Đầu Ngón Tay
-
Chương 44: Họa vô đơn chí
Vừa ra cửa liền đụng phải Văn Dục đang vội vã chạy tới, Từ Thời Thê cảm thấy có chút choáng, trong đầu cũng thình thịch mà nhảy. Thân thể của nàng rất muốn mau mau rời đi nơi này, nhưng thần trí lại khóa chết trên người cô gái, nửa bước khó rời.
Cùng Văn Dục đi đến là cô gái tên Mông Mông ngày đó ngồi ở sau xe, cô mặc áo khoác màu hồng, cả người càng có vẻ mềm mại khả ái.
"Xảy ra chuyện gì?" Văn Dục thở hồng hộc hướng Văn Già La kêu, đưa tay đẩy cửa ra. Bất quá anh chàng còn chưa có đẩy cửa xong, liền kỳ quái quay đầu nhìn một cái.
Văn Già La cũng không trả lời anh chàng, chẳng những thế, ánh mắt nhìn anh chàng cũng rất cổ quái, tựa hồ muốn cười, nhưng khóe miệng co quắp một cái vẫn là không có cười rộ lên.
"Sao nhìn anh như vậy?" Văn Dục không hiểu nổi hỏi.
"Lái xe tới sao?" Văn Già La lười nói, chỉ hướng hắn đưa tay ra.
Văn Dục thế mà rất ăn ý ném chìa khóa xe vào trong tay cô: "Xe của anh cho mượn rồi, tạm thời lấy một chiếc cà tàng chạy đỡ, đang đậu ở cửa bệnh viện." Vừa nói, anh chàng liền tiến vào cửa, Mông Mông theo ở phía sau thậm chí còn không kịp cùng Văn Già La nói một câu, liền nghe được giọng hắn gọi bà nội, cũng vội vội vàng vàng hướng các nàng gật đầu liền đi vào theo.
Văn Già La vừa lấy chìa khóa xe, vừa khó khăn tưởng tượng nãi nãi thấy hắn sẽ là biểu cảm gì, cô tạm thời không quản được, chỉ là dắt tay của cô gái bên cạnh, nắm thật chặt.
Từ Thời Thê giảy người một cái, không thể tránh thoát, bèn không thể làm gì khác hơn là để mặc cô. Hai người cũng không nói lời nào, rất mau rời khỏi bệnh viện.
Rất dễ dàng liền tìm được xe, quả nhiên là phong cách Văn Dục, nghênh ngang đậu ở giữa đường, tuy là dáng vẻ rất giống mười năm không được rửa qua, nhưng nằm đó ngược lại có chút khí thế vương bá.
Trong xe vĩnh viễn là không gian nhỏ kín gió, vừa yên tĩnh vừa an toàn. Từ Thời Thê vừa mới ngồi xuống, liền truy vấn: "Chuyện gì xảy ra?"
Hỏi giống Văn Dục như đúc, nhưng hàm ý lại hoàn toàn khác nhau. Văn Già La đầu tiên là gục trên tay lái, ngây người một hồi, rồi thở hắt ra, cho xe chạy.
Cái xe cà tàng có chút thở lấy hơi, hộc hộc mà lên đường, coi như là phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Vấn đề trong lòng Từ Thời Thê đã bị đẩy lên đến cổ họng rồi, nàng không có tâm tình với ngắm cảnh ngoài đường phố, cũng hưởng thụ không nổi thế giới hai người trong xe sau thời gian xa cách. Đây tựa hồ là lần đầu tiên nàng phát hiện Văn Già La kỳ thực thật là một người cố chấp đến vậy. Vô luận muốn làm cái gì, đều phải làm cho tới cùng. Chính là không nên như vậy, nàng còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt với người nhà, làm sao đối mặt Bảo Hoa, các nàng nói sẽ ở chung, đều còn chưa bắt đầu hưởng thụ, chẳng lẽ liền phải nổi lên bão táp gia đình sao?
Xe chạy không tính là nhanh, trong xe mùi máy điều hòa cũng làm cho người thấy khó chịu, những thứ này đều làm tăng thêm buồn bực trong lòng Từ Thời Thê, vừa rồi quạnh quẽ ngồi ở ngoài phòng bệnh lo nghĩ như đang lên men khiến nàng khó chịu. Nhìn thấy xe không phải lái về nhà nàng, cũng không phải đi hướng lão trạch, xem ra cô gái kia là muốn tìm chỗ nói chuyện tỉ mỉ. Nàng suy đoán lung tung lát nữa cô gái kia muốn nói gì, nhịn không được vẫn là mở miệng làm phiền cô: "Em đã nói gì với nãi nãi rồi phải không?"
Xe đi vào chỗ khá đông đúc, Văn Già La vừa sang số, vừa quét mắt nhìn nàng: "Chỉ nói một nửa."
"Một nửa?" Từ Thời Thê nhíu mày, "Một nửa là sao?"
"Nãi nãi hỏi em có phải hay không có người thích, em nói có. Bà còn nói bất luận là ai cũng có thể, cho nên em đã nói ra." Kỳ thực, không ở đó, sẽ không hiểu được Văn Già La khi đó bị bao nhiêu cám dỗ, thời cơ là phải chọn, có thể có đôi khi hết lần này tới lần khác sẽ vô tình đụng phải. Chỉ là cô tương đối không may, đụng phải không tốt lắm mà thôi.
Xem ra mặc dù là đã nói ra, rõ ràng còn chưa nói đến tên của nàng. Từ Thời Thê trầm mặc một chút, tưởng tượng cuộc đối thoại của hai bà cháu. Lão thái thái thoạt nhìn là ôn tồn, nhưng nàng cũng biết tính tình của bà còn có một mặt cứng rắn. Mấy đứa cháu nhà họ Văn tựa hồ đều là ở trong tay bà lớn lên, quản thật rất nghiêm. Trong mấy đứa cháu, lão thái thái nhưng thật ra thì cưng chìu Văn Già La hơn một ít, mà đối với Văn Già La hiện tại, dung túng một chút cũng là không có gì kỳ quái.
Chỉ là lão thái thái nói vô luận là ai cũng có thể, cái này làm cho Từ Thời Thê có chút giật mình. Nghe ý tứ lão thái thái, nhất định là trong lòng có chút suy tính, mới có thể nắm chắc nói được như thế. Nhưng tựa hồ Văn Già La còn chưa có đem tên nàng nói ra, lão thái thái trong lòng liền đã hiểu rõ, nhưng là, lão nhân gia người cũng lập tức xảy ra chuyện.
"Bà đoán là ai? "
Văn Già La thở phào: "Người mà chị cũng không tưởng tượng nổi."
Từ Thời Thê suy nghĩ một chút: "Vậy phải xem em đã nói những gì với bà."
"Làm trái luân thường, không sinh con được, không có cách nào quang minh chính đại." Văn Già La tổng kết sau lại tự mình nghĩ nghĩ, "Nói như vậy thật quỷ dị, kỳ thực em cũng không cảm thấy nghiêm trọng đến thế..."
"Đó là em nghĩ," Từ Thời Thê trừng cô, "Chúng ta sao không đặt ở góc độ của bà mà nghĩ, lão thái thái nghe nói như thế không cao huyết áp mới là lạ." Nàng ngửa đầu suy nghĩ một lát, vẫn là không nghĩ ra,"Bà cuối cùng đoán là ai a?"
Văn Già La khẽ động khóe miệng: "Văn Dục."
"Hả?" Từ Thời Thê ngây ra như phỗng, tiếp theo cười phun, "Ha ha, lão thái thái nghĩ cũng qúa xa rồi. "
"Chị còn cười." Văn Già La cũng trừng nàng.
"Thảo nào vừa rồi em nhìn Văn Dục biểu tình kỳ quái như vậy." Từ Thời Thê gật đầu, lại thở dài, trách cứ cô, "Đang ở trên máy bay, em làm sao có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ lão nhân gia người như thế?"
Văn Già La nhíu mày, thần thái này thực sự là cùng lão gia tử từ một cái khuôn đúc ra: "Em lúc đầu không muốn nói, thực sự một chút cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng là nãi nãi một mực khuyên em, em suýt chút nữa cho là bà nhìn ra được gì."
"Sẽ sao?" Từ Thời Thê nhất thời khẩn trương, "Chúng ta... Còn không có cùng một chỗ mấy ngày đâu, sẽ bị nhìn ra cái gì không? "
"Chị đã nói chúng ta không có cùng một chỗ mấy ngày, thì làm sao bị nhìn ra được." Văn Già La lãnh đạm nói. Từ Thời Thê căng thẳng, giống như các nàng thực sự phạm phải sai lầm ngập trời nào đó, nhưng là cô cũng không phải không biết, từ vừa mới bắt đầu đối với nàng động tâm, cô gái này vẫn luôn mang theo loại tâm tình này. Mà cô, sở dĩ không nói ra, là bởi vì sợ phạm tới người nhà, nhưng cũng không có nghĩa là phủ nhận chính mình. Trước đây thật lâu Văn Già La có lẽ từng phủ nhận chính mình, nhưng bây giờ tuyệt đối sẽ không.
Từ Thời Thê nghe được bất mãn của cô, liền dừng một chút, hỏi: "... Làm sao bây giờ? "
"Nãi nãi lại vừa hỏi em, nhưng lúc nãy em chưa nói." Văn Già La đạp chân ga, thấy cảnh vật nhanh chóng lui lại, phiền muộn trong lòng thoáng giảm bớt một ít. "Em... không dám nói. Bà mặc dù nói ai đều được, nhưng là đến lúc đó liền sẽ biến thành không thể. Vạn nhất bà thực sự hôn mê, em không dám tưởng tượng..."
"Ngoại trừ nãi nãi ra, Bảo Hoa còn vừa mới động thai, không thích hợp để cho cậu ấy lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Mà việc này vô luận như thế nào cũng sẽ làm cậu ấy vấn vương lo lắng, cho nên bây giờ không thể nói."
Văn Già La quay đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Từ Thời Thê. Nàng giống như đang nói chuyện của người ta vậy, phân tích từng cái hợp lý, không phải như mình ở trước mặt nãi nãi dao động đến rối tinh rối mù: "Ba mẹ chị thân thể thế nào?"
"Mẹ chị còn có thể," Từ Thời Thê sắc mặt đột nhiên cũng khó coi, "Ba chị... hình như huyết áp cũng rất cao..."
"Vậy nghĩa là," Văn Già La nhếch lên môi, "Chuyện của chúng ta không thể nói, dù là người bên nào cũng đều chịu không nổi."
Từ Thời Thê mím chặt miệng.
"Làm sao khó khăn như vậy đây?" Văn Già La cười cười, "Bằng không... Chúng ta vĩnh viễn cũng không nói ra được rồi."
Tim Từ Thời Thê đập nhanh hơn, nàng nhìn cô gái kia. Cô gái trong lúc cười mang theo vài phần lạnh lẽo, nhưng không phải lạnh lùng tức giận.
"Nếu như không nói, ai cũng sẽ không biết chúng ta là quan hệ như thế nào. Nhìn bề ngoài đều vẫn còn độc thân, vậy thì chờ kén rể a!. Từ đầu năm đến cuối năm, chúng ta khả năng đều trốn không thoát đâu. Một cái cớ em dùng mấy năm, cũng sắp nát rồi, nếu không... bà nội em cũng sẽ không đã ở trên máy bay còn truy vấn chuyện của em." Cô nhún vai, "Nếu như không muốn bị ép tới tìm rể rồi kết hôn, như vậy không bằng chúng ta xa chạy cao bay a!, vĩnh viễn rời xa khỏi tầm mắt của bọn họ, để mọi người tìm không được chúng ta, ai cũng không thể quấy nhiễu chúng ta nữa, như vậy được chưa?"
Từ Thời Thê trong lòng thập phần chua xót. Nếu không phải nãi nãi xảy ra chuyện, quan hệ của các nàng có muốn hay không hướng trong nhà thẳng thắn, làm thế nào thẳng thắn đều có thể cùng nhau hảo hảo bàn bạc, giống như lúc ở trong biệt thự ấy. Nhưng là việc xảy ra với nãi nãi như là một cái kích khởi, rõ ràng không nên lại tiếp tục đụng vào, rồi lại biết có tiếp tục kéo dài thì kết cục vẫn vậy, trừ phi, giống như em ấy nói, cao chạy xa bay.
"Nếu như vậy, sẽ thực sự vĩnh viễn chỉ có hai người chúng ta." Văn Già La nhẹ nói, "Lại không có cha mẹ, không có anh chị em, chị nói hai người, có thể cô đơn hay không? "
Từ Thời Thê tuyệt vọng dựa vào ghế ngồi, vành mắt ửng hồng: "... Đừng nói nữa."
"Vì sao không nói," Văn Già La đã liền vượt qua bốn chiếc xe. Xe này tuy là cũ nát, chạy lại cảm giác rất thoải mái, lỏng lẻo đến khiến người ta càng thêm có du͙ƈ vọиɠ chà đạp nó. Đạp chân ga như phát tiết, cô duỗi tay nắm lấy Từ Thời Thê, "Cứ tốc độ như vậy thế nào, coi nó đi tới đâu, chạy tới đâu thì hay tới đó, vĩnh viễn cũng không trở lại, cái gì cũng không để ý nữa."
"Già La." Từ Thời Thê cầm ngược lại tay cô, đẩy ra, "Em lái xe cẩn thận."
"Có không một chút cảm giác trốn chạy đến chân trời?" Văn Già La lưu loát ngoặt xe, không thấy giảm tốc độ chút nào, hầu như có thể nghe được thanh âm khó chịu do lốp xe ma sát mặt đường.
Từ Thời Thê có chút choáng váng, giống như thực sự ngồi lên máy xuyên thời gian. Hiện tại muốn đi tới đâu, dường như không quan trọng nữa, tốt nhất có thể đến một thế giới thật viên mãn. Dù nam hay nữ toàn bộ đều không phải trọng điểm, yêu mới là tiêu chuẩn lựa chọn duy nhất.
Cảm thấy nghĩ như vậy thực sự quá buồn cười, nên Từ Thời Thê liền nở nụ cười. Rõ ràng nàng và cô gái kia vừa mới bắt đầu, cũng đã mệt như vậy rồi. Không phải không có chuẩn bị tâm lý, nhưng vì cái gì cũng bị áp lực bên ngoài ép thành cái dạng này, hay có lẽ là, đều tự mình tạo áp lực cho chính mình vậy. Nghĩ đến lão thái thái cơ trí, Từ Thời Thê không khỏi thì thào nói: "Bà cũng có thể nghĩ tới anh em trái luân thường, em nói... bà có thể hay không tương đối dễ dàng tiếp thu cùng giới mến nhau? "
Văn Già La cũng ngây người một lát, những lời bà nội nói tựa hồ còn ngay trước mắt. Lời khích lệ đó giống như cạm bẫy của Kim Cô chú* vậy, khiến đầu óc phát đau.
(*Kim cô chú: Chú niệm điều khiển vòng Kim Cô trên đầu Tôn Ngộ Không)
"Nghĩ như thế nào đi nữa, cũng vẫn là không thoát được quan hệ nam nữ a," Từ Thời Thê kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, "Bà thà nghĩ tới anh em vi luân... "
Càng nói lại càng tuyệt vọng. Văn Già La vốn còn muốn tìm một chỗ hảo hảo ngồi xuống. Kỳ thực cô thực sự mang một cành dương liễu trở về, người dẫn nàng đi bẻ dương liễu nói hiện tại tuy chưa phải mùa xuân, cắm ở trong đất chờ xuân cũng có thể sống. Nàng cảm thấy nói vậy không khỏi quá khoa trương, dương liễu là bị cổ nhân cường hóa gì đó, tặng lúc sắp chia xa vô tận, tựa hồ chỉ tình hữu nghị nhiều hơn. Nãi nãi khi biết cô cố ý tìm cho được hộp trang sức bằng gỗ tử đàn thay cho cành dương liễu là để đưa cho Từ Thời Thê, lúc đó còn cười giữa các nàng cảm tình so với Từ Thời Thê cùng Bảo Hoa thế mà còn tốt hơn.
Khi đó nói không chừng cũng là một thời cơ, tình cảm này không phải tình bạn, dương liễu không quan trọng, quan trọng là... người được tặng. Đáng tiếc lúc đó nãi nãi cười đến quá rạng rỡ, thật có hạc phát đồng nhan* cảm giác, làm cô căn bản không mở miệng được.
(*hạc phát đồng nhan:Tiên hạc lông trắng như tóc bạc, nhi đồng sắc mặt hồng nhuận. Hình dung người già khí sắc tốt)
Cô biết nãi nãi cũng thích Từ Thời Thê, nãi nãi tỉ mỉ cho mọi người chuẩn bị rất nhiều lễ vật, Từ Thời Thê cũng có phần, là một bộ ấm trà thượng hạng. Nãi nãi nói giọng của nàng phải xứng với nước mát trà ngon, đương nhiên là không thể thiếu một bộ ấm tốt.
Nhưng mà lễ vật gì còn chưa có lấy ra, ngoài ý muốn đã bị một trận trên máy bay làm cho đảo loạn rồi. Cô vốn là muốn trở lại một cái liền đem Từ Thời Thê bắt cóc. Dù sao cô sắp phải đi làm, vô luận nàng ấy muốn tìm công việc gì, cũng không thể để cho nàng cách xa mình. Phòng mình bên kia ở một người thì còn được, hai người có vẻ hơi chật. Có phải hay không nên đổi phòng, Từ Thời Thê thích dạng khung cảnh thế nào, muốn mua loại rèm cửa sổ gì, bộ đồ ăn ra sao, mấy ngày này Văn Già La chỉ cần thấy những chi tiết này cũng không khỏi muốn nghĩ đến.
Nhưng bây giờ thì sao, cành dương liễu thì còn ở trong rương, cái rương đã bị người màng về nhà. Vui thì không có, nhưng kinh đảo thì một trận.
Còn như ấm trà, cũng không biết Từ Thời Thê thời điểm nhận vào trong tay có cảm tưởng gì.
Nàng nếu như... không có đi đọc sách cho nãi nãi trước khi ngủ, e rằng sẽ không có chút cấm kỵ nào a!. Văn Già La nghĩ nghĩ, hung hăng cắn môi dưới một cái. Nhìn xem mình là đang suy nghĩ gì vậy, lẽ nào mình đành tàn nhẫn mà hạ quyết tâm, chính mình liền có thể không màng đến thân thể nãi nãi sao?
Văn Già La cầm tay lái, trong mắt trong lòng một mảnh mờ mịt. Cô từng quyết định đi về phía trước, vào ngày đó ở trên đường khi nắm lấy tay Từ Thời Thê, vốn là nảy sinh dũng khí không gì địch nổi, đáng tiếc mới một cửa đầu đã không thuận lợi...
Người lái xe tâm sự nặng nề, người ngồi xe lại rơi vào trầm mặc. Văn Già La quay đầu, nhìn Từ Thời Thê hơi khép hai mắt, mi tâm nhíu chặt. Trong lòng cô đau xót, nhớ tới thời điểm mới quen người con gái này, tuy là cô đơn, nhưng vẫn cố thủ cửa thành, cười đến vân đạm phong thanh.
Nhưng thật ra là cô từng bước dẫn người con gái này nhảy xuống...
Văn Già La đưa tay ra, bắt lấy đôi tay đang đan chặt vào nhau tựa hồ sẽ không thả lỏng ra.
"Làm sao vậy?" Từ Thời Thê thanh âm có chút trầm thấp thật cẩn thận, không giống nàng ngày thường dịu dàng.
Thanh âm này cũng giống như bằng chứng, Văn Già La cùng nàng mười ngón tay đan vào: "Chị sẽ hối hận sao?"
Từ Thời Thê quay đầu. Nàng đã không còn biết cô bé này muốn đem xe chạy đến nơi nào, chỉ là ngồi đến bây giờ thật có chút choáng váng đầu. Nàng thậm chí không dám nhìn ngoài cửa sổ, tốc độ xe làm cho lòng nàng khẽ run. Có thể nàng lại sợ quấy nhiễu đến cô gái kia, cho nên không dám nói ra, chỉ có thể mặc cho em ấy đi, hy vọng em ấy có thể dần dần bình hạ tâm tình. Kỳ thực cũng không sao, chỉ cần nàng cùng người kia cùng chung một chỗ, giờ khắc này, coi như là thật bỏ mạng cũng không có gì ghê gớm.
Khoảng cách cô gái kia hỏi nàng kỳ thực chỉ có mấy giây, Từ Thời Thê chỉ là giống như đang ngồi tàu lượn, bản năng phản ứng lui lại. Tay của cô gái lại là giống như lửa đốt, nàng mới vừa bị nóng đến tim đập nhanh, vừa mới mở miệng, cũng đã không còn kịp rồi.
Ngay cả vài giây cũng không nguyện ý chờ, Văn Già La không có nghe được đáp án, tim nhói đau, cô bỗng nhiên xoay người lại, mắt đều đỏ: "Coi như chị hối hận, em cũng sẽ không buông chị ra! "
...
Từ lái xe rất quy củ, Văn Già La ngày hôm nay tâm thần rối loạn, kỳ thực rất không thích hợp lái xe. Xe đã không mục đích lái ra khỏi khu vực thành thị, không có lên xa lộ, mà không biết thế nào lại chạy vào một con đường cũng không rộng rãi lắm, bên đường có người, toàn bộ hai bên đường đều là nhà lầu chỉnh tề. Cái này vốn cũng không phải là vấn đề gì, chỉ là câu kia tuyệt không giống như thề độc lại nói được quá hũng hãn, cả người của cô liền không nhịn được dùng lực. Từ Thời Thê chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó tay bị siết đến gắt gao, sau đó, cả người của nàng liền không cách nào khống chế mà nghiêng theo thân xe, thấy nhà cửa bên đường liền gần ngay trước mắt, cũng tựa như muốn phóng đại đến vô cùng.
Nàng liền một chút thanh âm đều không phát ra, đầu óc trống rỗng, tiếp theo kiên quyết nhắm hai mắt lại.
Cho nên, chuyện phát sinh sau đó, Từ Thời Thê không nhìn thấy.
Ngay lúc Văn Già La phát hiện, cô chỉ kịp buông tay Từ Thời Thê ra, đột ngột đảo tay lái. Đáng tiếc cho dù là vãn lại, xe cũng đã mất khống chế, trực tiếp lướt về phía trước mặt một chiếc xe tải nhỏ...
Vết bánh xe ở mặt đường vặn vẹo nhìn thấy mà giật mình, lúc này con thú đầu nóng rối loạn mới ngừng lại được.
...
Ngay cả túi khí an toàn cũng không có, đây đúng là một cái xe dổm. Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu một cái, ngực bị va chạm gần như muốn nôn mửa. Văn Già La cố hết sức quay đầu, trước mắt cũng đã bắt đầu biến thành màu đen, ngay cả thân ảnh Từ Thời Thê đều không nhìn rõ, chỉ mơ hồ bị thứ gì đó sáng chói vút qua trước mắt, sau đó cô cũng không còn biết gì nữa...
Cùng Văn Dục đi đến là cô gái tên Mông Mông ngày đó ngồi ở sau xe, cô mặc áo khoác màu hồng, cả người càng có vẻ mềm mại khả ái.
"Xảy ra chuyện gì?" Văn Dục thở hồng hộc hướng Văn Già La kêu, đưa tay đẩy cửa ra. Bất quá anh chàng còn chưa có đẩy cửa xong, liền kỳ quái quay đầu nhìn một cái.
Văn Già La cũng không trả lời anh chàng, chẳng những thế, ánh mắt nhìn anh chàng cũng rất cổ quái, tựa hồ muốn cười, nhưng khóe miệng co quắp một cái vẫn là không có cười rộ lên.
"Sao nhìn anh như vậy?" Văn Dục không hiểu nổi hỏi.
"Lái xe tới sao?" Văn Già La lười nói, chỉ hướng hắn đưa tay ra.
Văn Dục thế mà rất ăn ý ném chìa khóa xe vào trong tay cô: "Xe của anh cho mượn rồi, tạm thời lấy một chiếc cà tàng chạy đỡ, đang đậu ở cửa bệnh viện." Vừa nói, anh chàng liền tiến vào cửa, Mông Mông theo ở phía sau thậm chí còn không kịp cùng Văn Già La nói một câu, liền nghe được giọng hắn gọi bà nội, cũng vội vội vàng vàng hướng các nàng gật đầu liền đi vào theo.
Văn Già La vừa lấy chìa khóa xe, vừa khó khăn tưởng tượng nãi nãi thấy hắn sẽ là biểu cảm gì, cô tạm thời không quản được, chỉ là dắt tay của cô gái bên cạnh, nắm thật chặt.
Từ Thời Thê giảy người một cái, không thể tránh thoát, bèn không thể làm gì khác hơn là để mặc cô. Hai người cũng không nói lời nào, rất mau rời khỏi bệnh viện.
Rất dễ dàng liền tìm được xe, quả nhiên là phong cách Văn Dục, nghênh ngang đậu ở giữa đường, tuy là dáng vẻ rất giống mười năm không được rửa qua, nhưng nằm đó ngược lại có chút khí thế vương bá.
Trong xe vĩnh viễn là không gian nhỏ kín gió, vừa yên tĩnh vừa an toàn. Từ Thời Thê vừa mới ngồi xuống, liền truy vấn: "Chuyện gì xảy ra?"
Hỏi giống Văn Dục như đúc, nhưng hàm ý lại hoàn toàn khác nhau. Văn Già La đầu tiên là gục trên tay lái, ngây người một hồi, rồi thở hắt ra, cho xe chạy.
Cái xe cà tàng có chút thở lấy hơi, hộc hộc mà lên đường, coi như là phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Vấn đề trong lòng Từ Thời Thê đã bị đẩy lên đến cổ họng rồi, nàng không có tâm tình với ngắm cảnh ngoài đường phố, cũng hưởng thụ không nổi thế giới hai người trong xe sau thời gian xa cách. Đây tựa hồ là lần đầu tiên nàng phát hiện Văn Già La kỳ thực thật là một người cố chấp đến vậy. Vô luận muốn làm cái gì, đều phải làm cho tới cùng. Chính là không nên như vậy, nàng còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt với người nhà, làm sao đối mặt Bảo Hoa, các nàng nói sẽ ở chung, đều còn chưa bắt đầu hưởng thụ, chẳng lẽ liền phải nổi lên bão táp gia đình sao?
Xe chạy không tính là nhanh, trong xe mùi máy điều hòa cũng làm cho người thấy khó chịu, những thứ này đều làm tăng thêm buồn bực trong lòng Từ Thời Thê, vừa rồi quạnh quẽ ngồi ở ngoài phòng bệnh lo nghĩ như đang lên men khiến nàng khó chịu. Nhìn thấy xe không phải lái về nhà nàng, cũng không phải đi hướng lão trạch, xem ra cô gái kia là muốn tìm chỗ nói chuyện tỉ mỉ. Nàng suy đoán lung tung lát nữa cô gái kia muốn nói gì, nhịn không được vẫn là mở miệng làm phiền cô: "Em đã nói gì với nãi nãi rồi phải không?"
Xe đi vào chỗ khá đông đúc, Văn Già La vừa sang số, vừa quét mắt nhìn nàng: "Chỉ nói một nửa."
"Một nửa?" Từ Thời Thê nhíu mày, "Một nửa là sao?"
"Nãi nãi hỏi em có phải hay không có người thích, em nói có. Bà còn nói bất luận là ai cũng có thể, cho nên em đã nói ra." Kỳ thực, không ở đó, sẽ không hiểu được Văn Già La khi đó bị bao nhiêu cám dỗ, thời cơ là phải chọn, có thể có đôi khi hết lần này tới lần khác sẽ vô tình đụng phải. Chỉ là cô tương đối không may, đụng phải không tốt lắm mà thôi.
Xem ra mặc dù là đã nói ra, rõ ràng còn chưa nói đến tên của nàng. Từ Thời Thê trầm mặc một chút, tưởng tượng cuộc đối thoại của hai bà cháu. Lão thái thái thoạt nhìn là ôn tồn, nhưng nàng cũng biết tính tình của bà còn có một mặt cứng rắn. Mấy đứa cháu nhà họ Văn tựa hồ đều là ở trong tay bà lớn lên, quản thật rất nghiêm. Trong mấy đứa cháu, lão thái thái nhưng thật ra thì cưng chìu Văn Già La hơn một ít, mà đối với Văn Già La hiện tại, dung túng một chút cũng là không có gì kỳ quái.
Chỉ là lão thái thái nói vô luận là ai cũng có thể, cái này làm cho Từ Thời Thê có chút giật mình. Nghe ý tứ lão thái thái, nhất định là trong lòng có chút suy tính, mới có thể nắm chắc nói được như thế. Nhưng tựa hồ Văn Già La còn chưa có đem tên nàng nói ra, lão thái thái trong lòng liền đã hiểu rõ, nhưng là, lão nhân gia người cũng lập tức xảy ra chuyện.
"Bà đoán là ai? "
Văn Già La thở phào: "Người mà chị cũng không tưởng tượng nổi."
Từ Thời Thê suy nghĩ một chút: "Vậy phải xem em đã nói những gì với bà."
"Làm trái luân thường, không sinh con được, không có cách nào quang minh chính đại." Văn Già La tổng kết sau lại tự mình nghĩ nghĩ, "Nói như vậy thật quỷ dị, kỳ thực em cũng không cảm thấy nghiêm trọng đến thế..."
"Đó là em nghĩ," Từ Thời Thê trừng cô, "Chúng ta sao không đặt ở góc độ của bà mà nghĩ, lão thái thái nghe nói như thế không cao huyết áp mới là lạ." Nàng ngửa đầu suy nghĩ một lát, vẫn là không nghĩ ra,"Bà cuối cùng đoán là ai a?"
Văn Già La khẽ động khóe miệng: "Văn Dục."
"Hả?" Từ Thời Thê ngây ra như phỗng, tiếp theo cười phun, "Ha ha, lão thái thái nghĩ cũng qúa xa rồi. "
"Chị còn cười." Văn Già La cũng trừng nàng.
"Thảo nào vừa rồi em nhìn Văn Dục biểu tình kỳ quái như vậy." Từ Thời Thê gật đầu, lại thở dài, trách cứ cô, "Đang ở trên máy bay, em làm sao có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ lão nhân gia người như thế?"
Văn Già La nhíu mày, thần thái này thực sự là cùng lão gia tử từ một cái khuôn đúc ra: "Em lúc đầu không muốn nói, thực sự một chút cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng là nãi nãi một mực khuyên em, em suýt chút nữa cho là bà nhìn ra được gì."
"Sẽ sao?" Từ Thời Thê nhất thời khẩn trương, "Chúng ta... Còn không có cùng một chỗ mấy ngày đâu, sẽ bị nhìn ra cái gì không? "
"Chị đã nói chúng ta không có cùng một chỗ mấy ngày, thì làm sao bị nhìn ra được." Văn Già La lãnh đạm nói. Từ Thời Thê căng thẳng, giống như các nàng thực sự phạm phải sai lầm ngập trời nào đó, nhưng là cô cũng không phải không biết, từ vừa mới bắt đầu đối với nàng động tâm, cô gái này vẫn luôn mang theo loại tâm tình này. Mà cô, sở dĩ không nói ra, là bởi vì sợ phạm tới người nhà, nhưng cũng không có nghĩa là phủ nhận chính mình. Trước đây thật lâu Văn Già La có lẽ từng phủ nhận chính mình, nhưng bây giờ tuyệt đối sẽ không.
Từ Thời Thê nghe được bất mãn của cô, liền dừng một chút, hỏi: "... Làm sao bây giờ? "
"Nãi nãi lại vừa hỏi em, nhưng lúc nãy em chưa nói." Văn Già La đạp chân ga, thấy cảnh vật nhanh chóng lui lại, phiền muộn trong lòng thoáng giảm bớt một ít. "Em... không dám nói. Bà mặc dù nói ai đều được, nhưng là đến lúc đó liền sẽ biến thành không thể. Vạn nhất bà thực sự hôn mê, em không dám tưởng tượng..."
"Ngoại trừ nãi nãi ra, Bảo Hoa còn vừa mới động thai, không thích hợp để cho cậu ấy lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Mà việc này vô luận như thế nào cũng sẽ làm cậu ấy vấn vương lo lắng, cho nên bây giờ không thể nói."
Văn Già La quay đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Từ Thời Thê. Nàng giống như đang nói chuyện của người ta vậy, phân tích từng cái hợp lý, không phải như mình ở trước mặt nãi nãi dao động đến rối tinh rối mù: "Ba mẹ chị thân thể thế nào?"
"Mẹ chị còn có thể," Từ Thời Thê sắc mặt đột nhiên cũng khó coi, "Ba chị... hình như huyết áp cũng rất cao..."
"Vậy nghĩa là," Văn Già La nhếch lên môi, "Chuyện của chúng ta không thể nói, dù là người bên nào cũng đều chịu không nổi."
Từ Thời Thê mím chặt miệng.
"Làm sao khó khăn như vậy đây?" Văn Già La cười cười, "Bằng không... Chúng ta vĩnh viễn cũng không nói ra được rồi."
Tim Từ Thời Thê đập nhanh hơn, nàng nhìn cô gái kia. Cô gái trong lúc cười mang theo vài phần lạnh lẽo, nhưng không phải lạnh lùng tức giận.
"Nếu như không nói, ai cũng sẽ không biết chúng ta là quan hệ như thế nào. Nhìn bề ngoài đều vẫn còn độc thân, vậy thì chờ kén rể a!. Từ đầu năm đến cuối năm, chúng ta khả năng đều trốn không thoát đâu. Một cái cớ em dùng mấy năm, cũng sắp nát rồi, nếu không... bà nội em cũng sẽ không đã ở trên máy bay còn truy vấn chuyện của em." Cô nhún vai, "Nếu như không muốn bị ép tới tìm rể rồi kết hôn, như vậy không bằng chúng ta xa chạy cao bay a!, vĩnh viễn rời xa khỏi tầm mắt của bọn họ, để mọi người tìm không được chúng ta, ai cũng không thể quấy nhiễu chúng ta nữa, như vậy được chưa?"
Từ Thời Thê trong lòng thập phần chua xót. Nếu không phải nãi nãi xảy ra chuyện, quan hệ của các nàng có muốn hay không hướng trong nhà thẳng thắn, làm thế nào thẳng thắn đều có thể cùng nhau hảo hảo bàn bạc, giống như lúc ở trong biệt thự ấy. Nhưng là việc xảy ra với nãi nãi như là một cái kích khởi, rõ ràng không nên lại tiếp tục đụng vào, rồi lại biết có tiếp tục kéo dài thì kết cục vẫn vậy, trừ phi, giống như em ấy nói, cao chạy xa bay.
"Nếu như vậy, sẽ thực sự vĩnh viễn chỉ có hai người chúng ta." Văn Già La nhẹ nói, "Lại không có cha mẹ, không có anh chị em, chị nói hai người, có thể cô đơn hay không? "
Từ Thời Thê tuyệt vọng dựa vào ghế ngồi, vành mắt ửng hồng: "... Đừng nói nữa."
"Vì sao không nói," Văn Già La đã liền vượt qua bốn chiếc xe. Xe này tuy là cũ nát, chạy lại cảm giác rất thoải mái, lỏng lẻo đến khiến người ta càng thêm có du͙ƈ vọиɠ chà đạp nó. Đạp chân ga như phát tiết, cô duỗi tay nắm lấy Từ Thời Thê, "Cứ tốc độ như vậy thế nào, coi nó đi tới đâu, chạy tới đâu thì hay tới đó, vĩnh viễn cũng không trở lại, cái gì cũng không để ý nữa."
"Già La." Từ Thời Thê cầm ngược lại tay cô, đẩy ra, "Em lái xe cẩn thận."
"Có không một chút cảm giác trốn chạy đến chân trời?" Văn Già La lưu loát ngoặt xe, không thấy giảm tốc độ chút nào, hầu như có thể nghe được thanh âm khó chịu do lốp xe ma sát mặt đường.
Từ Thời Thê có chút choáng váng, giống như thực sự ngồi lên máy xuyên thời gian. Hiện tại muốn đi tới đâu, dường như không quan trọng nữa, tốt nhất có thể đến một thế giới thật viên mãn. Dù nam hay nữ toàn bộ đều không phải trọng điểm, yêu mới là tiêu chuẩn lựa chọn duy nhất.
Cảm thấy nghĩ như vậy thực sự quá buồn cười, nên Từ Thời Thê liền nở nụ cười. Rõ ràng nàng và cô gái kia vừa mới bắt đầu, cũng đã mệt như vậy rồi. Không phải không có chuẩn bị tâm lý, nhưng vì cái gì cũng bị áp lực bên ngoài ép thành cái dạng này, hay có lẽ là, đều tự mình tạo áp lực cho chính mình vậy. Nghĩ đến lão thái thái cơ trí, Từ Thời Thê không khỏi thì thào nói: "Bà cũng có thể nghĩ tới anh em trái luân thường, em nói... bà có thể hay không tương đối dễ dàng tiếp thu cùng giới mến nhau? "
Văn Già La cũng ngây người một lát, những lời bà nội nói tựa hồ còn ngay trước mắt. Lời khích lệ đó giống như cạm bẫy của Kim Cô chú* vậy, khiến đầu óc phát đau.
(*Kim cô chú: Chú niệm điều khiển vòng Kim Cô trên đầu Tôn Ngộ Không)
"Nghĩ như thế nào đi nữa, cũng vẫn là không thoát được quan hệ nam nữ a," Từ Thời Thê kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, "Bà thà nghĩ tới anh em vi luân... "
Càng nói lại càng tuyệt vọng. Văn Già La vốn còn muốn tìm một chỗ hảo hảo ngồi xuống. Kỳ thực cô thực sự mang một cành dương liễu trở về, người dẫn nàng đi bẻ dương liễu nói hiện tại tuy chưa phải mùa xuân, cắm ở trong đất chờ xuân cũng có thể sống. Nàng cảm thấy nói vậy không khỏi quá khoa trương, dương liễu là bị cổ nhân cường hóa gì đó, tặng lúc sắp chia xa vô tận, tựa hồ chỉ tình hữu nghị nhiều hơn. Nãi nãi khi biết cô cố ý tìm cho được hộp trang sức bằng gỗ tử đàn thay cho cành dương liễu là để đưa cho Từ Thời Thê, lúc đó còn cười giữa các nàng cảm tình so với Từ Thời Thê cùng Bảo Hoa thế mà còn tốt hơn.
Khi đó nói không chừng cũng là một thời cơ, tình cảm này không phải tình bạn, dương liễu không quan trọng, quan trọng là... người được tặng. Đáng tiếc lúc đó nãi nãi cười đến quá rạng rỡ, thật có hạc phát đồng nhan* cảm giác, làm cô căn bản không mở miệng được.
(*hạc phát đồng nhan:Tiên hạc lông trắng như tóc bạc, nhi đồng sắc mặt hồng nhuận. Hình dung người già khí sắc tốt)
Cô biết nãi nãi cũng thích Từ Thời Thê, nãi nãi tỉ mỉ cho mọi người chuẩn bị rất nhiều lễ vật, Từ Thời Thê cũng có phần, là một bộ ấm trà thượng hạng. Nãi nãi nói giọng của nàng phải xứng với nước mát trà ngon, đương nhiên là không thể thiếu một bộ ấm tốt.
Nhưng mà lễ vật gì còn chưa có lấy ra, ngoài ý muốn đã bị một trận trên máy bay làm cho đảo loạn rồi. Cô vốn là muốn trở lại một cái liền đem Từ Thời Thê bắt cóc. Dù sao cô sắp phải đi làm, vô luận nàng ấy muốn tìm công việc gì, cũng không thể để cho nàng cách xa mình. Phòng mình bên kia ở một người thì còn được, hai người có vẻ hơi chật. Có phải hay không nên đổi phòng, Từ Thời Thê thích dạng khung cảnh thế nào, muốn mua loại rèm cửa sổ gì, bộ đồ ăn ra sao, mấy ngày này Văn Già La chỉ cần thấy những chi tiết này cũng không khỏi muốn nghĩ đến.
Nhưng bây giờ thì sao, cành dương liễu thì còn ở trong rương, cái rương đã bị người màng về nhà. Vui thì không có, nhưng kinh đảo thì một trận.
Còn như ấm trà, cũng không biết Từ Thời Thê thời điểm nhận vào trong tay có cảm tưởng gì.
Nàng nếu như... không có đi đọc sách cho nãi nãi trước khi ngủ, e rằng sẽ không có chút cấm kỵ nào a!. Văn Già La nghĩ nghĩ, hung hăng cắn môi dưới một cái. Nhìn xem mình là đang suy nghĩ gì vậy, lẽ nào mình đành tàn nhẫn mà hạ quyết tâm, chính mình liền có thể không màng đến thân thể nãi nãi sao?
Văn Già La cầm tay lái, trong mắt trong lòng một mảnh mờ mịt. Cô từng quyết định đi về phía trước, vào ngày đó ở trên đường khi nắm lấy tay Từ Thời Thê, vốn là nảy sinh dũng khí không gì địch nổi, đáng tiếc mới một cửa đầu đã không thuận lợi...
Người lái xe tâm sự nặng nề, người ngồi xe lại rơi vào trầm mặc. Văn Già La quay đầu, nhìn Từ Thời Thê hơi khép hai mắt, mi tâm nhíu chặt. Trong lòng cô đau xót, nhớ tới thời điểm mới quen người con gái này, tuy là cô đơn, nhưng vẫn cố thủ cửa thành, cười đến vân đạm phong thanh.
Nhưng thật ra là cô từng bước dẫn người con gái này nhảy xuống...
Văn Già La đưa tay ra, bắt lấy đôi tay đang đan chặt vào nhau tựa hồ sẽ không thả lỏng ra.
"Làm sao vậy?" Từ Thời Thê thanh âm có chút trầm thấp thật cẩn thận, không giống nàng ngày thường dịu dàng.
Thanh âm này cũng giống như bằng chứng, Văn Già La cùng nàng mười ngón tay đan vào: "Chị sẽ hối hận sao?"
Từ Thời Thê quay đầu. Nàng đã không còn biết cô bé này muốn đem xe chạy đến nơi nào, chỉ là ngồi đến bây giờ thật có chút choáng váng đầu. Nàng thậm chí không dám nhìn ngoài cửa sổ, tốc độ xe làm cho lòng nàng khẽ run. Có thể nàng lại sợ quấy nhiễu đến cô gái kia, cho nên không dám nói ra, chỉ có thể mặc cho em ấy đi, hy vọng em ấy có thể dần dần bình hạ tâm tình. Kỳ thực cũng không sao, chỉ cần nàng cùng người kia cùng chung một chỗ, giờ khắc này, coi như là thật bỏ mạng cũng không có gì ghê gớm.
Khoảng cách cô gái kia hỏi nàng kỳ thực chỉ có mấy giây, Từ Thời Thê chỉ là giống như đang ngồi tàu lượn, bản năng phản ứng lui lại. Tay của cô gái lại là giống như lửa đốt, nàng mới vừa bị nóng đến tim đập nhanh, vừa mới mở miệng, cũng đã không còn kịp rồi.
Ngay cả vài giây cũng không nguyện ý chờ, Văn Già La không có nghe được đáp án, tim nhói đau, cô bỗng nhiên xoay người lại, mắt đều đỏ: "Coi như chị hối hận, em cũng sẽ không buông chị ra! "
...
Từ lái xe rất quy củ, Văn Già La ngày hôm nay tâm thần rối loạn, kỳ thực rất không thích hợp lái xe. Xe đã không mục đích lái ra khỏi khu vực thành thị, không có lên xa lộ, mà không biết thế nào lại chạy vào một con đường cũng không rộng rãi lắm, bên đường có người, toàn bộ hai bên đường đều là nhà lầu chỉnh tề. Cái này vốn cũng không phải là vấn đề gì, chỉ là câu kia tuyệt không giống như thề độc lại nói được quá hũng hãn, cả người của cô liền không nhịn được dùng lực. Từ Thời Thê chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó tay bị siết đến gắt gao, sau đó, cả người của nàng liền không cách nào khống chế mà nghiêng theo thân xe, thấy nhà cửa bên đường liền gần ngay trước mắt, cũng tựa như muốn phóng đại đến vô cùng.
Nàng liền một chút thanh âm đều không phát ra, đầu óc trống rỗng, tiếp theo kiên quyết nhắm hai mắt lại.
Cho nên, chuyện phát sinh sau đó, Từ Thời Thê không nhìn thấy.
Ngay lúc Văn Già La phát hiện, cô chỉ kịp buông tay Từ Thời Thê ra, đột ngột đảo tay lái. Đáng tiếc cho dù là vãn lại, xe cũng đã mất khống chế, trực tiếp lướt về phía trước mặt một chiếc xe tải nhỏ...
Vết bánh xe ở mặt đường vặn vẹo nhìn thấy mà giật mình, lúc này con thú đầu nóng rối loạn mới ngừng lại được.
...
Ngay cả túi khí an toàn cũng không có, đây đúng là một cái xe dổm. Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu một cái, ngực bị va chạm gần như muốn nôn mửa. Văn Già La cố hết sức quay đầu, trước mắt cũng đã bắt đầu biến thành màu đen, ngay cả thân ảnh Từ Thời Thê đều không nhìn rõ, chỉ mơ hồ bị thứ gì đó sáng chói vút qua trước mắt, sau đó cô cũng không còn biết gì nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook