Dấu Mộng
-
Chương 46: Khiêu khích
Trương Nhu gọi nhân viên đến thanh toán, rồi quay ra hối thúc người đàn
ông đẹp trai bên cạnh: “Sao anh còn chưa đi? Để Tổng giám đốc Nguyễn bơ
vơ đằng kia, anh không sợ người ta trách anh lãnh đạm với đối tác sao?”
Anh ta cười cười, rất tự nhiên cầm một chai bia lên uống, ung dung nói:
“Hiếm khi gặp được em mà.” Chỉ một câu đơn giản, nhưng đã khiến Trương
Nhu lúng túng ngượng nghịu trước mặt Giản Tư.
Nguyễn Đình Kiên cũng bước tới, nhưng không có ý ngồi xuống: “Chính Dịch, tôi đi trước đây, có chuyện gấp. Chuyện cậu nói… lần sau chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn.”
Đông Chính Dịch bèn đứng dậy bắt tay tạm biệt anh ta, Nguyễn Đình Kiên khẽ liếc mắt nhìn Giản Tư và Trương Nhu, Giản Tư lịch sự mỉm cười đáp lễ, Nguyễn Đình Kiên không phản ứng gì, quay lưng bỏ đi.
“Bây giờ thì rảnh rỗi rồi, chúng ta làm một ly nào.” Đông Chính Dịch thở phào, ngồi xuống, mỉm cười nhìn Giản Tư: “Bạn của em đều là những cô gái xinh đẹp nhỉ? Lần trước cô bé đi cùng em cũng khá xinh xắn.” Miệng thì nói với Trương Nhu, bàn tay thì thong thả chìa một tấm danh thiếp cho Giản Tư, Giản Tư đành phải nhận lấy.
“Đừng có xằng bậy.” Trương Nhu hừ mũi trước hành động của anh: “Anh có biết chồng cô ấy là ai không?” Đông Chính Dịch ra vẻ thất vọng: “Tại sao những cô gái xinh đẹp đều có chồng hết thế? Lẽ ra tôi không nên đi du học… khi về đã muộn mất rồi.” Những chữ sau cùng chất chứa ẩn ý.
Trương Nhu nghe xong thì cau mày bực tức: “Anh cứ từ từ mà uống, chúng tôi đi đây. Tư Tư, chị đưa em về!” Giản Tư đứng dậy theo Trương Nhu, từ chối: “Không cần đâu, hôm nay chị uống rượu, em tự về cũng được.”
Đông Chính Dịch đưa tay giữ Trương Nhu lại, Giản Tư chợt thấy đứng tim, thực ra cô không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm của Trương Nhu, nhưng nghĩ đến Chính Lương, cô lại thấy khó chịu khi nhìn hai người lôi lôi kéo kéo nhau như thế này. Trương Nhu cũng nhận ra vẻ mặt khác thường của Giản Tư, luống cuống dùng hết sức hất tay Đông Chính Dịch ra.
“Em uống không ít, đừng lái xe!” Đông Chính Dịch nói bằng giọng điệu chắc nịch, không cho Trương Nhu cơ hội phản bác: “Đưa chìa khóa xe cho anh, sáng mai anh bảo người đưa xe về nhà cho em. Anh đưa cả hai về.”
“Không cần anh nhiều chuyện! Chút rượu này thì nhằm nhò gì, tôi tự lái được.” Trương Nhu kéo tay Giản Tư vội vàng chạy ra ngoài, như thể đang bỏ trốn.
Đông Chính Dịch cười ha hả, giữ chặt Trương Nhu, trầm giọng nói: “Anh không cần biết, anh không để em lái xe về trong tình trạng này đâu. Nghe lời anh.”
Chút ngoan cố của Trương Nhu đã bị câu nói ngang ngược “Nghe lời anh” làm cho tan biến, chị không từ chối nữa.
“Đưa cô gái xinh đẹp này về nhà trước đã.” Đông Chính Dịch đi trước dẫn đường, anh đã dễ dàng khống chế cục diện.
Đông Chính Dịch bật điều hòa rất nóng, cửa kính hàng ghế sau phủ một lớp sương, đèn xe đối diện hắt sang thành một khoảng mông lung. Giản Tư ngồi ở hàng ghế sau, cởi khăn cầm trên tay. Không ai nói gì cả, âm thanh phả gió của điều hòa làm người ta bực mình, Giản Tư khẽ cau mày vân vê tua rua khăn choàng. Sau khi đưa cô về nhà, Đông Chính Dịch và Trương Nhu sẽ làm gì? Giản Tư buồn phiền tự hỏi. Cô biết mình không nên nghi ngờ Trương Nhu. Trương Nhu trước giờ là một phụ nữ có chủ kiến, có trách nhiệm, chị ấy đã quyết định kết hôn cùng Chính Lương thì sẽ không tùy tiện dễ dãi với những người đàn ông khác. Thậm chí lúc nãy vì nghi ngờ, Giản Tư còn muốn đề nghị đưa Trương Nhu về nhà trước, nhưng…. cô dựa vào đâu mà dám ý kiến thế chứ?
Gặp Đông Chính Dịch rồi, Giản Tư mói hiểu được phần nào sự hối tiếc của Trương Nhu, ngày trước cô cho rằng Trương Nhu cá tính mạnh mẽ và Chính Lương trầm tĩnh hiền hòa là một cặp trời sinh. Nhưng Đông Chính Dịch là một người đàn ông cao ngạo quyết liệt… Giản Tư có thể hiểu được cảm giác dựa dẫm yên ổn mà anh ta đem lại. Đang trong lúc đau đầu vì chuyện gia đình, sự nghiệp, Trương Nhu đột nhiên bị cảm xúc này mê hoặc, kể ra cũng có thể hiểu được.
“Dừng lại ở cổng khu chung cư thôi, nếu để Hề Thành Hạo nhìn thấy vợ mình được anh đưa về nhà chắc sẽ rất kinh ngạc.” Trương Nhu chỉ về phía chiếc cổng rực rỡ ánh đèn của khu chung cư xa hoa.
“Cô ấy là vợ của Hề Thành Hạo sao?” Đông Chính Dịch vô cùng bất ngờ.
Trương Nhu cười ha ha, giọng điệu có chút chế giễu: “Thế nên mới bảo anh đừng có giở trò xằng bậy.” Hình như Đông Chính Dịch cũng cảm thấy mình rất nực cười, anh cười khẽ mấy tiếng, rồi dừng xe lại. Giản Tư mở cửa xe, dặn dò: “Đi cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện cho em.” Hề Thành Hạo thường xuyên dặn dò cô như thế, cô nghe quen tai, liền thuận miệng nói với Trương Nhu.
Trương Nhu hơi khựng lại, Giản Tư cũng sững người khổ sở, trong tình cảnh này… nhẽ ra cô không nên nói câu đó.
“Ừ, được rồi.” Trương Nhu khẽ trả lời.
Giản Tư vội vàng đóng cửa xe lại, chạy nhanh về phía nhà mình. Lòng cô rối bời, rất thèm muốn vòng tay ấm áp của Hề Thành Hạo. Cho dù đó chỉ là cảm giác tự lừa gạt bản thân, nhưng mỗi lần thu mình trong vòng tay anh, cô thật sự cảm thấy an toàn, cảm thấy trên đời này chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa.
Nhưng… Hề Thành Hạo vẫn chưa về nhà.
Giản Tư nhìn phòng ngủ trống không, đứng thất thần vài giây trước cửa.
Cô rút di động gọi cho Hề Thành Hạo, thầm nghĩ không biết lúc nhấc máy anh ta có cau mày nữa không?
“Tư Tư?” Đầu dây bên đó vọng lại tiếng nhạc du dương, Giản Tư không mở lời ngay, mà chăm chú lắng nghe tiếng động xung quanh anh.
“Em về rồi… nhưng anh không có nhà.” Cô nói.
Hề Thành Hạo cười: “Đừng giận, anh về ngay đây.”
Có một tiếng hừ nhẹ bật ra, nghe có vẻ khinh khỉnh không bằng lòng. Giản Tư đột nhiên thở dốc. Là Chương Duệ quả nhiên là cô ta! Lúc cô trấn tĩnh lại thì ngón tay đã ấn nút tắt. Bất luận Chương Duệ có thích Hề Kỷ Hằng hay không, nhưng việc cô ta ngồi cạnh Hề Thành Hạo đã khiến Giản Tư cảm thấy mình bị khiêu khích đến nỗi không tài nào nhẫn nhịn nổi. Với cô, tiếng hừ nhẹ của Chương Duệ còn ác độc hơn hàng trăm câu trù yểm. Cô gọi điện cho chồng mình, vậy mà một đứa con gái khác lại dám cười nhạt, thật là một đòn khiêu khích tàn bạo!
Hề Thành Hạo về rất nhanh, Giản Tư bó gối ngồi trong chăn, tóc vẫn chưa khô. Anh ngồi xuống thành giường, hơi lạnh trên người anh làm cô rùng mình, cô quay đầu nhìn sang chỗ khác.
“Tư Tư, sao thế?” Hề Thành Hạo nghiêng đầu âu yếm nhìn cô. Lúc Chương Duệ phát ra tiếng “Hừ”, Giản Tư liền cúp máy luôn, phản ứng đó của cô anh hiểu rõ như lòng bàn tay.
Giản Tư không nói gì, nước mắt lặng lẽ trào ra.
“Sao lại khóc?” Hề Thành Hạo mỉm cười ôm cô, cô cựa quậy thoát ra, anh cũng không miễn cưỡng, anh cởi áo khoác, tiện tay vứt lên một chiếc đôn, sau đó uể oải chui vào trong chiếc chăn ấm áp của Giản Tư, ôm chặt eo cô: “Là Chương Duệ, em còn nhớ không? Cô ấy thích Kỷ Hằng, nên mới tìm anh kể tâm sự. Cô ấy…” Hề Thành Hạo nghĩ một chút, nghẹn họng không nói nữa. Chương Duệ đối xử với bố mẹ anh còn tốt hơn con gái ruột, lần trước bố anh nhập viện, Chương Duệ đã chăm sóc ông từng ly từng tí, kỳ thực anh rất cảm kích. Thành thật mà nói, anh cũng hi vọng Kỷ Hằng có thể đón nhận cô ta, Chương Duệ là một cô gái tốt, xứng đáng để Kỷ Hằng yêu thương cả đời.
Do được chứng kiến mối quan hệ giữa bố mẹ anh và Giản Tư nên Chương Duệ tỏ rõ thái độ không thích Giản Tư. Anh coi như không biết, anh không mong muốn Giản Tư phải uất ức tiếp nhận Chương Duệ, cũng không muốn kể ra những chuyện không hay của bố mẹ mình trước mặt Chương Duệ để bảo vệ Giản Tư. Vì thế điều duy nhất anh có thể làm là không để hai người họ có dính dáng gì đến nhau.
“Nếu em không phát hiện ra, có phải anh định nói dối mãi?” Giản Tư không quay người về phía anh, lúc này vòng tay khi nãy cô khao khát biết bao đột nhiên mất hết ma lực.
Thái độ nghiêm túc của Giản Tư làm anh bất ngờ, anh cũng ngồi dậy, không cười đùa nữa: “Tư Tư, em nghĩ gì thế?” Giản Tư gượng gạo nằm xuống, quay lưng về phía anh: “Ngủ đi, mệt rồi.”
Lời giải thích của anh tắc nghẽn trong họng: “Tư Tư…” Anh cười khổ, không ngờ bà xã yêu quý của mình lúc lên cơn ghen lại dữ dằn thế.
“Không cần giải thích.” Một lần nữa cô cắt ngang lời anh: “Nếu anh phải lòng một cô gái khác, cứ nói thẳng với em. Em sẽ tự biết ý mà bỏ đi.” Hề Thành Hạo không ngờ cô lại nói những lời thế này, mắt anh tối sầm.
“Đằng nào…” Cô khẽ thở dài: “Hôn nhân của chúng ta cũng đã mệt mỏi rồi.”
Hề Thành Hạo cau mày tức giận, anh túm cánh tay Giản Tư lôi cô ngồi dậy, bắt cô quay người đối diện với mình: “Sau này em đừng bao giờ nói những lời này nữa. Anh sẽ giận thật đó!” Dưới ánh đèn, vệt nước mắt trên khuôn mặt cô ánh lên long lanh, lửa giận trong anh đột nhiên dịu xuống: “Sao em có thể dễ dàng nói lời chia tay như thế? Thì ra trong mắt em, cuộc hôn nhân của chúng ta là như thế sao?”
Cô nhắm mắt lại, dưới hàng mi, nước mắt trào ra xối xả, anh đau lòng, nhưng không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế. Anh bóp chặt vai cô lắc mạnh, định thị uy một chút, không ngờ càng làm cô khóc to hơn.
“Anh đã quyết định sẽ trói chặt em cả đời rồi!” Anh hừ một tiếng.
“Trói chặt…” Cô không mở mắt ra, mà càng nhắm chặt lại nước mắt ùa ra càng dữ dội hơn: “Không cần phải miễn cưỡng như thế đâu.”
“Em!” Hề Thành Hạo chỉ muốn thuận tay bóp chết Giản Tư luôn, cô lại dám bắt bẻ anh từng chữ cơ đấy! “Cho dù là miễn cưỡng, em cũng đừng hi vọng có thể rời xa anh!” Anh điên tiết.
Cô vẫn nghẹn ngào, anh trừng mắt nhìn hàng lệ không ngừng tuôn rơi, cơn giận đột nhiên bốc hơi, liền lao đến ôm cô, hôn lên cái miệng vẫn còn đang mím môi ấm ức: “Thôi nào, đừng khóc nữa.”
“Anh nói dối!” Cô lên tiếng trách móc.
“Anh không có.” Anh chống chế: “Anh đã nói dối chuyện gì?Anh chỉ chưa nói với em là đi ăn tối với Chương Duệ thôi cùng lắm là giấu giếm, chưa cấu thành tội lừa gạt mà?”
Cô không trả lời, khóc thút thít trong lòng anh. Anh biết cô á khẩu rồi, đắc ý mỉm cười. Nếu như anh cúi xuống nhìn, anh sẽ thấy sự lạnh lùng châm biếm trong đôi mắt hoen ướt và bờ môi dễ thương sụt sịt của cô đang nở một nụ cười đắc thắng.
Chương Duệ, tiếng hừ nhạt của cô ta thật sự đã chọc giận cô rồi!
Nguyễn Đình Kiên cũng bước tới, nhưng không có ý ngồi xuống: “Chính Dịch, tôi đi trước đây, có chuyện gấp. Chuyện cậu nói… lần sau chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn.”
Đông Chính Dịch bèn đứng dậy bắt tay tạm biệt anh ta, Nguyễn Đình Kiên khẽ liếc mắt nhìn Giản Tư và Trương Nhu, Giản Tư lịch sự mỉm cười đáp lễ, Nguyễn Đình Kiên không phản ứng gì, quay lưng bỏ đi.
“Bây giờ thì rảnh rỗi rồi, chúng ta làm một ly nào.” Đông Chính Dịch thở phào, ngồi xuống, mỉm cười nhìn Giản Tư: “Bạn của em đều là những cô gái xinh đẹp nhỉ? Lần trước cô bé đi cùng em cũng khá xinh xắn.” Miệng thì nói với Trương Nhu, bàn tay thì thong thả chìa một tấm danh thiếp cho Giản Tư, Giản Tư đành phải nhận lấy.
“Đừng có xằng bậy.” Trương Nhu hừ mũi trước hành động của anh: “Anh có biết chồng cô ấy là ai không?” Đông Chính Dịch ra vẻ thất vọng: “Tại sao những cô gái xinh đẹp đều có chồng hết thế? Lẽ ra tôi không nên đi du học… khi về đã muộn mất rồi.” Những chữ sau cùng chất chứa ẩn ý.
Trương Nhu nghe xong thì cau mày bực tức: “Anh cứ từ từ mà uống, chúng tôi đi đây. Tư Tư, chị đưa em về!” Giản Tư đứng dậy theo Trương Nhu, từ chối: “Không cần đâu, hôm nay chị uống rượu, em tự về cũng được.”
Đông Chính Dịch đưa tay giữ Trương Nhu lại, Giản Tư chợt thấy đứng tim, thực ra cô không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm của Trương Nhu, nhưng nghĩ đến Chính Lương, cô lại thấy khó chịu khi nhìn hai người lôi lôi kéo kéo nhau như thế này. Trương Nhu cũng nhận ra vẻ mặt khác thường của Giản Tư, luống cuống dùng hết sức hất tay Đông Chính Dịch ra.
“Em uống không ít, đừng lái xe!” Đông Chính Dịch nói bằng giọng điệu chắc nịch, không cho Trương Nhu cơ hội phản bác: “Đưa chìa khóa xe cho anh, sáng mai anh bảo người đưa xe về nhà cho em. Anh đưa cả hai về.”
“Không cần anh nhiều chuyện! Chút rượu này thì nhằm nhò gì, tôi tự lái được.” Trương Nhu kéo tay Giản Tư vội vàng chạy ra ngoài, như thể đang bỏ trốn.
Đông Chính Dịch cười ha hả, giữ chặt Trương Nhu, trầm giọng nói: “Anh không cần biết, anh không để em lái xe về trong tình trạng này đâu. Nghe lời anh.”
Chút ngoan cố của Trương Nhu đã bị câu nói ngang ngược “Nghe lời anh” làm cho tan biến, chị không từ chối nữa.
“Đưa cô gái xinh đẹp này về nhà trước đã.” Đông Chính Dịch đi trước dẫn đường, anh đã dễ dàng khống chế cục diện.
Đông Chính Dịch bật điều hòa rất nóng, cửa kính hàng ghế sau phủ một lớp sương, đèn xe đối diện hắt sang thành một khoảng mông lung. Giản Tư ngồi ở hàng ghế sau, cởi khăn cầm trên tay. Không ai nói gì cả, âm thanh phả gió của điều hòa làm người ta bực mình, Giản Tư khẽ cau mày vân vê tua rua khăn choàng. Sau khi đưa cô về nhà, Đông Chính Dịch và Trương Nhu sẽ làm gì? Giản Tư buồn phiền tự hỏi. Cô biết mình không nên nghi ngờ Trương Nhu. Trương Nhu trước giờ là một phụ nữ có chủ kiến, có trách nhiệm, chị ấy đã quyết định kết hôn cùng Chính Lương thì sẽ không tùy tiện dễ dãi với những người đàn ông khác. Thậm chí lúc nãy vì nghi ngờ, Giản Tư còn muốn đề nghị đưa Trương Nhu về nhà trước, nhưng…. cô dựa vào đâu mà dám ý kiến thế chứ?
Gặp Đông Chính Dịch rồi, Giản Tư mói hiểu được phần nào sự hối tiếc của Trương Nhu, ngày trước cô cho rằng Trương Nhu cá tính mạnh mẽ và Chính Lương trầm tĩnh hiền hòa là một cặp trời sinh. Nhưng Đông Chính Dịch là một người đàn ông cao ngạo quyết liệt… Giản Tư có thể hiểu được cảm giác dựa dẫm yên ổn mà anh ta đem lại. Đang trong lúc đau đầu vì chuyện gia đình, sự nghiệp, Trương Nhu đột nhiên bị cảm xúc này mê hoặc, kể ra cũng có thể hiểu được.
“Dừng lại ở cổng khu chung cư thôi, nếu để Hề Thành Hạo nhìn thấy vợ mình được anh đưa về nhà chắc sẽ rất kinh ngạc.” Trương Nhu chỉ về phía chiếc cổng rực rỡ ánh đèn của khu chung cư xa hoa.
“Cô ấy là vợ của Hề Thành Hạo sao?” Đông Chính Dịch vô cùng bất ngờ.
Trương Nhu cười ha ha, giọng điệu có chút chế giễu: “Thế nên mới bảo anh đừng có giở trò xằng bậy.” Hình như Đông Chính Dịch cũng cảm thấy mình rất nực cười, anh cười khẽ mấy tiếng, rồi dừng xe lại. Giản Tư mở cửa xe, dặn dò: “Đi cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện cho em.” Hề Thành Hạo thường xuyên dặn dò cô như thế, cô nghe quen tai, liền thuận miệng nói với Trương Nhu.
Trương Nhu hơi khựng lại, Giản Tư cũng sững người khổ sở, trong tình cảnh này… nhẽ ra cô không nên nói câu đó.
“Ừ, được rồi.” Trương Nhu khẽ trả lời.
Giản Tư vội vàng đóng cửa xe lại, chạy nhanh về phía nhà mình. Lòng cô rối bời, rất thèm muốn vòng tay ấm áp của Hề Thành Hạo. Cho dù đó chỉ là cảm giác tự lừa gạt bản thân, nhưng mỗi lần thu mình trong vòng tay anh, cô thật sự cảm thấy an toàn, cảm thấy trên đời này chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa.
Nhưng… Hề Thành Hạo vẫn chưa về nhà.
Giản Tư nhìn phòng ngủ trống không, đứng thất thần vài giây trước cửa.
Cô rút di động gọi cho Hề Thành Hạo, thầm nghĩ không biết lúc nhấc máy anh ta có cau mày nữa không?
“Tư Tư?” Đầu dây bên đó vọng lại tiếng nhạc du dương, Giản Tư không mở lời ngay, mà chăm chú lắng nghe tiếng động xung quanh anh.
“Em về rồi… nhưng anh không có nhà.” Cô nói.
Hề Thành Hạo cười: “Đừng giận, anh về ngay đây.”
Có một tiếng hừ nhẹ bật ra, nghe có vẻ khinh khỉnh không bằng lòng. Giản Tư đột nhiên thở dốc. Là Chương Duệ quả nhiên là cô ta! Lúc cô trấn tĩnh lại thì ngón tay đã ấn nút tắt. Bất luận Chương Duệ có thích Hề Kỷ Hằng hay không, nhưng việc cô ta ngồi cạnh Hề Thành Hạo đã khiến Giản Tư cảm thấy mình bị khiêu khích đến nỗi không tài nào nhẫn nhịn nổi. Với cô, tiếng hừ nhẹ của Chương Duệ còn ác độc hơn hàng trăm câu trù yểm. Cô gọi điện cho chồng mình, vậy mà một đứa con gái khác lại dám cười nhạt, thật là một đòn khiêu khích tàn bạo!
Hề Thành Hạo về rất nhanh, Giản Tư bó gối ngồi trong chăn, tóc vẫn chưa khô. Anh ngồi xuống thành giường, hơi lạnh trên người anh làm cô rùng mình, cô quay đầu nhìn sang chỗ khác.
“Tư Tư, sao thế?” Hề Thành Hạo nghiêng đầu âu yếm nhìn cô. Lúc Chương Duệ phát ra tiếng “Hừ”, Giản Tư liền cúp máy luôn, phản ứng đó của cô anh hiểu rõ như lòng bàn tay.
Giản Tư không nói gì, nước mắt lặng lẽ trào ra.
“Sao lại khóc?” Hề Thành Hạo mỉm cười ôm cô, cô cựa quậy thoát ra, anh cũng không miễn cưỡng, anh cởi áo khoác, tiện tay vứt lên một chiếc đôn, sau đó uể oải chui vào trong chiếc chăn ấm áp của Giản Tư, ôm chặt eo cô: “Là Chương Duệ, em còn nhớ không? Cô ấy thích Kỷ Hằng, nên mới tìm anh kể tâm sự. Cô ấy…” Hề Thành Hạo nghĩ một chút, nghẹn họng không nói nữa. Chương Duệ đối xử với bố mẹ anh còn tốt hơn con gái ruột, lần trước bố anh nhập viện, Chương Duệ đã chăm sóc ông từng ly từng tí, kỳ thực anh rất cảm kích. Thành thật mà nói, anh cũng hi vọng Kỷ Hằng có thể đón nhận cô ta, Chương Duệ là một cô gái tốt, xứng đáng để Kỷ Hằng yêu thương cả đời.
Do được chứng kiến mối quan hệ giữa bố mẹ anh và Giản Tư nên Chương Duệ tỏ rõ thái độ không thích Giản Tư. Anh coi như không biết, anh không mong muốn Giản Tư phải uất ức tiếp nhận Chương Duệ, cũng không muốn kể ra những chuyện không hay của bố mẹ mình trước mặt Chương Duệ để bảo vệ Giản Tư. Vì thế điều duy nhất anh có thể làm là không để hai người họ có dính dáng gì đến nhau.
“Nếu em không phát hiện ra, có phải anh định nói dối mãi?” Giản Tư không quay người về phía anh, lúc này vòng tay khi nãy cô khao khát biết bao đột nhiên mất hết ma lực.
Thái độ nghiêm túc của Giản Tư làm anh bất ngờ, anh cũng ngồi dậy, không cười đùa nữa: “Tư Tư, em nghĩ gì thế?” Giản Tư gượng gạo nằm xuống, quay lưng về phía anh: “Ngủ đi, mệt rồi.”
Lời giải thích của anh tắc nghẽn trong họng: “Tư Tư…” Anh cười khổ, không ngờ bà xã yêu quý của mình lúc lên cơn ghen lại dữ dằn thế.
“Không cần giải thích.” Một lần nữa cô cắt ngang lời anh: “Nếu anh phải lòng một cô gái khác, cứ nói thẳng với em. Em sẽ tự biết ý mà bỏ đi.” Hề Thành Hạo không ngờ cô lại nói những lời thế này, mắt anh tối sầm.
“Đằng nào…” Cô khẽ thở dài: “Hôn nhân của chúng ta cũng đã mệt mỏi rồi.”
Hề Thành Hạo cau mày tức giận, anh túm cánh tay Giản Tư lôi cô ngồi dậy, bắt cô quay người đối diện với mình: “Sau này em đừng bao giờ nói những lời này nữa. Anh sẽ giận thật đó!” Dưới ánh đèn, vệt nước mắt trên khuôn mặt cô ánh lên long lanh, lửa giận trong anh đột nhiên dịu xuống: “Sao em có thể dễ dàng nói lời chia tay như thế? Thì ra trong mắt em, cuộc hôn nhân của chúng ta là như thế sao?”
Cô nhắm mắt lại, dưới hàng mi, nước mắt trào ra xối xả, anh đau lòng, nhưng không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế. Anh bóp chặt vai cô lắc mạnh, định thị uy một chút, không ngờ càng làm cô khóc to hơn.
“Anh đã quyết định sẽ trói chặt em cả đời rồi!” Anh hừ một tiếng.
“Trói chặt…” Cô không mở mắt ra, mà càng nhắm chặt lại nước mắt ùa ra càng dữ dội hơn: “Không cần phải miễn cưỡng như thế đâu.”
“Em!” Hề Thành Hạo chỉ muốn thuận tay bóp chết Giản Tư luôn, cô lại dám bắt bẻ anh từng chữ cơ đấy! “Cho dù là miễn cưỡng, em cũng đừng hi vọng có thể rời xa anh!” Anh điên tiết.
Cô vẫn nghẹn ngào, anh trừng mắt nhìn hàng lệ không ngừng tuôn rơi, cơn giận đột nhiên bốc hơi, liền lao đến ôm cô, hôn lên cái miệng vẫn còn đang mím môi ấm ức: “Thôi nào, đừng khóc nữa.”
“Anh nói dối!” Cô lên tiếng trách móc.
“Anh không có.” Anh chống chế: “Anh đã nói dối chuyện gì?Anh chỉ chưa nói với em là đi ăn tối với Chương Duệ thôi cùng lắm là giấu giếm, chưa cấu thành tội lừa gạt mà?”
Cô không trả lời, khóc thút thít trong lòng anh. Anh biết cô á khẩu rồi, đắc ý mỉm cười. Nếu như anh cúi xuống nhìn, anh sẽ thấy sự lạnh lùng châm biếm trong đôi mắt hoen ướt và bờ môi dễ thương sụt sịt của cô đang nở một nụ cười đắc thắng.
Chương Duệ, tiếng hừ nhạt của cô ta thật sự đã chọc giận cô rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook