn xe, bị thương hai người, có lẽ phải trả giá rất lớn, nhưng sẽ chỉ làm các nàng nhận thức rõ ràng hơn tầm quan trọng của nhau ở trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook